Chương 2: CƯỠNG BỨC
Jeon Tổng
07/09/2023
Khách sạn Châu Sa, Ô Lập Na trong bộ vest blazer đỏ đô tôn lên sự sang trọng đường nét mềm mại, đừng nhìn cô với vẻ ngoài dịu dàng uyển chuyển nhưng tính tình lại rất quật cường. Hiện tại cô đang là Tổng giám đốc của khách sạn Châu Sa. Tất cả các nhân viên trong khách sạn ngay khi vừa thấy cô đã lập tức lịch sự cúi người chào, Ô Lập Na chỉ cười qua loa sau đó đi vào phòng làm việc.
Đang ngồi làm việc thì bất ngờ một tên quản lý đẩy cửa xông vào, trông vẻ mặt anh ta rất hốt hoảng Ô Lập Na ngừng công việc lại vội lên tiếng hỏi anh ta.
_ Quản lý Trịnh, có chuyện gì sao ? sao anh lại hoảng hốt đến vậy
Tên quản lý Trịnh cố hít thở thật sâu sau đó nhìn cô với ánh mắt khó xử.
_ Tổng giám đốc Ô không hay rồi, một nữ nhân viên chăm sóc khách hàng không may làm đổ thức ăn lên người khách hàng nhưng...nhưng người đó lại là Ảnh Quân tổng tài quốc tế Đỉnh Phong, ngài ấy muốn cô đến giải quyết
Ô Lập Na nghe mà cũng thoáng giật mình, ai mà không biết tính tình anh ta rất lạnh lùng khó gần lại vừa là người cuồng sạch sẽ huống chi nữ nhân viên kia đã làm bẩn áo anh ta chắc chắn kết cục của cô ta sẽ không tồn tại trong không khí này, Ô Lập Na nghĩ thôi cũng đã sửng người rồi.
Cô nhìn quản lý Trịnh khẽ gật đầu gấp gáp lên tiếng.
_ Được rồi, đi thôi
Quản lý Trịnh cũng gật đầu nhanh chóng cùng Ô Lập Na đến phòng số không một không tám, còn chưa kịp đẩy cửa bước vào thì đã nghe thấy tiếng quát lớn của Ảnh Quân.
_ Tổng giám đốc của các người đâu, còn không mau gọi đến đây giải quyết
Cạch.
Ô Lập Na nhẹ đẩy cửa bước vào, ngay lập tức không khí trong phòng dường như muốn bức chết người vậy cô còn cảm giác sau lưng ớn lạnh là đằng khác.
Lấy lại dáng vẻ của một tổng giám đốc, Ô Lập Na khẽ nhìn nữ nhân viên đang run rẩy kia một cái sau đó nhìn anh cười một cách tự nhiên nhất.
_ Thật xin lỗi Ảnh tiên sinh quá, nữ nhân viên này vốn là người mới nên có chút vụng về thân là Tổng giám đốc tôi thay cô ấy xin lỗi và mong anh lượng thứ bỏ qua
Khoé môi Ảnh Quân khẽ nhếch lên một cách thích thú, người phụ nữ này cũng quá rộng lượng đi ngay cả một nhân viên thấp kém mà phải đích thân xin lỗi thay. Nhưng huống hồ chuyện này nữ nhân viên kia vốn không cố ý mà là anh đang cố tình.
Thôi thì chuyện này anh cũng nên thử làm một người tốt một lần vậy cũng không quá khó đâu nhỉ.
_ Được thôi, vì Tổng giám đốc Ô đã đích thân xin lỗi thì tôi cũng không chấp nhặt, nhưng tôi có chuyện muốn nói riêng với Tổng giám đốc Ô
Ô Lập Na thoáng chốc bàng hoàng trong lòng đang khó xử bội phần, cô mím môi khẽ gật đầu. Quay ngoắt lại nhìn quản lý Trịnh và những người còn lại sau đó ra hiệu cho bọn họ ra ngoài.
Đợi mấy người kia ra ngoài hết Ảnh Quân bất ngờ khóa chốt cửa lại, tim Ô Lập Na dường như muốn ngừng đập ngay khi đó một luồng sợ hãi ập đến người cô, ánh mắt đề phòng với anh.
Ô Lập Na gắng gượng giọng nói lại nhưng không thể che giấu được sự run rẩy.
