Chương 70: 2 Đã đến lúc
Cô Hải Thốn Quang
23/05/2024
Edit: iwky + sâu sugar
“Bóng dáng này là cậu ấy và Tưởng Viễn sao? Hai người nói chuyện riêng lâu như vậy?”
“Cái đệch, không phải cây vạn tuế này ra hoa đó chứ?”
Cô gái mặc áo thun ngắn màu xanh lá và quần short denim từ phòng bếp đi ra, lặng lẽ nắm chặt cái ly trong tay.
“Tôi biết ba mẹ cậu ấy có ý này, nhưng không phải cậu ấy nói không có hứng thú sao, chẳng lẽ bây giờ lại đột nhiên có hứng thú?”
“Được rồi, gặp mặt lại nói.”
Dư Đình Thu cúp điện thoại: “Chờ một chút Tiểu La, đồ ăn sắp tới rồi.”
Thật hiếm khi Dư Trừ đến gặp cô, nhưng Dư Đình Thu không có thời gian để nấu nướng nên cô đã gọi cơm hộp BBQ, miễn cưỡng lừa gạt một chuyến.
Dư Trừ dạ một tiếng, thuận miệng hỏi: “Dì Út, vừa rồi dì đang nói chuyện gì vậy?”
Dư Đình Thu: “Bọn dì đang nói chuyện phiếm thôi. Giáo sư Trình mà hôm bữa dì giới thiệu ấy mà. Cô ấy... À thôi, đừng hỏi nữa.”
“Theo lời dì nói, có phải cô ấy... Đang hẹn hò chuẩn bị kết hôn phải không?”
“Có lẽ là vậy. Hỏi nhiều như vậy làm gì, chuyện người lớn trẻ con đừng xen vào.”
Dư Đình Thu không chịu nói nữa, cô luôn coi Dư Trừ như một đứa trẻ chưa trưởng thành. Không nên nói và cũng sẽ không nói cho Dư Trừ biết. Ví như khi cô nói chuyện phiếm với bạn bè thì tuyệt đối sẽ không nói cho tiểu bối.
Dư Trừ lại như không nghe thấy, tiếp tục hỏi: “Tưởng Viễn kia là ai ạ?”
“Trước đây học chung trường cấp ba với dì, là thanh mai trúc mã của Trình Khuynh... Ủa, sao cháu lại hỏi nữa rồi?”
“Cháu... Chỉ tò mò thôi.”
“Được rồi, đừng tò mò nữa,” Dư Đình Thu nghe thấy tiếng chuông cửa liền đi lấy đồ ăn, “Dọn bàn đi, ăn cơm thôi.”
Dư Trừ đáp lời nhưng vẫn ngồi tại chỗ chậm chạp chưa động. .
Cô quay đầu lại, ánh mắt rơi vào tờ lịch trên bàn cà phê trong phòng khách, hồi lâu mới nhìn đi nơi khác...
*
Cuối tuần, Dư Trừ về nhà.
Đứng ở cửa, cô nghe thấy tiếng nói bên trong.
Một giây tiếp theo, cô mở cửa, mọi người trong phòng khách đều nhìn sang.
Dư Chân phản ứng trước tiên: “Con gái, sao con lại về giờ này?”
Dư Trừ không nói gì, liếc nhìn bà ấy, ba cô và hai người đàn ông mặc vest đeo cà vạt rồi đoán ra danh tính của họ - luật sư, có lẽ đang phân chia tài sản.
Mọi tài sản trong nhà đều cần phải chia đôi. Nhưng cô xuất hiện có lẽ không đúng lúc, cô đã trưởng thành, là tài sản duy nhất không cần phân chia, không cần quan tâm cô về đâu.
Hai mươi năm qua, cha mẹ cô đã nuôi nấng cô, cùng cô đi khám bệnh, cô là gánh nặng lớn nhất của họ, giờ đây gánh nặng này cuối cùng đã được trút bỏ.
Dư Minh Hoài ho nhẹ một tiếng: “Tiểu Trừ?”
Dư Trừ phục hồi tinh thần: “Máy đo huyết áp của ông nội hỏng rồi, ở nhà còn một cái chưa dùng đến, con sẽ gửi cho ông, thuốc hạ huyết áp và thuốc đau đầu của bà nội đã hết rồi, ba nhớ mua nhé.”
