Chương 73: Ngoại truyện (Khải Quân × Tầm An)
Daisy Tháo
13/07/2022
Ngoại truyện ( Khải Quân × Tầm An)
Sau khi rời khỏi nhà của Tầm An, Khải Quân lái xe thẳng đến quán rượu. Trái với sự xa hoa, náo nhiệt của nơi này, Khải Quân ngồi trong một gốc tối, tâm trạng không mấy vui vẻ mà đem từng ly rượu nuốt trọn vào trong. Càng uống anh thấy miệng mình càng đắng chát, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống, đầu lại quặng đau từng cơn, nhưng cơn đâu thể xác làm sao bằng nỗi đau thấu tim đau đến tận tâm can. Một lúc sau, không còn đủ tỉnh táo Khải Quân ngất lịm xuống bàn, phục vụ có gọi bao nhiêu cũng không thấy anh đáp lại. Cậu ta chú ý đến chiếc điện thoại để trên bàn, tự ý mà cầm lên, danh bạ của anh cũng thật nhạt nhẽo chỉ có duy nhất một số điện thoại được lưu với tên: "Cô bé ngốc". Không còn cách nào khác chỉ đành gọi cho người này thôi.
Tầm An đang phát thảo bản vẽ, thấy số điện thoại quen thuộc có chút bất ngờ rồi cũng bắt máy:"Anh gọi em giờ này là có việc gì sao?"
- Xin lỗi, cô có thể đến đón chủ nhân chiếc điện thoại này được không? Anh ta say rồi.
Tầm An có vẻ lo lắng nhưng rồi:"Anh gọi cho Lãnh Hàn đi, tôi không tiện ra ngoài."
Lãnh Hàn là con trai của Lãnh Ân cùng Minh Kha. Cậu bé năm nay đã mười bảy tuổi. Tính tình khá vui vẻ nói cách khác Lãnh Ân như thế nào thì Lãnh Hàn như thế ấy. Cả Tầm An và Khải Quân đều xem cậu bé như em út trong nhà vậy.
- Nhưng thật sự, danh bạ cậu ấy chỉ có duy nhất số này. ( Người phục vụ khó xử)
Suy nghĩ một hồi:"Anh gửi địa chỉ cho tôi."
Nói rồi Tầm An tắt máy đặt điện thoại xuống bàn, cầm vội chiếc áo khoác, lái xe ra khỏi nhà. Đến nơi, Tầm An đã thấy Khải Quân nằm gục trên bàn, cô vội chạy đến, nói gì đó với người phục vụ, cầm lấy điện thoại Khải Quân mà dìu anh ra xe. Khải Quân lúc tỉnh lúc mơ, miệng không ngừng gọi tên "An An". Tầm An nhíu mày nhìn anh, nhọc nhằn mà đặt anh vào trong xe. Khải Quân dường như nghe thấy mùi hương quen thuộc mà hít hà một hơi khóe miệng tạo thành đường cong mĩ mãn. Tầm An nhìn thấy dáng vẻ anh có chút khó hiểu, nhưng rồi lại nhanh chóng lắc đầu mà xua tan đi suy nghĩ, cô định rời ghế phụ chỗ anh để đến ghế lái thì bàn tay của anh vô tình nắm phải cô tay cô: "Đừng đi...Đừng bỏ lại anh..." Nghe thấy những lời nói này từ miệng Khải Quân, Tầm An có chút đau lòng, nếu như ba năm trước anh nói với cô lời này, có lẽ cô sẽ bỏ tất cả mà ở lại bên cạnh anh, nhưng anh một lời đều không muốn nói. Ba năm sau, anh nói những lời này thì có ích gì nữa chứ. Tầm An xua tay anh ra, một mạch đi thẳng đến ghế lái đưa anh về nhà. Tầm An đặt anh ở sofa phòng khách, tính rời đi thì lại không yên tâm, suy nghĩ một lúc cô đi lên lầu, tay bưng chậu nước ấm đặt lên bàn, cầm khăn nhẹ nhàng vắt từng giọt nước lau mặt cho anh, có lúc anh lại nhíu mày khó chịu, đôi lúc lại như đứa trẻ mà mỉm cười. Tầm An chăm chú nhìn anh, ba năm rồi anh có vẻ gầy đi khá nhiều, khuôn mặt thoáng nhìn thì không có gì thay đổi nhưng ở khoảng cách gần, Tầm An nhìn thấy nơi khóe mắt đã có không ít nếp nhăn, còn có chút hốc hác, ba năm qua anh đã sống như thế nào chứ?. ngôn tình hài
Sáng hôm sau, Tầm An tỉnh dậy trời cũng khá trưa, rõ ràng tối qua cô ở phòng khách nhưng sao...cô lại ở trên giường?
