Trời Sáng Nói Tạm Biệt

Chương 5

Đường Nhã

27/11/2013

Hồi tưởng điên cuồng đêm qua, Lâm Tử Huân cảm giác không thể tin được.

Cô cho tới bây giờ đều không cho rằng mình là một người phụ nữ dũng cảm, cô mềm yếu, cô lệ thuộc vào anh mới có thể sống, chỉ là lần này, cô cuối cùng nên vì mình làm chủ một lần, sắp xếp xong xuôi tất cả, sau đó gọi điện thoại cho anh.

Nói cho anh biết, cô sai lầm rồi, cô khuất phục, vĩnh viễn sẽ không cố ý ầm ĩ nữa.

Thật ra thì là muốn cố tình gây sự cũng không có cơ hội thôi.

Lần đầu tiên, cô chủ động quyến rũ anh, đã lâu không gặp, cô nhìn thấy đáy mắt anh đè nén lửa dục, thật ra thì, anh vẫn là muốn cô thôi.

Cô thế mới biết mình là thật sự bị anh dạy dỗ vô cùng tốt, cô cư nhiên cũng biết anh đang có địa phương nhạy cảm, cho nên trêu đùa anh, không phải là một chuyện quá khó khăn.

Cô không có ẩn nhẫn ở trên người của anh càn rỡ dong ruỗi, lên tiếng yêu kiều, đây chẳng qua là bởi vì cô biết đây là một lần cuối cùng.

Anh là người ít ngủ, cho nên ngay từ đầu cô đã bỏ thêm thuốc ngủ vào bên trong rượu đỏ của anh, bởi vì anh có thói quen là sau khi uống ly rượu đỏ, rút ra điếu xì gà, tựa hồ chỉ có như vậy, anh mới có thể ngủ.

Mò mẫm đứng dậy mặc quần áo tử tế, lấy ra hành lý trước đó giấu kỹ, tất cả đã sẵn sàng, cô đi tới bên giường ngồi xuống, nhờ vào ánh trăng nhìn dung nhan quen thuộc, đưa tay đặt lên, dáng dấp anh thật là đẹp mắt, so với tất cả đàn ông cô gặp qua đều đẹp mắt, sóng mũi cao, môi mỏng, còn có đôi mắt mê người, luôn là khiến cho cô không nhịn được mềm lòng đến gần, nhưng. . . . . .

Cô xuống nước mắt, cúi người dán lên môi mỏng của anh, lành lạnh, cô cũng không muốn rời đi, liền muốn như vậy hôn anh đến già

.

Thiệu Diên, em yêu anh, không có ai so với em yêu anh hơn, nhưng tại sao anh không thể yêu em?

Nghẹn ngào cố gắng thì thầm, giống như là nói cho mình nghe: "Diên, có thể hay không, anh có một ngày cũng sẽ yêu em, cho dù là lừa em cũng được."

Trái tim vô cùng đau nhức, cô không muốn xa cách anh a, không muốn.

Mặt trời mới khẽ để lộ ra, nhắc nhở cô sự thật đến lúc phải đi.

Cười đến thảm như vậy.

Thân ái, từ thật lâu trước kia khi bắt đầu, thời điểm mỗi lần trời sáng, em nhất định phải nói với anh tạm biệt, nhưng là khi đó, mỗi đến đêm khuya em còn có thể nhìn thấy anh, cho dù là trái ngược buổi sáng nói tạm biệt, em vẫn còn mong đợi mỗi một ngày ban đêm lại tới.

Nhưng là lần này, thật sự là vĩnh viễn rồi.

Trời đã sáng, chúng ta phải nói tạm biệt rồi.

Tình yêu của em. . . . . .

Năm năm sau, tại sân bay Đài Bắc.

Một cái lắc mình, cô ôm chặt thân thể nho nhỏ mềm mại trong ngực, trốn vào khúc quanh bên cạnh cửa lớn sân bay, dựa vào tường nhắm mắt lại, khẽ thở hổn hển, nghe trái tim của mình đập không ngừng. . . . . .

Nước mắt lạnh lẽo dọc theo khóe mắt khép chặt chảy ra, lướt qua gương mặt, chảy vào môi khẽ run, khổ sở đến khiến cô không biết làm sao.

Hồi lâu, một chút ấm áp dán lên khóe mắt cô, làm cho cô một hồi run rẩy mở mắt, thay dịu dàng cưng chiều cười: "Nghiên Nghiên, làm sao vậy?"

Đứa bé ở trong ngực xinh đẹp như búp bê cắn cái miệng nhỏ nhắn mềm mại: "Mẹ, tại sao lại khóc?"

"Mẹ không khóc." Cô vội vã nắm tay nhỏ bé của con gái, áp vào gò má của mình: "Mẹ là vui mừng."

Đứa bé cười rộ lên, cười đến rực rỡ hồn nhiên: "Mẹ là bởi vì trở lại Đài Bắc mà vui mừng sao? Mẹ nói qua, nơi này mới là nhà của mẹ và Nghiên Nghiên, đúng không?"

"Trả lời" nhẹ nhàng nói ra chữ này, cô lại không có cốt khí khiến nước mắt lại rơi lần nữa, dựa vào bả vai con gái khóc thút thít.

