Chương 1: Lá Già Tiễn Lá Xanh ?
Vương Thị Lâm Oanh
09/04/2023
- Bác sĩ rốt cuộc là tôi bị sao vậy ?
Hiểu Di sốt ruột gặng hỏi vị bác sĩ trước mặt .
- Xin cô hãy chuẩn bị tinh thần , cô đã bị mắc bệnh máu trắng , nếu hiện giờ có người chịu cấy ghép tuỷ phù hợp cho cô thì khả năng sống của cô là cao , nếu không thì tôi không giám chắc .
Hiểu Di chết lặng khi nghe kết quả này , rõ tàng là tuần trước cô vẫn còn khoẻ mạnh mà , tại sao giờ lại như này ? Cô lê từng bước chân mệt mỏi về nhà . Ngồi trên phòng cô thẫn thờ nhìn ra cửa sổ , một cô gái trẻ như cô lại phải chấp nhận ra đi sớm như vậy sao ? Đang ngồi vu vơ bỗng có tin nhắn cô mở ra xem một loạt hình ảnh của bạn trai cô và bạn thân .
- Cô thấy chưa đồ của cô rồi sẽ là của tôi mà thôi .
Hiểu Di như chết lặng , hôm nay là một ngày cực tồi tệ của cô , phát hiện bệnh , bạn trai cắm sừng quá tồi rồi .
Cô cố gắng vực dậy tinh thần thật vui vẻ , vào phòng tắm thay cho mình một bộ váy ôm sát khoe trọn đường cong của cô .
- Ba mẹ con ra ngoài một lát con không ăn cơm đâu .
- Lại đi đâu vậy , dù gì cũng phải ăn cơm đã chứ .
- Hai người cứ ăn đi , con đi đây .
Hiểu Di vội vàng ra ngoài , thực ra thì cô không muốn cho ba mẹ biết chuyện bệnh tình của cô , cô sợ nếu ngồi lại trong mâm cơm thì cô chỉ khóc chứ không ăn được gì cả .
Bước ra khỏi biệt thự cô liền phóng xe đến quán bar cô hay đến gọi cho mình một chai champanh cô cứ thế hết ly này đến ly khác uống cạn một hơi . Cô thầm nghĩ về cuộc đời mình quả là xấu số .
- Đường đường là đại tiểu thư nhà họ Lâm mà lại phải dùng chung đồ với một con ranh sao , hừ nực cười .
Cô ngồi suy ngẫm về chuyện của mình , cô không phải buồn gì cả , không đau lòng , giờ thì cô mới biết câu nói “ sống ngày nào hay ngày ấy ” có giá trị như nào , cuộc đời mà .
Hôm nay hiểu di quyết định buông thả bản thân một ngày , cô cầm ly rượu lắc lư uống cạn sau đó tiến đến sàn nhảy , tiếng nhạc làm cho cô quên đi mọi muộn phiền ảo nãi của cuộc sống này .
2h đêm .
Khách hàng của quán cũng đã vơi đi , Hiểu Di loạng choạng cầm túi sách đi ra khỏi cửa quán cô đụng phải một thân hình thật soái aaaa . Mắt nhắm mắt mở Hiểu Di nghĩ là tên bạn trai cặn bã kia cô liền dùng sức đập vào người đàn ông lạ mặt này .
- Tên cặn bã , uổng công tôi tin tưởng anh , tôi cứ nghĩ anh thành danh sẽ quay lại rước tôi , nhưng anh và cô bạn thân của tôi chơi tôi một vố đau đấy đồ tra nam .
Hiểu Di vẫn không biết gì liên tục đánh vào người đàn ông kia .
- Này cô gái cô nhận nhầm người rồi .
Lúc này Hiểu Di mới ngước mắt lên nhìn kĩ thực sự không phải , cô liền ôm chặt vào anh ta .
- Này cậu nhỏ có muốn làm người đàn ông của chị không ? Yên tâm chị đây sẽ không đối sử tệ bạc với em đâu , chị là đại tiểu thư , con gái duy nhất của nhà họ Lâm đấy , theo chị em không thiệt đâu .
Chàng trai trước mặt suy ngẫm , gì chứ anh đường đường là chủ tịch của tập đoàn lớn nhất cái nước này mà lại để bao nuôi sao ? Nhưng mà nghĩ đến lời cô gái này nói là con gái nhà họ Lâm , vừa hay mẹ anh cũng đã nói qua với anh về cô gái này định sẽ kết thông gia với nhà họ Lâm , anh làm vậy sẽ không nói là ăn cơm trước kẻng đâu nhỉ .
