Chương 7: VẬY RA Ô LẬP NA CHỈ LÀ NGƯỜI THAY THẾ TRONG LÒNG TẦN TƯ TRUY
Jeon Tổng
07/09/2023
Trước khi ra khỏi nhà hàng, Tần Tư Truy bất ngờ có cuộc gọi quan trọng từ bệnh viện, hắn quay sang nhìn Ô Lập Na khó xử mở miệng.
_ Lập Na, bên phía bệnh viện có ca phẫu thuật bất ngờ cần anh đến gấp, xin lỗi em vì không thể đưa em về
Ô Lập Na thoáng chốc u buồn vừa cảm thấy luyến tiếc nhưng nhanh chóng lát qua, cô lắc đầu khẽ cười.
_ Không sao đâu, em tự về được rồi mà
Tần Tư Truy nghe cô nói thế thì cảm thấy bản thân quá có lỗi với cô, không còn cách nào khác đành quay sang nhìn Ảnh Quân đang nhởn nhơ nhìn chung quanh.
_ Ảnh Quân, cậu thấy phiền không khi tôi nhờ cậu đưa Lập Na về
_ Không được...À ý em không cần phải phiền đến Ảnh tiên sinh, em có thể bắt xe về được mà
Nghe chính miệng Tần Tư Truy muốn giao cô cho Ảnh Quân đưa về thì không khỏi kích động nhưng có gì đó rất khó chịu với hắn, còn Ảnh Quân thì vẫn bộ mặt nhởn nhơ vừa thích thú nhìn Ô Lập Na.
Nhưng Tần Tư Truy hết sức khó xử nói vài lời với cô sau đó bỏ đi.
_ Đừng bướng bỉnh nữa Lập Na hãy để Ảnh Quân đưa em về, anh đi trước đây
Ô Lập Na muốn níu chân Tần Tư Truy lại nhưng hắn đã khuất dạng, cô cụp mắt xuống không hề hé môi lấy một lời cái cứ như thế bỏ đi, sắc mặt Ảnh Quân trở nên u ám anh tức giận phừng phừng túm lấy người cô sau đó vắt cô lên vai đi thẳng vào trong xe.
_ Buông ra...Ảnh cẩu già, tôi đã nói không đi xe với anh rồi mà thả tôi xuống
_ Em im miệng ngay, còn la hét nữa là tôi bẻ gãy cổ em đấy
Lập tức lời của Ảnh Quân rất hiệu quả, Ô Lập Na mím môi không hé một lời nào nữa. Mở cửa xe ra Ảnh Quân ném cô vào ghế phụ sau đó vòng qua ghế lái khởi động xe rời đi, không gian trong xe lúc này trở nên im lặng đến lạ không một ai hé môi một lời.
Xe Ảnh Quân ngừng lại gần trước khách sạn Châu Sa, Ô Lập Na toan định mở cửa đi ra thì bỗng nhiên Ảnh Quân túm lấy cánh tay của cô kéo lại ôm sát vào lòng.
Ô Lập Na hốt hoảng cựa quậy muốn thoát khỏi cái ôm của Ảnh Quân nhưng bị anh kiềm hãm lại.
_ Tránh ra, tôi còn phải làm việc
_ Đừng nhúc nhích
Giọng nói trầm thấp Ảnh Quân vang vào tai cô, cảm giác cánh tay săn chắc ôm lấy cô có một chút ấm áp bất chợt Ô Lập Na lập tức giật mình đẩy anh ra.
_ Đủ rồi đấy Ảnh Quân, hãy để cho tôi yên
Dứt lời Ô Lập Na mở cửa xe đi ra một mạch chạy ngay vào trong như sợ Ảnh Quân sẽ túm được lần nữa. Nhìn bóng lưng nhỏ nhắn chạy bán sống bán chết của cô khiến khoé môi Ảnh Quân cũng phải nhếch môi cười sau đó khởi động xe rời đi.
____
Tần Tư Truy mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế hai tay day day huyệt thái dương, một người đàn mặc ông tây trang chỉnh tề đứng trước mặt hắn khẽ cúi rạp người cung kính hắn.
_ Tần thiếu gia, vẫn chưa tìm thấy
Xoảng.
Ly rượu trên cạnh bàn bị Tần Tư Truy hất văng xuống chứng tỏ hắn rất giận dữ, người đàn ông kia nhất thời sợ hãi vội rụt người một bên. Tần Tư Truy với ánh mắt đầy hung tợn nhìn tên kia quát mắng.
_ Vô dụng ! chỉ là một người nhỏ bé thôi mà cậu tìm không được, cho cậu cơ hội cuối cùng trong vòng hai tuần nhất định phải tìm cho bằng được
Tên người đàn ông kia thầm thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng lệnh mệnh.