_ Ảnh tiên sinh, anh có chuyện gì thì cứ thẳng ra đi tôi vốn không có nhiều thời gian như anh
Đáp lời cô là tiếng cười nhẹ của Ảnh Quân, anh đi lại ghế sopha ngồi thong thả rồi tự rót cho mình một ly rượu vang, mắt thấy Ô Lập Na không hề kiên nhẫn điều này càng khiến anh thích thú hơn.
_ Ừ, không có chuyện gì hết, chỉ là muốn hỏi em một số chuyện
_ Chuyện gì anh cứ hỏi
Ảnh Quân khẽ cười nhạt, đặt ly rượu xuống bàn.
_ Em và Tần Tư Truy làm thế nào mà quen được nhau
Lông mày Ô Lập Na khẽ nhướng lên như không hề hài lòng với câu hỏi của anh, nhưng nếu anh hỏi chuyện khác cô cũng có thể trả lời nhưng đây là chuyện riêng của cô không nói ra bởi cô như cảm giác câu hỏi của anh quá ngớ ngẩn.
_ Chuyện này, tôi có thể không trả lời được không Ảnh tiên sinh
_ Ồ ! được thôi
Bất thình lình Ảnh Quân đứng phắt dậy uy phong lẫm liệt bước từng bước đi về phía Ô Lập Na, cô theo quán tính sợ hãi mà lùi vài bước trái tim cứ đập phịch phịch liên tục vì căng thẳng lẫn hồi hộp.
Ô Lập Na trừng mắt nhìn anh nhất thời tức giận lớn tiếng.
_ Anh...anh không được qua đây, Ảnh tiên sinh anh muốn làm gì ?
Cơ thể cô không ngừng run rẩy thật muốn khóc nghẹn lên khi bắt gặp ánh mắt không hề tốt lành của Ảnh Quân, ngược lại Ảnh Quân rất hứng thú khi nhìn cô như đang nhìn một con mồi đang sợ hãi vì phải bắt làm thức ăn.
_ Ô Lập Na, em sợ tôi sao ?
_ Đừng lại gần đây, Ảnh Quân...tôi chính là bạn gái của Tần Tư Truy bạn của anh đấy, anh không được làm bậy
Vì quá sợ hãi lại vừa tức giận nên Ô Lập Na đã gọi thẳng tên anh, trong phút chốc căn phòng rơi vào trạng thái nín thở cơ thể cô càng run rẩy khi thấy ánh mắt hung dữ của Ảnh Quân.
_ Thế thì đã sao ? nhưng hôm nay em bắt buộc phải là người phụ nữ của tôi, vậy nên em cũng đừng hòng mà trốn thoát khỏi tôi
Ô Lập Na nước mắt đã rơi lã chã, cô lắc đầu ngọ nguậy vừa không thể ngờ Ảnh Quân lại là một con người cầm thú đến vậy ngay cả bạn gái của bạn thân cũng muốn giở trò xằng bậy, cô bần thần lại toan định mở chốt cửa thì Ảnh Quân đã nhanh chóng nhấc bổng lên.
Bịch.
Ảnh Quân dường như không biết thương tiếc là gì cứ thế ném Ô Lập Na mạnh xuống giường sau đó đưa tay cởi từng nút áo ra
_ Anh không được làm vậy...tôi cấm anh
Ô Lập Na sợ hãi bò dậy muốn chạy nhanh xuống giường nhưng bị Ảnh Quân nhanh tay nắm lấy một bàn chân của cô, anh hung hăng nằm đè lên người cô cúi hôn ngấu nghiến vào đôi môi mỏng manh của Ô Lập Na.
Umm
Sự giẫy giụa của Ô Lập Na đã đến mức kịch liệt nhưng không bằng sức lực của Ảnh Quân, bất giác nước mắt mặn chát của cô rơi xuống cô thật bất lực rồi cả cơ hội phản kháng cũng không được.
Cô đưa đôi mắt căm phẫn lẫn oán hận nhìn thẳng vào đôi mắt hổ phách của Ảnh Quân nhưng anh lại hờ hững không để tâm điều đó.
Xoẹt.
