Chương 5: Bữa Ăn Hữu Nghị
Bạch Chước Hà Trứ
01/02/2023
"Tuy rằng tôi biết anh chắc chắn sẽ cảm thấy tôi là một cô gái rất thực dụng, nhưng tôi cũng không quan tâm, tình yêu mà không có vật chất hỗ trợ thì là cái thá gì?"
Lâm Thanh Nhã tức giận giật lấy bó hoa hồng trong tay Giang Thành, ném xuống đất, hung hăng đạp mấy cái.
Sau đó quay lưng bỏ đi.
Người xung quanh đối với Giang Thành chỉ chỉ trỏ trỏ, bọn họ bày ra ác ý không chút nể nang nào, trong phút chốc Giang Thành muốn bật khóc thành tiếng, anh không khóc khi bị người ta phát hiện ăn đồ thừa, không khóc khi bị người ta thấy nhặt rác, và cũng không khóc khi ngủ vào những đêm mùa đông bị lạnh đến nỗi tỉnh giấc vài lần.
Hiện tại, trong mắt Giang Thành bỗng dâng lên tầng hơi nước.
Anh lặng lẽ đứng dưới lầu cho đến khi những người xung quanh giải tán, rồi anh mới từ từ di chuyển những bước chân nặng như chì đi đến bó hoa hồng đã bị giẫm đạp phía trước.
Những cánh hoa trên mặt đất đều đâm vào dây thần kinh của Giang Thành.
Anh gạt những cánh hoa ngổn ngang sang một bên, nhặt ra một chiếc thẻ ngân hàng vàng óng ánh, nếu có ai ở đây chắc chắn sẽ nhận ra đó là thẻ mà chỉ khách VIP của Ngân hàng Thụy Sĩ mới có.
Trong thẻ này có khoảng một trăm triệu!
Anh vốn định cho Lâm Thanh Nhã một kinh hỉ sau khi cô chấp nhận anh, nhưng giờ đây dường như lời tỏ tình của mình đối với Lâm Thanh Nhã có khi lại là kinh hách.
Không có kinh hỉ gì cả.
Rắc!
Giang Thành bẻ chiếc thẻ ngân hàng thành nhiều mảnh.
Anh về ký túc xá trong bộ dạng đầu óc rối bời, lão đại Trương Phong dường như đã biết kết quả này từ sớm, nên tiến tới an ủi anh: “Cũng may Lâm Thanh Nhã không biết cậu đã trúng giải thưởng lớn, nếu không cô ấy sẽ chấp nhận cậu, chờ xài hết tiền của cậu sẽ vứt bỏ cậu không thương tiếc gì. "
"Cậu hãy nghĩ thoáng một chút đi."
Trương Phong vỗ vỗ lưng Giang Thành, an ủi anh vài câu.
Giang Thành gật gật đầu ừ một tiếng, có lẽ Trương Phong nói đúng, anh gạt đi cảm xúc tiêu cực, nói với Trương Phong: "Lão đại, tối nay anh gọi chị dâu đi, tôi mời mọi người đi ăn tối."
Trương Phong trái lại không từ chối.
Anh nghĩ một lát, rồi sau đó cười nói: "Hay là thế này, để tôi nói Đan Đan gọi thêm mấy cô bạn cùng phòng của cô ấy cùng đi, không chừng đến lúc đó có thể cho đàn cầm thú các cậu sẽ nhìn trúng ai đó đấy chứ, xem như đây là quan hệ hữu nghị giữa hai phòng đi."
Lão nhị Vương Thủy Chiếu vẫn đang nằm ngủ bỗng bật người dậy.
"Được đó, được đó!"
Ngay cả lão tam Trần Nguyên Phương đang chơi game trên điện thoại cũng vứt tai nghe xuống, nhìn Trương Phong với ánh mắt rạng rỡ: "Vẫn là lão đại tốt nhất, tôi yêu anh đến chết đi được!
“Mấy tên các cậu thật là, haiz!” Trương Phong lắc đầu cười nói.
Sau đó, Trương Phong đã thực sự gọi điện cho bạn gái Hứa Đan, đem chuyện lúc nãy kể ngắn gọn lại một chút, Hứa Đan và bạn cùng phòng của cô ấy cũng đồng ý.
