Chương 54: Tìm em trong vô vọng
Huyền Tran99
26/03/2023
Hoàng Gia Định phát điên rồi. Anh điên cuồng cho người lục lọi mọi thông tin để tìm cô về nhưng vô dụng. Cô cứ như biến mất hoàn toàn vào hư không vậy. Có trách thì phải trách khả năng giấu người của Nguyễn Như Cương quá đỉnh rồi.
Biết chuyện Ngọc Nghiên bỏ đi, bố mẹ Hoàng Gia Định tỏ ra vô cùng thất vọng, bao nhiêu tội lỗi, ông bà đều đổ dồn nên đầu thằng con trai yêu quý của mình, riêng mẹ anh còn tuyên bố thẳng thừng rằng sẽ từ mặt anh cho đến khi anh tìm được con dâu về cho bà thì mới chịu bỏ qua cho anh.
Đã thế, dạo gần đây công ty còn liên tục gặp những rắc rối lớn khiến các cổ đông lâu năm của công ty cực kì phẫn nộ, liên tục tạo sức ép bắt anh ra khỏi cái ghế tổng giám đốc anh đang ngồi.
Hoàng Gia Định vì thế mà đã chịu không biết bao nhiêu đả kích từ đủ mọi loại người khiến anh gần như đánh mất bản thân khi mỗi tối lại vùi mình uống rượu ở mấy chỗ nhộn nhịp như hộp đêm hay vũ trường nào đó. Đó như là cách duy nhất để anh quên đi mọi sự buồn đau ở ban ngày. Cơ mà, tất cả đều chỉ là tạm bợ, tối quên rồi sáng tỉnh lại nhớ, nào có thể biến mất hoàn toàn như chưa có gì xảy ra được.
Trần Minh Hiếu là bạn anh, chính vì thế mà dù rằng rất giận anh chuyện anh để Ngọc Nghiên bỏ đi nhưng Trần Minh Hiếu cũng biết, bây giờ anh cần có người vực anh dậy, giúp anh phấn chấn trở lại chứ không phải cứ u sầu vùi mình vào thứ rượu cồn bệnh hoạn kia.
- Cậu dừng lại được rồi đấy! - Trần Minh Hiếu tức giận giật lấy ly rượu từ tay Hoàng Gia Định.
- Dừng gì chứ? Còn gì đáng để dừng nữa sao? - Hoàng Gia Định thều thào nói. Ánh mắt lạnh lùng nhuốm đậm sự buồn.
Không cho uống rượu bằng ly, anh quâ tay với lấy chai rượu cầm lên uống cả.
- Cậu đã tệ hại đến mức nào vậy chứ? Cậu để Ngọc Nghiên bỏ đi đã đành, ngay cả đến việc cậu làm giỏi nhất từ trước đến nay đó là kinh doanh thì bây giờ cậu cũng làm hỏng be hỏng bét? Ừ. Cứ cho rằng cậu còn trẻ phải thất bại đi nhưng thất bại cậu uống rượu như thằng vô tri vậy sao?
Trần Minh Hiếu thấy khuyên nhủ nhẹ nhàng không được nên chỉ đành buông lời khó nghe dạy dỗ lại thằng bạn mình.
- Vậy giờ cậu nói tôi phải làm sao? Tôi muốn cô ấy quay về, chỉ cần cô ấy chịu quay về thôi... - Hoàng Gia Định rưng rức nước mắt nhìn Trần Minh Hiếu.
Ôi trời, người đàn ông bình thường vốn thừờng luôn kiêu ngạo bây giờ lại đang khóc lóc trước mặt kẻ khác sao?
- Cô ấy vì sao lại bỏ đi? Vì cậu đi với Hà Vi hay vì cô ấy còn tình cảm với Lã Thành Long? Tôi thấy tất cả đều không phải....
- ... - Hoàng Gia Định im lặng nhìn chằm chằm Trần Minh Hiếu đang đứng trước mặt.
Vẻ mặt anh tuyệt vọng đến đáng thương lại cũng như đang cầu khẩn tha thiết muốn được nghe những lời vàng ngọc mà Trần Minh Hiếu chuẩn bị nói.
- Cô ấy với cậu đến và ở bên nhau không theo trình tự nên điều đó khiến cô ấy cảm thấy không chắc chắn rằng liệu ở bên cậu là đúng hay sai, cậu cần cho cô ấy thời gian, cũng là cho chính cậu thời gian, hai người đều cần phải suy nghĩ cho thật kĩ thì mới có thể hiểu nhau hơn.