Nói xong, cô quay người đi vào phòng ngủ, dừng lại hai giây rồi cầm máy đo huyết áp đi ra ngoài.
Cô không nghe thấy ba mẹ gọi cô hay nói gì cả.
Sau khi đi ra khỏi nhà, Dư Trừ ngẩng đầu lên, ánh nắng chiều hè chiếu lên gò má cô, dần dần nóng lên.
Hơn ba tháng, cái lạnh kéo dài từ cuối đông đến đầu hè, cuối cùng cô cũng có thể bình tĩnh chấp nhận những thay đổi trong gia đình và bước tiếp.
Sắc trời dần tối, Dư Trừ gửi tin nhắn: “Xin lỗi, gần đây diễn đàn trường em có đăng bài, liên quan đến chị và em, nhưng cũng đã giải quyết xong rồi, hy vọng không gây phiền toái cho chị.”
Tin nhắn chậm chạp chưa trả lời.
Cô lại gửi thêm hai tin nhắn nữa.
Thật lâu sau, Dư Trừ gõ đến dòng cuối cùng: Chị có ở Vĩnh Châu không?
*
Gió núi xào xạc thổi cỏ cây rì rào.
Côn trùng ríu rít, suối chảy róc rách, tất cả hòa quyện thành một bầu không khí yên tĩnh, thanh bình.
Trình Khuynh nhìn vầng trăng trên bầu trời, rồi nhìn ba mình đang quỳ lạy tổ tiên cách đó không xa.
Ông bà cô là giáo sư cũ của Đại học Vĩnh Châu, những năm cuối đời, họ bị gài vào một vụ bê bối về hành vi sai trái trong chuyên môn, danh tiếng bị ảnh hưởng nặng nề và bị đuổi khỏi trường. Vì vậy, từ khi còn nhỏ, Trình Viễn Sơn đã mong đợi cô trở về Vĩnh đại, điều tra rõ đến cùng năm đó thủ phạm là ai.
Qua nhiều năm như vậy, khả năng tìm ra sự thật rất mong manh nhưng Trình Khuynh lại tình cờ gặp được, cách đây không lâu, cô đã tìm được bản thảo gốc bài luận văn của ông bà mình và chứng minh được kẻ đạo văn thực sự là ai.
Trình Viễn Sơn đứng dậy, rít một hơi thuốc, nhìn con gái: “Con độc thân nhiều năm như vậy, không có dự định gì sao?”
Cô điểm nào cũng tốt, là niềm hy vọng của ông ấy, nhưng điều không tốt nhất ở cô là ý chí quá mạnh mẽ và ngày càng xa cách ông ấy theo năm tháng.
Vấn đề này đã nói quá nhiều lần, trước kia Trình Khuynh đều lắc đầu nói: 'Công việc bận quá, không muốn phân tâm', nhưng hôm nay, cô vô cớ dừng lại một chút, nói: “Ba đừng sốt ruột.”
“Con nói xem, mắt cao hơn đầu, rốt cuộc thích người như thế nào? Ba sẽ dựa theo tiêu chuẩn của con mà giới thiệu.”
Trình Khuynh cười: “Tiêu chuẩn gì chứ? Con thậm chí còn không biết mình có tiêu chuẩn gì.”
Điện thoại vừa rung lên, Trình Khuynh nhấc máy lên, sửng sốt.
Là cuộc gọi từ Dư Trừ.
Trên núi tín hiệu rất kém, cô ấn nghe máy: “Dư Trừ?”
Âm thanh trong điện thoại rè rè chói tai, giọng nghe rất nhỏ, Trình Khuynh lại gọi: “Dư Trừ?”
Sau mười giây, cuộc gọi đột ngột bị cúp máy.
Trước cuộc điện thoại này, có hai tin nhắn chưa đọc.
“Chị có ở Vĩnh Châu không?”
“Đến lúc rồi.”
Trình Khuynh trả lời tin thứ nhất: “Không ở.”
Nó quay vòng vòng rất lâu và phải rất lâu sau mới được gửi đi.
Hai giây sau, cô lại gửi một tin nhắn khác: “Đến lúc gì cơ?”
“Ối!”
“Sao vậy ba?”
Trình Khuynh thuận tay cất điện thoại vào túi, lùi lại hai bước, đẩy đám cây rậm rạp sang một bên, kéo ba mình đang ngã dưới đất lên.
