Chương 59
Mẫn Nhiên
07/02/2022
Chương 59: Sống sót sau cơn hoạn nạn
Ngày thứ hai Thịnh Cẩn Thư xin nghỉ, Mạnh Sơ Dương gọi điện cho Mạnh Vãn Tế, hỏi cuối tuần Mạnh Vãn Tế có thời gian cùng nhau dạo phố, thuận tiện cùng về nhà ăn bữa cơm hay không.
Mạnh Sơ Dương ca thán với chị gái: "Hình như gần đây bố nhớ chúng ta lắm, đặc biệt là chị, thường xuyên liên lạc với em hơn. Ban đầu em còn có chút sợ hãi vì được quan tâm, sau đó phát hiện bố vốn là có dụng ý khác."
"Cứ quanh co hỏi về chuyện của chị, còn trách em không quan tâm tới gia đình được ngày nào, em oan chết mất."
"Chị, rõ ràng là bố trách em không tìm chị về nhà cùng đấy. Vốn dĩ tần suất chị về nhà cũng không cao mà, bố làm sao thế nhỉ? Hai người làm sao thế?"
Mạnh Vãn Tế nghe mà vừa buồn cười vừa có chút buồn bã. Sau khi công khai với Mạnh Sĩ Bồi vào dịp Tết, hai bố con vốn dĩ đã không thường xuyên liên lạc lại trở nên ít liên lạc hơn, thỉnh thoảng hỏi han qua điện thoại, trò chuyện cũng kiêng dè hơn trước, mỗi lần đều dừng ở bề ngoài, chẳng nói nổi mấy câu. Mạnh Vãn Tế tưởng rằng bố thất vọng với mình, không muốn nói nhiều với cô, mỗi lần gọi điện xong đều buồn bã rất lâu.
Thì ra không phải như vậy sao?
Cô giấu giếm theo thói quen: "Không sao, có lẽ là gần đây chị bận quá, khiến bố lo lắng."
Mạnh Sơ Dương không tin, nhưng Mạnh Vãn Tế không nói, bản thân cũng không thể cạy miệng người kia.
"Thế cuối tuần chị về nhé?" Mạnh Sơ Dương làm nũng. Gần đây cô ấy phấn đấu trở nên mạnh mẽ, cũng đã hơn nửa tháng chưa gặp chị.
Mạnh Vãn Tế đáp: "Chủ nhật nhé?"
"Được, em tới đón chị." Mạnh Sơ Dương vui vẻ.
Mạnh Vãn Tế bị lây nhiễm, lộ ra chút ý cười, cúp điện thoại, muốn đi tới ban công ngắm mèo theo thói quen, nhưng nhanh chóng ý thức được điều gì đó. Cô dừng bước, nhìn ánh đèn lạnh lẽo hắt bóng dưới chân, cùng chiếc ổ mèo trống rỗng ngoài ban công, ý cười cũng chầm chậm tan biến.
Đây là nơi bản thân vô cùng lưu luyến, đã không còn Thịnh Cẩn Thư nhưng khắp nơi lại lưu lại hơi thở của Thịnh Cẩn Thư, bắt đầu từ hôm chia tay, dường như nơi này đã biến thành nơi giày vò cô hơn cả nhà họ Mạnh.
Chủ nhật, Mạnh Vãn Tế đi xem phim, ăn cơm trưa cùng Mạnh Sơ Dương, dạo phố xong rồi cùng nhau về nhà họ Mạnh, nhà họ Mạnh yên lặng như tờ, Lý Nguyên Thục đã cùng Trì Diệp đi học lớp cắm hoa.
Mạnh Sơ Dương như hồn ma chỉ lên vị trí phòng sách trên tầng với Mạnh Vãn Tế, biểu thị có lẽ Mạnh Sĩ Bồi đang ở nhà.
Mạnh Vãn Tế đè xuống đầu ngón tay có chút mất lịch sự của em gái xuống, khẽ bật cười: "Để chị đi chào hỏi bố trước đã."
"Ừm." Mạnh Sơ Dương ngã lên sô-pha nghịch điện thoại.
Mạnh Vãn Tế lên tầng.
Cửa phòng sách đang mở, Mạnh Sĩ Bồi ngồi trước bàn bận rộn xử lí công việc, nghe thấy tiếng bước chân liền quay đầu nhìn.
Bàn tay đang giơ lên định gõ cửa của Mạnh Vãn Tế khựng lại, lông mi dài khẽ rung, cong môi chào hỏi: "Thưa bố, con về rồi ạ."
Mạnh Sĩ Bồi chăm chú nhìn cô đôi giây, khi không cười tản đi nét mặt nghiêm túc, lộ ra vẻ hiền từ mà Mạnh Vãn Tế quen thuộc, "Vào đây, ngồi đi."
Ông tháo kính xuống, đứng dậy đi tới sô-pha bên bàn trà.
Mạnh Vãn Tế vâng lời vào phòng, ngồi xuống đối diện ông.
Dường như tất cả vẫn giống như trước khi Mạnh Vãn Tế công khai, ông quan tâm tới công việc cùng cuộc sống gần đây của cô thế nào, cô quan tâm tới sức khỏe gần đây của ông và Lý Nguyên Thục có mạnh khỏe hay không, chủ đề mở rộng ra, Mạnh Sĩ Bồi biểu thị gần đây Trì Diệp có bạn trai, là do Lý Nguyên Thục làm mối, nhìn có vẻ cũng ổn.
