Chương 62: 30 triệu
Mộc Hề Nương
11/07/2022
Buổi tối, Lạc Bạch bấm số riêng của giám đốc Trịnh, đi thẳng vào vấn đề: "Trịnh thúc, có vụ việc lớn, ngài muốn làm không?"
Giám đốc Trịnh nghe vậy vui mừng, nhanh chóng cười nói: "Lạc Bạch, thật thú vị, cho dù có việc lớn, Trịnh thúc cũng không muốn bị bỏ lại. Nói cho tôi biết, việc gì?"
Lạc Bạch: " Việc trái cây ở Tỉnh Bình Hán Quả ngài có nghe nói qua?"
Giám đốc Trịnh sững người: "Không có."
Bình thường giám đốc Trịnh trong vòng tài chính hỗn hợp không chú ý đến những gì đã xảy ra ở Quả Hành.
Tuy nhiên, theo dõi tin tức, nên biết trái cây ở tỉnh Bình Hán đang ế hàng, vô cùng khó bán.
"Nghe lời này, là có hứng thú với những loại trái cây không thể bán được ở tỉnh Bình Hán? Giao thông và hậu cần không tốt nên hơi lỗ."
" Tôi chắc chắn tìm được người trên đầu." Lạc Bạch cân nhắc một hồi, mới nói, " Tôi muốn đầu tư, nhưng là thiếu một khoản.".
Giám đốc Trịnh hiểu, "Là một khoản vay, bao nhiêu?"
Lạc Bạch: "Không nhiều, một ít tiền, nhưng tổng cộng ba mươi triệu."
Tiếng vật nặng rơi xuống đất lập tức từ trong micro truyền đến, hồi lâu cũng không có phản ứng, Lạc Bạch thử: "Trịnh thúc, người không sao chứ?"
Giám đốc Trịnh: "... Lạc Bạch à, mấy ngày không gặp, cậu đã bay tới tầng khí quyển."
Ba mươi triệu?
Nếu cậu vay một triệu, anh ta sẽ phải báo cáo từng lớp một, chưa kể ba mươi triệu?!
Bốn mươi triệu là ước tính thận trọng của Lạc Bạch, vay thêm tám triệu, để có đủ vốn lưu động cải tạo nhà máy chế biến và giải quyết chi phí phân phối sau này.
Vì vậy cậu đã nâng khoản vay từ 22 triệu lên 30 triệu.
Lạc Bạch: "Vậy là làm ăn lớn. Người xem, tôi không phải đang tìm ngân hàng, tôi đặc biệt tìm ngài, có nghĩa là tôi nhớ nhung ngài và chiếu cố ngài a."
Giám đốc Trịnh: "Thà cậu không nhớ nhung tới tôi. Ba mươi triệu... là quá nhiều, nhiều tiền. Cậu làm gì vậy?"
Lạc Bạch: "Mua chút đồ."
Giám đốc Trịnh: " Mua cái gì mà tới ba mươi triệu?"
Lạc Bạch: "Hoa quả đó nha."
Giám đốc Trịnh: "Cậu mua trái cây của cả tỉnh à?"
Lạc Bạch không trả lời mà hỏi lại: "Trịnh Thúc, ngài có tin tôi hay không?"
Giám đốc Trịnh: "Tôi tin cậu, nhưng sếp không tin tôi. Ba mươi triệu, tôi phải chuẩn bị rất nhiều thông tin. Điều cơ bản là phải có vật có giá trị tương ứng để thế chấp, hoặc là phải có người bảo lãnh.Vấn đề là tài sản của cậu, quỹ tín thác rất rõ ràng, vốn đầu tư của cậu mới đầu vào HTX, rất khó cho cậu vay tín chấp ".
Lạc Bạch: "Tôi có một thứ có giá trị tương ứng có thể thế chấp, ngài giúp tôi hoàn thành một loạt thủ tục vay trong vòng 22 giờ. Chúng ta đã hợp tác, vốn gốc 500.000 đã kiếm lại được 40 triệu, ít nhất có một sự tin tưởng cơ bản trước mắt. "
Giám đốc Trịnh đương nhiên tin tưởng cậu, nhưng hắn không phải là người nói chuyện chính, phía trên vẫn có người.
Hơn nữa, hoàn thành một loạt các thủ tục vay trong vòng 22 giờ là một bài kiểm tra khả năng làm việc hơn mười hay hai mươi năm của hắn ta, phải không?
Bức chết hắn
Được rồi
Giám đốc Trịnh: "Cậu không nhất thiết phải có tài sản thế chấp, có thể có người bảo lãnh, nhưng cần phải có giấy phép kinh doanh, và ủy thác cần đảm bảo cậu có khả năng trả khoản nợ 40 triệu. Nếu như yêu cầu hoàn thành thủ tục vay trong thời gian ngắn, thì cậu phải hợp tác với tôi. "
Lạc Bạch: "Được, tôi sẽ cố gắng hết sức hợp tác."
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Lạc Bạch liền gọi điện thoại thông báo cho Lạc phụ, Lạc mẫu thay mình giữ liên lạc với giám đốc Trịnh.
Sau đó liên lạc với Chu xưởng trưởng nhà máy nông nghiệp Tân Kinh, giải thích xong thì đợi tin tức từ giám đốc Trịnh.
Giá trị của hợp tác xã thôi chưa đủ, ít nhất nó cũng có cổ phần giá trị nhất trong Nhà máy Máy nông nghiệp Tân Kinh, với điều này, tin rằng Hoa Kính sẵn sàng cho vay.
Để vay được 30 triệu nhân dân tệ từ các ngân hàng và tín chấp nói chung cần phải chuẩn bị rất nhiều thông tin, từ khi nộp đơn cho đến khi được phê duyệt, cho đến việc chiếm đoạt cuối cùng, phải mất ít nhất một tuần.
Bây giờ Lạc Bạch yêu cầu 22 giờ, cũng may là hệ thống ủy thác về mọi mặt còn non nớt, một số quy tắc vẫn có thể bật đèn xanh.
Giám đốc Trịnh ở đầu bên kia bỏ ngủ, mặc quần áo đến thăm chủ tịch Hoa Kinh trong đêm.
Trò chuyện hồi lâu, cuối cùng chủ tịch cũng gọi điện thoại cho tất cả các bộ phận, tổng giám đốc trở lên vội vàng đến trụ sở ủy thác họp.
Lạc phụ và Chu Vĩnh Lợi cùng nhau chuẩn bị tư liệu, đến Hoa Kinh trước khi cửa mở vào lúc chín giờ, được giám đốc Trịnh đích thân tiếp đón.
Nhưng đến thời điểm này, cuộc họp vẫn chưa đưa ra kết luận.
Lúc mười giờ, Chu xưởng trưởng đến Hợp tác xã Hoa Kinh với kế hoạch hoạt động và phát triển của Nhà máy Máy nông nghiệp Tân Kinh, nói rằng đây là một phần cổ phần thuộc sở hữu của Hợp tác xã.
Chủ tịch của Hoa Kinh và những người khác có mặt trong cuộc họp đã được cảnh báo và yêu cầu các chuyên gia đến xung quanh để ước tính khả năng nợ của Nhà máy Máy nông nghiệp Tân Kinh, sau đó tính toán khả năng nợ của hợp tác xã, và cuối cùng quyết định xem để đồng ý khoản vay 30 triệu.
Tại thời điểm này, vẫn còn bốn giờ trước khi cuộc đấu giá bắt đầu.
Lạc Bạch đang dùng bữa sáng, cùng Lệ Diễm hai người đều là tâm tình thoải mái.
Mà Đái Thành Tài đám người bây giờ xanh xao, rõ ràng là lo lắng đến mức cả đêm không ngủ.
Nhìn thấy hai đứa trẻ vô tư nếm đồ ăn, họ ghen tị, yêu thích và ngưỡng mộ không thôi.
Lạc Bạch chào hỏi bọn họ: "Đái phó hội trưởng, buổi sáng của khách sạn rất ngon."
Lệ Diễm ngẩng đầu, nhìn đoàn người lần lượt đi vào, sau đó gõ trứng gà, từ từ bóc vỏ.
Bóc xong bỏ vào bát trước mặt Lạc Bạch, người này tự nhiên sẽ cầm lên ăn.
Đái Thành Tài ngồi xuống lắc đầu: "Các cậu ăn đi."
Anh ấy thực sự không có cảm giác ngon miệng
Lạc Bạch mỉm cười: "Đái tiên sinh, mặt mày ủ rũ sẽ khiến vận khí của ngài kém đi. Nếu ăn uống no đủ, tâm tình thông suốt, nói không chừng liền *khổ tận cam lai."
( *Đắng hết ngọt đến, ý nói vận khổ đã qua, vận sướng bắt đầu tới)
Đái Thành Tài nhìn thấy đồ ăn trước mặt, nhìn thấy cụ tươi cười vui vẻ thoải mái, đột nhiên cảm thấy lời nói này cũng có lý.
Thay vì cau có, tốt hơn hết nên ăn no.
Nói không chừng thật khổ tận cam lai, gặp được chuyện tốt đâu?
Giám đốc Trịnh nghe vậy vui mừng, nhanh chóng cười nói: "Lạc Bạch, thật thú vị, cho dù có việc lớn, Trịnh thúc cũng không muốn bị bỏ lại. Nói cho tôi biết, việc gì?"
Lạc Bạch: " Việc trái cây ở Tỉnh Bình Hán Quả ngài có nghe nói qua?"
Giám đốc Trịnh sững người: "Không có."
Bình thường giám đốc Trịnh trong vòng tài chính hỗn hợp không chú ý đến những gì đã xảy ra ở Quả Hành.
Tuy nhiên, theo dõi tin tức, nên biết trái cây ở tỉnh Bình Hán đang ế hàng, vô cùng khó bán.
"Nghe lời này, là có hứng thú với những loại trái cây không thể bán được ở tỉnh Bình Hán? Giao thông và hậu cần không tốt nên hơi lỗ."
" Tôi chắc chắn tìm được người trên đầu." Lạc Bạch cân nhắc một hồi, mới nói, " Tôi muốn đầu tư, nhưng là thiếu một khoản.".
Giám đốc Trịnh hiểu, "Là một khoản vay, bao nhiêu?"
Lạc Bạch: "Không nhiều, một ít tiền, nhưng tổng cộng ba mươi triệu."
Tiếng vật nặng rơi xuống đất lập tức từ trong micro truyền đến, hồi lâu cũng không có phản ứng, Lạc Bạch thử: "Trịnh thúc, người không sao chứ?"
Giám đốc Trịnh: "... Lạc Bạch à, mấy ngày không gặp, cậu đã bay tới tầng khí quyển."
Ba mươi triệu?
Nếu cậu vay một triệu, anh ta sẽ phải báo cáo từng lớp một, chưa kể ba mươi triệu?!
Bốn mươi triệu là ước tính thận trọng của Lạc Bạch, vay thêm tám triệu, để có đủ vốn lưu động cải tạo nhà máy chế biến và giải quyết chi phí phân phối sau này.
Vì vậy cậu đã nâng khoản vay từ 22 triệu lên 30 triệu.
Lạc Bạch: "Vậy là làm ăn lớn. Người xem, tôi không phải đang tìm ngân hàng, tôi đặc biệt tìm ngài, có nghĩa là tôi nhớ nhung ngài và chiếu cố ngài a."
Giám đốc Trịnh: "Thà cậu không nhớ nhung tới tôi. Ba mươi triệu... là quá nhiều, nhiều tiền. Cậu làm gì vậy?"
Lạc Bạch: "Mua chút đồ."
Giám đốc Trịnh: " Mua cái gì mà tới ba mươi triệu?"
Lạc Bạch: "Hoa quả đó nha."
Giám đốc Trịnh: "Cậu mua trái cây của cả tỉnh à?"
Lạc Bạch không trả lời mà hỏi lại: "Trịnh Thúc, ngài có tin tôi hay không?"
Giám đốc Trịnh: "Tôi tin cậu, nhưng sếp không tin tôi. Ba mươi triệu, tôi phải chuẩn bị rất nhiều thông tin. Điều cơ bản là phải có vật có giá trị tương ứng để thế chấp, hoặc là phải có người bảo lãnh.Vấn đề là tài sản của cậu, quỹ tín thác rất rõ ràng, vốn đầu tư của cậu mới đầu vào HTX, rất khó cho cậu vay tín chấp ".
Lạc Bạch: "Tôi có một thứ có giá trị tương ứng có thể thế chấp, ngài giúp tôi hoàn thành một loạt thủ tục vay trong vòng 22 giờ. Chúng ta đã hợp tác, vốn gốc 500.000 đã kiếm lại được 40 triệu, ít nhất có một sự tin tưởng cơ bản trước mắt. "
Giám đốc Trịnh đương nhiên tin tưởng cậu, nhưng hắn không phải là người nói chuyện chính, phía trên vẫn có người.
Hơn nữa, hoàn thành một loạt các thủ tục vay trong vòng 22 giờ là một bài kiểm tra khả năng làm việc hơn mười hay hai mươi năm của hắn ta, phải không?
Bức chết hắn
Được rồi
Giám đốc Trịnh: "Cậu không nhất thiết phải có tài sản thế chấp, có thể có người bảo lãnh, nhưng cần phải có giấy phép kinh doanh, và ủy thác cần đảm bảo cậu có khả năng trả khoản nợ 40 triệu. Nếu như yêu cầu hoàn thành thủ tục vay trong thời gian ngắn, thì cậu phải hợp tác với tôi. "
Lạc Bạch: "Được, tôi sẽ cố gắng hết sức hợp tác."
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Lạc Bạch liền gọi điện thoại thông báo cho Lạc phụ, Lạc mẫu thay mình giữ liên lạc với giám đốc Trịnh.
Sau đó liên lạc với Chu xưởng trưởng nhà máy nông nghiệp Tân Kinh, giải thích xong thì đợi tin tức từ giám đốc Trịnh.
Giá trị của hợp tác xã thôi chưa đủ, ít nhất nó cũng có cổ phần giá trị nhất trong Nhà máy Máy nông nghiệp Tân Kinh, với điều này, tin rằng Hoa Kính sẵn sàng cho vay.
Để vay được 30 triệu nhân dân tệ từ các ngân hàng và tín chấp nói chung cần phải chuẩn bị rất nhiều thông tin, từ khi nộp đơn cho đến khi được phê duyệt, cho đến việc chiếm đoạt cuối cùng, phải mất ít nhất một tuần.
Bây giờ Lạc Bạch yêu cầu 22 giờ, cũng may là hệ thống ủy thác về mọi mặt còn non nớt, một số quy tắc vẫn có thể bật đèn xanh.
Giám đốc Trịnh ở đầu bên kia bỏ ngủ, mặc quần áo đến thăm chủ tịch Hoa Kinh trong đêm.
Trò chuyện hồi lâu, cuối cùng chủ tịch cũng gọi điện thoại cho tất cả các bộ phận, tổng giám đốc trở lên vội vàng đến trụ sở ủy thác họp.
Lạc phụ và Chu Vĩnh Lợi cùng nhau chuẩn bị tư liệu, đến Hoa Kinh trước khi cửa mở vào lúc chín giờ, được giám đốc Trịnh đích thân tiếp đón.
Nhưng đến thời điểm này, cuộc họp vẫn chưa đưa ra kết luận.
Lúc mười giờ, Chu xưởng trưởng đến Hợp tác xã Hoa Kinh với kế hoạch hoạt động và phát triển của Nhà máy Máy nông nghiệp Tân Kinh, nói rằng đây là một phần cổ phần thuộc sở hữu của Hợp tác xã.
Chủ tịch của Hoa Kinh và những người khác có mặt trong cuộc họp đã được cảnh báo và yêu cầu các chuyên gia đến xung quanh để ước tính khả năng nợ của Nhà máy Máy nông nghiệp Tân Kinh, sau đó tính toán khả năng nợ của hợp tác xã, và cuối cùng quyết định xem để đồng ý khoản vay 30 triệu.
Tại thời điểm này, vẫn còn bốn giờ trước khi cuộc đấu giá bắt đầu.
Lạc Bạch đang dùng bữa sáng, cùng Lệ Diễm hai người đều là tâm tình thoải mái.
Mà Đái Thành Tài đám người bây giờ xanh xao, rõ ràng là lo lắng đến mức cả đêm không ngủ.
Nhìn thấy hai đứa trẻ vô tư nếm đồ ăn, họ ghen tị, yêu thích và ngưỡng mộ không thôi.
Lạc Bạch chào hỏi bọn họ: "Đái phó hội trưởng, buổi sáng của khách sạn rất ngon."
Lệ Diễm ngẩng đầu, nhìn đoàn người lần lượt đi vào, sau đó gõ trứng gà, từ từ bóc vỏ.
Bóc xong bỏ vào bát trước mặt Lạc Bạch, người này tự nhiên sẽ cầm lên ăn.
Đái Thành Tài ngồi xuống lắc đầu: "Các cậu ăn đi."
Anh ấy thực sự không có cảm giác ngon miệng
Lạc Bạch mỉm cười: "Đái tiên sinh, mặt mày ủ rũ sẽ khiến vận khí của ngài kém đi. Nếu ăn uống no đủ, tâm tình thông suốt, nói không chừng liền *khổ tận cam lai."
( *Đắng hết ngọt đến, ý nói vận khổ đã qua, vận sướng bắt đầu tới)
Đái Thành Tài nhìn thấy đồ ăn trước mặt, nhìn thấy cụ tươi cười vui vẻ thoải mái, đột nhiên cảm thấy lời nói này cũng có lý.
Thay vì cau có, tốt hơn hết nên ăn no.
Nói không chừng thật khổ tận cam lai, gặp được chuyện tốt đâu?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.