Chương 30
Hàm Kỳ
02/06/2022
Tô Hữu Hữu trực tiếp đi vào tòa nhà công ty, cô không có thẻ cũng không tìm người giúp, định nhảy qua máy bấm thẻ.
Còn chưa kịp nhảy, tiểu thư lễ tân đã tới ngăn cản, giọng điệu không tốt nói: “Vị tiểu thư này, cô vẫn chưa đăng ký!”
Tô Hữu Hữu cũng không muốn phô trương, gật đầu cùng cô ta đi tới trước lễ tân đăng ký.
“Xin hỏi cô có chuyện gì? Có hẹn trước không?”
Tô Hữu Hữu vào đây liền cảm thấy buồn bực, tóm tắt đơn giản nói: “Tôi tới tìm Tổng giám đốc Tô.”
Lễ tân nghe vậy liền ngẩng đầu đánh giá cô một chút, tuổi không quá hai mươi, mặt ngước nhìn trời, một thân váy áo rẻ tiền, Tổng giám đốc Tô tìm cô ta sao?
“Chờ một chút.” Lễ tân không gọi điện cho thư ký của Tổng giám đốc Tô, chỉ gọi điện cho bàn lễ tân của Tổng giám đốc hỏi thăm một chút, biết được hôm nay Tổng giám đốc Tô không có hẹn trước liền cúp máy, lạnh giọng nói: “Thật xin lỗi tiểu thư, cô không có hẹn trước thì không thể vào.”
Tô Hữu Hữu cảm thấy có chút buồn cười: “Cô hình như còn chưa hỏi tên tôi, cô không nói cho thư ký của Tổng giám đốc Tô biết tên tôi sao?”
Đầu năm nay thực sự là ai cũng muốn gặp Tổng giám đốc, lễ tân lạnh nhạt nói: “Không cần, ngày hôm nay Tổng giám đốc không có hẹn trước, mời cô rời đi, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ thật đấy.”
Ghê thật, lễ tân công ty cũng lợi hại như vậy, Tô Hữu Hữu lại nói lần nữa: “Cô xác định không hỏi?”
“Tôi xác định.” Nói xong lễ tân cúi đầu làm việc của mình.
Tô Hữu Hữu vẫn là lần đầu tiên bị đóng sầm cửa trước mặt, rất là cạn lời, bất đắc dĩ lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho thư ký của Tổng giám đốc Tô, điện thoại còn chưa gọi, một người phụ nữ đã đi tới, thân thiết nói: “Đây không phải là Tô tiểu thư sao? Tới gặp Tổng giám đốc Tô à?”
Tô Hữu Hữu nhìn theo tiếng nói, là trợ lý của Giám đốc tuyên truyền, lúc công ty họp hàng năm cô đã từng gặp cô ấy.
“À, trợ lý Hồng, tôi tới gặp Tổng giám đốc Tô, cô có thể giúp tôi quét thẻ không? Bây giờ tôi không vào được.”
Trợ lý Hồng lại là người tinh tế, liếc mắt thôi là đã nhìn ra chuyện gì, vội vàng giúp cô quét thẻ.
“Cảm ơn.” Tô Hữu Hữu nói xong liền trực tiếp đi về phía thang máy chuyên dụng của Tổng giám đốc, ấn vân tay, thang máy liền mở cửa, thứ duy nhất nhận ra cô vẫn là máy móc…..
Lễ tân trợn tròn mắt: “Cô ta là ai?” Phải biết rằng thang máy này chỉ có Tổng giám đốc Tô và Quản lý Thương có thể sử dụng.
Trợ lý Hồng bất đắc dĩ liếc nhìn cô ta một cái: “Cô gây ra chuyện lớn rồi, đó là nữ Thái tử, tuy rằng không hay tới công ty, nhưng là dòng độc đinh của Tổng giám đốc Tô đấy.”
Cô ta chỉ nghe đồn nói Tổng giám đốc Tô có một cô con gái, thế nhưng lại chưa từng nhìn thấy, không nghĩ tới lại thật sự có, còn ăn mặc bình thường như vậy…..
Lúc này Thương Thu Lạc mặc một thân Tây phục đi vào công ty, trên trán còn có một lớp mồ hôi mỏng: “Trợ lý Hồng cũng ở đây à, hôm nay Hữu Hữu đã tới chưa?”