Ánh mặt trời kéo dài bóng dáng của hai người đang ôm nhau ở cửa, bóng dáng kéo dài khiến cho trống rỗng cô tịch trong lòng cô tàn sát bừa bãi, đúng vậy, cô rốt cuộc trở lại, cái địa phương từng khiến cô đau thấu tim nhưng vẫn lưu luyến.

Đài Bắc là nhà của bọn họ, là cố hương cô lưu luyến nhất, có người nhà của cô, bạn bè và người cô yêu sâu đậm nhất nhưng lại không bao giờ yêu cô.

Năm năm trước, cô mang theo trái tim tan vỡ rời đi, lựa chọn một mình phiêu bạt, một mình sinh hạ con gái của bọn bọ.

Cô không hối hận, cho dù là năm năm đã trôi quá, cô vẫn như cũ mang theo trái tim khôn hoàn chỉnh trở lại, vẫn ngu ngốc như cũ, không hiểu cái gì gọi là hối hận.

Chỉ là. . . . . . Dường như tất cả cũng đã thay đổi, thay đổi khiến cô không có chỗ dung thân, thay đổi khiến cô không biết nên đi nơi nào.

Cô xoay người, thận trọng thò đầu ra, phát hiện chiếc xe vốn cách họ không xa đã lái đi, mà người ở trên xe chính là bạn tốt nhất của cô người khiến cô luôn nhớ nhung Hạ Vi Lam, đột nhiên vô tình gặp gỡ lại như vậy khiến cho cô rụt vào mai.

Cô chỉ có thể tránh né cô ấy, trời mới biết cô hận không được tiến lên ôm thật chặt cô ấy, nói nhưng uất ức cùng đau đớn của mình ở bên ngoài những năm gần đây với cô ấy, nhưng cô không thể, không thể tùy hứng như vậy, cô gần như còn không thể xác định quay trở về là đúng hay sai. . . . . .

Để con gái ở trong ngực xuống, vừa dắt tay nhỏ bé của nó, vừa kéo vali hành lý, gượng cười: "Nghiên Nghiên, chúng ta đi thôi."

Nhưng là đi. . . . . . Nên đi nơi nào?

Trở lại là kế hoạch trong lúc nhất thời kích động không hề tính toán, cô nhớ anh, mất trí điên cuồng nhớ anh, biết rõ là không nên, chỉ là anh có phải đã quên mất, trên cái thế giới này, còn có một người phụ nữ tên Lâm Tử Huân?

Tay nhè nhẹ bị mở ra, cũng kéo lại thần trí Lâm Tử Huân, cô mờ mịt cúi đầu, nhìn thân thể nho nhỏ ngước đầu nên: "Mẹ, chúng ta muốn đi đâu? Chân của Nghiên Nghiên rất mỏi."

Mẹ con cô đang ở đâu?

Nhìn quanh bốn phía, Lâm Tử Huân kinh ngạc phát hiện mình đang đứng ở ngã tư đường, xe cộ qua lại không dứt khiến cho cô có chút choáng váng, năm năm không trở về, thành phố đã từng quen thuộc này cư nhiên làm cho cô xa lạ. . . . . .

Cô có thể đi nơi nào? Không thể về nhà, cũng không thể tìm Đoạn Tuyết Huỳnh và Hạ Vi Lam!

Ban đầu bốc đồng rời đi, bỏ xuống người thân cùng bạn tốt, cô có tư cách gì, mặt mũi gì ở thời điểm vất vả lại xuất hiện như vậy, làm bọn họ đau lòng khổ sở?

Số tiền còn lại ở trong túi năm đó mang đi cũng bắt đầu nhắc nhở sự túng quẫn của cô, cô có thể không sao cả, nhưng con gái thì làm sao? Nó phải sinh hoạt, phải đi học.

Từ trong vali móc cái chìa khóa, nắm chặt, cô có muốn đánh cuộc một lần hay không, đánh cuộc anh đã không còn ở nơi đó, Đúng vậy a, anh cũng không thể ở nơi đó, cho dù đang ở Ý, cô vẫn thường nhìn lén tin tức của anh, người đàn ông thành công như vậy, đã sớm ở phòng ốc tốt hơn, bên cạnh có nhiều phụ nữ xinh đẹp hơn đi.

"Nghiên Nghiên, chúng ta về nhà thôi."

Lâm Tử Huân cố gắng khiến cho nụ cười của mình nhìn vui vẻ, cô thích nhất là cô con gái y hệt thiên sứ, chúng ta phải về nhà rồi, nhà của ba và mẹ, cho dù nơi đó, có thể không có ba.

Sau năm năm, lần nữa đi vào nơi này, đau đớn trong lòng Lâm Tử Huân cũng không có giảm bớt một phân một hào.

Nơi này bài biện cùng năm đó gần như giống nhau như đúc, chỉ là tất cả cũng bị phủ một lớp bụi thật dầy, chứng tỏ nơi này đã thật lâu không có ai tới, Lâm Tử Huân vừa vui mừng lại thất vọng.

Vui mừng là bởi vì anh sẽ không tới nơi này, cô và Nghiên Nghiên có thể an tâm ở tại nơi này, không bị hắn phát hiện; thất vọng là anh thật sự không có một tia lưu luyến, chính cô đã là người trong ký ức của anh.