- Cô ấy... có quay lại?
- Cô ấy sẽ quay lại với cậu nếu như biết cậu suy sụp như bây giờ sao? Tôi nói đến đây thôi, còn lại tuỳ cậu quyết định.
Dứt lời Trần Minh Hiếu lập tức xoay người bỏ đi về phía cửa, trên mặt thản nhiên đó thoáng hiện vẻ hài lòng vì anh tin chắc rằng sau hôm nay Hoàng Gia Định nhất định sẽ không còn là kẻ vô dụng chỉ biết vùi mình vào rượu để giải sầu như bây giờ nữa.
Sau khi Trần Minh Hiếu dời đi, Hoàng Gia Định vẫn còn ngồi lại rất lâu mới chịu đứng dậy ra về.
Anh ngồi đó nhìn ly rượu vang màu đỏ thẫm ở trên bàn, chiếc ly mờ nhạt phản chiếc lại khuôn mặt hiện giờ của anh. Là một kẻ đàn ông xuề xoà đầu bù tóc rối với ánh mắt thất thần vì thua cuộc. Kẻ đàn ông này sắp gục ngã rồi chăng?
Không. Anh không chấp nhận bản thân mình dễ dàng bỏ cuộc như vậy. Có thể Ngọc Nghiên đã bỏ đi nhưng như vậy đâu có nghĩa là kết thúc? Trên giấy tờ cô vẫn còn là vợ của anh, cả hai bây giờ chỉ là đang tạm xa nhau một thời gian thôi.
Đúng vậy chỉ là tạm xa nhau thôi.
Có lẽ Trần Minh Hiếu nói đúng. Cả cô và anh đều cần có thêm thời gian để suy nghĩ lại về mối quan hệ của cả hai và tình cảm của cả hai dành cho đối phương. Cả hai đã cùng nhau bước vào một cuộc hôn nhân không tình yêu với vô số những hiểu lầm và bây giờ bọn họ lại xa nhau cũng chỉ vì những hiểu lầm không đáng có...
- Ngọc Nghiên à. Chúng ta tạm xa nhau một thời gian vậy nhé? Rồi nhất định sẽ có một ngày, anh tìm ra em... đeo chiếc nhẫn cưới này nên tay em một lần nữa, một cách đường hoàng và công khai...
Hoàng Gia Định lẩm bẩm, tay vẫn mân mê chiếc nhẫn cưới của cô trên tay.
Biết chuyện Ngọc Nghiên bỏ đi, bố mẹ Hoàng Gia Định tỏ ra vô cùng thất vọng, bao nhiêu tội lỗi, ông bà đều đổ dồn nên đầu thằng con trai yêu quý của mình, riêng mẹ anh còn tuyên bố thẳng thừng rằng sẽ từ mặt anh cho đến khi anh tìm được con dâu về cho bà thì mới chịu bỏ qua cho anh.
Đã thế, dạo gần đây công ty còn liên tục gặp những rắc rối lớn khiến các cổ đông lâu năm của công ty cực kì phẫn nộ, liên tục tạo sức ép bắt anh ra khỏi cái ghế tổng giám đốc anh đang ngồi.
Hoàng Gia Định vì thế mà đã chịu không biết bao nhiêu đả kích từ đủ mọi loại người khiến anh gần như đánh mất bản thân khi mỗi tối lại vùi mình uống rượu ở mấy chỗ nhộn nhịp như hộp đêm hay vũ trường nào đó. Đó như là cách duy nhất để anh quên đi mọi sự buồn đau ở ban ngày. Cơ mà, tất cả đều chỉ là tạm bợ, tối quên rồi sáng tỉnh lại nhớ, nào có thể biến mất hoàn toàn như chưa có gì xảy ra được.
Trần Minh Hiếu là bạn anh, chính vì thế mà dù rằng rất giận anh chuyện anh để Ngọc Nghiên bỏ đi nhưng Trần Minh Hiếu cũng biết, bây giờ anh cần có người vực anh dậy, giúp anh phấn chấn trở lại chứ không phải cứ u sầu vùi mình vào thứ rượu cồn bệnh hoạn kia.
- Cậu dừng lại được rồi đấy! - Trần Minh Hiếu tức giận giật lấy ly rượu từ tay Hoàng Gia Định.
- Dừng gì chứ? Còn gì đáng để dừng nữa sao? - Hoàng Gia Định thều thào nói. Ánh mắt lạnh lùng nhuốm đậm sự buồn.