"Họ đều là những cô gái độc thân ở Học viện Nghệ thuật, nào, những con sói đói các cậu hãy chuẩn bị sẵn sàng đi!"
Trong phòng ngủ truyền ra tiếng chúc mừng như núi gầm biển thét!
Trương Phong đặc biệt chăm sóc Giang Thành, thậm chí còn đưa bộ quần áo mới mua cho Giang Thành, anh cười nói: "Giang Thành, cậu mặc cái này đi, nếu không sẽ bị các bạn nữ coi thường, bộ này nhỏ quá, tôi mặc không vừa."
Những bộ quần áo mới của Giang Thành trong suốt 2 năm học đại học đều đến bằng cách này.
Giang Thành cũng không có từ chối, mà nhìn Trương Phong bằng ánh mắt cảm kích, Trương Phong bị nhìn như vậy có chút ngượng ngùng: "Cậu đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi, đến lúc đó lão đại tôi sẽ tranh thủ tìm một cô bạn gái giới thiệu cho cậu, đừng để mọi người thất vọng!"
Vào buổi tối.
Bốn người Giang Thành từ phòng ngủ xuất phát, đi đến cổng trường chờ Hứa Đan và các bạn cùng phòng của cô ấy.
Quả nhiên không bao lâu có bốn cô gái nắm tay nhau đi tới, Trần Nguyên Phương và Vương Thủy Chiếu mở to đôi mắt, ngoài Hứa Đan đã gặp, ba cô bạn còn lại đều cực kỳ xinh đẹp.
"Để tôi giới thiệu cho mọi người." Hứa Đan cười nói.
Thông qua giới thiệu, Giang Thành cũng nhận biết thêm ba người khác.
Cô gái mặc áo bó sát cùng quần short, tên là Thẩm Giang Nguyệt, tính tình cực kỳ hoạt bát, ngay sau đó, cô ta đã khiến mọi người nhớ đến tên và diện mạo của cô ta. Cô gái mặc váy dài là Mạc Ẩm Hồ, cao khoảng 1,72 mét, tính cách hướng nội, và cuối cùng còn lại cô gái tóc ngắn gọi là Bạch Sơ Vũ, tình cách lạnh lùng.
Hứa Đan và Trương Phong đi phía trước.
Ba cô gái đều không nói gì ngoại trừ chào hỏi với Giang Thành, trái lại Bạch Sơ Vũ oán giận cùng hai cô bạn của mình: "Hứa Đan hại chúng mình thật thảm nha, toàn là dưa cong táo nứt (*), chẳng có người nào là vừa mắt cả."
(*) Ý chỉ dáng vẻ không ra sao cả
Mạc Ẩm Hồ nhíu mày nói: "Nói người ta như vậy hình như không tốt lắm?"
Bạch Sơ Vũ hừ hừ, không để ý.
"Chàng trai đó thật ra nhìn cũng được đấy, nhưng thật tiếc là cậu ta vừa trải qua chuyện như vậy, vừa thấy liền biết gia cảnh không tốt, nếu không thì đó cũng là gu của tớ." Thẩm Giang Nguyệt cười nói.
Người cô ta nói đó là Giang Thành.
Bạch Sơ Vũ nhăn chiếc mũi xinh đẹp của mình lại, có chút khinh thường nói: "Không ngờ cậu thật sự vừa ý mặt hàng này, để tớ nói cho cậu biết, quần áo của Giang Thành đều là đồ thừa của bạn trai Hứa Đan, cậu có xấu hổ không?"
"A?"
Hai cô gái còn lại đều khinh thường nhìn Giang Thành, sau đó khẽ lắc đầu.
Cuộc nói chuyện kết thúc.
Khi đến trung tâm mua sắm, Trương Phong và Hứa Đan dừng chân hỏi: "Hôm nay mọi người muốn ăn gì, tớ thấy tốt hơn là ăn món cay Tứ Xuyên, vừa ngon vừa rẻ!"
Trương Phong vẫn quan tâm đến túi tiền của Giang Thành.
Bạch Sơ Vũ có chút không vui, cô ta lẩm bẩm: “Mời chúng tôi ăn món ăn Tứ Xuyên còn không bằng đừng mời, vừa rẻ vừa tệ, không có mùi vị gì cả, khó trách mấy trai thẳng các cậu đều không tìm được bạn gái."
