Trôi Nổi Trong Lãnh Cung: Khuynh Quốc Khí Hậu
Chương 215: Phản bội 2
Hoa Vô Tâm
29/03/2016
Tuy chỉ là một ít giễu cợt nhưng cũng không thể tránh thoát đôi mắt Mộc Ly.
"Ta mong chờ nàng ấy rơi vào trên tay các ngươi, chưa chết thì tốt." Nàng cười lạnh, trong tiếng cười không hề tồn tại tình cảm hoặc tức giận, giống như người chết kia chẳng liên quan đến nàng, càng không có xíu sự thương hại nào.
"Thế nhưng nếu ngươi muốn nàng ấy chết, thì nàng ấy cũng không cần thiết để sống tiếp." Lạnh nhạt hừ một tiếng, Tả Thương Tà hí nửa mắt, sự vô tình cùng lãnh khốc của hắn không quái lạ với Mộc Ly.
Cái loại hơi thở tu la đó cũng ở đây phút chốc khiến Mộc Ly ý thức được người này tuyệt đối không đơn giản, ít nhất sẽ không là người hay cãi nhau với nàng lúc trước.
Mộc Ly di chuyển thân thể mềm như bông, ngay sau đó nàng hí nửa mắt, không biến sắc, nói: "Chết thì chết thôi, chết sớm thì siêu sinh sớm."
"Ngươi muốn vứt bỏ mạng người mà ngươi đã cứu, chết như vậy ngươi không thấy tiếc sao?" Tả Thương Tà trừng mắt, rốt cuộc bởi vì lời nói vô tình của Mộc Ly mà có chút buông lỏng, nhưng cũng không phải vì chuyện Tuyết Lê chết, hắn chỉ kinh ngạc vì lúc trước Mộc Ly là một người có tình nghĩa nay lại khác nhau một trời một vực mà thôi.
"Ta có thể cứu nàng ấy, tự nhiên cũng có thể giết nàng ấy." Cúi đầu bỏ lại mấy chữ, Mộc Ly Hợp nhắm mắt giả bộ ngủ, tuy gương mặt vẫn bình tĩnh như trước, nhưng rốt cuộc cũng bởi vì lời nói vừa rồi mà cuộn trào mãnh liệt ở trong lòng.
Trong tim kia, một ít thương, một ít bất đắc dĩ, càng nhiều hơn là tự giễu, tựa như trăm hoa rời bỏ cành, nở rồi lại tàn, tàn rồi lại nở, mất hết sự tươi đẹp, còn dư lại, cũng chỉ là cúc vàng rơi lả tả.
"Vậy thì cần gì cứu." Nói lẩm bẩm, Tả Thương Tà nhìn chằm chằm Mộc Ly, như muốn khoét lỗ trên gương mặt tuyệt mỹ của nàng.
Mộc Ly nghe thấy Tả Thương Tà thì thầm, nhắm mắt lại cười to ba tiếng, tiếng cười kia thanh thúy tựa như chuông bạc lại mang theo nhàn nhạt tự giễu cùng nhàn nhạt bất đắc dĩ.
Cuối cùng, Mộc Ly mở mắt đón nhận đôi con ngươi màu u lam của Tả Thương Tà, vô tình cười yếu ớt: "Từ phút giây nàng ta phản bội ta, từ phút giây ta vì cứu nàng ta mà đi theo ngươi tới đây, sinh tử của nàng ta đã không còn quan hệ gì đến ta."
"Ta mong chờ nàng ấy rơi vào trên tay các ngươi, chưa chết thì tốt." Nàng cười lạnh, trong tiếng cười không hề tồn tại tình cảm hoặc tức giận, giống như người chết kia chẳng liên quan đến nàng, càng không có xíu sự thương hại nào.
"Thế nhưng nếu ngươi muốn nàng ấy chết, thì nàng ấy cũng không cần thiết để sống tiếp." Lạnh nhạt hừ một tiếng, Tả Thương Tà hí nửa mắt, sự vô tình cùng lãnh khốc của hắn không quái lạ với Mộc Ly.
Cái loại hơi thở tu la đó cũng ở đây phút chốc khiến Mộc Ly ý thức được người này tuyệt đối không đơn giản, ít nhất sẽ không là người hay cãi nhau với nàng lúc trước.
Mộc Ly di chuyển thân thể mềm như bông, ngay sau đó nàng hí nửa mắt, không biến sắc, nói: "Chết thì chết thôi, chết sớm thì siêu sinh sớm."
"Ngươi muốn vứt bỏ mạng người mà ngươi đã cứu, chết như vậy ngươi không thấy tiếc sao?" Tả Thương Tà trừng mắt, rốt cuộc bởi vì lời nói vô tình của Mộc Ly mà có chút buông lỏng, nhưng cũng không phải vì chuyện Tuyết Lê chết, hắn chỉ kinh ngạc vì lúc trước Mộc Ly là một người có tình nghĩa nay lại khác nhau một trời một vực mà thôi.
"Ta có thể cứu nàng ấy, tự nhiên cũng có thể giết nàng ấy." Cúi đầu bỏ lại mấy chữ, Mộc Ly Hợp nhắm mắt giả bộ ngủ, tuy gương mặt vẫn bình tĩnh như trước, nhưng rốt cuộc cũng bởi vì lời nói vừa rồi mà cuộn trào mãnh liệt ở trong lòng.
Trong tim kia, một ít thương, một ít bất đắc dĩ, càng nhiều hơn là tự giễu, tựa như trăm hoa rời bỏ cành, nở rồi lại tàn, tàn rồi lại nở, mất hết sự tươi đẹp, còn dư lại, cũng chỉ là cúc vàng rơi lả tả.
"Vậy thì cần gì cứu." Nói lẩm bẩm, Tả Thương Tà nhìn chằm chằm Mộc Ly, như muốn khoét lỗ trên gương mặt tuyệt mỹ của nàng.
Mộc Ly nghe thấy Tả Thương Tà thì thầm, nhắm mắt lại cười to ba tiếng, tiếng cười kia thanh thúy tựa như chuông bạc lại mang theo nhàn nhạt tự giễu cùng nhàn nhạt bất đắc dĩ.
Cuối cùng, Mộc Ly mở mắt đón nhận đôi con ngươi màu u lam của Tả Thương Tà, vô tình cười yếu ớt: "Từ phút giây nàng ta phản bội ta, từ phút giây ta vì cứu nàng ta mà đi theo ngươi tới đây, sinh tử của nàng ta đã không còn quan hệ gì đến ta."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.