Không cho uống rượu bằng ly, anh quâ tay với lấy chai rượu cầm lên uống cả.
- Cậu đã tệ hại đến mức nào vậy chứ? Cậu để Ngọc Nghiên bỏ đi đã đành, ngay cả đến việc cậu làm giỏi nhất từ trước đến nay đó là kinh doanh thì bây giờ cậu cũng làm hỏng be hỏng bét? Ừ. Cứ cho rằng cậu còn trẻ phải thất bại đi nhưng thất bại cậu uống rượu như thằng vô tri vậy sao?
Trần Minh Hiếu thấy khuyên nhủ nhẹ nhàng không được nên chỉ đành buông lời khó nghe dạy dỗ lại thằng bạn mình.
- Vậy giờ cậu nói tôi phải làm sao? Tôi muốn cô ấy quay về, chỉ cần cô ấy chịu quay về thôi... - Hoàng Gia Định rưng rức nước mắt nhìn Trần Minh Hiếu.
Ôi trời, người đàn ông bình thường vốn thừờng luôn kiêu ngạo bây giờ lại đang khóc lóc trước mặt kẻ khác sao?
- Cô ấy vì sao lại bỏ đi? Vì cậu đi với Hà Vi hay vì cô ấy còn tình cảm với Lã Thành Long? Tôi thấy tất cả đều không phải....
- ... - Hoàng Gia Định im lặng nhìn chằm chằm Trần Minh Hiếu đang đứng trước mặt.
Vẻ mặt anh tuyệt vọng đến đáng thương lại cũng như đang cầu khẩn tha thiết muốn được nghe những lời vàng ngọc mà Trần Minh Hiếu chuẩn bị nói.
- Cô ấy với cậu đến và ở bên nhau không theo trình tự nên điều đó khiến cô ấy cảm thấy không chắc chắn rằng liệu ở bên cậu là đúng hay sai, cậu cần cho cô ấy thời gian, cũng là cho chính cậu thời gian, hai người đều cần phải suy nghĩ cho thật kĩ thì mới có thể hiểu nhau hơn.
- Cô ấy... có quay lại?
- Cô ấy sẽ quay lại với cậu nếu như biết cậu suy sụp như bây giờ sao? Tôi nói đến đây thôi, còn lại tuỳ cậu quyết định.
Dứt lời Trần Minh Hiếu lập tức xoay người bỏ đi về phía cửa, trên mặt thản nhiên đó thoáng hiện vẻ hài lòng vì anh tin chắc rằng sau hôm nay Hoàng Gia Định nhất định sẽ không còn là kẻ vô dụng chỉ biết vùi mình vào rượu để giải sầu như bây giờ nữa.
Sau khi Trần Minh Hiếu dời đi, Hoàng Gia Định vẫn còn ngồi lại rất lâu mới chịu đứng dậy ra về.
Anh ngồi đó nhìn ly rượu vang màu đỏ thẫm ở trên bàn, chiếc ly mờ nhạt phản chiếc lại khuôn mặt hiện giờ của anh. Là một kẻ đàn ông xuề xoà đầu bù tóc rối với ánh mắt thất thần vì thua cuộc. Kẻ đàn ông này sắp gục ngã rồi chăng?
Không. Anh không chấp nhận bản thân mình dễ dàng bỏ cuộc như vậy. Có thể Ngọc Nghiên đã bỏ đi nhưng như vậy đâu có nghĩa là kết thúc? Trên giấy tờ cô vẫn còn là vợ của anh, cả hai bây giờ chỉ là đang tạm xa nhau một thời gian thôi.
Đúng vậy chỉ là tạm xa nhau thôi.
Có lẽ Trần Minh Hiếu nói đúng. Cả cô và anh đều cần có thêm thời gian để suy nghĩ lại về mối quan hệ của cả hai và tình cảm của cả hai dành cho đối phương. Cả hai đã cùng nhau bước vào một cuộc hôn nhân không tình yêu với vô số những hiểu lầm và bây giờ bọn họ lại xa nhau cũng chỉ vì những hiểu lầm không đáng có...
- Ngọc Nghiên à. Chúng ta tạm xa nhau một thời gian vậy nhé? Rồi nhất định sẽ có một ngày, anh tìm ra em... đeo chiếc nhẫn cưới này nên tay em một lần nữa, một cách đường hoàng và công khai...
Hoàng Gia Định lẩm bẩm, tay vẫn mân mê chiếc nhẫn cưới của cô trên tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.