* * *

Dắt con gái đi vào thư phòng, nơi này là địa phương cực kỳ có hơi thở của anh, anh luôn là trong thư phòng loay hoay trời đất quay cuồng, cười khẽ lau bàn làm việc, ôm lấy thân thể nho nhỏ của con gái đứng ở trên bàn, cọ cọ mũi với con gái: "Nghiên Nghiên, về sau cùng mẹ ở nơi này có được hay không?"

"Chỉ cần cùng mẹ ở chung một chỗ, nơi nào cũng được."

Lâm Mộ Nghiên ngứa mũi cười rộ lên, ôm cổ của Lâm Tử Huân làm nũng.

Lòng của Lâm Tử Huân mềm mại mà hạnh phúc, sinh con gái ra, là chuyện tốt nhất đời này cô đã làm đi, con gái đáng yêu xinh đẹp như vậy, con gái của bọn bọ, là trụ cột duy nhất của cô sau này, coi như anh vĩnh viễn không thuộc về cô, nhưng ít ra đứa bé này cũng là của anh, nhìn con gái giống anh như khuôn mẫu, cô cảm thấy rất an ủi, cực kỳ vừa lòng.

Không biết kích động từ đâu, Lâm Tử Huân siết chặt gương mặt con gái: "Nghiên Nghiên, con biết không? Cái bàn đọc sách này, là chỗ làm việc của ba con trước kia."

"Ba?" Lâm Mộ Nghiên con ngươi đơn thuần tò mò lóe sáng, giống như đối với lời nói của cô rất có hứng thú.

Thật ra thì Lâm Tử Huân biết, mặc dù con gái mới bốn tuổi, nhưng nó rất thông minh, rất hiểu chuyện, rõ ràng phát hiện bên cạnh bạn bè đều có ba mẹ, nhưng mình không có, nhưng lại chưa bao giờ hỏi cô, tựa hồ sợ cô đau lòng khổ sở, đây đều là nuối tiếc của con gái, nhưng là con gái đối cô yêu không ít một phân một hào nào.

"Đúng vậy a, ba! Ba con thường làm việc ở chỗ này, phần mềm đầu tiên của anh là hoàn thành ở nơi này, cho nên sau này mới có công ty."

Lâm Mộ Nghiên khéo léo cười ôm Lâm Tử Huân: "Ba thật là lợi hại."



Mẹ con cười ôm nhau thật lâu, cô đơn nhưng cũng là hạnh phúc.

Sau khi an định tất cả, Lâm Tử Huân đưa con gái đi vườn trẻ, mà mình mờ mịt ở trên đường đi dạo, cô muốn tìm công việc, phải nuôi sống mình và con gái, nhưng là cô có thể làm cái gì đây?

Rốt cuộc, Lâm Tử Huân đi tới một tòa nhà, thấy được tuyển dụng trước tòa nhà, công ty vệ sinh Lợi Á.

Cửa chính dán tờ thông báo tuyển nhân viên, trình độ học vấn chỉ yêu cầu tốt nghiệp trung học là được.

Tựa hồ thấy hi vọng, đây coi như là trời không tuyệt đường người, cô không thể đến công ty lớn nộp đơn, có thể sẽ có người nhận ra cô là thiên kim công ty Lâm thị, huống chi tất cả sự thật cũng nhắc nhở cô, cô ngay cả đại học cũng không có tốt nghiệp, làm sao tìm được một phần công việc tốt?

Đây, chính là chỗ này thôi. Cô thận trọng đi vào tòa nhà công ty, đi tới tầng lầu công ty vệ sinh Lợi Á.

Tầng lầu này rất sạch sẽ, lại thưa thớt người, Lâm Tử Huân lấy dũng khí gõ cửa: "Xin hỏi, có ai không?"

Rất nhanh, một người phụ nữ mặc đồ công sở hành chính tươi cười rạng rỡ xuất hiện: "Xin chào tiểu thư, xin hỏi có thể giúp gì cho cô?"

Lâm Tử Huân lễ phép khom người mỉm cười: "Xin chào, tôi là tới nộp đơn."

Cô gái đó rõ ràng kinh ngạc, giống như người phụ nữ khí chất cao quý mảnh khảnh trước mắt đang nói chuyện cười: "Tiểu thư cô xác định?"

"Ừ." Lâm Tử Huân kiên định gật đầu một cái, cô hiểu ý tứ của cô gái này, nhưng là cô không có lựa chọn nào khác, cô đã từng là đại tiểu thư, nhưng hơn nữa là, cô bây giờ là một người mẹ phải tự lực cánh sinh, tha hương phiêu bạc năm năm đã đủ luyện cô thành kiên cường, cô tin tưởng cô có thể.

"Tiểu thư, mời đi theo tôi." Nói xong, tiểu thư hành chính dẫn theo Lâm Tử Huân đi tới phòng làm việc của quản lý, gõ cửa đi vào.

Tiểu thư hành chính làm như có chút khó xử: "Quản lý, tiểu thư này nói là tới nộp đơn."

Người quản lí trên năm mươi tuổi, hơi béo, ngẩng đầu từ trong tài liệu lên, thấy Lâm Tử Huân, không hiểu nói: "Tiểu thư, chúng tôi muốn tuyển chính là nhân viên vệ sinh, cô hiểu chưa?"

"Tôi hiểu." Lâm Tử Huân hơi lộ ra kích động: "Tôi rất nghiêm túc thấy rõ ràng tờ thông báo mới tiến vào ."

