Chương 14
Hách Liên Huyết Thanh
03/11/2015
Tiễn Lâm Thần Hàn và Lâm Vi Lam xong, Tả Khưu Nghị quay đầu nhìn Dương Nham Du vẫn đang ngồi ở phòng khách, nhướng mày nói: “Cô Dương!”
“Bố tôi bảo tôi đưa cho anh cái này.” Dương Nham Du lại bày ra dáng vẻ yếu ớt, dịu dạng như sắp khóc, đặt túi hồ sơ gì đó lên bàn.
Tả Khưu Nghị thấy kỳ quái, cầm túi hồ sơ lên, vừa mở ra xem, mặt hắn liền biến sắc, ánh mắt nhìn Dương Nham Du càng mang theo vẻ thận trọng và soi xét, cô gái này không chỉ đơn giản như vẻ ngoài nũng nịu, nhu mì kia. Tham vọng không nhỏ chút nào.
“Ông Dương thật sự rất dũng cảm.” Không thể phủ nhận rằng, việc này có sức cám dỗ vô cùng lớn, Tả Khưu Nghị cũng thấy động tâm.
“Tôi nghĩ, anh Tả sẽ rất hài lòng, phải không?” Nói xong, Dương Nham Du đưa tay lên khẽ vuốt mái tóc dài của mình. Không thể phủ nhận rằng, Dương Nham Du rất xinh đẹp, mà cô ta cũng rất biết cách nên sử dụng sự xinh đẹp này như thế nào. Vũ khí lợi hại của phụ nữ, chính là vẻ đẹp của cô.
Ánh mắt Tả Khưu Nghị chợt lóe lên, khom người về phía trước, từ từ tới gần Dương Nham Du, nhìn ánh mắt không giấu nổi dã tâm của Dương Nham Du, Tả Khưu Nghị không chút do dự, ném tập tài liệu xuống bàn, cong khóe môi đầy châm chọc: “Cô Dương, mời cô về đi!” Tả Khưu Nghị nói xong liền đứng thẳng người dậy, đưa tay về phía cửa, không cần nói cũng biết ý hắn là gì.
“Anh Tả, người thông minh như anh mà lại lựa chọn như vậy sao?” Dương Nham Du nhìn Tả Khưu Nghị với ánh mắt không thể tin nổi, cả cô ta và bố cô ta đều hoàn toàn chắc chắn rằng, Tả Khưu Nghị nhất định sẽ đồng ý, vì sao…
“Cô Dương, con người tôi vốn không thích người đẹp rắn rết.” Tả Khưu Nghị cười lạnh nhìn Dương Nham Du. Dương Bách Lợi nghĩ hay thật, dùng hôn nhân của con gái lão làm miếng mồi lớn, muốn liên kết với hắn để đánh bại đối thủ của bọn họ. Nhưng Tả Khưu Nghị hắn cũng không phải tên ngốc, hắn không bao giờ muốn dẫn sói vào nhà…
“…” Vẻ mặt Dương Nham Du cứng đờ, đúng là bố cô ta có ý kia, nhưng vì đối tượng là Tả Khưu Nghị, nên chính cô ta cũng có sự cân nhắc của mình.
“Mời cô về! Cô Dương!”
Dương Nham Du nhanh chóng thu lại vẻ mặt không cam lòng, tao nhã đứng dậy nói: “Vậy làm phiền anh Tả rồi.” Từng động tác của Dương Nham Du đều thể hiện rõ sự tao nhã, đàn ông vốn không thích phụ nữ bám quá chặt. Dương Nham Du biết điều đó, nhưng chắc chắn cô ta sẽ không buông tha cho Tả Khưu Nghị.
“Đợi đã!” Tả Khưu Nghị đột ngột nói.
“Anh Tả thay đổi quyết định sao?” Dương Nham Du vừa bước tới cửa liền dừng lại, quay đầu cười hỏi.
“Không, cô Dương bỏ quên đồ.” Tả Khưu Nghị cầm tập hồ sơ mà Dương Nham Du mang tới lên, đặt vào tay cô ta, mặt tươi cười đầy vẻ giễu cợt: “Có lẽ, cô Dương có thể chuyển hướng sang phía anh Lâm cũng được mà?” Ánh mắt Lâm Thần Hàn nhìn Dương Nham Du mang rất nhiều tình cảm.