Trợ lý Hồng nói: “Tô tiểu thư đến rồi, vừa mới lên lầu, Quản lý Thương đặc biệt chạy về sao?”
Thương Thu Lạc nghe vậy cười cợt không lên tiếng, cũng đi về phía thang máy chuyên dụng.
Anh vừa đi, trợ lý Hồng đã thần bí nói: “Biết vì sao điều kiện Thương tổng tốt như vậy mà công ty không có nha đầu nào dám lại gần không?”
Lễ tân lắc lắc đầu, bình thường lúc ở cùng những đồng nghiệp khác, bọn họ không ít lần nhắc nhở cô ta đừng đến gần Thương tổng.
“Người ta là Phò mã! Cô đó, hãy mong nữ Thái tử không khai trừ cô đi.” Nói xong một bộ dáng vẻ thương mà không giúp được gì đi mất.
*
Tô Hữu Hữu tiến vào phòng Tổng giám đốc lại không có ai cản cô, trực tiếp đi vào phòng Tổng giám đốc, trực tiếp ngồi vào sô pha phía trước bàn làm việc nói: “Gọi tôi đến có chuyện gì.”
Tổng giám đốc Tô mặc dù đã gần năm mươi, nhưng được chăm sóc rất tốt, trên mặt không có bao nhiêu nếp nhăn, nhìn qua cũng không quá ba mươi tuổi, có thể thấy được khuôn mặt Tô Hữu Hữu rất giống ông ta.
“Ngay cả bố cũng không gọi sao?”
Lúc Tổng giám đốc Tô nói chuyện cũng không ngẩng đầu, bận bịu với công việc trong tay.
Đã lâu không gặp mà vẫn là bộ dáng này, giày Tây, tóc chải cẩn thận tỉ mỉ, một bộ dáng vẻ giả vờ đứng đắn, mà Tô Hữu Hữu lại không coi ông ta có gì to tát: “Rốt cuộc là chuyện gì!”
Tổng giám đốc Tô lúc này mới ngẩng đầu lên, mi tâm cau lại, hiện ra một vài nếp nhăn, ông ta lấy từ trong ngăn kéo ra một phong thư lớn đưa cho Tô Hữu Hữu: “Tự xem.”
Tô Hữu Hữu có linh cảm không tốt, cô mở phong thư ra, bên trong là một xấp hình, ở trên đó là cô và Dịch Tiêu Đồng, đều là hình trên diễn đàn trường học, nhưng có vài tấm không phải, rõ ràng là chụp trộm, thậm chí có cả buổi tối hôm Tô Hữu Hữu tiễn Dịch Tiêu Đồng ra cửa, bên trong còn có một tấm lúc Dịch Tiêu Đồng đuổi muỗi cho cô, khi đó trời rất tối, ảnh chụp rất không rõ ràng, rất giống như Dịch Tiêu Đồng đang sờ mặt cô.
“Ông đã vô liêm sỉ đến mức cho người chụp trộm tôi?”
Cũng may, Chung Dực không xuất hiện trong hình.
Tổng giám đốc Tô vỗ mạnh bút lên bàn, cả giận nói: “Có ai như mày nói chuyện với bố như thế à! Chuyện của mày truyền ra ngoài mọi người đều biết, còn không cho tao điều tra mày? Khi đó mày bảo đảm thế nào, mày bảo đảm trong đại học không có bạn trai tao mới cho phép mày chuyển ra ngoài ở, bây giờ có bạn trai không cho tao tìm chứng cứ sao?”
Tô Hữu Hữu bị ông ta dọa đến run lên một hồi, vẫn mạnh miệng nói: “Ông như vậy cũng gọi là chứng cứ à?”
Tổng giám đốc Tô cười lạnh một tiếng: “Làm sao? Chờ tao lấy được đơn phẫu thuật phá thai của mày mới gọi là chứng cứ sao? Mày làm tao quá thất vọng rồi, mày chê Thương Thu Lạc không đủ ưu tú, vậy cái tên nghèo khó này mày cho là ưu tú?”