_ Vâng, Tần thiếu gia
Cậu ta nhanh chóng rời đi, Ảnh Quân hai tay đút vào túi quần trong bộ dạng nhởn nhơ bất ngờ xuất hiện, anh bình thản đặt mông xuống ghế tự rót cho mình một ly rượu, nhấp một ngụm anh khẽ tặc lưỡi một cái nhìn Tần Tư Truy châm biếm.
_ Chậc ! chuyện hệ trọng gì lại khiến Tần thiếu gia phải tức giận đến mức phải mất bình tĩnh vậy, có muốn nói cho tôi nghe không
Tần Tư Truy không buồn mà ngẩng đầu lên nhìn anh, hắn đưa tay rót ly rượu uống ực ực liên tục bốn lần Ảnh Quân khẽ cong khóe môi.
_ Này, Tần Tư Truy ! cậu có thù với rượu sao
Ánh mắt hờ hững của Tần Tư Truy nhìn đến Ảnh Quân, hít thở thật sâu hắn khó khăn lên tiếng.
_ Ảnh Quân, tôi không thể quên được cô ấy
Bộp.
Những lời nói vô tình của Tần Tư Truy khiến Ảnh Quân như một con dao sắc bén muốn đẩy hắn xuống bờ vực thẳm, anh không thể kìm nén cơn tức giận mà thẳng tay đấm một phát mạnh vào mặt Tần Tư Truy.
_ Đồ cặn bã
Tần Tư Truy lòm còm bò người ngồi dậy đưa tay vét sạch vết máu bên khóe miệng, hắn nhếch môi cười khẩy
_ Phải, tôi là kẻ cặn bã
_ Vì muốn lấp đầy khoảng trống đó nên cậu mới để Ô Lập Na thay thế người phụ nữ đó trong lòng cậu. Ha, thật là rác rưởi mà
Không gian trong phòng trở nên im lặng và đầy ngột ngặt, Tần Tư Truy nhất thời cứng miệng vì lời của Ảnh Quân quá đúng, tuy thân xác hắn ở bên cạnh Ô Lập Na nhưng tâm hồn lại nhớ nhung người phụ nữ khác nói đúng hơn là tình cũ của hắn. Lúc này Ảnh Quân mới vỡ lẽ ra một chuyện rằng gương mặt của Ô Lập Na hoàn toàn rất giống người tình cũ trước kia của Tần Tư Truy.
Ảnh Quân kìm nén giọng nói để sao cho bình tĩnh lại hỏi Tần Tư Truy.
_ Tôi hỏi cậu Tần Tư Truy, cậu còn yêu người phụ nữ đó ?
Cuối cùng Tần Tư Truy rơi vào khoảng im lặng, câu hỏi mà anh đưa ra thật quá khó với hắn. Ảnh Quân mất kiên nhẫn túm lấy cổ áo của hắn.
Tần Tư Truy khẽ hừ lạnh sau đó nhàn nhạt lên tiếng nói.
_ Đúng vậy, tôi không bao giờ quên được cô ấy, tôi vẫn nợ cô ấy lời xin lỗi
_ Vậy sao cậu không thử nghĩ đến cảm nhận của Ô Lập Na khi biết bản thân cô ấy đang là người thế thân. Tần Tư Truy chia tay cô ấy đi
Dứt lời Ảnh Quân không kiêng nể bạn bè mà thẳng thừng ném hắn xuống đất, lạnh lùng quay người rời đi.
Ting Toong ! Ting Toong !
Ảnh Quân không ngừng bấm chuông cửa chung cư Ô Lập Na, người bên trong cuối cùng cũng đi ra mở cửa.
Tức khắc mùi rượu nồng nặc trên người anh sọc thẳng vào mũi cô, Ô Lập Na toan định đóng cửa lại nhưng tay anh nhanh kịp bắt lấy.
_ Cho tôi vào trong...tôi buồn ngủ quá
_ Anh nói ngáo cái gì hả ? buồn ngủ thì còn không mau về nhà mà ngủ, còn chạy loạn đến đây làm gì
Rầm.
Ảnh Quân một tay đẩy mạnh bạo cánh cửa ra, anh đưa thân thể loạng choạng tiến đến ghế sopha nằm phịch xuống đó, Ô Lập Na khẽ thở dài ngao ngán đóng cửa lại sau đó đi lại xem anh ra sao.
Rón rén tiến đến gần Ảnh Quân, do dự hồi lâu cuối cùng quyết định giúp anh cởi giày ra, nới lỏng cà vạt và tháo luôn chiếc đồng hồ trên tay anh.
