Chương 13: Đừng Bày Sắc Mặt Với Tôi
Bạch Chước Hà Trứ
06/02/2023
Đối với kết quả này.
Giang Thành không cảm thấy bất ngờ chút nào.
Anh không có tình cảm với Bạch Sơ Vũ, và tất nhiên sau này cũng sẽ không có.
Nhìn thấy Bạch Sơ Vũ biến mất khỏi tầm mắt, Giang Thành cười, rồi rời khỏi ký túc xá, xuống lầu đi đến phòng học, buổi sáng vẫn là tiết toán số nâng cao của Hà Hồng Mai, Giang Thành không muốn lần này lại bị bà già kia làm nhục đến nỗi không thể ngẩng đầu lên.
Trên lớp học.
Nhóm người Lưu Vũ nhìn chòng chọc vào Giang Thành với vẻ mặt không tốt, dường như họ đang âm mưu điều gì đó.
Lâm Thanh Nhã ngồi ở hàng ghế đầu tiên của lớp học, cách Giang Thành và Lưu Vũ một khoảng khá xa, hiển nhiên cô không muốn tiếp xúc với hai người này, Lưu Vũ lại gần, nói: “Giang Thành à Giang Thành, có phải mày bị con đ*** Lâm Thanh Nhã này đá rồi phải không? Ha ha, nhưng mà chuyện đó cũng không liên quan gì đến tao, sau giờ học đến sân thể dục gặp tao!"
Lưu Vũ rất vui khi thấy những chuyện như vậy.
Giang Thành là hạng người gì, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga à?
"Tốt nhất là mày nên đến chỗ hẹn, nếu mày không đến, tao sẽ chặn tại ký túc xá của mày."
Giang Thành trong lòng khẽ động, anh cũng không muốn để bạn cùng phòng bị bọn khốn Lưu Vũ này quấy rầy nên gật đầu nói: "Được rồi, không gặp không về."
Lưu Vũ ngây người.
Đây có phải là Giang Thành mà hắn biết không?
Nếu là Giang Thành trước kia thì đã sớm hoảng sợ cúi đầu, ngay cả rắm cũng không dám thả, tại sao bây giờ Giang Thành không chỉ dám cãi lại, mà ngay cả giọng điệu cũng mạnh mẽ hơn không ít?
Lưu Vũ cũng không muốn nghĩ thêm nữa.
Dù sao hôm nay Giang Thành cũng sẽ no đòn!
Trên lớp học, Giang Thành nghe giảng rất nghiêm túc.
Hiện tại anh đã không cần vì kế sinh nhai mà lo lắng nữa, cho nên giờ đây Giang Thành phải bổ sung lại kiến thức, chỉ có như vậy thì tương lai Giang Thành mới có tư cách tranh giành quyền thừa kế với tám người khác ở trong gia tộc.
Hà Hồng Mai vốn định tìm chuyện để sỉ nhục Giang Thành, nhưng không có cách nào ra tay.
Tan học.
Đám người Lưu Vũ đã chờ sẵn ở sân thể dục.
Sau khi Giang Thành thu dọn sách vở xong, anh chuẩn bị chạy tới sân thể dục, nhưng hình bóng Lâm Thanh Nhã lại xuất hiện trước mặt anh, trái tim anh run lên, trong lòng nổi lên từng cơn gợn sóng nhè nhẹ rồi nhanh chóng bình tĩnh lại.
Lâm Thanh Nhã và Giang Thành đối mặt nhìn nhau, trong lòng cô có chút nghi ngờ vì sao Giang Thành giống như đã thay đổi thành một người khác, nhưng cô vẫn trầm giọng nói: "Giang Thành, tôi hy vọng anh không được nói với bất cứ ai về chuyện tối qua, nếu không thì tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu!"
Nếu để cả trường biết Lâm Thanh Nhã và Giang Thành, một tên chuyên ăn đồ thừa này, có hẹn hò yêu đương thậm chí còn đi thuê phòng, Lâm Thanh Nhã chỉ sợ sẽ xấu hổ đến nước phải nhảy lầu!
"Ừ, anh biết rồi!" Giang Thành gật đầu nói.
Trong lòng Lâm Thanh Nhã có chút bực bội.
Giống như dồn hết sức để đánh, lại đánh vào một cục bông vậy, đặc biệt là bộ dạng bị đá này của Giang Thành khiến cô càng thêm tức giận, cô lạnh giọng nói: "Anh cũng đừng bày ra bộ mặt thối này cho tôi xem, dù sao thì bây giờ chúng ta cũng không phải người cùng một đường, tôi hy vọng anh có thể nhận ra sự thật này."