Tầm An chạy xuống lầu, nhìn thấy Khải Quân đang ngồi đọc sách ở sofa, cô chần chừ một lúc rồi bước đến sofa ngồi xuống. Khải Quân vẫn chăm chú đọc sách, chẳng hề quan tâm đến sự tồn tại của cô. Tầm An ngồi một lúc, thấy anh vẫn không có ý định bắt chuyện với mình, cô đứng lên định rời đi, bỗng nhiên suy nghĩ gì đó rồi khựng lại:
- Khải Quân, lọ thuốc giảm đau trên phòng anh là sao?( Khi nảy thức dậy cô tìm điện thoại của mình thì vô tình nhìn thấy lọ thuốc giảm đau trong hộc tủ của anh)
Khải Quân bỏ quyển sách xuống nheo mắt nhìn cô:
- Em động vào đồ của anh?
Tầm An nhìn anh có vẻ khó chịu, cô lập tức nói:"Chỉ là em tìm điện thoại, vô tình thấy"
Khải Quân tiếp tục cầm quyển sách lên bình thản nói:"Không có gì đâu, em về trước đi, kẻo "bạn trai" em lại chờ"
Nghe hai từ "bạn trai" từ miệng anh sao mà châm chọc đến thế. Tầm An mỉm cười rồi bước ra khỏi nhà. Anh mắt Khải Quân nhìn theo bóng lưng cô đã đục ngầu, bàn tay nắm lấy quyển sách như muốn nhàu nát nó đi vậy. Anh quăng mạnh quyển sách xuống sàn, đứng dậy bỏ lên lầu.
Sau khi rời khỏi nhà của Tầm An, Khải Quân lái xe thẳng đến quán rượu. Trái với sự xa hoa, náo nhiệt của nơi này, Khải Quân ngồi trong một gốc tối, tâm trạng không mấy vui vẻ mà đem từng ly rượu nuốt trọn vào trong. Càng uống anh thấy miệng mình càng đắng chát, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống, đầu lại quặng đau từng cơn, nhưng cơn đâu thể xác làm sao bằng nỗi đau thấu tim đau đến tận tâm can. Một lúc sau, không còn đủ tỉnh táo Khải Quân ngất lịm xuống bàn, phục vụ có gọi bao nhiêu cũng không thấy anh đáp lại. Cậu ta chú ý đến chiếc điện thoại để trên bàn, tự ý mà cầm lên, danh bạ của anh cũng thật nhạt nhẽo chỉ có duy nhất một số điện thoại được lưu với tên: "Cô bé ngốc". Không còn cách nào khác chỉ đành gọi cho người này thôi.
Tầm An đang phát thảo bản vẽ, thấy số điện thoại quen thuộc có chút bất ngờ rồi cũng bắt máy:"Anh gọi em giờ này là có việc gì sao?"
- Xin lỗi, cô có thể đến đón chủ nhân chiếc điện thoại này được không? Anh ta say rồi.
Tầm An có vẻ lo lắng nhưng rồi:"Anh gọi cho Lãnh Hàn đi, tôi không tiện ra ngoài."
Lãnh Hàn là con trai của Lãnh Ân cùng Minh Kha. Cậu bé năm nay đã mười bảy tuổi. Tính tình khá vui vẻ nói cách khác Lãnh Ân như thế nào thì Lãnh Hàn như thế ấy. Cả Tầm An và Khải Quân đều xem cậu bé như em út trong nhà vậy.
- Nhưng thật sự, danh bạ cậu ấy chỉ có duy nhất số này. ( Người phục vụ khó xử)
Suy nghĩ một hồi:"Anh gửi địa chỉ cho tôi."