Mạnh Vãn Tế khó tránh quan tâm nhiều thêm đôi câu.
Mạnh Sĩ Bồi rót thêm trà cho cô, chuyển chủ đề, đột nhiên hỏi: "Hai đứa thì sao? Gần đây vẫn ổn chứ?"
Mạnh Vãn Tế bị hỏi tới nỗi không kịp trở tay, khựng lại giây lát mới đáp lời: "Vẫn ổn ạ."
Cô không biết thái độ của Mạnh Sĩ Bồi thế này có ý gì? Là... ngầm thừa nhận chăng? Không phân biệt được là trong lòng còn đọng lại cảm xúc không nỡ vốn dĩ không nên có, hay là không muốn để Mạnh Sĩ Bồi cảm thấy tình yêu này không có định tính như trò chơi gia đình, Mạnh Vãn Tế đã nói dối.
Dáng vẻ Mạnh Sĩ Bồi không hề nghi ngờ, chỉ hỏi: "Cô bé hồi phục tốt chứ? Sao hôm nay con lại có thời gian về đây?"
Mạnh Vãn Tế nghi hoặc: "Dạ?"
Mạnh Sĩ Bồi nói rõ những lời lần trước chưa nói hết: "Bố đã xem camera đêm Giao thừa, không yên tâm được, nên tìm người xác minh thân phận của cô bé kia. Mấy hôm trước, trường học gửi tư liệu của cô bé ấy cho bố, nhìn thấy trên giấy khám sức khỏe khi mới nhậm chức biểu thị có vấn đề về phổi. Tuần này cô bé ấy cũng xin nghỉ, không phải đi làm phẫu thuật à?"
Mạnh Vãn Tế như người bị sét đánh, sửng sốt không nói thành lời, đầu óc trống rỗng những mấy giây, không đọc hiểu ý nghĩa trong câu nói của Mạnh Sĩ Bồi.
Nhưng phản ứng cơ thể kịp thời hơn phản ứng của suy nghĩ, trái tim cô đã đập loạn, dù đang ở đầu hạ, nhưng cảm giác như bị bao trùm bởi mùa đông.
"À vâng, nhưng vẫn chưa sắp xếp xong ạ." Mạnh Vãn Tế cố gắng nặn ra âm thanh từ cổ họng.
Mạnh Sĩ Bồi cảm thấy sắc mặt con gái không được ổn, lo lắng hỏi: "Kiểm tra tiền phẫu thuật không tốt à?"
"Không phải ạ." Mạnh Vãn Tế khó khăn nói dối.
Mạnh Sĩ Bồi biểu thị: "Nếu thật sự cần, con cứ gọi điện cho bố, bên phía bệnh viện ít nhiều cũng có người nể mặt bố." Thật ra ông vẫn không tán đồng tình yêu như thế, nhưng ông biết con gái mình là người kiên định trịnh trọng thế nào, nếu Mạnh Vãn Tế có thể làm tới bước như hiện tại vì đối phương, chỉ nghĩ thôi cũng biết đối phương quan trọng với Mạnh Vãn Tế tới nhường nào. Nếu người kia xảy ra vấn đề gì, người buồn nhất chính là con gái ông.
Ông không nhìn nổi.
"Vâng, con cảm ơn bố." Mạnh Vãn Tế không tập trung.
Cô làm như không có chuyện gì, tâm trạng bất an ngồi trong phòng sách nói chuyện với Mạnh Sĩ Bồi thêm một lúc, nhưng suy cho cùng khó mà yên tâm, nên tìm cớ quay về phòng.
Chân tay Mạnh Vãn Tế mềm nhũn đỡ lưng ghế ngồi xuống, càng nghĩ tới lời Mạnh Sĩ Bồi, càng nhớ tới vẻ mặt khi rời đi của Thịnh Cẩn Thư vào buổi tối hôm kia, lại càng lo sợ không yên, cả người như thể mất trọng lực, cảm giác quay cuồng ập tới, đầu óc ngoại trừ suy nghĩ liệu có phải Thịnh Cẩn Thư đã xảy ra chuyện hay không, căn bản không có thời gian nghĩ tới chuyện khác.
Cô tìm điện thoại, lần đầu tiên gửi tin nhắn cho Thịnh Cẩn Thư sau khi chia tay: "Lúc dọn dẹp kí túc xá, phát hiện còn một túi thức ăn mèo đã xé, có cần mang tới cho chị Đình Hoa không?"
Cô thăm dò.
Rất lâu sau Thịnh Cẩn Thư vẫn không trả lời cô.
Trước kia chưa từng như thế. Dường như Thịnh Cẩn Thư đều lập tức trả lời tin nhắn của cô. Dù cho đang làm việc gì đó, cô ấy cũng sẽ nói với cô bản thân đang có việc, sẽ trả lời tin nhắn muộn một chút.
Cô gọi điện thẳng cho Thịnh Cẩn Thư.
Điện thoại vang lên giọng nữ máy móc: "Xin chào, số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy."
Cảm xúc bất an của Mạnh Vãn Tế dâng trào tới đỉnh điểm.
Cô lục tìm danh bạ muốn gọi điện thoại cho Thẩm Đình Hoa, ngón tay hoảng loạn tới trơn trượt.
