Trời Sáng Rồi Nói Tạm Biệt

Quyển 6 - Chương 2: Âm hồn không tiêu tan

Dị Thanh Trần

26/06/2014

Tiếng nói đó vẫn làm cho người ta không lạnh mà co rút, hung ác nham hiểm, chuẩn xác không hề sai lệch đi tí nào bắn thẳng về phía tôi. Thật là một “âm hồn không tiêu tan!” Tôi đã hoàn toàn bị năm chữ này sát thương nặng nề!

Mắt của tôi không một chút sợ hãi nhìn về phía Y Đằng Diệu, chỉ nghe tiếng “Bùm….bùm” phát nổ từ bốn ánh mắt đang giao chiến của chúng tôi.

“Ha ha, các vị đồng nghiệp! Trước tiên hãy bắt tay làm quen trước đã.” Ông chủ vỗ tay, trong văn phòng một đoàn người cũng đã bắt tay làm quen nhau.

Nhược Hàm cũng tháo mắt kính xuống, cung kính đứng dậy. Và cũng đồng thời phát hiện ra có một đôi mắt khác đang nhìn chằm chằm vào mình….cô ấy ngước mắt lên, toàn thân cứng đờ…

“Đầu tiên tôi xin cảm ơn các vị đồng nghiệp đã cùng công ty Y dược này cùng nhau trưởng thành, cùng nhau phát triển…Thật lấy làm vinh hạnh, công ty chúng ta đã được xí nghiệp điện tử hàng đầu Hàn Quốc, trực thuộc tập đoàn tài chính Y thị thu mua với mức giá cao hơn ngoài trị thường. Bây giờ mời mọi người nhiệt liệt vỗ tay hoan nghênh vị Tổng giám đốc mới của công ty là ông Y Đằng Diệu và người luật sư đại diện cho tập đoàn tài chính Y thị tại Trung Quốc là ông Hàn Thiếu Nghệ.”

Người chủ tiền nhiệm của công ty dẫn đầu nhiệt liệt vỗ tay. Hưởng ứng vỗ tay theo là một nhóm đồng nghiệp nữ, còn nhóm đồng nghiệp nam chỉ thưa thớt vài tiếng vỗ tay cho có lệ.

“Chuyện gì vậy trời? Một xí nghiệp sản xuất hàng điện tử mà lại đi thu mua công ty dược, có lầm hay không vậy?” Một nam đồng nghiệp hơi bất mãn nhỏ giọng bình luận.

Trong khi đó nhóm đồng nghiệp nữ lại lao nhao hẳn lên. “Wow, Tổng giám đốc mới này còn đẹp trai hơn ngôi sao điện ảnh nữa đó nha…..”

“Hàn Thiếu Nghệ ấy à! Mỗi ngày đều lên trên báo, là một luật sư kiếm được rất nhiều tiền, tướng mạo anh ta trông cũng khá ghê….”

Phụ nữ được so sánh như tài chính và kinh tế, họ thường hay để ý đến tướng mạo và túi tiền của đàn ông!

Nhược Hàm khôi phục lại tinh thần đầu tiên, cô ấy đi đến trước mặt Y Đằng Diệu dùng thứ tiếng Anh thuần thục, không kiêu ngạo không xu nịnh giới thiệu mình. “Xin chào Tổng giám đốc Y, tôi là Thôi Nhược Hàm, nguyên là trợ lý của tổng giám đốc…Xin hỏi bên công ty sẽ để chúng tôi làm chức vụ cũ hay phân công những công việc mới?”

Y Đằng Diệu lạnh nhạt nhìn Nhược Hàm, trong ánh mắt chứa đầy kiêu ngạo nói. “Sau này nói chuyện với tôi bằng tiếng Trung, tôi sẽ trả lời.”

Cổ họng anh ta khàn khàn cộng thêm âm điệu nghe là lạ không được tự nhiên, phối hợp với dáng vẻ tự đại làm anh ta trông kì quái vô cùng. Khóe môi của tôi không ngừng run rẩy.Thật đáng chết!Bầu không khí khẩn trương như vậy mà tôi không hề nể nang muốn bật tiếng cười thật to? Nhưng rất nhanh sau đó khóe môi đang run rẩy của tôi từ từ tê cứng lại, bởi vì tôi nghe được….