Giang Thành nắm chặt tay.
Lại buông ra.
Vì cô gái này có thật sự đáng giá không?
Giang Thành hít một hơi thật sâu, trước đây thích Lâm Thanh Nhã không phải là giả, anh lạnh nhạt nói: "Nói xong chưa, nếu nói xong rồi thì tránh ra, đừng cản đường tôi."
Lâm Thanh Nhã theo bản năng tránh ra.
Giang Thành rời khỏi phòng học cũng không hề quay đầu lại.
Nhìn bóng dáng rời đi của Giang Thành, trong lòng Lâm Thanh Nhã không biết từ đâu nổi lên một cơn giận.
Cô cảm thấy Giang Thành bây giờ giống như đã thay đổi rất nhiều, có một loại khí thế của công tử nhà giàu mà ngay cả Lưu Vũ cũng không bì kịp.
Lâm Thanh Nhã lắc đầu, lẩm bẩm: "Chắc mình suy nghĩ nhiều rồi, Giang Thành chỉ là tên con trai nhà nghèo mà thôi, chẳng lẽ nghĩ anh ấy thật sự là con nhà giàu sao?"
Lâm Thanh Nhã lắc đầu, cũng rời khỏi phòng học.
Khi Giang Thành đến sân thể dục, một đám người đã vây quanh anh.
Những người này có thân hình cường tráng, cơ bắp cuồn cuộn, bọn họ giống như bức tường đồng vách sắt chắn lối đi của Giang Thành, rõ ràng có ý đồ không tốt với anh.
Lưu Vũ vươn tay muốn chọc vào ngực Giang Thành, nhưng Giang Thành đã nhanh chóng tránh đi, hắn có hơi kinh ngạc một chút nhưng cuối cùng cũng chỉ hừ lạnh một tiếng: "Hừ, Giang Thành à, không phải hôm qua mày bảo tao phải thề độc trong lớp học sao, bây giờ mày quỳ xuống nhận sai với tao vẫn còn kịp, còn không các anh em của tao sẽ dạy cho mày một bài học nha."
Đều là người của khoa thể thao.
Đánh người sợ là vãi ra cả c**.
Trong lòng Giang Thành có chút hồi hộp, nhưng anh cũng không sợ Lưu Vũ, anh hít một hơi thật sâu sau đó mở miệng: "Lưu Vũ, mày phải ép tao đến mức này sao?"
"Ha ha!"
"Tao ép buộc mày sao?"
Lưu Vũ tức giận bật cười, hắn châm chọc nói: "Giang Thành à, mày có mặt mũi nào mà nói tao ép buộc mày, mặt mũi mày lớn như vậy sao?"
"Bố mày kêu mày quỳ thì mày quỳ đi, nói nhiều làm gì?"
Giang Thành nở nụ cười.
Anh vốn nể tình Lưu Vũ là bạn học cùng lớp mà tha cho hắn một lần, nhưng hiện tại Giang Thành phát hiện lời của Vũ Tam Tư nói rất đúng, nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với bản thân, quả thực nên dạy dỗ tên Lưu Vũ không biết trời cao đất dày này một bài học.
Lúc này trong bụng của Giang Thành nghẹn một cục tức rất lớn.
Giang Thành không để ý đến Lưu Vũ.
Anh đưa mắt nhìn về phía mấy tên ở khoa thể thao sau lưng của Lưu Vũ, tổng cộng có mười hai người, là thế lực không nhỏ.
"Được lắm!" Giang Thành gật đầu nói.
Lưu Vũ hơi nghi ngờ trong lòng, có phải tên Giang Thành này đang suy nghĩ chuyện xấu gì hay không, luôn cảm thấy ánh mắt của Giang Thành hơi là lạ.
Nhưng cuối cùng Lưu Vũ cũng cười thành tiếng, có vẻ như hắn đã suy nghĩ quá nhiều, Giang Thành là một tên ngu ngốc, kém cỏi, làm gì có con át chủ bài nào để đối phó với hắn?
"Các anh em, lên cho tao!"
Lưu Vũ lấy điện thoại di động ra, định chụp lại cảnh Giang Thành bị đánh.
Không chỉ vậy, đợi cho Giang Thành bị đánh xong, hắn còn muốn ném Giang Thành tới hố rác, để mọi người trong trường nhận biết lại Giang Thành một lần nữa.
Đám người khoa thể thao ngay lập tức xông tới.