Chiếc quần mà cô đang mặc đã bị Ảnh Quân xé rách sau đó thẳng tay quăng xuống dưới sàn lạnh ngay cả quần lót nhỏ bé của cô cũng được anh xé ra, Ảnh Quân không nói không rằng mà thẳng thừng đâm mạnh vào nơi nhỏ hẹp của Ô Lập Na.
_ Áaa...Làm ơn...không được đâu, xin anh hãy rút ra...Umm
Đang ngồi làm việc thì bất ngờ một tên quản lý đẩy cửa xông vào, trông vẻ mặt anh ta rất hốt hoảng Ô Lập Na ngừng công việc lại vội lên tiếng hỏi anh ta.
_ Quản lý Trịnh, có chuyện gì sao ? sao anh lại hoảng hốt đến vậy
Tên quản lý Trịnh cố hít thở thật sâu sau đó nhìn cô với ánh mắt khó xử.
_ Tổng giám đốc Ô không hay rồi, một nữ nhân viên chăm sóc khách hàng không may làm đổ thức ăn lên người khách hàng nhưng...nhưng người đó lại là Ảnh Quân tổng tài quốc tế Đỉnh Phong, ngài ấy muốn cô đến giải quyết
Ô Lập Na nghe mà cũng thoáng giật mình, ai mà không biết tính tình anh ta rất lạnh lùng khó gần lại vừa là người cuồng sạch sẽ huống chi nữ nhân viên kia đã làm bẩn áo anh ta chắc chắn kết cục của cô ta sẽ không tồn tại trong không khí này, Ô Lập Na nghĩ thôi cũng đã sửng người rồi.
Cô nhìn quản lý Trịnh khẽ gật đầu gấp gáp lên tiếng.
_ Được rồi, đi thôi
Quản lý Trịnh cũng gật đầu nhanh chóng cùng Ô Lập Na đến phòng số không một không tám, còn chưa kịp đẩy cửa bước vào thì đã nghe thấy tiếng quát lớn của Ảnh Quân.
_ Tổng giám đốc của các người đâu, còn không mau gọi đến đây giải quyết
Cạch.
Ô Lập Na nhẹ đẩy cửa bước vào, ngay lập tức không khí trong phòng dường như muốn bức chết người vậy cô còn cảm giác sau lưng ớn lạnh là đằng khác.
Lấy lại dáng vẻ của một tổng giám đốc, Ô Lập Na khẽ nhìn nữ nhân viên đang run rẩy kia một cái sau đó nhìn anh cười một cách tự nhiên nhất.
_ Thật xin lỗi Ảnh tiên sinh quá, nữ nhân viên này vốn là người mới nên có chút vụng về thân là Tổng giám đốc tôi thay cô ấy xin lỗi và mong anh lượng thứ bỏ qua
Khoé môi Ảnh Quân khẽ nhếch lên một cách thích thú, người phụ nữ này cũng quá rộng lượng đi ngay cả một nhân viên thấp kém mà phải đích thân xin lỗi thay. Nhưng huống hồ chuyện này nữ nhân viên kia vốn không cố ý mà là anh đang cố tình.
Thôi thì chuyện này anh cũng nên thử làm một người tốt một lần vậy cũng không quá khó đâu nhỉ.
_ Được thôi, vì Tổng giám đốc Ô đã đích thân xin lỗi thì tôi cũng không chấp nhặt, nhưng tôi có chuyện muốn nói riêng với Tổng giám đốc Ô
Ô Lập Na thoáng chốc bàng hoàng trong lòng đang khó xử bội phần, cô mím môi khẽ gật đầu. Quay ngoắt lại nhìn quản lý Trịnh và những người còn lại sau đó ra hiệu cho bọn họ ra ngoài.
Đợi mấy người kia ra ngoài hết Ảnh Quân bất ngờ khóa chốt cửa lại, tim Ô Lập Na dường như muốn ngừng đập ngay khi đó một luồng sợ hãi ập đến người cô, ánh mắt đề phòng với anh.
Ô Lập Na gắng gượng giọng nói lại nhưng không thể che giấu được sự run rẩy.
_ Ảnh tiên sinh, anh có chuyện gì thì cứ thẳng ra đi tôi vốn không có nhiều thời gian như anh
Đáp lời cô là tiếng cười nhẹ của Ảnh Quân, anh đi lại ghế sopha ngồi thong thả rồi tự rót cho mình một ly rượu vang, mắt thấy Ô Lập Na không hề kiên nhẫn điều này càng khiến anh thích thú hơn.
