Chương 16: Về chung một nhà
Daisy Tháo
07/07/2022
Anh đứng dậy đến trước mặt cô ngồi xuống nắm lấy đôi bàn tay của cô, lần đầu tiên anh cảm nhận được rằng đôi bàn tay này ấm áp đến lạ. Bốn mắt nhìn nhau,cũng là lần đầu anh đối diện với gương mặt này, đôi mắt của cô vốn không đượm buồn như thường thấy mà nó mang một sức sống mãnh liệt vừa trong trẻo lại thuần khiết, muốn chắn chắc lần cuối anh hỏi:
- Anh vẫn còn cơ hội đúng không?
Cô mỉm cười nhìn anh:" Từ trước đến nay, trong tim em anh vẫn luôn có chỗ."
Anh nhìn cô một hồi lâu rồi mở miệng:" Anh xin lỗi, nhưng anh phải nói với em điều này"
Thấy cô gật đầu tỏ vẻ đồng ý anh nói tiếp:" Sẽ không công bằng với em, nhưng anh không chắc tình cảm hiện tại anh dành cho em có phải là tình yêu không, anh chỉ biết rằng hiện tại anh muốn ở bên em, nếu em cảm thấy...anh sẽ...?
Cô đưa tay chặn miệng anh lại, mỉm cười mà đáp:" Em bằng lòng, tình cảm có thể vun đấp mà, hơn nữa không phải anh muốn ở cạnh em sao, em cũng không muốn rời xa anh."
Cả hai ôm lấy nhau cảm xúc như vỡ òa, ngày hôm nay tất cả đã được bỏ lại phía sau.Mặc dù những vết thương còn chưa được chữa lành, có những việc không bao giờ có thể tha thứ, nhưng chúng ta bằng lòng bỏ lại phía sau thế là đã tốt lắm rồi, từ nay chúng ta sẽ năm tay nhau, cùng nhau vượt qua tất cả, anh sẽ luôn có em bên cạnh và em cũng sẽ luôn có anh cạnh bên.
- "Chúng ta về thôi." Cô mỉm cười, nghiêng đầu nhìn anh.
- Được.
Cả hai mỉm cười nhìn nhau, cùng nắm tay nhau hướng về phía ngôi nhà của cả hai. Có lẽ nếu hôm nay anh bỏ qua lời của Tầm Nhiên mà lặng lẽ ra đi, thì không biết tương lai của cả hai sẽ ra sao.Không biết anh có còn cơ hội được nắm tay cô như thế này nữa không. Thật may điều đó đã không xảy ra.
Thật ra Tầm Nhiên hiểu Khải Phong chỉ vì trước đây anh đã từng như thế, vì sự lặng im của bản thân mà đánh mất đi người con gái mà anh từng tưởng sẽ cùng mình đi đến suốt cuộc đời này. Cũng từng vì yêu mà anh ngốc nghếch dầm mình dưới mưa để theo bước chân người con gái ấy chỉ để được nhìn cô về đến cửa nhà an toàn. Yêu chỉ là đơn giản thế thôi, người ta ngây ngốc mà cười chỉ vì hành động nhỏ của đối phương, nhưng rồi cuộc vui nào lại không có ngày tàn, yêu đương rồi sẽ xảy ra cãi vả, những cuộc cãi vả dần nhiều hơn đến lúc con người ta không chịu được nữa thì buông tay, cả hai chẳng nói chẳng rằng mà tự cho mình là đúng rồi dần dần tạo nên khoảng cách xa hơn. Rồi lặng lẽ mà bước qua đời nhau.Những tổn thương đã khiến cho Tầm Nhiên dần trở thành con người lãnh đạm, ít nói hơn hẳn.
Khải Phong và Tiểu Ninh về đến nhà, cả hai ngồi ở ghế sofa xem hoạt hình.Tiểu Ninh ngồi trong lòng tựa đầu vào vai Khải Phong, bàn tay anh thuận ý mà ôm ngang eo cô.Được một hồi cô chợt nhớ ra điều gì đó vùng dậy khỏi tay anh:" Anh đói không?Anh gầy đi nhiều rồi?" Ánh mắt cô tròn xoe mà nhìn anh.
Nghĩ một lúc anh cong môi:"Đói"
- Vậy anh muốn ăn gì? Em nấu cho anh.
- Gì cũng được sao?
- Vâng.
Nụ cười của anh dần mang vẻ ám mụi. Anh đặt một nụ hôn lên môi cô:" Ăn...em là đủ rồi."
Nghe lời anh nói cô ngại ngùng mặt đã bắt đầu đỏ bừng, dùng hai tay đẩy anh ra, chạy thẳng lên lầu, chạy vào phòng leo lên giường trùm chăn phủ cả đầu. Anh liền đứng dậy theo sau cô.Một lúc lâu cô kéo chăn xuống khỏi đầu muốn nhìn xem xung quanh thì thấy anh ở trước cửa cô giật mình trùm chăn lại, anh tự nhiên bước vào phòng ngồi cạnh giường, kéo chăn xuống mỉm cười:" Anh ngủ ở đâu?"
Cô nhìn xung quanh rồi chỉ tay về phía chiếc ghế sofa cạnh giường ngủ:" Ở đó"
- "Nhưng lưng anh đau rồi, mai anh còn phải lên tập đoàn, em nỡ sao?" Giọng anh có phần nũng nịu mà đáp
Nghĩ một hồi cô lên tiếng:" Không nỡ"
Anh cười đắt ý:" Vậy...chiếc giường này lớn như thế, hai người chắc cũng không có vấn đề gì chứ?"