Tin nhắn mới gửi đi xoay vài vòng, cuối cùng đông cứng lại thành một chấm đỏ nhỏ.
“Bóng dáng này là cậu ấy và Tưởng Viễn sao? Hai người nói chuyện riêng lâu như vậy?”
“Cái đệch, không phải cây vạn tuế này ra hoa đó chứ?”
Cô gái mặc áo thun ngắn màu xanh lá và quần short denim từ phòng bếp đi ra, lặng lẽ nắm chặt cái ly trong tay.
“Tôi biết ba mẹ cậu ấy có ý này, nhưng không phải cậu ấy nói không có hứng thú sao, chẳng lẽ bây giờ lại đột nhiên có hứng thú?”
“Được rồi, gặp mặt lại nói.”
Dư Đình Thu cúp điện thoại: “Chờ một chút Tiểu La, đồ ăn sắp tới rồi.”
Thật hiếm khi Dư Trừ đến gặp cô, nhưng Dư Đình Thu không có thời gian để nấu nướng nên cô đã gọi cơm hộp BBQ, miễn cưỡng lừa gạt một chuyến.
Dư Trừ dạ một tiếng, thuận miệng hỏi: “Dì Út, vừa rồi dì đang nói chuyện gì vậy?”
Dư Đình Thu: “Bọn dì đang nói chuyện phiếm thôi. Giáo sư Trình mà hôm bữa dì giới thiệu ấy mà. Cô ấy... À thôi, đừng hỏi nữa.”
“Theo lời dì nói, có phải cô ấy... Đang hẹn hò chuẩn bị kết hôn phải không?”
“Có lẽ là vậy. Hỏi nhiều như vậy làm gì, chuyện người lớn trẻ con đừng xen vào.”
Dư Đình Thu không chịu nói nữa, cô luôn coi Dư Trừ như một đứa trẻ chưa trưởng thành. Không nên nói và cũng sẽ không nói cho Dư Trừ biết. Ví như khi cô nói chuyện phiếm với bạn bè thì tuyệt đối sẽ không nói cho tiểu bối.
Dư Trừ lại như không nghe thấy, tiếp tục hỏi: “Tưởng Viễn kia là ai ạ?”
“Trước đây học chung trường cấp ba với dì, là thanh mai trúc mã của Trình Khuynh... Ủa, sao cháu lại hỏi nữa rồi?”
“Cháu... Chỉ tò mò thôi.”
“Được rồi, đừng tò mò nữa,” Dư Đình Thu nghe thấy tiếng chuông cửa liền đi lấy đồ ăn, “Dọn bàn đi, ăn cơm thôi.”
Dư Trừ đáp lời nhưng vẫn ngồi tại chỗ chậm chạp chưa động. .
Cô quay đầu lại, ánh mắt rơi vào tờ lịch trên bàn cà phê trong phòng khách, hồi lâu mới nhìn đi nơi khác...
*
Cuối tuần, Dư Trừ về nhà.
Đứng ở cửa, cô nghe thấy tiếng nói bên trong.
Một giây tiếp theo, cô mở cửa, mọi người trong phòng khách đều nhìn sang.
Dư Chân phản ứng trước tiên: “Con gái, sao con lại về giờ này?”
Dư Trừ không nói gì, liếc nhìn bà ấy, ba cô và hai người đàn ông mặc vest đeo cà vạt rồi đoán ra danh tính của họ - luật sư, có lẽ đang phân chia tài sản.
Mọi tài sản trong nhà đều cần phải chia đôi. Nhưng cô xuất hiện có lẽ không đúng lúc, cô đã trưởng thành, là tài sản duy nhất không cần phân chia, không cần quan tâm cô về đâu.
Hai mươi năm qua, cha mẹ cô đã nuôi nấng cô, cùng cô đi khám bệnh, cô là gánh nặng lớn nhất của họ, giờ đây gánh nặng này cuối cùng đã được trút bỏ.
Dư Minh Hoài ho nhẹ một tiếng: “Tiểu Trừ?”
Dư Trừ phục hồi tinh thần: “Máy đo huyết áp của ông nội hỏng rồi, ở nhà còn một cái chưa dùng đến, con sẽ gửi cho ông, thuốc hạ huyết áp và thuốc đau đầu của bà nội đã hết rồi, ba nhớ mua nhé.”
Nói xong, cô quay người đi vào phòng ngủ, dừng lại hai giây rồi cầm máy đo huyết áp đi ra ngoài.
Cô không nghe thấy ba mẹ gọi cô hay nói gì cả.
Sau khi đi ra khỏi nhà, Dư Trừ ngẩng đầu lên, ánh nắng chiều hè chiếu lên gò má cô, dần dần nóng lên.
Hơn ba tháng, cái lạnh kéo dài từ cuối đông đến đầu hè, cuối cùng cô cũng có thể bình tĩnh chấp nhận những thay đổi trong gia đình và bước tiếp.
Sắc trời dần tối, Dư Trừ gửi tin nhắn: “Xin lỗi, gần đây diễn đàn trường em có đăng bài, liên quan đến chị và em, nhưng cũng đã giải quyết xong rồi, hy vọng không gây phiền toái cho chị.”
Tin nhắn chậm chạp chưa trả lời.
Cô lại gửi thêm hai tin nhắn nữa.
Thật lâu sau, Dư Trừ gõ đến dòng cuối cùng: Chị có ở Vĩnh Châu không?
*
Gió núi xào xạc thổi cỏ cây rì rào.
Côn trùng ríu rít, suối chảy róc rách, tất cả hòa quyện thành một bầu không khí yên tĩnh, thanh bình.
Trình Khuynh nhìn vầng trăng trên bầu trời, rồi nhìn ba mình đang quỳ lạy tổ tiên cách đó không xa.
Ông bà cô là giáo sư cũ của Đại học Vĩnh Châu, những năm cuối đời, họ bị gài vào một vụ bê bối về hành vi sai trái trong chuyên môn, danh tiếng bị ảnh hưởng nặng nề và bị đuổi khỏi trường. Vì vậy, từ khi còn nhỏ, Trình Viễn Sơn đã mong đợi cô trở về Vĩnh đại, điều tra rõ đến cùng năm đó thủ phạm là ai.
Qua nhiều năm như vậy, khả năng tìm ra sự thật rất mong manh nhưng Trình Khuynh lại tình cờ gặp được, cách đây không lâu, cô đã tìm được bản thảo gốc bài luận văn của ông bà mình và chứng minh được kẻ đạo văn thực sự là ai.
Trình Viễn Sơn đứng dậy, rít một hơi thuốc, nhìn con gái: “Con độc thân nhiều năm như vậy, không có dự định gì sao?”
Cô điểm nào cũng tốt, là niềm hy vọng của ông ấy, nhưng điều không tốt nhất ở cô là ý chí quá mạnh mẽ và ngày càng xa cách ông ấy theo năm tháng.
Vấn đề này đã nói quá nhiều lần, trước kia Trình Khuynh đều lắc đầu nói: 'Công việc bận quá, không muốn phân tâm', nhưng hôm nay, cô vô cớ dừng lại một chút, nói: “Ba đừng sốt ruột.”
“Con nói xem, mắt cao hơn đầu, rốt cuộc thích người như thế nào? Ba sẽ dựa theo tiêu chuẩn của con mà giới thiệu.”
Trình Khuynh cười: “Tiêu chuẩn gì chứ? Con thậm chí còn không biết mình có tiêu chuẩn gì.”
Điện thoại vừa rung lên, Trình Khuynh nhấc máy lên, sửng sốt.
Là cuộc gọi từ Dư Trừ.
Trên núi tín hiệu rất kém, cô ấn nghe máy: “Dư Trừ?”
Âm thanh trong điện thoại rè rè chói tai, giọng nghe rất nhỏ, Trình Khuynh lại gọi: “Dư Trừ?”
Sau mười giây, cuộc gọi đột ngột bị cúp máy.
Trước cuộc điện thoại này, có hai tin nhắn chưa đọc.
“Chị có ở Vĩnh Châu không?”
“Đến lúc rồi.”
Trình Khuynh trả lời tin thứ nhất: “Không ở.”
Nó quay vòng vòng rất lâu và phải rất lâu sau mới được gửi đi.
Hai giây sau, cô lại gửi một tin nhắn khác: “Đến lúc gì cơ?”
“Ối!”
“Sao vậy ba?”
Trình Khuynh thuận tay cất điện thoại vào túi, lùi lại hai bước, đẩy đám cây rậm rạp sang một bên, kéo ba mình đang ngã dưới đất lên.
Tin nhắn mới gửi đi xoay vài vòng, cuối cùng đông cứng lại thành một chấm đỏ nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.