Hứa Đan nhăn nhó: "Sơ Vũ, cậu nói gì thế?"
"Tớ cũng không có nói bậy."
Trong lòng Trương Phong cũng có chút không vui, dù sao cũng không phải anh ấy mời khách, anh ấy cũng muốn nghĩ cho Giang Thành, điều chỉnh tâm trạng lại vui vẻ nói: "Vậy mọi người nói xem, muốn ăn cái gì?"
"Tôi muốn ăn món Nhật!"
" Đã lâu lắm rồi tôi không có ăn thịt bò Kobe, lần trước tôi được một vị đại gia mời ăn đấy, tôi nói cho mọi người biết món Nhật này nha, đã ăn một lần chắc chắn còn muốn ăn lần thứ hai." Bạch Sơ Vũ nói.
Trương Phong định lạnh lùng nói, hắn biết đồ ăn Nhật không rẻ.
Đúng lúc này.
Giang Thành nãy giờ vẫn chưa nói chuyện, đột nhiên mở lời: "Nếu mọi người muốn ăn đồ Nhật, vậy thì hôm nay tôi sẽ mời mọi người ăn. Đừng lo, tôi có tiền."
Bạch Vũ Sơ ghét nhất chính là những tên con trai thích phùng má giả người mập (*).
(*) Những người làm những việc vượt ngoài khả năng của mình
Cô ta quyết định sẽ dạy cho Giang Thành một bài học, cô ta cũng gật đầu nói: "Được rồi, cậu đã nói như vậy, nếu chúng ta không ăn thì không phải không nể mặt cậu sao?"
Nói xong, cô ta liền đi thẳng về phía nhà hàng Nhật.
Mạc Ẩm Hồ đuổi tới, kéo Bạch Sơ Vũ lại, nói nhỏ: “Sơ Vũ, làm như thế không tốt đâu, cậu nghĩ lại xem Giang Thành chắc không có nhiều tiền đâu, nếu cậu lừa cậu ta lương tâm sẽ cắn rứt đấy!”
Bạch Sơ Vũ không thể phủ nhận điều đó.
“Chị gái à, tớ nói cho cậu nghe nhé, nếu cậu thông cảm với cậu ta thì hãy gả cho cậu ta đi, được không?” Bạch Sơ Vũ đỡ trán, bất lực giang hai tay nói: “Là cậu ta nói mời đi ăn tối, tớ không có ép cậu ta đúng không? Đừng nghĩ rằng tớ không biết tâm tư của loại con trai này, tớ chỉ muốn cho các cô gái của chúng ta thấy điều đó thôi, vậy nên tốt nhất là thỏa mãn lòng hư vinh của cậu ta. "
Sau khi Mạc Ẩm Hồ nghe xong, cảm thấy cũng có lý nên không tiếp tục thuyết phục nữa.
Đợi đến khi mọi người đã bước vào nhà hàng Nhật, Trương Phong đi cuối cùng kéo tay Giang Thành lén lút nhét vào lòng bàn tay của anh vài tờ 100 tệ: “Đừng chê ít, tiết kiệm được bao nhiêu hay bấy nhiêu, có biết không, tiền là không đủ để xài."
Giang Thành sửng sốt.
Anh nhanh chóng đẩy tiền về phía Trương Phong, thấp giọng cười nói: "Lão đại, tôi không gạt anh, lần này tôi trúng giải thưởng rất lớn, anh đừng lo lắng."
"Càng như thế, cậu lại càng phải nên tiết kiệm."
"Tôi biết tôi đang làm gì mà!" Giang Thành cười nói.
Thấy vậy, Trương Phong cũng thở dài không tiếp tục khuyên nhủ, cùng lắm thì đến lúc tính tiền giúp Giang Thành chia sẻ một chút, dù sao cũng là do Trương Phong đưa ra lời mời Hứa Đan và bạn cùng phòng của cô ấy.
Việc này anh ấy phải gánh một nửa.
Bạch Sơ Vũ bắt đầu chọn vài món Sashimi hải sản đắt tiền, đồng thời còn chọn một ít thịt bò Kobe thượng hạng, chọn một hồi hóa đơn liền vượt quá bốn con số.