Nụ cười của Dương Nham Du cứng lại, một hồi lâu sau, cô ta mới nhếch khóe môi cứng ngắc của mình nói: “Không phiền anh Tả phải bận tâm! Tạm biệt!”
Nhìn bóng dáng chạy như ma đuổi của Dương Nham Du, Tả Khưu Nghị cũng trầm tư. Tham vọng của nhà họ Dương quá lớn, làm như thế, hậu quả sẽ là phải đặt toàn bộ nhà họ Dương vào làm tiền cược. Cho nên, Dương Bách Lợi mới chọn hắn. Có điều, điều kiện mà lão đưa ra cũng thực sự khiến hắn động lòng! Trên thương trường, không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn.
Còn về người phụ nữ tên Dương Nham Du này à? Tả Khưu Nghị cười lạnh, quá giả dối… khiến người ta thấy phiền phức.
***
Thời gian thấm thoắt trôi nhanh, thoáng một cái đã qua mười ngày, rốt cuộc Lâm Thần Hàn cũng không tìm được công việc phù hợp với hắn. Tuy rằng bây giờ phần lớn thời gian hắn đều ở nhà, nhưng Lâm Vi Lam cũng không quên cái tên bạn xấu Cận Thế Hàn của anh trai cô. Nhà họ Cận cũng không phải gia đình bình thường, hơn nữa, Cận Thế Hàn còn ham chơi hơn cả anh trai cô. Nếu anh cô mà bị làm hư, thì cô khóc cũng không khóc được nữa. Cô đã từng cam đoan với bố cô rằng, nhất định sẽ giúp anh trai cô trở thành một người đàn ông tốt, không thể để anh cô biến thành một tên phóng đãng suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt được.
Nhưng mà, hai ngày nay, Cận Thế Hàn quả thật rất chịu khó lui tới, hơn nữa, hai người cả ngày lén lén lút lút làm gì đó trong phòng Lâm Thần Hàn.
Có âm mưu! Với dây thần kinh nhạy bén được huấn luyện từ trường cảnh sát ra, Lâm Vi Lam hoàn toàn chắc chắn điều này.
Nhưng Lâm Vi Lam luôn chú trọng bằng chứng, không hề có động tĩnh gì, cô đang chờ bọn họ để lộ dấu vết.
Cho đến một ngày, Lâm Vi Lam ra ngoài mua đồ, Cận Thế Hàn lén lút đưa ba người phụ nữ tới nhà bọn họ…
Lâm Vi Lam thật sự không thể tin được, anh trai cô lại có thể có hành vi phóng đãng đến mức này, có thể bất chấp liêm sỉ đến mức này.
Một tiếng động lớn vang lên, Lâm Vi Lam không tốn chút sức lực nào, đạp văng cánh cửa phòng đang bị khóa chặt.
Mọi người đang chơi đùa cao hứng trong phòng lập tức khựng lại, nhìn chằm chằm Lâm Vi Lam đứng ở cửa.
Tình cảnh hai nam ba nữ hỗn loạn đến mức vượt ra ngoài khả năng nhận thức của Lâm Vi Lam. Đang là ban ngày ban mặt, giữa ban ngày ban mặt, tại sao có thể khiêu khích thần kinh của người khác đến mức độ này cơ chứ?!!!
Nhìn hình ảnh dâm mỹ trong phòng, Lâm Vi Lam run rẩy toàn thân, không phải vì sợ hãi, mà vì tức giận!
Lâm Thần Hàn căn bản không ngờ Lâm Vi Lam lại đạp thẳng cửa vào, chính hắn cũng ngẩn cả người, Cận Thế Hàn thì sợ đến mức vội vàng chui tọt vào trong chăn, quấn chặt lấy thân mình.
Ba cô nàng kia sửng sốt mất một lúc, rồi bắt đầu hét chói tai, tiếng hét này đã đẩy cơn tức giận của Lâm Vi Lam lên tới đỉnh điểm.
“Câm miệng!” Lâm Vi Lam hét lớn một tiếng, ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm vào ba cô ả không biết liêm sỉ kia, nghiến răng ken két nói: “Ngay lập tức, ngay lập tức cút cho tôi!!!”
Ba cô nàng kia rất biết điều, vội vàng mặc quần áo cẩn thận, rồi chạy thẳng ra ngoài. Ôi ông trời của tôi ơi, ánh mắt của cô gái kia đầy sát khí, tuy các cô ả đều thèm tiền cả, nhưng mạng vẫn quan trọng hơn nhiều.