_ Hở ? người gì mà nặng thế
Ô Lập Na cố gắng để anh ngủ dễ chịu một chút, cô còn đang loay hoay với cúc áo sơ mi của anh thì bất ngờ cổ tay liền truyền đến cảm giác nóng rực, cô bất ngờ rụt tay lại
_ Lập Na, bên phía bệnh viện có ca phẫu thuật bất ngờ cần anh đến gấp, xin lỗi em vì không thể đưa em về
Ô Lập Na thoáng chốc u buồn vừa cảm thấy luyến tiếc nhưng nhanh chóng lát qua, cô lắc đầu khẽ cười.
_ Không sao đâu, em tự về được rồi mà
Tần Tư Truy nghe cô nói thế thì cảm thấy bản thân quá có lỗi với cô, không còn cách nào khác đành quay sang nhìn Ảnh Quân đang nhởn nhơ nhìn chung quanh.
_ Ảnh Quân, cậu thấy phiền không khi tôi nhờ cậu đưa Lập Na về
_ Không được...À ý em không cần phải phiền đến Ảnh tiên sinh, em có thể bắt xe về được mà
Nghe chính miệng Tần Tư Truy muốn giao cô cho Ảnh Quân đưa về thì không khỏi kích động nhưng có gì đó rất khó chịu với hắn, còn Ảnh Quân thì vẫn bộ mặt nhởn nhơ vừa thích thú nhìn Ô Lập Na.
Nhưng Tần Tư Truy hết sức khó xử nói vài lời với cô sau đó bỏ đi.
_ Đừng bướng bỉnh nữa Lập Na hãy để Ảnh Quân đưa em về, anh đi trước đây
Ô Lập Na muốn níu chân Tần Tư Truy lại nhưng hắn đã khuất dạng, cô cụp mắt xuống không hề hé môi lấy một lời cái cứ như thế bỏ đi, sắc mặt Ảnh Quân trở nên u ám anh tức giận phừng phừng túm lấy người cô sau đó vắt cô lên vai đi thẳng vào trong xe.
_ Buông ra...Ảnh cẩu già, tôi đã nói không đi xe với anh rồi mà thả tôi xuống
_ Em im miệng ngay, còn la hét nữa là tôi bẻ gãy cổ em đấy
Lập tức lời của Ảnh Quân rất hiệu quả, Ô Lập Na mím môi không hé một lời nào nữa. Mở cửa xe ra Ảnh Quân ném cô vào ghế phụ sau đó vòng qua ghế lái khởi động xe rời đi, không gian trong xe lúc này trở nên im lặng đến lạ không một ai hé môi một lời.
Xe Ảnh Quân ngừng lại gần trước khách sạn Châu Sa, Ô Lập Na toan định mở cửa đi ra thì bỗng nhiên Ảnh Quân túm lấy cánh tay của cô kéo lại ôm sát vào lòng.
Ô Lập Na hốt hoảng cựa quậy muốn thoát khỏi cái ôm của Ảnh Quân nhưng bị anh kiềm hãm lại.
_ Tránh ra, tôi còn phải làm việc
_ Đừng nhúc nhích
Giọng nói trầm thấp Ảnh Quân vang vào tai cô, cảm giác cánh tay săn chắc ôm lấy cô có một chút ấm áp bất chợt Ô Lập Na lập tức giật mình đẩy anh ra.
_ Đủ rồi đấy Ảnh Quân, hãy để cho tôi yên
Dứt lời Ô Lập Na mở cửa xe đi ra một mạch chạy ngay vào trong như sợ Ảnh Quân sẽ túm được lần nữa. Nhìn bóng lưng nhỏ nhắn chạy bán sống bán chết của cô khiến khoé môi Ảnh Quân cũng phải nhếch môi cười sau đó khởi động xe rời đi.
____
Tần Tư Truy mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế hai tay day day huyệt thái dương, một người đàn mặc ông tây trang chỉnh tề đứng trước mặt hắn khẽ cúi rạp người cung kính hắn.
_ Tần thiếu gia, vẫn chưa tìm thấy
Xoảng.
Ly rượu trên cạnh bàn bị Tần Tư Truy hất văng xuống chứng tỏ hắn rất giận dữ, người đàn ông kia nhất thời sợ hãi vội rụt người một bên. Tần Tư Truy với ánh mắt đầy hung tợn nhìn tên kia quát mắng.
_ Vô dụng ! chỉ là một người nhỏ bé thôi mà cậu tìm không được, cho cậu cơ hội cuối cùng trong vòng hai tuần nhất định phải tìm cho bằng được
Tên người đàn ông kia thầm thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng lệnh mệnh.