“Chức vụ của mọi người đều không có thay đổi, ngoại trừ cô ấy.” Nhìn theo ngón tay của vị Tổng giám đốc mới, ánh mắt mọi người đều chuyển hướng về phía tôi. “Cô ấy được thăng chức lên làm thư ký riêng của tôi.”

Sắc mặt Nhược Hàm bỗng nhiên tái nhợt, bởi vì ánh mắt Y Đằng Diệu muốn chiếm giữ tôi thật quá rõ ràng, ngoại trừ là người mù nếu không thì sẽ nhận ra ngay.

“Xin lỗi anh, Tổng giám đốc. Cô ấy chưa có nhiều kinh nghiệm, có lẽ sẽ không đảm nhiệm được. Tôi có thể giúp anh thông báo tuyển dụng một thư kí mới….”

“Đủ rồi! Bà già! Cô làm cái gì vậy, nơi này còn chưa tới phiên cô xen mồm vào.” Một tiếng khiển trách không nể nang được phun ra.

Những đồng nghiệp nam nữ xung quanh tôi bất mãn, thở một hơi lạnh toát. Ở trong mắt những đồng nghiệp nữ thì Nhược Hàm là một người chị em tốt, còn trong mắt những đồng nghiệp nam thì cô ấy như một vật báu muốn có cũng không được.

Nhược Hàm đương nhiên bị Y Đằng Diệu làm cho sợ hãi, ngơ ngác đứng ở đó, đôi mắt nhìn thẳng lộ ra vẻ bối rối khó nén được.



“Anh đủ rồi đó! Y Đằng Diệu, tên đầu heo này…..” Tôi không nhịn được tức giận đang chuẩn bị lớn tiếng mắng anh ta, thì “tên đầu heo” âm trầm này đã dùng bàn tay che kín đôi môi tôi lại, nắm lấy áo tôi nhấc bổng lên, sau đó thì anh ta đá một cái vào cánh cửa văn phòng tổng giám đốc ném tôi vào đó.

Cửa phòng khoá lại, sạch sẽ gọn gàng.

“Tổng giám đốc, xin anh thả Y Y ra!” Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa mạnh và tiếng nói bối rối của Thôi Nhược Hàm. “Nếu anh làm như vậy chúng tôi sẽ tố cáo anh….”

“Muốn đi tố cáo anh ta? Đến nói chuyện với tôi trước đi!” Thêm một tiếng nói lạnh lẽo cất lên phía sau…

“Buông ra!….Buông ra!” Tiếng kêu ngày càng xa, dĩ nhiên Nhược Hàm đã bị Hàn Thiếu Nghệ kéo đi rồi….

“Anh muốn làm gì?” Vừa rồi tôi bị Y Đằng Diệu thô lỗ xô ngã trên sofa, quần áo hơi xốc sếch. Tôi ngồi nhanh dậy, phủi thẳng quần áo làm cho mình nhìn không quá khó

“Mới có một người bạn trai mới à? Chắc là của bà già kia giới thiệu cho em hả?” Y Đằng Diệu tức giận nghiến răng nói, còn tôi thì cuối cùng cũng hiểu được vừa rồi Nhược Hàm đã bị biến thành vật hi sinh.

“Đồng Tử Y, có núi vàng em không chiếm mà chỉ lo ôm hòn đá nhỏ, tại sao không gặp lâu như vậy mà mắt em vẫn không sáng ra được?” Anh ta vòng tay qua ngực, chiếu ánh mắt tà nghễ, khinh thường nhìn vào tôi.

“Y Đằng Diệu! Mắt anh mới không sáng ra được! Không! Không phải! Là khiếu thẩm mỹ của anh có vấn đề! Mắt anh có tật không chữa được! Anh vô duyên vô cớ nhục mạ Nhược Hàm! Anh còn dám gọi chị ấy là bà già à?”

