Trôi Nổi Trong Lãnh Cung: Khuynh Quốc Khí Hậu
Chương 19: Nhốt vào lãnh cung
Hoa Vô Tâm
21/05/2015
Nhưng mà bóng lưng của Thiên tử thiếu niên kia, vì sao lại trông hiu quạnh cô tịch như vậy?!!
Mộc Ly vừa bước tới cửa ngự thư phòng, tất cả những gì nhìn thấy chỉ là một cái bóng lưng như vậy, không biết vì sao khi nhìn thấy nó, lại khiến nàng có một cảm giác chua xót muốn khóc. Có lẽ là cảm giác cô tịch phát ra từ trên người hắn đã chạm đến chỗ sâu thẳm trong tâm hồn của nàng!
Nàng là một cô nhi, từ khi nàng bắt đầu hiểu chuyện nàng đã biết nàng là một cô nhi bị người ta vứt bỏ ở cô nhi viện. Vì vậy nàng cũng cô độc, sợ hãi giống như vậy. Khi nửa đêm nằm mê, nàng sẽ mơ thấy ác mộng, mơ thấy bản thân hết lần này đến lần khác bị người ta vứt bỏ giống như vứt rác!
“Ngươi ở đây làm gì?!!” Một tiếng rống giận cắt đứt suy nghĩ của nàng. Vũ Tiêu Nhiên lạnh lùng nhìn chằm chằm vành mắt ửng đỏ của nàng, con ngươi lạnh lẽo như hàn băng không mang theo bất cứ tia tình cảm nào.
“Ta… ta…” Nàng ngẩn người nói được hai chữ ta, nhưng sau đó lại không biết nên nói gì. Bỗng dưng bị người ta nhìn thấy vành mắt hơi đỏ của mình và nỗi buồn lộ ra bên ngoài. Khiến nàng có một chút bối rối, muốn bỏ chạy nhưng lại không biết nên chạy đi đâu.
Hắn bước từng bước tới trước mặt nàng, từ trên cao chăm chú nhìn xuống nàng, đột nhiên cười lạnh một tiếng nói: “Sao vậy? Bất mãn với đãi ngộ ở lãnh cung sao? Muốn tìm trẫm khóc lóc kể lể?”
Giọng nói lạnh như băng, ngôn ngữ châm chọc, khiến nàng nhớ ra mục đích bản thân tới tìm hắn. Bằng tốc độ còn hơn cả thời gian sắp xếp xong tâm tình, nàng cũng đáp trả hắn bằng một nụ cười lạnh giống như vậy, tốc độ biến hóa nhanh như vậy khiến Vũ Tiêu Nhiên có chút kinh ngạc.
“Ngươi dựa vào cái gì mà nhốt ta vào lãnh cung? Ta phạm phải lỗi gì mà ngươi phải nhốt ta vào lãnh cung?” Nàng cười lạnh lùng, ánh mắt lạnh như băng.
“Ngươi không làm gì sai cả”. Con ngươi như hàn băng vạn năm của hắn nhìn thẳng vào đôi mắt cũng lạnh lẽo giống như vậy của nàng. Vươn một cánh tay nắm chặt lấy cằm của nàng, nàng trong tình huống không kịp trở tay bị hắn bóp đau đớn, lông mày không vui mà nhíu chặt lại, đôi con ngươi lạnh băng của hắn đột nhiên dấy lên một ngọn lửa, lời nói ra lại càng lãnh khốc vô tình, hắn nói: “Ngươi không làm gì sai, nhưng… vào cung làm phi, chính là cái sai của ngươi!”
Nhập cung làm phi chính là cái sai của ngươi?!!
Đầu óc nàng có chút ngạc nhiên trong nháy mắt, nhưng lập tức phá lên cười to từng trận lạnh lùng. Nàng không để ý tới nỗi đau đớn dưới cằm càng ngày càng chặt, chỉ vào mũi hắn cười lớn nói: “Người không có tư cách nói lời này nhất chính là bạo quân nhà ngươi. Nếu như lúc đầu ngươi khăng khăng không cưới Nhan Khuynh Thành, thì có ai có thể chịu đựng được ngươi? Cho nên từ đầu đến cuối người sai đều chỉ có một mình ngươi!!” Lời nói bén nhọn, tiếng cười lạnh như xé rách màn nhỉ, từng tiếng một lọt vào tai.
