Chương 22
Khuyết Danh
11/04/2023
24
"Hả, cậu nhớ lại hết rồi sao?"
Ngoài phòng bệnh, cô gái khoanh tay ngước lên nhìn tôi.
Thẩm Nhuỵ Hân lườm tôi.
"Vậy cậu có nhớ ra, trước đây tớ là bạn thân nhất của cậu không?"
"..."
"Hôm đó, tớ chẳng nói gì cả, cũng chẳng làm gì luôn, là do cậu tự phát điên lên đó."
"Vì ngăn cản cậu, anh của tớ còn bị cậu xiên cho vài nhát."
"..."
"Cậu và anh trai tớ đã kết hôn từ lâu rồi, kết hôn từ bốn năm trước cơ."
"Ài, dù sao tớ có nói với cậu nhiều đến mức nào, nói không chừng rồi cậu cũng lại quên hết thôi."
Cô gái thở dài, Thẩm Nhuỵ Hân cũng khá ghét tôi đấy, tôi biết.
Dù sao, với cái tính cách kiêu ngạo ấy của mình, làm sao cô ấy có thể chịu được việc bị người khác hiểu lầm cơ chứ.
Tôi đẩy cửa phòng bệnh.
Thẩm Diên Tri vẫn còn đang hôn mê.
Tôi ngồi cạnh anh ấy, tỉ mỉ khắc họa đường nét trên gương mặt anh.
Từ xương mũi, cho đến bờ môi mỏng.
Nửa đêm luôn luôn tĩnh mịch như thế, em gái anh ấy đã đi rồi, mấy ngày nay tôi đều túc trực bên giường anh.
Ma xui quỷ khiến thế nào, tôi lại cúi xuống, hôn lên môi anh.
Hôn có hơi xúc động một chút, sao tôi cứ có cảm giác như... được đáp lại vậy?
Tôi mở bừng mắt.
Trong bóng đêm, đôi mắt đen của Thẩm Diên Tri, vừa thâm thuý mà vừa ngây ngốc.
"Lại khóc rồi à?"
"Đồ mít ướt."
Tôi nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh, vừa nhẹ nhàng, vừa hài hước.
Tôi nhớ lại, hồi học cấp 3 cũng như thế này, tôi thi không tốt, khóc bù lu bù loa lên.
Anh véo mặt tôi và nói tôi là cái đồ khóc nhè.
Nghĩ đến đây, tôi càng khóc dữ dội hơn.
Gọi tên anh hết lần này đến lần khác.
"Êy, anh nghe thấy rồi."
Trong câu nói của anh mang theo ý cười, sau đó móc ngón tay vào tay của tôi.
"Thẩm Diên Tri, em đã đứng trong địa ngục từ lâu rồi."
"Em không đáng để anh phải vì em, mà làm nhiều điều như thế."
Ký ức không dám nhớ lại đó là sự thật, cơ thể tôi đã bị huỷ hoại tàn nát, tôi sớm đã bị bóng tối bao trùm từ lâu rồi.
Nhưng anh lại không quan tâm tới điều đó.
"Năm đó mấy người bắt nạt em, thật ra đều đã nhận quả báo từ lâu rồi."
"Ngồi tù chưa được bao lâu, thì đã bị kẻ thù nhắm tới."
"Mới vào tù được có vài tháng, đều đã c.h.ết cả rồi."
"Khi chúng c.hế.t đi... đều đã thành hình dạng quái dị."
"Cho nên Khanh Khanh à, không sao cả, em là một cô gái tốt, em sạch sẽ hơn bất cứ ai."
"Kẻ không sạch sẽ là đám người đó, bọn chúng đều đã chịu báo ứng cả rồi."
"Em nói em đang ở địa ngục, được."
"Không sao cả, Thẩm Diên Tri có thể cùng Khanh Khanh đi xuống dưới đó."
"Đi tới đâu cũng được."
