Trời Sinh Một Cặp: Cực Phẩm Yêu Nghiệt
Chương 29: Ra mắt ông ngoại Trương
Vi Vi
27/04/2021
Lục Vỹ Thần trở mình, các giác thiếu thốn gì đó khiến đôi tay hắn đưa ra tìm kiếm. Tìm mãi không thấy đâu, hắn giật mình tỉnh dậy, trên chiếc giường lớn chỉ có một mình hắn.
Nghĩ đến việc Hà Tiết Âu sau khi tỉnh dậy đã bỏ trốn, tâm tư của hắn sinh ra muôn vàn bão giông.
Lục Vỹ Thần đối với Hà Tiết Âu là sự đối đãi nhân từ và quan tâm hết mực. Hắn không dịu dàng, không ngọt ngào nhưng không để cô thiệt thòi, thua kém ai. Ngay cả khi cô phạm lỗi tày trời hết lần này đến lần khác, hắn cũng có thể cho qua nhẹ nhàng. Sự dạy dỗ của hắn đối với cô tuy có chút khắc nghiệt nhưng không hề có ác ý.
Còn Hà Tiết Âu đối với Lục Vỹ Thần là có ý nghĩa gì? Để chạy theo một tên đàn ông không đứng đắn, sẵn sàng để chồng mình lên giường với chị gái. Cô chê hắn đối đãi với cô quá hiền hậu nên gan ngày càng lớn, lì lợm còn liều lĩnh, không xem hắn ra gì. Đêm qua cầu xin hắn, hứa hẹn với hắn bao nhiêu điều, bây giờ lại chạy mất dạng.
Lục Vỹ Thần nhanh chóng ra khỏi giường. Bước vào nhà vệ sinh lại thấy Hà Tiết Âu đang đứng như người mất hồn trước chiếc gương lớn. Gương mặt đang tức giận của hắn lại giãn ra, giọng nhàn nhạt tiến đến chỗ Hà Tiết Âu.
- Tỉnh rồi sao không gọi tôi dậy cùng?
Hà Tiết Âu nhìn thấy hắn, không có phản xạ cảm xúc nào. Nghe hắn hỏi cũng dùng giọng nhàn nhạt để đáp lại.
- Gọi anh dậy làm gì?
Cũng đúng, cô gọi hắn dậy làm gì chứ? Quan hệ của hai người cũng chưa tốt đến như vậy. Mới chỉ ngủ với nhau một đêm, chấp nhận danh nghĩa vợ chồng, nhưng chấp niệm về hôn nhân của họ chỉ là lợi ích chính trị, không có tình yêu. Bảo cô gọi hắn dậy thì thật nực cười.
- Những lời đêm qua em nói với tôi, em còn nhớ hay không?
Lục Vỹ Thần áp sát người Hà Tiết Âu, cánh tay to lớn ôm lấy thân ảnh bé nhỏ của cô từ phía sau, kê mặt mặt bên cạnh mặt cô, ánh mắt hai người nhìn vào gương lớn ngắm nhìn.
Hà Tiết Âu nhìn gương mặt kê sát nhau của hai người, nhìn xuống cánh tay ôm ấp của Lục Vỹ Thần, lại nhìn đến những vết hôn xanh, đỏ trên người mình. Cảm xúc lúc đó thật khó diễn đạt thành lời, câu hỏi của Lục Vỹ Thần cũng thật khó đáp lại. Đêm qua nhục nhã đến như vậy, làm những chuyện thân mật đến như vậy, nói ra những lời khó nói đến như vậy, nghĩ đến thôi cũng rất xấu hổ rồi.
Hà Tiết Âu im lặng một lúc lâu mới cất lời.
- Anh có bỏ rơi tôi không?
Hả? Lục Vỹ Thần thật sự không đỡ được câu hỏi này của cô. Cô nghĩ hắn là loại người gì, ngủ với phụ nữ một đêm xong liền vứt bỏ sao? Vứt bỏ ai chứ không vứt bỏ cô. Chẳng lẽ cô quên cô còn phải gọi hắn là chồng?
- Em lại muốn tính toán điều kiện gì với tôi nữa?
- Tôi thất tình, bị hại cho thê thảm như vậy, tính toán với anh một chút cũng không được sao?
Đêm qua Hà Tiết Âu đúng là thê thảm thật, ngày thường cao ngạo nhưng đêm qua lại cầu xin hắn đến một chút liêm sỉ cũng không còn. Hắn không hiểu cảm giác thất tình của con gái, nhưng hắn cũng từng thất tình, tình cảnh đó chính là yêu chết đi sống lại, đau đến khắc cốt ghi tâm. Hà Tiết Âu cũng có chút đáng thương, hắn hơn thua với cô thì cũng quá nhỏ mọn, xoa đầu cô cười nói.
