Chương 25: Sự thật.
Chi Mimiu
05/05/2023
Tiên Ân Tuấn, có điều gì trên đời mà cậu không thể ra tay được chứ?
- Lão Hồ, ông lên về đi. Lần này tôi không thể.
Giọng nói của Tiêu Ân Tuấn dứt khoát từ chối.
- Tiêu Ân Tuấn, hôm nay cậu thấy chết không cứu. Cậu đừng trách tôi vô tình vô nghĩa với cậu. Ninh Gia Tuệ có lẽ không thể ngờ chính cậu là người muốn bán cô ta cho tôi đâu nhỉ. Sẽ thế nào nếu tôi tung ra đoạn clip cô ta bị tôi làm nhục đây, giá cổ phiếu của Tiêu thị chắc cũng sẽ tụt dốc không phanh.
Lão ta hiện giờ cũng đã không còn kiềm chế bản thân được nữa, dù sao bây giờ nếu Tiêu Ân Tuấn không chịu giúp, ông ta cũng không còn đường để lui chi bằng kéo theo tất cả cùng chết chung.
Tiêu Ân Tuấn không ngờ lại bị lão già này uy hiếp, vừa nãy khi nghe thấy lão nhắc tới tên của cô trên gương mặt cao lãnh kia còn có chút trùng xuống, nhưng trước giờ hắn ta chưa từng để cho kẻ nào nắm được thóp của mình, sao y có thể tạo cơ hội cho lão ta dương dương tự đắc được.
- Ông muốn thì cứ việc làm đi, tôi sẽ không ngăn cản. Chỉ có điều..., nếu tin tức đó lọt ra ngoài người bị truy tố chỉ có mình ông, chứ cả tôi và Tiêu thị sẽ chẳng có vấn đề gì hết.
- Thế còn Ninh Gia Tuệ, cô ta thì sao? Chẳng lẽ cậu cũng không màng tới hay sao?
Đúng vậy, hôm đó chính Tiêu Ân Tuấn đã lật lọng chạy tới cứu người phụ nữ này, không lẽ cô ta bị tung clip hắn lại để yên hay sao? Lão chỉ còn duy nhất cái phao cứu sinh này, không thể không tận dụng triệt để.
Nhưng chỉ chưa đầy năm giây sau, Tiêu Ân Tuấn đã làm cho lão phải thất vọng vô cùng, con người này thật sự là máu lạnh vô tình một chút lưỡng lự cũng không hiện trên nét mặt. Chỉ thấy hắn ta đằng đằng sát khí đi tới bên người lão, đầu hơi cúi thấp, tay đưa ra tóm lấy cổ áo đối phương nhấc bổng lên gần sát tới khuôn mắt của hắn, giọng nói tàn độc cất lên.
- Hồ tổng, lão có gan thì cứ việc làm. Còn Ninh Gia Tuệ chẳng là cái thá gì hết, có chăng thì chỉ đơn giản là thứ đồ tiêu khiển mà thôi. Ông nghĩ tôi sẽ vì một thứ đồ không đáng giá mà đồng ý trao đổi cùng ông hay sao? Nực cười...
Đoạn rồi hắn đưa tay hất mạnh lão, khiến cho lão ta không kịp phản ứng lại, tay chân lảo đảo ngã lăn ra sàn nhà. Vội vàng bò dậy, xoa xoa hai tay lên gấu quần, lão nói.
- Tiêu Ân Tuấn, đồ máu lạnh vô tình. Rồi mày sẽ không có được hạnh phúc đâu.
Hạnh phúc là gì? Hắn đã từng có sao? Chuyện đó đã từng qua rất lâu rồi, bây giờ thứ kí ức còn sót lại trong đầu hắn chỉ còn là nỗi thống khổ, sự hận thù hắn cất giấu cẩn thẩn bao nhiêu năm qua. Bản thân hắn sớm đã không còn biết tới hạnh phúc từ lâu rồi.
Hắn ta nhìn lão, đôi mắt khẽ khép hờ, ẩn sâu trong đôi mắt phượng là một sự tà ác đến đáng sợ, hận không thể nhẩy vào ăn tươi nuốt sống lão ta ngay tức thì. Hồ tổng trong lòng sợ hãi, lão tay chân cuống cuồng chỉ muốn chạy thoát thân ngay lập tức, cái miệng của lão đã đi quá xa rồi.
Vừa mở cửa chạy ra khỏi cửa thì đụng trúng ngay phải Ninh Gia Tuệ đang đứng đó, thân hình mảnh khảnh lảo đảo ngã lăn ra.