- "Không...không vấn đề gì." Cô lắp bắp
Được sự đồng ý anh nằm xuống cạnh ôm cô mà ngủ, lần đầu tiên anh cảm thấy mình thật may mắn khi nhận được tình yêu của người con gái này. Mong rằng sau này dù có trãi qua bất cứ chuyện gì thì đôi ta vẫn có nhau.
- Anh vẫn còn cơ hội đúng không?
Cô mỉm cười nhìn anh:" Từ trước đến nay, trong tim em anh vẫn luôn có chỗ."
Anh nhìn cô một hồi lâu rồi mở miệng:" Anh xin lỗi, nhưng anh phải nói với em điều này"
Thấy cô gật đầu tỏ vẻ đồng ý anh nói tiếp:" Sẽ không công bằng với em, nhưng anh không chắc tình cảm hiện tại anh dành cho em có phải là tình yêu không, anh chỉ biết rằng hiện tại anh muốn ở bên em, nếu em cảm thấy...anh sẽ...?
Cô đưa tay chặn miệng anh lại, mỉm cười mà đáp:" Em bằng lòng, tình cảm có thể vun đấp mà, hơn nữa không phải anh muốn ở cạnh em sao, em cũng không muốn rời xa anh."
Cả hai ôm lấy nhau cảm xúc như vỡ òa, ngày hôm nay tất cả đã được bỏ lại phía sau.Mặc dù những vết thương còn chưa được chữa lành, có những việc không bao giờ có thể tha thứ, nhưng chúng ta bằng lòng bỏ lại phía sau thế là đã tốt lắm rồi, từ nay chúng ta sẽ năm tay nhau, cùng nhau vượt qua tất cả, anh sẽ luôn có em bên cạnh và em cũng sẽ luôn có anh cạnh bên.
- "Chúng ta về thôi." Cô mỉm cười, nghiêng đầu nhìn anh.
- Được.
Cả hai mỉm cười nhìn nhau, cùng nắm tay nhau hướng về phía ngôi nhà của cả hai. Có lẽ nếu hôm nay anh bỏ qua lời của Tầm Nhiên mà lặng lẽ ra đi, thì không biết tương lai của cả hai sẽ ra sao.Không biết anh có còn cơ hội được nắm tay cô như thế này nữa không. Thật may điều đó đã không xảy ra.
Thật ra Tầm Nhiên hiểu Khải Phong chỉ vì trước đây anh đã từng như thế, vì sự lặng im của bản thân mà đánh mất đi người con gái mà anh từng tưởng sẽ cùng mình đi đến suốt cuộc đời này. Cũng từng vì yêu mà anh ngốc nghếch dầm mình dưới mưa để theo bước chân người con gái ấy chỉ để được nhìn cô về đến cửa nhà an toàn. Yêu chỉ là đơn giản thế thôi, người ta ngây ngốc mà cười chỉ vì hành động nhỏ của đối phương, nhưng rồi cuộc vui nào lại không có ngày tàn, yêu đương rồi sẽ xảy ra cãi vả, những cuộc cãi vả dần nhiều hơn đến lúc con người ta không chịu được nữa thì buông tay, cả hai chẳng nói chẳng rằng mà tự cho mình là đúng rồi dần dần tạo nên khoảng cách xa hơn. Rồi lặng lẽ mà bước qua đời nhau.Những tổn thương đã khiến cho Tầm Nhiên dần trở thành con người lãnh đạm, ít nói hơn hẳn.
Khải Phong và Tiểu Ninh về đến nhà, cả hai ngồi ở ghế sofa xem hoạt hình.Tiểu Ninh ngồi trong lòng tựa đầu vào vai Khải Phong, bàn tay anh thuận ý mà ôm ngang eo cô.Được một hồi cô chợt nhớ ra điều gì đó vùng dậy khỏi tay anh:" Anh đói không?Anh gầy đi nhiều rồi?" Ánh mắt cô tròn xoe mà nhìn anh.
Nghĩ một lúc anh cong môi:"Đói"
- Vậy anh muốn ăn gì? Em nấu cho anh.
- Gì cũng được sao?
- Vâng.
Nụ cười của anh dần mang vẻ ám mụi. Anh đặt một nụ hôn lên môi cô:" Ăn...em là đủ rồi."
Nghe lời anh nói cô ngại ngùng mặt đã bắt đầu đỏ bừng, dùng hai tay đẩy anh ra, chạy thẳng lên lầu, chạy vào phòng leo lên giường trùm chăn phủ cả đầu. Anh liền đứng dậy theo sau cô.Một lúc lâu cô kéo chăn xuống khỏi đầu muốn nhìn xem xung quanh thì thấy anh ở trước cửa cô giật mình trùm chăn lại, anh tự nhiên bước vào phòng ngồi cạnh giường, kéo chăn xuống mỉm cười:" Anh ngủ ở đâu?"
Cô nhìn xung quanh rồi chỉ tay về phía chiếc ghế sofa cạnh giường ngủ:" Ở đó"
- "Nhưng lưng anh đau rồi, mai anh còn phải lên tập đoàn, em nỡ sao?" Giọng anh có phần nũng nịu mà đáp
Nghĩ một hồi cô lên tiếng:" Không nỡ"
Anh cười đắt ý:" Vậy...chiếc giường này lớn như thế, hai người chắc cũng không có vấn đề gì chứ?"
- "Không...không vấn đề gì." Cô lắp bắp
Được sự đồng ý anh nằm xuống cạnh ôm cô mà ngủ, lần đầu tiên anh cảm thấy mình thật may mắn khi nhận được tình yêu của người con gái này. Mong rằng sau này dù có trãi qua bất cứ chuyện gì thì đôi ta vẫn có nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.