Tô Hữu Hữu nghe vậy, bị ông ta làm cho giận đến cười: “Ông thật sự đặc biệt không xứng làm bố của người khác.” Cô đứng dậy vứt xấp hình lên bàn: “Lần sau lúc tìm tôi, phiền ông hiểu rõ bối cảnh của người ta đã rồi hẵng tìm tôi, tôi coi như qua lại với anh ấy, chắc hẳn không phải ông có thể ngăn cản, còn nữa, bây giờ nơi tôi ở là nhà mẹ tôi, ông không có quyền bắt tôi phải ở đâu!”
Cô hít sâu một hơi, tiếp tục nói “Hơn nữa bây giờ tôi đã trưởng thành, ông hoàn toàn có thể từ bỏ nghĩa vụ nuôi nấng, ngừng nộp học phí cho tôi, tôi có thể tự mình nộp.” Nói xong Tô Hữu Hữu trực tiếp xông ra ngoài, mặc kệ Tổng giám đốc Tô ở phía sau hô to gọi nhỏ.
Thương Thu Lạc đã đứng ở ngoài cửa, lúc cô lao ra vừa vặn nhào vào trong lòng anh, cô thấy anh thì càng tức giận hơn: “Anh ở đây làm gì! Cút đi!” Nói xong đột nhiên đẩy anh ra.
Thương Thu Lạc nhíu mày, nắm lấy cổ tay cô, lôi cô vào phòng làm việc của mình: “Anh biết em không tin, thế nhưng chuyện này không phải là anh nói với bố.”
Tô Hữu Hữu ra sức hất tay anh ra: “Mặc kệ có phải là anh hay không, tôi không thèm để ý!”
Thương Thu Lạc tiến lên một bước, giữ lấy vai cô, để cô nhìn mặt anh: “Anh để ý! Anh biết em đối với anh có thành kiến rất sâu, anh không muốn thành kiến của em đối với anh càng sâu thêm, anh cũng là hôm nay mới biết được bố cho người theo dõi em, em yên tâm, chuyện như vậy sau này sẽ không còn nữa.”
Tô Hữu Hữu cảm thấy rất buồn cười, cười lạnh một tiếng nói: “Tôi dựa vào cái gì mà phải tin tưởng anh? Xin anh đừng giả làm người tốt nữa được không!”
Thương Thu Lạc có vẻ rất bất đắc dĩ, giọng nói anh dịu dàng: “Hữu Hữu, tại sao em lại biến thành như vậy? Chúng ta không thể tiếp tục như khi còn bé sao? Tin tưởng anh có được không?”
Quan hệ của bọn họ cũng không phải là ác liệt từ nhỏ, thậm chí đã từng có lúc ngoại trừ mẹ của cô, người cô thích nhất là anh, ngay cả Tổng giám đốc Tô đã trở mặt trước đó cũng không cách nào so với anh được, nhưng hôm nay lại trở thành như vậy, ngoại trừ Tổng giám đốc Tô, người cô ghét nhất là anh.
Tô Hữu Hữu lại hỏi một đằng trả lời một nẻo, không chút biến sắc nào, lạnh lùng nhìn anh: “Vậy bây giờ tôi nói cho anh biết, tôi chính là có bạn trai rồi đấy, anh còn muốn giúp tôi không?”
Thương Thu Lạc trả lời rất chắc chắn: “Giúp em, anh nói rồi anh sẽ không ngăn cản em có bạn trai, đây là quá trình mà mỗi cô gái đều trải qua.”
Tô Hữu Hữu cười ha ha, phảng phất như đang cười nhạo anh: “Đây không phải là quá trình, tương lai tôi muốn kết hôn với anh ấy, muốn cùng anh ấy sinh con dưỡng cái, anh cũng sẽ không ngăn cản sao?” Quả thực là buồn cười! Tâm tư của anh ai không biết?
Lần này Thương Thu Lạc không trả lời cô ngay, thần sắc trong mắt rất phức tạp, cuối cùng anh giống như thở dài, sờ lên hai gò má cô, ánh mắt trở nên rất dịu dàng: “Không ngăn cản, chỉ cần anh ta là người em muốn, anh sẽ không ngăn cản.”
Bởi vì anh căn bản không có lý do để ngăn cản.