Vừa nhìn thấy sắc mặt Trương Phong liền tái xanh.
Lâm Thanh Nhã tức giận giật lấy bó hoa hồng trong tay Giang Thành, ném xuống đất, hung hăng đạp mấy cái.
Sau đó quay lưng bỏ đi.
Người xung quanh đối với Giang Thành chỉ chỉ trỏ trỏ, bọn họ bày ra ác ý không chút nể nang nào, trong phút chốc Giang Thành muốn bật khóc thành tiếng, anh không khóc khi bị người ta phát hiện ăn đồ thừa, không khóc khi bị người ta thấy nhặt rác, và cũng không khóc khi ngủ vào những đêm mùa đông bị lạnh đến nỗi tỉnh giấc vài lần.
Hiện tại, trong mắt Giang Thành bỗng dâng lên tầng hơi nước.
Anh lặng lẽ đứng dưới lầu cho đến khi những người xung quanh giải tán, rồi anh mới từ từ di chuyển những bước chân nặng như chì đi đến bó hoa hồng đã bị giẫm đạp phía trước.
Những cánh hoa trên mặt đất đều đâm vào dây thần kinh của Giang Thành.
Anh gạt những cánh hoa ngổn ngang sang một bên, nhặt ra một chiếc thẻ ngân hàng vàng óng ánh, nếu có ai ở đây chắc chắn sẽ nhận ra đó là thẻ mà chỉ khách VIP của Ngân hàng Thụy Sĩ mới có.
Trong thẻ này có khoảng một trăm triệu!
Anh vốn định cho Lâm Thanh Nhã một kinh hỉ sau khi cô chấp nhận anh, nhưng giờ đây dường như lời tỏ tình của mình đối với Lâm Thanh Nhã có khi lại là kinh hách.
Không có kinh hỉ gì cả.
Rắc!
Giang Thành bẻ chiếc thẻ ngân hàng thành nhiều mảnh.
Anh về ký túc xá trong bộ dạng đầu óc rối bời, lão đại Trương Phong dường như đã biết kết quả này từ sớm, nên tiến tới an ủi anh: “Cũng may Lâm Thanh Nhã không biết cậu đã trúng giải thưởng lớn, nếu không cô ấy sẽ chấp nhận cậu, chờ xài hết tiền của cậu sẽ vứt bỏ cậu không thương tiếc gì. "
"Cậu hãy nghĩ thoáng một chút đi."
Trương Phong vỗ vỗ lưng Giang Thành, an ủi anh vài câu.
Giang Thành gật gật đầu ừ một tiếng, có lẽ Trương Phong nói đúng, anh gạt đi cảm xúc tiêu cực, nói với Trương Phong: "Lão đại, tối nay anh gọi chị dâu đi, tôi mời mọi người đi ăn tối."
Trương Phong trái lại không từ chối.
Anh nghĩ một lát, rồi sau đó cười nói: "Hay là thế này, để tôi nói Đan Đan gọi thêm mấy cô bạn cùng phòng của cô ấy cùng đi, không chừng đến lúc đó có thể cho đàn cầm thú các cậu sẽ nhìn trúng ai đó đấy chứ, xem như đây là quan hệ hữu nghị giữa hai phòng đi."
Lão nhị Vương Thủy Chiếu vẫn đang nằm ngủ bỗng bật người dậy.
"Được đó, được đó!"
Ngay cả lão tam Trần Nguyên Phương đang chơi game trên điện thoại cũng vứt tai nghe xuống, nhìn Trương Phong với ánh mắt rạng rỡ: "Vẫn là lão đại tốt nhất, tôi yêu anh đến chết đi được!
“Mấy tên các cậu thật là, haiz!” Trương Phong lắc đầu cười nói.
Sau đó, Trương Phong đã thực sự gọi điện cho bạn gái Hứa Đan, đem chuyện lúc nãy kể ngắn gọn lại một chút, Hứa Đan và bạn cùng phòng của cô ấy cũng đồng ý.
"Họ đều là những cô gái độc thân ở Học viện Nghệ thuật, nào, những con sói đói các cậu hãy chuẩn bị sẵn sàng đi!"
Trong phòng ngủ truyền ra tiếng chúc mừng như núi gầm biển thét!
Trương Phong đặc biệt chăm sóc Giang Thành, thậm chí còn đưa bộ quần áo mới mua cho Giang Thành, anh cười nói: "Giang Thành, cậu mặc cái này đi, nếu không sẽ bị các bạn nữ coi thường, bộ này nhỏ quá, tôi mặc không vừa."
Những bộ quần áo mới của Giang Thành trong suốt 2 năm học đại học đều đến bằng cách này.
Giang Thành cũng không có từ chối, mà nhìn Trương Phong bằng ánh mắt cảm kích, Trương Phong bị nhìn như vậy có chút ngượng ngùng: "Cậu đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi, đến lúc đó lão đại tôi sẽ tranh thủ tìm một cô bạn gái giới thiệu cho cậu, đừng để mọi người thất vọng!"
Vào buổi tối.
Bốn người Giang Thành từ phòng ngủ xuất phát, đi đến cổng trường chờ Hứa Đan và các bạn cùng phòng của cô ấy.
Quả nhiên không bao lâu có bốn cô gái nắm tay nhau đi tới, Trần Nguyên Phương và Vương Thủy Chiếu mở to đôi mắt, ngoài Hứa Đan đã gặp, ba cô bạn còn lại đều cực kỳ xinh đẹp.
"Để tôi giới thiệu cho mọi người." Hứa Đan cười nói.
Thông qua giới thiệu, Giang Thành cũng nhận biết thêm ba người khác.
Cô gái mặc áo bó sát cùng quần short, tên là Thẩm Giang Nguyệt, tính tình cực kỳ hoạt bát, ngay sau đó, cô ta đã khiến mọi người nhớ đến tên và diện mạo của cô ta. Cô gái mặc váy dài là Mạc Ẩm Hồ, cao khoảng 1,72 mét, tính cách hướng nội, và cuối cùng còn lại cô gái tóc ngắn gọi là Bạch Sơ Vũ, tình cách lạnh lùng.
Hứa Đan và Trương Phong đi phía trước.
Ba cô gái đều không nói gì ngoại trừ chào hỏi với Giang Thành, trái lại Bạch Sơ Vũ oán giận cùng hai cô bạn của mình: "Hứa Đan hại chúng mình thật thảm nha, toàn là dưa cong táo nứt (*), chẳng có người nào là vừa mắt cả."
(*) Ý chỉ dáng vẻ không ra sao cả
Mạc Ẩm Hồ nhíu mày nói: "Nói người ta như vậy hình như không tốt lắm?"
Bạch Sơ Vũ hừ hừ, không để ý.
"Chàng trai đó thật ra nhìn cũng được đấy, nhưng thật tiếc là cậu ta vừa trải qua chuyện như vậy, vừa thấy liền biết gia cảnh không tốt, nếu không thì đó cũng là gu của tớ." Thẩm Giang Nguyệt cười nói.
Người cô ta nói đó là Giang Thành.
Bạch Sơ Vũ nhăn chiếc mũi xinh đẹp của mình lại, có chút khinh thường nói: "Không ngờ cậu thật sự vừa ý mặt hàng này, để tớ nói cho cậu biết, quần áo của Giang Thành đều là đồ thừa của bạn trai Hứa Đan, cậu có xấu hổ không?"
"A?"
Hai cô gái còn lại đều khinh thường nhìn Giang Thành, sau đó khẽ lắc đầu.
Cuộc nói chuyện kết thúc.
Khi đến trung tâm mua sắm, Trương Phong và Hứa Đan dừng chân hỏi: "Hôm nay mọi người muốn ăn gì, tớ thấy tốt hơn là ăn món cay Tứ Xuyên, vừa ngon vừa rẻ!"
Trương Phong vẫn quan tâm đến túi tiền của Giang Thành.
Bạch Sơ Vũ có chút không vui, cô ta lẩm bẩm: “Mời chúng tôi ăn món ăn Tứ Xuyên còn không bằng đừng mời, vừa rẻ vừa tệ, không có mùi vị gì cả, khó trách mấy trai thẳng các cậu đều không tìm được bạn gái."
