Chương 30: Tiêu Ân Tuấn nổi giận.
Chi Mimiu
23/05/2023
Buổi tối Ninh Gia Tuệ chủ động trải mềm nằm dưới sàn nhà, đã hơn mười giờ tối mà Tiêu Ân Tuấn vẫn chưa thấy trở về. Cô cũng không thèm quan
tâm, đêm nay hắn tốt nhất đừng có về.
Uỳnh uỳnh.....Bên ngoài cửa phòng Tiêu Ân Tuấn đang điên cuồng đập cửa, giọng nói ma quỷ của hắn truyền vào bên trong phòng.
- Mau mở cửa ra cho tôi.
Ninh Gia Tuệ đang ngủ ngon thì bị hắn làm cho thức giấc, trong đêm tối lờ mờ của ánh đèn ngủ cô lò mò bò dậy đi ra mở cửa, ban nãy cô nhớ rằng mình không khoá cửa phòng.
Cửa vừa được mở, bóng dáng cao lớn cửa Tiêu Ân Tuấn đã đổ dầm về phía Ninh Gia Tuệ, cô vội vàng đưa tay ra đỡ lấy cơ thể to lớn của y, nếu không làm vậy cả cô và hắn sẽ cùng bị ngã xuống sàn nhà. Đầu của hắn gục lên trên vai cô, cô có thể dễ dàng ngửi thấy trong hơi thở của hắn nồng nặc mùi rượu và hơi thuốc lá quyện chung vào với nhau.
Tiêu Ân Tuấn đưa tay đẩy nhẹ Ninh Gia Tuệ sang một bên, lảo đảo bước đi vào bên trong phòng ngủ. Hắn đi tới bên cạnh giường thì đá phải tấm nệm cô trải ra ngủ dưới sàn nhà. Tiêu Ân Tuấn nét mặt trùng xuống, hàng chân mày cau có, hắn lên tiếng giọng đầy ngang ngược, ngữ điệu cũng tỏ ra vô cùng khó chịu.
- Ai cho phép cô trải nệm ra sàn ngủ.
Nói rồi hắn quay đầu, nheo mắt nhìn về phía cô, âm thanh ma quỷ lại một lần nữa cất lên.
- Cô là đang tỏ ra chán ghét?
Tiêu Ân Tuấn điên cuồng lao về phía Ninh Gia Tuệ, cô bất chợt bị hắn làm cho hoảng sợ đưa chân lùi về sau, còn đang tính bỏ chạy thì đã bị hắn đưa hai tay ra tóm lấy cơ thể của cô. Tối nay hắn đã uống rất nhiều.
- Ninh Gia Tuệ, cô còn muốn bỏ chạy.
Tiêu Ân Tuấn xoay người Ninh Gia Tuệ đối diện về phía y. Trong bóng tối lờ mờ có thể nhìn ra hắn ta đang vô cùng tức giận, gân xanh cũng đã hằn lên khắp trên gương mặt của y. Giây tiếp theo hắn bất ngờ cúi đầu cắn chặt lấy bờ môi cô, Ninh Gia Tuệ đau đớn hất mạnh hắn ra xa, tức giận lên tiếng mắng chửi y.
- Đau...Tiêu Ân Tuấn, anh đúng là thằng chó chết.
Cô vừa rồi còn đang ngái ngủ, chuyện lúc sáng cũng còn đang kìm nén trong đáy lòng cộng thêm giờ phút này lại bị hắn đối xử như vậy chẳng nghĩ ngợi nhiều, lời vừa nói xong thì lại cảm thấy vô cùng hối hận. Ninh Gia Tuệ ngước mắt trộm nhìn lên gương mặt của Tiêu Ân Tuấn, chỉ thấy y tự nhiên cười lớn.
- Ha ha ha...
Người phụ nữ này lại cả gan mắng chửi hắn, gân xanh lúc này càng hiện rõ trên gương mặt của y. Giọng hắn đầy mỉa mai, ánh mắt dò xét chĩa thẳng lên người cô.
- Tôi là thằng chó chết đấy. Còn Ninh Gia Tuệ cô không phải là một con đàn bà *** **** hay sao?
Ninh Gia Tuệ không thể nghe lọt tai lời này của hắn, hắn ta có quyền gì mà sỉ nhục cô như vậy, cô cũng chẳng làm gì lên tội mà phải nghe những lời lẽ lăng mạ này từ y.
- Tiêu Ân Tuấn, tôi không làm gì sai anh không được phép sỉ nhục tôi như vậy.
- Cô không làm gì sao? Để tôi nhắc lại cho cô nhớ, cô và tên Trình Trang sáng nay đã làm những gì nhé.
