Chương 51: Quà tặng
Mộc Hề Nương
08/07/2022
Edit A Quýt dntltk
Truyện còn đang trong quá trình beta vẫn còn nhiều thiếu sót xin thông cảm
Chương 47:
Khi nữ phóng viên truyền hình rời đi, Lạc Bạch hỏi cô: "Sau khi chương trình phát sóng, có ai đáp ứng yêu cầu của tôi không?"
Nữ phóng viên: Không đâu, chỉ có kẻ ngốc là chân ái đích thực mới có thể thỏa mãn nhu cầu của bạn.
Lạc Bạch: "Sẽ không?"
Nữ phóng viên nở nụ cười chuyên nghiệp: "Được. Được rồi, cảm ơn Lạc Bạch đã hợp tác, hôm nay kết thúc buổi phỏng vấn."
Lạc Bạch: "Kết thúc rồi sao?"
Nữ phóng viên: "Vâng, còn người tiếp theo. Rất bận. Tạm biệt."
Lạc Bạch nhìn bóng lưng đầy tang thương của nữ phóng viên lúc rời đi, mếu care, tâm tâm niệm niệm đều dồn vào Đại Hồng Hoa.
Thành phố Trường Kinh Hàng năm vào kỳ thi tuyển sinh trung học cơ sở, tuyển sinh đại học, đài truyền hình địa phương đều đến phỏng vấn và phát sóng.
Nếu Trạng Nguyên đứng đầu tỉnh trong kỳ thi tuyển sinh đại học, có lẽ được liếm mặt và phát trên đài truyền hình tỉnh để ăn mừng
Thành phố Trường Kinh Người dân đã quen với những cuộc phỏng vấn của Trạng Nguyên hàng năm, trước đây, vừa xem bài phỏng vấn của Trạng Nguyên cho kỳ thi tuyển sinh đại học, sau đó là bài phỏng vấn của Trạng Nguyên cho kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông.
Khi phỏng vấn top 3, Trạng Nguyên có thời gian phỏng vấn lâu nhất
Nhưng năm nay, công dân thành phố Trường Kinh gặp Trạng Nguyên phỏng vấn ngắn nhất từ trước đến nay, thậm chí Thám Hoa, Bảng Nhãn còn phỏng vấn lâu gấp đôi.
Bản tin địa phương được phát lúc 6 giờ 30 phút và bản tin thời sự được phát lúc 7 giờ.
Tình cờ là 6:30 và là giờ ăn tối, rất nhiều người đang xem TV.
Lúc này không có nhiều đài truyền hình chương trình giải trí, thời điểm này cơ bản là tin tức, rất nhiều người xem tin tức.
Trường Kinh Cơ sở bồi dưỡng Phòng Thí nghiệm Trọng điểm.
La lão và các thành viên trong đội cùng nhau tụ tập dùng bữa trong nhà ăn nhỏ sau khi hoàn thành công việc nặng nhọc của mình.
Trong nhà ăn có một chiếc TV đen trắng, thường được dùng để xem các vấn đề thời sự trong giờ ăn.
Hôm nay, có người hú lên: "Thằng nhóc Lạc Bạch đó thi Trạng Nguyên, cần được đài truyền hình phỏng vấn. Nghe nói hôm nay nó được phát trên đài truyền hình địa phương."
"Vậy thì nhanh lên, chỉnh kênh Trường Kinh TV."
"Đã bắt, đang qc. Có thể xem nó sau khi kết thúc, xơi cơm trước đã."
"Haha, thằng nhóc Lạc Bạch kia giỏi thật. Nếu thi đại học xong rồi, có ở lại Trường Kinh không?"
"Có cách thì để hiệu trưởng làm. Thuyết phục, dụ dỗ, nói lý hiểu lẽ, bắt tới Trường Kinh của chúng ta."
Đoàn người lục tục ngo ngoe vào chỗ, bưng chén cơm, cười nói chuyện phiếm, nhân tiện chờ qc đi qua.
(qc quảng cáo wiki nó v luôn)
Ngay khi La lão đến, người trẻ tuổi đã chủ động nhường chỗ ngồi cho ông.
"Bắt đầu, không nói chuyện, chuyên tâm nhìn."
Sau khi quảng cáo kết thúc, tin tức bắt đầu, có một số tranh chấp nhỏ giữa hàng xóm, thậm chí một con ếch có hai đầu và tám chân bị bắt gặp ở một thị trấn trong thành phố cũng được lên trên TV.
Đến giữa đoạn tin tức, cuối cùng cũng hiểu được vấn đề - Lạc Bạch, vốn là người phỏng vấn trước, nhưng không biết là lãnh đạo đài truyền hình bị kích thích sau khi xem phỏng vấn, hay vì muốn áp trục, nên mới đưa Lạc Bạch vào phỏng vấn phía sau.
Theo thứ tự, Thám Hoa trước rồi đến Bảng Nhãn, phân bổ thời gian phỏng vấn như nhau, thủ tục gần giống nhau.
Phỏng vấn cha mẹ trước, cảm xúc của họ và các phương pháp thông thường để kỷ luật con cái của họ, các câu hỏi tương tự.
Sau đó có Thám hoa, Bảng nhãn, vấn đề cũng tương tự, tức là phỏng vấn cảm nhận, cách học thông thường.
Tuy câu trả lời khá thỏa đáng nhưng cũng thật thú vị, khiến người ta biết rằng những ai đã học tốt thì không quên sắp xếp các hoạt động ngoại khóa phong phú.
Ngay cả kế hoạch học tập và sắp xếp thời gian của họ cũng đã truyền cảm hứng cho rất nhiều người.
La lão gia gật đầu: "Tuổi trẻ thì cường thì nước mạnh. Thay vì mù quáng đọc sách, lúc rảnh rỗi cũng nên trau dồi sở thích, giữ gìn sức khỏe. Nụ hoa của thế hệ trẻ quả là xuất sắc."
Phần còn lại vang lên: " Có Triển vọng, tích cực, tương lai đầy hứa hẹn."
"Thành phố Trường Kinh day học vẫn tốt, nhìn chung là đi lên, trên đường tiến lên tuy có trở ngại, nhưng người đi tiên phong sẽ không sợ."
...
Hiện tại vẫn là bình thường, phong cách tán gẫu rất tích cực.
Cho đến khi Bảo ca lên sàn.
Lạc phụ Lạc mẫu: Là cha mẹ thiên tài không có gì ngạc nhiên.
Ánh sáng của sự tự tin dường như chiếu thẳng qua màn hình và làm mù mắt họ.
Bảo ca: Không có kế hoạch học tập, không có thời gian sắp xếp, không có ôn tập, học xong làm đề có thể thi cấp ba, bởi vì ngộ là thiên tài.
Bảo ca: Phần thưởng? Không hài lòng, tại sao không có Đại Hồng Hoa?
—— Hừ, tặng Đại Hồng Hoa, mi còn muốn cưỡi ngựa dạo quanh luôn sao? Đi dạo khắp thành phố Trường Kinh?!
Biểu cảm của nữ phóng viên truyền hình là biểu cảm của khán giả trước TV, đại biểu cho nội tâm của cô ấy và của khán giả.
Các cuộc phỏng vấn của những người khác đều dài khoảng bốn phút, ngoại trừ Bảo ca, thân là Trạng Nguyên còn chưa được ba phút phỏng vấn.
Nhưng một cuộc phỏng vấn chưa đầy ba phút là quá dài đối với khán giả.
Bởi vì họ đã chấp nhận những cảm xúc tiêu cực do cuộc phỏng vấn mang lại trong vòng chưa đầy ba phút, không thể kiềm chế cảm xúc muốn chùm bao bố ai đó ném xuống cống.
La lão: "..."
Những người còn lại: "..."
Thật lâu.
"Ăn cơm thôi, đừng xem TV nữa, tất cả đều là những cuộc phỏng vấn rác rưởi."
" đúng vậy a!Không dinh dưỡng tẹo nào, tràn ngập tính giai cấp khinh bỉ, đóng lại đi."
"Ăn cơm, dùng bữa, ăn xong liền đi phòng thí nghiệm. Ghi nhớ, chúng ta là tiến sĩ!"
...
Tất cả mọi người đều bị tổn thương, và họ cảm thấy như bị nghiền ép đến ngạt thở. bởi Trạng Nguyên, một cậu học sinh vị thành niên vừa tham gia kỳ thi tuyển sinh trung học.