Hứa Đan nhăn nhó: "Sơ Vũ, cậu nói gì thế?"
"Tớ cũng không có nói bậy."
Trong lòng Trương Phong cũng có chút không vui, dù sao cũng không phải anh ấy mời khách, anh ấy cũng muốn nghĩ cho Giang Thành, điều chỉnh tâm trạng lại vui vẻ nói: "Vậy mọi người nói xem, muốn ăn cái gì?"
"Tôi muốn ăn món Nhật!"
" Đã lâu lắm rồi tôi không có ăn thịt bò Kobe, lần trước tôi được một vị đại gia mời ăn đấy, tôi nói cho mọi người biết món Nhật này nha, đã ăn một lần chắc chắn còn muốn ăn lần thứ hai." Bạch Sơ Vũ nói.
Trương Phong định lạnh lùng nói, hắn biết đồ ăn Nhật không rẻ.
Đúng lúc này.
Giang Thành nãy giờ vẫn chưa nói chuyện, đột nhiên mở lời: "Nếu mọi người muốn ăn đồ Nhật, vậy thì hôm nay tôi sẽ mời mọi người ăn. Đừng lo, tôi có tiền."
Bạch Vũ Sơ ghét nhất chính là những tên con trai thích phùng má giả người mập (*).
(*) Những người làm những việc vượt ngoài khả năng của mình
Cô ta quyết định sẽ dạy cho Giang Thành một bài học, cô ta cũng gật đầu nói: "Được rồi, cậu đã nói như vậy, nếu chúng ta không ăn thì không phải không nể mặt cậu sao?"
Nói xong, cô ta liền đi thẳng về phía nhà hàng Nhật.
Mạc Ẩm Hồ đuổi tới, kéo Bạch Sơ Vũ lại, nói nhỏ: “Sơ Vũ, làm như thế không tốt đâu, cậu nghĩ lại xem Giang Thành chắc không có nhiều tiền đâu, nếu cậu lừa cậu ta lương tâm sẽ cắn rứt đấy!”
Bạch Sơ Vũ không thể phủ nhận điều đó.
“Chị gái à, tớ nói cho cậu nghe nhé, nếu cậu thông cảm với cậu ta thì hãy gả cho cậu ta đi, được không?” Bạch Sơ Vũ đỡ trán, bất lực giang hai tay nói: “Là cậu ta nói mời đi ăn tối, tớ không có ép cậu ta đúng không? Đừng nghĩ rằng tớ không biết tâm tư của loại con trai này, tớ chỉ muốn cho các cô gái của chúng ta thấy điều đó thôi, vậy nên tốt nhất là thỏa mãn lòng hư vinh của cậu ta. "
Sau khi Mạc Ẩm Hồ nghe xong, cảm thấy cũng có lý nên không tiếp tục thuyết phục nữa.
Đợi đến khi mọi người đã bước vào nhà hàng Nhật, Trương Phong đi cuối cùng kéo tay Giang Thành lén lút nhét vào lòng bàn tay của anh vài tờ 100 tệ: “Đừng chê ít, tiết kiệm được bao nhiêu hay bấy nhiêu, có biết không, tiền là không đủ để xài."
Giang Thành sửng sốt.
Anh nhanh chóng đẩy tiền về phía Trương Phong, thấp giọng cười nói: "Lão đại, tôi không gạt anh, lần này tôi trúng giải thưởng rất lớn, anh đừng lo lắng."
"Càng như thế, cậu lại càng phải nên tiết kiệm."
"Tôi biết tôi đang làm gì mà!" Giang Thành cười nói.
Thấy vậy, Trương Phong cũng thở dài không tiếp tục khuyên nhủ, cùng lắm thì đến lúc tính tiền giúp Giang Thành chia sẻ một chút, dù sao cũng là do Trương Phong đưa ra lời mời Hứa Đan và bạn cùng phòng của cô ấy.
Việc này anh ấy phải gánh một nửa.
Bạch Sơ Vũ bắt đầu chọn vài món Sashimi hải sản đắt tiền, đồng thời còn chọn một ít thịt bò Kobe thượng hạng, chọn một hồi hóa đơn liền vượt quá bốn con số.
Vừa nhìn thấy sắc mặt Trương Phong liền tái xanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.