Cái tên đầu heo này thật sự bị cận nặng rồi! Ngay cả Bắc Bắc cũng nói nếu tôi dùng những từ ngữ khó nghe như vậy đối với mọi người trong trường hợp này, thì tuyệt đối không có người đàn ông nào dám để ý đến tôi. OK! Tôi thừa nhận lời tôi rất khó nghe, nhưng đối với tên đầu heo coi thường “sự thật”, thì đúng là muốn làm cho người ta tức đến hộc máu!

“Tại sao anh lại tìm tới đây làm phiền tôi? Anh làm ơn nhìn cho kĩ đi, tôi trông thật bình thường. Ở thành phố này có tới 13 triệu dân cũng có ít nhất 1 triệu người còn đẹp hơn tôi!” Tôi hét lên to tiếng, không để ý đến căn phòng có cách âm hiệu quả hay không.

“Tôi muốn người đẹp cỡ nào mà không có? Chỉ cần tôi nhìn vừa mắt, chỉ cần tôi muốn thì dù có là diễn viễn xinh đẹp đi chăng nữa cũng đứng cả đám trước mặt tôi.” Y Đằng Diệu cười nhạt nói.

“Vậy tại sao anh không buông tha tôi?” Tôi hét toáng lên như sư tử Hà Đông, ở trước mặt anh ta tôi không cần bận tâm hai chữ “hình tượng”, tốt nhất là dùng chiêu “người điên” mới xứng!

Y Đằng Diệu cười lạnh lung. “Tôi đã nói từ trước với em rồi mà, tôi thích em….trí nhớ của em thật kém cỏi quá”

“Anh thích tôi?” Tôi thật sự thấy hoang đường đến tột độ. “Sao anh không nói thẳng ra rằng, sự thật anh muốn tôi như muốn một món đồ chơi mới mẻ mà thôi. Tại vì anh chiếm không được nên anh càng mong muốn chiếm lấy. Nếu sau này chiếm được thì anh sẽ đối xử như thế nào? Quăng ở một góc nhỏ tồi tệ nhất! Anh dám phủ nhận không?” Đối với Y Đằng Diệu, tôi vẫn biết mình là một “cô bé lọ lem”, cho nên sự thật này làm tôi không hiểu được.

“Dù có là một món đồ chơi mới mẻ thôi nhưng tôi không có từ bỏ. Nếu không chiếm được, tôi không biết món đồ chơi này mình có thể duy trì được bao lâu, cho nên tôi quả thật không thể phủ nhận.” Anh ta thừa nhận rõ ràng và đột nhiên cười lạnh nói. “Đây là chính là nguyên nhân tại sao tôi không thể để cho người khác cướp đi món đồ chơi, mà còn chưa tới tay tôi.”

Tôi thở một hơi lạnh ngắt, tôi chỉ hiểu…. chỉ hiểu được tính cách của anh ta chính là như vậy!

Bỗng nhiên một câu nói lạnh lẽo khó hiểu được ý nghĩa vang lên. “Đồng Tử Y, người bạn trai lần này của em lại giống anh ta ở những điểm nào?”



“Bệnh thần kinh, anh đang nói cái gì vậy?” Đúng là đầu óc bị thần kinh, quả thật không thể khai sáng!

“Bí mật của em tôi cũng chỉ mới biết được khi đến Trung Quốc thôi.” Anh ta hừ lạnh. “Em từ nhỏ đã yêu anh trai của mình, năm 18 tuổi dùng mọi biện pháp để gả cho anh ta, chỉ đổi được một cuộc hôn nhân hữu danh vô thực. Trầm Dịch Bắc dùng mọi cách để che dấu sự thật mình là Gay, vì sợ xúc phạm đến em cho nên ngay khi kết hôn, anh ta chặt đứt liên lạc với người tình đã qua lại hơn một năm. Chỉ là giấy không gói được lửa, tình nhân của anh ta tìm đến tận cửa…..”