Cái này không nên.
Họ là những tiến sĩ, những nhà nghiên cứu vô giá, và họ cũng là những thiên tài!
"Tôi thi cấp ba cũng là Trạng Nguyên, thi đại học là Thám Hoa."
"Tôi còn trẻ, chưa đầy ba mươi, đã có bằng Tiến sĩ, và bắt đầu các dự án hàng đầu trong phòng thí nghiệm."
"Đúng vậy, chúng ta cũng là thiên tài, haha."
Mọi người cuối cùng cũng lấy lại được thăng bằng và lấy lại không khí hòa thuận.
Đột nhiên, có người nhàn nhạt nói: "...muốn mạng a, đưa ra ý tưởng chủng vi khuẩn gốc, nghe nói đã viết một bộ tài liệu trợ giảng cấp ba, thao tác quá tuyệt sao?"
Đám đông giận dữ đem cái tên kẻ tội đồ l miệng đã phá hủy bầu không khí hòa thuận, vui vẻ đá ra ngoài
Không thể để bọn họ vui sướng một chút trong niềm an ủi giả tạo này sao?
Trường Kinh Đại hiệu trưởng: " Phụt—"
Phun trà ngay tại chỗ, chưa kể còn thô lỗ, phải đối mặt với ánh mắt kỵ thị của vợ con ở nhà.
hiệu trưởng đại học Trường Kinh chua xót, tưởng Lạc Bạch đạt được Trạng Nguyên trong kỳ thi tuyển sinh cấp ba, thì cho họ hàng, làng xóm, con cái, cha mẹ đến xem phỏng vấn.
Tìm hiểu về cách sắp xếp, kế hoạch và phương pháp học tập của Trạng Nguyên, biết đâu sẽ bổ ích nhỉ?
Nhưng đâu có ngờ Lạc Bạch lại chơi một cú như vậy.
Trước những lời oán hận của bà con, những đứa trẻ bị đã kích quá ư là sốc nặng, Trường Kính đại hiệu trưởng không đành lòng che mặt
Lệ Diễm đang xem nhà ở gần Nhất Trung, chẳng mấy chốc đã nhìn trúng một căn nhà có hai phòng ngủ và một phòng khách, rộng khoảng 60m2.
Nhờ sự can thiệp của Phó gia, hộ khẩu của Lệ Diễm đã được tách ra độc lập thành công mà không gặp nhiều trở ngại.
Vì vậy, sau khi thanh toán tiền cọc, giấy chứng nhận quyền sở hữu, vv được chuyển nhượng thuận lợi.
Ở Nhất Trung học sinh có hai phương thức một là ở ngoài hai là ở ký túc xá, mà loại ký túc xá tám người, đối với Lệ Diễm mắc bệnh sạch sẽ, thích yên tĩnh thì tuyệt đối không thể ở lại.
Vì vậy, ngay từ đầu, khi quyết định đăng ký học ở Nhất Trung, hắn đã lượn qua một vài nơi gần đó và định mua một căn nhà.
Sau khi xem xét một vài nơi, cuối cùng đã chọn được một tòa nhà ở cuối khu dân cư, ít người, yên tĩnh, cách âm tốt, môi trường tốt, rất thích hợp để ở.
Hàng xóm bên trái và bên phải đều là những người già đã về hưu, ít hoạt động giải trí nên sẽ không ồn ào.
Lệ Diễm rất vừa ý.
Đứng trên ban công có thể nhìn thấy lâm viên cách đó không xa, hướng ra hồ lớn, môi trường rất trong lành.
Trong một vài năm nữa, toàn bộ khu vực này sẽ được phát triển để tạo thành một thành phố hiện đại quy mô.
Hàng loạt tiện ích như tàu điện ngầm, thư viện, phố mua sắm, quảng trường rộng lớn,… nhưng lâm viên chưa phát triển, được dành làm khu cảnh quan.
Khu vực xung quanh cũng được xếp vào loại dân cư tốt nhất, trở thành thành phố Trường Kinh nổi tiếng là lựa chọn tốt nhất cho việc an dưỡng hưu trí.
Đối với một ngôi nhà đơn giản với ba phòng ngủ và một phòng khách, giá đã lên tới 200.000.
So với con số ba bốn triệu ở các thế hệ sau thì rất ít, nhưng thực tế đã cao ngất ngưởng khiến nhiều người phải kinh ngạc.
Nhưng mười năm nữa thì trực tiếp gấp hơn chục lần, nhà cũ có thể lên đến 2 triệu chứ đừng nói đến nhà mới.
Bất động sản, có vẻ là một ngành sinh lợi, rất đáng để đầu tư.
Lệ Diễm lướt nhẹ khắp các ngọn núi từ công viên đến những ngọn núi xa xôi chưa phát triển và san lấp, so sánh với những khu buôn bán sầm uất sau này, cuối cùng xác định: có thể đầu tư.
Vì vậy, tạo một vài hình tròn trong lòng, đặt nó xuống sau vòng tròn, và chờ đợi dấu hiệu của một vài mảnh đất được phát hành.
Y xoay người bước vào phòng, nhìn thời gian đã gần sáu giờ rưỡi, nghĩ đến bài phỏng vấn của Trạng Nguyên trong kỳ thi tuyển sinh của Lạc Bạch.
Vừa mở TV lên thì xảy ra tin tức địa phương, xem được mười phút, cho đến khi Lạc Bạch xuất hiện.
... Đại Hồng Hoa?
Lệ Diễm im lặng, Lạc Bạch đã từng nhắc tới Đại Hồng Hoa mấy lần, hắn biết với thẩm mỹ quái dị của cậu, tuyệt đối sẽ không từ bỏ Đại Hồng Hoa
Lạc Bạch trông mong nhiều ngày cũng không có ai tặng Đại Hồng Hoa cho cậu.
Mọi người đều nghĩ rằng cậu ấy đang nói đùa, gặp mặt đều cười thành tiếng.
Lạc Bạch rất phiền muộn, hông dễ chịu.
Cho đến khi Lệ Diễm nói sẽ đến gặp cậu tâm tình mới thanh thản một chút.
Lạc Lai Bảo dùng kéo cắt nhỏ một đóa hoa giấy, sơn đỏ, dùng dây thừng xâu chuỗi lại đi tìm Lạc Bạch: "Bảo ca, em cho anh Đại Hồng Hoa."
Nhìn cái ' đại hồng hoa' xấu xí, Lạc Bạch cười nhận lấy: "Tiểu Bảo, còn có em thật tốt."
còn có thể như thế nào đây?
Sự đay nghiến của cuộc sống, sự thiếu hiểu biết của bạn bè và người thân đã hủy hoại lòng kiêu hãnh không thể kiềm chế của cậu
Ngay cả phiên bản cấp thấp cũng có thể an ủi trái tim bị tổn thương.
Lạc Bạch thở dài: "Từ xưa đến nay không ai hiểu được thiên tài."
Lạc Lai Bảo nằm trên bệ cửa sổ: " Anh trai xinh đẹp đến rồi, ở cửa."
Lạc Bạch đi xuống lầu: " Anh đi mở cửa."
Cửa xe mở ra, xe của Lệ Diễm ở bên ngoài, hắn đang đứng ở cửa, vừa nhìn thấy Lạc Bạch liền vẫy gọi: " Đưa quà cho cậu."
Lạc Bạch vừa rồi nhận được rất nhiều quà thi vào cấp ba.
"Đưa cái gì? Cậu vừa mới xuất viện. Thân thể không khỏe nên đừng chạy lung tung nữa."
Lệ Diễm mặt không chút thay đổi, không có trả lời đề tài mà chỉ vào cái hòm: "Trong đó, mở ra."
Không chuẩn bị gì cả, Lạc Bạch mở cốp xe ra, bị một đống Đại Hồng Hoa đỏ chói vây lấy.
Niềm vui bất ngờ đến quá nhanh, xin hỏi cậu phải tiến hành như thế nào?
Khóc trước hay cảm động trước?
Lạc Bạch: "Lệ Diễm, cậu quả nhiên hiểu tôi."
Quả nhiên là huynh đệ tốt!!
Cậu lập tức đem hai cái Đại Hồng Hoa đặt một cái ở trên ngực và sau lưng, đắc ý ing.
Lạc Bạch quay đầu lại hỏi: "Nhìn có đẹp không?"
Lệ Diễm dời tầm mắt, gật đầu: " màu đỏ hợp người."
Lạc Bạch ngẩng đầu lên, niềm tự hào bị đè nén lại một lần nữa giương oai.
Lệ Diễm: "Cho cậu mượn xe, xe mui trần, đưa cậu đi một vòng thì sao?"
Lạc Bạch ngạc nhiên: "Thật sao?"
Lệ Diễm: " Ừm, không phải chơi ngựa du ngoạn dạo phố sao?Làm thiên tài vẫn là khiêm tốn một chút, bớt kích động người bình thường, đi quanh thôn được không?
Lạc Bạch: " Cậu nói đúng."
Cậu đạp lên chiếc xe mui trần đang mở, đối mặt với gió lồng lộng, cầu hoa đỏ trên ngực khẽ run lên.
Vui mừng không nói nên lời, Lạc Bạch quay lại mời Lệ Diễm: " Cùng một chỗ đi, vinh quang của ngộ sẽ là một nửa của lị!"
Lệ Diễm lùi lại một bước không chút lưu tình, nhẹ nhàng từ chối: "Vinh quang của cậu vẫn ở trong lòng tôi, chỉ cần tôi nhìn cậu ở đây là đủ rồi. Đi, trở về sớm."
Câu cuối cùng được gửi đến người trợ lý lái xe.
Người trợ lý rơm rớm nước mắt, vẻ mặt tê dại, thần sắc chết lặng mà ngốc trệ.
Anh muốn hỏi ông chủ, tại sao lại đối xử với anh như vậy, anh luôn tận tâm, đúng không?
Nhưng cuối cùng, hắn không nói gì, lái xe đi khắp thôn, âm thầm cày cấy cho Bảo ca vang danh thiên hạ.
Lệ Diễm nhìn chiếc xe đi xa, sau khi trở về quyết định để trong ga ra, không lái nữa.
——Nếu quay lại, thì bắt xe buýt.
Lạc Lai Bảo đứng ở bên người hắn, mắt lộ ra cực kỳ hâm mộ.
Nàng cũng rất muốn mang Đại Hồng Hoa đi quanh thôn a
Bảo ca, ước nguyện đã thành, tình bạn cùng Lệ Diễm trỗi dậy, cậu lại nồng nhiệt mời hắn ngủ cùng.
Hai chiếc Đại Hồng Hoa trên ngực được để trong phòng và gắn trên tường như những tấm huy chương.
Lạc Bạch: "Nhân tiện, tôi đã nhận được giấy báo nhập học của Nhất Trung rồi, được phân vào lớp thực nghiệm, phải ở lại. Tuy nhiên, nếu ở lại, tôi cần phải học buổi tối, thật bất tiện, nên định thuê nhà bên ngoại ”.
Lệ Diễm: "Tôi cũng vậy."
Lạc Bạch: "Có nên thuê chung không?"
Lệ Diễm suy nghĩ một chút: "Ừ."
Lạc Bạch: "Vậy thì tôi phải thuê một cái lớn hơn, có thể kê vừa chiếc giường này của tôi nữa."
Không kìm được, Lạc Bạch cởi bỏ Đại Hồng Hoa ôm vào trong ngực, ngồi thẳng ở mép giường. lúc nói lời này đúng lúc ngẩng đầu, mặt mày đều là ý cười.
Nước da của cậu rất trắng, trắng trẻo khỏe mạnh,ngũ quan lại xinh đẹp.
Không như Lệ Diễm xinh đẹp đến sắc bén như dao
Đó là vẻ ngoài dịu dàng hơn, vô hại hơn, khiến người ta vừa nhìn thấy đã sinh lòng hảo cản, không thể ghét được.
Lệ Diễm nói trước đây cậu hợp với màu đỏ, cũng không sai
Sơ mi ngắn tay và quần dài rộng rãi, có treo Đại Hồng Hoa trước ngực, trông cũng không chỉn chu.
Ngược lại cực kỳ đẹp mắt, ngồi ở mép giường, như thể đang đợi ai đó
Vẫn là giường tân hôn, không giống tân nương thời cổ đại sao?
Đúng lúc vừa đủ tuổi.
( Ngày xưa tân nương 15 tuổi là vừa đẹp)
Lệ Diễm cau mày, gảy phật châu nhanh hơn một chút, nhìn sang chỗ khác nói: "Không vừa đâu, tôi mua một căn nhà, hai phòng ngủ và một phòng khách. Phòng hơi nhỏ, nếu câụ dọn giường vào có thể không di chuyển được. "
Lạc Bạch kinh ngạc với tốc độ mua nhà của Lệ Diễm, tiếc nuối không dọn giường được.
"Tôi có thể không ngủ được, lạ giường."
Lệ Diễm mím chặt môi, kìm lại không thốt ra câu 'có nên mở thông hai phòng không' vừa hiện ra trong đầu.
Hắn nghiêng tai nghe, dưới lầu có chút náo nhiệt, thế là nhắc nhở "Chú, dì đã về."
Lạc Bạch thản nhiên đáp: "Ăn cơm tối rồi về."
Lệ Diễm đi tới bên cửa sổ, mở ra cửa sổ, gió thổi qua, quay đầu lại liếc nhìn Lạc Bạch ở mép giường, nỗi lòng không rõ
Lạc Kim lén lút ký hợp đồng nghệ sĩ với Nghệ Tĩnh Thành trước ngày thi cuối cùng.
Vì là nghệ sĩ duy nhất của Nghệ Tĩnh Thành nên Trần Tinh đã hào phóng ban cho bản hợp đồng hạng A tốt nhất trong ngành
Sau khi bắt đầu quay, cần rời khỏi thành phố Trường Kinh và đến Ảnh Thị Thành để quay.
Vì vậy Lạc Kim đang nghĩ cách nói cho gia đình biết về phần Trần Tĩnh, gã vẫn đang làm hợp đồng, cố gắng để không bị Lạc Bạch lừa.
Quách Thông Đạt đem thái độ của Lý lão bản, ngoại hà thành chế đường, lúc đó Lạc Bạch cũng có mặt.
“Đường ra bắc bị tắc, ở đây họ cũng có tổ chức riêng, với mô hình nông sản chính quy, sản phẩm bên lề nên khi nghe đến hợp tác xã, hầu hết họ không mặn không nhạt”.
Lạc phụ, Lạc mẫu và Chu Vĩnh Lợi không cảm thấy quá thất vọng về việc này, dù sao cũng phải chịu nhiều thất bại rồi cũng quen.
Họ thậm chí không thể nói chuyện với những người dân làng gần đó và một số công ty trong thành phố, chưa kể đến những người ngoại thành phía bắc mới chỉ hợp tác một lần.
Lạc Bạch: "Thật ra, tôi không đồng ý với Quách thúc rằng nên đến Ngoại Hà thành, phương bắc xa xôi, cho dù có thành công thuyết phục bọn họ tham gia hợp tác xã, thì về mặt điều kiện cũng sẽ không thuận tiện về giao thông vận tải và thông tin liên lạc. "
Ngày nay chưa có mạng lưới giao thông, mạng thông tin điện tử do các thế hệ sau xây dựng, nam bắc cách xa nhau là điều không phù hợp.
Quách Thông Đạt cũng biết chuyện này, nhưng hắn đối với Ngoại Hà thành rất có niềm tin, cũng nghĩ đến việc cắm rễ ở Ngoại Hà thành, cho nên vẫn chưa từ bỏ.
Lạc Bạch: "Tuy nhiên,"
Cậu trầm ngâm gõ bàn: "Không hoàn toàn là xấu, hay nói đúng hơn là không phải hoàn toàn không có cách nào."
Nếu lúc này phía bắc cũng có thành trì hợp tác, thì việc phát triển sau này cũng không quá khó.
Một khi hợp tác xã lớn mạnh, chắc chắn sẽ có người thấy được lợi ích, sẽ có nhiều người bắt chước.
Khi đó, việc phát triển thị trường ở phía Bắc sẽ không dễ dàng.
Ngành trồng trọt phát triển ở phía Nam và chăn nuôi phát triển hơn ở phía Bắc.