Tay cầm cặp lồng cũng bị rơi xuống, lăn lăn vòng vòng trên sàn nhà nát gạch men họa tiết hoa văn tinh xảo. Ninh Gia Tuệ gương mặt cắt không còn giọt máu, cứ thần người đứng ngây dại ra đó nghe hai con người phía bên trong nói chuyện, chỉ khi bị đụng trúng mới bắt đầu có chút phản ứng lại.
Mọi người phía bên ngoài cũng nghe rất rõ không xót một chữ nào.
- Ninh Gia Tuệ, không ngờ cô cũng có mặt ở đây. Tiện thể tôi cho cô biết, chính Tiêu Ân Tuấn nói sẽ bán một đêm của cô cho tôi.
Lão dừng lại nhìn cô gái thân hình gợi cảm trước mắt, lắc lắc đầu rồi tiếp tục.
- Chỉ tiếc..., cơm bưng tới miệng còn bị hắn cướp về.
Lời của lão giống như sét đánh bên tai, Ninh Gia Tuệ không thể nghe lọt một chữ nào vào đầu. Cô không muốn tin chuyện mà lão nói ra lại là sự thật, cô và hắn chỉ vừa mới bắt đầu sao lại có thể nhẫn tâm khiến cho lòng cô đau đến như vậy. Tay đưa lên bóp chặt tại nơi lồng ngực, một cơn đau nhói trong tim không biết vì đâu lại xuất hiện trên người cô vào giờ phút này, nước mắt cũng tự nhiên rơi ra, lăn dài ướt nhẹp hai bên gò má.
Trông thấy dáng vẻ trước mắt đáng thương tới mức tội nghiệp lòng của lão còn cảm thấy vô cùng thương xót vậy mà tên máu lạnh vô tình trong kia lại có thể tàn nhẫn với cô đến mức như vậy.
Nghe thấy một màn phía bên ngoài cửa, Tiêu Ân Tuấn biết cô vừa rồi cũng đã nghe được tất cả chuyện của bọn họ. Trong hắn bỗng trào lên một lỗi chua xót khó lòng có thể diễn tả ngay được. Ninh Gia Tuệ nhẽ ra cô không nên đến đây vào lúc này, nhẽ ra cô nên ở nhà vui vẻ mà chờ hắn trở về, nhẽ ra...
Không có nhẽ ra, hắn rất nhanh đã loại bỏ suy nghĩ kia ra khỏi đầu mình, quay về dáng vẻ băng lãnh thường ngày của hắn. Tiêu Ân Tuấn đưa tay lên phủi nhẹ cổ tay áo của mình, sau đó bước chân chậm dãi đi về phía cửa.
- Lão Hồ, ông lên về đi. Lần này tôi không thể.
Giọng nói của Tiêu Ân Tuấn dứt khoát từ chối.
- Tiêu Ân Tuấn, hôm nay cậu thấy chết không cứu. Cậu đừng trách tôi vô tình vô nghĩa với cậu. Ninh Gia Tuệ có lẽ không thể ngờ chính cậu là người muốn bán cô ta cho tôi đâu nhỉ. Sẽ thế nào nếu tôi tung ra đoạn clip cô ta bị tôi làm nhục đây, giá cổ phiếu của Tiêu thị chắc cũng sẽ tụt dốc không phanh.
Lão ta hiện giờ cũng đã không còn kiềm chế bản thân được nữa, dù sao bây giờ nếu Tiêu Ân Tuấn không chịu giúp, ông ta cũng không còn đường để lui chi bằng kéo theo tất cả cùng chết chung.
Tiêu Ân Tuấn không ngờ lại bị lão già này uy hiếp, vừa nãy khi nghe thấy lão nhắc tới tên của cô trên gương mặt cao lãnh kia còn có chút trùng xuống, nhưng trước giờ hắn ta chưa từng để cho kẻ nào nắm được thóp của mình, sao y có thể tạo cơ hội cho lão ta dương dương tự đắc được.
- Ông muốn thì cứ việc làm đi, tôi sẽ không ngăn cản. Chỉ có điều..., nếu tin tức đó lọt ra ngoài người bị truy tố chỉ có mình ông, chứ cả tôi và Tiêu thị sẽ chẳng có vấn đề gì hết.
- Thế còn Ninh Gia Tuệ, cô ta thì sao? Chẳng lẽ cậu cũng không màng tới hay sao?
Đúng vậy, hôm đó chính Tiêu Ân Tuấn đã lật lọng chạy tới cứu người phụ nữ này, không lẽ cô ta bị tung clip hắn lại để yên hay sao? Lão chỉ còn duy nhất cái phao cứu sinh này, không thể không tận dụng triệt để.