_ Vâng, Tần thiếu gia
Cậu ta nhanh chóng rời đi, Ảnh Quân hai tay đút vào túi quần trong bộ dạng nhởn nhơ bất ngờ xuất hiện, anh bình thản đặt mông xuống ghế tự rót cho mình một ly rượu, nhấp một ngụm anh khẽ tặc lưỡi một cái nhìn Tần Tư Truy châm biếm.
_ Chậc ! chuyện hệ trọng gì lại khiến Tần thiếu gia phải tức giận đến mức phải mất bình tĩnh vậy, có muốn nói cho tôi nghe không
Tần Tư Truy không buồn mà ngẩng đầu lên nhìn anh, hắn đưa tay rót ly rượu uống ực ực liên tục bốn lần Ảnh Quân khẽ cong khóe môi.
_ Này, Tần Tư Truy ! cậu có thù với rượu sao
Ánh mắt hờ hững của Tần Tư Truy nhìn đến Ảnh Quân, hít thở thật sâu hắn khó khăn lên tiếng.
_ Ảnh Quân, tôi không thể quên được cô ấy
Bộp.
Những lời nói vô tình của Tần Tư Truy khiến Ảnh Quân như một con dao sắc bén muốn đẩy hắn xuống bờ vực thẳm, anh không thể kìm nén cơn tức giận mà thẳng tay đấm một phát mạnh vào mặt Tần Tư Truy.
_ Đồ cặn bã
Tần Tư Truy lòm còm bò người ngồi dậy đưa tay vét sạch vết máu bên khóe miệng, hắn nhếch môi cười khẩy
_ Phải, tôi là kẻ cặn bã
_ Vì muốn lấp đầy khoảng trống đó nên cậu mới để Ô Lập Na thay thế người phụ nữ đó trong lòng cậu. Ha, thật là rác rưởi mà
Không gian trong phòng trở nên im lặng và đầy ngột ngặt, Tần Tư Truy nhất thời cứng miệng vì lời của Ảnh Quân quá đúng, tuy thân xác hắn ở bên cạnh Ô Lập Na nhưng tâm hồn lại nhớ nhung người phụ nữ khác nói đúng hơn là tình cũ của hắn. Lúc này Ảnh Quân mới vỡ lẽ ra một chuyện rằng gương mặt của Ô Lập Na hoàn toàn rất giống người tình cũ trước kia của Tần Tư Truy.
Ảnh Quân kìm nén giọng nói để sao cho bình tĩnh lại hỏi Tần Tư Truy.
_ Tôi hỏi cậu Tần Tư Truy, cậu còn yêu người phụ nữ đó ?
Cuối cùng Tần Tư Truy rơi vào khoảng im lặng, câu hỏi mà anh đưa ra thật quá khó với hắn. Ảnh Quân mất kiên nhẫn túm lấy cổ áo của hắn.
Tần Tư Truy khẽ hừ lạnh sau đó nhàn nhạt lên tiếng nói.
_ Đúng vậy, tôi không bao giờ quên được cô ấy, tôi vẫn nợ cô ấy lời xin lỗi
_ Vậy sao cậu không thử nghĩ đến cảm nhận của Ô Lập Na khi biết bản thân cô ấy đang là người thế thân. Tần Tư Truy chia tay cô ấy đi
Dứt lời Ảnh Quân không kiêng nể bạn bè mà thẳng thừng ném hắn xuống đất, lạnh lùng quay người rời đi.
Ting Toong ! Ting Toong !
Ảnh Quân không ngừng bấm chuông cửa chung cư Ô Lập Na, người bên trong cuối cùng cũng đi ra mở cửa.
Tức khắc mùi rượu nồng nặc trên người anh sọc thẳng vào mũi cô, Ô Lập Na toan định đóng cửa lại nhưng tay anh nhanh kịp bắt lấy.
_ Cho tôi vào trong...tôi buồn ngủ quá
_ Anh nói ngáo cái gì hả ? buồn ngủ thì còn không mau về nhà mà ngủ, còn chạy loạn đến đây làm gì
Rầm.
Ảnh Quân một tay đẩy mạnh bạo cánh cửa ra, anh đưa thân thể loạng choạng tiến đến ghế sopha nằm phịch xuống đó, Ô Lập Na khẽ thở dài ngao ngán đóng cửa lại sau đó đi lại xem anh ra sao.
Rón rén tiến đến gần Ảnh Quân, do dự hồi lâu cuối cùng quyết định giúp anh cởi giày ra, nới lỏng cà vạt và tháo luôn chiếc đồng hồ trên tay anh.
_ Hở ? người gì mà nặng thế
Ô Lập Na cố gắng để anh ngủ dễ chịu một chút, cô còn đang loay hoay với cúc áo sơ mi của anh thì bất ngờ cổ tay liền truyền đến cảm giác nóng rực, cô bất ngờ rụt tay lại
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.