_ Ừ, không có chuyện gì hết, chỉ là muốn hỏi em một số chuyện
_ Chuyện gì anh cứ hỏi
Ảnh Quân khẽ cười nhạt, đặt ly rượu xuống bàn.
_ Em và Tần Tư Truy làm thế nào mà quen được nhau
Lông mày Ô Lập Na khẽ nhướng lên như không hề hài lòng với câu hỏi của anh, nhưng nếu anh hỏi chuyện khác cô cũng có thể trả lời nhưng đây là chuyện riêng của cô không nói ra bởi cô như cảm giác câu hỏi của anh quá ngớ ngẩn.
_ Chuyện này, tôi có thể không trả lời được không Ảnh tiên sinh
_ Ồ ! được thôi
Bất thình lình Ảnh Quân đứng phắt dậy uy phong lẫm liệt bước từng bước đi về phía Ô Lập Na, cô theo quán tính sợ hãi mà lùi vài bước trái tim cứ đập phịch phịch liên tục vì căng thẳng lẫn hồi hộp.
Ô Lập Na trừng mắt nhìn anh nhất thời tức giận lớn tiếng.
_ Anh...anh không được qua đây, Ảnh tiên sinh anh muốn làm gì ?
Cơ thể cô không ngừng run rẩy thật muốn khóc nghẹn lên khi bắt gặp ánh mắt không hề tốt lành của Ảnh Quân, ngược lại Ảnh Quân rất hứng thú khi nhìn cô như đang nhìn một con mồi đang sợ hãi vì phải bắt làm thức ăn.
_ Ô Lập Na, em sợ tôi sao ?
_ Đừng lại gần đây, Ảnh Quân...tôi chính là bạn gái của Tần Tư Truy bạn của anh đấy, anh không được làm bậy
Vì quá sợ hãi lại vừa tức giận nên Ô Lập Na đã gọi thẳng tên anh, trong phút chốc căn phòng rơi vào trạng thái nín thở cơ thể cô càng run rẩy khi thấy ánh mắt hung dữ của Ảnh Quân.
_ Thế thì đã sao ? nhưng hôm nay em bắt buộc phải là người phụ nữ của tôi, vậy nên em cũng đừng hòng mà trốn thoát khỏi tôi
Ô Lập Na nước mắt đã rơi lã chã, cô lắc đầu ngọ nguậy vừa không thể ngờ Ảnh Quân lại là một con người cầm thú đến vậy ngay cả bạn gái của bạn thân cũng muốn giở trò xằng bậy, cô bần thần lại toan định mở chốt cửa thì Ảnh Quân đã nhanh chóng nhấc bổng lên.
Bịch.
Ảnh Quân dường như không biết thương tiếc là gì cứ thế ném Ô Lập Na mạnh xuống giường sau đó đưa tay cởi từng nút áo ra
_ Anh không được làm vậy...tôi cấm anh
Ô Lập Na sợ hãi bò dậy muốn chạy nhanh xuống giường nhưng bị Ảnh Quân nhanh tay nắm lấy một bàn chân của cô, anh hung hăng nằm đè lên người cô cúi hôn ngấu nghiến vào đôi môi mỏng manh của Ô Lập Na.
Umm
Sự giẫy giụa của Ô Lập Na đã đến mức kịch liệt nhưng không bằng sức lực của Ảnh Quân, bất giác nước mắt mặn chát của cô rơi xuống cô thật bất lực rồi cả cơ hội phản kháng cũng không được.
Cô đưa đôi mắt căm phẫn lẫn oán hận nhìn thẳng vào đôi mắt hổ phách của Ảnh Quân nhưng anh lại hờ hững không để tâm điều đó.
Xoẹt.
Chiếc quần mà cô đang mặc đã bị Ảnh Quân xé rách sau đó thẳng tay quăng xuống dưới sàn lạnh ngay cả quần lót nhỏ bé của cô cũng được anh xé ra, Ảnh Quân không nói không rằng mà thẳng thừng đâm mạnh vào nơi nhỏ hẹp của Ô Lập Na.
_ Áaa...Làm ơn...không được đâu, xin anh hãy rút ra...Umm
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.