Nhưng chỉ chưa đầy năm giây sau, Tiêu Ân Tuấn đã làm cho lão phải thất vọng vô cùng, con người này thật sự là máu lạnh vô tình một chút lưỡng lự cũng không hiện trên nét mặt. Chỉ thấy hắn ta đằng đằng sát khí đi tới bên người lão, đầu hơi cúi thấp, tay đưa ra tóm lấy cổ áo đối phương nhấc bổng lên gần sát tới khuôn mắt của hắn, giọng nói tàn độc cất lên.
- Hồ tổng, lão có gan thì cứ việc làm. Còn Ninh Gia Tuệ chẳng là cái thá gì hết, có chăng thì chỉ đơn giản là thứ đồ tiêu khiển mà thôi. Ông nghĩ tôi sẽ vì một thứ đồ không đáng giá mà đồng ý trao đổi cùng ông hay sao? Nực cười...
Đoạn rồi hắn đưa tay hất mạnh lão, khiến cho lão ta không kịp phản ứng lại, tay chân lảo đảo ngã lăn ra sàn nhà. Vội vàng bò dậy, xoa xoa hai tay lên gấu quần, lão nói.
- Tiêu Ân Tuấn, đồ máu lạnh vô tình. Rồi mày sẽ không có được hạnh phúc đâu.
Hạnh phúc là gì? Hắn đã từng có sao? Chuyện đó đã từng qua rất lâu rồi, bây giờ thứ kí ức còn sót lại trong đầu hắn chỉ còn là nỗi thống khổ, sự hận thù hắn cất giấu cẩn thẩn bao nhiêu năm qua. Bản thân hắn sớm đã không còn biết tới hạnh phúc từ lâu rồi.
Hắn ta nhìn lão, đôi mắt khẽ khép hờ, ẩn sâu trong đôi mắt phượng là một sự tà ác đến đáng sợ, hận không thể nhẩy vào ăn tươi nuốt sống lão ta ngay tức thì. Hồ tổng trong lòng sợ hãi, lão tay chân cuống cuồng chỉ muốn chạy thoát thân ngay lập tức, cái miệng của lão đã đi quá xa rồi.
Vừa mở cửa chạy ra khỏi cửa thì đụng trúng ngay phải Ninh Gia Tuệ đang đứng đó, thân hình mảnh khảnh lảo đảo ngã lăn ra.
Tay cầm cặp lồng cũng bị rơi xuống, lăn lăn vòng vòng trên sàn nhà nát gạch men họa tiết hoa văn tinh xảo. Ninh Gia Tuệ gương mặt cắt không còn giọt máu, cứ thần người đứng ngây dại ra đó nghe hai con người phía bên trong nói chuyện, chỉ khi bị đụng trúng mới bắt đầu có chút phản ứng lại.
Mọi người phía bên ngoài cũng nghe rất rõ không xót một chữ nào.
- Ninh Gia Tuệ, không ngờ cô cũng có mặt ở đây. Tiện thể tôi cho cô biết, chính Tiêu Ân Tuấn nói sẽ bán một đêm của cô cho tôi.
Lão dừng lại nhìn cô gái thân hình gợi cảm trước mắt, lắc lắc đầu rồi tiếp tục.
- Chỉ tiếc..., cơm bưng tới miệng còn bị hắn cướp về.
Lời của lão giống như sét đánh bên tai, Ninh Gia Tuệ không thể nghe lọt một chữ nào vào đầu. Cô không muốn tin chuyện mà lão nói ra lại là sự thật, cô và hắn chỉ vừa mới bắt đầu sao lại có thể nhẫn tâm khiến cho lòng cô đau đến như vậy. Tay đưa lên bóp chặt tại nơi lồng ngực, một cơn đau nhói trong tim không biết vì đâu lại xuất hiện trên người cô vào giờ phút này, nước mắt cũng tự nhiên rơi ra, lăn dài ướt nhẹp hai bên gò má.
Trông thấy dáng vẻ trước mắt đáng thương tới mức tội nghiệp lòng của lão còn cảm thấy vô cùng thương xót vậy mà tên máu lạnh vô tình trong kia lại có thể tàn nhẫn với cô đến mức như vậy.
Nghe thấy một màn phía bên ngoài cửa, Tiêu Ân Tuấn biết cô vừa rồi cũng đã nghe được tất cả chuyện của bọn họ. Trong hắn bỗng trào lên một lỗi chua xót khó lòng có thể diễn tả ngay được. Ninh Gia Tuệ nhẽ ra cô không nên đến đây vào lúc này, nhẽ ra cô nên ở nhà vui vẻ mà chờ hắn trở về, nhẽ ra...
Không có nhẽ ra, hắn rất nhanh đã loại bỏ suy nghĩ kia ra khỏi đầu mình, quay về dáng vẻ băng lãnh thường ngày của hắn. Tiêu Ân Tuấn đưa tay lên phủi nhẹ cổ tay áo của mình, sau đó bước chân chậm dãi đi về phía cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.