Giang Thành chậm rãi đặt ba lô xuống đất, anh nhìn đám người khoa thể thao hỏi: "Nói đi, Lưu Vũ cho tụi bây lợi ích gì?"
Đám khoa thể thao đều sửng sốt.
Bọn họ không hẹn mà dừng lại, ánh mắt nhìn lẫn nhau, không biết ý nghĩa trong lời nói của Giang Thành là gì, ngược lại Lưu Vũ lại cười nói: "Mày đang tính làm gì vậy Giang Thành, tao cho bọn họ mỗi người một ngàn tệ, còn mua thuốc lá Trung Hoa cho bọn họ."
Dùng cái này để thua mua đám học sinh khoa thể thao?
"Rất tốt..."
Giang Thành chỉ sợ bọn họ là anh em tốt.
Đám người khoa thể thao chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, Giang Thành ném cái ba lô xuống đất, mơ hồ thấy góc ba lô lộ ra màu đỏ tươi, đây đâu phải là túi đựng sách, đây rõ ràng là một túi chứa đầy tiền mặt nha!
Giang Thành giơ một ngón tay lên.
"Mười ngàn tệ!"
Lưu Vũ lờ mờ đoán được chuyện gì.
Hắn liền cảm thấy bất an, lập tức la lên: "Tụi bây còn ngẩn ra đó làm gì? Nhanh đập nó cho tao!"
Đám người khoa thể thao vẫn không nhúc nhích.
Giang Thành cười, tiền thực sự có ma lực rất lớn, anh lắc ngón trỏ, cười nói: "Tao cho tụi bây mỗi người mười ngàn tệ, tụi bây giúp tao dạy dỗ Lưu Vũ một bài học. Nếu tao vui vẻ, có lẽ tao sẽ thưởng thêm cho tụi bây. Đừng nghi ngờ tao, tao nói được thì sẽ làm được."
"Rầm!"
Một xấp một xấp tờ tiền màu đỏ lăn dài trên cỏ, kích thích thần kinh của đám người khoa thể thao!
Bọn họ còn do dự cái gì, Giang Thành ra giá cao hơn Lưu Vũ gấp mười lần, đám người khoa thể thao cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên là nghe theo mệnh lệnh của Giang Thành.
Lưu Vũ hoảng sợ!
Nhưng hắn không thể trốn thoát được nữa, đã có người chặn đường lui của hắn từ sớm.
"Ra tay đi!"
Giang Thành không cảm thấy bất ngờ chút nào.
Anh không có tình cảm với Bạch Sơ Vũ, và tất nhiên sau này cũng sẽ không có.
Nhìn thấy Bạch Sơ Vũ biến mất khỏi tầm mắt, Giang Thành cười, rồi rời khỏi ký túc xá, xuống lầu đi đến phòng học, buổi sáng vẫn là tiết toán số nâng cao của Hà Hồng Mai, Giang Thành không muốn lần này lại bị bà già kia làm nhục đến nỗi không thể ngẩng đầu lên.
Trên lớp học.
Nhóm người Lưu Vũ nhìn chòng chọc vào Giang Thành với vẻ mặt không tốt, dường như họ đang âm mưu điều gì đó.
Lâm Thanh Nhã ngồi ở hàng ghế đầu tiên của lớp học, cách Giang Thành và Lưu Vũ một khoảng khá xa, hiển nhiên cô không muốn tiếp xúc với hai người này, Lưu Vũ lại gần, nói: “Giang Thành à Giang Thành, có phải mày bị con đ*** Lâm Thanh Nhã này đá rồi phải không? Ha ha, nhưng mà chuyện đó cũng không liên quan gì đến tao, sau giờ học đến sân thể dục gặp tao!"
Lưu Vũ rất vui khi thấy những chuyện như vậy.
Giang Thành là hạng người gì, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga à?
"Tốt nhất là mày nên đến chỗ hẹn, nếu mày không đến, tao sẽ chặn tại ký túc xá của mày."
Giang Thành trong lòng khẽ động, anh cũng không muốn để bạn cùng phòng bị bọn khốn Lưu Vũ này quấy rầy nên gật đầu nói: "Được rồi, không gặp không về."
Lưu Vũ ngây người.
Đây có phải là Giang Thành mà hắn biết không?
Nếu là Giang Thành trước kia thì đã sớm hoảng sợ cúi đầu, ngay cả rắm cũng không dám thả, tại sao bây giờ Giang Thành không chỉ dám cãi lại, mà ngay cả giọng điệu cũng mạnh mẽ hơn không ít?
Lưu Vũ cũng không muốn nghĩ thêm nữa.
Dù sao hôm nay Giang Thành cũng sẽ no đòn!
Trên lớp học, Giang Thành nghe giảng rất nghiêm túc.
Hiện tại anh đã không cần vì kế sinh nhai mà lo lắng nữa, cho nên giờ đây Giang Thành phải bổ sung lại kiến thức, chỉ có như vậy thì tương lai Giang Thành mới có tư cách tranh giành quyền thừa kế với tám người khác ở trong gia tộc.
Hà Hồng Mai vốn định tìm chuyện để sỉ nhục Giang Thành, nhưng không có cách nào ra tay.
Tan học.
Đám người Lưu Vũ đã chờ sẵn ở sân thể dục.
Sau khi Giang Thành thu dọn sách vở xong, anh chuẩn bị chạy tới sân thể dục, nhưng hình bóng Lâm Thanh Nhã lại xuất hiện trước mặt anh, trái tim anh run lên, trong lòng nổi lên từng cơn gợn sóng nhè nhẹ rồi nhanh chóng bình tĩnh lại.
Lâm Thanh Nhã và Giang Thành đối mặt nhìn nhau, trong lòng cô có chút nghi ngờ vì sao Giang Thành giống như đã thay đổi thành một người khác, nhưng cô vẫn trầm giọng nói: "Giang Thành, tôi hy vọng anh không được nói với bất cứ ai về chuyện tối qua, nếu không thì tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu!"
Nếu để cả trường biết Lâm Thanh Nhã và Giang Thành, một tên chuyên ăn đồ thừa này, có hẹn hò yêu đương thậm chí còn đi thuê phòng, Lâm Thanh Nhã chỉ sợ sẽ xấu hổ đến nước phải nhảy lầu!
"Ừ, anh biết rồi!" Giang Thành gật đầu nói.
Trong lòng Lâm Thanh Nhã có chút bực bội.
Giống như dồn hết sức để đánh, lại đánh vào một cục bông vậy, đặc biệt là bộ dạng bị đá này của Giang Thành khiến cô càng thêm tức giận, cô lạnh giọng nói: "Anh cũng đừng bày ra bộ mặt thối này cho tôi xem, dù sao thì bây giờ chúng ta cũng không phải người cùng một đường, tôi hy vọng anh có thể nhận ra sự thật này."
Giang Thành nắm chặt tay.
Lại buông ra.
Vì cô gái này có thật sự đáng giá không?
Giang Thành hít một hơi thật sâu, trước đây thích Lâm Thanh Nhã không phải là giả, anh lạnh nhạt nói: "Nói xong chưa, nếu nói xong rồi thì tránh ra, đừng cản đường tôi."
Lâm Thanh Nhã theo bản năng tránh ra.
Giang Thành rời khỏi phòng học cũng không hề quay đầu lại.
Nhìn bóng dáng rời đi của Giang Thành, trong lòng Lâm Thanh Nhã không biết từ đâu nổi lên một cơn giận.
Cô cảm thấy Giang Thành bây giờ giống như đã thay đổi rất nhiều, có một loại khí thế của công tử nhà giàu mà ngay cả Lưu Vũ cũng không bì kịp.
Lâm Thanh Nhã lắc đầu, lẩm bẩm: "Chắc mình suy nghĩ nhiều rồi, Giang Thành chỉ là tên con trai nhà nghèo mà thôi, chẳng lẽ nghĩ anh ấy thật sự là con nhà giàu sao?"
Lâm Thanh Nhã lắc đầu, cũng rời khỏi phòng học.
Khi Giang Thành đến sân thể dục, một đám người đã vây quanh anh.
Những người này có thân hình cường tráng, cơ bắp cuồn cuộn, bọn họ giống như bức tường đồng vách sắt chắn lối đi của Giang Thành, rõ ràng có ý đồ không tốt với anh.
Lưu Vũ vươn tay muốn chọc vào ngực Giang Thành, nhưng Giang Thành đã nhanh chóng tránh đi, hắn có hơi kinh ngạc một chút nhưng cuối cùng cũng chỉ hừ lạnh một tiếng: "Hừ, Giang Thành à, không phải hôm qua mày bảo tao phải thề độc trong lớp học sao, bây giờ mày quỳ xuống nhận sai với tao vẫn còn kịp, còn không các anh em của tao sẽ dạy cho mày một bài học nha."
Đều là người của khoa thể thao.
Đánh người sợ là vãi ra cả c**.
Trong lòng Giang Thành có chút hồi hộp, nhưng anh cũng không sợ Lưu Vũ, anh hít một hơi thật sâu sau đó mở miệng: "Lưu Vũ, mày phải ép tao đến mức này sao?"