Những tiếng chờ đợi dài đằng đẵng qua đi, khi Mạnh Vãn Tế tưởng rằng Thẩm Đình Hoa sẽ không bắt máy, cuối cùng Thẩm Đình Hoa cũng nghe điện thoại.
"Tiểu Mạnh?" Âm thanh ấm áp bình tĩnh của Thẩm Đình Hoa truyền tới.
Trái tim Mạnh Vãn Tế lặng lẽ quay về vị trí, nhưng ngay lập tức lại treo cao thêm lần nữa.
"Chị Đình Hoa, Cẩn Thư đâu?" Cô vào thẳng vấn đề.
Thẩm Đình Hoa giả vờ nghi hoặc: "Hả?" Ngữ điệu không hề tự nhiên.
Huyệt thái dương của Mạnh Vãn Tế giật đùng đùng, bẫy Thẩm Đình Hoa: "Chị ấy hồi phục tốt chứ?"
Thẩm Đình Hoa không kịp phòng bị, đột nhiên không biết nên trả lời thế nào, hay có nên thẳng thắn hay không.
Mạnh Vãn Tế có được câu trả lời trong sự im lặng ngắn ngủi của Thẩm Đình Hoa, nhanh chóng rơi xuống hố băng: "Chị Đình Hoa, em biết cả rồi!"
Cô giả vờ, gạn hỏi: "Bây giờ chị ấy thế nào rồi?" Cổ họng chua xót tới đau đớn.
Thẩm Đình Hoa tưởng rằng Mạnh Vãn Tế thật sự đã biết, chỉ đành thẳng thắn: "Em ấy không sao, bệnh lí biểu thị là ung thư biểu mô, cắt đi là không sao."
Mạnh Vãn Tế nghe thấy chữ "ung thư" liền cảm thấy máu nhanh chóng tràn lên não, trước mắt đen lại, cổ họng đột nhiên không cất lên tiếng.
Thẩm Đình Hoa sợ Mạnh Vãn Tế lo lắng, nhấn mạnh: "Thật sự không sao, cũng không phải làm hóa trị, xuất viện là khỏe ngay." Thẩm Đình Hoa giải thích cho Thịnh Cẩn Thư, giúp Thịnh Cẩn Thư níu kéo một phen: "Em ấy không nói với em là sợ em lo lắng."
Mạnh Vãn Tế chớp mắt, nước mắt làm ướt mi mắt cô. Cô nói: "Bây giờ em cũng lo lắng."
Làm người yêu của nhau lâu như thế, Thịnh Cẩn Thư có rất nhiều cơ hội có thể nói với cô, tại sao lại không nói cho cô biết. Là không cần thiết, hay là không tin cô có thể cùng nhau gánh vác.
Rốt cuộc Thịnh Cẩn Thư coi cô là gì?
Thẩm Đình Hoa không biết nên an ủi Mạnh Vãn Tế thế nào. Những lời giải thích, những lời van nài tha thứ thấu hiểu, có lẽ nên để tự Thịnh Cẩn Thư nói ra, Thẩm Đình Hoa không có tư cách, cũng không nên làm thế. Sau đó hỏi một câu mang tính thăm dò: "Lát nữa Tiểu Cẩn sẽ ra khỏi phòng giám sát, bọn chị đang ở phòng 405 tòa số 5 bệnh viện thành phố số 1, em muốn tới thăm em ấy không?"
Mạnh Vãn Tế ngẩng đầu lên, lau nước mắt, đáp: "Em không."
"Phiền chị Đình Hoa tốn công tốn sức."
Mạnh Vãn Tế lạnh lùng cúp điện thoại.
Bên ngoài Mạnh Sơ Dương đang gõ cửa, "Chị, em vào được không?"
Mạnh Vãn Tế ngây người trước bàn học, khàn khàn đáp lời: "Sơ Dương, chị có chút chuyện, lát nữa em quay lại được không?"
Mạnh Sơ Dương không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp được, không tiếp tục làm phiền.
Nước mắt của Mạnh Vãn Tế căn bản không thể ngăn nổi, tâm trạng căn bản cũng không cách nào bình phục. Cô thử thuyết phục bản thân, Thẩm Đình Hoa đã nói không sao, người kia là bác sĩ, nói không sao thì nhất định thật sự không sao; cô và Thịnh Cẩn Thư đã chia tay, có thế nào cũng không liên quan tới bản thân.
Nhưng không làm được.
Cô căn bản không làm được.
Mạnh Vãn Tế mở điện thoại, tìm kiếm những tin tức liên quan tới ung thư biểu mô phổi, càng tìm càng sốt ruột, cho dù tất cả tư liệu đều biểu thị, xác thực gần như không có ảnh hưởng, nhưng cô vẫn không thể yên tâm.
Vết thương thế nào rồi? Chị ấy thật sự vẫn ổn chứ? Người yếu ớt như chị ấy...
Nắm đấm nắm chặt rồi lại thả lỏng, Mạnh Vãn Tế cầm điện thoại, cuối cùng đột ngột đứng dậy, mở cửa đi mượn xe của Mạnh Sơ Dương, từ chối ý định muốn đi cùng của em gái, tự lái xe tới bệnh viện thành phố số 1.
Trước giờ không cảm thấy mùi thuốc khử trùng của bệnh viện hăng mũi như thế, trước giờ cũng không cảm thấy thang máy chậm chạp tới thế. Thang máy mất mười mấy giây để di chuyển từ tầng tám xuống tầng sáu, không biết phải đợi bao lâu mới xuống được tầng một, Mạnh Vãn Tế không kịp chờ đợi, nhìn về phía lối đi thang bộ, nhanh chân đi về phía thang bộ bên cạnh, chạy lên tầng.
Hồng hộc thở dốc, cô bước ra khỏi cửa thang bộ tầng bốn, vừa nhìn liền bắt gặp Thịnh Cẩn Thư đang ngồi trên xe lăn, mặc đồng phục bệnh nhân, ôm theo túi dưỡng khí, được đẩy ra ngoài từ trên hành lang đối diện.
Cô ấy nhìn thấy cô muộn một giây, vẻ mặt mang theo nụ cười đột nhiên khựng lại, sắc mặt tái nhợt.
Tầm mắt của Mạnh Vãn Tế nhanh chóng mơ hồ, lồng ngực lặng đi như thể không cách nào hô hấp. Cô dừng lại đôi giây, quay người muốn đi.
"Tiểu Tế..." Thịnh Cẩn Thư chống lên xe lăn muốn đứng dậy đuổi theo.
Thẩm Đình Hoa sửng sốt: "Em làm gì thế? Đừng động đậy lung tung!"
Mạnh Vãn Tế bỗng hoảng sợ, dừng chân lại, nghiêng người ngăn cản: "Chị đừng động đậy lung tung!"
Âm thanh khàn khàn lại bình tĩnh.
Chiếc bóng hắt lên cửa kính thang bộ, nước mắt trong suốt lã chã rơi xuống dọc theo gò má của Mạnh Vãn Tế.
Thịnh Cẩn Thư nghe lời cô, không dám động đậy.
Trái tim cô ấy đau như cắt, không còn vẻ thong dong bình tĩnh, không còn vẻ phóng túng không kiêng dè như lúc gặp gỡ ban đầu.
Mạnh Vãn Tế đứng từ xa hỏi Thịnh Cẩn Thư: "Vẫn ổn chứ?"
Thịnh Cẩn Thư chua xót đáp: "Vẫn ổn."
"Bao giờ được xuất viện?"
"Một tuần nữa."
"Vậy chị nghỉ ngơi cho tốt." Không còn bất cứ âm thanh nào khác, Mạnh Vãn Tế nhấc chân rời đi, biến mất nơi cửa thang bộ.
Thịnh Cẩn Thư chăm chú nhìn bóng lưng đã biến mất của Mạnh Vãn Tế rất lâu, cắn môi cúi đầu xuống.
Thẩm Đình Hoa đẩy xe lăn, trong lòng có ý nhưng không giúp nổi, an ủi Thịnh Cẩn Thư: "Dưỡng bệnh cho tốt trước đã, xuất viện rồi thì xử lí cho đàng hoàng."
Thịnh Cẩn Thư khẽ "ừm" một tiếng, hỏi: "Sao em ấy lại biết?"
Thẩm Đình Hoa kể lại cuộc điện thoại đột ngột của Mạnh Vãn Tế.
Hốc mắt Thịnh Cẩn Thư đỏ ửng, không nói gì.
Về tới phòng bệnh, sắp xếp xong, nhìn thời gian, có lẽ thời gian đủ để về tới kí túc xá Ngoại ngữ Ninh Thành, Thịnh Cẩn Thư bật điện thoại, gửi tin nhắn cho Mạnh Vãn Tế: "Về tới kí túc xá chưa?"
Mạnh Vãn Tế không trả lời cô ấy.
Cô vẫn đang ngồi ngẩn ra trong bãi đỗ xe của bệnh viện, nước mắt đầy mặt, giống như kẻ ngốc, lại giống như kẻ điên.
Thịnh Cẩn Thư gửi thêm một tin nhắn.
"Chị xin lỗi, không nói với em ngay từ lúc đầu."
"Chị xin lỗi, không dám níu kéo em khi chưa xác định được tình hình."
Mạnh Vãn Tế nắm lấy điện thoại, lau thế nào cũng không sạch nước mắt trên mặt.
Cô vùi mặt lên vô lăng, cắn môi không cất lên tiếng khóc. Như thể cuối cùng mùa đông cũng chuyển sang mùa hè, nhưng ánh mặt trời lọt qua cửa kính trong ngày hè cũng không có cách nào hoàn toàn làm tan chảy hơi lạnh trên cơ thể cô.
Đáy lòng Mạnh Vãn Tế trào lên vô số suy nghĩ, vô số tủi hờn, vô cùng tức giận, vô cùng thất vọng... chúng đan lấy nhau, giãy giụa muốn nứt toác, nhưng làm cách nào cũng không thắng được cảm giác sợ hãi sau khi xảy ra việc, chỉ có may mắn vì sống sót sau cơn hoạn nạn kia.
So với sống chết, dường như những chuyện khác đều trở nên nhỏ bé.
Cô vừa sợ hãi, vừa mừng rỡ.
Chị ấy không sao, tốt quá!
Sợ Thịnh Cẩn Thư để tâm, không nghỉ ngơi tốt, cách một lúc lâu, Mạnh Vãn Tế lau sạch nước mắt trả lời cô ấy.
"Tới rồi, chị nghỉ ngơi cho tốt nhé."
Ngày thứ hai Thịnh Cẩn Thư xin nghỉ, Mạnh Sơ Dương gọi điện cho Mạnh Vãn Tế, hỏi cuối tuần Mạnh Vãn Tế có thời gian cùng nhau dạo phố, thuận tiện cùng về nhà ăn bữa cơm hay không.
Mạnh Sơ Dương ca thán với chị gái: "Hình như gần đây bố nhớ chúng ta lắm, đặc biệt là chị, thường xuyên liên lạc với em hơn. Ban đầu em còn có chút sợ hãi vì được quan tâm, sau đó phát hiện bố vốn là có dụng ý khác."
"Cứ quanh co hỏi về chuyện của chị, còn trách em không quan tâm tới gia đình được ngày nào, em oan chết mất."
"Chị, rõ ràng là bố trách em không tìm chị về nhà cùng đấy. Vốn dĩ tần suất chị về nhà cũng không cao mà, bố làm sao thế nhỉ? Hai người làm sao thế?"
Mạnh Vãn Tế nghe mà vừa buồn cười vừa có chút buồn bã. Sau khi công khai với Mạnh Sĩ Bồi vào dịp Tết, hai bố con vốn dĩ đã không thường xuyên liên lạc lại trở nên ít liên lạc hơn, thỉnh thoảng hỏi han qua điện thoại, trò chuyện cũng kiêng dè hơn trước, mỗi lần đều dừng ở bề ngoài, chẳng nói nổi mấy câu. Mạnh Vãn Tế tưởng rằng bố thất vọng với mình, không muốn nói nhiều với cô, mỗi lần gọi điện xong đều buồn bã rất lâu.
Thì ra không phải như vậy sao?
Cô giấu giếm theo thói quen: "Không sao, có lẽ là gần đây chị bận quá, khiến bố lo lắng."
Mạnh Sơ Dương không tin, nhưng Mạnh Vãn Tế không nói, bản thân cũng không thể cạy miệng người kia.
"Thế cuối tuần chị về nhé?" Mạnh Sơ Dương làm nũng. Gần đây cô ấy phấn đấu trở nên mạnh mẽ, cũng đã hơn nửa tháng chưa gặp chị.
Mạnh Vãn Tế đáp: "Chủ nhật nhé?"
"Được, em tới đón chị." Mạnh Sơ Dương vui vẻ.
Mạnh Vãn Tế bị lây nhiễm, lộ ra chút ý cười, cúp điện thoại, muốn đi tới ban công ngắm mèo theo thói quen, nhưng nhanh chóng ý thức được điều gì đó. Cô dừng bước, nhìn ánh đèn lạnh lẽo hắt bóng dưới chân, cùng chiếc ổ mèo trống rỗng ngoài ban công, ý cười cũng chầm chậm tan biến.
Đây là nơi bản thân vô cùng lưu luyến, đã không còn Thịnh Cẩn Thư nhưng khắp nơi lại lưu lại hơi thở của Thịnh Cẩn Thư, bắt đầu từ hôm chia tay, dường như nơi này đã biến thành nơi giày vò cô hơn cả nhà họ Mạnh.
Chủ nhật, Mạnh Vãn Tế đi xem phim, ăn cơm trưa cùng Mạnh Sơ Dương, dạo phố xong rồi cùng nhau về nhà họ Mạnh, nhà họ Mạnh yên lặng như tờ, Lý Nguyên Thục đã cùng Trì Diệp đi học lớp cắm hoa.
Mạnh Sơ Dương như hồn ma chỉ lên vị trí phòng sách trên tầng với Mạnh Vãn Tế, biểu thị có lẽ Mạnh Sĩ Bồi đang ở nhà.
Mạnh Vãn Tế đè xuống đầu ngón tay có chút mất lịch sự của em gái xuống, khẽ bật cười: "Để chị đi chào hỏi bố trước đã."
"Ừm." Mạnh Sơ Dương ngã lên sô-pha nghịch điện thoại.
Mạnh Vãn Tế lên tầng.
Cửa phòng sách đang mở, Mạnh Sĩ Bồi ngồi trước bàn bận rộn xử lí công việc, nghe thấy tiếng bước chân liền quay đầu nhìn.
Bàn tay đang giơ lên định gõ cửa của Mạnh Vãn Tế khựng lại, lông mi dài khẽ rung, cong môi chào hỏi: "Thưa bố, con về rồi ạ."
Mạnh Sĩ Bồi chăm chú nhìn cô đôi giây, khi không cười tản đi nét mặt nghiêm túc, lộ ra vẻ hiền từ mà Mạnh Vãn Tế quen thuộc, "Vào đây, ngồi đi."
Ông tháo kính xuống, đứng dậy đi tới sô-pha bên bàn trà.
Mạnh Vãn Tế vâng lời vào phòng, ngồi xuống đối diện ông.
Dường như tất cả vẫn giống như trước khi Mạnh Vãn Tế công khai, ông quan tâm tới công việc cùng cuộc sống gần đây của cô thế nào, cô quan tâm tới sức khỏe gần đây của ông và Lý Nguyên Thục có mạnh khỏe hay không, chủ đề mở rộng ra, Mạnh Sĩ Bồi biểu thị gần đây Trì Diệp có bạn trai, là do Lý Nguyên Thục làm mối, nhìn có vẻ cũng ổn.
Mạnh Vãn Tế khó tránh quan tâm nhiều thêm đôi câu.
Mạnh Sĩ Bồi rót thêm trà cho cô, chuyển chủ đề, đột nhiên hỏi: "Hai đứa thì sao? Gần đây vẫn ổn chứ?"
Mạnh Vãn Tế bị hỏi tới nỗi không kịp trở tay, khựng lại giây lát mới đáp lời: "Vẫn ổn ạ."
Cô không biết thái độ của Mạnh Sĩ Bồi thế này có ý gì? Là... ngầm thừa nhận chăng? Không phân biệt được là trong lòng còn đọng lại cảm xúc không nỡ vốn dĩ không nên có, hay là không muốn để Mạnh Sĩ Bồi cảm thấy tình yêu này không có định tính như trò chơi gia đình, Mạnh Vãn Tế đã nói dối.
Dáng vẻ Mạnh Sĩ Bồi không hề nghi ngờ, chỉ hỏi: "Cô bé hồi phục tốt chứ? Sao hôm nay con lại có thời gian về đây?"
Mạnh Vãn Tế nghi hoặc: "Dạ?"
Mạnh Sĩ Bồi nói rõ những lời lần trước chưa nói hết: "Bố đã xem camera đêm Giao thừa, không yên tâm được, nên tìm người xác minh thân phận của cô bé kia. Mấy hôm trước, trường học gửi tư liệu của cô bé ấy cho bố, nhìn thấy trên giấy khám sức khỏe khi mới nhậm chức biểu thị có vấn đề về phổi. Tuần này cô bé ấy cũng xin nghỉ, không phải đi làm phẫu thuật à?"
Mạnh Vãn Tế như người bị sét đánh, sửng sốt không nói thành lời, đầu óc trống rỗng những mấy giây, không đọc hiểu ý nghĩa trong câu nói của Mạnh Sĩ Bồi.
Nhưng phản ứng cơ thể kịp thời hơn phản ứng của suy nghĩ, trái tim cô đã đập loạn, dù đang ở đầu hạ, nhưng cảm giác như bị bao trùm bởi mùa đông.
"À vâng, nhưng vẫn chưa sắp xếp xong ạ." Mạnh Vãn Tế cố gắng nặn ra âm thanh từ cổ họng.
Mạnh Sĩ Bồi cảm thấy sắc mặt con gái không được ổn, lo lắng hỏi: "Kiểm tra tiền phẫu thuật không tốt à?"
"Không phải ạ." Mạnh Vãn Tế khó khăn nói dối.
Mạnh Sĩ Bồi biểu thị: "Nếu thật sự cần, con cứ gọi điện cho bố, bên phía bệnh viện ít nhiều cũng có người nể mặt bố." Thật ra ông vẫn không tán đồng tình yêu như thế, nhưng ông biết con gái mình là người kiên định trịnh trọng thế nào, nếu Mạnh Vãn Tế có thể làm tới bước như hiện tại vì đối phương, chỉ nghĩ thôi cũng biết đối phương quan trọng với Mạnh Vãn Tế tới nhường nào. Nếu người kia xảy ra vấn đề gì, người buồn nhất chính là con gái ông.
Ông không nhìn nổi.
"Vâng, con cảm ơn bố." Mạnh Vãn Tế không tập trung.
Cô làm như không có chuyện gì, tâm trạng bất an ngồi trong phòng sách nói chuyện với Mạnh Sĩ Bồi thêm một lúc, nhưng suy cho cùng khó mà yên tâm, nên tìm cớ quay về phòng.
Chân tay Mạnh Vãn Tế mềm nhũn đỡ lưng ghế ngồi xuống, càng nghĩ tới lời Mạnh Sĩ Bồi, càng nhớ tới vẻ mặt khi rời đi của Thịnh Cẩn Thư vào buổi tối hôm kia, lại càng lo sợ không yên, cả người như thể mất trọng lực, cảm giác quay cuồng ập tới, đầu óc ngoại trừ suy nghĩ liệu có phải Thịnh Cẩn Thư đã xảy ra chuyện hay không, căn bản không có thời gian nghĩ tới chuyện khác.
Cô tìm điện thoại, lần đầu tiên gửi tin nhắn cho Thịnh Cẩn Thư sau khi chia tay: "Lúc dọn dẹp kí túc xá, phát hiện còn một túi thức ăn mèo đã xé, có cần mang tới cho chị Đình Hoa không?"
Cô thăm dò.
Rất lâu sau Thịnh Cẩn Thư vẫn không trả lời cô.
Trước kia chưa từng như thế. Dường như Thịnh Cẩn Thư đều lập tức trả lời tin nhắn của cô. Dù cho đang làm việc gì đó, cô ấy cũng sẽ nói với cô bản thân đang có việc, sẽ trả lời tin nhắn muộn một chút.
Cô gọi điện thẳng cho Thịnh Cẩn Thư.
Điện thoại vang lên giọng nữ máy móc: "Xin chào, số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy."
Cảm xúc bất an của Mạnh Vãn Tế dâng trào tới đỉnh điểm.
Cô lục tìm danh bạ muốn gọi điện thoại cho Thẩm Đình Hoa, ngón tay hoảng loạn tới trơn trượt.
Những tiếng chờ đợi dài đằng đẵng qua đi, khi Mạnh Vãn Tế tưởng rằng Thẩm Đình Hoa sẽ không bắt máy, cuối cùng Thẩm Đình Hoa cũng nghe điện thoại.
"Tiểu Mạnh?" Âm thanh ấm áp bình tĩnh của Thẩm Đình Hoa truyền tới.
Trái tim Mạnh Vãn Tế lặng lẽ quay về vị trí, nhưng ngay lập tức lại treo cao thêm lần nữa.
"Chị Đình Hoa, Cẩn Thư đâu?" Cô vào thẳng vấn đề.
Thẩm Đình Hoa giả vờ nghi hoặc: "Hả?" Ngữ điệu không hề tự nhiên.
Huyệt thái dương của Mạnh Vãn Tế giật đùng đùng, bẫy Thẩm Đình Hoa: "Chị ấy hồi phục tốt chứ?"
Thẩm Đình Hoa không kịp phòng bị, đột nhiên không biết nên trả lời thế nào, hay có nên thẳng thắn hay không.
Mạnh Vãn Tế có được câu trả lời trong sự im lặng ngắn ngủi của Thẩm Đình Hoa, nhanh chóng rơi xuống hố băng: "Chị Đình Hoa, em biết cả rồi!"
Cô giả vờ, gạn hỏi: "Bây giờ chị ấy thế nào rồi?" Cổ họng chua xót tới đau đớn.
Thẩm Đình Hoa tưởng rằng Mạnh Vãn Tế thật sự đã biết, chỉ đành thẳng thắn: "Em ấy không sao, bệnh lí biểu thị là ung thư biểu mô, cắt đi là không sao."
Mạnh Vãn Tế nghe thấy chữ "ung thư" liền cảm thấy máu nhanh chóng tràn lên não, trước mắt đen lại, cổ họng đột nhiên không cất lên tiếng.
Thẩm Đình Hoa sợ Mạnh Vãn Tế lo lắng, nhấn mạnh: "Thật sự không sao, cũng không phải làm hóa trị, xuất viện là khỏe ngay." Thẩm Đình Hoa giải thích cho Thịnh Cẩn Thư, giúp Thịnh Cẩn Thư níu kéo một phen: "Em ấy không nói với em là sợ em lo lắng."
Mạnh Vãn Tế chớp mắt, nước mắt làm ướt mi mắt cô. Cô nói: "Bây giờ em cũng lo lắng."
Làm người yêu của nhau lâu như thế, Thịnh Cẩn Thư có rất nhiều cơ hội có thể nói với cô, tại sao lại không nói cho cô biết. Là không cần thiết, hay là không tin cô có thể cùng nhau gánh vác.
Rốt cuộc Thịnh Cẩn Thư coi cô là gì?
Thẩm Đình Hoa không biết nên an ủi Mạnh Vãn Tế thế nào. Những lời giải thích, những lời van nài tha thứ thấu hiểu, có lẽ nên để tự Thịnh Cẩn Thư nói ra, Thẩm Đình Hoa không có tư cách, cũng không nên làm thế. Sau đó hỏi một câu mang tính thăm dò: "Lát nữa Tiểu Cẩn sẽ ra khỏi phòng giám sát, bọn chị đang ở phòng 405 tòa số 5 bệnh viện thành phố số 1, em muốn tới thăm em ấy không?"
Mạnh Vãn Tế ngẩng đầu lên, lau nước mắt, đáp: "Em không."
"Phiền chị Đình Hoa tốn công tốn sức."
Mạnh Vãn Tế lạnh lùng cúp điện thoại.
Bên ngoài Mạnh Sơ Dương đang gõ cửa, "Chị, em vào được không?"
Mạnh Vãn Tế ngây người trước bàn học, khàn khàn đáp lời: "Sơ Dương, chị có chút chuyện, lát nữa em quay lại được không?"
Mạnh Sơ Dương không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp được, không tiếp tục làm phiền.
Nước mắt của Mạnh Vãn Tế căn bản không thể ngăn nổi, tâm trạng căn bản cũng không cách nào bình phục. Cô thử thuyết phục bản thân, Thẩm Đình Hoa đã nói không sao, người kia là bác sĩ, nói không sao thì nhất định thật sự không sao; cô và Thịnh Cẩn Thư đã chia tay, có thế nào cũng không liên quan tới bản thân.
Nhưng không làm được.
Cô căn bản không làm được.
Mạnh Vãn Tế mở điện thoại, tìm kiếm những tin tức liên quan tới ung thư biểu mô phổi, càng tìm càng sốt ruột, cho dù tất cả tư liệu đều biểu thị, xác thực gần như không có ảnh hưởng, nhưng cô vẫn không thể yên tâm.
Vết thương thế nào rồi? Chị ấy thật sự vẫn ổn chứ? Người yếu ớt như chị ấy...
Nắm đấm nắm chặt rồi lại thả lỏng, Mạnh Vãn Tế cầm điện thoại, cuối cùng đột ngột đứng dậy, mở cửa đi mượn xe của Mạnh Sơ Dương, từ chối ý định muốn đi cùng của em gái, tự lái xe tới bệnh viện thành phố số 1.
Trước giờ không cảm thấy mùi thuốc khử trùng của bệnh viện hăng mũi như thế, trước giờ cũng không cảm thấy thang máy chậm chạp tới thế. Thang máy mất mười mấy giây để di chuyển từ tầng tám xuống tầng sáu, không biết phải đợi bao lâu mới xuống được tầng một, Mạnh Vãn Tế không kịp chờ đợi, nhìn về phía lối đi thang bộ, nhanh chân đi về phía thang bộ bên cạnh, chạy lên tầng.
Hồng hộc thở dốc, cô bước ra khỏi cửa thang bộ tầng bốn, vừa nhìn liền bắt gặp Thịnh Cẩn Thư đang ngồi trên xe lăn, mặc đồng phục bệnh nhân, ôm theo túi dưỡng khí, được đẩy ra ngoài từ trên hành lang đối diện.
Cô ấy nhìn thấy cô muộn một giây, vẻ mặt mang theo nụ cười đột nhiên khựng lại, sắc mặt tái nhợt.
Tầm mắt của Mạnh Vãn Tế nhanh chóng mơ hồ, lồng ngực lặng đi như thể không cách nào hô hấp. Cô dừng lại đôi giây, quay người muốn đi.
"Tiểu Tế..." Thịnh Cẩn Thư chống lên xe lăn muốn đứng dậy đuổi theo.
Thẩm Đình Hoa sửng sốt: "Em làm gì thế? Đừng động đậy lung tung!"
Mạnh Vãn Tế bỗng hoảng sợ, dừng chân lại, nghiêng người ngăn cản: "Chị đừng động đậy lung tung!"
Âm thanh khàn khàn lại bình tĩnh.
Chiếc bóng hắt lên cửa kính thang bộ, nước mắt trong suốt lã chã rơi xuống dọc theo gò má của Mạnh Vãn Tế.
Thịnh Cẩn Thư nghe lời cô, không dám động đậy.
Trái tim cô ấy đau như cắt, không còn vẻ thong dong bình tĩnh, không còn vẻ phóng túng không kiêng dè như lúc gặp gỡ ban đầu.
Mạnh Vãn Tế đứng từ xa hỏi Thịnh Cẩn Thư: "Vẫn ổn chứ?"
Thịnh Cẩn Thư chua xót đáp: "Vẫn ổn."
"Bao giờ được xuất viện?"
"Một tuần nữa."
"Vậy chị nghỉ ngơi cho tốt." Không còn bất cứ âm thanh nào khác, Mạnh Vãn Tế nhấc chân rời đi, biến mất nơi cửa thang bộ.
Thịnh Cẩn Thư chăm chú nhìn bóng lưng đã biến mất của Mạnh Vãn Tế rất lâu, cắn môi cúi đầu xuống.
Thẩm Đình Hoa đẩy xe lăn, trong lòng có ý nhưng không giúp nổi, an ủi Thịnh Cẩn Thư: "Dưỡng bệnh cho tốt trước đã, xuất viện rồi thì xử lí cho đàng hoàng."
Thịnh Cẩn Thư khẽ "ừm" một tiếng, hỏi: "Sao em ấy lại biết?"
Thẩm Đình Hoa kể lại cuộc điện thoại đột ngột của Mạnh Vãn Tế.
Hốc mắt Thịnh Cẩn Thư đỏ ửng, không nói gì.
Về tới phòng bệnh, sắp xếp xong, nhìn thời gian, có lẽ thời gian đủ để về tới kí túc xá Ngoại ngữ Ninh Thành, Thịnh Cẩn Thư bật điện thoại, gửi tin nhắn cho Mạnh Vãn Tế: "Về tới kí túc xá chưa?"
Mạnh Vãn Tế không trả lời cô ấy.
Cô vẫn đang ngồi ngẩn ra trong bãi đỗ xe của bệnh viện, nước mắt đầy mặt, giống như kẻ ngốc, lại giống như kẻ điên.
Thịnh Cẩn Thư gửi thêm một tin nhắn.
"Chị xin lỗi, không nói với em ngay từ lúc đầu."
"Chị xin lỗi, không dám níu kéo em khi chưa xác định được tình hình."
Mạnh Vãn Tế nắm lấy điện thoại, lau thế nào cũng không sạch nước mắt trên mặt.
Cô vùi mặt lên vô lăng, cắn môi không cất lên tiếng khóc. Như thể cuối cùng mùa đông cũng chuyển sang mùa hè, nhưng ánh mặt trời lọt qua cửa kính trong ngày hè cũng không có cách nào hoàn toàn làm tan chảy hơi lạnh trên cơ thể cô.
Đáy lòng Mạnh Vãn Tế trào lên vô số suy nghĩ, vô số tủi hờn, vô cùng tức giận, vô cùng thất vọng... chúng đan lấy nhau, giãy giụa muốn nứt toác, nhưng làm cách nào cũng không thắng được cảm giác sợ hãi sau khi xảy ra việc, chỉ có may mắn vì sống sót sau cơn hoạn nạn kia.
So với sống chết, dường như những chuyện khác đều trở nên nhỏ bé.
Cô vừa sợ hãi, vừa mừng rỡ.
Chị ấy không sao, tốt quá!
Sợ Thịnh Cẩn Thư để tâm, không nghỉ ngơi tốt, cách một lúc lâu, Mạnh Vãn Tế lau sạch nước mắt trả lời cô ấy.
"Tới rồi, chị nghỉ ngơi cho tốt nhé."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.