- Muốn ăn được phức lợi của tôi thì phải mau đi lấy lòng ông ngoại tôi!
…
Bệnh viện HSMC.
Lục Vỹ Thần vừa nói đã làm ngay, đưa Hà Tiết Âu đi lấy lòng ông ngoại.
Nhà họ Lục không có trưởng bối, trưởng bối của Lục Vỹ Thần chỉ có ông ngoại. Ông ngoại Trương là viện trưởng của Bệnh viện HSMC, beenhj viện này cũng là nơi Hà Chỉ Nghi được điều chuyển tới.
Vừa nhìn thấy Lục Vỹ Thần đưa Hà Tiết Âu tới, đôi mắt của ông ngoại Trương đã sáng ngời lên phấn khích. Đứa cháu ngoại này của ông cũng đã là đàn ông chín mùi vậy mà mãi không có vợ có con, thân già ông đây lo chết đi được. Sau khi bị tình đầu phụ bạc, mấy năm rồi Lục Vỹ Thần mới chịu dẫn phụ nữ về ra mắt với ông ngoại.
- Cháu dâu?
Ông ngoại Trương tay chỉ vào Hà Tiết Âu, mặt nhìn Lục Vỹ Thần, ánh mắt vô cùng kỳ vọng.
- Đúng là cô ấy!
Ông ngoại Trương chờ có bây nhiêu đó, chạy đến xoay người Hà Tiết Âu mấy vòng liền, xem xét từ trên xuống dưới. Hà Tiết Âu chẳng hiểu gì cũng để mặc cho ông ngoại Trương đánh giá mình.
- Đúng là đại mỹ nhân, cháu của ta sẽ có rất rất nhiều gen trội. Nhưng mà con bé xanh xao thật đấy, gầy yếu thế này thì làm sao mang thai được đây… Ái chà, y tá Ngô giúp ta đưa cháu dâu đi kiểm tra tổng quát, chú ý kiểm tra sản phụ thật kỹ vào đấy!
Hà Tiết Âu bị y tá Ngô đưa đi, Lục Vỹ Thần cũng vui vẻ phất tay tạm biệt. Cái quái gì thế? Xem cô là cháu dâu hay là cái máy đẻ? Còn tưởng ông ngoại Trương sẽ hiền từ phúc hậu lắm, hóa ra cũng là có gen với nhau cả, biến thái chẳng khác gì người chồng chết tiệt của cô. Khám sản phụ cái gì chứ, cô cần phải kiểm tra lại mắt nhìn người của mình mới đúng.
Nghĩ đến việc Hà Tiết Âu sau khi tỉnh dậy đã bỏ trốn, tâm tư của hắn sinh ra muôn vàn bão giông.
Lục Vỹ Thần đối với Hà Tiết Âu là sự đối đãi nhân từ và quan tâm hết mực. Hắn không dịu dàng, không ngọt ngào nhưng không để cô thiệt thòi, thua kém ai. Ngay cả khi cô phạm lỗi tày trời hết lần này đến lần khác, hắn cũng có thể cho qua nhẹ nhàng. Sự dạy dỗ của hắn đối với cô tuy có chút khắc nghiệt nhưng không hề có ác ý.
Còn Hà Tiết Âu đối với Lục Vỹ Thần là có ý nghĩa gì? Để chạy theo một tên đàn ông không đứng đắn, sẵn sàng để chồng mình lên giường với chị gái. Cô chê hắn đối đãi với cô quá hiền hậu nên gan ngày càng lớn, lì lợm còn liều lĩnh, không xem hắn ra gì. Đêm qua cầu xin hắn, hứa hẹn với hắn bao nhiêu điều, bây giờ lại chạy mất dạng.
Lục Vỹ Thần nhanh chóng ra khỏi giường. Bước vào nhà vệ sinh lại thấy Hà Tiết Âu đang đứng như người mất hồn trước chiếc gương lớn. Gương mặt đang tức giận của hắn lại giãn ra, giọng nhàn nhạt tiến đến chỗ Hà Tiết Âu.
- Tỉnh rồi sao không gọi tôi dậy cùng?
Hà Tiết Âu nhìn thấy hắn, không có phản xạ cảm xúc nào. Nghe hắn hỏi cũng dùng giọng nhàn nhạt để đáp lại.
- Gọi anh dậy làm gì?
Cũng đúng, cô gọi hắn dậy làm gì chứ? Quan hệ của hai người cũng chưa tốt đến như vậy. Mới chỉ ngủ với nhau một đêm, chấp nhận danh nghĩa vợ chồng, nhưng chấp niệm về hôn nhân của họ chỉ là lợi ích chính trị, không có tình yêu. Bảo cô gọi hắn dậy thì thật nực cười.
