Trôi Nổi Trong Lãnh Cung: Khuynh Quốc Khí Hậu
Chương 40: Anh Mộc Ly một thân một mình
Hoa Vô Tâm
21/05/2015
Không phải là loại khí lạnh ngàn năm khiến người ta đóng băng của Vũ Tiêu Nhiên, mà là hơi thở Tu La chết chóc. Mộc Ly vô cớ rùng mình một cái, trực giác mách bảo tối hôm nay nàng đã nói lời không nên, chọc vào người không nên chọc.
Cổ đại tôn kính cái gì? Nam nhân là trời! Còn nàng lại bảo hắn lớn lên giống như đàn bà, lời này hình như hơi quá đáng rồi. Trong lòng thầm phiền muộn vừa rồi nhất thời nhanh miệng. Mộc Ly vẫn không quên cảnh giác lui lại một bước.
Chính lúc Mộc Ly tưởng rằng mỹ thiếu nam muốn động thủ, thì hắn lại chỉ thu về hơi thở Tu La tiết ra bên ngoài, nhẹ nhàng giương đôi môi anh đào cười không ra tiếng với Mộc Ly, cười đến nghiêng nước nghiêng thành, cười đến ánh trăng cũng vì nụ cười của hắn mà lu mờ ảm đạm. Nhưng vẫn đáng sợ hơn địa phủ của Minh Vương nhiều. Sau đó, hắn từ từ quay người bỏ đi, mất tích trong phố xá sầm uất của Phượng Đô.
Toàn thân mạnh mẽ run rẩy, nhìn thấy nụ cười lúc rời khỏi của mỹ thiếu nam, trong lòng Mộc Ly hoảng sợ toát mồ hôi lạnh . Mặc dù nụ cười kia thoạt nhìn chẳng có khí thế gì, nhưng Mộc Ly cảm thấy nụ cười đó so với trực tiếp cầm con dao kề lên cổ nàng còn có lực uy hiếp hơn, bởi vì chưa biết, cho nên sợ hãi.
Lúc Mộc Ly kéo tay hắn, cảm giác rõ trên tay hắn có vết chai do cầm đao luyện võ mà ra. Tốc độ che giấu tâm tư của nam nhân này, vượt xa so với mánh khóe của Mộc Ly nàng. Vỗ vỗ trái tim đập nhanh trong lồng ngực. Mộc Ly nặng nề thở ra một ngụm khí, để làm dịu sự hãi hùng vừa nãy!
"Ùng ục" Bao tử rung động, đưa tới ánh mắt cười thầm của đám người nọ. Mộc Ly ngượng ngùng vò tóc, xoay người đi đến Thiên hạ đệ nhất lâu, nàng nghĩ hôm nay nhất định phải làm nữ thổ phỉ một lần, ăn một bữa bá vương (ăn cơm không trả tiền).
Ai bảo trong người nàng không có bạc, mà bụng lại đói. Cho nên việc này cũng là bất đắc dĩ phải không?!!
Mà Mộc Ly, khi đi thẳng tới cửa Thiên hạ đệ nhất lâu, vẫn chưa phát hiện bên người thiếu mất một Tuyết Lê. Bởi vì kiếp trước bản thân lẻ loi một mình, trước giờ đều một mình đến một mình đi đã quen rồi. Cho nên luôn luôn chỉ có bản thân, hơn nữa có thói quen này, vô cùng đáng sợ!
"Ơ! Cô nương, thật ngại quá, hôm nay bổn tiệm đã bị khách quý bao trọn rồi, hay là mời cô nương lần sau lại đến vậy". Vừa nhìn thấy Mộc Ly bước vào tiệm, tiểu nhị đã ha hả cười híp mắt ném cho Mộc Ly một câu không thể nghi ngờ giống như là thiên lôi vậy.
Đôi mắt lưu ly nguy hiểm híp lại, tâm tình của Mộc Ly hôm nay rất không thoải mái, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng. Nàng cười lạnh với tiểu nhị: "Bổn cô nãi nãi, hôm nay nhất định phải ăn ở tiệm của ngươi!"
Cổ đại tôn kính cái gì? Nam nhân là trời! Còn nàng lại bảo hắn lớn lên giống như đàn bà, lời này hình như hơi quá đáng rồi. Trong lòng thầm phiền muộn vừa rồi nhất thời nhanh miệng. Mộc Ly vẫn không quên cảnh giác lui lại một bước.
Chính lúc Mộc Ly tưởng rằng mỹ thiếu nam muốn động thủ, thì hắn lại chỉ thu về hơi thở Tu La tiết ra bên ngoài, nhẹ nhàng giương đôi môi anh đào cười không ra tiếng với Mộc Ly, cười đến nghiêng nước nghiêng thành, cười đến ánh trăng cũng vì nụ cười của hắn mà lu mờ ảm đạm. Nhưng vẫn đáng sợ hơn địa phủ của Minh Vương nhiều. Sau đó, hắn từ từ quay người bỏ đi, mất tích trong phố xá sầm uất của Phượng Đô.
Toàn thân mạnh mẽ run rẩy, nhìn thấy nụ cười lúc rời khỏi của mỹ thiếu nam, trong lòng Mộc Ly hoảng sợ toát mồ hôi lạnh . Mặc dù nụ cười kia thoạt nhìn chẳng có khí thế gì, nhưng Mộc Ly cảm thấy nụ cười đó so với trực tiếp cầm con dao kề lên cổ nàng còn có lực uy hiếp hơn, bởi vì chưa biết, cho nên sợ hãi.
Lúc Mộc Ly kéo tay hắn, cảm giác rõ trên tay hắn có vết chai do cầm đao luyện võ mà ra. Tốc độ che giấu tâm tư của nam nhân này, vượt xa so với mánh khóe của Mộc Ly nàng. Vỗ vỗ trái tim đập nhanh trong lồng ngực. Mộc Ly nặng nề thở ra một ngụm khí, để làm dịu sự hãi hùng vừa nãy!
"Ùng ục" Bao tử rung động, đưa tới ánh mắt cười thầm của đám người nọ. Mộc Ly ngượng ngùng vò tóc, xoay người đi đến Thiên hạ đệ nhất lâu, nàng nghĩ hôm nay nhất định phải làm nữ thổ phỉ một lần, ăn một bữa bá vương (ăn cơm không trả tiền).
Ai bảo trong người nàng không có bạc, mà bụng lại đói. Cho nên việc này cũng là bất đắc dĩ phải không?!!
Mà Mộc Ly, khi đi thẳng tới cửa Thiên hạ đệ nhất lâu, vẫn chưa phát hiện bên người thiếu mất một Tuyết Lê. Bởi vì kiếp trước bản thân lẻ loi một mình, trước giờ đều một mình đến một mình đi đã quen rồi. Cho nên luôn luôn chỉ có bản thân, hơn nữa có thói quen này, vô cùng đáng sợ!
"Ơ! Cô nương, thật ngại quá, hôm nay bổn tiệm đã bị khách quý bao trọn rồi, hay là mời cô nương lần sau lại đến vậy". Vừa nhìn thấy Mộc Ly bước vào tiệm, tiểu nhị đã ha hả cười híp mắt ném cho Mộc Ly một câu không thể nghi ngờ giống như là thiên lôi vậy.
Đôi mắt lưu ly nguy hiểm híp lại, tâm tình của Mộc Ly hôm nay rất không thoải mái, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng. Nàng cười lạnh với tiểu nhị: "Bổn cô nãi nãi, hôm nay nhất định phải ăn ở tiệm của ngươi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.