Cây trồng ở hai miền Nam bắc khác nhau, thị trường tiêu thụ cũng rất rộng, lúc này mới bắt đầu khó nhưng nếu thực sự mở ra thì sẽ có lợi cho quy hoạch sau này.
Lạc Bạch: "Nếu con nhớ không lầm, Lý lão bản đó từng tham gia trồng mía, sản xuất đường và sản xuất đường, nhưng sản xuất đường hầu như bắt đầu bằng cách bắt chước lập nghiệp, đúng không?"
Hồi đó, Lý lão bản đã lên TV nên cũng biết sơ sơ cơ bản.
Ngoại Hà thành ở phía Bắc được gọi là Đường Đô nên ngành mía đường luôn phát triển, hầu hết các doanh nghiệp đều 'quản lý tổng hợp'.
Có nghĩa là, từ khâu nguyên liệu, chế biến đến bán hàng đều do cùng một doanh nghiệp hoàn thành.
Trên thực tế, điều này cũng tương tự như hợp tác xã.
Công việc kinh doanh do Lý lão bản này điều hành chủ yếu là trồng mía, sản xuất đường và chế biến các sản phẩm đường khác nhau, tuy có thị trường tiêu thụ cố định nhưng thực chất vẫn là thế bị động.
Lý lão bản chủ yếu quản lý công việc kinh doanh chế biến các sản phẩm đường của mình, với nhãn hiệu là tất cả các loại đồ ngọt như kẹo bơ cứng, sô cô la, kẹo mút, v.v.
Thương hiệu nổi tiếng khắp cả nước và cũng rất được ưa chuộng vì hương vị thơm ngon, giá thành rẻ.
Chỗ bị chỉ trích duy nhất là hàng nhái, từ mùi vị đến bao bì, sản phẩm nhái toàn bộ của các công ty khác.
Thương hiệu của các hãng kẹo nổi tiếng trong và ngoài nước đã bị làm nhái khắp nơi.
Công ty của Lý lão bản không phải là một ngoại lệ, vào thời điểm này, ở Trung Quốc không có nhận thức ban đầu, và hầu hết các thương hiệu doanh nghiệp đều bắt đầu từ những ngôi nhà tranh.
Cho đến khi nó bắt đầu phát triển, và các quyền sở hữu trí tuệ, quyền sở hữu nhãn hiệu,... dần dần ăn sâu vào lòng người dân, con đường thành tiểu bang từ từ đi đến hồi kết.
Các công ty nhỏ vẫn ổn, nhưng các công ty bắt chước lớn sẽ bị phá sản trừ khi họ chuyển đổi.
Doanh nghiệp chế biến đường do Lý lão bản điều hành bắt đầu khởi sắc nhưng ngay sau khi bị cáo buộc sao chép nhãn hiệu kẹo nước ngoài, câu khẩu hiệu qc mà ngay cả những người trong công ty cũng nhớ lại thực chất liên quan đến khẩu hiệu quảng cáo của một hãng kẹo nội cũ.
Hình ảnh bắt chước của nó đã ăn sâu vào lòng người dân vì hai vụ kiện, hình ảnh bị xấu đi từ từ, giá trị thị trường giảm, không thể đổi mới và chuyển đổi không thành công.
Cuối cùng tuyên bố phá sản.
Lý lão bản này hiện tại không có nghĩa là thuần túy nguyên bản, mãi đến sau vụ kiện vi phạm lần thứ nhất, hắn mới muốn chuyển thành nguyên bản doanh nghiệp.
Điều đáng tiếc là những người trong cuộc lâu nay vẫn chỉ quen với thói quen bắt chước.
Cùng với việc quản lý nội bộ hỗn loạn của công ty, nó là một doanh nghiệp gia đình điển hình, và không ai có ý thức ban đầu.
Muốn là bản gốc, nhưng những từ quảng cáo mà suy nghĩ cực khổ, đều sao chép không sót một chữ
Vì vậy, doanh nghiệp này chắc chắn sẽ thất bại.
Nhưng đối với Lạc Bạch, đó là một bước đột phá.
Lạc Bạch: "Quách thúc, chú muốn ở Ngoại Hà thành sao?"
Quách Thông Đạt: "Ngành công nghiệp sản xuất đường đang phát triển mạnh ở đây. Nếu ở lại đây, chú có thể học hỏi nhiều hơn".
Lạc Bạch: "Quả thực, vậy chú cứ ở đó chờ. Lý lão bản sẽ đồng ý hợp tác với chúng ta."
Quách Thông Đạt: " Con có biện pháp? Đại Bảo A, Quách thúc là nguyện ý muốn giúp ngươi, nhưng là không nguyện ý làm gián điệp trong đó đâu."
Lạc Bạch: "... Chú Quách người nghĩ nhiều quá."
Cậu chỉ là có thể giúp Lý lão bản lĩnh ngộ con đường biến hóa ban đầu, nhân tiện đạt được hợp tác hòa hợp hữu nghị, được không?
Xét cho cùng, đó là điều đôi bên cùng có lợi.
Sao chép, không phải là tâm địa xấu xa, nhưng thực sự rất thiếu đạo đức
Nhận thức được tầm quan trọng của tính độc đáo, khi nó có thể thay đổi được, thì việc từ bỏ bản sao chép càng sớm càng tốt và biến nó thành bản gốc, cho chính bạn và cho người khác là điều nên làm.
"Quách thúc, người không cần phải đi thuyết phục người ta gia nhập hợp tác xã, không cần lo lắng chuyện đó, đối với sự kiêng kỵ của người khác cũng không phải là không có lý. Không nhất thiết phải để người khác gia nhập hợp tác xã của chúng ta."
Lạc Bạch đang suy nghĩ, tính toán, đầu óc quay cuồng.
"À, có thể có nhiều hợp tác xã. Ngoại Hà thành là Đường Đô thì thành lập hợp tác xã sản xuất và chế biến đường, nếu là thành phố có chăn nuôi phát triển thì cũng có thể thành lập hợp tác xã chăn nuôi miễn là chúng ta có thể đạt được một sự hợp tác, đảm bảo rằng chúng ta là một hợp tác xã có địa vị chủ yếu là được. "
Có rất nhiều loại hợp tác xã, không cần gia đình cậu thống lĩnh, cũng không cần hợp tác xã của cậu là duy nhất toàn quốc.
Trường hợp nào này đến từ đâu?
Tuy nhiên, HTX của cậu có thể liên kết với các HTX trên cả nước, trao đổi thông tin, liên lạc với nhau và chỉ cần HTX của cậu có máy móc nông nghiệp tiên tiến nhất, công nghệ thông tin, công nghệ sinh học... thì không ai phá được.. Vị trí chủ đạo của nó.
Quách Thông Đạt rõ ràng ngưỡng mộ Lạc Bạch, nhưng trong lòng vẫn là kinh ngạc.
" Chú biết cháu đang nghĩ gì. Nếu làm vậy, không phải là không có ai đồng ý."
Lạc Bạch: "Vậy chúc Quách thúc thành công."
Ngừng một chút, cậu ta lại cười nói: "Tuy nhiên, nếu muốn nhanh chóng vào được Ngoại Hà thành và có chỗ đứng trong ngành đường thì phải đợi thêm một thời gian nữa. Chờ đến Lý lão bản chủ động để nói chuyện với chúng ta về hợp tác. "
Quách Thông Đạt: "... Chú hiểu."
Ai bị tính kế như này, không biết nên nói hên hay xui.
Đặt điện thoại xuống, Lạc Bạch nói với những người xem Lạc phụ, Lạc mẫu và Chu Vĩnh Lợi: "Hãy bắt đầu xin thành lập hợp tác xã. Không cần tìm ai góp cổ phần. Còn lại một ít, con sẽ nói chuyện với họ. "
Cả ba nhìn nhau gật đầu: "Được."
Sau khi trả lời, Lạc phụ đột nhiên nói: "Nhiệm kỳ của trưởng thôn là ba năm, năm nay là nhiệm kỳ cuối cùng của cha nhưng cha không có ý định tái cử. Ở vị trí này, cha không thể làm bất cứ điều gì mình muốn. Còn quá nhiều hạn chế, bó tay nên cha dự định sau năm nay sẽ không tham gia bầu cử nữa, và trực tiếp giúp đỡ trong hợp tác xã. "
Lạc Bạch: " Con không có ý kiến."
Những người còn lại không có ý kiến gì.
Truyện còn đang trong quá trình beta vẫn còn nhiều thiếu sót xin thông cảm
Chương 47:
Khi nữ phóng viên truyền hình rời đi, Lạc Bạch hỏi cô: "Sau khi chương trình phát sóng, có ai đáp ứng yêu cầu của tôi không?"
Nữ phóng viên: Không đâu, chỉ có kẻ ngốc là chân ái đích thực mới có thể thỏa mãn nhu cầu của bạn.
Lạc Bạch: "Sẽ không?"
Nữ phóng viên nở nụ cười chuyên nghiệp: "Được. Được rồi, cảm ơn Lạc Bạch đã hợp tác, hôm nay kết thúc buổi phỏng vấn."
Lạc Bạch: "Kết thúc rồi sao?"
Nữ phóng viên: "Vâng, còn người tiếp theo. Rất bận. Tạm biệt."
Lạc Bạch nhìn bóng lưng đầy tang thương của nữ phóng viên lúc rời đi, mếu care, tâm tâm niệm niệm đều dồn vào Đại Hồng Hoa.
Thành phố Trường Kinh Hàng năm vào kỳ thi tuyển sinh trung học cơ sở, tuyển sinh đại học, đài truyền hình địa phương đều đến phỏng vấn và phát sóng.
Nếu Trạng Nguyên đứng đầu tỉnh trong kỳ thi tuyển sinh đại học, có lẽ được liếm mặt và phát trên đài truyền hình tỉnh để ăn mừng
Thành phố Trường Kinh Người dân đã quen với những cuộc phỏng vấn của Trạng Nguyên hàng năm, trước đây, vừa xem bài phỏng vấn của Trạng Nguyên cho kỳ thi tuyển sinh đại học, sau đó là bài phỏng vấn của Trạng Nguyên cho kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông.
Khi phỏng vấn top 3, Trạng Nguyên có thời gian phỏng vấn lâu nhất
Nhưng năm nay, công dân thành phố Trường Kinh gặp Trạng Nguyên phỏng vấn ngắn nhất từ trước đến nay, thậm chí Thám Hoa, Bảng Nhãn còn phỏng vấn lâu gấp đôi.
Bản tin địa phương được phát lúc 6 giờ 30 phút và bản tin thời sự được phát lúc 7 giờ.
Tình cờ là 6:30 và là giờ ăn tối, rất nhiều người đang xem TV.
Lúc này không có nhiều đài truyền hình chương trình giải trí, thời điểm này cơ bản là tin tức, rất nhiều người xem tin tức.
Trường Kinh Cơ sở bồi dưỡng Phòng Thí nghiệm Trọng điểm.
La lão và các thành viên trong đội cùng nhau tụ tập dùng bữa trong nhà ăn nhỏ sau khi hoàn thành công việc nặng nhọc của mình.
Trong nhà ăn có một chiếc TV đen trắng, thường được dùng để xem các vấn đề thời sự trong giờ ăn.
Hôm nay, có người hú lên: "Thằng nhóc Lạc Bạch đó thi Trạng Nguyên, cần được đài truyền hình phỏng vấn. Nghe nói hôm nay nó được phát trên đài truyền hình địa phương."
"Vậy thì nhanh lên, chỉnh kênh Trường Kinh TV."
"Đã bắt, đang qc. Có thể xem nó sau khi kết thúc, xơi cơm trước đã."
"Haha, thằng nhóc Lạc Bạch kia giỏi thật. Nếu thi đại học xong rồi, có ở lại Trường Kinh không?"
"Có cách thì để hiệu trưởng làm. Thuyết phục, dụ dỗ, nói lý hiểu lẽ, bắt tới Trường Kinh của chúng ta."
Đoàn người lục tục ngo ngoe vào chỗ, bưng chén cơm, cười nói chuyện phiếm, nhân tiện chờ qc đi qua.
(qc quảng cáo wiki nó v luôn)
Ngay khi La lão đến, người trẻ tuổi đã chủ động nhường chỗ ngồi cho ông.
"Bắt đầu, không nói chuyện, chuyên tâm nhìn."
Sau khi quảng cáo kết thúc, tin tức bắt đầu, có một số tranh chấp nhỏ giữa hàng xóm, thậm chí một con ếch có hai đầu và tám chân bị bắt gặp ở một thị trấn trong thành phố cũng được lên trên TV.
Đến giữa đoạn tin tức, cuối cùng cũng hiểu được vấn đề - Lạc Bạch, vốn là người phỏng vấn trước, nhưng không biết là lãnh đạo đài truyền hình bị kích thích sau khi xem phỏng vấn, hay vì muốn áp trục, nên mới đưa Lạc Bạch vào phỏng vấn phía sau.
Theo thứ tự, Thám Hoa trước rồi đến Bảng Nhãn, phân bổ thời gian phỏng vấn như nhau, thủ tục gần giống nhau.
Phỏng vấn cha mẹ trước, cảm xúc của họ và các phương pháp thông thường để kỷ luật con cái của họ, các câu hỏi tương tự.
Sau đó có Thám hoa, Bảng nhãn, vấn đề cũng tương tự, tức là phỏng vấn cảm nhận, cách học thông thường.
Tuy câu trả lời khá thỏa đáng nhưng cũng thật thú vị, khiến người ta biết rằng những ai đã học tốt thì không quên sắp xếp các hoạt động ngoại khóa phong phú.
Ngay cả kế hoạch học tập và sắp xếp thời gian của họ cũng đã truyền cảm hứng cho rất nhiều người.
La lão gia gật đầu: "Tuổi trẻ thì cường thì nước mạnh. Thay vì mù quáng đọc sách, lúc rảnh rỗi cũng nên trau dồi sở thích, giữ gìn sức khỏe. Nụ hoa của thế hệ trẻ quả là xuất sắc."
Phần còn lại vang lên: " Có Triển vọng, tích cực, tương lai đầy hứa hẹn."
"Thành phố Trường Kinh day học vẫn tốt, nhìn chung là đi lên, trên đường tiến lên tuy có trở ngại, nhưng người đi tiên phong sẽ không sợ."
...
Hiện tại vẫn là bình thường, phong cách tán gẫu rất tích cực.
Cho đến khi Bảo ca lên sàn.
Lạc phụ Lạc mẫu: Là cha mẹ thiên tài không có gì ngạc nhiên.
Ánh sáng của sự tự tin dường như chiếu thẳng qua màn hình và làm mù mắt họ.
Bảo ca: Không có kế hoạch học tập, không có thời gian sắp xếp, không có ôn tập, học xong làm đề có thể thi cấp ba, bởi vì ngộ là thiên tài.
Bảo ca: Phần thưởng? Không hài lòng, tại sao không có Đại Hồng Hoa?
—— Hừ, tặng Đại Hồng Hoa, mi còn muốn cưỡi ngựa dạo quanh luôn sao? Đi dạo khắp thành phố Trường Kinh?!
Biểu cảm của nữ phóng viên truyền hình là biểu cảm của khán giả trước TV, đại biểu cho nội tâm của cô ấy và của khán giả.
Các cuộc phỏng vấn của những người khác đều dài khoảng bốn phút, ngoại trừ Bảo ca, thân là Trạng Nguyên còn chưa được ba phút phỏng vấn.
Nhưng một cuộc phỏng vấn chưa đầy ba phút là quá dài đối với khán giả.
Bởi vì họ đã chấp nhận những cảm xúc tiêu cực do cuộc phỏng vấn mang lại trong vòng chưa đầy ba phút, không thể kiềm chế cảm xúc muốn chùm bao bố ai đó ném xuống cống.
La lão: "..."
Những người còn lại: "..."
Thật lâu.
"Ăn cơm thôi, đừng xem TV nữa, tất cả đều là những cuộc phỏng vấn rác rưởi."
" đúng vậy a!Không dinh dưỡng tẹo nào, tràn ngập tính giai cấp khinh bỉ, đóng lại đi."
"Ăn cơm, dùng bữa, ăn xong liền đi phòng thí nghiệm. Ghi nhớ, chúng ta là tiến sĩ!"
...
Tất cả mọi người đều bị tổn thương, và họ cảm thấy như bị nghiền ép đến ngạt thở. bởi Trạng Nguyên, một cậu học sinh vị thành niên vừa tham gia kỳ thi tuyển sinh trung học.
Cái này không nên.
Họ là những tiến sĩ, những nhà nghiên cứu vô giá, và họ cũng là những thiên tài!
"Tôi thi cấp ba cũng là Trạng Nguyên, thi đại học là Thám Hoa."
"Tôi còn trẻ, chưa đầy ba mươi, đã có bằng Tiến sĩ, và bắt đầu các dự án hàng đầu trong phòng thí nghiệm."
"Đúng vậy, chúng ta cũng là thiên tài, haha."
Mọi người cuối cùng cũng lấy lại được thăng bằng và lấy lại không khí hòa thuận.
Đột nhiên, có người nhàn nhạt nói: "...muốn mạng a, đưa ra ý tưởng chủng vi khuẩn gốc, nghe nói đã viết một bộ tài liệu trợ giảng cấp ba, thao tác quá tuyệt sao?"
Đám đông giận dữ đem cái tên kẻ tội đồ l miệng đã phá hủy bầu không khí hòa thuận, vui vẻ đá ra ngoài
Không thể để bọn họ vui sướng một chút trong niềm an ủi giả tạo này sao?
Trường Kinh Đại hiệu trưởng: " Phụt—"
Phun trà ngay tại chỗ, chưa kể còn thô lỗ, phải đối mặt với ánh mắt kỵ thị của vợ con ở nhà.
hiệu trưởng đại học Trường Kinh chua xót, tưởng Lạc Bạch đạt được Trạng Nguyên trong kỳ thi tuyển sinh cấp ba, thì cho họ hàng, làng xóm, con cái, cha mẹ đến xem phỏng vấn.
Tìm hiểu về cách sắp xếp, kế hoạch và phương pháp học tập của Trạng Nguyên, biết đâu sẽ bổ ích nhỉ?
Nhưng đâu có ngờ Lạc Bạch lại chơi một cú như vậy.
Trước những lời oán hận của bà con, những đứa trẻ bị đã kích quá ư là sốc nặng, Trường Kính đại hiệu trưởng không đành lòng che mặt
Lệ Diễm đang xem nhà ở gần Nhất Trung, chẳng mấy chốc đã nhìn trúng một căn nhà có hai phòng ngủ và một phòng khách, rộng khoảng 60m2.
Nhờ sự can thiệp của Phó gia, hộ khẩu của Lệ Diễm đã được tách ra độc lập thành công mà không gặp nhiều trở ngại.
Vì vậy, sau khi thanh toán tiền cọc, giấy chứng nhận quyền sở hữu, vv được chuyển nhượng thuận lợi.
Ở Nhất Trung học sinh có hai phương thức một là ở ngoài hai là ở ký túc xá, mà loại ký túc xá tám người, đối với Lệ Diễm mắc bệnh sạch sẽ, thích yên tĩnh thì tuyệt đối không thể ở lại.
Vì vậy, ngay từ đầu, khi quyết định đăng ký học ở Nhất Trung, hắn đã lượn qua một vài nơi gần đó và định mua một căn nhà.
Sau khi xem xét một vài nơi, cuối cùng đã chọn được một tòa nhà ở cuối khu dân cư, ít người, yên tĩnh, cách âm tốt, môi trường tốt, rất thích hợp để ở.
Hàng xóm bên trái và bên phải đều là những người già đã về hưu, ít hoạt động giải trí nên sẽ không ồn ào.
Lệ Diễm rất vừa ý.
Đứng trên ban công có thể nhìn thấy lâm viên cách đó không xa, hướng ra hồ lớn, môi trường rất trong lành.
Trong một vài năm nữa, toàn bộ khu vực này sẽ được phát triển để tạo thành một thành phố hiện đại quy mô.
Hàng loạt tiện ích như tàu điện ngầm, thư viện, phố mua sắm, quảng trường rộng lớn,… nhưng lâm viên chưa phát triển, được dành làm khu cảnh quan.
Khu vực xung quanh cũng được xếp vào loại dân cư tốt nhất, trở thành thành phố Trường Kinh nổi tiếng là lựa chọn tốt nhất cho việc an dưỡng hưu trí.
Đối với một ngôi nhà đơn giản với ba phòng ngủ và một phòng khách, giá đã lên tới 200.000.
So với con số ba bốn triệu ở các thế hệ sau thì rất ít, nhưng thực tế đã cao ngất ngưởng khiến nhiều người phải kinh ngạc.
Nhưng mười năm nữa thì trực tiếp gấp hơn chục lần, nhà cũ có thể lên đến 2 triệu chứ đừng nói đến nhà mới.
Bất động sản, có vẻ là một ngành sinh lợi, rất đáng để đầu tư.
Lệ Diễm lướt nhẹ khắp các ngọn núi từ công viên đến những ngọn núi xa xôi chưa phát triển và san lấp, so sánh với những khu buôn bán sầm uất sau này, cuối cùng xác định: có thể đầu tư.
Vì vậy, tạo một vài hình tròn trong lòng, đặt nó xuống sau vòng tròn, và chờ đợi dấu hiệu của một vài mảnh đất được phát hành.
Y xoay người bước vào phòng, nhìn thời gian đã gần sáu giờ rưỡi, nghĩ đến bài phỏng vấn của Trạng Nguyên trong kỳ thi tuyển sinh của Lạc Bạch.
Vừa mở TV lên thì xảy ra tin tức địa phương, xem được mười phút, cho đến khi Lạc Bạch xuất hiện.
... Đại Hồng Hoa?
Lệ Diễm im lặng, Lạc Bạch đã từng nhắc tới Đại Hồng Hoa mấy lần, hắn biết với thẩm mỹ quái dị của cậu, tuyệt đối sẽ không từ bỏ Đại Hồng Hoa
Lạc Bạch trông mong nhiều ngày cũng không có ai tặng Đại Hồng Hoa cho cậu.
Mọi người đều nghĩ rằng cậu ấy đang nói đùa, gặp mặt đều cười thành tiếng.
Lạc Bạch rất phiền muộn, hông dễ chịu.
Cho đến khi Lệ Diễm nói sẽ đến gặp cậu tâm tình mới thanh thản một chút.
Lạc Lai Bảo dùng kéo cắt nhỏ một đóa hoa giấy, sơn đỏ, dùng dây thừng xâu chuỗi lại đi tìm Lạc Bạch: "Bảo ca, em cho anh Đại Hồng Hoa."
Nhìn cái ' đại hồng hoa' xấu xí, Lạc Bạch cười nhận lấy: "Tiểu Bảo, còn có em thật tốt."
còn có thể như thế nào đây?
Sự đay nghiến của cuộc sống, sự thiếu hiểu biết của bạn bè và người thân đã hủy hoại lòng kiêu hãnh không thể kiềm chế của cậu
Ngay cả phiên bản cấp thấp cũng có thể an ủi trái tim bị tổn thương.
Lạc Bạch thở dài: "Từ xưa đến nay không ai hiểu được thiên tài."
Lạc Lai Bảo nằm trên bệ cửa sổ: " Anh trai xinh đẹp đến rồi, ở cửa."
Lạc Bạch đi xuống lầu: " Anh đi mở cửa."
Cửa xe mở ra, xe của Lệ Diễm ở bên ngoài, hắn đang đứng ở cửa, vừa nhìn thấy Lạc Bạch liền vẫy gọi: " Đưa quà cho cậu."
Lạc Bạch vừa rồi nhận được rất nhiều quà thi vào cấp ba.
"Đưa cái gì? Cậu vừa mới xuất viện. Thân thể không khỏe nên đừng chạy lung tung nữa."
Lệ Diễm mặt không chút thay đổi, không có trả lời đề tài mà chỉ vào cái hòm: "Trong đó, mở ra."
Không chuẩn bị gì cả, Lạc Bạch mở cốp xe ra, bị một đống Đại Hồng Hoa đỏ chói vây lấy.
Niềm vui bất ngờ đến quá nhanh, xin hỏi cậu phải tiến hành như thế nào?
Khóc trước hay cảm động trước?
Lạc Bạch: "Lệ Diễm, cậu quả nhiên hiểu tôi."
Quả nhiên là huynh đệ tốt!!
Cậu lập tức đem hai cái Đại Hồng Hoa đặt một cái ở trên ngực và sau lưng, đắc ý ing.
