Chương 2: Tôi sẽ không lấy cô
Chi Mimiu
04/05/2023
Hôm nay Tiêu Ân Tuấn hẹn cô ra ngoài gặp mặt trước khi hai nhà lên kế hoạch tổ chức hôn lễ.
Từ khi biết mình sẽ chuẩn bị kết hôn với người đàn ông tên Tiêu Ân Tuấn này, cô cũng rất tò mò muốn biết anh là người như thế nào. Nếu anh không hẹn gặp cô trước, cô nhất định cũng sẽ tới tìm anh một lần.
Ninh Gia Tuệ đã chuẩn bị để ra ngoài từ sớm. Vì là lần đầu cô và anh gặp nhau cho nên cô rất chú ý chăm chút tới vẻ ngoài của mình. Cô chọn cách trang điểm nhẹ nhàng, làn da trắng nõm nà khoác lên mình chiếc váy voan tơ màu hồng phấn khiến cô trông thật trang nhã, lại vô cùng thuần khiết.
Ngắm mình trong gương một lúc thật lâu, Ninh Gia Tuệ hài lòng xoay người, tay cầm túi xách bước xuống lầu dưới.
- Thưa tiểu thư, xe đang chờ tiểu thư bên ngoài rồi ạ.
..........................
Rất nhanh đã tới tòa nhà Tập đoàn Đông Á.
- Mời tiểu thư xuống xe ạ.
Ninh Gia Tuệ được Kiều Minh dẫn lên lầu cao nhất, nơi đó là phòng làm việc của Tiêu Ân Tuấn.
- Mời Ninh tiểu thư vào trong ạ. Tiêu tổng đang chờ cô.
Ninh Gia Tuệ bước vào bên trong, cô trông thấy một người đàn ông tầm ba mươi năm tuổi, dáng ngồi tiêu sái đang nhàn nhã thưởng trà, nhưng lại tỏa ra một thứ khí chất vô cùng lạnh lùng đáng sợ khiến cho người khác không rét mà run.
Ninh Gia Tuệ bỗng cảm thấy bức bách vô cùng, vài giây trước cô còn rất tự tin về chính bản thân mình.
Người đàn ông như đã biết được sự hiện diện của cô, anh ta chỉ tay về phía đối diện, ra hiệu cho Ninh Gia Tuệ ngồi xuống, cũng không thèm ngẩng mặt lên nhìn cô.
Thái độ chảnh chọe, hách dịch gì đây. Ninh Gia Tuệ thầm nghĩ trong lòng, anh ta thật sự quá ngạo mạng, đây là người đàn ông cô sẽ lấy làm chồng sao? Nếu không phải vì Ninh gia cần anh ta giúp đỡ cô sẽ không bao giờ muốn gặp lại anh ta dù chỉ một lần.
Ninh Gia Tuệ nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện Tiêu Ân Tuấn, dẫu sao cô cũng là con nhà ra giáo dù có không thích cũng sẽ tôn trọng đối phương. Cô từ tốn cất lời.
- Rất vui được gặp anh Tiêu tổng. Tôi là Ninh Gia Tuệ.
Tiêu Ân Tuấn im lặng không nói gì, anh ta cầm chén trà vừa rót đẩy ra trước mặt cô.
Sau đó liền đứng dậy, bước về phía bàn làm việc, đưa tay cầm lấy một tập tài liệu ở trên mặt bàn.
Anh ta tiến lại gần phía cô.
Bịch..!
Vậy mà anh ta lại quẳng nó xuống ghế chỗ cô đang ngồi. Người đàn ông này không chỉ ngạo mạng mà còn vô cùng mất lịch sự.
- Kí vào đi.
Tiêu Ân Tuấn ra lệnh cho cô kí vào đống tài liệu này sao? Anh ta là muốn gọi cô tới đây vì điều gì?
Ninh Gia Tuệ cầm tài liệu lên, cô muốn đọc xem đây là tài liệu gì.
- Tôi sẽ không kết hôn với cô, cô Ninh Gia Tuệ.
Tiêu Ân Tuấn trực tiếp nói ra.
- Như cô biết đấy, hiện tại Ninh gia các người nếu như không có nguồn vốn từ Đông Á rót vào thì sẽ chỉ còn nước phá sản. Cho nên cha cô muốn liên hôn với Tiêu gia.
- Nhưng tôi khiến cô Ninh đây phải thất vọng rồi, chúng ta sẽ không có cái đám cưới thật nào hết.
Ninh Gia Tuệ nghe Tiêu Ân Tuấn nói, tuy có hơi bất ngờ nhưng vốn tính tình điềm đạm nên cô cũng không phản ứng lại ngay, chỉ ngồi đó nghe anh ta nói tiếp.
Tiêu Ân Tuấn có chút thất vọng trước phản ứng của cô gái này khi nghe anh ta đề cập tới việc anh ta sẽ không lấy cô. Nhưng anh ta không vội...
- Nói trắng ra là Ninh gia muốn bán cô Ninh cho Tiêu gia để cứu lấy sản nghiệp nhà họ Ninh các người.
- Đây là hợp đồng tôi đã chuẩn bị giúp cô Ninh. Tôi và cô sẽ tổ chức đám cưới nhưng chúng ta sẽ không đăng kí kết hôn. Còn cô Ninh thực chất sẽ chỉ là nhân tình không hơn không kém.
Ninh Gia Tuệ lúc này đã thật sự có phản ứng khi nghe tới Tiêu Ân Tuấn nhắc tới việc cô sẽ chỉ là nhân tình của anh ta. Anh ta gọi cô tới đây vốn không phải muốn bàn chuyện hôn lễ, thực chất chỉ để nghe anh ta sỉ nhục cô, sỉ nhục Ninh gia mà thôi.
Cô lấy lại bình tĩnh cầm tập hợp đồng lên coi.
Trong hợp đồng nêu rõ từng mục, từng điều khoản giữa bên A và bên B, trách nhiệm và nghĩa vụ của hai bên. Tiêu Ân Tuấn sẽ rót vốn cho Hưng Thịnh nhưng cô phải trở thành nhân tình của anh ta, cho tới khi anh ta chán ghét cô. Kết hôn chỉ là giả nhằm giữ thể diện cho Ninh gia.
Tiêu Ân Tuấn thật quá quắt, nếu đã không muốn lấy cô thì ngay từ đầu sao không trực tiếp từ chối. Giờ lại còn bầy ra cái trò ma quỷ này với cô. Anh ta là đang có ý đồ gì?
Ninh Gia Tuệ bất đầu nhận thấy người đàn ông này thực sự rất nguy hiểm. Cô không thể cứ như vậy mà đồng ý với điều khoản mà anh ta đưa ra.
- Tiêu tổng, cảm ơn anh đã bỏ công sức để làm ra bộ hợp đồng này nhưng tôi nghĩ mình cần phải suy nghĩ thật kĩ trước khi đặt bút có nên kí hay là không.
- Tôi nghĩ cô sẽ chẳng có cơ hội mà từ chối tôi đâu, cô Ninh ạ.
Tiêu Ân Tuấn khẽ nhếch môi cười đầy châm biếm, vì anh ta biết con mồi mà anh ta đã giăng bẫy sẽ chẳng thể chạy thoát, chỉ là đang cố gắng giẫy giụa trong tuyệt vọng.
- Tùy cô thôi. Nếu cô làm tôi mất hứng thì sẽ chẳng còn cái hợp đồng nào ở đây hết.
Ngữ điệu đầy sự đe dọa, vừa nói anh ta vừa đưa tay hất cằm cô lên, hướng ánh mắt cô phải nhìn thẳng vào mắt anh ta.
Ninh Gia Tuệ cũng như vậy thuận thế mà nhìn thẳng Tiêu Ân Tuấn không chút sợ hãi. Thực ra là cô đang cố tỏ ra không sợ bởi vì không muốn người đàn ông trước mắt này biến cô trở thành con mồi của anh ta.
Điện thoại cô chợt reo lên.
- Tôi nghĩ là cha cô gọi đấy. Chắc đang sốt ruột lắm. Nếu như mà tôi gọi cho ông ta nói rằng tôi sẽ không lấy cô nữa không biết ông ta sẽ như thế nào nhỉ?
Tiêu Ân Tuấn hất cô ra, giọng nói đầy sự châm biếm, mỉa mai.
Cô cũng không quan tâm anh ta muốn sỉ nhục gì nữa, từ lúc vào đây cô đã nghe đủ lời chế nhạo rồi. Hôm nay Ninh gia gặp khó khăn phải tới nước đi cầu cạnh bọn họ, kẻ chiến thắng đương nhiên sẽ nhân cơ hội mà hạ thấp đối phương.
Từ khi biết mình sẽ chuẩn bị kết hôn với người đàn ông tên Tiêu Ân Tuấn này, cô cũng rất tò mò muốn biết anh là người như thế nào. Nếu anh không hẹn gặp cô trước, cô nhất định cũng sẽ tới tìm anh một lần.
Ninh Gia Tuệ đã chuẩn bị để ra ngoài từ sớm. Vì là lần đầu cô và anh gặp nhau cho nên cô rất chú ý chăm chút tới vẻ ngoài của mình. Cô chọn cách trang điểm nhẹ nhàng, làn da trắng nõm nà khoác lên mình chiếc váy voan tơ màu hồng phấn khiến cô trông thật trang nhã, lại vô cùng thuần khiết.
Ngắm mình trong gương một lúc thật lâu, Ninh Gia Tuệ hài lòng xoay người, tay cầm túi xách bước xuống lầu dưới.
- Thưa tiểu thư, xe đang chờ tiểu thư bên ngoài rồi ạ.
..........................
Rất nhanh đã tới tòa nhà Tập đoàn Đông Á.
- Mời tiểu thư xuống xe ạ.
Ninh Gia Tuệ được Kiều Minh dẫn lên lầu cao nhất, nơi đó là phòng làm việc của Tiêu Ân Tuấn.
- Mời Ninh tiểu thư vào trong ạ. Tiêu tổng đang chờ cô.
Ninh Gia Tuệ bước vào bên trong, cô trông thấy một người đàn ông tầm ba mươi năm tuổi, dáng ngồi tiêu sái đang nhàn nhã thưởng trà, nhưng lại tỏa ra một thứ khí chất vô cùng lạnh lùng đáng sợ khiến cho người khác không rét mà run.
Ninh Gia Tuệ bỗng cảm thấy bức bách vô cùng, vài giây trước cô còn rất tự tin về chính bản thân mình.
Người đàn ông như đã biết được sự hiện diện của cô, anh ta chỉ tay về phía đối diện, ra hiệu cho Ninh Gia Tuệ ngồi xuống, cũng không thèm ngẩng mặt lên nhìn cô.
Thái độ chảnh chọe, hách dịch gì đây. Ninh Gia Tuệ thầm nghĩ trong lòng, anh ta thật sự quá ngạo mạng, đây là người đàn ông cô sẽ lấy làm chồng sao? Nếu không phải vì Ninh gia cần anh ta giúp đỡ cô sẽ không bao giờ muốn gặp lại anh ta dù chỉ một lần.
Ninh Gia Tuệ nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện Tiêu Ân Tuấn, dẫu sao cô cũng là con nhà ra giáo dù có không thích cũng sẽ tôn trọng đối phương. Cô từ tốn cất lời.
- Rất vui được gặp anh Tiêu tổng. Tôi là Ninh Gia Tuệ.
Tiêu Ân Tuấn im lặng không nói gì, anh ta cầm chén trà vừa rót đẩy ra trước mặt cô.
Sau đó liền đứng dậy, bước về phía bàn làm việc, đưa tay cầm lấy một tập tài liệu ở trên mặt bàn.
Anh ta tiến lại gần phía cô.
Bịch..!
Vậy mà anh ta lại quẳng nó xuống ghế chỗ cô đang ngồi. Người đàn ông này không chỉ ngạo mạng mà còn vô cùng mất lịch sự.
- Kí vào đi.
Tiêu Ân Tuấn ra lệnh cho cô kí vào đống tài liệu này sao? Anh ta là muốn gọi cô tới đây vì điều gì?
Ninh Gia Tuệ cầm tài liệu lên, cô muốn đọc xem đây là tài liệu gì.
- Tôi sẽ không kết hôn với cô, cô Ninh Gia Tuệ.
Tiêu Ân Tuấn trực tiếp nói ra.
- Như cô biết đấy, hiện tại Ninh gia các người nếu như không có nguồn vốn từ Đông Á rót vào thì sẽ chỉ còn nước phá sản. Cho nên cha cô muốn liên hôn với Tiêu gia.
- Nhưng tôi khiến cô Ninh đây phải thất vọng rồi, chúng ta sẽ không có cái đám cưới thật nào hết.
Ninh Gia Tuệ nghe Tiêu Ân Tuấn nói, tuy có hơi bất ngờ nhưng vốn tính tình điềm đạm nên cô cũng không phản ứng lại ngay, chỉ ngồi đó nghe anh ta nói tiếp.
Tiêu Ân Tuấn có chút thất vọng trước phản ứng của cô gái này khi nghe anh ta đề cập tới việc anh ta sẽ không lấy cô. Nhưng anh ta không vội...
- Nói trắng ra là Ninh gia muốn bán cô Ninh cho Tiêu gia để cứu lấy sản nghiệp nhà họ Ninh các người.
- Đây là hợp đồng tôi đã chuẩn bị giúp cô Ninh. Tôi và cô sẽ tổ chức đám cưới nhưng chúng ta sẽ không đăng kí kết hôn. Còn cô Ninh thực chất sẽ chỉ là nhân tình không hơn không kém.
Ninh Gia Tuệ lúc này đã thật sự có phản ứng khi nghe tới Tiêu Ân Tuấn nhắc tới việc cô sẽ chỉ là nhân tình của anh ta. Anh ta gọi cô tới đây vốn không phải muốn bàn chuyện hôn lễ, thực chất chỉ để nghe anh ta sỉ nhục cô, sỉ nhục Ninh gia mà thôi.
Cô lấy lại bình tĩnh cầm tập hợp đồng lên coi.
Trong hợp đồng nêu rõ từng mục, từng điều khoản giữa bên A và bên B, trách nhiệm và nghĩa vụ của hai bên. Tiêu Ân Tuấn sẽ rót vốn cho Hưng Thịnh nhưng cô phải trở thành nhân tình của anh ta, cho tới khi anh ta chán ghét cô. Kết hôn chỉ là giả nhằm giữ thể diện cho Ninh gia.
Tiêu Ân Tuấn thật quá quắt, nếu đã không muốn lấy cô thì ngay từ đầu sao không trực tiếp từ chối. Giờ lại còn bầy ra cái trò ma quỷ này với cô. Anh ta là đang có ý đồ gì?
Ninh Gia Tuệ bất đầu nhận thấy người đàn ông này thực sự rất nguy hiểm. Cô không thể cứ như vậy mà đồng ý với điều khoản mà anh ta đưa ra.
- Tiêu tổng, cảm ơn anh đã bỏ công sức để làm ra bộ hợp đồng này nhưng tôi nghĩ mình cần phải suy nghĩ thật kĩ trước khi đặt bút có nên kí hay là không.
- Tôi nghĩ cô sẽ chẳng có cơ hội mà từ chối tôi đâu, cô Ninh ạ.
Tiêu Ân Tuấn khẽ nhếch môi cười đầy châm biếm, vì anh ta biết con mồi mà anh ta đã giăng bẫy sẽ chẳng thể chạy thoát, chỉ là đang cố gắng giẫy giụa trong tuyệt vọng.
- Tùy cô thôi. Nếu cô làm tôi mất hứng thì sẽ chẳng còn cái hợp đồng nào ở đây hết.
Ngữ điệu đầy sự đe dọa, vừa nói anh ta vừa đưa tay hất cằm cô lên, hướng ánh mắt cô phải nhìn thẳng vào mắt anh ta.
Ninh Gia Tuệ cũng như vậy thuận thế mà nhìn thẳng Tiêu Ân Tuấn không chút sợ hãi. Thực ra là cô đang cố tỏ ra không sợ bởi vì không muốn người đàn ông trước mắt này biến cô trở thành con mồi của anh ta.
Điện thoại cô chợt reo lên.
- Tôi nghĩ là cha cô gọi đấy. Chắc đang sốt ruột lắm. Nếu như mà tôi gọi cho ông ta nói rằng tôi sẽ không lấy cô nữa không biết ông ta sẽ như thế nào nhỉ?
Tiêu Ân Tuấn hất cô ra, giọng nói đầy sự châm biếm, mỉa mai.
Cô cũng không quan tâm anh ta muốn sỉ nhục gì nữa, từ lúc vào đây cô đã nghe đủ lời chế nhạo rồi. Hôm nay Ninh gia gặp khó khăn phải tới nước đi cầu cạnh bọn họ, kẻ chiến thắng đương nhiên sẽ nhân cơ hội mà hạ thấp đối phương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.