Chương 62: Ngoại truyện 1
Mẫn Nhiên
07/02/2022
Ngoại truyện 1: Dư Tinh Sai x Tịch Duy Đình
"Mẹ khỉ, cậu phát hiện gì chưa, giáo viên chủ nhiệm ban 7 pha mì ăn liền."
"Ha ha ha, mình phát hiện rồi, chắc chắn là thất bại rồi."
"Chu Lâm, có phải tiếp sau phải nộp bài tập tiếng Anh rồi không, cậu cho mình mượn đáp án đối chiếu đi."
"Đối chiếu làm gì, không phải Thịnh Thịnh đã gọi cậu rồi à."
"Đề phòng ngộ nhỡ ấy mà."
"Cậu xem cuối tuần có tập mới không? Xúc động quá đi..."
Tiết nghỉ giữa giờ sau giờ thể dục sáng vào tháng Mười, cả phòng học ban 5 ngập trong tiếng ồn ào cùng cười đùa, Dư Tinh Sai ngồi bàn thứ năm bên phải lớp học, không nghe vào tai, đang cúi đầu nghiêm túc bổ sung ghi chép môn Toán tiết trước chưa hoàn chỉnh.
"Tinh Sai, ăn bánh quy không?" Một giọng nữ lảnh lót ngập tràn ý cười vang lên từ bên trái cô.
Dư Tinh Sai vô thức quay đầu, Tịch Duy Đình lắc lư hai túi đồ ăn vặt nhỏ màu xanh trên tay, đang chống cằm cười híp mắt nhìn về phía cô.
Dưới mắt Tịch Duy Đình có nốt ruồi lệ, lúc cười lên vô cùng sinh động lại yêu kiều.
Dư Tinh Sai thoáng ngẩn ra, muốn từ chối theo thói quen: "Không..."
Hai cánh môi vừa động đậy, Tịch Duy Đình liền xụ mặt xuống, Dư Tinh Sai sinh ra ảo giác như bản thân đã làm chuyện xấu.
"Vậy... mình thử một miếng." Cô miễn cưỡng phá lệ. Vì bản thân không thể chia sẻ đồ ăn vặt cho bạn học, nên dường như trước nay Dư Tinh Sai chưa từng tiếp nhận đồ ăn vặt người khác cho mình.
Tịch Duy Đình lập tức cười rạng rỡ: "Hai vị, cậu thử đi." Cô ấy ném rất nhiều túi bánh quy tới, thuận tiện chăm sóc bạn cùng bàn của Dư Tinh Sai: "Đới Trinh, cậu cũng thử đi."
"Hi, cảm ơn nhé." Đới Trinh ngồi ở vị trí bên ngoài, không khách sáo nhận lấy bánh quy Tịch Duy Đình ném tới, đẩy tới giữa bàn.
"Cậu và cậu ấy thân thiết từ bao giờ thế?" Đới Trinh nhỏ tiếng hỏi.
Tịch Duy Đình luôn là học sinh đi học không học hành đàng hoàng, không mặc đồng phục tử tế, thường ngày không tuân thủ nội quy, không làm bài tập nên bị giáo viên nhắc nhở. Tịch Duy Đình rất xinh đẹp, điều kiện gia đình được coi là xuất chúng trong đám bạn học có điều kiện gia đình tương tự, rất được lòng đám nam sinh, bình thường cũng chỉ chơi với nữ sinh bàn trước bàn sau, luôn khiến cho người ta cảm thấy có chút thảo mai, có chút kiêu ngạo, có chút khó tiếp xúc, không chung thế giới với những người muốn học hành như họ. Cho nên làm bạn học hơn một năm, đừng nói là Dư Tinh Sai, cả kí túc xá nữ sinh gần như đều không qua lại với Tịch Duy Đình.
Dư Tinh Sai nhìn túi bánh quy gói gém tinh xảo trên bàn, nhất thời cũng không trả lời được.
Cô không chắc chắn quan hệ của bản thân và Tịch Duy Đình có gọi là tốt hay không, nếu nhất định phải nói là tốt, có lẽ bắt đầu từ sau bữa cơm Trung thu cô Thịnh mời bản thân và Tịch Duy Đình tới kí túc xá dùng bữa chung chăng?
Hôm đó Tịch Duy Đình dạy cô chơi mấy ván game, trên bàn ăn cũng trêu đùa cô mấy bận, sau khi ăn xong cùng nhau quay về kí túc xá, kéo lấy cô trốn quản lí kí túc xá, lấy điện thoại có internet cùng nhau xem một bộ phim. Nhìn Tịch Duy Đình hùng hùng hổ hổ, nhưng lại rất dễ rơi nước mắt, xem xong phim mắt cũng đỏ ửng, cô không biết làm sao, dỗ dành cô ấy rất lâu, không ngờ Tịch Duy Đình không khóc nữa, vực dậy tinh thần, chuyện đầu tiên chính là uy hiếp cô không được nói với người khác.
Dư Tinh Sai cảm thấy Tịch Duy Đình giống như hổ mẹ giơ nanh múa vuốt, cúi mặt ngoan ngoãn đáp ứng, nhưng quay đầu đi lại không nhịn được cười, bị Tịch Duy Đình phát hiện, hai người cười đùa rất lâu trên chiếc giường đơn trong kí túc xá.
Dư Tinh Sai và Tịch Duy Đình không quá thân nhau, không dám quá tùy tiện, nhanh chóng đầu hàng, bị Tịch Duy Đình đè hai tay lại, cù tới ngứa ngáy.
Từ khi sinh ra tới giờ, có lẽ đây là lần đầu tiên Dư Tinh Sai cười tới mất khống chế như thế.
Tịch Duy Đình đè lên người Dư Tinh Sai, nhìn cô, trong mắt long lanh ý cười, rất lâu sau, nói: "Cậu thật khác với tưởng tượng của tôi."
Mặt mày Dư Tinh Sai đỏ ửng, lúng túng hỏi cô ấy: "Tôi trong tưởng tượng của cậu có dáng vẻ gì?"
Tịch Duy Đình nằm bên cạnh cô, chớp chớp mắt, giảo hoạt nói: "Không nói cho cậu."
Ánh đèn lờ mờ, nhưng đôi mắt của Tịch Duy Đình lại sáng như sao.