Nhìn dáng vẻ của Lâm Thần Hàn, đôi môi đỏ mọng của Lâm Vi Lam mím chặt lại, ánh mắt ẩn chứa những cảm xúc khó tả khiến Lâm Thần Hàn bất giác cúi gằm đầu xuống. Hắn biết lần này hắn quá đáng rồi.
Lâm Vi Lam cố nén sự chua xót nơi cổ họng, mắt cô đảo sang, nhìn thấy Cận Thế Hàn đang chôn người trong chăn, liền cười lạnh, sau đó giơ thẳng nắm đấm lên, hung hăng nện xuống người Cận Thế Hàn.
Cận Thế Hàn kêu lên một tiếng thảm thiết, rồi bay thẳng từ trên giường ra, ngã mạnh xuống đất.
“Thế Hàn.” Vừa nghe tiếng kêu thảm thiết của Cận Thế Hàn, Lâm Thần Hàn vội chạy từ bên giường qua, đỡ Cận Thế Hàn đang nằm bẹp dí dưới mặt đất hít khí lạnh dậy, gầm lên với Lâm Vi Lam: “Cô đi ra ngoài ngay!!!” Tên khốn kiếp Cận Thế Hàn này đang không mặc quần áo, Vi Vi chỉ là một cô bé, không thể để con bé nhìn thấy cảnh này được.
“Em ra ngoài à… Anh, em mà ra ngoài, anh sẽ như thế nào đây? Tiếp tục quậy phá với cái gã Cận Thế Hàn kia sao?” Lâm Vi Lam giận điên người, nhìn Cận Thế Hàn càng thấy chướng mắt. Cô không kịp nghĩ nhiều, bước thẳng tới, giơ nắm đấm lên, khiến Cận Thế Hàn sợ hãi lập tức lùi về, trốn sau lưng Lâm Thần Hàn.
Cú đấm này không rơi xuống người Cận Thế Hàn, mà bị Lâm Thần Hàn ngăn lại. Sắc mặt Lâm Thần Hàn lúc này âm u đến mức như sắp chảy ra nước: “Đủ rồi, đi ra ngoài!”
“Đi ra ngoài à, Lâm Thần Hàn, anh mới đủ rồi ấy! Vì một người con gái mà anh phải phá hỏng bản thân mình đến mức này sao?” Lâm Vi Lam như phát điên lên.
“Câm miệng! Đi ra ngoài!” Mặt Lâm Thần Hàn biến sắc, trong mắt như có gì đó chợt lướt qua, hắn quay đầu nhìn Lâm Vi Lam, gào lên giận dữ.
“Anh, Thẩm Ly Ly chết rồi, anh còn muốn lừa chính mình đến bao giờ? Anh đã biết rõ vì sao còn không chịu tỉnh táo lại?! Anh thế này, chẳng lẽ không biết rằng bố mẹ sẽ rất lo lắng hay sao? Chẳng lẽ anh còn muốn chờ đến khi họ mất rồi, anh mới hối hận sao? Họ lớn tuổi rồi, đâu còn bao nhiêu thời gian để cho anh lãng phí nữa chứ? Là một người con trai, rốt cuộc anh đang làm gì thế?!!!” Lâm Vi Lam không kìm được tức giận, liền gào lên, mắt cô cay xè, suýt nữa thì không kìm được nước mắt. Vì sao hắn lại không biết quý trọng chứ?! Vì sao phải đợi đến khi mất đi mới biết thì ra bọn họ đã lãng phí biết bao nhiêu thời gian?!
“Cút ngay! Đừng bắt tao lặp lại lần nữa!” Lâm Thần Hàn bật mạnh người đứng dậy, cơ mặt run lên vì tức giận, lửa giận của hắn sắp không thể kìm nén được nữa. Hắn sợ hắn sẽ làm ra những chuyện không cách nào cứu vãn nổi.
Lâm Vi Lam sững sờ nhìn Lâm Thần Hàn giận dữ, sự thất vọng dâng trào trong lòng, một sự bất lực đến cùng cực va mạnh vào tim Lâm Vi Lam.
Cô giấu đi hơi nước trong mắt, xoay người chạy ra ngoài.
Nhìn theo bóng Lâm Vi Lam, Lâm Thần Hàn chán nản ôm mặt ngồi phịch xuống đất, tiểu Ly…
“Bố tôi bảo tôi đưa cho anh cái này.” Dương Nham Du lại bày ra dáng vẻ yếu ớt, dịu dạng như sắp khóc, đặt túi hồ sơ gì đó lên bàn.
Tả Khưu Nghị thấy kỳ quái, cầm túi hồ sơ lên, vừa mở ra xem, mặt hắn liền biến sắc, ánh mắt nhìn Dương Nham Du càng mang theo vẻ thận trọng và soi xét, cô gái này không chỉ đơn giản như vẻ ngoài nũng nịu, nhu mì kia. Tham vọng không nhỏ chút nào.
“Ông Dương thật sự rất dũng cảm.” Không thể phủ nhận rằng, việc này có sức cám dỗ vô cùng lớn, Tả Khưu Nghị cũng thấy động tâm.
“Tôi nghĩ, anh Tả sẽ rất hài lòng, phải không?” Nói xong, Dương Nham Du đưa tay lên khẽ vuốt mái tóc dài của mình. Không thể phủ nhận rằng, Dương Nham Du rất xinh đẹp, mà cô ta cũng rất biết cách nên sử dụng sự xinh đẹp này như thế nào. Vũ khí lợi hại của phụ nữ, chính là vẻ đẹp của cô.
Ánh mắt Tả Khưu Nghị chợt lóe lên, khom người về phía trước, từ từ tới gần Dương Nham Du, nhìn ánh mắt không giấu nổi dã tâm của Dương Nham Du, Tả Khưu Nghị không chút do dự, ném tập tài liệu xuống bàn, cong khóe môi đầy châm chọc: “Cô Dương, mời cô về đi!” Tả Khưu Nghị nói xong liền đứng thẳng người dậy, đưa tay về phía cửa, không cần nói cũng biết ý hắn là gì.
“Anh Tả, người thông minh như anh mà lại lựa chọn như vậy sao?” Dương Nham Du nhìn Tả Khưu Nghị với ánh mắt không thể tin nổi, cả cô ta và bố cô ta đều hoàn toàn chắc chắn rằng, Tả Khưu Nghị nhất định sẽ đồng ý, vì sao…
“Cô Dương, con người tôi vốn không thích người đẹp rắn rết.” Tả Khưu Nghị cười lạnh nhìn Dương Nham Du. Dương Bách Lợi nghĩ hay thật, dùng hôn nhân của con gái lão làm miếng mồi lớn, muốn liên kết với hắn để đánh bại đối thủ của bọn họ. Nhưng Tả Khưu Nghị hắn cũng không phải tên ngốc, hắn không bao giờ muốn dẫn sói vào nhà…
“…” Vẻ mặt Dương Nham Du cứng đờ, đúng là bố cô ta có ý kia, nhưng vì đối tượng là Tả Khưu Nghị, nên chính cô ta cũng có sự cân nhắc của mình.
“Mời cô về! Cô Dương!”
Dương Nham Du nhanh chóng thu lại vẻ mặt không cam lòng, tao nhã đứng dậy nói: “Vậy làm phiền anh Tả rồi.” Từng động tác của Dương Nham Du đều thể hiện rõ sự tao nhã, đàn ông vốn không thích phụ nữ bám quá chặt. Dương Nham Du biết điều đó, nhưng chắc chắn cô ta sẽ không buông tha cho Tả Khưu Nghị.
“Đợi đã!” Tả Khưu Nghị đột ngột nói.
“Anh Tả thay đổi quyết định sao?” Dương Nham Du vừa bước tới cửa liền dừng lại, quay đầu cười hỏi.
“Không, cô Dương bỏ quên đồ.” Tả Khưu Nghị cầm tập hồ sơ mà Dương Nham Du mang tới lên, đặt vào tay cô ta, mặt tươi cười đầy vẻ giễu cợt: “Có lẽ, cô Dương có thể chuyển hướng sang phía anh Lâm cũng được mà?” Ánh mắt Lâm Thần Hàn nhìn Dương Nham Du mang rất nhiều tình cảm.
Nụ cười của Dương Nham Du cứng lại, một hồi lâu sau, cô ta mới nhếch khóe môi cứng ngắc của mình nói: “Không phiền anh Tả phải bận tâm! Tạm biệt!”
