Trôi Nổi Trong Lãnh Cung: Khuynh Quốc Khí Hậu
Chương 58: Phi bị thương, Đế vương giận 1
Hoa Vô Tâm
21/05/2015
"Muội muội, đây là đồ mà tỷ tỷ đã cố ý mang từ ngự thư phòng đến cho muội đó." Hai tay nhẹ nhàng để thức ăn trước mặt Mộc Ly, trên gương mặt tuyệt mỹ của Tô Liên Hinh hiện ra một nụ cười vừa khéo léo vừa vô hại, nàng ta càng cười sáng lạn càng khiến Mộc Ly nhìn thấy khó chịu hơn!
Nữ tử này, tâm địa rắn rết, nhưng lại có thể cười vui vẻ và diễn trò tốt như vậy, quả thực có nhiều điểm rất giống với Tô Đát Kỷ của Thương triều. Sao Mộc Ly có thể quên, chính nữ tử trước mặt này đã sai khiến Linh Phi hại chết một nữ tử khác nghiêng nước nghiêng thành! Mới làm cho nàng bị một lũ u hồn đưa tới nơi đây.
Điều này càng khiến Mộc Ly cảm thấy tức giận hơn, nếu không vì người nữ tử này, bản thân không phải đã bình yên đầu thai rồi sao? Nếu không phải vì nàng ta, bản thân sẽ không bị đói bụng, bị cẩu Hoàng đế đánh vào lãnh cung. Mộc Ly đem tất cả đổ hết lên người Tô Liên Hinh, nhưng vẫn không phát ra sự nóng nảy của mình đối với nàng ta!
"Bản cung không cần lòng tốt giả tạo của ngươi, chú ý cấp bậc lễ nghĩa của mình." Một nụ cười lạnh lùng, hai tay Mộc Ly vắt chéo sau lưng, không thèm nhìn đến những thứ đồ ăn Tô Liên Hinh dâng lên. Giờ phút này, cho dù nàng ngày ngày ở lãnh cung nhưng vẫn là một kiêu nữ thiên tài khí khái vẹn toàn.
Đang ở lãnh cung còn không quên đeo lên cái giá của Hoàng hậu, nữ tử đó quả nhiên không đơn giản, đôi môi bạc mỏng của Vũ Tiêu Nhiên khẽ nhếch lên đứng ở một bên xem trò vui giống như chuyện nọ không liên quan đến mình, hắn muốn xem nàng ta còn có thể làm trò gì, lúc cần giúp, hắn vẫn sẽ 'giúp' thỏa đáng.
"Hoàng hậu nương nương, nói thế nào thì bản cũng là có lòng tốt, người không nhận chẳng phải đã khinh thường bản cung và Hoàng thượng rồi sao? Chung quy, bản cung cũng vì yêu cầu của Hoàng thượng nên mới đến đây." Dôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, hàm răng cắn nhẹ. Tô Liên Hinh đưa lưng về phía Vũ Tiêu Nhiên, nàng ta quay đầu dùng ánh mắt to vô tội nhìn thoáng qua Hoàng đế đưng ở phía sau, sau đó xoay lại cười đắc ý với Mộc Ly.
Gương mặt này của Mộc Ly không muốn bán cũng phải bán, người ta đã lấy Hoàng đế ra làm lá chắn rồi, cho nên dù không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật không phải sao?
Tô Liên Hinh thật sự khẳng định như vậy, nhưng Anh Mộc Ly nàng sao có thể dễ dàng phán đoán như vậy được? Nếu thực sự chọc giận nàng, bản lĩnh khác thì không có, nhưng ở đội cảnh sát thế kỉ hai mốt lâu như vậy, chỉ cần sản xuất một ít súng ống đạn dược là đã có thể nổ hết người Tô gia nàng ta rồi!
Nữ tử này, tâm địa rắn rết, nhưng lại có thể cười vui vẻ và diễn trò tốt như vậy, quả thực có nhiều điểm rất giống với Tô Đát Kỷ của Thương triều. Sao Mộc Ly có thể quên, chính nữ tử trước mặt này đã sai khiến Linh Phi hại chết một nữ tử khác nghiêng nước nghiêng thành! Mới làm cho nàng bị một lũ u hồn đưa tới nơi đây.
Điều này càng khiến Mộc Ly cảm thấy tức giận hơn, nếu không vì người nữ tử này, bản thân không phải đã bình yên đầu thai rồi sao? Nếu không phải vì nàng ta, bản thân sẽ không bị đói bụng, bị cẩu Hoàng đế đánh vào lãnh cung. Mộc Ly đem tất cả đổ hết lên người Tô Liên Hinh, nhưng vẫn không phát ra sự nóng nảy của mình đối với nàng ta!
"Bản cung không cần lòng tốt giả tạo của ngươi, chú ý cấp bậc lễ nghĩa của mình." Một nụ cười lạnh lùng, hai tay Mộc Ly vắt chéo sau lưng, không thèm nhìn đến những thứ đồ ăn Tô Liên Hinh dâng lên. Giờ phút này, cho dù nàng ngày ngày ở lãnh cung nhưng vẫn là một kiêu nữ thiên tài khí khái vẹn toàn.
Đang ở lãnh cung còn không quên đeo lên cái giá của Hoàng hậu, nữ tử đó quả nhiên không đơn giản, đôi môi bạc mỏng của Vũ Tiêu Nhiên khẽ nhếch lên đứng ở một bên xem trò vui giống như chuyện nọ không liên quan đến mình, hắn muốn xem nàng ta còn có thể làm trò gì, lúc cần giúp, hắn vẫn sẽ 'giúp' thỏa đáng.
"Hoàng hậu nương nương, nói thế nào thì bản cũng là có lòng tốt, người không nhận chẳng phải đã khinh thường bản cung và Hoàng thượng rồi sao? Chung quy, bản cung cũng vì yêu cầu của Hoàng thượng nên mới đến đây." Dôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, hàm răng cắn nhẹ. Tô Liên Hinh đưa lưng về phía Vũ Tiêu Nhiên, nàng ta quay đầu dùng ánh mắt to vô tội nhìn thoáng qua Hoàng đế đưng ở phía sau, sau đó xoay lại cười đắc ý với Mộc Ly.
Gương mặt này của Mộc Ly không muốn bán cũng phải bán, người ta đã lấy Hoàng đế ra làm lá chắn rồi, cho nên dù không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật không phải sao?
Tô Liên Hinh thật sự khẳng định như vậy, nhưng Anh Mộc Ly nàng sao có thể dễ dàng phán đoán như vậy được? Nếu thực sự chọc giận nàng, bản lĩnh khác thì không có, nhưng ở đội cảnh sát thế kỉ hai mốt lâu như vậy, chỉ cần sản xuất một ít súng ống đạn dược là đã có thể nổ hết người Tô gia nàng ta rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.