Trôi Nổi Trong Lãnh Cung: Khuynh Quốc Khí Hậu
Chương 55: Mặt nạ của Hoàng đế và Hoàng hậu 2.
Hoa Vô Tâm
21/05/2015
Đôi môi giương lên nụ cười ba phần cung kính, năm phần khéo léo, cùng hai phần không muốn người biết. Mộc Ly tao nhã xoay người, cung kính hạ bái vị vua trẻ tuổi ấy: "Nô tì khấu kiến Hoàng thượng, không biết Hoàng thượng đại giá quang lâm, có nhiều chỗ đắc tội, kính mong Hoàng thượng rộng lòng tha thứ."
Loại lời nói khéo léo hào phóng này, thanh nhã hèn mọn, nàng đã tự cho mình là nô tì, trong đó tự nhiên phần nhiều vì nàng là thê tử của hắn, bản thân hắn là trượng phu của nàng, thừa nhận là điều đương nhiên. Chẳng qua khi nhìn thấy bộ dạng ngoan ngoãn xa cách hoàn toàn khác với thái độ lạnh nhạt cách đây vài hôm, lập tức khiến cho hắn lâm vào trạng thái thất thần đứng im tại chỗ, ngay cả đôi môi vốn nhếch lên cũng có một chút run rẩy
Nhưng chỉ trong nháy mắt, đôi môi vốn thất thần đã khôi phục lại hiện trạng ban đầu, ánh mắt tựa hồ khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo hơn.
Mà Mộc Ly lại cố tình cung kính quỳ trên mặt đất, dường như nàng đã quên mất một vấn đề, nàng vừa mới lớn tiếng ồn ào không thể là phu thê với hắn, lúc này lại tự cho mình là nô tì, đây không phải là tự tát vào mồm sao?!!
Nữ tử này vừa mới nói không thể là phu thê với hắn, lúc này lại còn tự cho mình là nô tì, ai..... nữ tử này đang có chủ ý gì đây? Chẳng lẽ chịu khổ ở lãnh cung mới hai ngày, khiến tính cách nàng biến đổi lớn đến như vậy sao? Hay là....
Bờ môi bạc nhanh chóng hiện lên nụ cười chết chóc, nói ra một giọng mỉa mai, nhìn ánh mắt của bóng dáng nhỏ gầy đang quỳ trên mặt đất, càng thêm vài phần dò xét và tự đắc.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộc Ly có chút tái nhợt, vẫn ba phần cười yếu ớt như cũ, không hề có chút nào không kiên nhẫn và bất kính, phần còn lại nhiều hơn là sự thản nhiên từ trong ra ngoài, ở trong mắt Cao công công, dường như nàng chỉ trong một đêm đã biến từ Hoàng hậu Tây cung lạnh băng cao ngạo không ai địch nổi thành một nữ tử dịu dàng yếu đuối, nhưng từ đầu đến cuối vẫn có chút không đúng, hình như Tây cung nương nương tiến cung lúc ấy mới chính là nữ tử dịu dàng yếu đuối mà.
Rất lâu sau đó vẫn chưa có người lên tiếng, ngoại trừ gió lạnh gào thét bên tai, chung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy được tiếng cây kim rơi trên mặt đất.
"Đứng dậy." Giọng nói không nóng không lạnh, dường như đã trải qua một thế kỷ.
Loại lời nói khéo léo hào phóng này, thanh nhã hèn mọn, nàng đã tự cho mình là nô tì, trong đó tự nhiên phần nhiều vì nàng là thê tử của hắn, bản thân hắn là trượng phu của nàng, thừa nhận là điều đương nhiên. Chẳng qua khi nhìn thấy bộ dạng ngoan ngoãn xa cách hoàn toàn khác với thái độ lạnh nhạt cách đây vài hôm, lập tức khiến cho hắn lâm vào trạng thái thất thần đứng im tại chỗ, ngay cả đôi môi vốn nhếch lên cũng có một chút run rẩy
Nhưng chỉ trong nháy mắt, đôi môi vốn thất thần đã khôi phục lại hiện trạng ban đầu, ánh mắt tựa hồ khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo hơn.
Mà Mộc Ly lại cố tình cung kính quỳ trên mặt đất, dường như nàng đã quên mất một vấn đề, nàng vừa mới lớn tiếng ồn ào không thể là phu thê với hắn, lúc này lại tự cho mình là nô tì, đây không phải là tự tát vào mồm sao?!!
Nữ tử này vừa mới nói không thể là phu thê với hắn, lúc này lại còn tự cho mình là nô tì, ai..... nữ tử này đang có chủ ý gì đây? Chẳng lẽ chịu khổ ở lãnh cung mới hai ngày, khiến tính cách nàng biến đổi lớn đến như vậy sao? Hay là....
Bờ môi bạc nhanh chóng hiện lên nụ cười chết chóc, nói ra một giọng mỉa mai, nhìn ánh mắt của bóng dáng nhỏ gầy đang quỳ trên mặt đất, càng thêm vài phần dò xét và tự đắc.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộc Ly có chút tái nhợt, vẫn ba phần cười yếu ớt như cũ, không hề có chút nào không kiên nhẫn và bất kính, phần còn lại nhiều hơn là sự thản nhiên từ trong ra ngoài, ở trong mắt Cao công công, dường như nàng chỉ trong một đêm đã biến từ Hoàng hậu Tây cung lạnh băng cao ngạo không ai địch nổi thành một nữ tử dịu dàng yếu đuối, nhưng từ đầu đến cuối vẫn có chút không đúng, hình như Tây cung nương nương tiến cung lúc ấy mới chính là nữ tử dịu dàng yếu đuối mà.
Rất lâu sau đó vẫn chưa có người lên tiếng, ngoại trừ gió lạnh gào thét bên tai, chung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy được tiếng cây kim rơi trên mặt đất.
"Đứng dậy." Giọng nói không nóng không lạnh, dường như đã trải qua một thế kỷ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.