Nhìn bóng dáng chạy như ma đuổi của Dương Nham Du, Tả Khưu Nghị cũng trầm tư. Tham vọng của nhà họ Dương quá lớn, làm như thế, hậu quả sẽ là phải đặt toàn bộ nhà họ Dương vào làm tiền cược. Cho nên, Dương Bách Lợi mới chọn hắn. Có điều, điều kiện mà lão đưa ra cũng thực sự khiến hắn động lòng! Trên thương trường, không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn.
Còn về người phụ nữ tên Dương Nham Du này à? Tả Khưu Nghị cười lạnh, quá giả dối… khiến người ta thấy phiền phức.
***
Thời gian thấm thoắt trôi nhanh, thoáng một cái đã qua mười ngày, rốt cuộc Lâm Thần Hàn cũng không tìm được công việc phù hợp với hắn. Tuy rằng bây giờ phần lớn thời gian hắn đều ở nhà, nhưng Lâm Vi Lam cũng không quên cái tên bạn xấu Cận Thế Hàn của anh trai cô. Nhà họ Cận cũng không phải gia đình bình thường, hơn nữa, Cận Thế Hàn còn ham chơi hơn cả anh trai cô. Nếu anh cô mà bị làm hư, thì cô khóc cũng không khóc được nữa. Cô đã từng cam đoan với bố cô rằng, nhất định sẽ giúp anh trai cô trở thành một người đàn ông tốt, không thể để anh cô biến thành một tên phóng đãng suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt được.
Nhưng mà, hai ngày nay, Cận Thế Hàn quả thật rất chịu khó lui tới, hơn nữa, hai người cả ngày lén lén lút lút làm gì đó trong phòng Lâm Thần Hàn.
Có âm mưu! Với dây thần kinh nhạy bén được huấn luyện từ trường cảnh sát ra, Lâm Vi Lam hoàn toàn chắc chắn điều này.
Nhưng Lâm Vi Lam luôn chú trọng bằng chứng, không hề có động tĩnh gì, cô đang chờ bọn họ để lộ dấu vết.
Cho đến một ngày, Lâm Vi Lam ra ngoài mua đồ, Cận Thế Hàn lén lút đưa ba người phụ nữ tới nhà bọn họ…
Lâm Vi Lam thật sự không thể tin được, anh trai cô lại có thể có hành vi phóng đãng đến mức này, có thể bất chấp liêm sỉ đến mức này.
Một tiếng động lớn vang lên, Lâm Vi Lam không tốn chút sức lực nào, đạp văng cánh cửa phòng đang bị khóa chặt.
Mọi người đang chơi đùa cao hứng trong phòng lập tức khựng lại, nhìn chằm chằm Lâm Vi Lam đứng ở cửa.
Tình cảnh hai nam ba nữ hỗn loạn đến mức vượt ra ngoài khả năng nhận thức của Lâm Vi Lam. Đang là ban ngày ban mặt, giữa ban ngày ban mặt, tại sao có thể khiêu khích thần kinh của người khác đến mức độ này cơ chứ?!!!
Nhìn hình ảnh dâm mỹ trong phòng, Lâm Vi Lam run rẩy toàn thân, không phải vì sợ hãi, mà vì tức giận!
Lâm Thần Hàn căn bản không ngờ Lâm Vi Lam lại đạp thẳng cửa vào, chính hắn cũng ngẩn cả người, Cận Thế Hàn thì sợ đến mức vội vàng chui tọt vào trong chăn, quấn chặt lấy thân mình.
Ba cô nàng kia sửng sốt mất một lúc, rồi bắt đầu hét chói tai, tiếng hét này đã đẩy cơn tức giận của Lâm Vi Lam lên tới đỉnh điểm.
“Câm miệng!” Lâm Vi Lam hét lớn một tiếng, ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm vào ba cô ả không biết liêm sỉ kia, nghiến răng ken két nói: “Ngay lập tức, ngay lập tức cút cho tôi!!!”
Ba cô nàng kia rất biết điều, vội vàng mặc quần áo cẩn thận, rồi chạy thẳng ra ngoài. Ôi ông trời của tôi ơi, ánh mắt của cô gái kia đầy sát khí, tuy các cô ả đều thèm tiền cả, nhưng mạng vẫn quan trọng hơn nhiều.
Nhìn dáng vẻ của Lâm Thần Hàn, đôi môi đỏ mọng của Lâm Vi Lam mím chặt lại, ánh mắt ẩn chứa những cảm xúc khó tả khiến Lâm Thần Hàn bất giác cúi gằm đầu xuống. Hắn biết lần này hắn quá đáng rồi.
Lâm Vi Lam cố nén sự chua xót nơi cổ họng, mắt cô đảo sang, nhìn thấy Cận Thế Hàn đang chôn người trong chăn, liền cười lạnh, sau đó giơ thẳng nắm đấm lên, hung hăng nện xuống người Cận Thế Hàn.
Cận Thế Hàn kêu lên một tiếng thảm thiết, rồi bay thẳng từ trên giường ra, ngã mạnh xuống đất.
“Thế Hàn.” Vừa nghe tiếng kêu thảm thiết của Cận Thế Hàn, Lâm Thần Hàn vội chạy từ bên giường qua, đỡ Cận Thế Hàn đang nằm bẹp dí dưới mặt đất hít khí lạnh dậy, gầm lên với Lâm Vi Lam: “Cô đi ra ngoài ngay!!!” Tên khốn kiếp Cận Thế Hàn này đang không mặc quần áo, Vi Vi chỉ là một cô bé, không thể để con bé nhìn thấy cảnh này được.
“Em ra ngoài à… Anh, em mà ra ngoài, anh sẽ như thế nào đây? Tiếp tục quậy phá với cái gã Cận Thế Hàn kia sao?” Lâm Vi Lam giận điên người, nhìn Cận Thế Hàn càng thấy chướng mắt. Cô không kịp nghĩ nhiều, bước thẳng tới, giơ nắm đấm lên, khiến Cận Thế Hàn sợ hãi lập tức lùi về, trốn sau lưng Lâm Thần Hàn.
Cú đấm này không rơi xuống người Cận Thế Hàn, mà bị Lâm Thần Hàn ngăn lại. Sắc mặt Lâm Thần Hàn lúc này âm u đến mức như sắp chảy ra nước: “Đủ rồi, đi ra ngoài!”
“Đi ra ngoài à, Lâm Thần Hàn, anh mới đủ rồi ấy! Vì một người con gái mà anh phải phá hỏng bản thân mình đến mức này sao?” Lâm Vi Lam như phát điên lên.
“Câm miệng! Đi ra ngoài!” Mặt Lâm Thần Hàn biến sắc, trong mắt như có gì đó chợt lướt qua, hắn quay đầu nhìn Lâm Vi Lam, gào lên giận dữ.
“Anh, Thẩm Ly Ly chết rồi, anh còn muốn lừa chính mình đến bao giờ? Anh đã biết rõ vì sao còn không chịu tỉnh táo lại?! Anh thế này, chẳng lẽ không biết rằng bố mẹ sẽ rất lo lắng hay sao? Chẳng lẽ anh còn muốn chờ đến khi họ mất rồi, anh mới hối hận sao? Họ lớn tuổi rồi, đâu còn bao nhiêu thời gian để cho anh lãng phí nữa chứ? Là một người con trai, rốt cuộc anh đang làm gì thế?!!!” Lâm Vi Lam không kìm được tức giận, liền gào lên, mắt cô cay xè, suýt nữa thì không kìm được nước mắt. Vì sao hắn lại không biết quý trọng chứ?! Vì sao phải đợi đến khi mất đi mới biết thì ra bọn họ đã lãng phí biết bao nhiêu thời gian?!
“Cút ngay! Đừng bắt tao lặp lại lần nữa!” Lâm Thần Hàn bật mạnh người đứng dậy, cơ mặt run lên vì tức giận, lửa giận của hắn sắp không thể kìm nén được nữa. Hắn sợ hắn sẽ làm ra những chuyện không cách nào cứu vãn nổi.
Lâm Vi Lam sững sờ nhìn Lâm Thần Hàn giận dữ, sự thất vọng dâng trào trong lòng, một sự bất lực đến cùng cực va mạnh vào tim Lâm Vi Lam.
Cô giấu đi hơi nước trong mắt, xoay người chạy ra ngoài.
Nhìn theo bóng Lâm Vi Lam, Lâm Thần Hàn chán nản ôm mặt ngồi phịch xuống đất, tiểu Ly…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.