Trôi Nổi Trong Lãnh Cung: Khuynh Quốc Khí Hậu
Chương 13: Bà cô nhỏ
Hoa Vô Tâm
21/05/2015
Có lẽ, ông trời đang đùa giỡn với nàng. Mặc dù ở thế kỉ 21, nàng chỉ là một cô nhi, nhưng dù sao Anh Mộc Ly nàng cũng sống ở đó 22 năm rồi.
Không có người thân, ít nhất cũng còn có bạn bè.
Không có người yêu, ít nhất cũng có người đàn ông mình thích. Dù người đó có từng tổn thương mình, nhưng tất cả so với cái thế giới nam quyền xa lạ này tốt hơn nhiều. Nói thế nào thì trước kia mình cũng sống trong một thế giới bình đẳng, đột nhiên rơi vào thế giới trọng nam khinh nữ này, nàng rất khó để thích ứng được nó!
“Ai…..” Một tiếng thở dài nặng nề phát ra từ trong miệng của Mộc Ly, nàng bất mãn bĩu đôi môi anh đào nhỏ, cố gắng suy nghĩ tích cực, không để cho bản thân sợ hãi sự cô đơn khi tỉnh mộng lúc giữa đêm.
Thật ra nếu nói sợ, thì Mộc Ly trước giờ không biết viết chữ sợ như thế nào. Ở hiện đại, nàng tốt nghiệp học viện cảnh sát. Judo, kiếm thuật, nhu thuật, thái cực quyền đều không kém, chứ đừng nói sợ bị ai bắt nạt. Thứ duy nhất nàng không chịu nổi chính là phải hít thở không khí cô đơn lúc đêm về.
“Tiểu thư, sao người còn chưa ngủ?” Tuyết Lê vừa từ bên ngoài trở về, xách theo đèn lồng đã cháy hết, vừa tới cửa thì thấy Mộc Ly đang ngẩn người.
Mộc Ly bị tiếng nói đánh thức khỏi mạch suy nghĩ, nàng vội lấy lại tinh thần, toàn thân quay về trạng thái phòng bị, quay đầu lại thấy người nói là Tuyết Lê thì mới buông lỏng cảnh giác, cười nhẹ với nàng: “Không có gì, chẳng qua là ta không ngủ được.” Xem ra nàng đã nghĩ quá nhập tâm rồi, người ta đến bên cạnh mới phát hiện, điều này khiến Mộc Ly ảo não không thôi. Nếu không với bản lĩnh của nàng, không đợi người ta đến gần nàng cũng đã sớm phát hiện rồi.
“Tiểu thư, người đừng quá u buồn, Hoàng thượng… Ngài…” Tuyết Lê muốn an ủi mấy câu, hôm qua tiểu thư nhà nàng vừa mới bái đường với Hoàng đế, hôm nay đã rơi vào quên lãng.
Mộc Ly giơ tay đánh gãy lời nàng: “Ta sẽ không vì hắn mà đau lòng.” Điều này như trò đùa vậy, Anh Mộc Ly nàng sẽ không đau lòng vì một kẻ mới chỉ gặp một lần, còn là một tên Hoàng đế nghĩ mình không đáng một đồng nữa. Huống hồ nàng cũng không phải chủ nhân của thân thể này. Chủ nhân trước là Nhan Khuynh Thành, còn chủ nhân hiện tại là Anh Mộc Ly.
Minh Vương để lại cho nàng đoạn ký ức này tuy lộn xộn chắp vá, nhưng Mộc Ly cũng hiểu được tại sao Nhan Khuynh Thành lại cam tâm tình nguyện gả cho Hoàng đế. Một người con gái cam nguyện gả cho Hoàng đế có ba ngàn nữ nhân thì lý do rất đơn giản, nàng đã yêu vị Hoàng đế ấy rồi!
Không có người thân, ít nhất cũng còn có bạn bè.
Không có người yêu, ít nhất cũng có người đàn ông mình thích. Dù người đó có từng tổn thương mình, nhưng tất cả so với cái thế giới nam quyền xa lạ này tốt hơn nhiều. Nói thế nào thì trước kia mình cũng sống trong một thế giới bình đẳng, đột nhiên rơi vào thế giới trọng nam khinh nữ này, nàng rất khó để thích ứng được nó!
“Ai…..” Một tiếng thở dài nặng nề phát ra từ trong miệng của Mộc Ly, nàng bất mãn bĩu đôi môi anh đào nhỏ, cố gắng suy nghĩ tích cực, không để cho bản thân sợ hãi sự cô đơn khi tỉnh mộng lúc giữa đêm.
Thật ra nếu nói sợ, thì Mộc Ly trước giờ không biết viết chữ sợ như thế nào. Ở hiện đại, nàng tốt nghiệp học viện cảnh sát. Judo, kiếm thuật, nhu thuật, thái cực quyền đều không kém, chứ đừng nói sợ bị ai bắt nạt. Thứ duy nhất nàng không chịu nổi chính là phải hít thở không khí cô đơn lúc đêm về.
“Tiểu thư, sao người còn chưa ngủ?” Tuyết Lê vừa từ bên ngoài trở về, xách theo đèn lồng đã cháy hết, vừa tới cửa thì thấy Mộc Ly đang ngẩn người.
Mộc Ly bị tiếng nói đánh thức khỏi mạch suy nghĩ, nàng vội lấy lại tinh thần, toàn thân quay về trạng thái phòng bị, quay đầu lại thấy người nói là Tuyết Lê thì mới buông lỏng cảnh giác, cười nhẹ với nàng: “Không có gì, chẳng qua là ta không ngủ được.” Xem ra nàng đã nghĩ quá nhập tâm rồi, người ta đến bên cạnh mới phát hiện, điều này khiến Mộc Ly ảo não không thôi. Nếu không với bản lĩnh của nàng, không đợi người ta đến gần nàng cũng đã sớm phát hiện rồi.
“Tiểu thư, người đừng quá u buồn, Hoàng thượng… Ngài…” Tuyết Lê muốn an ủi mấy câu, hôm qua tiểu thư nhà nàng vừa mới bái đường với Hoàng đế, hôm nay đã rơi vào quên lãng.
Mộc Ly giơ tay đánh gãy lời nàng: “Ta sẽ không vì hắn mà đau lòng.” Điều này như trò đùa vậy, Anh Mộc Ly nàng sẽ không đau lòng vì một kẻ mới chỉ gặp một lần, còn là một tên Hoàng đế nghĩ mình không đáng một đồng nữa. Huống hồ nàng cũng không phải chủ nhân của thân thể này. Chủ nhân trước là Nhan Khuynh Thành, còn chủ nhân hiện tại là Anh Mộc Ly.
Minh Vương để lại cho nàng đoạn ký ức này tuy lộn xộn chắp vá, nhưng Mộc Ly cũng hiểu được tại sao Nhan Khuynh Thành lại cam tâm tình nguyện gả cho Hoàng đế. Một người con gái cam nguyện gả cho Hoàng đế có ba ngàn nữ nhân thì lý do rất đơn giản, nàng đã yêu vị Hoàng đế ấy rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.