Dường như bắt đầu từ hôm ấy, Tịch Duy Đình giải phóng thiện chí mà trước giờ chưa từng có với cô.
Khi chia đồ ăn vặt sẽ luôn hỏi cô một câu, khi nghỉ giữa giờ đi lấy nước luôn hỏi cô một câu có cần đi cùng không, ngay tới lúc đi dạo phố nhìn thấy dây buộc tóc đẹp mắt cũng sẽ mua thêm một món tặng cô. Dư Tinh Sai vẫn chỉ nghĩ rằng Tịch Duy Đình nhất thời hứng thú, thậm chí là nhất thời thương hại bản thân, muốn làm bạn với cô.
Dư Tinh Sai không tiện nhận đồ của Tịch Duy Đình, nhưng cũng không phản cảm với cô ấy, sau đó càng thân thiết cô càng phát hiện những điểm vô cùng trân quý của cô ấy.
Tịch Duy Đình kiêu ngạo, to gan, nhiệt tình, còn có một loại tính cách rất hiếm thấy ở những người cùng tuổi trong môi trường này, gần như là ngây thơ và liều lĩnh tới trẻ con.
Đó là thứ mà Dư Tinh Sai chưa từng có, cũng không có tư cách có được.
Khiến Dư Tinh Sai cảm thấy đơn thuần lại sạch sẽ.
Cô ngưỡng mộ, thưởng thức, thậm chí là vô thức muốn bảo vệ vẻ ngây thơ của Tịch Duy Đình. Cho nên cô dung túng Tịch Duy Đình tiếp cận mình, giả vờ như không biết mỗi lần tan học, Tịch Duy Đình đều cố ý lề mề chậm chạp chờ đợi bản thân cùng tới nhà ăn, giả vờ không biết vốn dĩ Tịch Duy Đình không phải học sinh phụ trách quay phim chụp ảnh trong hội thi thể thao, chỉ lấy danh nghĩa chạy tới chụp bản thân, giả vờ không biết Tịch Duy Đình cố tình không về nhà, muốn ở lì trường cùng với cô.
Trong tình huống không quá đáng, Dư Tinh Sai bằng lòng tiếp nhận ý tốt của Tịch Duy Đình, đáp lại sự nũng nịu của Tịch Duy Đình.
Cô nghĩ ngay tới bản thân Tịch Duy Đình cũng không biết, dáng vẻ cười lên khi làm nũng thành công đáng yêu tới nhường nào.
Mỗi lần như thế Dư Tinh Sai không nhịn được mà mềm lòng.
Tháng Mười Một, Tịch Duy Đình tổ chức một bữa tiệc sinh nhật nho nhỏ ở kí túc xá cho cô, đây là sinh nhật thực sự đầu tiên trong suốt mười bảy năm của cô. Tịch Duy Đình nâng chiếc bánh kem lên, đôi mắt được ánh nến chiếu sáng, là ngôi sao đẹp nhất mà Dư Tinh Sai từng thấy trong cuộc đời này.
Cô không có cách nào không đặt Tịch Duy Đình vào trong tim.
Cô cho Tịch Duy Đình mượn vở bài tập, giải đề cho cô ấy, gạch trọng tâm giúp cô ấy, sửa bài sai cho cô ấy, nghĩ cách nâng cao thành tích của Tịch Duy Đình, mong chờ cô ấy tốt lên, mặc cho Tịch Duy Đình chầm chậm chiếm giữ toàn bộ thời gian sau giờ học của bản thân, hai người như hình với bóng.
Đó là thứ duy nhất cô có thể đáp lại cho Tịch Duy Đình.
Nhưng dường như sự việc chầm chậm mất khống chế, từ giờ nghỉ Đới Trinh nhỏ tiếng hỏi "Cậu và Tịch Duy Đình thân thiết như vậy từ bao giờ" biến thành sau giờ tự học buổi tối, Đới Trinh tránh đi tất cả mọi người hỏi cô, "Cậu và Tịch Duy Đình, hai cậu... có phải... là gì đó không?"
Dư Tinh Sai giặt quần áo, chưa phản ứng lại: "Gì cơ?"
Đới Trinh nhìn trái nhìn phải, giống như muốn nói chuyện gì đó không thể để người khác biết, dính bên tai Dư Tinh Sai, thốt ra bốn chữ kinh thiên động địa: "Đồng tính luyến ái."
Tay vò quần áo của Dư Tinh Sai khựng lại, giống như sét đánh ngang tai.
Cô không thật sự hiểu bốn chữ "đồng tính luyến ái" đại diện cho điều gì, nhưng cô biết, trong mắt mọi người đây không phải từ ngữ tốt đẹp gì. Chính tai cô nghe thấy bố và ông nội bàn luận về mọi người không lấy vợ trong thôn, khi dẫn theo một người đàn ông khác về nhà đón Tết liền bị đuổi ra khỏi nhà, hai người từng mắng: "Đó là biếи ŧɦái."
Trái tim Dư Tinh Sai hoảng loạn, phản bác theo bản năng: "Cậu đừng nói lung tung."
Ít nhiều có chút không vui.
Đới Trinh biết nói sai, vội vàng an ủi: "Cậu đừng nóng, không phải thì không phải, mình chỉ hỏi thôi mà." Cô nàng ngừng lại, vẫn nghi hoặc: "Mình rất cởi mở, hai cậu thật sự không phải à? Mình không nói với người khác đâu."
Dư Tinh Sai nhíu mày, cổ họng vô thức khô khốc: "Thật sự không phải."
Đới Trinh "ồ" một tiếng: "Được rồi, vậy là bọn mình nghĩ sai rồi."
"Các cậu?" Ấn đường Dư Tinh Sai nhíu thật chặt.
Đới Trinh thẳng thắn: "Mọi người trong kí túc xá đều có chút nghi hoặc. Nhưng cậu nói không phải thì mình tin cậu. Nhưng..." Cô nàng nhắc nhở: "Cậu không phải, nhưng chưa chắc Tịnh Duy Đình đã không phải."
"Cậu ta tuyệt đối thích cậu!" Cô nàng nói chắc như đinh đóng cột.
Nào có ai đối xử với bạn bè như thế. Vì âm thầm tặng đồ ăn cho Dư Tinh Sai, mà có thể tặng cho mỗi người trong kí túc xá một phần, vì để ở chung phòng Dư Tinh Sai trong chuyến du lịch nghiên cứu, đã giày vò Đới Trinh cả một tuần, để cô nàng đổi giường cho Tịch Duy Đình, vì để làm sinh nhật cho Dư Tinh Sai, đã bắt đầu vui vẻ chuẩn bị trước nửa tháng, vì nghe người khác cười nhạo Dư Tinh Sai bần hàn, liền cãi nhau với đối phương ngay tại chỗ, suýt chút nữa động tay động chân, nhưng khi bị Dư Tinh Sai hỏi nguyên nhân lại không hé môi một lần.
Mỗi lần Tịch Duy Đình tới tìm Dư Tinh Sai trong tiết thể dục, đám bạn xung quanh cô ấy đều ồ lên vô cùng rõ ràng.
Cũng chính vì Dư Tinh Sai không mẫn cảm, nên không hề cảm nhận được điều gì.
Dư Tinh Sai không muốn cũng không dám nghĩ nhiều, xin tha: "Các cậu đừng đoán bậy đoán bạ nữa."
Đới Trinh cắn răng, dứt khoát thẳng toẹt: "Mình nói thật đấy, nếu cậu ta thật sự không có gì với cậu, tốt nhất là đề phòng một chút."
"Trước kia mình chia sẻ lên Wechat một trò chơi, nhập tên có thể đoán được bạn và người bạn thích có hợp không, thật ra là một trò rác rồi, suy đoán đều giả dối, nhưng thật sự có thể nhìn thấy điền tên mình và tên người kia. Tịch Duy Đình điền tên của bản thân và tên của cậu."
Những lời này không khác gì quả pháo nặng nề bắn ra, trái tim Dư Tinh Sai triệt để hỗn loạn.
Trong đêm tối, Dư Tinh Sai nằm trên chiếc giường nhỏ hẹp tối tăm nhìn lên trần nhà, từng cảnh tượng trong quá khứ hiện lên trong đầu, ngày quang Tịch Duy Đình đưa nước cho cô, ngày mưa Tịch Duy Đình đưa ô cho cô, khi ra ngoài du lịch Tịch Duy Đình chia sẻ một bên tai nghe cho cô, khi bị cảm Tịch Duy Đình pha thuốc cho cô, khi làm bài tập Tịch Duy Đình vô tình bị cô phát hiện viết tên cô lên giấy nháp.
Có những chuyện, thật ra trước giờ luôn lưu lại dấu vết, không phải Dư Tinh Sai không muốn nghĩ nhiều là thật sự không tồn tại.
Nhưng tồn tại thì sao chứ?
Dư Tinh Sai không phải là người không biết, không hiểu hiện thực. Không nói tới việc bản thân và Tịch Duy Đình đều là nữ, chỉ nói tới bối cảnh gia đình của cô và Tịch Duy Đình, khác nhau một trời một vực, cô không xứng cũng không nên làm một việc quá xa xỉ vào tuổi này, vào thời điểm này là yêu đương.
Thậm chí Dư Tinh Sai không dám hỏi bản thân một câu có thích Tịch Duy Đình hay không, nhân trước khi trời sáng đã chuẩn bị vùi lấp khoảng giao cắt ngắn ngủi này vào trong dòng thời gian.
Nhưng khi trời sáng, cô mở cửa phòng kí túc xá ra, nhìn thấy Tịch Duy Đình mang theo gió lạnh, cầm cốc đánh răng, nở nụ cười đứng trước cửa đợi cô cùng đi đánh răng, tất cả những lời lạnh lùng vô tình đều bị nuốt lại vào trong cổ họng.
Cô không nhẫn tâm.
Cô sợ nhìn thấy đôi mắt trong trẻo sáng tỏ của người kia phủ lên một lớp sương mù, tạo thành hơi nước. Trong mười bảy năm qua, ngoại trừ người thân, chỉ có Tịch Duy Đình tốt với cô nhất, chân thành với cô nhất. Cô không làm được việc khiến Tịch Duy Đình thất vọng.
Dư Tinh Sai không ngừng chạy trốn, thỏa hiệp, đầu hàng trong do dự, cuối cùng lừa dối bản thân, hiện tại Tịch Duy Đình còn chưa làm gì, bản thân có thể làm như không biết gì, làm bạn giống như trước kia là được.
Chỉ cần Tịch Duy Đình vượt khỏi ranh giới, chỉ cần Tịch Duy Đình vui vẻ.
Thế là cô dung túng cho du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu ngày càng rõ ràng của Tịch Duy Đình, dung túng cho việc Tịch Duy Đình gây sự vô cớ chỉ vì cô nói thêm mấy câu giảng bài cho người khác, dung túng cho việc khi ở thư viện đọc sách Tịch Duy Đình cảm thấy cuốn sách trên tay cô hay hơn, liền tựa dầu lên vai muốn đọc chung sách với cô, dung túng cho Tịch Duy Đình khi quản lí kí túc xá đi kiểm tra phòng mượn cớ trời lạnh chăn ướt nhất định muốn chạy tới phòng cô, chen chúc cùng cô trên một chiếc giường.
Cách một lớp quần áo, khi khuôn mặt Tịch Duy Đình dính lên hõm vai, ôm lấy cô, cuối cùng Dư Tinh Sai không thể không thừa nhận, bản thân không thể không rung động.
Trước giờ cô chưa từng được người khác ôm như thế này, trước giờ cũng không có khát vọng ôm người nào đó.
Hô hấp của Tịch Duy Đình, nhiệt độ của Tịch Duy Đình, là nhiệt độ chân thực nhất, ấm áp nhất của loài người mà cô chạm vào từ khi có kí ức.
Cho nên vào một buổi chiều kí túc xá không có ai, Tịch Duy Đình ngẩng cằm, tủi thân nói với cô, "Sai Sai, mình đau răng, cậu giúp mình xem thử đi". Cô ngồi dậy, đưa tay giữ lấy cằm Tịch Duy Đình, nhích lại kiểm tra, cô gái ấy si mê nhìn cô, không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh, cô gái ấy hôn lên ngón tay cô, sau đó, khi hôn lên môi cô, cô không từ chối cô gái ấy.
Cũng không có sức lực từ chối cô gái ấy.
Lần đầu tiên từ khi chào đời, Dư Tinh Sai phóng túng bản thân, cầu xin vận mệnh trước giờ vẫn luôn hà khắc với bản thân.
Cầu xin một câu chuyện đồng thoại, cầu xin một hi vọng mong manh.
Mùa xuân ấy, Dư Tinh Sai nếm được mùi vì ngọt ngào nhất trong đời, ngọt tới mức cô từng tưởng rằng đây là ân huệ cùng bù đắp mà vận mệnh dành cho bản thân. Cô từng nằm mơ rất nhiều lần, mơ thấy bản thân và Tịch Duy Đình trưởng thành, học chung trường đại học, sau đó đi làm, sống những ngày bình thường nhất của đời người.
Nhưng suy cho cùng giấc mơ cũng chỉ là giấc mơ, khi trời còn chưa sáng, giấc mơ của hai người đã phải thức giấc.
Đêm đầu tiên sau khi chạy trốn, trên chiếc giường đơn trong căn nhà trọ cũ kĩ, chân Tịch Duy Đình đau tới rên hừ hừ, cô lo lắng cho cô ấy, Tịch Duy Đình làm nũng, lừa gạt cô nói: "Cậu hôn mình, mình sẽ không đau nữa."
Cô dỗ dành cô ấy, hôn lên mặt cô ấy, hôn lên môi cô ấy, hôn lên đầu gối cô ấy, hôn lên toàn bộ cơ thể Tịch Duy Đình nhưng không dám muốn cô ấy. Cô nói: "Đợi sau này chúng ta lớn hơn một chút, tất cả tốt hơn một chút, mình tốt hơn một chút..."
Tịch Duy Đình hôn cô, đáp ứng: "Được."
"Nhưng, cậu đã đủ tốt rồi." Cô ấy cười nói.
Nước mắt Dư Tinh Sai lại rơi xuống vào khoảnh khắc ấy.
Cô không phải là người có tính cách dễ rơi nước mắt, nhưng khoảnh khắc đó lại không có cách nào khống chế được. Rõ ràng vẫn đang ôm Tịch Duy Đình, nhưng cảm giác dường như đã mất đi cô ấy.
Thì ra vào lúc ấy, cô đã có dự cảm.
Rất nhiều năm sau này, Dư Tinh Sai từng nghĩ đi nghĩ lại rất nhiều lần, nếu khi đó hai người không hoảng hốt, không kích động như thế, bình tĩnh hơn một chút, tin tưởng giáo viên một chút, liệu kết quả của cả hai có khác đi không?
Nhưng cuộc đời này không có nếu như, hai người không ai có thể quay đầu.
Sau đi được tìm về nhà, bố nằm trên giường, ném tất cả đồ đạc có thể với tay lấy được lên người cô, bà nội bảo vệ cô, quỳ xuống cầu xin cho cô: "Sai Sai, nghe bà, con chỉnh sửa lại đi."
Dư Tinh Sai bị bố đập bát sứ tới chảy máu đầu, quỳ xuống đối mặt bà nội, khóc không thành tiếng, đáp ứng bà: "Vâng, bà, cháu sửa, cháu sẽ sửa."
Từ đó, cô không nhắc tới Tịch Duy Đình thêm một lần nào nữa, buộc chặt tình yêu vào một góc, dành toàn bộ thời gian cho học hành và thi cử. Câu nói "Phải tranh đoạt với đời, đừng cầu xin vận mệnh" của Thịnh Cẩn Thư lưu lại, cô vẫn luôn khắc ghi trong lòng.
Năm đó khi có kết quả thi đại học, Thịnh Cẩn Thư muốn hỏi Dư Tinh Sai muốn học chuyên ngành gì, ma xui quỷ khiến, cô lại nhớ lại cô gái tủi thân ngẩng mắt nhìn mình, há miệng, đôi môi mọng đỏ ửng, sóng mắt long lanh.
Khoảnh khắc rung động ấy, cả đời này khó quên.
Cô nói: "Em muốn làm nha sĩ."
Thịnh Cẩn Thư: "Tốt lắm, vậy chúng ta gặp lại ở Bắc Thành nhé?"
"Hẹn gặp lại ở Bắc Thành."
Học hành bảy năm, giống như Thịnh Cẩn Thư từng nói, Dư Tinh Sai phát hiện cuộc đời rất dài, dài tới nỗi cô gặp vô số người trong đời, nhận được vô số thiện cảm cùng theo đuổi, nhưng đi qua quãng đời ấy, cô lại cảm thấy, cuộc đời thật ngắn ngủi.
Ngắn tới mức ngày tháng qua đi dường như bản thân chỉ đang lặp lại từng ngày trong vô nghĩa, những người Dư Tinh Sai gặp được, đều giống cô, cũng không giống cô.
Rất nhớ cậu ấy.
Càng ngày càng nhớ cậu ấy.
Nhưng cũng càng ngày càng không dám nhớ cậu ấy.
Cô không đón sinh nhật thêm lần nào nữa, nhưng mỗi năm đều ước một điều ước sinh nhật, mong ước ban đầu là cho bố, ông nội, bà nội, còn có Tịch Duy Đình, thuận buồm xuôi gió, bình an ui vẻ, nhưng dần dần, chỉ còn lại ông nội, tới cuối cùng chỉ còn lại Tịch Duy Đình.
Giang Thành biến thành một thành phố không có vương vấn.
Nhưng sau khi tốt nghiệp, Dư Tinh Sai vẫn từ chối lời giới thiệu của giáo viên hướng dẫn, một mình quay về Giang Thành.
Cô không biết bản thân đang kiên trì vì điều gì.
Mãi tới ngày đó ở phòng khám, cô gọi bệnh nhân tiếp theo liền nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình: "Tịch Duy Đình".
Cửa kính phòng khám bị mở ra, âm thanh cùng tiếng giày cao gót của người phụ nữ vừa quen thuộc vừa xa lạ vang lên: "Dư Tinh Sai?"
"Bác sĩ Dư?"
Tịch Duy Đình mang theo ý tứ sâu xa gọi tên cô.
Dư Tinh Sai nhìn nốt ruồi lệ xinh đẹp dưới mắt Tịch Duy Đình, khi cười mắt cười lên, vô cùng quyến rũ diễm lệ.
Vòng xoay của vận mệnh, cuối cùng lại bắt đầu chuyển động thêm lần nữa.
"Mẹ khỉ, cậu phát hiện gì chưa, giáo viên chủ nhiệm ban 7 pha mì ăn liền."
"Ha ha ha, mình phát hiện rồi, chắc chắn là thất bại rồi."
"Chu Lâm, có phải tiếp sau phải nộp bài tập tiếng Anh rồi không, cậu cho mình mượn đáp án đối chiếu đi."
"Đối chiếu làm gì, không phải Thịnh Thịnh đã gọi cậu rồi à."
"Đề phòng ngộ nhỡ ấy mà."
"Cậu xem cuối tuần có tập mới không? Xúc động quá đi..."
Tiết nghỉ giữa giờ sau giờ thể dục sáng vào tháng Mười, cả phòng học ban 5 ngập trong tiếng ồn ào cùng cười đùa, Dư Tinh Sai ngồi bàn thứ năm bên phải lớp học, không nghe vào tai, đang cúi đầu nghiêm túc bổ sung ghi chép môn Toán tiết trước chưa hoàn chỉnh.
"Tinh Sai, ăn bánh quy không?" Một giọng nữ lảnh lót ngập tràn ý cười vang lên từ bên trái cô.
Dư Tinh Sai vô thức quay đầu, Tịch Duy Đình lắc lư hai túi đồ ăn vặt nhỏ màu xanh trên tay, đang chống cằm cười híp mắt nhìn về phía cô.
Dưới mắt Tịch Duy Đình có nốt ruồi lệ, lúc cười lên vô cùng sinh động lại yêu kiều.
Dư Tinh Sai thoáng ngẩn ra, muốn từ chối theo thói quen: "Không..."
Hai cánh môi vừa động đậy, Tịch Duy Đình liền xụ mặt xuống, Dư Tinh Sai sinh ra ảo giác như bản thân đã làm chuyện xấu.
"Vậy... mình thử một miếng." Cô miễn cưỡng phá lệ. Vì bản thân không thể chia sẻ đồ ăn vặt cho bạn học, nên dường như trước nay Dư Tinh Sai chưa từng tiếp nhận đồ ăn vặt người khác cho mình.
Tịch Duy Đình lập tức cười rạng rỡ: "Hai vị, cậu thử đi." Cô ấy ném rất nhiều túi bánh quy tới, thuận tiện chăm sóc bạn cùng bàn của Dư Tinh Sai: "Đới Trinh, cậu cũng thử đi."
"Hi, cảm ơn nhé." Đới Trinh ngồi ở vị trí bên ngoài, không khách sáo nhận lấy bánh quy Tịch Duy Đình ném tới, đẩy tới giữa bàn.
"Cậu và cậu ấy thân thiết từ bao giờ thế?" Đới Trinh nhỏ tiếng hỏi.
Tịch Duy Đình luôn là học sinh đi học không học hành đàng hoàng, không mặc đồng phục tử tế, thường ngày không tuân thủ nội quy, không làm bài tập nên bị giáo viên nhắc nhở. Tịch Duy Đình rất xinh đẹp, điều kiện gia đình được coi là xuất chúng trong đám bạn học có điều kiện gia đình tương tự, rất được lòng đám nam sinh, bình thường cũng chỉ chơi với nữ sinh bàn trước bàn sau, luôn khiến cho người ta cảm thấy có chút thảo mai, có chút kiêu ngạo, có chút khó tiếp xúc, không chung thế giới với những người muốn học hành như họ. Cho nên làm bạn học hơn một năm, đừng nói là Dư Tinh Sai, cả kí túc xá nữ sinh gần như đều không qua lại với Tịch Duy Đình.
Dư Tinh Sai nhìn túi bánh quy gói gém tinh xảo trên bàn, nhất thời cũng không trả lời được.
Cô không chắc chắn quan hệ của bản thân và Tịch Duy Đình có gọi là tốt hay không, nếu nhất định phải nói là tốt, có lẽ bắt đầu từ sau bữa cơm Trung thu cô Thịnh mời bản thân và Tịch Duy Đình tới kí túc xá dùng bữa chung chăng?
Hôm đó Tịch Duy Đình dạy cô chơi mấy ván game, trên bàn ăn cũng trêu đùa cô mấy bận, sau khi ăn xong cùng nhau quay về kí túc xá, kéo lấy cô trốn quản lí kí túc xá, lấy điện thoại có internet cùng nhau xem một bộ phim. Nhìn Tịch Duy Đình hùng hùng hổ hổ, nhưng lại rất dễ rơi nước mắt, xem xong phim mắt cũng đỏ ửng, cô không biết làm sao, dỗ dành cô ấy rất lâu, không ngờ Tịch Duy Đình không khóc nữa, vực dậy tinh thần, chuyện đầu tiên chính là uy hiếp cô không được nói với người khác.
Dư Tinh Sai cảm thấy Tịch Duy Đình giống như hổ mẹ giơ nanh múa vuốt, cúi mặt ngoan ngoãn đáp ứng, nhưng quay đầu đi lại không nhịn được cười, bị Tịch Duy Đình phát hiện, hai người cười đùa rất lâu trên chiếc giường đơn trong kí túc xá.
Dư Tinh Sai và Tịch Duy Đình không quá thân nhau, không dám quá tùy tiện, nhanh chóng đầu hàng, bị Tịch Duy Đình đè hai tay lại, cù tới ngứa ngáy.
Từ khi sinh ra tới giờ, có lẽ đây là lần đầu tiên Dư Tinh Sai cười tới mất khống chế như thế.
Tịch Duy Đình đè lên người Dư Tinh Sai, nhìn cô, trong mắt long lanh ý cười, rất lâu sau, nói: "Cậu thật khác với tưởng tượng của tôi."
Mặt mày Dư Tinh Sai đỏ ửng, lúng túng hỏi cô ấy: "Tôi trong tưởng tượng của cậu có dáng vẻ gì?"
Tịch Duy Đình nằm bên cạnh cô, chớp chớp mắt, giảo hoạt nói: "Không nói cho cậu."
Ánh đèn lờ mờ, nhưng đôi mắt của Tịch Duy Đình lại sáng như sao.
Dường như bắt đầu từ hôm ấy, Tịch Duy Đình giải phóng thiện chí mà trước giờ chưa từng có với cô.
Khi chia đồ ăn vặt sẽ luôn hỏi cô một câu, khi nghỉ giữa giờ đi lấy nước luôn hỏi cô một câu có cần đi cùng không, ngay tới lúc đi dạo phố nhìn thấy dây buộc tóc đẹp mắt cũng sẽ mua thêm một món tặng cô. Dư Tinh Sai vẫn chỉ nghĩ rằng Tịch Duy Đình nhất thời hứng thú, thậm chí là nhất thời thương hại bản thân, muốn làm bạn với cô.
Dư Tinh Sai không tiện nhận đồ của Tịch Duy Đình, nhưng cũng không phản cảm với cô ấy, sau đó càng thân thiết cô càng phát hiện những điểm vô cùng trân quý của cô ấy.
Tịch Duy Đình kiêu ngạo, to gan, nhiệt tình, còn có một loại tính cách rất hiếm thấy ở những người cùng tuổi trong môi trường này, gần như là ngây thơ và liều lĩnh tới trẻ con.
Đó là thứ mà Dư Tinh Sai chưa từng có, cũng không có tư cách có được.
Khiến Dư Tinh Sai cảm thấy đơn thuần lại sạch sẽ.
Cô ngưỡng mộ, thưởng thức, thậm chí là vô thức muốn bảo vệ vẻ ngây thơ của Tịch Duy Đình. Cho nên cô dung túng Tịch Duy Đình tiếp cận mình, giả vờ như không biết mỗi lần tan học, Tịch Duy Đình đều cố ý lề mề chậm chạp chờ đợi bản thân cùng tới nhà ăn, giả vờ không biết vốn dĩ Tịch Duy Đình không phải học sinh phụ trách quay phim chụp ảnh trong hội thi thể thao, chỉ lấy danh nghĩa chạy tới chụp bản thân, giả vờ không biết Tịch Duy Đình cố tình không về nhà, muốn ở lì trường cùng với cô.
Trong tình huống không quá đáng, Dư Tinh Sai bằng lòng tiếp nhận ý tốt của Tịch Duy Đình, đáp lại sự nũng nịu của Tịch Duy Đình.
Cô nghĩ ngay tới bản thân Tịch Duy Đình cũng không biết, dáng vẻ cười lên khi làm nũng thành công đáng yêu tới nhường nào.
Mỗi lần như thế Dư Tinh Sai không nhịn được mà mềm lòng.
Tháng Mười Một, Tịch Duy Đình tổ chức một bữa tiệc sinh nhật nho nhỏ ở kí túc xá cho cô, đây là sinh nhật thực sự đầu tiên trong suốt mười bảy năm của cô. Tịch Duy Đình nâng chiếc bánh kem lên, đôi mắt được ánh nến chiếu sáng, là ngôi sao đẹp nhất mà Dư Tinh Sai từng thấy trong cuộc đời này.
Cô không có cách nào không đặt Tịch Duy Đình vào trong tim.
Cô cho Tịch Duy Đình mượn vở bài tập, giải đề cho cô ấy, gạch trọng tâm giúp cô ấy, sửa bài sai cho cô ấy, nghĩ cách nâng cao thành tích của Tịch Duy Đình, mong chờ cô ấy tốt lên, mặc cho Tịch Duy Đình chầm chậm chiếm giữ toàn bộ thời gian sau giờ học của bản thân, hai người như hình với bóng.
Đó là thứ duy nhất cô có thể đáp lại cho Tịch Duy Đình.
Nhưng dường như sự việc chầm chậm mất khống chế, từ giờ nghỉ Đới Trinh nhỏ tiếng hỏi "Cậu và Tịch Duy Đình thân thiết như vậy từ bao giờ" biến thành sau giờ tự học buổi tối, Đới Trinh tránh đi tất cả mọi người hỏi cô, "Cậu và Tịch Duy Đình, hai cậu... có phải... là gì đó không?"
Dư Tinh Sai giặt quần áo, chưa phản ứng lại: "Gì cơ?"
Đới Trinh nhìn trái nhìn phải, giống như muốn nói chuyện gì đó không thể để người khác biết, dính bên tai Dư Tinh Sai, thốt ra bốn chữ kinh thiên động địa: "Đồng tính luyến ái."
Tay vò quần áo của Dư Tinh Sai khựng lại, giống như sét đánh ngang tai.
Cô không thật sự hiểu bốn chữ "đồng tính luyến ái" đại diện cho điều gì, nhưng cô biết, trong mắt mọi người đây không phải từ ngữ tốt đẹp gì. Chính tai cô nghe thấy bố và ông nội bàn luận về mọi người không lấy vợ trong thôn, khi dẫn theo một người đàn ông khác về nhà đón Tết liền bị đuổi ra khỏi nhà, hai người từng mắng: "Đó là biếи ŧɦái."
Trái tim Dư Tinh Sai hoảng loạn, phản bác theo bản năng: "Cậu đừng nói lung tung."
Ít nhiều có chút không vui.
Đới Trinh biết nói sai, vội vàng an ủi: "Cậu đừng nóng, không phải thì không phải, mình chỉ hỏi thôi mà." Cô nàng ngừng lại, vẫn nghi hoặc: "Mình rất cởi mở, hai cậu thật sự không phải à? Mình không nói với người khác đâu."
Dư Tinh Sai nhíu mày, cổ họng vô thức khô khốc: "Thật sự không phải."
Đới Trinh "ồ" một tiếng: "Được rồi, vậy là bọn mình nghĩ sai rồi."
"Các cậu?" Ấn đường Dư Tinh Sai nhíu thật chặt.
Đới Trinh thẳng thắn: "Mọi người trong kí túc xá đều có chút nghi hoặc. Nhưng cậu nói không phải thì mình tin cậu. Nhưng..." Cô nàng nhắc nhở: "Cậu không phải, nhưng chưa chắc Tịnh Duy Đình đã không phải."
"Cậu ta tuyệt đối thích cậu!" Cô nàng nói chắc như đinh đóng cột.
Nào có ai đối xử với bạn bè như thế. Vì âm thầm tặng đồ ăn cho Dư Tinh Sai, mà có thể tặng cho mỗi người trong kí túc xá một phần, vì để ở chung phòng Dư Tinh Sai trong chuyến du lịch nghiên cứu, đã giày vò Đới Trinh cả một tuần, để cô nàng đổi giường cho Tịch Duy Đình, vì để làm sinh nhật cho Dư Tinh Sai, đã bắt đầu vui vẻ chuẩn bị trước nửa tháng, vì nghe người khác cười nhạo Dư Tinh Sai bần hàn, liền cãi nhau với đối phương ngay tại chỗ, suýt chút nữa động tay động chân, nhưng khi bị Dư Tinh Sai hỏi nguyên nhân lại không hé môi một lần.
Mỗi lần Tịch Duy Đình tới tìm Dư Tinh Sai trong tiết thể dục, đám bạn xung quanh cô ấy đều ồ lên vô cùng rõ ràng.
Cũng chính vì Dư Tinh Sai không mẫn cảm, nên không hề cảm nhận được điều gì.
Dư Tinh Sai không muốn cũng không dám nghĩ nhiều, xin tha: "Các cậu đừng đoán bậy đoán bạ nữa."
Đới Trinh cắn răng, dứt khoát thẳng toẹt: "Mình nói thật đấy, nếu cậu ta thật sự không có gì với cậu, tốt nhất là đề phòng một chút."
"Trước kia mình chia sẻ lên Wechat một trò chơi, nhập tên có thể đoán được bạn và người bạn thích có hợp không, thật ra là một trò rác rồi, suy đoán đều giả dối, nhưng thật sự có thể nhìn thấy điền tên mình và tên người kia. Tịch Duy Đình điền tên của bản thân và tên của cậu."
Những lời này không khác gì quả pháo nặng nề bắn ra, trái tim Dư Tinh Sai triệt để hỗn loạn.
Trong đêm tối, Dư Tinh Sai nằm trên chiếc giường nhỏ hẹp tối tăm nhìn lên trần nhà, từng cảnh tượng trong quá khứ hiện lên trong đầu, ngày quang Tịch Duy Đình đưa nước cho cô, ngày mưa Tịch Duy Đình đưa ô cho cô, khi ra ngoài du lịch Tịch Duy Đình chia sẻ một bên tai nghe cho cô, khi bị cảm Tịch Duy Đình pha thuốc cho cô, khi làm bài tập Tịch Duy Đình vô tình bị cô phát hiện viết tên cô lên giấy nháp.
Có những chuyện, thật ra trước giờ luôn lưu lại dấu vết, không phải Dư Tinh Sai không muốn nghĩ nhiều là thật sự không tồn tại.
Nhưng tồn tại thì sao chứ?
Dư Tinh Sai không phải là người không biết, không hiểu hiện thực. Không nói tới việc bản thân và Tịch Duy Đình đều là nữ, chỉ nói tới bối cảnh gia đình của cô và Tịch Duy Đình, khác nhau một trời một vực, cô không xứng cũng không nên làm một việc quá xa xỉ vào tuổi này, vào thời điểm này là yêu đương.
Thậm chí Dư Tinh Sai không dám hỏi bản thân một câu có thích Tịch Duy Đình hay không, nhân trước khi trời sáng đã chuẩn bị vùi lấp khoảng giao cắt ngắn ngủi này vào trong dòng thời gian.
Nhưng khi trời sáng, cô mở cửa phòng kí túc xá ra, nhìn thấy Tịch Duy Đình mang theo gió lạnh, cầm cốc đánh răng, nở nụ cười đứng trước cửa đợi cô cùng đi đánh răng, tất cả những lời lạnh lùng vô tình đều bị nuốt lại vào trong cổ họng.
Cô không nhẫn tâm.
Cô sợ nhìn thấy đôi mắt trong trẻo sáng tỏ của người kia phủ lên một lớp sương mù, tạo thành hơi nước. Trong mười bảy năm qua, ngoại trừ người thân, chỉ có Tịch Duy Đình tốt với cô nhất, chân thành với cô nhất. Cô không làm được việc khiến Tịch Duy Đình thất vọng.
Dư Tinh Sai không ngừng chạy trốn, thỏa hiệp, đầu hàng trong do dự, cuối cùng lừa dối bản thân, hiện tại Tịch Duy Đình còn chưa làm gì, bản thân có thể làm như không biết gì, làm bạn giống như trước kia là được.
Chỉ cần Tịch Duy Đình vượt khỏi ranh giới, chỉ cần Tịch Duy Đình vui vẻ.
Thế là cô dung túng cho du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu ngày càng rõ ràng của Tịch Duy Đình, dung túng cho việc Tịch Duy Đình gây sự vô cớ chỉ vì cô nói thêm mấy câu giảng bài cho người khác, dung túng cho việc khi ở thư viện đọc sách Tịch Duy Đình cảm thấy cuốn sách trên tay cô hay hơn, liền tựa dầu lên vai muốn đọc chung sách với cô, dung túng cho Tịch Duy Đình khi quản lí kí túc xá đi kiểm tra phòng mượn cớ trời lạnh chăn ướt nhất định muốn chạy tới phòng cô, chen chúc cùng cô trên một chiếc giường.
Cách một lớp quần áo, khi khuôn mặt Tịch Duy Đình dính lên hõm vai, ôm lấy cô, cuối cùng Dư Tinh Sai không thể không thừa nhận, bản thân không thể không rung động.
Trước giờ cô chưa từng được người khác ôm như thế này, trước giờ cũng không có khát vọng ôm người nào đó.
Hô hấp của Tịch Duy Đình, nhiệt độ của Tịch Duy Đình, là nhiệt độ chân thực nhất, ấm áp nhất của loài người mà cô chạm vào từ khi có kí ức.
Cho nên vào một buổi chiều kí túc xá không có ai, Tịch Duy Đình ngẩng cằm, tủi thân nói với cô, "Sai Sai, mình đau răng, cậu giúp mình xem thử đi". Cô ngồi dậy, đưa tay giữ lấy cằm Tịch Duy Đình, nhích lại kiểm tra, cô gái ấy si mê nhìn cô, không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh, cô gái ấy hôn lên ngón tay cô, sau đó, khi hôn lên môi cô, cô không từ chối cô gái ấy.
Cũng không có sức lực từ chối cô gái ấy.
Lần đầu tiên từ khi chào đời, Dư Tinh Sai phóng túng bản thân, cầu xin vận mệnh trước giờ vẫn luôn hà khắc với bản thân.