"Ha ha!"
"Tao ép buộc mày sao?"
Lưu Vũ tức giận bật cười, hắn châm chọc nói: "Giang Thành à, mày có mặt mũi nào mà nói tao ép buộc mày, mặt mũi mày lớn như vậy sao?"
"Bố mày kêu mày quỳ thì mày quỳ đi, nói nhiều làm gì?"
Giang Thành nở nụ cười.
Anh vốn nể tình Lưu Vũ là bạn học cùng lớp mà tha cho hắn một lần, nhưng hiện tại Giang Thành phát hiện lời của Vũ Tam Tư nói rất đúng, nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với bản thân, quả thực nên dạy dỗ tên Lưu Vũ không biết trời cao đất dày này một bài học.
Lúc này trong bụng của Giang Thành nghẹn một cục tức rất lớn.
Giang Thành không để ý đến Lưu Vũ.
Anh đưa mắt nhìn về phía mấy tên ở khoa thể thao sau lưng của Lưu Vũ, tổng cộng có mười hai người, là thế lực không nhỏ.
"Được lắm!" Giang Thành gật đầu nói.
Lưu Vũ hơi nghi ngờ trong lòng, có phải tên Giang Thành này đang suy nghĩ chuyện xấu gì hay không, luôn cảm thấy ánh mắt của Giang Thành hơi là lạ.
Nhưng cuối cùng Lưu Vũ cũng cười thành tiếng, có vẻ như hắn đã suy nghĩ quá nhiều, Giang Thành là một tên ngu ngốc, kém cỏi, làm gì có con át chủ bài nào để đối phó với hắn?
"Các anh em, lên cho tao!"
Lưu Vũ lấy điện thoại di động ra, định chụp lại cảnh Giang Thành bị đánh.
Không chỉ vậy, đợi cho Giang Thành bị đánh xong, hắn còn muốn ném Giang Thành tới hố rác, để mọi người trong trường nhận biết lại Giang Thành một lần nữa.
Đám người khoa thể thao ngay lập tức xông tới.
Giang Thành chậm rãi đặt ba lô xuống đất, anh nhìn đám người khoa thể thao hỏi: "Nói đi, Lưu Vũ cho tụi bây lợi ích gì?"
Đám khoa thể thao đều sửng sốt.
Bọn họ không hẹn mà dừng lại, ánh mắt nhìn lẫn nhau, không biết ý nghĩa trong lời nói của Giang Thành là gì, ngược lại Lưu Vũ lại cười nói: "Mày đang tính làm gì vậy Giang Thành, tao cho bọn họ mỗi người một ngàn tệ, còn mua thuốc lá Trung Hoa cho bọn họ."
Dùng cái này để thua mua đám học sinh khoa thể thao?
"Rất tốt..."
Giang Thành chỉ sợ bọn họ là anh em tốt.
Đám người khoa thể thao chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, Giang Thành ném cái ba lô xuống đất, mơ hồ thấy góc ba lô lộ ra màu đỏ tươi, đây đâu phải là túi đựng sách, đây rõ ràng là một túi chứa đầy tiền mặt nha!
Giang Thành giơ một ngón tay lên.
"Mười ngàn tệ!"
Lưu Vũ lờ mờ đoán được chuyện gì.
Hắn liền cảm thấy bất an, lập tức la lên: "Tụi bây còn ngẩn ra đó làm gì? Nhanh đập nó cho tao!"
Đám người khoa thể thao vẫn không nhúc nhích.
Giang Thành cười, tiền thực sự có ma lực rất lớn, anh lắc ngón trỏ, cười nói: "Tao cho tụi bây mỗi người mười ngàn tệ, tụi bây giúp tao dạy dỗ Lưu Vũ một bài học. Nếu tao vui vẻ, có lẽ tao sẽ thưởng thêm cho tụi bây. Đừng nghi ngờ tao, tao nói được thì sẽ làm được."
"Rầm!"
Một xấp một xấp tờ tiền màu đỏ lăn dài trên cỏ, kích thích thần kinh của đám người khoa thể thao!
Bọn họ còn do dự cái gì, Giang Thành ra giá cao hơn Lưu Vũ gấp mười lần, đám người khoa thể thao cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên là nghe theo mệnh lệnh của Giang Thành.
Lưu Vũ hoảng sợ!
Nhưng hắn không thể trốn thoát được nữa, đã có người chặn đường lui của hắn từ sớm.
"Ra tay đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.