“Còn muốn tiếp tục kể hết ra không?” Anh ta khinh bỉ nói. “Thụ tinh nhân tạo, sảy thai….Đồng Tử Y, năm em 20 tuổi vì một người đàn ông mà sống như vậy, thật đúng là mất hết tôn nghiêm

Mặt của tôi từ từ biến sắc không còn chút máu.

Anh ta lấy ra một tập ảnh, từng tấm từng tấm một chầm chậm đưa tới trước mặt tôi. Sắc mặt tôi càng thêm trắng, kí ức mơ hồ quen thuộc cũng từ từ rõ ràng hiện ra trước mắt…

“Sau khi em đến Hàn Quốc không bao lâu, thì em đã quen người đàn ông này, nghe nói anh ta là hàng xóm của em. Được lắm! Ánh mắt anh ta nhìn rất ấm áp, rất giống một người….đáng tiếc, em chỉ qua lại có một tháng….”

“Người này là bạn trai thứ hai của em, gặp trong cửa hàng đàn dương cầm. Anh ta có ngón tay xinh đẹp lại thon dài, có thể là một bàn tay đánh dương cầm rất hay nhưng em chỉ kết giao có một tuần rồi chia tay. Có phải em nhận ra anh ta chỉ biết cầm dao, mà không có sở trường đánh đàn dương cầm?”

“Còn người bạn trai này, vóc dáng vô cùng giống người kia… Em quen anh ta cũng lâu nhất — tới 3 tháng, nhưng em chịu không nổi vì anh ta coi em như vật sở hữu!”

“Còn người này khi cười lớn lộ ra trên hai má cái lúm đồng tiền, em đã khen thật đẹp!”

“Còn người này…..”

“Đủ rồi!” Tôi lớn tiếng ngăn lại, tôi không thích nghe, không thích nghe! Thì ra……thì ra mọi chuyện là như vậy, mà ngay cả bản thân tôi cũng không nhận biết được. Tôi ở Hàn Quốc hết lần này tới lần khác động tâm yêu thích, chỉ vì những bộ phận giống nhau này thôi. Đây là sự thật hết sức hoang đường mà!

Tôi giống như một người trần truồng đứng giữa ngã tư đường, không có chỗ riêng tư nào được che đậy, trắng trợn phô ra mọi thứ làm cho người ta căm ph

“Y Đằng Diệu, tôi chán ghét anh, tôi hận chết anh!” Tôi chưa từng chán ghét, căm hận qua người nào như vậy.

Tôi dùng sức đẩy thân thể cao lớn của anh ta không ngừng, sử dụng cả tay chân đánh túi bụi. Không ngờ anh ta rất dễ dàng khống chế được, một tay kia của anh ta không một chút thương hoa tiếc ngọc bóp lấy cằm tôi, ngay cả răng của tôi cũng đều phát ra những tiếng kêu ken két. “Nói! Người đàn ông lần này có điểm nào giống Trầm Dịch Bắc? Tôi làm thế nào cũng không giống được, tôi thật sự rất hiếu kì!”

“Không có! Không có! Không có.” Tôi dùng sức giãy dụa, dùng sức phủ nhận.

“Đồng Tử Y, em có biết không? Hình như tôi đang…..ghen tị.” Tiếng của anh ta vừa lạnh lẽo vừa khinh bỉ, giống như dùng một con dao sắc bén cứa nào da thịt làm cho người ta dựng cả chân tóc. “Đồng Tử Y! Em đoán xem! Nếu Trầm Dịch Bắc không phải là Gay, thì tôi sẽ ngồi yên mà không đi giết chết anh ta ư?”

Trong lòng tôi kinh hãi, kinh hãi tột độ đến toát mồ hôi lạnh.

Bắc Bắc không phải Gay! Không ai được quyền vũ nhục anh ấy!

Kì lạ thay! Tiếng nói phẫn nộ như vậy mà tôi lại chỉ dám hết lần này sang lần khác rống lớn ở trong lòng, không dám thốt ra miệng phản bác.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Trời Sáng Rồi Nói Tạm Biệt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook