Trời Sáng Nói Tạm Biệt

Chương 2

Đường Nhã

27/11/2013

Rất nhanh, ánh sáng trước mắt đột nhiên tối sầm, chứng minh suy nghĩ của Lâm Tử Huân, cô chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy bóng dáng cao to của Thiệu Diên từ trên cao nhìn xuống nhìn cô, nhếch môi như đùa cợt: "Vẫn ổn chứ?"

"Em không sao." Giận dỗi cúi đầu tiếp tục dọn dẹp, tại sao phải nói lời quan tâm người khác, anh không phải nên có chút vui sướng khi người gặp họa sao?

Thiệu Diên khẽ mím môi mỏng, ngồi xổm người xuống cho cao bằng cô, thời điểm nhìn thấy mảnh kiếng bể và máu, một hồi choáng váng tái nhợt.

Lâm Tử Huân phát hiện sự kì lạ của anh, ngơ ngẩn nói: "Anh làm sao vậy, thấy máu là choáng?"

"Không có." Hơi thở lạnh lẽo đáng sợ, bộ dáng nghiêm mặt người lạ chớ tới gần .

Lâm Tử Huân bị thái độ như vậy của anh dọa sợ, lập tức thu thập xong mảnh vụn ném vào thùng rác, mà anh đã đứng dậy từ lâu chuẩn bị rời đi, cô không nhịn được gọi anh, biết rõ là vô dụng vẫn còn hỏi: "Anh tại sao gần đây luôn về nhà trễ như thế? Cũng không có ăn cơm tối."

Chẳng lẽ. . . . . . Thật giống như tin đồn gần đây vậy, anh. . . . . . Kết giao bạn gái? Nghe nói, là Mạnh Linh hoa khôi của trường bọn họ.

Quay đầu, vẻ tái nhợt của anh rút đi, giống như là anh vẫn luôn bình tĩnh như vậy, cười châm biếm: "Cô muốn nói gì?"

"Anh. . . . . . Kết giao bạn gái?"

"Đối với cô mà nói có quan trọng không?" Hoàn toàn xoay người lại đối mặt với cô, anh đan chéo đôi tay dù bận vẫn ung dung nhìn cô: "Hoặc là nói, cô đang ghen?"

"Làm sao có thể?" Lâm Tử Huân cuống quít mặt một lần nữa hướng về bồn rửa, tay vươn vào trong bồn, thành phần hóa học trong nước rửa chén kích thích vết thương của cô một hồi đau đớn, cô lắp ba lắp bắp dùng lý do sứt sẹo: "Anh, anh tài cao, mới mười bảy tuổi, không nên. . . . . . Yêu sớm ."

Yêu sớm? Anh xấu xa cười rộ lên, từ từ đến gần cô, cúi đầu dọc theo bên tai của cô cọ cọ, cười khẽ quyến rũ: "Thật ra thì so với yêu sớm, tôi càng mê luyến cơ thể cô. . . . . . Toàn thân cao thấp của cô, tôi muốn thưởng thức rất nhiều địa phương."

Cúi đầu, khuôn mặt xấu hổ không tự kiềm chế đỏ lên, cô lấy cùi chỏ chống đẩy anh: "Anh, anh vì cái gì phải nói lời nói hạ lưu như vậy? Chúng ta. . . . . . Chúng ta là anh em."

"Tôi đã nói qua với cô, tôi ghét nghe thấy hai từ anh em."

Con ngươi tà tứ màu rám nắng sáng chợt lóe lên, anh dán cô, ngón tay thon dài linh hoạt giống như rắn vén cao váy dài của cô lên, thăm dò vào quần lót thật mỏng của cô, cắn vành tai trắng noãn của cô thở dốc: "Ví dụ như nơi này, tôi vẫn rất muốn thưởng thức."

* * *

"Này, các bạn đoán xem kịch bản lần này, nhân vật Juliette cuối cùng sẽ rơi vào ai nào?"

"Mình đoán nhất định là Mạnh Linh, cô ấy là hoa khôi của trường chứ sao. . . . . . Nhiều người ái mộ cô ấy như vậy, thời điểm toàn trường bỏ phiếu, số phiếu của cô ấy khẳng định cao nhất."

"Hừ! Ai nói cô ta là xinh đẹp nhất? Là cô ta phô trương nhất, luôn là một bộ dáng xử nữ thuần khiết bộ dạng mê hoặc mọi người, tôi cảm thấy Lâm Tử Huân xinh đẹp hơn so với cô ta, chỉ là Lâm Tử Huân người ta luôn ôn nhu dịu dàng điềm đạm, lại không thích khoe khoang, làm việc khiêm tốn."

"Vậy cũng đúng, khí chất của Lâm Tử Huân thật là mình càng nhìn càng thích, vừa nhìn sẽ khiến cho người khác có dục vọng muốn bảo vệ, cô ấy giống như đứng ở chỗ nào đều giống như một bức tranh an tĩnh."

"Đúng vậy a, nhưng mà Lâm Tử Huân hình như là luôn ngơ ngác, nhiều người thích cô ấy như vậy, chính cô ấy cũng không biết, tựa như ngày hôm qua, Bạch Thiên Vũ ở trước mặt mọi người thổ lộ với cô ấy!"

"Bất quá coi như Bạch Thiên Vũ lớn lên đẹp trai, gia thế hiển hách, vậy thì thế nào? Lâm Tử Huân người ta chính là không nói một tiếng nào đã đi rồi. . . . . ."

Đứng ở rước bảng thông báo, Tề Úy cùng Bùi Dực nghiêng nghiêng mắt nhìn bạn tốt của mình, đang mong đợi nhìn anh biến sắc mặt, nhưng người khác cố tình không phối hợp, nhấc chân dài rời đi.

Tề Úy cùng Bùi Dực nhìn nhau nhếch môi, một trái một phải hỏi Thiệu Diên: "Làm sao vậy?"

"Mình giống như là làm sao?" Thiệu Diên miễn cưỡng đi, nhưng trong tròng mắt rõ ràng lại hàm chứa ý lạnh.

"Cậu đang ghen tỵ?" Bùi Dực lại gần bạn tốt nói nhỏ bên tai.

Thiệu Diên dừng bước lại, nhìn Bùi Dực, vẻ mặt rét lạnh: "Mình sẽ không ghen tỵ vì bất luận kẻ nào, hơn nữa người đó còn là Lâm Tử Huân."

Thiệu Diên bỏ lại lời nói rồi đi xa, Bùi Dực bất đắc dĩ nói với Tề Úy, nhún vai: "Nhưng mà mình chưa nói người kia là Lâm Tử Huân."

* * *

"Lâm hội trưởng khỏe."

Thời điểm Thiệu Diên đi vào phòng làm việc của hội học sinh, toàn bộ trưởng nhóm của các ban đã đến đông đủ, bọn họ đứng lên khẽ khom người bày tỏ lễ phép.

Đối với việc vừa mới lên năm hai đã trở thành Hội trưởng của hội học sinh trẻ tuổi nhất trong lịch sử, mọi người không chỉ không có ý kiến, còn càng cung kính hơn đối với anh, bởi vì mặc dù anh trẻ tuổi, nhưng năng lực vã sự quyết đoán cũng quá rõ ràng.

Sự xưng hô này khiến Thiệu Diên khẽ nhăn mi tâm, trầm giọng nói: "Mời ngồi."

Mọi người biết tác phong hội trưởng gọn gàng, liền trực tiếp nói vào chủ đề hội nghị, trưởng nhóm ban văn nghệ đem tài liệu đưa cho Thiệu Diên: "Lần này kỷ niệm ngày thành lập trường trọng tâm chính là kịch bản “ Romeo và Juliette”, ứng cử viên cho Romeo đã xác định, là phó nhóm kịch Bạch Thiên Vũ, về phần nữ chính. . . . . ."

Mọi người hình như cũng có chút cứng họng, Thiệu Diên nhẹ nâng con mắt: "Nói."

"Mạnh Linh và Lâm Tử Huân được ủng hộ nhiều nhất, chúng tôi tạm thời còn chưa có quyết định, muốn mời hội trưởng ra quyết định."



Mạnh Linh là bạn gái tin đồn của hội trưởng, Lâm Tử Huân là em gái của hội trưởng, ai dám tùy ý quyết định? Vạn nhất nếu không cẩn thận đắc tội hội trưởng vui buồn thất thường, vậy thì không dễ chơi.

Thiệu Diên cụp mắt, một ngọn lửa cô danh thiêu đốt ở ngực, cuối cùng, anh đứng dậy quăng mấy chữ liền tan họp.

"Dùng Mạnh Linh."

Cũng bởi vì mấy cái chữ đơn giản này, tin đồn bát quái trong trường học bắt đầu khí thế ngất trời lan nhanh, thì ra là Mạnh Linh thật sự có quan hệ mờ ám với Hội trưởng hội học sinh, thế cho nên ngay cả em gái anh đều không để ý.

* * *

Lại là đêm tối như mực.

Lâm Tử Huân rón rén đi vào phòng của Thiệu Diên, không biết bắt đầu từ lúc nào, thì cô có cái thói xấu này, thời điểm đêm khuya yên tĩnh cố chấp xâm nhập thế giới của anh, trời sáng lại rời đi.

Mặc dù biết anh sẽ làm gì với mình, cô vẫn thực hiện lời của mình như cũ, cô tin tưởng, một ngày nào đó anh sẽ tiếp nhận quan tâm của cô.

Đứng ở ban công, cô có chút chần chừ nhìn bóng lưng của anh, mọi người đều nói, Lâm Tử Huân không thích nổi bật, nhưng không chứng tỏ rằng cô không quan tâm mọi thứ, về lời đồn đại gần đây, cô ít nhiều cũng biết, nhưng mà cô chỉ là em gái của anh, những chuyện kia là không tới phiên cô quản. . . . . .

Thiệu Diên bỗng chốc xoay người, dọa Lâm Tử Huân giật mình, cô ôm ngực cố gắng tỉnh táo lại, lại nhìn thấy anh hình như lâu rồi không có hút thuốc lá: "Vì sao anh lại hút thuốc lá?"

"Liên quan gì tới cô!" Thiệu Diên thở dài phiền não hít sâu một hơi: "Tối nay tôi không muốn nhìn thấy cô, cút."

Tâm mong chờ như bị ai nhéo, mặc dù cô đã sớm biết anh lấy tổn thương cô làm thú vui, chỉ là cô vẫn vô dụng như cũ sẽ bởi vì anh nói mà khổ sở: "Anh làm sao vậy? Tâm tình không tốt. . . . . . Cãi nhau với bạn gái?"

Gặp quỷ! Bạn gái

Anh nhìn Lâm Tử Huân, giọng điệu có chút khó chịu: "Chuyện của tôi không cần cô quan tâm, cô vẫn nên quan tâm đến người ái mộ cô, theo đuổi cô đi."

Người ái mộ cô, người theo đuổi cô? Rốt cuộc anh đang nói cái gì?

Chẳng lẽ. . . . . .

"Ý anh là Bạch Thiên Vũ?"

"Tôi quản khỉ gió hắn là Bạch Thiên Vũ hay là Hắc Thiên vũ, chuyện của cô tôi không đếm xỉa tới."

Lâm Tử Huân sợ run một hồi lâu, cười khẽ một tiếng.

"Cô cười cái gì?"

"Thì ra là anh cũng sẽ quan tâm tới chuyện của em."