Nhưng quản lý cùng tiểu thư hành chính trao đổi ánh mắt, lần nữa quan sát Lâm Tử Huân.

Cho dù toàn thân cô chỉ mặc váy liền thân mộc mạc, cũng không cách nào che giấu khí chất ưu nhã cao quý bẩm sinh, đủ để cho người đi đường hoảng hốt ngoái đầu lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, mang theo kiên cường không che giấu được, ngón tay trắng nõn không thô ráp chút nào cũng tiết lộ thân phận cô là không phải đơn giản, người như vậy, vì sao làm một nhân viên vệ sinh?

Lâm Tử Huân giọng mang vội vàng: "Quản lý, xin ông tin tưởng tôi, cái gì tôi cũng có thể làm, bây giờ nhân viên vệ sinh tòa nhà, tôi đều có thể làm được, tôi rất cần phần công việc này, nếu như mà tôi làm không tốt, bị người ta khiếu nại, nếu như ông khai trừ tôi, tôi cũng sẽ không có ý kiến."

"Tiểu thư." Quản lý khụ hai tiếng, uyển chuyển hỏi: "Có thể hỏi nguyên nhân gì khiến cô phải làm công việc như vậy hay không? Ừ, cô nên hiểu ý của tôi, cô không giống như là người cần phải làm những công việc này."

"Tôi. . . . . ." Lâm Tử Huân cứng họng, cô làm sao có thể không biết? Giọng điệu mềm mại có chút cứng rắn: "Quản lý, tôi, tôi có một con gái bốn tuổi, nó, nó không có ba, tôi nhất định phải dựa vào chính mình nuôi sống nó."

Cô có một con gái bốn tuổi?

Quản lý cùng tiểu thư hành chính không dám tin một người phụ nữ mảnh mai trẻ tuổi như vậy, làm sao có thể một mình sinh dưỡng một cô con gái bốn tuổi? Vậy nên không cần hỏi nữa, bọn họ cũng biết sau lưng của cô nhất định có chuyện xưa.

Tiểu thư hành chính lộ vẻ xúc động: "Quản lý, ông giúp cô ấy một chút đi, tôi tin tưởng cô ấy có thể."

Thở dài, quản lý tựa hồ cũng bị vẻ Lâm Tử Huân quật cường này thuyết phục: "Vậy thì tôi cho cô một cơ hội, thời gian thử việc ba tháng, cô còn có con gái, cô chỉ có thể làm theo giờ, cô cảm thấy thế nào?"

"Cám ơn ông, quản lý, cám ơn ông." Lâm Tử Huân vui mừng không ngừng cúi người chào, mặc kệ là cái gì, chỉ cần có việc là được.

"Cô chừng nào thì có thể bắt đầu?"

"Tùy thời đều có thể." Lâm Tử Huân kích động, chính cô vẫn thường đưa Nghiên Nghiên đến vườn trẻ, là công việc buổi sáng mọi ngày của cô, buổi tối lại đi làm là được rồi, ông trời tựa hồ đối với cô cũng không tệ .

Quản lý hiểu ý cười cười, từ trong ngăn kéo rút ra mẫu đơn cho cô điền: "Cô trước điền xong lí lịch cá nhân của cô, tôi sẽ tra một chút xem trước mắt có công việc thích hợp với cô."

Cung kính nhận lấy tờ đơn, ở chỗ tên Lâm Tử Huân dừng lại một chút, tạm thời có lẽ không cần để tên thật có thể sẽ tốt hơn, vì vậy theo bản năng viết lên rồi. Hai chữ " Thiệu Huân", đem tất cả tài liệu thật thật giả giả hoàn thành, lần nữa đưa cho quản lý.

Mà quản lý cũng điều tra tài liệu khách hàng yêu cầu trên máy tính, dặn dò: "Buổi sáng ngày mai tám giờ tại khách sạn Bùi thị Thịnh Thái, việc vệ sinh sạch sẽ tầng lầu tiếp khách liền giao cho cô rồi, hi vọng cô có thể làm tốt."

"Vâng". Lâm Tử Huân cắn răng nghiêm túc gật đầu.

Bùi thị dù sao cũng có cảm giác có chút lo lắng, đó là công ty dưới quyền quản lý của Bùi Dực đi.

"Hô. . . . . ." Thoải mái thở dài một hơi, Lâm Tử Huân ngồi dậy đấm đấm bả vai, nhìn mặt sàn toilet sáng lấp lánh hài lòng cười, ai nói mười ngón tay đại tiểu thư không dính nước không làm được cái gì, vì con gái, cô cái gì cũng có thể.

Lau sạch cái trán đầy mồ hôi hột, Lâm Tử Huân đem một lọn tóc dài mềm mại xõa xuống vén ra sau đầu, để xuống cây lau nhà bắt đầu lau gạch men sứ.

Đột nhiên, cửa toilet bị mở ra, dọa Lâm Tử Huân giật mình, suy nghĩ một chút đã vui vẻ đến mười giờ sáng rồi, có lẽ là người của phòng tiếp khách lục tục muốn đến đây.

Lâm Tử Huân vội vàng cúi đầu, nhấc thùng nước cầm lên cây lau nhà chuẩn bị rời khỏi toilet, vậy mà đi qua bên cạnh người tiến vào thì tay của cô đột nhiên bị giữ chặt, làm cô giật mình ngẩng đầu chống lại đối phương.

