Trời Sáng Rồi Nói Tạm Biệt

Quyển 1 - Chương 1: So với giấc mơ còn quý báu hơn

Dị Thanh Trần

26/06/2014

“Đồng Tử Y——”

Một tiếng thét rất chói tai truyền đến, tôi làm bộ sợ hãi run run thân thể một chút, nằm úp vươn cặp chân thon dài, đổi tư thế thoải mái tiếp tục thưởng thức đuôi tóc của mình.

“Đồng Tử Y, con hồ ly tinh này, cậu chết chỗ nào rồi. Còn không mau đi ra đây cho mình.”

Tìm không thấy tôi, tìm không thấy tôi, nhất định là tìm không thấy tôi.

Giống như người đàn bà chanh chua, nghiến răng kêu khan cổ họng, cũng tìm không thấy tôi.

Tôi trốn ở dưới bàn học, âm thầm cười trộm.

“Trầm Dịch Lệ! Đủ rồi! Muốn tìm Y Y cũng đừng kêu loạn lên, anh đang ôn tập bài vở.” Tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng ở phía sau tôi khẽ vang lên, không cao không thấp, vừa đủ ngăn lại tiếng la hét của Trầm Dịch Lệ.

Lập tức, chung quanh khôi phục yên tĩnh.

Trong chốc lát…..Một người mang dép lê nhung điểm điểm bả vai tôi, “Y Y, đi ra.”

“Không á!” Tôi buồn bực cự tuyệt, ai biết người điên kia đi xa chưa?

“Sàn nhà rất lạnh.”

“Em không sợ lạnh.”

“Anh muốn ôn tập.”

“Anh cứ tự nhiên a, em lại không quấy rầy anh.” So với người da mặt dày, tôi đứng hàng đầu!

Anh im lặng một chút, không có tiếp tục kiên trì.

Sau một phút đồng hồ, người phía trên bàn học đưa tôi một tấm chăn mỏng.

Tôi nhanh tay trùm lên người, gần đây trời lạnh, thật là muốn đông lạnh chết người ta mà.

Sau đó, không gian một mảnh yên tĩnh, chỉ nghe thấy trên đỉnh đầu của tôi tiếng mở sách và tiếng sàn sạt của người đang cầm bút viết chữ.

Trầm Dịch Bắc học cấp ba, cho dù lá gan của Trầm Dịch Lệ có lớn, tính tình có điêu ngoa, cũng không dám to tiếng trong phòng của anh trai.

Cho nên, hắc, nơi nguy hiểm nhất, chính là nơi an toàn nhất.

Tôi kéo hai nhánh tóc, không có người quan tâm, tôi bắt đầu cảm thấy thật nhàm chán, vì thế tôi gác cằm ở trên đầu gối, bắt đầu quan sát Trầm Dịch Bắc.

Đôi chân anh thật dài, tay anh cũng giống vậy, thật đẹp. Đương nhiên, đẹp không riêng gì chân và tay. Trầm Dịch Bắc là một thanh niên rất đẹp trai. Không phải kiểu đẹp ẻo lả, mà là đẹp tao nhã vô cùng. Trầm Dịch Bắc cười, luôn luôn thản nhiên, trầm tĩnh và xa cách so với bạn đồng lứa tuổi. Cũng là loại khí chất này mà nhiều người theo đuổi mang theo chocolate đưa tới mỏi cả tay!

Anh chưa bao giờ trực tiếp cự tuyệt người khác, cũng chưa bao giờ cho người khác không gian ảo tưởng, vì thế mọi người đều biết, các cô gái tỉ mỉ làm chocolate, mong được trở thành mối tình đầu của anh. Toàn bộ những thứ người ta cho anh đều rơi vào trong cái miệng thùng rác của tôi, người em gái trên danh nghĩa này.

Đúng, tôi giống như là cái thùng rác của Trầm Dịch Bắc.

Bắt đầu từ năm tám tuổi….

“Mẹ, con không thích ăn món này!” Một miếng thịt bò đã nằm trên chén của tôi!

“Khoai tây chiên là thực phẩm rác rưởi, con không ăn. Tiểu Lệ, em cũng không nên ăn! Đối với thân thể đang dậy thì không tốt! Đưa cho Y Y ăn đi.”

Vì thế, tôi lần đầu tiên thưởng thức hương vị của khoai tây chiên.

“Thật ngại quá, từ trước đến nay em không ăn đồ ngọt.” Vì thế, ban đêm tôi chưa bao giờ đói, bởi vì con gái đưa cho Trầm Dịch Bắc đồ ngọt rất nhiều

……

“Ầm!” Cửa đối diện đóng lại trong sự tức giận.

“Tiểu Lệ trở về phòng rồi, em có thể đi ra.” Giọng điệu lúc nào cũng thản nhiên, không lớn tiếng.

Dịch Bắc rời ghế…Haizz, dường như không còn có lí do lưu lại.



Tôi phủi mông, chậm rãi đi ra, trước mặt anh cố ý lộ ra đôi chân đẹp được nhiều nam sinh say mê.

Đúng vậy! Tôi thừa nhận Trầm Dịch Lệ nói đúng, tôi giống như một hồ ly tinh, nhằm vào Trầm Dịch Bắc.

Anh một lần nữa ngồi vào ghế dựa, chuyên tâm đọc sách, ngay cả ánh mắt cũng không có nâng lên.

“Em muốn uống nước!” Thật ra, tôi chỉ là muốn kiếm cớ ở lại trong chốc lát.

Dịch Bắc dùng bút chì chỉ ly nước bên cạnh, tiếp tục chiến đấu hăng say với đề toán của mình.

Cũng đúng, làm sao có thể trông cậy vào anh, một đại thiếu gia lại đi hầu hạ một bé gái mồ côi như tôi!.

Cầm lấy ly nước mà anh vẫn hay dùng, đưa lên miệng chậm rãi uống, Trầm Dịch Bắc không thích dùng chung đồ với người khác, nhưng, da mặt tôi dày, không có biện pháp nha.

“Anh không hiếu kỳ, tại sao Dịch Lệ hận không thể giết chết em sao?” Dịch Bắc cũng không quan tâm tôi lắm. Tốt xấu gì, tôi cũng là em gái anh. Nếu lỡ, tôi phơi ngoài đường, anh cũng không nhăn mặt một chút.

“Em lại đoạt thứ yêu thích gì của nó, hoặc là làm chuyện gì sau lưng nó?” Anh không ngừng viết, ngay cả mí mắt cũng không chớp một cái.

“Này! Em lúc nào thì làm chuyện gì sau lưng cô ấy chứ? Cho em xin đi! Đều là cô ấy mỗi lần đến đây đều trêu trọc em, khi dễ em!”

Lần này, ngay cả nói chuyện anh cũng lười.

Dĩ nhiên, tôi không thích hợp đóng vai bị ngược đãi đáng thương!

“Bắc Bắc—” Tôi mở miệng lôi kéo, gọi tên thân mật của anh.

Quả nhiên, sắc mặt anh lập tức biến dạng.

“Đừng kêu tên ghê tởm như vậy! Kêu Anh trai! Không có lễ phép!”

Tôi che miệng cười trộm, đoán chừng trên thế giới này, có thể làm cho Trầm Dịch Bắc nổi điên chính là tên thân mật của anh!

Nhớ lại lúc mới vào nhà này, một câu bé ăn mặc sạch sẽ đẹp đẽ, từ trên lầu đi xuống. Ánh mắt nhìn thẳng tôi kiêu căng, cao ngạo hết chỗ nói.

“Mẹ, tại sao cô ta phải làm chị của con?!….Con mặc kệ, con không cần một đứa ăn mày làm chị của con đâu.” Cùng một tuổi với tôi, Trầm Dịch Lệ chỉ thẳng vào mũi tôi chửi bậy!

Chỉ sinh trước nó có vài ngày, đột nhiên lòi ra một đứa em gái điêu ngoa, tôi thật oan a! Tôi thẳng lưng, không hề e ngại nhìn trừng lại, tôi chỉ bần cùng so với họ, nhưng linh hồn cũng không thấp hơn so với họ.

Trầm mẹ thản nhiên chậm rãi tiếp tục ăn cơm của mình, chỉ có Trầm ba khiển trách một câu. “Đủ rồi, Tiểu Lệ, nhà chúng ta không ngại thêm một đôi đũa.”

Thêm một đôi đũa!!! Đúng, tôi chỉ làm cho nhà bọn họ nhiều thêm một đôi đũa, không phải người nhà! Vì thế, tôi chưa từng có ý định trèo cao gọi cha mẹ họ là cha mẹ, cũng liều chết không thay đổi họ tên. Tôi quật cường như vậy, là tôi không vui vẻ!