Tô Hữu Hữu ngây ngẩn cả người, sự dịu dàng trong mắt anh, giống như đúc khi còn bé, còn giống như là anh trai yêu cô thương cô, cô lại có một tia mê hoặc, nhưng cuối cùng cô vẫn tỉnh táo lại: “Nhớ kỹ lời của anh, bây giờ tôi có thể nói cho anh biết, lớp sinh lý tôi học rất tốt, ít nhất sẽ không xuất hiện chuyện phá thai mà lão già kia nói.” Nói xong, cô đẩy anh ra rồi quay người rời đi.
Lần này Thương Thu Lạc không cản cô, bên trong bàn tay còn sót lại độ ấm, có chút thất vọng.
Vì vậy, cô ấy thật sự là có bạn trai rồi sao?
Cộc cộc cộc.
“Thương tổng, Tổng giám đốc gọi anh sang một chuyến.”
Thương Thu Lạc thu lại tinh thần, lần nữa khôi phục trạng thái trấn định tự nhiên: “Được, tôi lập tức đi ngay.” Nói xong sửa lại Âu phục một chút, đi về phía văn phòng Tổng giám đốc.
Tiến vào văn phòng, trên mặt bàn sứ nứt một chỗ, mỗi lần Tô Hữu Hữu quay về Tổng giám đốc Tô đều sẽ bạo phát, lần này xem như là còn nhẹ.
Tổng giám đốc Tô thấy anh đi vào thì chỉ chỉ tấm hình trên bàn: “Con đi tìm hiểu chàng trai trong hình là ai.”
Thương Thu Lạc liếc nhìn tấm hình trên bàn, nói: “Không cần tra, cậu ta là độc tôn của Đổng sự trưởng Dịch Thiên Dung Hòa, phái người đi thăm dò cậu ta sẽ bất lợi với chúng ta.”
Tổng giám đốc Tô nghe vậy thì khiếp sợ: “Dịch Thiên Dung Hòa?” Con gái ông ta thật là tài tình, chẳng trách lần này lại không sợ trời không sợ đất, dám đoạn tuyệt quan hệ với ông ta, hóa ra là tìm được chỗ dựa mới: “Chuyện này con thấy thế nào?”
Thương Thu Lạc nói: “Con hy vọng bố đừng nhúng tay vào nữa, Hữu Hữu là cô gái kiên cường độc lập, bố càng hạn chế cô ấy sẽ càng đẩy cô ấy đi xa hơn, nếu bố không muốn quan hệ cha con của bố và Hữu Hữu ngày càng chuyển biến xấu, vậy thì đừng tiếp tục phái người theo dõi cô ấy, hơn nữa chuyện tình cảm vốn là chuyện của con và Hữu Hữu, con hy vọng con có thể tự mình xử lý.”
Tổng giám đốc Tô thở dài: “Bố biết con vẫn yêu thương che chở cho Hữu Hữu, thế nhưng con cũng không thể quá nuông chiều nó, bởi vì mẹ của nó hận bố, mưa dầm thấm đất nên nó cũng hận bố, hiện tại chỉ biết khăng khăng đối nghịch với bố, bố không thích cái gì thì nó làm cái đó, không biết bảo vệ mình chút nào, nhưng nó là con gái duy nhất của bố, bố đương nhiên sẽ không hại nó, mặc dù là người thừa kế tương lai của ‘Dịch Thiên Dung Hòa’, bố cũng hy vọng tương lai Hữu Hữu có thể gả cho con, như vậy bố mới an tâm, con có thể hiểu tâm tư của bố không?”
Thương Thu Lạc gật đầu: “Con hiểu, con sẽ không để bố thất vọng.”
Tổng giám đốc Tô phất tay, dáng vẻ mệt mỏi: “Được rồi, con đi làm việc đi.”
Thương Thu Lạc trở về văn phòng, mở ra ngăn kéo được khóa dưới cùng, để tấm hình vào, lấy ra cái kẹp tóc dâu tây nhỏ có chút cũ kỹ,, ngón tay thon dài của anh vân vê cái kẹp tóc, cười lạnh.
Nếu như là thật sự bảo vệ, sao lại cùng con gái mình đi tới bước đoạn tuyệt quan hệ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.