- Cô gái hãy nhớ rõ tên tôi Hà Tư Hoàng …
Hiểu Di sốt ruột gặng hỏi vị bác sĩ trước mặt .
- Xin cô hãy chuẩn bị tinh thần , cô đã bị mắc bệnh máu trắng , nếu hiện giờ có người chịu cấy ghép tuỷ phù hợp cho cô thì khả năng sống của cô là cao , nếu không thì tôi không giám chắc .
Hiểu Di chết lặng khi nghe kết quả này , rõ tàng là tuần trước cô vẫn còn khoẻ mạnh mà , tại sao giờ lại như này ? Cô lê từng bước chân mệt mỏi về nhà . Ngồi trên phòng cô thẫn thờ nhìn ra cửa sổ , một cô gái trẻ như cô lại phải chấp nhận ra đi sớm như vậy sao ? Đang ngồi vu vơ bỗng có tin nhắn cô mở ra xem một loạt hình ảnh của bạn trai cô và bạn thân .
- Cô thấy chưa đồ của cô rồi sẽ là của tôi mà thôi .
Hiểu Di như chết lặng , hôm nay là một ngày cực tồi tệ của cô , phát hiện bệnh , bạn trai cắm sừng quá tồi rồi .
Cô cố gắng vực dậy tinh thần thật vui vẻ , vào phòng tắm thay cho mình một bộ váy ôm sát khoe trọn đường cong của cô .
- Ba mẹ con ra ngoài một lát con không ăn cơm đâu .
- Lại đi đâu vậy , dù gì cũng phải ăn cơm đã chứ .
- Hai người cứ ăn đi , con đi đây .
Hiểu Di vội vàng ra ngoài , thực ra thì cô không muốn cho ba mẹ biết chuyện bệnh tình của cô , cô sợ nếu ngồi lại trong mâm cơm thì cô chỉ khóc chứ không ăn được gì cả .
Bước ra khỏi biệt thự cô liền phóng xe đến quán bar cô hay đến gọi cho mình một chai champanh cô cứ thế hết ly này đến ly khác uống cạn một hơi . Cô thầm nghĩ về cuộc đời mình quả là xấu số .
- Đường đường là đại tiểu thư nhà họ Lâm mà lại phải dùng chung đồ với một con ranh sao , hừ nực cười .
Cô ngồi suy ngẫm về chuyện của mình , cô không phải buồn gì cả , không đau lòng , giờ thì cô mới biết câu nói “ sống ngày nào hay ngày ấy ” có giá trị như nào , cuộc đời mà .
Hôm nay hiểu di quyết định buông thả bản thân một ngày , cô cầm ly rượu lắc lư uống cạn sau đó tiến đến sàn nhảy , tiếng nhạc làm cho cô quên đi mọi muộn phiền ảo nãi của cuộc sống này .
2h đêm .
Khách hàng của quán cũng đã vơi đi , Hiểu Di loạng choạng cầm túi sách đi ra khỏi cửa quán cô đụng phải một thân hình thật soái aaaa . Mắt nhắm mắt mở Hiểu Di nghĩ là tên bạn trai cặn bã kia cô liền dùng sức đập vào người đàn ông lạ mặt này .
- Tên cặn bã , uổng công tôi tin tưởng anh , tôi cứ nghĩ anh thành danh sẽ quay lại rước tôi , nhưng anh và cô bạn thân của tôi chơi tôi một vố đau đấy đồ tra nam .
Hiểu Di vẫn không biết gì liên tục đánh vào người đàn ông kia .
- Này cô gái cô nhận nhầm người rồi .
Lúc này Hiểu Di mới ngước mắt lên nhìn kĩ thực sự không phải , cô liền ôm chặt vào anh ta .
- Này cậu nhỏ có muốn làm người đàn ông của chị không ? Yên tâm chị đây sẽ không đối sử tệ bạc với em đâu , chị là đại tiểu thư , con gái duy nhất của nhà họ Lâm đấy , theo chị em không thiệt đâu .
Chàng trai trước mặt suy ngẫm , gì chứ anh đường đường là chủ tịch của tập đoàn lớn nhất cái nước này mà lại để bao nuôi sao ? Nhưng mà nghĩ đến lời cô gái này nói là con gái nhà họ Lâm , vừa hay mẹ anh cũng đã nói qua với anh về cô gái này định sẽ kết thông gia với nhà họ Lâm , anh làm vậy sẽ không nói là ăn cơm trước kẻng đâu nhỉ .
- Cô gái hãy nhớ rõ tên tôi Hà Tư Hoàng …
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.