Giọng hắn giống như gào lên, hai tay vươn tới bóp chặt lấy bờ vai mảnh khảnh của cô, Ninh Gia Tuệ đau đớn nhăn mày. Tiêu Ân Tuấn hắn ta đi theo cô sao?
Ninh Gia Tuệ vội vàng lên tiếng giải thích, hắn sỉ nhục cô đã đành nhưng anh Trình Trang không đáng bị như vậy.
- Tôi và anh ấy là vô cùng trong sáng.
- Trong sáng cái con mẹ nó. Nếu không phải chính mắt tôi nhìn thấy, cô không phải rất thích được hắn ôm ấp sao?
Giọng nói của y đã không còn giữ nổi bình tĩnh, sâu thẳm trong đáy mắt y hiện lên rõ ràng những tia máu đỏ lòm, năm đầu ngón tay càng tăng thêm lực bóp mạnh bờ vai cô.
Lực tay đàn ông giống như một chiếc máy nghiền, Ninh Gia Tuệ như muốn gẫy từng khúc xương, cô nghiến chặt hàm răng lại chịu đựng cơ đau nơi hai bên bả vai truyền tới, cơ thể phụ nữ yếu đuối sao có thể chịu được sức mạnh của người đàn ông mạnh mẽ to lớn. Ninh Gia Tuệ lúc này chỉ muốn thoát ra, cô đưa chân rứt khoát đá mạnh vào nơi hạ bộ to lớn của hắn.
- A a a....
Tiếng hét chói tai vang trời của y vang lên, Tiêu Ân Tuấn cúi thấp người chịu đựng cơn đau nơi hạ bộ, hai tay theo bản năng cũng rút về ôm lấy cậu nhỏ của y.
Ninh Gia Tuệ thành công thoát được sự kìm kẹp của Tiêu Ân Tuấn, nhưng khi nãy cô đá hơi mạnh, bây giờ nhìn lại còn thấy đau thay cho hắn.
- Ninh Gia Tuệ cô được lắm.
Tiêu Ân Tuấn hét lớn, khuôn mặt y đáng sợ, trợn trừng con người đỏ lòm lên nhìn cô, Ninh Gia Tuệ giây phút này đã ngộ ra bản thân vừa rồi gây ra một hành động hết sức nguy hiểm cho chính mình. Cô vội vàng chạy tới bên cửa hòng thoát thân nhưng lại bị Tiêu Ân Tuấn đưa tay ra nắm lấy cổ chân không thể di chuyển.
Hắn kéo mạnh cổ chân cô về phía y, khiến cho Ninh Gia Tuệ mất thăng bằng ngã bổ nhào xuống đất.
Uỳnh uỳnh.....Bên ngoài cửa phòng Tiêu Ân Tuấn đang điên cuồng đập cửa, giọng nói ma quỷ của hắn truyền vào bên trong phòng.
- Mau mở cửa ra cho tôi.
Ninh Gia Tuệ đang ngủ ngon thì bị hắn làm cho thức giấc, trong đêm tối lờ mờ của ánh đèn ngủ cô lò mò bò dậy đi ra mở cửa, ban nãy cô nhớ rằng mình không khoá cửa phòng.
Cửa vừa được mở, bóng dáng cao lớn cửa Tiêu Ân Tuấn đã đổ dầm về phía Ninh Gia Tuệ, cô vội vàng đưa tay ra đỡ lấy cơ thể to lớn của y, nếu không làm vậy cả cô và hắn sẽ cùng bị ngã xuống sàn nhà. Đầu của hắn gục lên trên vai cô, cô có thể dễ dàng ngửi thấy trong hơi thở của hắn nồng nặc mùi rượu và hơi thuốc lá quyện chung vào với nhau.
Tiêu Ân Tuấn đưa tay đẩy nhẹ Ninh Gia Tuệ sang một bên, lảo đảo bước đi vào bên trong phòng ngủ. Hắn đi tới bên cạnh giường thì đá phải tấm nệm cô trải ra ngủ dưới sàn nhà. Tiêu Ân Tuấn nét mặt trùng xuống, hàng chân mày cau có, hắn lên tiếng giọng đầy ngang ngược, ngữ điệu cũng tỏ ra vô cùng khó chịu.
- Ai cho phép cô trải nệm ra sàn ngủ.
Nói rồi hắn quay đầu, nheo mắt nhìn về phía cô, âm thanh ma quỷ lại một lần nữa cất lên.
- Cô là đang tỏ ra chán ghét?
Tiêu Ân Tuấn điên cuồng lao về phía Ninh Gia Tuệ, cô bất chợt bị hắn làm cho hoảng sợ đưa chân lùi về sau, còn đang tính bỏ chạy thì đã bị hắn đưa hai tay ra tóm lấy cơ thể của cô. Tối nay hắn đã uống rất nhiều.