Nói rồi Tầm An tắt máy đặt điện thoại xuống bàn, cầm vội chiếc áo khoác, lái xe ra khỏi nhà. Đến nơi, Tầm An đã thấy Khải Quân nằm gục trên bàn, cô vội chạy đến, nói gì đó với người phục vụ, cầm lấy điện thoại Khải Quân mà dìu anh ra xe. Khải Quân lúc tỉnh lúc mơ, miệng không ngừng gọi tên "An An". Tầm An nhíu mày nhìn anh, nhọc nhằn mà đặt anh vào trong xe. Khải Quân dường như nghe thấy mùi hương quen thuộc mà hít hà một hơi khóe miệng tạo thành đường cong mĩ mãn. Tầm An nhìn thấy dáng vẻ anh có chút khó hiểu, nhưng rồi lại nhanh chóng lắc đầu mà xua tan đi suy nghĩ, cô định rời ghế phụ chỗ anh để đến ghế lái thì bàn tay của anh vô tình nắm phải cô tay cô: "Đừng đi...Đừng bỏ lại anh..." Nghe thấy những lời nói này từ miệng Khải Quân, Tầm An có chút đau lòng, nếu như ba năm trước anh nói với cô lời này, có lẽ cô sẽ bỏ tất cả mà ở lại bên cạnh anh, nhưng anh một lời đều không muốn nói. Ba năm sau, anh nói những lời này thì có ích gì nữa chứ. Tầm An xua tay anh ra, một mạch đi thẳng đến ghế lái đưa anh về nhà. Tầm An đặt anh ở sofa phòng khách, tính rời đi thì lại không yên tâm, suy nghĩ một lúc cô đi lên lầu, tay bưng chậu nước ấm đặt lên bàn, cầm khăn nhẹ nhàng vắt từng giọt nước lau mặt cho anh, có lúc anh lại nhíu mày khó chịu, đôi lúc lại như đứa trẻ mà mỉm cười. Tầm An chăm chú nhìn anh, ba năm rồi anh có vẻ gầy đi khá nhiều, khuôn mặt thoáng nhìn thì không có gì thay đổi nhưng ở khoảng cách gần, Tầm An nhìn thấy nơi khóe mắt đã có không ít nếp nhăn, còn có chút hốc hác, ba năm qua anh đã sống như thế nào chứ?. ngôn tình hài
Sáng hôm sau, Tầm An tỉnh dậy trời cũng khá trưa, rõ ràng tối qua cô ở phòng khách nhưng sao...cô lại ở trên giường?
Tầm An chạy xuống lầu, nhìn thấy Khải Quân đang ngồi đọc sách ở sofa, cô chần chừ một lúc rồi bước đến sofa ngồi xuống. Khải Quân vẫn chăm chú đọc sách, chẳng hề quan tâm đến sự tồn tại của cô. Tầm An ngồi một lúc, thấy anh vẫn không có ý định bắt chuyện với mình, cô đứng lên định rời đi, bỗng nhiên suy nghĩ gì đó rồi khựng lại:
- Khải Quân, lọ thuốc giảm đau trên phòng anh là sao?( Khi nảy thức dậy cô tìm điện thoại của mình thì vô tình nhìn thấy lọ thuốc giảm đau trong hộc tủ của anh)
Khải Quân bỏ quyển sách xuống nheo mắt nhìn cô:
- Em động vào đồ của anh?
Tầm An nhìn anh có vẻ khó chịu, cô lập tức nói:"Chỉ là em tìm điện thoại, vô tình thấy"
Khải Quân tiếp tục cầm quyển sách lên bình thản nói:"Không có gì đâu, em về trước đi, kẻo "bạn trai" em lại chờ"
Nghe hai từ "bạn trai" từ miệng anh sao mà châm chọc đến thế. Tầm An mỉm cười rồi bước ra khỏi nhà. Anh mắt Khải Quân nhìn theo bóng lưng cô đã đục ngầu, bàn tay nắm lấy quyển sách như muốn nhàu nát nó đi vậy. Anh quăng mạnh quyển sách xuống sàn, đứng dậy bỏ lên lầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.