Cho nên, trong nhà này tôi chỉ có tư cách cầm đũa, không có tư cách đưa tay xin tiền tiêu vặt, xin mua búp bê, và xin mua đồ ăn vặt. Chỉ có cậu bé tên Bắc Bắc kia, lấy đồ ăn anh chưa động tay tới đưa cho tôi. Cho nên, ngay cả chocotale của Thụy Sĩ, tôi cũng ăn qua. Bắc Bắc…..tôi nghĩ đến cái tên lạnh lùng cao ngạo…Bắc Bắc…..

À quên, anh rất ghét người khác gọi mình là Bắc Bắc. Anh từng ở trên bàn ăn thật nhanh chụp được đôi đũa “Mẹ!, về sau không được gọi con là Bắc Bắc! Con nghe muốn nôn, người khác còn tưởng mẹ gọi con là BB*, con chịu đủ rồi !” (* BB: là baby nên Bắc Bắc không thích.)

Khi đó, phản ứng của tôi quả thật là không bình thường, muốn cười sặc sụa, BB???….Như vậy mà anh cũng nghĩ ra được Bất quá lần đó về sau, thật sự không ai dám gọi anh là “Bắc Bắc”, đương nhiên, trong đó không bao gồm da mặt dày như tôi!

“Anh trai!” Tôi vội vàng sửa miệng, lại ở bên cạnh anh làm nũng, “Anh thật sự không muốn biết em cùng Tiểu Lệ phát sinh chuyện gì sao?”

Ở trước mặt anh, tôi liền giống như một con mèo nhỏ muốn làm nũng, rất kỳ quái. Làm nũng đối với anh luôn tự nhiên như vậy. Nếu tôi đem một chút làm nũng này đối với mọi người ở Trầm gia thì tình cảnh của tôi cũng không vì vậy mà không vui.

Được rồi!” Dịch Bắc buông sách, bất đắc dĩ nói. “Em đã muốn nói thì nói đi.” Kỳ thật, anh thật sự không có hứng thú nghe.

Nhưng tôi cố ý tự động xem nhẹ.

“Tiểu Lệ thích một nam sinh trong lớp.” Tôi nhanh chóng nắm lấy cơ hội phá hư chuyện của tiểu quỷ nhỏ, ý xấu hiện ra trong mắt. Em gái mới học cấp 2 của anh phạm tội “mê trai”. (*_*)

“Chuyện đó thì có liên quan gì tới em?” Tiếng nói lãnh đạm thổi qua tai, Dịch Bắc hiển nhiên không có hứng thú lắm với chuyện em gái ruột của mình biết yêu sớm …..Bất quá, tôi thực vui vẻ, cuối anh cũng đi đến trọng điểm.

“Vấn đề là, nam sinh kia thích em, còn thổ lộ với em nữa.” Tôi cố ý làm ra bộ dáng thẹn thùng, ha ha ha, lòng tham hão huyền của tôi rất nặng, tôi luôn hy vọng Bắc Bắc biết, thật ra tôi cực kỳ “có giá”, cực kỳ “đáng yêu”.

“Hiện tại là tình yêu tay ba à?” Dịch Bắc cuối cùng cũng có một chút hứng thú.

“Vâng.” Tôi vội vã gật đầu.



“Em cũng thích nam sinh kia?” Dịch Bắc bắt tay vào cầm bút hỏi.

“Không có.” Tôi nhanh nhẩu lắc đầu, đôi mắt thương cảm, mong đợi, nhìn anh nói, “Nhưng mà, người ta muốn nói chuyện tình yêu.” Đáng thương hơn, tôi làm bộ rơi ra một giọt nước mắt.

Quả thật lúc đó tôi hoàn toàn không hiểu rõ tâm tình của mình, tâm lý trưởng thành sớm, muốn nói một hồi tình yêu oanh oanh liệt liệt nhưng mà lại mơ màng, hoàn toàn không xác định được ai là đối tượng trong một đám dài nam sinh đeo đuổi.

“Y Y, ước mơ của em là gì?” Dịch Bắc đột nhiên chuyển đề tài.

“Ước mơ?”

“Chính là ngành nghề mà em hy vọng sẽ được làm trong tương lai.”

Tôi thật cố gắng liên tưởng, đột nhiên vô cùng hứng phấn kêu lên “Có! Có! Em có một ước mơ!”