(Hoàn)
"Hả, cậu nhớ lại hết rồi sao?"
Ngoài phòng bệnh, cô gái khoanh tay ngước lên nhìn tôi.
Thẩm Nhuỵ Hân lườm tôi.
"Vậy cậu có nhớ ra, trước đây tớ là bạn thân nhất của cậu không?"
"..."
"Hôm đó, tớ chẳng nói gì cả, cũng chẳng làm gì luôn, là do cậu tự phát điên lên đó."
"Vì ngăn cản cậu, anh của tớ còn bị cậu xiên cho vài nhát."
"..."
"Cậu và anh trai tớ đã kết hôn từ lâu rồi, kết hôn từ bốn năm trước cơ."
"Ài, dù sao tớ có nói với cậu nhiều đến mức nào, nói không chừng rồi cậu cũng lại quên hết thôi."
Cô gái thở dài, Thẩm Nhuỵ Hân cũng khá ghét tôi đấy, tôi biết.
Dù sao, với cái tính cách kiêu ngạo ấy của mình, làm sao cô ấy có thể chịu được việc bị người khác hiểu lầm cơ chứ.
Tôi đẩy cửa phòng bệnh.
Thẩm Diên Tri vẫn còn đang hôn mê.
Tôi ngồi cạnh anh ấy, tỉ mỉ khắc họa đường nét trên gương mặt anh.
Từ xương mũi, cho đến bờ môi mỏng.
Nửa đêm luôn luôn tĩnh mịch như thế, em gái anh ấy đã đi rồi, mấy ngày nay tôi đều túc trực bên giường anh.
Ma xui quỷ khiến thế nào, tôi lại cúi xuống, hôn lên môi anh.
Hôn có hơi xúc động một chút, sao tôi cứ có cảm giác như... được đáp lại vậy?
Tôi mở bừng mắt.
Trong bóng đêm, đôi mắt đen của Thẩm Diên Tri, vừa thâm thuý mà vừa ngây ngốc.
"Lại khóc rồi à?"
"Đồ mít ướt."
Tôi nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh, vừa nhẹ nhàng, vừa hài hước.
Tôi nhớ lại, hồi học cấp 3 cũng như thế này, tôi thi không tốt, khóc bù lu bù loa lên.
Anh véo mặt tôi và nói tôi là cái đồ khóc nhè.
Nghĩ đến đây, tôi càng khóc dữ dội hơn.
Gọi tên anh hết lần này đến lần khác.
"Êy, anh nghe thấy rồi."
Trong câu nói của anh mang theo ý cười, sau đó móc ngón tay vào tay của tôi.
"Thẩm Diên Tri, em đã đứng trong địa ngục từ lâu rồi."
"Em không đáng để anh phải vì em, mà làm nhiều điều như thế."
Ký ức không dám nhớ lại đó là sự thật, cơ thể tôi đã bị huỷ hoại tàn nát, tôi sớm đã bị bóng tối bao trùm từ lâu rồi.
Nhưng anh lại không quan tâm tới điều đó.
"Năm đó mấy người bắt nạt em, thật ra đều đã nhận quả báo từ lâu rồi."
"Ngồi tù chưa được bao lâu, thì đã bị kẻ thù nhắm tới."
"Mới vào tù được có vài tháng, đều đã c.h.ết cả rồi."
"Khi chúng c.hế.t đi... đều đã thành hình dạng quái dị."
"Cho nên Khanh Khanh à, không sao cả, em là một cô gái tốt, em sạch sẽ hơn bất cứ ai."
"Kẻ không sạch sẽ là đám người đó, bọn chúng đều đã chịu báo ứng cả rồi."
"Em nói em đang ở địa ngục, được."
"Không sao cả, Thẩm Diên Tri có thể cùng Khanh Khanh đi xuống dưới đó."
"Đi tới đâu cũng được."
(Hoàn)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.