Trói Buộc Trái Tim Em Bằng Sự Dịu Dàng Của Anh
Chương 43: Sắc màu trong tình yêu
Ambedo
22/10/2024
Sau một thời gian dài nằm viện, Giao Nhi đã được đưa xuống phòng hồi sức. Trong những giây phút đầu tiên khi mở mắt ra, cô thấy bà nội, Khả Ái và Trịnh Khải đang ngồi bên cạnh. Một cảm giác ấm áp và hạnh phúc bao trùm lấy cô. Tuy nhiên, trong giây phút tĩnh lặng ấy, cô tự hỏi "Còn anh – người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời mình đang ở đâu?"
Ngay khi tiếng khóc "oe oe" của cậu con trai vang lên, cô ngay lập tức nhận ra rằng anh đang bế đứa bé, dỗ dành với làn điệu ngọt ngào mà chưa bao giờ cô nghe thấy. Dù là lần đầu tiên làm cha, nhưng anh đã đầu tư nhiều thời gian để tìm hiểu và học hỏi các kinh nghiệm trên mạng. Trái tim cô rung động khi nhìn thấy anh o bế đứa bé trên tay một cách gọn gàng, đầy yêu thương.
Khi bà nội mang vào một tô canh bổ dưỡng, bà ân cần nhắc nhở Giao Nhi rằng cô phải ăn hết thì mới có đủ sữa cho con. Khả Ái không chỉ mang đến những món ăn ngon mà còn đem theo trái cây và đồ dùng cho đứa trẻ. Giao Nhi hơi ngạc nhiên khi thấy sự xuất hiện của Trịnh Khải, có vẻ như mối quan hệ của họ đang phát triển tốt đẹp. Nhưng, tất cả những suy nghĩ về chuyện đó phải gác lại, vì hình ảnh người đàn ông chăm sóc con trong vòng tay đã chiếm trọn tâm trí cô.
"Anh ơi, sao anh không quan tâm đến em mà chỉ chăm sóc cho con vậy? Em có phải đã bị anh bỏ rơi không?"
Giao Nhi không nhịn được, đặt ra câu hỏi trong sự ngạc nhiên và thắc mắc. Nghe cô nói vậy, anh chỉ mỉm cười, đặt cậu bé vào nồi rồi nhẹ nhàng tiến lại gần hôn lên trán cô, tay vuốt ve mái tóc gọn gàng của cô.
"Sao mà có thể bỏ rơi em được chứ?" Anh trả lời, ánh mắt ấm áp khiến lòng cô dịu lại.
Khoảng thời gian hơn một tháng trong bệnh viện đã là một thử thách cho Giao Nhi. Nhưng giờ đây, khi cô đã đủ sức khỏe để trở về nhà, tâm trạng của cô trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Trở về không chỉ là việc rời khỏi bệnh viện mà còn là một cuộc trở về với sự sống, với hạnh phúc và tình yêu thương.
Khi về đến nhà, Giao Nhi cảm thấy một niềm hạnh phúc tràn dâng. Mọi thứ ở đây đều quen thuộc và thân thương, những bức tường, góc bàn, và cả hương thơm của ngôi nhà đều khiến lòng cô ấm lại. Anh bế cậu con trai, đi theo sau cô, ánh mắt đầy âu yếm và hạnh phúc.
Cả nhà quây quần bên nhau, lòng Giao Nhi tràn đầy niềm vui. Cô nhìn anh và cậu con trai, cảm nhận được sự gắn kết mà không từ ngữ nào có thể diễn tả. Khoảnh khắc ấy, cô hiểu rằng dù có khó khăn, thử thách nào đi nữa, họ vẫn sẽ bên nhau, cùng chăm sóc cho con trai của họ, cùng xây dựng một mái ấm đầy tình thương.
Giao Nhi ngắm nhìn đứa bé đang ngủ say trong chiếc nôi, rồi quay sang nhìn anh, nụ cười hạnh phúc trên môi. Cuộc sống mới đã bắt đầu đối với họ, một khởi đầu đầy hy vọng, vô vàn niềm vui và cả yêu thương. Cô mỉm cười, tự nhủ
"Chúng ta sẽ cùng nhau đứng dậy và bước tiếp cho cả gia đình cho tương lai và cho con chúng ta."
Khi đặt đứa bé vào trong nôi, anh không quên quay lại nhìn cô - người phụ nữ mà anh đã chia sẻ những năm tháng đẹp nhất của cuộc đời. Làm cha mẹ không phải lúc nào cũng dễ dàng. Những giờ phút bận rộn cùng với công việc và chăm sóc gia đình thường khiến hai người ít có thời gian để gần gũi nhau. Thời gian trôi qua, sự thân mật giữa họ cũng ngày một nhạt nhòa. Nhưng hôm nay, anh quyết tâm thay đổi điều đó, tạo nên một khoảnh khắc đẹp cho cả hai.
"Em đã chuẩn bị gì cho bữa tối chưa?"
Anh hỏi, giọng điệu vừa thân thương vừa tràn đầy mong đợi. Cô mỉm cười, ánh mắt lấp lánh.
"Em sẽ vào bếp nấu một vài món mà anh thích."
Trái tim anh như rung lên một nhịp mới. Thời gian bên nhau tuy ít ỏi, nhưng những khoảnh khắc giản đơn lại làm cho tình yêu của họ thêm phần mạnh mẽ.
Anh gọi người giúp việc, căn dặn chuẩn bị thật nhiều món ngon, không chỉ để tẩm bổ cho cô mà còn để tạo nên một bữa tiệc ấm cúng trong không gian nhỏ bé của họ. Trong lòng anh, niềm khao khát gần gũi với cô ngày càng trở nên mãnh liệt.
"Vợ à! Đã lâu rồi chúng ta chưa gần gũi, hay là tối nay chúng ta...
Khi bữa ăn được dọn ra, hương thơm từ các món ăn len lỏi vào từng ngóc ngách của căn nhà, đưa cả hai trở về những lúc yêu nhau say đắm. Họ cùng nhau thưởng thức các món ăn, trò chuyện và cười đùa, những tiếng cười vang vọng khắp không gian. Không khí đang dần ấm lên, và sức hút giữa họ cũng đang dần trở lại.
Sau bữa ăn, anh nắm tay cô, dẫn cô ra ngoài ban công, nơi có ánh trăng sáng đang chiếu rọi. Dưới ánh trăng huyền ảo, anh ôm cô thật chặt, cảm nhận nhịp tim hai người hòa chung một nhịp. Tình yêu của họ như được hồi sinh, những kỷ niệm ngọt ngào ngày xưa ùa về. Họ dành trọn vẹn thời gian cho nhau, không còn là những bận rộn của cuộc sống thường nhật, mà là những giây phút lắng đọng, riêng tư.
Anh biết rằng, ngoài đứa bé yêu quý giữa họ vẫn luôn có một tình yêu cháy bỏng, và đêm nay chính là cơ hội tuyệt vời để khơi dậy lại lửa yêu thương trong trái tim của cả hai. Họ sẽ bước vào đêm này cùng với những mong mỏi, đam mê và hơn hết là một sự tái sinh đầy sắc màu trong tình yêu của họ.
Ngay khi tiếng khóc "oe oe" của cậu con trai vang lên, cô ngay lập tức nhận ra rằng anh đang bế đứa bé, dỗ dành với làn điệu ngọt ngào mà chưa bao giờ cô nghe thấy. Dù là lần đầu tiên làm cha, nhưng anh đã đầu tư nhiều thời gian để tìm hiểu và học hỏi các kinh nghiệm trên mạng. Trái tim cô rung động khi nhìn thấy anh o bế đứa bé trên tay một cách gọn gàng, đầy yêu thương.
Khi bà nội mang vào một tô canh bổ dưỡng, bà ân cần nhắc nhở Giao Nhi rằng cô phải ăn hết thì mới có đủ sữa cho con. Khả Ái không chỉ mang đến những món ăn ngon mà còn đem theo trái cây và đồ dùng cho đứa trẻ. Giao Nhi hơi ngạc nhiên khi thấy sự xuất hiện của Trịnh Khải, có vẻ như mối quan hệ của họ đang phát triển tốt đẹp. Nhưng, tất cả những suy nghĩ về chuyện đó phải gác lại, vì hình ảnh người đàn ông chăm sóc con trong vòng tay đã chiếm trọn tâm trí cô.
"Anh ơi, sao anh không quan tâm đến em mà chỉ chăm sóc cho con vậy? Em có phải đã bị anh bỏ rơi không?"
Giao Nhi không nhịn được, đặt ra câu hỏi trong sự ngạc nhiên và thắc mắc. Nghe cô nói vậy, anh chỉ mỉm cười, đặt cậu bé vào nồi rồi nhẹ nhàng tiến lại gần hôn lên trán cô, tay vuốt ve mái tóc gọn gàng của cô.
"Sao mà có thể bỏ rơi em được chứ?" Anh trả lời, ánh mắt ấm áp khiến lòng cô dịu lại.
Khoảng thời gian hơn một tháng trong bệnh viện đã là một thử thách cho Giao Nhi. Nhưng giờ đây, khi cô đã đủ sức khỏe để trở về nhà, tâm trạng của cô trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Trở về không chỉ là việc rời khỏi bệnh viện mà còn là một cuộc trở về với sự sống, với hạnh phúc và tình yêu thương.
Khi về đến nhà, Giao Nhi cảm thấy một niềm hạnh phúc tràn dâng. Mọi thứ ở đây đều quen thuộc và thân thương, những bức tường, góc bàn, và cả hương thơm của ngôi nhà đều khiến lòng cô ấm lại. Anh bế cậu con trai, đi theo sau cô, ánh mắt đầy âu yếm và hạnh phúc.
Cả nhà quây quần bên nhau, lòng Giao Nhi tràn đầy niềm vui. Cô nhìn anh và cậu con trai, cảm nhận được sự gắn kết mà không từ ngữ nào có thể diễn tả. Khoảnh khắc ấy, cô hiểu rằng dù có khó khăn, thử thách nào đi nữa, họ vẫn sẽ bên nhau, cùng chăm sóc cho con trai của họ, cùng xây dựng một mái ấm đầy tình thương.
Giao Nhi ngắm nhìn đứa bé đang ngủ say trong chiếc nôi, rồi quay sang nhìn anh, nụ cười hạnh phúc trên môi. Cuộc sống mới đã bắt đầu đối với họ, một khởi đầu đầy hy vọng, vô vàn niềm vui và cả yêu thương. Cô mỉm cười, tự nhủ
"Chúng ta sẽ cùng nhau đứng dậy và bước tiếp cho cả gia đình cho tương lai và cho con chúng ta."
Khi đặt đứa bé vào trong nôi, anh không quên quay lại nhìn cô - người phụ nữ mà anh đã chia sẻ những năm tháng đẹp nhất của cuộc đời. Làm cha mẹ không phải lúc nào cũng dễ dàng. Những giờ phút bận rộn cùng với công việc và chăm sóc gia đình thường khiến hai người ít có thời gian để gần gũi nhau. Thời gian trôi qua, sự thân mật giữa họ cũng ngày một nhạt nhòa. Nhưng hôm nay, anh quyết tâm thay đổi điều đó, tạo nên một khoảnh khắc đẹp cho cả hai.
"Em đã chuẩn bị gì cho bữa tối chưa?"
Anh hỏi, giọng điệu vừa thân thương vừa tràn đầy mong đợi. Cô mỉm cười, ánh mắt lấp lánh.
"Em sẽ vào bếp nấu một vài món mà anh thích."
Trái tim anh như rung lên một nhịp mới. Thời gian bên nhau tuy ít ỏi, nhưng những khoảnh khắc giản đơn lại làm cho tình yêu của họ thêm phần mạnh mẽ.
Anh gọi người giúp việc, căn dặn chuẩn bị thật nhiều món ngon, không chỉ để tẩm bổ cho cô mà còn để tạo nên một bữa tiệc ấm cúng trong không gian nhỏ bé của họ. Trong lòng anh, niềm khao khát gần gũi với cô ngày càng trở nên mãnh liệt.
"Vợ à! Đã lâu rồi chúng ta chưa gần gũi, hay là tối nay chúng ta...
Khi bữa ăn được dọn ra, hương thơm từ các món ăn len lỏi vào từng ngóc ngách của căn nhà, đưa cả hai trở về những lúc yêu nhau say đắm. Họ cùng nhau thưởng thức các món ăn, trò chuyện và cười đùa, những tiếng cười vang vọng khắp không gian. Không khí đang dần ấm lên, và sức hút giữa họ cũng đang dần trở lại.
Sau bữa ăn, anh nắm tay cô, dẫn cô ra ngoài ban công, nơi có ánh trăng sáng đang chiếu rọi. Dưới ánh trăng huyền ảo, anh ôm cô thật chặt, cảm nhận nhịp tim hai người hòa chung một nhịp. Tình yêu của họ như được hồi sinh, những kỷ niệm ngọt ngào ngày xưa ùa về. Họ dành trọn vẹn thời gian cho nhau, không còn là những bận rộn của cuộc sống thường nhật, mà là những giây phút lắng đọng, riêng tư.
Anh biết rằng, ngoài đứa bé yêu quý giữa họ vẫn luôn có một tình yêu cháy bỏng, và đêm nay chính là cơ hội tuyệt vời để khơi dậy lại lửa yêu thương trong trái tim của cả hai. Họ sẽ bước vào đêm này cùng với những mong mỏi, đam mê và hơn hết là một sự tái sinh đầy sắc màu trong tình yêu của họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.