Không đợi anh nói tiếp, tôi hưng phấn nói, “Em hi vọng tương lai sẽ làm một nữ thư ký, sau đó gả cho một Tổng Giám Đốc trẻ tuổi lại nhiều tiền.”

Bắc Bắc bị ước mơ “vĩ đại” của tôi dọa, trên mặt biểu hiện cực kì quái dị.

“Có cái gì mà tò mò? Trong truyện không phải đều viết như vậy sao? Gần quan được ban lộc, em làm thư ký cho anh ta, anh ta mới có thể phát hiện những mặt tốt của em. Biết em không chỉ có dáng người quyến rũ, mà còn có tư duy thiên tài, sau đó em thừa dịp này mở một con đường máu, đem mấy cô gái xấu xa đá văng qua một bên, tiếp theo sau đó thì bọn em chung sống hạnh phúc cùng nhau……” (*_*)

Tôi hoa chân múa tay còn muốn nói thêm nữa, bỗng nhiên cảm thấy trán bị đau….Thì ra, anh dùng sức gõ lên trán tôi một cái. Tôi che trán, oán hận trừng lại anh.

“Đi ra ngoài, đi ra ngoài, đừng lãng phí thời gian của anh!” Anh đuổi tôi giống như đuổi một con chó nhỏ. “Nếu không đi ra ngoài, về sau anh sẽ không cho em mượn máy tính, không cho lên mạng xem tiểu thuyết tào lao nữa”……

Grừ Grừ! Tên xấu xa máu lạnh! (*_*)

“Vậy anh hỏi ước mơ của em để làm gì? Hỏi rồi lại không cho em kể ra hết!” Tôi rất ủy khuất vì “ước mơ” vĩ đại còn chưa có kể xong!!

“Haizzz, Chẳng qua anh chỉ muốn nói với em, về sau em có thể gặp được một người còn quý giá hơn ước mơ của em nhiều. Cho nên, trước khi người kia xuất hiện, em đừng dễ dàng nói chuyện yêu đương!” Dịch Bắc thở dài.

Người quý giá hơn so với ước mơ???

Trái tim tôi đột nhiên nảy lên xúc động, như một viên đá ném trên mặt hồ, tạo nên một gợn sóng lăn tăn.

“Cho nên, đừng tranh bạn trai với Tiểu Lệ, nhìn tính cách của cậu ta, không có kết quả lâu dài đâu. Không chừng một ngày nào đó cậu ta lại vụng trộm bỏ rơi em!” Nói đi nói lại, cũng vẫn là ra mặt bảo vệ em gái ruột của mình mà.

Tôi oán hận đạp đạp hai chân, dùng giọng mũi nói chuyện. “Hừ, em ra ngoài!”

Tay còn chưa có chạm tới cửa, đã nghe giọng anh.

“Quay lại.” Ngữ khí thản nhiên, mang theo mệnh lệnh.

Còn giáo huấn không đủ? Có phải muốn trực tiếp thay em gái anh loại trừ tình địch là tôi hay không? Nén tức giận, tôi vẫn ngoan ngoãn quay đầu.

Dịch Bắc vẫn tiếp tục vùi đầu vào bài vở, thuận tay dùng ngòi bút chỉ chỉ vào bóp da trên đầu giường.

“Tự mình lấy mấy trăm xài đi, giúp anh tiêu bớt. Đỡ mắc công mẹ cứ lải nhải, nói anh không biết tiêu

Tiền? Ôi!!!! Đúng lúc tôi lại không có tiền tiêu vặt!

Tôi mừng rỡ chạy nhanh tới, không chút khách khí rút vài trăm. (*_*)

Cầm tiền của Bắc Bắc, không biết vì cái gì, lòng tôi để ý.

“Cám ơn BB, em đi đây!” Cầm lấy tiền rồi vẫy tay cực kỳ thân thiết về hướng anh.

Một quyển sách bay qua sát bên tai của tôi.

Tôi chạy rất nhanh ra cửa phòng, mạo hiểm vỗ ngực.

Ý cười trên khóe môi vẫn nhếch lên rất cao.

Tôi vẫn không có nói cho Bắc Bắc biết, năm tôi mười tuổi, tôi nghe được anh nói chuyện với cha mẹ anh. “Nếu đã nhận nuôi Y Y, thì nên đối xử với tốt với cô ấy, cha mẹ không nên lạnh lùng như thế.”

Cho nên tôi nguyện ý gọi Bắc Bắc là “Anh trai”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Trời Sáng Rồi Nói Tạm Biệt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook