Trôi Nổi Trong Lãnh Cung: Khuynh Quốc Khí Hậu
Chương 153: Ăn cơm lớn hơn Hoàng đề 2
Hoa Vô Tâm
21/10/2015
Ăn không phải trả tiền. có ngu mới không ăn. Cái gọi là, trời đất bao la, ăn cơm lớn hơn Hoàng đế, giờ phút này Mộc Ly không muốn suy nghĩ nhiều như vậy, hết thảy đợi nàng lấp đầy bụng rồi mới nói tiếp.
"Không được." Tuyết Lê lắc đầu cự tuyệt, đưa khăn mặt tới cho nàng: "Hoàng thượng phái người truyền lời đến, kêu người chờ ngài ấy cùng nhau dùng bữa."
"Trời đất bao la, ăn cơm lớn hơn Hoàng đế, ta không cần hắn đến làm gì." Mộc Ly nhận lấy khăn Tuyết Lê đưa tới, liếc mắt xem thường, sương mù ấm áp phả vào làn da, trong không gian mông lung Mộc Ly dường như nghe thấy lời hắn nói thì thầm đêm qua.
Nửa tỉnh nửa mê, hắn ôm lấy nàng, hà hơi ở bên tai nàng, mang theo cảm giác thỏa mãn nhỏ giọng nỉ non: "Như Băng."
Như Băng. . . Như Băng. . . Như Băng. . . . . . . . .
Một tiếng kia, si tình tuyệt đối, dịu dàng vô hạn, giống như tiếng cảm thán phát ra từ sâu trong linh hồn, rồi sau đó, hắn cả đêm ngủ ngon, khóe môi nhếch lên nụ cười nhàn nhạt, mà nàng, tâm tư hỗn độn, cả đêm cũng chưa được chợp mắt.
"Mộc Ly tiểu thư, mau hoàn hồn nào." Tuyết Lê kinh ngạc kêu một tiếng, không hiểu vì sao Mộc Ly lại thất thần như vậy.
"À? Vậy sao. . . Chúng ta ăn cơm." Mộc Ly lúng túng hồi hồn, nở nụ cười, cúi đầu ngồi vào trước bàn nhoài người ăn cơm trắng.
Nụ cười này, ngay cả bản thân Mộc Ly cũng biết có bao nhiêu gượng ép, nhưng chẳng biết tại sao, chỉ là trong đầu có loại cảm giác buồn buồn nảy sinh.
"Hoàng thượng nói kêu người chờ ngài đến mà." Nhìn bộ dạng mất hồn của Mộc Ly, Tuyết Lê thở dài bất đắc dĩ khuyên.
"Tiểu Tuyết, ngồi xuống ăn cơm, ta không lạ gì hắn!" Mộc Ly hơi bực mình gầm nhẹ, có cần động một tí là lôi cái tên ngựa đực đó ra không, nàng cũng không phải là người nào đó của hắn, tại sao phải ăn cơm chung với hắn chứ?
Hiện tại Anh Mộc Ly nàng, một, không phải Hoàng hậu của hắn, hai, không phải là công chúa gì đó, cùng Vũ Tiêu Nhiên hắn, chẳng có bất kỳ mối quan hệ nào. Nếu như thực sự có, thì giống như câu nói ở hiện đại, nàng là vợ trước của hắn, chỉ vậy thôi.
Tuyết Lê uất ức ngậm miệng không nói, nhưng vẫn không có nghe lời ngồi xuống, không phải nàng không dám ngồi, mà là nàng không thể ngồi, bởi vì nàng đã thấy một người miệng thì tươi cười, nhưng sắc mặt lại âm trầm đi tới rồi.
"Không được." Tuyết Lê lắc đầu cự tuyệt, đưa khăn mặt tới cho nàng: "Hoàng thượng phái người truyền lời đến, kêu người chờ ngài ấy cùng nhau dùng bữa."
"Trời đất bao la, ăn cơm lớn hơn Hoàng đế, ta không cần hắn đến làm gì." Mộc Ly nhận lấy khăn Tuyết Lê đưa tới, liếc mắt xem thường, sương mù ấm áp phả vào làn da, trong không gian mông lung Mộc Ly dường như nghe thấy lời hắn nói thì thầm đêm qua.
Nửa tỉnh nửa mê, hắn ôm lấy nàng, hà hơi ở bên tai nàng, mang theo cảm giác thỏa mãn nhỏ giọng nỉ non: "Như Băng."
Như Băng. . . Như Băng. . . Như Băng. . . . . . . . .
Một tiếng kia, si tình tuyệt đối, dịu dàng vô hạn, giống như tiếng cảm thán phát ra từ sâu trong linh hồn, rồi sau đó, hắn cả đêm ngủ ngon, khóe môi nhếch lên nụ cười nhàn nhạt, mà nàng, tâm tư hỗn độn, cả đêm cũng chưa được chợp mắt.
"Mộc Ly tiểu thư, mau hoàn hồn nào." Tuyết Lê kinh ngạc kêu một tiếng, không hiểu vì sao Mộc Ly lại thất thần như vậy.
"À? Vậy sao. . . Chúng ta ăn cơm." Mộc Ly lúng túng hồi hồn, nở nụ cười, cúi đầu ngồi vào trước bàn nhoài người ăn cơm trắng.
Nụ cười này, ngay cả bản thân Mộc Ly cũng biết có bao nhiêu gượng ép, nhưng chẳng biết tại sao, chỉ là trong đầu có loại cảm giác buồn buồn nảy sinh.
"Hoàng thượng nói kêu người chờ ngài đến mà." Nhìn bộ dạng mất hồn của Mộc Ly, Tuyết Lê thở dài bất đắc dĩ khuyên.
"Tiểu Tuyết, ngồi xuống ăn cơm, ta không lạ gì hắn!" Mộc Ly hơi bực mình gầm nhẹ, có cần động một tí là lôi cái tên ngựa đực đó ra không, nàng cũng không phải là người nào đó của hắn, tại sao phải ăn cơm chung với hắn chứ?
Hiện tại Anh Mộc Ly nàng, một, không phải Hoàng hậu của hắn, hai, không phải là công chúa gì đó, cùng Vũ Tiêu Nhiên hắn, chẳng có bất kỳ mối quan hệ nào. Nếu như thực sự có, thì giống như câu nói ở hiện đại, nàng là vợ trước của hắn, chỉ vậy thôi.
Tuyết Lê uất ức ngậm miệng không nói, nhưng vẫn không có nghe lời ngồi xuống, không phải nàng không dám ngồi, mà là nàng không thể ngồi, bởi vì nàng đã thấy một người miệng thì tươi cười, nhưng sắc mặt lại âm trầm đi tới rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.