- Những lời đêm qua em nói với tôi, em còn nhớ hay không?
Lục Vỹ Thần áp sát người Hà Tiết Âu, cánh tay to lớn ôm lấy thân ảnh bé nhỏ của cô từ phía sau, kê mặt mặt bên cạnh mặt cô, ánh mắt hai người nhìn vào gương lớn ngắm nhìn.
Hà Tiết Âu nhìn gương mặt kê sát nhau của hai người, nhìn xuống cánh tay ôm ấp của Lục Vỹ Thần, lại nhìn đến những vết hôn xanh, đỏ trên người mình. Cảm xúc lúc đó thật khó diễn đạt thành lời, câu hỏi của Lục Vỹ Thần cũng thật khó đáp lại. Đêm qua nhục nhã đến như vậy, làm những chuyện thân mật đến như vậy, nói ra những lời khó nói đến như vậy, nghĩ đến thôi cũng rất xấu hổ rồi.
Hà Tiết Âu im lặng một lúc lâu mới cất lời.
- Anh có bỏ rơi tôi không?
Hả? Lục Vỹ Thần thật sự không đỡ được câu hỏi này của cô. Cô nghĩ hắn là loại người gì, ngủ với phụ nữ một đêm xong liền vứt bỏ sao? Vứt bỏ ai chứ không vứt bỏ cô. Chẳng lẽ cô quên cô còn phải gọi hắn là chồng?
- Em lại muốn tính toán điều kiện gì với tôi nữa?
- Tôi thất tình, bị hại cho thê thảm như vậy, tính toán với anh một chút cũng không được sao?
Đêm qua Hà Tiết Âu đúng là thê thảm thật, ngày thường cao ngạo nhưng đêm qua lại cầu xin hắn đến một chút liêm sỉ cũng không còn. Hắn không hiểu cảm giác thất tình của con gái, nhưng hắn cũng từng thất tình, tình cảnh đó chính là yêu chết đi sống lại, đau đến khắc cốt ghi tâm. Hà Tiết Âu cũng có chút đáng thương, hắn hơn thua với cô thì cũng quá nhỏ mọn, xoa đầu cô cười nói.
- Muốn ăn được phức lợi của tôi thì phải mau đi lấy lòng ông ngoại tôi!
…
Bệnh viện HSMC.
Lục Vỹ Thần vừa nói đã làm ngay, đưa Hà Tiết Âu đi lấy lòng ông ngoại.
Nhà họ Lục không có trưởng bối, trưởng bối của Lục Vỹ Thần chỉ có ông ngoại. Ông ngoại Trương là viện trưởng của Bệnh viện HSMC, beenhj viện này cũng là nơi Hà Chỉ Nghi được điều chuyển tới.
Vừa nhìn thấy Lục Vỹ Thần đưa Hà Tiết Âu tới, đôi mắt của ông ngoại Trương đã sáng ngời lên phấn khích. Đứa cháu ngoại này của ông cũng đã là đàn ông chín mùi vậy mà mãi không có vợ có con, thân già ông đây lo chết đi được. Sau khi bị tình đầu phụ bạc, mấy năm rồi Lục Vỹ Thần mới chịu dẫn phụ nữ về ra mắt với ông ngoại.
- Cháu dâu?
Ông ngoại Trương tay chỉ vào Hà Tiết Âu, mặt nhìn Lục Vỹ Thần, ánh mắt vô cùng kỳ vọng.
- Đúng là cô ấy!
Ông ngoại Trương chờ có bây nhiêu đó, chạy đến xoay người Hà Tiết Âu mấy vòng liền, xem xét từ trên xuống dưới. Hà Tiết Âu chẳng hiểu gì cũng để mặc cho ông ngoại Trương đánh giá mình.
- Đúng là đại mỹ nhân, cháu của ta sẽ có rất rất nhiều gen trội. Nhưng mà con bé xanh xao thật đấy, gầy yếu thế này thì làm sao mang thai được đây… Ái chà, y tá Ngô giúp ta đưa cháu dâu đi kiểm tra tổng quát, chú ý kiểm tra sản phụ thật kỹ vào đấy!
Hà Tiết Âu bị y tá Ngô đưa đi, Lục Vỹ Thần cũng vui vẻ phất tay tạm biệt. Cái quái gì thế? Xem cô là cháu dâu hay là cái máy đẻ? Còn tưởng ông ngoại Trương sẽ hiền từ phúc hậu lắm, hóa ra cũng là có gen với nhau cả, biến thái chẳng khác gì người chồng chết tiệt của cô. Khám sản phụ cái gì chứ, cô cần phải kiểm tra lại mắt nhìn người của mình mới đúng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.