Trói Buộc Trái Tim: Xin Hãy Yêu Anh!
Chương 95: Chú Đẹp Trai Giống Hệt Ba Cháu!
Huyền Yizi
08/09/2023
Sáu tiếng sau…
Máy bay hạ cánh xuống sân bay của Danme vừa tròn 6 tiếng đồng hồ.
Vì chênh lệch múi giờ nên khi Diệp Hoan cùng mọi người đặt chân tới đất nước xa lạ này thì ở đây đang là buổi tối.
Giá nhà thuê ở đây cũng rất rẻ, họ lại nói cùng tiếng với nước mình nên dễ dàng trong việc giao tiếp hơn.
Diệp Hiên tìm được một khu chung cư cho thuê ở một thành phố lớn của Danme, giá cả vừa phải nên mọi người đã cùng nhau tới đó để xem thử.
Trong lúc đợi bàn bạc với bên cho thuê, Diệp Hoan có đi ra ngoài taxi để lấy vali. Lúc đó, cô vô tình để ý đến một chiếc xe ô tô Porsche lướt qua trên đường. Người phụ nữ ban nãy mà Diệp Hoan gặp ở sân bay lại đang lái chiếc xe ấy, cô ta vẫn đeo kính và đội mũ nên Diệp Hoan không thể nhìn rõ mặt.
Chỉ là vô tình nhìn thấy ở sân bay nên Diệp Hoan cũng không quan tâm nhiều đến vấn đề này. Nhưng cô nào đâu biết, người mà cô cảm thấy quen thuộc ấy chính là Ninh Nhã Ân. Lần trước khi Phượng Hoàng Lửa bị Long Hà Dực tiêu diệt, cô ta đã mất tích một cách bí ẩn.
Thế giới ngầm mất đi Phượng Hoàng Lửa, Hắc Long lên ngôi, trở thành vị vua của thế giới ngầm. Long Hà Dực đứng đầu Hắc Long, dùng quyền lực để đàn áp những tổ chức nhỏ khác. Hắn ngày đêm chỉ biết đến nữ sắc, rượu bia và thuốc lá, hoàn toàn không nghĩ tới chuyện gì khác.
Có lẽ thành phố ấy đã không còn chỗ để Ninh Nhã Ân tiếp tục sinh sống nên mới quyết định tới đất nước này, nhưng liệu có còn lý do nào khác nữa không?
Xe ô tô của Ninh Nhã Ân dừng lại trước một bệnh viện lớn trong thành phố.
Cô ấy vừa tới là đã vội vàng chạy vào trong, điệu bộ vô cùng gấp gáp.
Sau khi tìm đến đúng phòng bệnh đã được biết đến trước đó, Ninh Nhã Ân đã hớt hải mở cửa bước vào.
"Sư phụ, tình hình của hai người họ thế nào rồi?"
Trong phòng bệnh, ngoài hai thân thể quấn băng trắng khắp người đang nằm trên hai chiếc giường đặt cạnh nhau thì còn có một người đàn ông khác. Người này dáng vẻ nho nhã, đầu tóc điểm bạc, đã quá tuổi trung niên… không ai khác lại chính là Dương Tiễn.
Dương sư phụ quay đầu lại, nhìn Ninh Nhã Ân rồi nói:
"Ca phẫu thuật thành công nhưng cả hai đứa nó đều bị bỏng nặng. Bác sĩ nói sau khi sức khỏe hồi phục, nếu muốn trở lại bình thường thì phải làm phẫu thuật ghép da."
"Phẫu thuật ghép da?"
Hai thân thể quấn băng trắng kia một là Ngôn Thần và một là Âu Dương Vũ Thiên. Hai người họ vẫn chưa chết nhưng trong thời gian ngắn không thể tỉnh dậy nhanh được.
Lúc đại điện bị cháy, khi cái chết tưởng chừng đã cận kề ngay trước mắt, Ngôn Thần và Âu Dương Vũ Thiên đã được Dương sư phụ cứu sống. Bóng người mờ ảo hôm đó Ngôn Thần nhìn thấy trước khi ngất xỉu là Dương sư phụ. Ông đã bí mật dẫn người theo con đường hầm tới đại điện, cứu Ngôn Thần và Âu Dương Vũ Thiên trước khi họ bị Long Hà Dực ép chết.
Tuy nhiên, người thì được cứu sống nhưng cả hai lại bị bỏng nặng. Ngôn Thần và Âu Dương Vũ Thiên bị bỏng 1/3, nên khi cơ thể thực sự khỏe lại, hai người họ cần phải làm phẫu thuật ghép da. Làm phẫu thuật xong và để hồi phục trở lại như ban đầu thì phải mất rất nhiều thời gian, thậm chí có thể là vài năm nữa mới trở lại như trước đây được.
Danme trước đây là một trong những địa bàn của Dương Tiễn. Người của ông ấy ở đây khá đông nên đây chính là lý do Dương sư phụ đưa Ngôn Thần và Âu Dương Vũ Thiên tới nơi này để làm phẫu thuật. Trước khi hai người họ thực sự ổn định trở lại, thì tin tức hai người họ còn sống phải được giấu kỹ, vì người của Long Hà Dực rất nhạy bén, nếu hắn biết Ngôn Thần còn sống sẽ không tha cho anh. Đó cũng là lý do tại sao Dương sư phụ lại để lại sợi dây chuyền Phượng Hoàng của Ngôn Thần ở lại đại điện với một xác chết được chuẩn bị sẵn. Ông ấy muốn khi Diệp Hoan tìm được, cô sẽ hoàn toàn tin rằng Ngôn Thần đã chết vì chỉ có như thế, tính mạng của Ngôn Thần mới được bảo toàn.
Phẫu thuật ghép da thì sao? Phải chờ đợi nhiều năm thì sao? Chỉ cần Ngôn Thần còn sống là đã đủ lắm rồi!
Cho dù có phải chờ thì nhất định Diệp Hoan cũng sẽ chờ. Ai cũng tin rằng, sẽ có một ngày nào đó, hai người họ sẽ gặp lại nhau trên mảnh đất xa lạ này…
…
5 năm sau,
Đứa bé năm nào còn khóc oe oe trong lòng Diệp Hoan nay đã được 5 tuổi rồi. Thằng bé có gương mặt rất giống Ngôn Thần hồi nhỏ, tính cách cũng có chút xíu giống ba nó, điều này khiến Diệp Hoan mỗi lần nhìn thấy Tư Khuynh là như nhìn thấy Ngôn Thần.
Ngôn Tư Khuynh là cái tên mà Diệp Hoan đặt cho con của mình. Cô vẫn để thằng bé mang họ ba nó để nó nhớ rằng, ba nó họ Ngôn tên Thần, là người đàn ông mà Diệp Hoan không thể nào quên.
Chớp mắt một cái đã 5 năm, Diệp Hoan cũng đã có một sự nghiệp vững vàng ở đất nước Danme xa lạ này.
Cô bây giờ đang là nhân viên văn phòng của một tập đoàn kinh doanh nổi tiếng ở đây. Còn Trịnh Yên Chi thì mở cửa hàng bán hoa, làm ăn rất thuận lợi. Ngôn Hạ và Diệp Hiên vừa tốt nghiệp đại học, cũng kiếm được việc làm để phụ giúp các chị của mình.
Cuộc sống của bốn người họ 5 năm nay vô cùng vui vẻ, nhất là khi có thêm thành viên thứ 5 là Tiểu Tư Khuynh.
Tư Khuynh đang theo học ở trường mẫu giáo RNT, so với bạn bè cùng trang lứa, Tư Khuynh như trưởng thành hơn rất nhiều nhưng thỉnh thoảng cũng biết làm nũng với mẹ. Tư Khuynh tuy còn nhỏ nhưng đã biết tự về nhà mỗi lần tan học mà không cần ai đón. Trên đường về, thằng bé cũng thường hay ghé qua cửa hàng đồ ăn vặt ngay gần trường để mua món ăn mà mình yêu thích.
Hôm nay cũng vậy, sau khi tan học không thấy mẹ tới đón, Ngôn Tư Khuynh đã tự đi về nhà. Trên đường trở về nhà, như mọi khi, thằng bé có ghé vào cửa hàng đồ ăn vặt ngay gần trường học. Chủ quán vừa nhìn thấy Tư Khuynh là đã biết thằng bé muốn mua cái gì. Bình thường ông ấy luôn chủ động lấy đồ ăn mà Tư Khuynh muốn đưa cho nó nhưng hôm nay ông chủ quán lại mang một vẻ mặt tiếc nuối nhìn Tư Khuynh mà nói rằng:
"Tiểu Khuynh à, hôm nay thịt xiên nướng đã bị mua hết rồi, xin lỗi cháu nhé!"
Nghe tin thịt xiên nướng - món ăn mà mình thích bị mua hết rồi, Ngôn Tư Khuynh buồn lắm.
"Dạ không sao đâu ông ơi, mai cháu lại tới sau cũng được ạ."
"Ừm, vậy cháu về cẩn thận nhé!"
Ngôn Tư Khuynh ủ rũ quay đầu rời đi. Thằng bé đang thèm thịt xiên nướng nhưng có vẻ như hôm nay là ngày không may mắn rồi. Từng bước chân nhỏ nhắn, chậm rãi rời khỏi cửa hàng, đang bước đi rất đều thì đột nhiên dừng lại. Ngôn Tư Khuynh ngửi thấy mùi thịt xiên nướng, vì quá thèm nên đã đi theo hương thơm ấy.
Mùi thịt xiên nướng dẫn Tư Khuynh đến bàn ăn của một người đàn ông. Trên mặt bàn có một đĩa thịt xiên nướng, nhìn thôi đã khiến người khác thèm rồi. Ngôn Tư Khuynh tròn mắt nhìn đĩa thịt xiên mà không giấu nổi sự thèm thuồng.
"Oa, nhiều thịt xiên quá!"
Người đàn ông đang ngồi ăn thịt xiên liền liếc mắt nhìn Tư Khuynh. Hóa ra người đã mua hết thịt xiên ở đây là anh ta.
"Cháu bé, cháu cũng thích thịt xiên sao?" Người đàn ông bất ngờ lên tiếng.
Ngôn Tư Khuynh vội vã gật đầu lia lịa, điệu bộ lúc đói của thằng bé trông thật đáng yêu.
"Vâng, vâng. Cháu thích lắm! Thích nhất là thịt xiên ạ."
Điệu bộ đáng yêu của Tư Khuynh đã khiến người đàn ông kia không kiềm chế được mà đưa tay xoa đầu thằng bé. Tư Khuynh nhắm tịt mắt lại, hơi ấm bàn tay này quen thuộc quá khiến thằng bé phải ngẩng mặt lên nhìn thử.
Đập vào mắt Tư Khuynh lúc này là gương mặt thanh tú của người đàn ông kia. Người này không ai khác chính là Ngôn Thần, thật không ngờ hai ba con họ lại gặp nhau trong hoàn cảnh như thế này. Chỉ tiếc là… cả hai đều không nhận ra nhau.
"Chú… chú đẹp trai giống hệt ba cháu!"
Tư Khuynh tròn mắt nhìn Ngôn Thần, thằng bé thấy anh rất giống ba của nó qua bức hình mà Diệp Hoan vẫn đưa cho Tư Khuynh xem để biết mặt ba.
Ngôn Thần nhìn bé con này cũng có chút quen thuộc nhưng anh nghĩ trẻ con thì ai chẳng như nhau.
"Chú đẹp trai giống ba cháu lắm sao? Vậy chắc ba cháu… là một đại mỹ nam nhỉ?"
"Vâng, vâng. Ba cháu đẹp trai lắm ạ, mẹ cháu cũng rất xinh đẹp, ba mẹ cháu cực kỳ đẹp đôi."
Ngôn Thần bất ngờ cười phá lên vì thằng bé này đáng yêu hết nấc. Anh biết Tư Khuynh thích ăn thịt xiên nên đã đẩy đĩa thịt xiên tới bên thằng bé.
"Cháu thích ăn thịt xiên phải không? Cho cháu đấy!"
Ngôn Tư Khuynh vô cùng thích thú nhưng thằng bé vẫn luôn nghe lời mẹ là không được nhận đồ của người lạ.
"Cảm ơn chú nhưng mẹ cháu nói là không được nhận đồ của người lạ."
"Cháu có thấy chú xấu xa lắm không?"
"Không ạ! Nhìn chú thế này… chắc chắn là người tốt!" Ngôn Tư Khuynh lắc đầu.
Lời nói này của Tư Khuynh lại bất ngờ khiến Ngôn Thần nhớ lại Diệp Hoan. Cô cũng từng nói thế khi lần đầu gặp anh, cũng đã 5 năm rồi, không biết cô sống ra sao nữa.
"Nhóc con, cháu tên là gì?"
"Cháu tên là Ngôn Tư Khuynh ạ!"
"Cháu cũng họ Ngôn sao? Chú cũng họ Ngôn, chú tên là Ngôn…"
"Aris! Chúng ta mau về thôi."
Ngôn Thần đang định nói tên của mình cho Tư Khuynh biết thì đột nhiên Ninh Nhã Ân xuất hiện và chen lời vào. Aris là mật danh của Ngôn Thần, để đảm bảo danh tính của anh được bảo toàn, khi ở bên ngoài chỉ có thể dùng mật danh.
"Hả? À… được."
Suýt chút nữa là Ngôn Thần đã nói tên mình cho nhóc con này biết rồi. Anh vẫn đang phải giấu danh tính vì thế phải chia tay với nhóc con này ở đây thôi. Ngôn Thần đứng dậy, xoa đầu Tư Khuynh rồi nói:
"Chú phải đi rồi, mong là sau này sẽ gặp lại cháu."
"Vâng… cháu cũng mong vậy ạ!"
Máy bay hạ cánh xuống sân bay của Danme vừa tròn 6 tiếng đồng hồ.
Vì chênh lệch múi giờ nên khi Diệp Hoan cùng mọi người đặt chân tới đất nước xa lạ này thì ở đây đang là buổi tối.
Giá nhà thuê ở đây cũng rất rẻ, họ lại nói cùng tiếng với nước mình nên dễ dàng trong việc giao tiếp hơn.
Diệp Hiên tìm được một khu chung cư cho thuê ở một thành phố lớn của Danme, giá cả vừa phải nên mọi người đã cùng nhau tới đó để xem thử.
Trong lúc đợi bàn bạc với bên cho thuê, Diệp Hoan có đi ra ngoài taxi để lấy vali. Lúc đó, cô vô tình để ý đến một chiếc xe ô tô Porsche lướt qua trên đường. Người phụ nữ ban nãy mà Diệp Hoan gặp ở sân bay lại đang lái chiếc xe ấy, cô ta vẫn đeo kính và đội mũ nên Diệp Hoan không thể nhìn rõ mặt.
Chỉ là vô tình nhìn thấy ở sân bay nên Diệp Hoan cũng không quan tâm nhiều đến vấn đề này. Nhưng cô nào đâu biết, người mà cô cảm thấy quen thuộc ấy chính là Ninh Nhã Ân. Lần trước khi Phượng Hoàng Lửa bị Long Hà Dực tiêu diệt, cô ta đã mất tích một cách bí ẩn.
Thế giới ngầm mất đi Phượng Hoàng Lửa, Hắc Long lên ngôi, trở thành vị vua của thế giới ngầm. Long Hà Dực đứng đầu Hắc Long, dùng quyền lực để đàn áp những tổ chức nhỏ khác. Hắn ngày đêm chỉ biết đến nữ sắc, rượu bia và thuốc lá, hoàn toàn không nghĩ tới chuyện gì khác.
Có lẽ thành phố ấy đã không còn chỗ để Ninh Nhã Ân tiếp tục sinh sống nên mới quyết định tới đất nước này, nhưng liệu có còn lý do nào khác nữa không?
Xe ô tô của Ninh Nhã Ân dừng lại trước một bệnh viện lớn trong thành phố.
Cô ấy vừa tới là đã vội vàng chạy vào trong, điệu bộ vô cùng gấp gáp.
Sau khi tìm đến đúng phòng bệnh đã được biết đến trước đó, Ninh Nhã Ân đã hớt hải mở cửa bước vào.
"Sư phụ, tình hình của hai người họ thế nào rồi?"
Trong phòng bệnh, ngoài hai thân thể quấn băng trắng khắp người đang nằm trên hai chiếc giường đặt cạnh nhau thì còn có một người đàn ông khác. Người này dáng vẻ nho nhã, đầu tóc điểm bạc, đã quá tuổi trung niên… không ai khác lại chính là Dương Tiễn.
Dương sư phụ quay đầu lại, nhìn Ninh Nhã Ân rồi nói:
"Ca phẫu thuật thành công nhưng cả hai đứa nó đều bị bỏng nặng. Bác sĩ nói sau khi sức khỏe hồi phục, nếu muốn trở lại bình thường thì phải làm phẫu thuật ghép da."
"Phẫu thuật ghép da?"
Hai thân thể quấn băng trắng kia một là Ngôn Thần và một là Âu Dương Vũ Thiên. Hai người họ vẫn chưa chết nhưng trong thời gian ngắn không thể tỉnh dậy nhanh được.
Lúc đại điện bị cháy, khi cái chết tưởng chừng đã cận kề ngay trước mắt, Ngôn Thần và Âu Dương Vũ Thiên đã được Dương sư phụ cứu sống. Bóng người mờ ảo hôm đó Ngôn Thần nhìn thấy trước khi ngất xỉu là Dương sư phụ. Ông đã bí mật dẫn người theo con đường hầm tới đại điện, cứu Ngôn Thần và Âu Dương Vũ Thiên trước khi họ bị Long Hà Dực ép chết.
Tuy nhiên, người thì được cứu sống nhưng cả hai lại bị bỏng nặng. Ngôn Thần và Âu Dương Vũ Thiên bị bỏng 1/3, nên khi cơ thể thực sự khỏe lại, hai người họ cần phải làm phẫu thuật ghép da. Làm phẫu thuật xong và để hồi phục trở lại như ban đầu thì phải mất rất nhiều thời gian, thậm chí có thể là vài năm nữa mới trở lại như trước đây được.
Danme trước đây là một trong những địa bàn của Dương Tiễn. Người của ông ấy ở đây khá đông nên đây chính là lý do Dương sư phụ đưa Ngôn Thần và Âu Dương Vũ Thiên tới nơi này để làm phẫu thuật. Trước khi hai người họ thực sự ổn định trở lại, thì tin tức hai người họ còn sống phải được giấu kỹ, vì người của Long Hà Dực rất nhạy bén, nếu hắn biết Ngôn Thần còn sống sẽ không tha cho anh. Đó cũng là lý do tại sao Dương sư phụ lại để lại sợi dây chuyền Phượng Hoàng của Ngôn Thần ở lại đại điện với một xác chết được chuẩn bị sẵn. Ông ấy muốn khi Diệp Hoan tìm được, cô sẽ hoàn toàn tin rằng Ngôn Thần đã chết vì chỉ có như thế, tính mạng của Ngôn Thần mới được bảo toàn.
Phẫu thuật ghép da thì sao? Phải chờ đợi nhiều năm thì sao? Chỉ cần Ngôn Thần còn sống là đã đủ lắm rồi!
Cho dù có phải chờ thì nhất định Diệp Hoan cũng sẽ chờ. Ai cũng tin rằng, sẽ có một ngày nào đó, hai người họ sẽ gặp lại nhau trên mảnh đất xa lạ này…
…
5 năm sau,
Đứa bé năm nào còn khóc oe oe trong lòng Diệp Hoan nay đã được 5 tuổi rồi. Thằng bé có gương mặt rất giống Ngôn Thần hồi nhỏ, tính cách cũng có chút xíu giống ba nó, điều này khiến Diệp Hoan mỗi lần nhìn thấy Tư Khuynh là như nhìn thấy Ngôn Thần.
Ngôn Tư Khuynh là cái tên mà Diệp Hoan đặt cho con của mình. Cô vẫn để thằng bé mang họ ba nó để nó nhớ rằng, ba nó họ Ngôn tên Thần, là người đàn ông mà Diệp Hoan không thể nào quên.
Chớp mắt một cái đã 5 năm, Diệp Hoan cũng đã có một sự nghiệp vững vàng ở đất nước Danme xa lạ này.
Cô bây giờ đang là nhân viên văn phòng của một tập đoàn kinh doanh nổi tiếng ở đây. Còn Trịnh Yên Chi thì mở cửa hàng bán hoa, làm ăn rất thuận lợi. Ngôn Hạ và Diệp Hiên vừa tốt nghiệp đại học, cũng kiếm được việc làm để phụ giúp các chị của mình.
Cuộc sống của bốn người họ 5 năm nay vô cùng vui vẻ, nhất là khi có thêm thành viên thứ 5 là Tiểu Tư Khuynh.
Tư Khuynh đang theo học ở trường mẫu giáo RNT, so với bạn bè cùng trang lứa, Tư Khuynh như trưởng thành hơn rất nhiều nhưng thỉnh thoảng cũng biết làm nũng với mẹ. Tư Khuynh tuy còn nhỏ nhưng đã biết tự về nhà mỗi lần tan học mà không cần ai đón. Trên đường về, thằng bé cũng thường hay ghé qua cửa hàng đồ ăn vặt ngay gần trường để mua món ăn mà mình yêu thích.
Hôm nay cũng vậy, sau khi tan học không thấy mẹ tới đón, Ngôn Tư Khuynh đã tự đi về nhà. Trên đường trở về nhà, như mọi khi, thằng bé có ghé vào cửa hàng đồ ăn vặt ngay gần trường học. Chủ quán vừa nhìn thấy Tư Khuynh là đã biết thằng bé muốn mua cái gì. Bình thường ông ấy luôn chủ động lấy đồ ăn mà Tư Khuynh muốn đưa cho nó nhưng hôm nay ông chủ quán lại mang một vẻ mặt tiếc nuối nhìn Tư Khuynh mà nói rằng:
"Tiểu Khuynh à, hôm nay thịt xiên nướng đã bị mua hết rồi, xin lỗi cháu nhé!"
Nghe tin thịt xiên nướng - món ăn mà mình thích bị mua hết rồi, Ngôn Tư Khuynh buồn lắm.
"Dạ không sao đâu ông ơi, mai cháu lại tới sau cũng được ạ."
"Ừm, vậy cháu về cẩn thận nhé!"
Ngôn Tư Khuynh ủ rũ quay đầu rời đi. Thằng bé đang thèm thịt xiên nướng nhưng có vẻ như hôm nay là ngày không may mắn rồi. Từng bước chân nhỏ nhắn, chậm rãi rời khỏi cửa hàng, đang bước đi rất đều thì đột nhiên dừng lại. Ngôn Tư Khuynh ngửi thấy mùi thịt xiên nướng, vì quá thèm nên đã đi theo hương thơm ấy.
Mùi thịt xiên nướng dẫn Tư Khuynh đến bàn ăn của một người đàn ông. Trên mặt bàn có một đĩa thịt xiên nướng, nhìn thôi đã khiến người khác thèm rồi. Ngôn Tư Khuynh tròn mắt nhìn đĩa thịt xiên mà không giấu nổi sự thèm thuồng.
"Oa, nhiều thịt xiên quá!"
Người đàn ông đang ngồi ăn thịt xiên liền liếc mắt nhìn Tư Khuynh. Hóa ra người đã mua hết thịt xiên ở đây là anh ta.
"Cháu bé, cháu cũng thích thịt xiên sao?" Người đàn ông bất ngờ lên tiếng.
Ngôn Tư Khuynh vội vã gật đầu lia lịa, điệu bộ lúc đói của thằng bé trông thật đáng yêu.
"Vâng, vâng. Cháu thích lắm! Thích nhất là thịt xiên ạ."
Điệu bộ đáng yêu của Tư Khuynh đã khiến người đàn ông kia không kiềm chế được mà đưa tay xoa đầu thằng bé. Tư Khuynh nhắm tịt mắt lại, hơi ấm bàn tay này quen thuộc quá khiến thằng bé phải ngẩng mặt lên nhìn thử.
Đập vào mắt Tư Khuynh lúc này là gương mặt thanh tú của người đàn ông kia. Người này không ai khác chính là Ngôn Thần, thật không ngờ hai ba con họ lại gặp nhau trong hoàn cảnh như thế này. Chỉ tiếc là… cả hai đều không nhận ra nhau.
"Chú… chú đẹp trai giống hệt ba cháu!"
Tư Khuynh tròn mắt nhìn Ngôn Thần, thằng bé thấy anh rất giống ba của nó qua bức hình mà Diệp Hoan vẫn đưa cho Tư Khuynh xem để biết mặt ba.
Ngôn Thần nhìn bé con này cũng có chút quen thuộc nhưng anh nghĩ trẻ con thì ai chẳng như nhau.
"Chú đẹp trai giống ba cháu lắm sao? Vậy chắc ba cháu… là một đại mỹ nam nhỉ?"
"Vâng, vâng. Ba cháu đẹp trai lắm ạ, mẹ cháu cũng rất xinh đẹp, ba mẹ cháu cực kỳ đẹp đôi."
Ngôn Thần bất ngờ cười phá lên vì thằng bé này đáng yêu hết nấc. Anh biết Tư Khuynh thích ăn thịt xiên nên đã đẩy đĩa thịt xiên tới bên thằng bé.
"Cháu thích ăn thịt xiên phải không? Cho cháu đấy!"
Ngôn Tư Khuynh vô cùng thích thú nhưng thằng bé vẫn luôn nghe lời mẹ là không được nhận đồ của người lạ.
"Cảm ơn chú nhưng mẹ cháu nói là không được nhận đồ của người lạ."
"Cháu có thấy chú xấu xa lắm không?"
"Không ạ! Nhìn chú thế này… chắc chắn là người tốt!" Ngôn Tư Khuynh lắc đầu.
Lời nói này của Tư Khuynh lại bất ngờ khiến Ngôn Thần nhớ lại Diệp Hoan. Cô cũng từng nói thế khi lần đầu gặp anh, cũng đã 5 năm rồi, không biết cô sống ra sao nữa.
"Nhóc con, cháu tên là gì?"
"Cháu tên là Ngôn Tư Khuynh ạ!"
"Cháu cũng họ Ngôn sao? Chú cũng họ Ngôn, chú tên là Ngôn…"
"Aris! Chúng ta mau về thôi."
Ngôn Thần đang định nói tên của mình cho Tư Khuynh biết thì đột nhiên Ninh Nhã Ân xuất hiện và chen lời vào. Aris là mật danh của Ngôn Thần, để đảm bảo danh tính của anh được bảo toàn, khi ở bên ngoài chỉ có thể dùng mật danh.
"Hả? À… được."
Suýt chút nữa là Ngôn Thần đã nói tên mình cho nhóc con này biết rồi. Anh vẫn đang phải giấu danh tính vì thế phải chia tay với nhóc con này ở đây thôi. Ngôn Thần đứng dậy, xoa đầu Tư Khuynh rồi nói:
"Chú phải đi rồi, mong là sau này sẽ gặp lại cháu."
"Vâng… cháu cũng mong vậy ạ!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.