"Quan tâm cô?" Giọng điệu của anh trở nên vô cùng ác liệt, cười quái dị: "Cô không nên tự cho là đúng, tôi chỉ là hy vọng cô xử lý tốt chuyện riêng của mình, không để cho tôi ở tình thế khó xử trong công tác, tránh cho người ta cho là Hội trưởng hội học sinh là anh trai cô, vai nam chính là của người ái mộ cô, nên cô có thể lấy được vị trí nữ chính."

Cô. . . . . . Lúc nào thì làm khó cho hắn? Lại lúc nào thì muốn làm nữ chính rồi hả?

Lâm Tử Huân sắc mặt có chút trắng bệch, quật cường nhỏ giọng phản bác: "Nhưng anh đã làm quyết định chọn Mạnh Linh không phải sao?"

"Bây giờ cô là đang trách cứ tôi?"

"Không. . . . . ." Lâm Tử Huân tiến lên ngửa đầu nhìn hắn, nói nghiêm túc: "Em chưa bao giờ muốn làm nữ chính, cũng không biết người ái mộ cái gì, anh biết, mục tiêu của em vẫn là anh."

Khóe môi giễu cợt cứng đờ, cô biết mình đang nói cái gì không?

"Lâm Tử Huân, tôi có nói qua không. . . . . ."

"Không cần yêu anh!" Lâm Tử Huân cắn môi nhanh chóng nói tiếp, cô biết, cô biết! Không cần anh nhắc nhở từng lần một, bởi vì cô không thương anh, thật sự không thương, cô chỉ là muốn trợ giúp anh: "Em sẽ không quấy nhiễu anh, coi như anh kết giao mấy trăm bạn gái em đều không ngại, em nói rồi, chỉ là hi vọng anh tiếp nhận em."

Khí lạnh bao trùm xung quanh anh, anh nâng cằm của cô lên, nắm thật chặt làm cô đau, giống như satan thần bí chất vấn: "Là cô nói, tôi kết giao mấy trăm bạn gái cô cũng sẽ không để ý?"

"Đúng vậy." Lâm Tử Huân đè nén xuống nỗi đau quái dị, gật đầu.

"Tốt, vậy tôi nghe lời cô."

Anh nghe cô, lần đầu tiên, nhưng tại sao cô lại có cảm giác mờ mịt giống như hít thở không thông đây?

* * *

Lâm Tử Huân lần đầu tiên biết, "anh trai" cô là người giữ chữ tín như vậy.

Phụ nữ bên cạnh anh bắt đầu người này tiếp theo đổi người khác, người đàu tiên là hoa khôi của trường Mạnh Linh, tiếp đó là những nữ sinh khác nhau, bên cạnh anh cơ hồ chưa từng thiếu người xuất sắc, thế cho nên cô cũng không đến gần được bên cạnh anh.

Cô bắt đầu không đến phòng của anh vào buổi tối, cô sợ nhìn thấy anh sẽ không khống chế được khó chịu.



Mà anh thid thay đổi hẳn, bắt đầu mang theo các loại nữ sinh xuất hiện tại nơi cô nhìn thấy, thậm chí là cửa lớn Lâm gia, anh ôm hôn nữ sinh khác. . . . . . Thậm chí nhiều hơn, tựa như anh từng đối xử với cô như trước kia vậy.

Cô bắt đầu đêm không thể say giấc, trong đầu toàn bộ đều là những hình ảnh kia, có một giọng nói nói cho cô biết, anh là của người khác rồi, là của người khác rồi.

Cuộc sống ngày qua ngày hành hạ Lâm Tử Huân ngày càng gầy gò, cô không hiểu mình như thế nào, đến tột cùng cô muốn cái gì. . . . . .

"A!" Từ trong ác mộng thức tỉnh, Lâm Tử Huân từ trên giường ngồi dậy, cô cười khổ phát hiện mình mồ hôi lạnh toàn thân, mặt ướt lệ, cũng rốt cuộc hiểu rõ sự thật tàn nhẫn đó.