- Ninh Gia Tuệ, cô còn muốn bỏ chạy.
Tiêu Ân Tuấn xoay người Ninh Gia Tuệ đối diện về phía y. Trong bóng tối lờ mờ có thể nhìn ra hắn ta đang vô cùng tức giận, gân xanh cũng đã hằn lên khắp trên gương mặt của y. Giây tiếp theo hắn bất ngờ cúi đầu cắn chặt lấy bờ môi cô, Ninh Gia Tuệ đau đớn hất mạnh hắn ra xa, tức giận lên tiếng mắng chửi y.
- Đau...Tiêu Ân Tuấn, anh đúng là thằng chó chết.
Cô vừa rồi còn đang ngái ngủ, chuyện lúc sáng cũng còn đang kìm nén trong đáy lòng cộng thêm giờ phút này lại bị hắn đối xử như vậy chẳng nghĩ ngợi nhiều, lời vừa nói xong thì lại cảm thấy vô cùng hối hận. Ninh Gia Tuệ ngước mắt trộm nhìn lên gương mặt của Tiêu Ân Tuấn, chỉ thấy y tự nhiên cười lớn.
- Ha ha ha...
Người phụ nữ này lại cả gan mắng chửi hắn, gân xanh lúc này càng hiện rõ trên gương mặt của y. Giọng hắn đầy mỉa mai, ánh mắt dò xét chĩa thẳng lên người cô.
- Tôi là thằng chó chết đấy. Còn Ninh Gia Tuệ cô không phải là một con đàn bà *** **** hay sao?
Ninh Gia Tuệ không thể nghe lọt tai lời này của hắn, hắn ta có quyền gì mà sỉ nhục cô như vậy, cô cũng chẳng làm gì lên tội mà phải nghe những lời lẽ lăng mạ này từ y.
- Tiêu Ân Tuấn, tôi không làm gì sai anh không được phép sỉ nhục tôi như vậy.
- Cô không làm gì sao? Để tôi nhắc lại cho cô nhớ, cô và tên Trình Trang sáng nay đã làm những gì nhé.
Giọng hắn giống như gào lên, hai tay vươn tới bóp chặt lấy bờ vai mảnh khảnh của cô, Ninh Gia Tuệ đau đớn nhăn mày. Tiêu Ân Tuấn hắn ta đi theo cô sao?
Ninh Gia Tuệ vội vàng lên tiếng giải thích, hắn sỉ nhục cô đã đành nhưng anh Trình Trang không đáng bị như vậy.
- Tôi và anh ấy là vô cùng trong sáng.
- Trong sáng cái con mẹ nó. Nếu không phải chính mắt tôi nhìn thấy, cô không phải rất thích được hắn ôm ấp sao?
Giọng nói của y đã không còn giữ nổi bình tĩnh, sâu thẳm trong đáy mắt y hiện lên rõ ràng những tia máu đỏ lòm, năm đầu ngón tay càng tăng thêm lực bóp mạnh bờ vai cô.
Lực tay đàn ông giống như một chiếc máy nghiền, Ninh Gia Tuệ như muốn gẫy từng khúc xương, cô nghiến chặt hàm răng lại chịu đựng cơ đau nơi hai bên bả vai truyền tới, cơ thể phụ nữ yếu đuối sao có thể chịu được sức mạnh của người đàn ông mạnh mẽ to lớn. Ninh Gia Tuệ lúc này chỉ muốn thoát ra, cô đưa chân rứt khoát đá mạnh vào nơi hạ bộ to lớn của hắn.
- A a a....
Tiếng hét chói tai vang trời của y vang lên, Tiêu Ân Tuấn cúi thấp người chịu đựng cơn đau nơi hạ bộ, hai tay theo bản năng cũng rút về ôm lấy cậu nhỏ của y.
Ninh Gia Tuệ thành công thoát được sự kìm kẹp của Tiêu Ân Tuấn, nhưng khi nãy cô đá hơi mạnh, bây giờ nhìn lại còn thấy đau thay cho hắn.
- Ninh Gia Tuệ cô được lắm.
Tiêu Ân Tuấn hét lớn, khuôn mặt y đáng sợ, trợn trừng con người đỏ lòm lên nhìn cô, Ninh Gia Tuệ giây phút này đã ngộ ra bản thân vừa rồi gây ra một hành động hết sức nguy hiểm cho chính mình. Cô vội vàng chạy tới bên cửa hòng thoát thân nhưng lại bị Tiêu Ân Tuấn đưa tay ra nắm lấy cổ chân không thể di chuyển.
Hắn kéo mạnh cổ chân cô về phía y, khiến cho Ninh Gia Tuệ mất thăng bằng ngã bổ nhào xuống đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.