Cầu xin một câu chuyện đồng thoại, cầu xin một hi vọng mong manh.
Mùa xuân ấy, Dư Tinh Sai nếm được mùi vì ngọt ngào nhất trong đời, ngọt tới mức cô từng tưởng rằng đây là ân huệ cùng bù đắp mà vận mệnh dành cho bản thân. Cô từng nằm mơ rất nhiều lần, mơ thấy bản thân và Tịch Duy Đình trưởng thành, học chung trường đại học, sau đó đi làm, sống những ngày bình thường nhất của đời người.
Nhưng suy cho cùng giấc mơ cũng chỉ là giấc mơ, khi trời còn chưa sáng, giấc mơ của hai người đã phải thức giấc.
Đêm đầu tiên sau khi chạy trốn, trên chiếc giường đơn trong căn nhà trọ cũ kĩ, chân Tịch Duy Đình đau tới rên hừ hừ, cô lo lắng cho cô ấy, Tịch Duy Đình làm nũng, lừa gạt cô nói: "Cậu hôn mình, mình sẽ không đau nữa."
Cô dỗ dành cô ấy, hôn lên mặt cô ấy, hôn lên môi cô ấy, hôn lên đầu gối cô ấy, hôn lên toàn bộ cơ thể Tịch Duy Đình nhưng không dám muốn cô ấy. Cô nói: "Đợi sau này chúng ta lớn hơn một chút, tất cả tốt hơn một chút, mình tốt hơn một chút..."
Tịch Duy Đình hôn cô, đáp ứng: "Được."
"Nhưng, cậu đã đủ tốt rồi." Cô ấy cười nói.
Nước mắt Dư Tinh Sai lại rơi xuống vào khoảnh khắc ấy.
Cô không phải là người có tính cách dễ rơi nước mắt, nhưng khoảnh khắc đó lại không có cách nào khống chế được. Rõ ràng vẫn đang ôm Tịch Duy Đình, nhưng cảm giác dường như đã mất đi cô ấy.
Thì ra vào lúc ấy, cô đã có dự cảm.
Rất nhiều năm sau này, Dư Tinh Sai từng nghĩ đi nghĩ lại rất nhiều lần, nếu khi đó hai người không hoảng hốt, không kích động như thế, bình tĩnh hơn một chút, tin tưởng giáo viên một chút, liệu kết quả của cả hai có khác đi không?
Nhưng cuộc đời này không có nếu như, hai người không ai có thể quay đầu.
Sau đi được tìm về nhà, bố nằm trên giường, ném tất cả đồ đạc có thể với tay lấy được lên người cô, bà nội bảo vệ cô, quỳ xuống cầu xin cho cô: "Sai Sai, nghe bà, con chỉnh sửa lại đi."
Dư Tinh Sai bị bố đập bát sứ tới chảy máu đầu, quỳ xuống đối mặt bà nội, khóc không thành tiếng, đáp ứng bà: "Vâng, bà, cháu sửa, cháu sẽ sửa."
Từ đó, cô không nhắc tới Tịch Duy Đình thêm một lần nào nữa, buộc chặt tình yêu vào một góc, dành toàn bộ thời gian cho học hành và thi cử. Câu nói "Phải tranh đoạt với đời, đừng cầu xin vận mệnh" của Thịnh Cẩn Thư lưu lại, cô vẫn luôn khắc ghi trong lòng.
Năm đó khi có kết quả thi đại học, Thịnh Cẩn Thư muốn hỏi Dư Tinh Sai muốn học chuyên ngành gì, ma xui quỷ khiến, cô lại nhớ lại cô gái tủi thân ngẩng mắt nhìn mình, há miệng, đôi môi mọng đỏ ửng, sóng mắt long lanh.
Khoảnh khắc rung động ấy, cả đời này khó quên.
Cô nói: "Em muốn làm nha sĩ."
Thịnh Cẩn Thư: "Tốt lắm, vậy chúng ta gặp lại ở Bắc Thành nhé?"
"Hẹn gặp lại ở Bắc Thành."
Học hành bảy năm, giống như Thịnh Cẩn Thư từng nói, Dư Tinh Sai phát hiện cuộc đời rất dài, dài tới nỗi cô gặp vô số người trong đời, nhận được vô số thiện cảm cùng theo đuổi, nhưng đi qua quãng đời ấy, cô lại cảm thấy, cuộc đời thật ngắn ngủi.
Ngắn tới mức ngày tháng qua đi dường như bản thân chỉ đang lặp lại từng ngày trong vô nghĩa, những người Dư Tinh Sai gặp được, đều giống cô, cũng không giống cô.
Rất nhớ cậu ấy.
Càng ngày càng nhớ cậu ấy.
Nhưng cũng càng ngày càng không dám nhớ cậu ấy.
Cô không đón sinh nhật thêm lần nào nữa, nhưng mỗi năm đều ước một điều ước sinh nhật, mong ước ban đầu là cho bố, ông nội, bà nội, còn có Tịch Duy Đình, thuận buồm xuôi gió, bình an ui vẻ, nhưng dần dần, chỉ còn lại ông nội, tới cuối cùng chỉ còn lại Tịch Duy Đình.
Giang Thành biến thành một thành phố không có vương vấn.
Nhưng sau khi tốt nghiệp, Dư Tinh Sai vẫn từ chối lời giới thiệu của giáo viên hướng dẫn, một mình quay về Giang Thành.
Cô không biết bản thân đang kiên trì vì điều gì.
Mãi tới ngày đó ở phòng khám, cô gọi bệnh nhân tiếp theo liền nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình: "Tịch Duy Đình".
Cửa kính phòng khám bị mở ra, âm thanh cùng tiếng giày cao gót của người phụ nữ vừa quen thuộc vừa xa lạ vang lên: "Dư Tinh Sai?"
"Bác sĩ Dư?"
Tịch Duy Đình mang theo ý tứ sâu xa gọi tên cô.
Dư Tinh Sai nhìn nốt ruồi lệ xinh đẹp dưới mắt Tịch Duy Đình, khi cười mắt cười lên, vô cùng quyến rũ diễm lệ.
Vòng xoay của vận mệnh, cuối cùng lại bắt đầu chuyển động thêm lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.