Tựa như anh nói, Lâm Tử Huân, cô đã yêu tôi.

Cô chôn đầu gối khóc rống, đúng vậy, cô thừa nhận, cô yêu anh, từ ngày đầu tiên khi anh xuất hiện trước cửa lớn nhà cô, cô nhìn thấy anh lần đầu tiên nhìn liền yêu anh, yêu sâu sắc, yêu không thể bỏ, yêu đến vô luận anh đối xử với cô thế nào, cô chỉ muốn ở tại bên cạnh anh, giúp anh xua đuổi tất cả cô tịch cùng lo lắng.

Nhưng mà anh một chút cũng không thích cô, anh ghét cô.

Nhưng nếu tiếp tục như vậy nữa, cô nhất định sẽ điên mất, cô ghét những nữ sinh luôn vây quanh anh.

Mất trí nhảy xuống giường, cô chạy về phía phòng vừa quen thuộc vừa xa lạ mà đã lâu chưa từng bước vào, anh tựa vào đầu giường, nhìn thấy cô nhếch nhác xông tới, xoay đầu đi chế giễu: "Thế nào? Lại tới giảng dạy? Tôi cho là, cô vĩnh viễn không trở lại."

Cô nhìn anh, bừng tỉnh hiểu ra, anh đang ép cô nàng, ép cô tìm đến anh, rõ ràng không thương cô, cũng không cho phép cô không thương anh, anh thành công.

Tay chân lạnh lẽo đứng ở bên giường anh, cô nếm được máu tanh trong miệng: "Em yêu anh."

Anh khẽ nâng con mắt, nhìn thẳng cô, hiện ra đắc ý thực hiện được nhưng lại mang theo tàn nhẫn: "Cho nên?"

"Em không hy vọng xa vời anh yêu em." Lâm Tử Huân lời vừa ra khỏi miệng, lệ như suối trào: "Em không biết tại sao anh lại chán ghét em như vậy, nhưng mà. . . . . . Em yêu anh, bất luận anh làm gì đối với em, em đều không trách anh, chỉ là van cầu anh, không cần mang bất kỳ nữ sinh khác xuất hiện, em không chịu nổi, anh. . . . . . Anh muốn làm gì, em đều có thể thỏa mãn anh."

"Vậy sao?" Anh đứng dậy ngồi ở bên giường, tà nịnh cuồng vọng giống một quân vương, mà trước mặt của anh là món đồ chơi: "Cái gì cô cũng nguyện ý làm?"

"Em nguyện ý."

"Vậy sao?" Anh buông xuống tầm mắt, khiến Lâm Tử Huân theo ánh mắt của anh, nhìn anh. . . . . . Ngoài cửa sổ, đêm lạnh như nước, cũng không giống như lòng của Lâm Tử Huân, lạnh thấu xương.

* * *

Một tay chống đỡ lấy cằm, Lâm Tử Huân nhìn ngoài cửa sổ ngẩn người, bên tai là giọng nói đã hình thành thì không thay đổi của thầy giáo Trung Quốc, giọng nói khô khan giảng giải tác phẩm văn cổ, mà suy nghĩ của cô đã bay xa. . . . . .

"Lâm Tử Huân! Em đang nghĩ cái gì?"

Đột nhiên, một tiếng điểm danh nghiêm nghị dọa sợ khiến cô quay đầu, thầy giáo Trung Quốc đang cầm thước gõ bục giảng: "Bây giờ em đã là lớp mười hai rồi, có thể thi đậu một trường đại học tốt hay không, bây giờ là thời khắc quan trọng nhất! Vì sao em một chút ý thức nguy cơ cũng không có? Thật không hiểu vì sao đều là con Lâm gia, tại sao em và anh trai em lại khác biệt lớn như vậy?" Hừ một tiếng hận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, thầy giáo không để ý Lâm Tử Huân, bắt đầu giảng bài lần nữa.