Đó là một người đàn ông mặc tây trang nhìn như tinh anh thành công trên thương trường, tóc vuốt keo cứng như thép, bộ mặt cười bỉ ổi tính sờ lên cằm nhìn Lâm Tử Huân, làm cô nhất thời buồn nôn.

Cô dùng sức vùng vẫy: "Tiên sinh, mời tôn trọng một chút."

"Tôn trọng?" Người đàn ông nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của Lâm Tử Huân, đùa giỡn làm phiền cô: "Một công nhân làm vệ sinh ở đâu ra tôn nghiêm với không tôn nghiêm? Chậc chậc, tôi chính là nhìn cô có mấy phần thùy mị mới. . . . . . Ha ha. . . . . ."

Không nghĩ tới chỉ là tới ký hợp đồng, còn có thể thấy công nhân làm vệ sinh đẹp như vậy, hắn thật là diễm phúc vô cùng a!

Ghê tởm! Lâm Tử Huân liều mạng giãy giụa: "Ông buông tôi ra, nếu không buông tôi sẽ kêu lên."

"Ha ha, chớ giả bộ, coi như cô làm tình nhân của tôi đi, tôi nhất định để cho cô đeo vàng đội bạc, không lo ăn mặc, cần gì tự giẫm đạp lên chính mình mà làm công nhân làm vệ sinh tệ như vậy?"

Tức giận dâng cao, coi như là cô ăn xin cũng sẽ không coi trọng đàn ông như vậy, Lâm Tử Huân chợt kéo, nước đục trong thùng nước nhất thời trút xuống, dội lên cả người đàn ông, làm hắn chợt buông tay sợ hãi kêu, vặn vẹo mặt: "Cái người này phụ nữ ti tiện, không cần rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt."

Trở tay một cái tát, đánh Lâm Tử Huân nhào vào trên tường, khóe miệng khẽ rỉ ra tia máu, còn chưa có phản ứng kịp lúc trên người liền bị nặng nề đè lên.

Cô tức giận mở to đôi mắt đẹp hồi lâu, buồn nôn dè chừng nhìn người đàn ông dán trên người cô tà ác bắt được cằm của cô: "Phi, ngươi tính làm gì đó? Còn dám phản kháng?"

"Ha ha. . . . . ." Lâm Tử Huân quật cường nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, giễu cợt cười lên.

"Ngươi cười cái gì?" Người đàn ông khó chịu chất vấn.

"Đeo vàng đội bạc?" Lâm Tử Huân đáy mắt đều là khinh thường, giận quá thành cười quyến rũ: "Ngươi xác định ngươi nuôi nổi ta? Y phục không phải lv ta không muốn, túi xách ta thích là gu¬ci, nước hoa tốt nhất cho ta chanel hoặc là dior, nếu như ngươi không đi Rolls-Royce đón ta, ta sẽ cảm thấy rất mất mặt, có lẽ ngươi trước tiên có thể suy tính mở cho ta mấy tấm thẻ phụ, để cho ta trước mua vài tòa biệt thự."

"Ngươi" Người đàn ông không thể tưởng tượng nổi công nhân làm vệ sinh này há mồm chính là những nhãn hiệu đắt giá nhất thế giới, cô ta nghĩ cô ta là cái gì, đáng giá để hắn làm như vậy?

"Hà tổng, thật hăng hái a, sáng sớm ở nhà vệ sinh làm vận động sao?"

Một giọng nói trầm thấp mê người mị hoặc thần không biết quỷ không hay đột nhiên vang lên ở cửa ra vào, người đàn ông đang đè Lâm Tử Huân bị dọa sợ nhảy ra ba thước xa, tựa hồ cực sợ người xuất hiện ở cửa.

"Cái này, tôi."

Tựa vào trên tường, Lâm Tử Huân bỗng chốc trợn to mắt đẹp, cơ hồ ngưng nhịp tim, tóc tai bù xù, khuôn mặt nhỏ nhắn đều là khiếp sợ không thể tưởng tượng nổi. . . . . . Sẽ không ai so với cô quen thuộc đạo thanh âm này hơn, cho dù nữa luân hồi mấy đời, cô cũng không thể nào quên, là anh. . . . . . Là anh. . . .

Bóng dáng thon dài ở cửa lười biếng đi tới, hài hước nhìn người đàn ông co rúm lại: "Hà tổng, hàng đêm cầu hoan coi như xong, cần gì như vậy uất ức mình núp ở trong toilet? Không bằng chúng ta trước kí xong hợp đồng rồi. . . . . . Hay là, ông hi vọng tôi ký với người khác?"

"Không phải, không phải, dĩ nhiên không phải, Thiệu tổng, ngài ngàn vạn đừng nói như vậy, chúng ta phải đi ngay, phải đi ngay." Nói xong, người đàn ông được gọi là Hà tổng chạy như một làn khói ra khỏi phòng vệ sinh.

Thiệu tổng. . . . . .

Thiệu Diên đối với sự xưng hô này xì mũi coi thường, anh liếc mắt mang theo khẽ giễu cợt cười, nhìn người công nhân làm vệ sinh tựa vào trên tường bởi vì tóc tai bù xù không thấy rõ dung mạo, tự nhiên đi đến trước gương lớn sửa sang lại đồng phục.