Lạc Bạch quay đầu lại hỏi: "Nhìn có đẹp không?"
Lệ Diễm dời tầm mắt, gật đầu: " màu đỏ hợp người."
Lạc Bạch ngẩng đầu lên, niềm tự hào bị đè nén lại một lần nữa giương oai.
Lệ Diễm: "Cho cậu mượn xe, xe mui trần, đưa cậu đi một vòng thì sao?"
Lạc Bạch ngạc nhiên: "Thật sao?"
Lệ Diễm: " Ừm, không phải chơi ngựa du ngoạn dạo phố sao?Làm thiên tài vẫn là khiêm tốn một chút, bớt kích động người bình thường, đi quanh thôn được không?
Lạc Bạch: " Cậu nói đúng."
Cậu đạp lên chiếc xe mui trần đang mở, đối mặt với gió lồng lộng, cầu hoa đỏ trên ngực khẽ run lên.
Vui mừng không nói nên lời, Lạc Bạch quay lại mời Lệ Diễm: " Cùng một chỗ đi, vinh quang của ngộ sẽ là một nửa của lị!"
Lệ Diễm lùi lại một bước không chút lưu tình, nhẹ nhàng từ chối: "Vinh quang của cậu vẫn ở trong lòng tôi, chỉ cần tôi nhìn cậu ở đây là đủ rồi. Đi, trở về sớm."
Câu cuối cùng được gửi đến người trợ lý lái xe.
Người trợ lý rơm rớm nước mắt, vẻ mặt tê dại, thần sắc chết lặng mà ngốc trệ.
Anh muốn hỏi ông chủ, tại sao lại đối xử với anh như vậy, anh luôn tận tâm, đúng không?
Nhưng cuối cùng, hắn không nói gì, lái xe đi khắp thôn, âm thầm cày cấy cho Bảo ca vang danh thiên hạ.
Lệ Diễm nhìn chiếc xe đi xa, sau khi trở về quyết định để trong ga ra, không lái nữa.
——Nếu quay lại, thì bắt xe buýt.
Lạc Lai Bảo đứng ở bên người hắn, mắt lộ ra cực kỳ hâm mộ.
Nàng cũng rất muốn mang Đại Hồng Hoa đi quanh thôn a
Bảo ca, ước nguyện đã thành, tình bạn cùng Lệ Diễm trỗi dậy, cậu lại nồng nhiệt mời hắn ngủ cùng.
Hai chiếc Đại Hồng Hoa trên ngực được để trong phòng và gắn trên tường như những tấm huy chương.
Lạc Bạch: "Nhân tiện, tôi đã nhận được giấy báo nhập học của Nhất Trung rồi, được phân vào lớp thực nghiệm, phải ở lại. Tuy nhiên, nếu ở lại, tôi cần phải học buổi tối, thật bất tiện, nên định thuê nhà bên ngoại ”.
Lệ Diễm: "Tôi cũng vậy."
Lạc Bạch: "Có nên thuê chung không?"
Lệ Diễm suy nghĩ một chút: "Ừ."
Lạc Bạch: "Vậy thì tôi phải thuê một cái lớn hơn, có thể kê vừa chiếc giường này của tôi nữa."
Không kìm được, Lạc Bạch cởi bỏ Đại Hồng Hoa ôm vào trong ngực, ngồi thẳng ở mép giường. lúc nói lời này đúng lúc ngẩng đầu, mặt mày đều là ý cười.
Nước da của cậu rất trắng, trắng trẻo khỏe mạnh,ngũ quan lại xinh đẹp.
Không như Lệ Diễm xinh đẹp đến sắc bén như dao
Đó là vẻ ngoài dịu dàng hơn, vô hại hơn, khiến người ta vừa nhìn thấy đã sinh lòng hảo cản, không thể ghét được.
Lệ Diễm nói trước đây cậu hợp với màu đỏ, cũng không sai
Sơ mi ngắn tay và quần dài rộng rãi, có treo Đại Hồng Hoa trước ngực, trông cũng không chỉn chu.
Ngược lại cực kỳ đẹp mắt, ngồi ở mép giường, như thể đang đợi ai đó
Vẫn là giường tân hôn, không giống tân nương thời cổ đại sao?
Đúng lúc vừa đủ tuổi.
( Ngày xưa tân nương 15 tuổi là vừa đẹp)
Lệ Diễm cau mày, gảy phật châu nhanh hơn một chút, nhìn sang chỗ khác nói: "Không vừa đâu, tôi mua một căn nhà, hai phòng ngủ và một phòng khách. Phòng hơi nhỏ, nếu câụ dọn giường vào có thể không di chuyển được. "
Lạc Bạch kinh ngạc với tốc độ mua nhà của Lệ Diễm, tiếc nuối không dọn giường được.
"Tôi có thể không ngủ được, lạ giường."
Lệ Diễm mím chặt môi, kìm lại không thốt ra câu 'có nên mở thông hai phòng không' vừa hiện ra trong đầu.
Hắn nghiêng tai nghe, dưới lầu có chút náo nhiệt, thế là nhắc nhở "Chú, dì đã về."
Lạc Bạch thản nhiên đáp: "Ăn cơm tối rồi về."
Lệ Diễm đi tới bên cửa sổ, mở ra cửa sổ, gió thổi qua, quay đầu lại liếc nhìn Lạc Bạch ở mép giường, nỗi lòng không rõ
Lạc Kim lén lút ký hợp đồng nghệ sĩ với Nghệ Tĩnh Thành trước ngày thi cuối cùng.
Vì là nghệ sĩ duy nhất của Nghệ Tĩnh Thành nên Trần Tinh đã hào phóng ban cho bản hợp đồng hạng A tốt nhất trong ngành
Sau khi bắt đầu quay, cần rời khỏi thành phố Trường Kinh và đến Ảnh Thị Thành để quay.
Vì vậy Lạc Kim đang nghĩ cách nói cho gia đình biết về phần Trần Tĩnh, gã vẫn đang làm hợp đồng, cố gắng để không bị Lạc Bạch lừa.
Quách Thông Đạt đem thái độ của Lý lão bản, ngoại hà thành chế đường, lúc đó Lạc Bạch cũng có mặt.
“Đường ra bắc bị tắc, ở đây họ cũng có tổ chức riêng, với mô hình nông sản chính quy, sản phẩm bên lề nên khi nghe đến hợp tác xã, hầu hết họ không mặn không nhạt”.
Lạc phụ, Lạc mẫu và Chu Vĩnh Lợi không cảm thấy quá thất vọng về việc này, dù sao cũng phải chịu nhiều thất bại rồi cũng quen.
Họ thậm chí không thể nói chuyện với những người dân làng gần đó và một số công ty trong thành phố, chưa kể đến những người ngoại thành phía bắc mới chỉ hợp tác một lần.
Lạc Bạch: "Thật ra, tôi không đồng ý với Quách thúc rằng nên đến Ngoại Hà thành, phương bắc xa xôi, cho dù có thành công thuyết phục bọn họ tham gia hợp tác xã, thì về mặt điều kiện cũng sẽ không thuận tiện về giao thông vận tải và thông tin liên lạc. "
Ngày nay chưa có mạng lưới giao thông, mạng thông tin điện tử do các thế hệ sau xây dựng, nam bắc cách xa nhau là điều không phù hợp.
Quách Thông Đạt cũng biết chuyện này, nhưng hắn đối với Ngoại Hà thành rất có niềm tin, cũng nghĩ đến việc cắm rễ ở Ngoại Hà thành, cho nên vẫn chưa từ bỏ.
Lạc Bạch: "Tuy nhiên,"
Cậu trầm ngâm gõ bàn: "Không hoàn toàn là xấu, hay nói đúng hơn là không phải hoàn toàn không có cách nào."
Nếu lúc này phía bắc cũng có thành trì hợp tác, thì việc phát triển sau này cũng không quá khó.
Một khi hợp tác xã lớn mạnh, chắc chắn sẽ có người thấy được lợi ích, sẽ có nhiều người bắt chước.
Khi đó, việc phát triển thị trường ở phía Bắc sẽ không dễ dàng.
Ngành trồng trọt phát triển ở phía Nam và chăn nuôi phát triển hơn ở phía Bắc.
Cây trồng ở hai miền Nam bắc khác nhau, thị trường tiêu thụ cũng rất rộng, lúc này mới bắt đầu khó nhưng nếu thực sự mở ra thì sẽ có lợi cho quy hoạch sau này.
Lạc Bạch: "Nếu con nhớ không lầm, Lý lão bản đó từng tham gia trồng mía, sản xuất đường và sản xuất đường, nhưng sản xuất đường hầu như bắt đầu bằng cách bắt chước lập nghiệp, đúng không?"
Hồi đó, Lý lão bản đã lên TV nên cũng biết sơ sơ cơ bản.
Ngoại Hà thành ở phía Bắc được gọi là Đường Đô nên ngành mía đường luôn phát triển, hầu hết các doanh nghiệp đều 'quản lý tổng hợp'.
Có nghĩa là, từ khâu nguyên liệu, chế biến đến bán hàng đều do cùng một doanh nghiệp hoàn thành.
Trên thực tế, điều này cũng tương tự như hợp tác xã.
Công việc kinh doanh do Lý lão bản này điều hành chủ yếu là trồng mía, sản xuất đường và chế biến các sản phẩm đường khác nhau, tuy có thị trường tiêu thụ cố định nhưng thực chất vẫn là thế bị động.
Lý lão bản chủ yếu quản lý công việc kinh doanh chế biến các sản phẩm đường của mình, với nhãn hiệu là tất cả các loại đồ ngọt như kẹo bơ cứng, sô cô la, kẹo mút, v.v.
Thương hiệu nổi tiếng khắp cả nước và cũng rất được ưa chuộng vì hương vị thơm ngon, giá thành rẻ.
Chỗ bị chỉ trích duy nhất là hàng nhái, từ mùi vị đến bao bì, sản phẩm nhái toàn bộ của các công ty khác.
Thương hiệu của các hãng kẹo nổi tiếng trong và ngoài nước đã bị làm nhái khắp nơi.
Công ty của Lý lão bản không phải là một ngoại lệ, vào thời điểm này, ở Trung Quốc không có nhận thức ban đầu, và hầu hết các thương hiệu doanh nghiệp đều bắt đầu từ những ngôi nhà tranh.
Cho đến khi nó bắt đầu phát triển, và các quyền sở hữu trí tuệ, quyền sở hữu nhãn hiệu,... dần dần ăn sâu vào lòng người dân, con đường thành tiểu bang từ từ đi đến hồi kết.
Các công ty nhỏ vẫn ổn, nhưng các công ty bắt chước lớn sẽ bị phá sản trừ khi họ chuyển đổi.
Doanh nghiệp chế biến đường do Lý lão bản điều hành bắt đầu khởi sắc nhưng ngay sau khi bị cáo buộc sao chép nhãn hiệu kẹo nước ngoài, câu khẩu hiệu qc mà ngay cả những người trong công ty cũng nhớ lại thực chất liên quan đến khẩu hiệu quảng cáo của một hãng kẹo nội cũ.
Hình ảnh bắt chước của nó đã ăn sâu vào lòng người dân vì hai vụ kiện, hình ảnh bị xấu đi từ từ, giá trị thị trường giảm, không thể đổi mới và chuyển đổi không thành công.
Cuối cùng tuyên bố phá sản.
Lý lão bản này hiện tại không có nghĩa là thuần túy nguyên bản, mãi đến sau vụ kiện vi phạm lần thứ nhất, hắn mới muốn chuyển thành nguyên bản doanh nghiệp.
Điều đáng tiếc là những người trong cuộc lâu nay vẫn chỉ quen với thói quen bắt chước.
Cùng với việc quản lý nội bộ hỗn loạn của công ty, nó là một doanh nghiệp gia đình điển hình, và không ai có ý thức ban đầu.
Muốn là bản gốc, nhưng những từ quảng cáo mà suy nghĩ cực khổ, đều sao chép không sót một chữ
Vì vậy, doanh nghiệp này chắc chắn sẽ thất bại.
Nhưng đối với Lạc Bạch, đó là một bước đột phá.
Lạc Bạch: "Quách thúc, chú muốn ở Ngoại Hà thành sao?"
Quách Thông Đạt: "Ngành công nghiệp sản xuất đường đang phát triển mạnh ở đây. Nếu ở lại đây, chú có thể học hỏi nhiều hơn".
Lạc Bạch: "Quả thực, vậy chú cứ ở đó chờ. Lý lão bản sẽ đồng ý hợp tác với chúng ta."
Quách Thông Đạt: " Con có biện pháp? Đại Bảo A, Quách thúc là nguyện ý muốn giúp ngươi, nhưng là không nguyện ý làm gián điệp trong đó đâu."
Lạc Bạch: "... Chú Quách người nghĩ nhiều quá."
Cậu chỉ là có thể giúp Lý lão bản lĩnh ngộ con đường biến hóa ban đầu, nhân tiện đạt được hợp tác hòa hợp hữu nghị, được không?
Xét cho cùng, đó là điều đôi bên cùng có lợi.
Sao chép, không phải là tâm địa xấu xa, nhưng thực sự rất thiếu đạo đức
Nhận thức được tầm quan trọng của tính độc đáo, khi nó có thể thay đổi được, thì việc từ bỏ bản sao chép càng sớm càng tốt và biến nó thành bản gốc, cho chính bạn và cho người khác là điều nên làm.
"Quách thúc, người không cần phải đi thuyết phục người ta gia nhập hợp tác xã, không cần lo lắng chuyện đó, đối với sự kiêng kỵ của người khác cũng không phải là không có lý. Không nhất thiết phải để người khác gia nhập hợp tác xã của chúng ta."
Lạc Bạch đang suy nghĩ, tính toán, đầu óc quay cuồng.
"À, có thể có nhiều hợp tác xã. Ngoại Hà thành là Đường Đô thì thành lập hợp tác xã sản xuất và chế biến đường, nếu là thành phố có chăn nuôi phát triển thì cũng có thể thành lập hợp tác xã chăn nuôi miễn là chúng ta có thể đạt được một sự hợp tác, đảm bảo rằng chúng ta là một hợp tác xã có địa vị chủ yếu là được. "
Có rất nhiều loại hợp tác xã, không cần gia đình cậu thống lĩnh, cũng không cần hợp tác xã của cậu là duy nhất toàn quốc.
Trường hợp nào này đến từ đâu?
Tuy nhiên, HTX của cậu có thể liên kết với các HTX trên cả nước, trao đổi thông tin, liên lạc với nhau và chỉ cần HTX của cậu có máy móc nông nghiệp tiên tiến nhất, công nghệ thông tin, công nghệ sinh học... thì không ai phá được.. Vị trí chủ đạo của nó.
Quách Thông Đạt rõ ràng ngưỡng mộ Lạc Bạch, nhưng trong lòng vẫn là kinh ngạc.
" Chú biết cháu đang nghĩ gì. Nếu làm vậy, không phải là không có ai đồng ý."
Lạc Bạch: "Vậy chúc Quách thúc thành công."
Ngừng một chút, cậu ta lại cười nói: "Tuy nhiên, nếu muốn nhanh chóng vào được Ngoại Hà thành và có chỗ đứng trong ngành đường thì phải đợi thêm một thời gian nữa. Chờ đến Lý lão bản chủ động để nói chuyện với chúng ta về hợp tác. "
Quách Thông Đạt: "... Chú hiểu."
Ai bị tính kế như này, không biết nên nói hên hay xui.
Đặt điện thoại xuống, Lạc Bạch nói với những người xem Lạc phụ, Lạc mẫu và Chu Vĩnh Lợi: "Hãy bắt đầu xin thành lập hợp tác xã. Không cần tìm ai góp cổ phần. Còn lại một ít, con sẽ nói chuyện với họ. "
Cả ba nhìn nhau gật đầu: "Được."
Sau khi trả lời, Lạc phụ đột nhiên nói: "Nhiệm kỳ của trưởng thôn là ba năm, năm nay là nhiệm kỳ cuối cùng của cha nhưng cha không có ý định tái cử. Ở vị trí này, cha không thể làm bất cứ điều gì mình muốn. Còn quá nhiều hạn chế, bó tay nên cha dự định sau năm nay sẽ không tham gia bầu cử nữa, và trực tiếp giúp đỡ trong hợp tác xã. "
Lạc Bạch: " Con không có ý kiến."
Những người còn lại không có ý kiến gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.