Trời Định Nhân Duyên: Nương Tử Là Búp Bê
Chương 3
Bạch Tiên
02/11/2015
Bế hài tử lượn một vòng hoàng cung, cuối cùng cũng tìm được thái y viện, bây giờ trời tối không có nhiều người, Thiên Thanh Nguyệt thuận lợi lẻn vào đó, tìm được thuốc mình cần , nàng tiện thể cầm luôn một số dược liệu khác. Trên đường trở lại lãnh cung, nàng vẫn thắc mắc không hiểu tại sao mình lại có thể biến thành người, nhưng nàng có dự cảm mình không thể nào hoàn toàn biến thành người luôn được.
Nhìn hài tử trong lòng không biết đã ngủ từ lúc nào, nàng nhếch môi cười dịu dàng, nếu có thể, nàng chỉ muốn ở bên hài tử này mãi mãi. Bỗng Thiên Thanh Nguyệt dừng lại ẩn núp trên một cây cổ thụ, nhìn xuống dưới.
Phía dưới có mấy thị vệ đang dồn ép một mama, ừm chắc là vậy vì cách ăn mặc giống con mụ kia. Mà mama kia không ngừng cầu xin bọn họ.
- Làm ơn, làm ơn tha mạng cho nô tài, nô tài không nói gì cả cũng không thấy gì hết. Hoàng hậu nương nương xin tha mạng...
- Câm miệng, hoàng hậu đã hạ lệnh ngươi ở đó khóc lóc vô ích, chịu chết đi.
Một trong số những tên thị vệ nói. Ừm, đây có phải là cách giết người diệt khẩu trong cung không nhỉ, hình như đúng rồi. Lại nhìn hài tử đang ngủ trong lòng, vừa rồi nàng không kiềm chế được giết chết mụ già kia rồi, với lại cũng không biết mình có thể ở hình dạng này bao lâu, tốt nhất vẫn tính kĩ thì hơn.
- Làm ơn tha mạng, làm ơn tha mạng.
Mama kia không ngừng xin tha, nhưng những thị vệ kia không quan tâm, ngay khi kiếm vừa chém xuống, chỉ nghe 'keng' một tiếng. Thanh kiếm đã văng ra khỏi tay tên thị vệ, cắm 'phập' xuống đất.
Thất cả chỉ là trong nháy mắt, khi mấy tên thị vệ kia hồi phục tinh thần thì mama kia đã không thấy đâu rồi.
Trong khi đó, Thiên Thanh Nguyệt một tay bế hài tử, một tay 'xách' ma ma về phía lãnh cung. Chậc, không ngờ mình lại khỏe như vậy, nàng cảm thán. Đến lãnh cung, nàng thả mama ra, mama sợ hãi nhìn nàng, không quan tâm nàng đi thẳng vào trong nhà.
- Theo ta.
- Vâ...vâng.
Mama sợ hãi trả lời rồi run run đi theo vào trong nhà. Bước vào trong, thấy xác của Lý mama nằm đó, bà ta sợ run cả người, chỉ thiếu nước quỳ sụp xuống thôi.
- Ngươi tên gì ?
Nàng nhàn nhạt hỏi. Bây giờ mama mới chú ý đến người mang mình đến đây, ngước nhìn thiếu nữ trước mặt, ma ma bỗng nhiên ngơ ngẩn, bà ta là đang nhìn thấy tiên nữ sao, thiếu nữ trước mặt này một thân y phục thắng, tóc đen dài để xõa, mặt trái xoan, mắt to như được phủ một tầng nước, đôi mắt sâu thẳm khiến cho người khác cảm thấy không gì là nàng không biết, mũi cao nhỏ nhắn, môi anh đào khẽ nhếch một nụ cười như có như không. Quanh nàng là hơi thở lạnh lùng khiến người khác không dám đến gần.
- Ngươi tên gì ?
Mama giật mình bừng tỉnh, run giọng đáp lời :
- Hoa Tâm Liên.
- Hoa mama, từ bây giờ bà sẽ chăm sóc cho hài tử này.
Hoa mama nghe thế mới nhìn hài tử đang ngủ kia, kia chẳng phải là...
- Sao vậy ?
Nàng nheo mắt nguy hiểm nhìn Hao mama. Nếu bà ta dám nói lời không hay về tiểu Dương, nàng chắc chắn sẽ giết bà ta.
- Nô tài đã biết.
- Tính ngươi thức thời, đi đun nước nấu thuốc cho tiểu Dương, tiện thể làm một chút thức ăn cho đệ ấy.
Nàng đưa cho mama thuốc mà mình đã lấy được, mama nhận lệnh đang định đi, nàng nói :
- Không muốn mất mạng thì chăm sóc hài tử tốt cho ta, còn nữa, chuyện hôm nay...
- Nô tài là mama chăm sóc cho hoàng tử, sẽ dốc hết sức chăm sóc cho ngài.
- Không cần gọi hoàng tử, hài tử gọi Bạch Thiên Dương, ngươi gọi tiểu Dương là được, ta là Thiên Thanh Nguyệt.
- Nhưng là... vâng.
Thấy Thiên Thanh Nguyệt nheo mắt nhìn, mama vội vàng trả lời, thiếu nữ này rất đáng sợ.
- Đi đi.
- Vâng.
Mama đi ra ngoài. Thiên Thanh Nguyệt nhìn hài tử đang ngủ say, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hài tử. Nhìn ánh dương bên ngoài cửa sổ, nàng cảm thấy mình sắp không duy trì được hình dạng này rồi, cười tự giễu, rồi đặt một nụ hôn trên trán hài tử. Luồng sáng lóe lên, không lâu sau, Hoa mama bưng đồ đi vào, không thấy thiếu nữ kia đâu cả, chỉ thấy một con búp bê cũ đang được hài tử ôm vào trong lòng
Nhìn hài tử trong lòng không biết đã ngủ từ lúc nào, nàng nhếch môi cười dịu dàng, nếu có thể, nàng chỉ muốn ở bên hài tử này mãi mãi. Bỗng Thiên Thanh Nguyệt dừng lại ẩn núp trên một cây cổ thụ, nhìn xuống dưới.
Phía dưới có mấy thị vệ đang dồn ép một mama, ừm chắc là vậy vì cách ăn mặc giống con mụ kia. Mà mama kia không ngừng cầu xin bọn họ.
- Làm ơn, làm ơn tha mạng cho nô tài, nô tài không nói gì cả cũng không thấy gì hết. Hoàng hậu nương nương xin tha mạng...
- Câm miệng, hoàng hậu đã hạ lệnh ngươi ở đó khóc lóc vô ích, chịu chết đi.
Một trong số những tên thị vệ nói. Ừm, đây có phải là cách giết người diệt khẩu trong cung không nhỉ, hình như đúng rồi. Lại nhìn hài tử đang ngủ trong lòng, vừa rồi nàng không kiềm chế được giết chết mụ già kia rồi, với lại cũng không biết mình có thể ở hình dạng này bao lâu, tốt nhất vẫn tính kĩ thì hơn.
- Làm ơn tha mạng, làm ơn tha mạng.
Mama kia không ngừng xin tha, nhưng những thị vệ kia không quan tâm, ngay khi kiếm vừa chém xuống, chỉ nghe 'keng' một tiếng. Thanh kiếm đã văng ra khỏi tay tên thị vệ, cắm 'phập' xuống đất.
Thất cả chỉ là trong nháy mắt, khi mấy tên thị vệ kia hồi phục tinh thần thì mama kia đã không thấy đâu rồi.
Trong khi đó, Thiên Thanh Nguyệt một tay bế hài tử, một tay 'xách' ma ma về phía lãnh cung. Chậc, không ngờ mình lại khỏe như vậy, nàng cảm thán. Đến lãnh cung, nàng thả mama ra, mama sợ hãi nhìn nàng, không quan tâm nàng đi thẳng vào trong nhà.
- Theo ta.
- Vâ...vâng.
Mama sợ hãi trả lời rồi run run đi theo vào trong nhà. Bước vào trong, thấy xác của Lý mama nằm đó, bà ta sợ run cả người, chỉ thiếu nước quỳ sụp xuống thôi.
- Ngươi tên gì ?
Nàng nhàn nhạt hỏi. Bây giờ mama mới chú ý đến người mang mình đến đây, ngước nhìn thiếu nữ trước mặt, ma ma bỗng nhiên ngơ ngẩn, bà ta là đang nhìn thấy tiên nữ sao, thiếu nữ trước mặt này một thân y phục thắng, tóc đen dài để xõa, mặt trái xoan, mắt to như được phủ một tầng nước, đôi mắt sâu thẳm khiến cho người khác cảm thấy không gì là nàng không biết, mũi cao nhỏ nhắn, môi anh đào khẽ nhếch một nụ cười như có như không. Quanh nàng là hơi thở lạnh lùng khiến người khác không dám đến gần.
- Ngươi tên gì ?
Mama giật mình bừng tỉnh, run giọng đáp lời :
- Hoa Tâm Liên.
- Hoa mama, từ bây giờ bà sẽ chăm sóc cho hài tử này.
Hoa mama nghe thế mới nhìn hài tử đang ngủ kia, kia chẳng phải là...
- Sao vậy ?
Nàng nheo mắt nguy hiểm nhìn Hao mama. Nếu bà ta dám nói lời không hay về tiểu Dương, nàng chắc chắn sẽ giết bà ta.
- Nô tài đã biết.
- Tính ngươi thức thời, đi đun nước nấu thuốc cho tiểu Dương, tiện thể làm một chút thức ăn cho đệ ấy.
Nàng đưa cho mama thuốc mà mình đã lấy được, mama nhận lệnh đang định đi, nàng nói :
- Không muốn mất mạng thì chăm sóc hài tử tốt cho ta, còn nữa, chuyện hôm nay...
- Nô tài là mama chăm sóc cho hoàng tử, sẽ dốc hết sức chăm sóc cho ngài.
- Không cần gọi hoàng tử, hài tử gọi Bạch Thiên Dương, ngươi gọi tiểu Dương là được, ta là Thiên Thanh Nguyệt.
- Nhưng là... vâng.
Thấy Thiên Thanh Nguyệt nheo mắt nhìn, mama vội vàng trả lời, thiếu nữ này rất đáng sợ.
- Đi đi.
- Vâng.
Mama đi ra ngoài. Thiên Thanh Nguyệt nhìn hài tử đang ngủ say, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hài tử. Nhìn ánh dương bên ngoài cửa sổ, nàng cảm thấy mình sắp không duy trì được hình dạng này rồi, cười tự giễu, rồi đặt một nụ hôn trên trán hài tử. Luồng sáng lóe lên, không lâu sau, Hoa mama bưng đồ đi vào, không thấy thiếu nữ kia đâu cả, chỉ thấy một con búp bê cũ đang được hài tử ôm vào trong lòng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.