Mộc Ly vừa bước tới cửa ngự thư phòng, tất cả những gì nhìn thấy chỉ là một cái bóng lưng như vậy, không biết vì sao khi nhìn thấy nó, lại khiến nàng có một cảm giác chua xót muốn khóc. Có lẽ là cảm giác cô tịch phát ra từ trên người hắn đã chạm đến chỗ sâu thẳm trong tâm hồn của nàng!
Nàng là một cô nhi, từ khi nàng bắt đầu hiểu chuyện nàng đã biết nàng là một cô nhi bị người ta vứt bỏ ở cô nhi viện. Vì vậy nàng cũng cô độc, sợ hãi giống như vậy. Khi nửa đêm nằm mê, nàng sẽ mơ thấy ác mộng, mơ thấy bản thân hết lần này đến lần khác bị người ta vứt bỏ giống như vứt rác!
“Ngươi ở đây làm gì?!!” Một tiếng rống giận cắt đứt suy nghĩ của nàng. Vũ Tiêu Nhiên lạnh lùng nhìn chằm chằm vành mắt ửng đỏ của nàng, con ngươi lạnh lẽo như hàn băng không mang theo bất cứ tia tình cảm nào.
“Ta… ta…” Nàng ngẩn người nói được hai chữ ta, nhưng sau đó lại không biết nên nói gì. Bỗng dưng bị người ta nhìn thấy vành mắt hơi đỏ của mình và nỗi buồn lộ ra bên ngoài. Khiến nàng có một chút bối rối, muốn bỏ chạy nhưng lại không biết nên chạy đi đâu.
Hắn bước từng bước tới trước mặt nàng, từ trên cao chăm chú nhìn xuống nàng, đột nhiên cười lạnh một tiếng nói: “Sao vậy? Bất mãn với đãi ngộ ở lãnh cung sao? Muốn tìm trẫm khóc lóc kể lể?”
Giọng nói lạnh như băng, ngôn ngữ châm chọc, khiến nàng nhớ ra mục đích bản thân tới tìm hắn. Bằng tốc độ còn hơn cả thời gian sắp xếp xong tâm tình, nàng cũng đáp trả hắn bằng một nụ cười lạnh giống như vậy, tốc độ biến hóa nhanh như vậy khiến Vũ Tiêu Nhiên có chút kinh ngạc.
“Ngươi dựa vào cái gì mà nhốt ta vào lãnh cung? Ta phạm phải lỗi gì mà ngươi phải nhốt ta vào lãnh cung?” Nàng cười lạnh lùng, ánh mắt lạnh như băng.
“Ngươi không làm gì sai cả”. Con ngươi như hàn băng vạn năm của hắn nhìn thẳng vào đôi mắt cũng lạnh lẽo giống như vậy của nàng. Vươn một cánh tay nắm chặt lấy cằm của nàng, nàng trong tình huống không kịp trở tay bị hắn bóp đau đớn, lông mày không vui mà nhíu chặt lại, đôi con ngươi lạnh băng của hắn đột nhiên dấy lên một ngọn lửa, lời nói ra lại càng lãnh khốc vô tình, hắn nói: “Ngươi không làm gì sai, nhưng… vào cung làm phi, chính là cái sai của ngươi!”
Nhập cung làm phi chính là cái sai của ngươi?!!
Đầu óc nàng có chút ngạc nhiên trong nháy mắt, nhưng lập tức phá lên cười to từng trận lạnh lùng. Nàng không để ý tới nỗi đau đớn dưới cằm càng ngày càng chặt, chỉ vào mũi hắn cười lớn nói: “Người không có tư cách nói lời này nhất chính là bạo quân nhà ngươi. Nếu như lúc đầu ngươi khăng khăng không cưới Nhan Khuynh Thành, thì có ai có thể chịu đựng được ngươi? Cho nên từ đầu đến cuối người sai đều chỉ có một mình ngươi!!” Lời nói bén nhọn, tiếng cười lạnh như xé rách màn nhỉ, từng tiếng một lọt vào tai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.