Ở cửa ra vào nghe thấy công nhân làm vệ sinh nói lên một loạt những nhãn hiệu nổi tiếng của thế giới, thật là ly kỳ, đầu năm nay ngay cả công nhân dọn vệ sinh đều giống như con buôn làm gái điếm bị bao nuôi mà cũng đắc ý.

Anh vốn là vô tình quấy rầy "Chuyện tốt" của đối tượng hợp tác, nhưng dù gì thì đây cũng là khách sạn anh quản lí, anh cũng phải ra tay duy trì danh dự của khách sạn thôi.

Lâm Tử Huân tay chân lạnh lẽo mà không dám động, nước mắt như muốn tràn mi ra, cô không thể để anh nhìn thấy trong tình huống như thế này, không thể bị anh phát hiện, không phải vậy. . . . . . Cô và con gái, thì toàn bộ xong rồi.

Nhịn được tất cả kích động, cô cúi đầu dùng tóc dài che lấp mặt của mình, nhanh chóng tiến lên cầm lên thùng nước cùng cây lau nhà muốn rời đi, rời khỏi anh. . . . . .



Cho đến khi cổ tay truyền đến một lực nắm chặt đau đớn, đầu Lâm Tử Huân mới “ong” một cái, xúc cảm quen thuộc giống như năm năm trước, cảm giác của anh luôn khiến cho cô quyến luyến như thế, lòng của cô đau đớn không thôi, cô rất nhớ anh, nhưng cô lại không thể đối mặt với anh.

Thanh âm khàn khàn: "Tiên sinh, xin buông tay."

Thiệu Diên tà tứ nhếch môi, anh cũng không muốn lôi kéo một công nhân làm vệ sinh, chỉ là anh muốn xem cái gì có thể khiến cho phụ nữ vứt bỏ tự tôn như lời đồn, cho dù là công nhân làm vệ sinh cũng vậy? Anh thật sự có chút tò mò.

"Cho dù tôi đồng ý điều kiện của cô?"

Lời nói vũ nhục từ trong miệng Thiệu Diên nói ra, làm tổn thương Lâm Tử Huân không đất dung thân, tại sao là anh? Tại sao?

Dùng sức tránh thoát, Lâm Tử Huân gần như là bỏ chạy rời đi, một giây kế tiếp bị hung hăng đặt ở trên tường lần nữa, cô kinh ngạc ngẩng đầu, nháy mắt chống lại dung nhan tuấn mỹ vẫn ngày nhớ đêm mong trong năm năm qua, đứng thẳng bất động.

Trong nháy mắt Thiệu Diên nhìn thấy cô, vẻ mặt anh cũng gần như là lập tức biến sắc, vẫn là đôi mắt thâm trầm lạnh lùng trong trí nhớ, nụ cười trào phúng ở bên môi, anh nắm bả vai cô tay càng ngày càng chặt. . . . . . Càng ngày càng chặt. . . . . . Khiến cô bị đau, nhăn đầu lông mày lại.

Giống như là nhìn nhau một thế kỷ vậy, anh rốt cuộc nhỏ giọng thử hỏi: "Lâm Tử Huân?"

Là ai đang gọi cô, cô là Lâm Tử Huân sao? Quá lâu không có ai gọi cô như vậy, cô gần như sắp quên mất, mình tên là Lâm Tử Huân. . . . . . Không, hiện tại cô không thể là Lâm Tử Huân, cô không thể thừa nhận.

Bị đè ép Lâm Tử Huân chợt đẩy người trên người ra, cứng rắn tỏ ra mặt biến sắc: "Tiên sinh, ngài nhận lầm người."

Thiệu Diên bị đẩy ra hơi giật mình, gần như thật sựu cho là mình hoa mắt.

Cô gái trước mắt tại sao có thể là cô gái có khí chất tươi mát, ưu nhã động lòng người, điềm đạm đáng yêu năm đó? Mặc dù toàn thân cô mặc đồng phục công nhân làm vệ sinh cực kỳ chướng mắt, lại vẫn đẹp như cũ khiến cho người ta muốn ngừng mà không được, thành thục gỡ tóc dài cuộn sóng, toàn thân tản ra bộ dáng mị hoặc, sóng mắt chân thành lưu động gần như chứng mình lời cô nói.

Thế nhưng gương mặt, gương mặt này rõ ràng chính là Lâm Tử Huân!

Tức giận dâng cao, anh hung hăng bắt được bả vai của cô, cắn răng nghiến lợi mù quáng rống lên: "Đáng chết, nhận lầm người? Cô con mẹ nó thúi lắm! Coi như cô hóa thành tro tôi cũng nhận ra, Lâm Tử Huân! Cô lại dám chạy trốn khỏi tôi! Sao cô dám?"

"Buông tay!" Chịu đựng nước mắt tràn khỏi mi, năm năm qua Lâm Tử Huân cố gắng làm hết khả năng, nghiêm chỉnh huấn luyện ngụy trang có tác dụng cực lớn, cô cực kỳ chua ngoa cười giễu cợt với Thiệu Diên nói: "Tiên sinh, xin ngài muốn đến gần cũng nên dùng phương pháp khá hơn một chút, chiêu nhận lầm người này đã cũ rồi có được hay không, tôi biết rõ tôi rất đẹp, người ra giá cũng rất nhiều, càn quấy giống như anh, tôi vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy đấy."

"Cô. . . . . ."

Thiệu Diên không dám tin lời như vậy sẽ bật ra từ trong miệng người trước mắt, anh biết Lâm Tử Huân ở trước mặt anh cho dù mạnh miệng cũng nói không ra nổi lời nói như vậy, ánh mắt và động tác của của cô gái rõ ràng chính là một người khác!

Chỉ là, không thể nào, không thể nào, trên thế giới này không thể nào có hai người giống nhau như đúc.

Hung hăng giữ chặt cằm của cô, Thiệu Diên dùng sức gần như sắp bóp vỡ cô: "Cô tốt nhất ít làm bộ làm tịch cho tôi, Lâm Tử Huân! Tôi biết là cô, nhất định là cô."

Nhìn chằm chằm đôi mắt mê hoặc của anh, Lâm Tử Huân như sắp hỏng mất, những năm này cô sớm cho là mình có thể không bị ảnh hưởng của anh, nhưng thì ra là chỉ cần là anh, cô căn bản là không có cách nào che giấu, tiếp tục dây dưa cùng anh nữa, cô nhất định sẽ bại lộ.

Nghĩ tới, dùng sức giơ chân đá bộ vị quan trọng của anh, anh nhanh chóng tranh né nhưng vẫn là bị sức lực không nhỏ đụng vào, bị đau buông Lâm Tử Huân ra.

Lâm Tử Huân nhanh chóng đẩy anh ra, thở hổn hển cắn môi cố ý giễu cợt: "Anh mới ít làm bộ làm tịch với tôi thì có, nghĩ bao nuôi tôi liền trực tiếp một chút, hừ, loại đàn ông như anh tôi thấy nhiều, cho là tôi dễ khi dễ lắm phải không? Lần này tôi liền bỏ qua anh, lần sau nếu để cho tôi nhìn thấy anh, tôi liền trực tiếp đạp cho anh không thể giao hợp (>_<)!"

"Cô đứng lại đó cho tôi."

Nhìn người phụ nữ trước mắt tông cửa xông ra, Thiệu Diên chỉ có thể ăn đau khom lưng, thần kinh thình thịch nhảy lên sắp ép anh điên khùng! Người phụ nữ này sao dám đối với anh như vậy, còn uy hiếp anh? Anh sẽ không bỏ qua cho cô ta, nhất định sẽ không!

Nếu như cô ta thật sự là Lâm Tử Huân, như vậy, cô đừng mơ tưởng thoải mái sống qua ngày nữa, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ sục sôi, nếu quả thật là cô ấy, anh sẽ giải quyết thật tốt vì sao cô lại chạy trốn khi ở bên cạnh anh, hơn nữa cư nhiên năm năm không hề thấy bóng dáng.

Cho dù cô ta không phải Lâm Tử Huân, như vậy cô ta nhất định chết chắc.

Thiệu Huân. . . . . . Nhìn chằm chằm tài liệu trong tay, Thiệu Diên cau mày, nói như vậy, cô thật không phải là Lâm Tử Huân? Nhưng. . . . . ."Thiệu Huân" cái tên này có chứa quá nhiều ý tứ hàm xúc, có lẽ là cô ta cố ý đổi tên?

Hai mươi sáu tuổi? Cũng không phải là tuổi của Lâm Tử Huân.

Ánh mắt nhanh chóng quét nhìn tài liệu, chợt, anh bị hai chữ đứa bé kia làm đông lạnh? Người phụ nữ kia lại có đứa bé, cô ta đã kết hôn? Trong lòng một góc nào đấy tựa hồ rầm một tiếng sụp đổ.

Cô ta không phải Lâm Tử Huân, nói như vậy, cô ta nhất định không phải, Lâm Tử Huân sẽ không kết hôn cũng không thể có cuộc sống cùng đứa bé khác, thần kinh căng thẳng!

Rốt cuộc là cô ta vẫn không thể nào là Lâm Tử Huân, vẫn là anh không thể tin được. . . . . .

Nguy hiểm híp con mắt, không khỏi tức giận sắp nhấn chìm anh, đáng chết, anh rốt cuộc đang lo lắng cái gì?

Nhìn sắc mặt của bạn tốt lúc xanh lúc trắng, Bùi Dực ngồi ở ghế sa lon đối diện dơ chân thon dài miễn cưỡng đạp anh: "Cậu chừng nào thì đổi khẩu vị?"

Vô cùng lo lắng vọt tới tìm anh, chỉ là vì tra tư liệu của một công nhân làm vệ sinh ở khách sạn Thịnh Thái, đây cũng quá khó tin đi, người công nhân làm vệ sinh đó rốt cuộc là xinh đẹp đến cỡ nào? Để cho bạn tốt của anh tính tình kỳ lạ cư nhiên như là nổi điên.

"Đi chết đi." Thiệu Diên tức giận đạp trả lại, bề ngoài che giấu trong lòng vô cùng khẩn trương, đem tài liệu cầm trong tay đưa cho Bùi Dực.

Bùi Dực hào hứng bừng bừng nhận lấy, muốn nhìn nữ chính một chút, nhưng ánh mắt vừa chạm tới tấm hình, anh gần như là lập tức nhảy lên kinh ngạc: "Lâm Tử Huân?"

Nhìn vẻ mặt bạn tốt không chút thay đổi, Bùi Dực bắt đầu xem toàn bộ tài liệu, từ từ tỉnh táo lại đi: "Có lẽ, cô ta không phải là Lâm Tử Huân?" Những tài liệu này mỗi một điều cũng hiện lên cô ta sự thực có phải Lâm Tử Huân hay không, chỉ là so với anh, Thiệu Diên càng hiểu rõ hơn, nhẹ giọng hỏi: "Cậu gặp qua cô ta? Vậy cậu nhất định sẽ không phân biệt được, cậu cảm thấy là cô ấy?"

Thiệu Diên xoa xoa mi tâm, nhức đầu, bỏ qua thú vị thì . . . . . Ngay cả anh đều không thể xác định.

Dung nhan xinh đẹp giống đến 90%, lại có tính cách hoàn toàn khác nhau, bất luận là giọng nói hay là cử chỉ đều không phải là Lâm Tử Huân.

Huống chi thời gian tiếp xúc quá ngắn, anh còn chưa kịp xác nhận, nhưng bây giờ ngay cả tài liệu cũng chứng tỏ ảo giác của anh, chẳng lẽ anh thật sự quá nhớ nhung. . . . . . Không, đó không phải là nhớ nhung, là hận, là khuất nhục, không ai có thể phản bội anh, Lâm Tử Huân cũng không ngoại lệ.

Lần nữa ngước mắt, anh nhàn nhạt hỏi: "Đây là toàn bộ tài liệu? Bối cảnh đơn giản như vậy?"

"Lấy năng lực Bùi thị tra được thì đây là toàn bộ tài liệu."

Lấy năng lực Bùi thị nhất định là toàn bộ rồi, nhưng bảo anh làm sao cam tâm, cho dù tất cả đầu mối đều nói cho anh biết, đây chẳng qua là hai người dáng dấp rất giống nhau, anh cũng không cam lòng.

"Dực. . . . . ."

"Sao vậy?"

"Nhà mình cần một công nhân làm vệ sinh, thay mình an bài."

"Cậu. . . . . ."

Cậu vẫn như cũ là không bao giờ thương lượng với bạn bè, Bùi Dực âm thầm thở dài, rõ ràng năm đó sau khi người đó đi, một đoạn thời gian điên cuồng đấy đủ chứng minh tình cảm của cậu, chỉ là cậu thủy chung không chịu thừa nhận, cậu vẫn tìm, vẫn tìm! Nhưng cho dù tìm được thì như thế nào? Nếu như cậu không có cách nào chứng thật tình cảm của mình, không có cách nào thoát khỏi bóng ma đã qua, như vậy tất cả vẫn là uổng công.

"Đinh" một tiếng, thang máy dừng ở lầu 15 tòa nhà cao cấp.

Lâm Tử Huân đi ra khỏi thang máy, sửa sang đồng phục một chút, hít một hơi thật sâu, cô bắt đầu công việc mới, làm công nhân vệ sinh.

Đây coi như là đột nhiên may mắn đi, làm công nhân vệ sinh ở tòa nhà cao cấp này không cần xuất đầu lộ diện, cũng có thể sẽ không quá khổ cực, quan trọng nhất không cần sợ gặp được anh. ( ha ha.vào rừng mơ bắt con tưởng bở)

Ngày đó vô tình gặp gỡ làm tim gan cô run sợ mấy ngày, rất sợ anh không vứt bỏ không thôi tìm kiếm cô, thậm chí sẽ liên tưởng đến cô và con gái bây giờ đang ở phòng ốc trước kia.

Chỉ là, dường như anh không có nghĩ đến.

Nhưng đối với ngụy trang của mình cảm giác có chút may mắn, đồng thời cô cũng thấy mất mác, anh thật sự cứ như vậy tin tưởng cô không phải Lâm Tử Huân rồi sao? Dễ dàng như vậy?

Quả nhiên, anh vẫn là quên mất cô, đã sớm quên, giống như cô chưa từng đi vào tim của anh.

Phút chốc khi nhìn thấy tuấn nhan ngày nhớ đêm mong của Thiệu Diên xuất hiện ngay trước mắt mình ngày đó, cô thật sự cho rằng mình sẽ hít thở không thông, cô yêu anh như thế, nhớ anh như thế, cho dù che giấu tất cả cô cũng không lừa được tim của mình, rõ ràng suy nghĩ muốn trở lại bên cạnh anh, không hy vọng xa vời anh yêu cô, cô cũng đồng ý.

Cười khổ, ít nằm mộng thôi, đời này là không thể nào.

Đưa tay lau đi nước mắt tràn ra khóe mắt, Lâm Tử Huân cho mình một nụ cười, ngẩng đầu dựa vào trí nhớ tìm kiếm địa chỉ khách hàng, 1505. . . . . . Ở chỗ này.

Đưa tay nhấn chuông cửa, Lâm Tử Huân có chút khẩn trương chờ đợi.

Không có ở đây sao? Lâm Tử Huân không thể làm gì khác hơn là tiếp tục nhấn chuông cửa mấy lần, đang lúc cô cho là không ai ở nhà, cửa cạch một tiếng mở ra, cô lập tức thay nụ cười chuyên nghiệp: "Xin chào, tôi là. . . . . ."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Trời Sáng Nói Tạm Biệt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook