Chương 68: Chấp nhận em của hiện tại
Huyền Tran99
26/03/2023
Trở về nhà đã là gần mười một giờ đêm, Hoàng Gia Định cùng Ngọc Nghiên ngồi trong xe có chút lưu luyến nhìn nhau không muốn rời. Bây giờ mới là thực sự gặp lại, thực sự cảm thấy vui vẻ.
- Tại sao em không muốn trở về nhà, nhà của chúng ta? - Hoàng Gia Định rời tay khỏi vô lăng, người hơi ghé dựa vào vai Ngọc Nghiên.
- Em chưa thể về đó bởi em phải về nhà, nhà của em. - Ngọc Nghiên thản nhiên đáp lại.
Cô không phải không muốn trở về cùng với Hoàng Gia Định mà bây giờ cô vẫn chưa thể về đó, ở đây, nhà của cô cô vẫn còn rất nhiều việc với nó. Chưa kể, bây giờ cô còn có con, một cậu con trai cô không thể bỏ.
- Anh vào nhà em một lát được không?
- Con trai em ngủ rồi, anh vào thực sự không tiện.
- Con trai em? Thằng bé nhận anh là bố rồi mà. Nó cũng là con anh.
Ngọc Nghiên bật cười nhìn anh nhõng nhẽo với mình. Nhưng có nhìn thế nào thì cô cũng cảm thấy anh hoàn toàn không hợp với kiểu nhõng nhẽo này chút nào.
- Nhưng mấy ngày nay anh đâu có qua thăm nó. Nó sẽ không coi trọng anh đâu. Anh cũng chỉ giống như người bố nuôi tên Hải của nó mà thôi.
Hoàng Gia Định nghe xong câu này không hiểu sao lại rơi vào trầm tư. Anh chăm chú nhìn cô sau đó nghiêm túc mà rằng.
- Bố ruột thằng bé là ai?
Cô không trực tiếp trả lời câu hỏi của anh mà chỉ khẽ lắc đầu.
Từ trước đến nay cô nghe câu hỏi này từ không biết bao nhiêu người nhưng chưa một lần cô nói với ai sự thật rằng bố đứa bé là ai.
Ngoại trừ cô và Nguyễn Như Cương ra thì không còn bất kì ai biết chuyện này.
- Anh đợi em một thời gian nữa được không? Khi đó em nhất định sẽ nói rõ với anh.
- Được. - Hoàng Gia Định hoàn toàn không cần suy nghĩ mà đồng ý ngay.
Đợi một lát anh tiếp tục nói.
- Dù cho bây giờ em có ra sao thì anh vẫn yêu em như vậy. Hoàn toàn không quan tâm liệu em đã từng quen ai hay là có con với ai. Anh chỉ là muốn biết…
- Em hiểu. Và em cũng mong anh hiểu cho em. Được không?
- Ừ.
Đang đi vào nhà với tâm trạng vô cùng vui vẻ nhưng ngay lập tức Hoàng Gia Định đã tối đen mặt lại khi trông thấy cô hầu gái ăn mặc hớ hênh nằm ngủ ở dài ở sofa. Cô ta biết rõ anh đi uống rượu về muộn nên cố tình ăn mặc như thế mà nằm ở đây với mục đích câu dẫn nhưng kết quả thất bại hoàn toàn.
Anh không những không thèm để mắt tới thậm chí còn lạnh lùng đi lên phòng ngủ cũ của Ngọc Nghiên để nghỉ. Lúc đóng cửa phòng còn đóng rất mạnh tay tạo ra một tiếng “sầm” thật lớn báo hiệu cho cô hầu gái ở phía dưới.
Rằng anh không quan tâm.
Cô ta thực sự càng ngày càng khiến anh cảm thấy chán ghét tột độ.
Ngay lập tức Hoàng Gia Định yêu cầu Đàm Đức Trọng tìm lại dì Dung giúp anh. Anh không rõ dì Dung vì sao lại lấy cắp để bị bố anh đuổi đi nhưng anh đã quen với người giúp việc là dì, hơn nữa anh còn có ý định đón Ngọc Nghiên về, sao có thể để cho loại phụ nữ dơ bẩn như thế là đau mắt cô.
Cô ta cậy bản thân do đích thân cha anh mời về nên kiêu căng ngạo mạn nghĩ rằng anh không dám đuổi cô ta.
Nhưng Hoàng Gia Định anh trước giờ được mấy lần nghe theo sắp xếp của cha mẹ? Lại sợ bố mà không đám đuổi một người hầu gái?
Đằng nào cũng không thể lập tức đuổi đi, chi bằng tạo một màn kịch nhỏ cho mất mặt rồi đuổi đi cũng chưa muộn.
Nghĩ đến đây, Hoàng Gia Định lập tức nở một nụ cười có phần nham hiểm, đểu cán.
- Tại sao em không muốn trở về nhà, nhà của chúng ta? - Hoàng Gia Định rời tay khỏi vô lăng, người hơi ghé dựa vào vai Ngọc Nghiên.
- Em chưa thể về đó bởi em phải về nhà, nhà của em. - Ngọc Nghiên thản nhiên đáp lại.
Cô không phải không muốn trở về cùng với Hoàng Gia Định mà bây giờ cô vẫn chưa thể về đó, ở đây, nhà của cô cô vẫn còn rất nhiều việc với nó. Chưa kể, bây giờ cô còn có con, một cậu con trai cô không thể bỏ.
- Anh vào nhà em một lát được không?
- Con trai em ngủ rồi, anh vào thực sự không tiện.
- Con trai em? Thằng bé nhận anh là bố rồi mà. Nó cũng là con anh.
Ngọc Nghiên bật cười nhìn anh nhõng nhẽo với mình. Nhưng có nhìn thế nào thì cô cũng cảm thấy anh hoàn toàn không hợp với kiểu nhõng nhẽo này chút nào.
- Nhưng mấy ngày nay anh đâu có qua thăm nó. Nó sẽ không coi trọng anh đâu. Anh cũng chỉ giống như người bố nuôi tên Hải của nó mà thôi.
Hoàng Gia Định nghe xong câu này không hiểu sao lại rơi vào trầm tư. Anh chăm chú nhìn cô sau đó nghiêm túc mà rằng.
- Bố ruột thằng bé là ai?
Cô không trực tiếp trả lời câu hỏi của anh mà chỉ khẽ lắc đầu.
Từ trước đến nay cô nghe câu hỏi này từ không biết bao nhiêu người nhưng chưa một lần cô nói với ai sự thật rằng bố đứa bé là ai.
Ngoại trừ cô và Nguyễn Như Cương ra thì không còn bất kì ai biết chuyện này.
- Anh đợi em một thời gian nữa được không? Khi đó em nhất định sẽ nói rõ với anh.
- Được. - Hoàng Gia Định hoàn toàn không cần suy nghĩ mà đồng ý ngay.
Đợi một lát anh tiếp tục nói.
- Dù cho bây giờ em có ra sao thì anh vẫn yêu em như vậy. Hoàn toàn không quan tâm liệu em đã từng quen ai hay là có con với ai. Anh chỉ là muốn biết…
- Em hiểu. Và em cũng mong anh hiểu cho em. Được không?
- Ừ.
Đang đi vào nhà với tâm trạng vô cùng vui vẻ nhưng ngay lập tức Hoàng Gia Định đã tối đen mặt lại khi trông thấy cô hầu gái ăn mặc hớ hênh nằm ngủ ở dài ở sofa. Cô ta biết rõ anh đi uống rượu về muộn nên cố tình ăn mặc như thế mà nằm ở đây với mục đích câu dẫn nhưng kết quả thất bại hoàn toàn.
Anh không những không thèm để mắt tới thậm chí còn lạnh lùng đi lên phòng ngủ cũ của Ngọc Nghiên để nghỉ. Lúc đóng cửa phòng còn đóng rất mạnh tay tạo ra một tiếng “sầm” thật lớn báo hiệu cho cô hầu gái ở phía dưới.
Rằng anh không quan tâm.
Cô ta thực sự càng ngày càng khiến anh cảm thấy chán ghét tột độ.
Ngay lập tức Hoàng Gia Định yêu cầu Đàm Đức Trọng tìm lại dì Dung giúp anh. Anh không rõ dì Dung vì sao lại lấy cắp để bị bố anh đuổi đi nhưng anh đã quen với người giúp việc là dì, hơn nữa anh còn có ý định đón Ngọc Nghiên về, sao có thể để cho loại phụ nữ dơ bẩn như thế là đau mắt cô.
Cô ta cậy bản thân do đích thân cha anh mời về nên kiêu căng ngạo mạn nghĩ rằng anh không dám đuổi cô ta.
Nhưng Hoàng Gia Định anh trước giờ được mấy lần nghe theo sắp xếp của cha mẹ? Lại sợ bố mà không đám đuổi một người hầu gái?
Đằng nào cũng không thể lập tức đuổi đi, chi bằng tạo một màn kịch nhỏ cho mất mặt rồi đuổi đi cũng chưa muộn.
Nghĩ đến đây, Hoàng Gia Định lập tức nở một nụ cười có phần nham hiểm, đểu cán.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.