Ngơ ngác nhìn không ít người quăng tới ánh mắt nhìn có chút hả hê, Lâm Tử Huân lại chỉ có thể cười khổ, lời như vậy, cô nghe qua ngàn vạn lần, đã chết lặng không chịu nổi.

Cô thừa nhận cô không bằng thiên tài như anh, không cần học tập cũng có thể thành tích xuất sắc, còn không cần thi cũng đã được trường đại học nổi danh nhận vào.

Nhưng có ai biết, "anh cô" cô . . . . . . Có "anh trai" nào sẽ đối với em gái làm chuyện tình không gì kiêng kỵ như vậy?

Kể từ khi nói ra ba chữ cấm kỵ này, cô hoàn toàn xong rồi, anh tùy ý chiếm đoạt cơ thể cô, tình cảm của cô, cô lại không còn đường lui, nhưng mà anh rất giữ chữ tín, hơn một năm này, bên cạnh đã không xuất hiện bất kỳ phụ nữ khác nữa, anh nói, đồ chơi, chỉ cần một là đủ.

Giống như mọi khi, nghĩ tới những thứ này cô liền đau lòng, chỉ là kỳ quái anh chưa bao giờ làm đến cuối cùng, cho dù anh đối với cơ thể cô đã quen thuộc giống như đối với chình mình vậy, nhưng. . . . . . Cô vẫn là một xử nữ như cũ.

Dĩ nhiên, cô sẽ không ngây thơ cho đó là anh đang thương tiếc.

Tiếng chuông tan học rốt cuộc vang lên, Đoạn Tuyết Huỳnh và Hạ Vi Lam đi tới bên cạnh Lâm Tử Huân toàn thân xụi lơ ở trên bàn học, vỗ vỗ cô an ủi: "Đừng như vậy."

Hé ra nụ cười mềm mại: "Mình không sao a, mình rất khỏe."

Đột nhiên Hạ Vi Lam giống như là nghĩ tới điều gì, vui mừng nói: "Tử Huân, ngày kia là sinh nhật mười tám tuổi của cậu, đêm hôm đó mình và Tiểu Huỳnh giúp cậu tổ chức sinh nhật."

Ah, sinh nhật của cô? Chính cô cũng sắp không nhớ rõ, Đúng vậy a, đã mười tám tuổi rồi.

Nhưng. . . . . .

"Buổi tối mình không rảnh, đổi thành ban ngày đi, ba mẹ mình gần đây đi Nam bộ công tác, bọn họ dặn dò buổi tối mình phải ở nhà." Lừa gạt bạn tốt, Lâm Tử Huân có cảm giác tội lỗi, nhưng không có biện pháp, cô sao có thể nói cho họ biết, buổi tối. . . . . . Cô phải ở bên cạnh anh, cho dù cái gì cũng không làm, cũng không thể có ngoại lệ.

"Như vậy a. . . . . ." Đoạn Tuyết Huỳnh có chút thất vọng, tiếp theo hào phóng nói: "Không sao, ban ngày cũng giống vậy, chúng ta nhất định sẽ tặng quà mà cậu thích."

Quà tặng yêu thích. . . . . . Không biết anh có thể tặng hay không? Hay là giống như trước đây, căn bản là không nhớ được sinh nhật của cô. . . . . .

* * *

"Ưmh. . . . . ." Tiếng rên nhẹ vang lên ở trong bóng tối, ánh trăng nhàn nhạt lọt qua rèm cửa chiếu lên cửa kính bao trùm dáng người mỹ lệ, da thịt cô trắng noãn phủ một tầng ánh sáng bạc, áo ngủ tơ lụa nửa cởi bên hông, tóc dài xõa, dáng vẻ cực kỳ mê người.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Trời Sáng Nói Tạm Biệt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook