Chương 33
Hách Liên Huyết Thanh
02/05/2017
Việc Dương Nham Du tạm thời nghỉ học cũng không ảnh hưởng gì tới trường lớp, hơn nữa, vì không có Dương Nham Du, nên từng giây từng phút trong phòng ký túc xá đều vang lên những tiếng cười đùa vui vẻ khiến cả ba người Lâm Vi Lam cảm thấy vô cùng hài lòng. Đời sinh viên yêu cầu phải học hỏi rất nhiều thứ, mọi người đều nghĩ rằng, nếu ngày nào cũng phải đấu đá với Dương Nham Du, thì sẽ mệt chết mất thôi.
Bốn năm đại học Dương Nham Du không hề xuất hiện trong cuộc sống của Lâm Vi Lam nữa. Cô cũng không cố ý tìm hiểu tin tức về Dương Nham Du làm gì, chỉ nghe nói sau khi cô ả tạm nghỉ học không bao lâu thì đi Mỹ. Lâm Vi Lam cười lạnh, đi Mỹ à? Là trốn ra nước ngoài thì có! Lần đó, Lâu Y Y quả thực vô cùng tức giận, nhưng thái độ của Tả Khưu Nghị lại khiến Lâm Vi Lam rất khó hiểu, vị hôn thê của hắn gây ra chuyện như vậy, sao hắn có thể thờ ơ đứng nhìn chứ! Nhưng Lâm Vi Lam lo lắng đề phòng vài ngày, mới phát hiện ra Tả Khưu Nghị không hề có hành động gì nên cô cũng yên tâm hơn. Xem ra, hiện giờ Tả Khưu Nghị rất bình thường, cũng sẽ không cùng Bạch Liên Hoa kia gây ra những chuyện kinh thiên động địa nữa.
Chuyện này nhanh chóng bị Lâm Vi Lam ném ra sau đầu, đời sinh viên ơi, trừ tập quân sự ra, thì tất cả đều vô cùng tốt đẹp!
Sống cùng Bảo Trân suốt một thời gian dài, cô ấy đã hoàn toàn không còn là cô gái lạnh như băng như trước nữa. Là con gái của vị chính khách nổi danh Bảo Cường, Bảo Trân được kế thừa trọn vẹn sự khôn khéo, cơ trí của bố mình. Lâm Vi Lam vẫn còn nhớ cô đã há hốc miệng, trợn tròn mắt khi Bảo Trân nói mình là con gái của Bảo Cường. Ôi trời đất quỷ thần ơi, không ngờ mình lại quen biết con gái chính khách. Bảo Cường đấy, trong nguyên tác là vị thị trưởng thành phố S chính trực vô cùng đấy. Ôi thần tượng của tôi.
Khi còn học trong trường, Lâm Vi Lam cũng đi tới nơi đóng quân của Lâm Thần Hàn vài lần. Tháng ngày trôi qua rất nhanh, cho đến tận khi Lâm Vi Lam tốt nghiệp đại học.
Cuộc sống bốn năm ở trường đại học đã đặt một dấu chấm tròn hoàn mỹ. Đứng trước cửa trường, Lâm Vi Lam đưa tay lên che trên trán, nhìn ngôi trường nàng đã ở suốt bốn năm, nhất thời cảm thấy vô cùng xúc động. Cho đến khi có một cuộc điện thoại làm xáo trộn tất cả mọi kế hoạch vốn có của Lâm Vi Lam, cũng khiến cô nhận thức rõ ràng rằng, vẫn còn có một người không cho phép cô được sống bình yên như vậy.
Lâm Vi Lam ngẩn người nhìn chiếc điện thoại trong tay, tiếng tít tít báo hiệu đối phương đã cúp máy từ lâu, nhưng Lâm Vi Lam đứng mãi cũng không có hành động gì. Cho tới bây giờ, cô cũng không nghĩ sẽ có một ngày cô phải nhận cuộc điện thoại thế này.
Đây là ngày cuối cùng Lâm Vi Lam tới trường, vì cú điện thoại này, mà tiết trời tháng sáu như càng nóng hơn, nóng như lò nướng, khiến toàn thân Lâm Vi Lam đều muốn bốc hỏa. Những chuyện này là vì cái lông gì đây aaaa! Dương Nham Du, cô không thể chịu được khi thấy chị đây sống sung sướng đúng không? Đã cút rồi thì đừng có về nữa chứ? Vừa về đã gây chuyện với chị, thật đúng là oan gia mà! Được rồi! Lâm Vi Lam thừa nhận, mình đang giận cá chém thớt. Vừa rồi Lâu Y Y gọi điện thoại nói Dương Nham Du đã quay về thành phố W, ngay sau đó Lâm Thần Hàn lại xảy ra chuyện, không phải lỗi của Dương Nham Du thì là lỗi của ai ai ai hả???? Bastard!!!
Lâm Vi Lam ngẩng đầu gào thét với trời xanh! Gầm lên một tiếng không thèm để ý tới hình tượng, khiến tất cả mọi người đang đi trên đường đều dừng bước, nhìn Lâm Vi Lam như nhìn bệnh nhân thần kinh.
“Ặc…” Lâm Vi Lam lẳng lặng che mặt, mất mặt quá!!! Lâm Vi Lam dùng vận tốc ánh sáng rời khỏi hiện trường, biết đi đâu mà tìm lại mặt mũi đây, đều tại cái tên Lâm Thần Hàn chết tiệt kia, nhất định cô phải đập hắn một trận!!!
Vừa huấn luyện xong, Thẩm Ngạn Vân quay vào phòng làm việc liền nhận được một cuộc điện thoại. Động tác lau mồ hôi của anh chợt dừng lại, gằn giọng hỏi đầy vẻ khó tin: “Cậu nói cái gì?”
Đặt điện thoại xuống, Thẩm Ngạn Vân vội vàng gọi cho Lâm Vi Lam: “Vi Vi.” Anh vừa lên tiếng, Lâm Vi Lam đã ngắt lời: “Anh ở đâu? Đi tới quân khu S với em.” Cô thật sự muốn xem xem ông anh trai mình định giải thích với cô thế nào.
Thẩm Ngạn Vân siết chặt điện thoại, nói: “Chờ anh, anh qua đón em ngay.” Ngắt điện thoại xong, Thẩm Ngạn Vân lại gọi tiếp một cuộc nữa, chuyện này phải hỏi cho tường tận, đánh nhau mà còn ầm ĩ ra cả bên ngoài, đúng là phải có tài lắm mới làm được…
Lâm Vi Lam nhìn thấy Lâm Thần Hàn ở trong phòng tạm giam.
Lúc này, nhìn hắn suy sụp tinh thần đến mức không ra hình người nữa. Tóc tai rối bời như tổ quạ, râu ria xồm xoàm như vài ngày không xử lý, mắt đỏ vằn tơ máu. Nghe tiếng mở cửa, Lâm Thần Hàn ngẩng đầu, nhìn thấy em gái, lại cúi đầu xuống.
Nhìn bộ dạng của Lâm Thần Hàn, cơn tức của Lâm Vi Lam lại bùng lên, nắm đấm siết chặt đến mức kêu thành tiếng. Thẩm Ngạn Vân đi sau Lâm Vi Lam, nhìn thấy cô như vậy, anh vội vàng kéo cổ tay cô lại. Kích động là ma quỷ, kích động là không đúng.
Lâm Vi Lam quay ngoắt đầu lại, hung hăng nhìn trừng trừng vào cổ tay đang bị giữ chặt.
Thẩm Ngạn Vân khẽ lắc đầu, vẫn giữ chặt tay cô: “Hỏi cho rõ đã em.”
Lâm Vi Lam hít sâu một hơi, khẽ gật đầu. Nhìn thấy cô gật đầu, Thẩm Ngạn Vân mới buông tay cô ra, mắt thoáng lướt qua Lâm Thần Hàn đang suy sụp ngồi đó. Đây là chuyện của hai anh em họ, anh sẽ không nhúng tay vào. Thật ra, là không dám nhúng tay, anh sợ Vi Vi tức giận, huhu.
Lâm Vi Lam bước dài về phía hắn, ngồi trước mặt Lâm Thần Hàn, im lặng một lúc mới lên tiếng: “Vì sao?” Chẹp chẹp, tạo hình kiểu này, đúng là siêu hiệu quả luôn! Đúng là khí phách nam tử hán đại trượng phu nhé! Khuynh hướng bạo lực cũng bùng nổ luôn!
Lâm Thần Hàn cười khổ, lắc đầu không nói gì. Thật ra… là hắn xấu hổ không dám nói.
“Không nói, vì xấu hổ đúng không?!” Lúc nói những lời này, Lâm Vi Lam còn rất bình tĩnh. Sau đó, cô đứng vụt dậy, tung một cú đấm thẳng vào mặt Lâm Thần Hàn, sau đó đạp một cước vào vai hắn. Lực đạp cực mạnh khiến cả người Lâm Thần Hàn bay đập vào tường. Lâm Vi Lam lại bước những bước dài tới, đè chặt cổ Lâm Thần Hàn xuống, nghiến răng nghiến lợi gầm lên: “Lại vì Thẩm Ly Ly đúng không?! Thẩm Ly Ly tốt như vậy cơ à? Cứ nhắc tới cô ta là anh biến thành người khác à? Anh là thằng điên à? Chỉ một đứa con gái cũng hành hạ anh tới mức này. Bao nhiêu năm rồi mà còn không buông xuống? Anh có phải đàn ông không hả? Anh có biết trách nhiệm là cái gì không?”
Lâm Thần Hàn ho khan một tiếng, cả khuôn mặt đỏ bừng lên, không dám nhìn mặt em gái mình. Chuyện này rõ ràng là hắn sai, quả thật là hắn đã quá kích động. Nhưng nếu thời gian có quay ngược lại, hắn vẫn sẽ đánh tên khốn kia. Dù Tiểu Ly có ngàn vạn thứ không tốt, thì cô ấy cũng chết rồi, không thể hạ nhục cô ấy như thế được.
Lâm Vi Lam thật sự không biết phải nói gì, vì sao lại mê muội như thế chứ? Khó khăn lắm đầu óc anh cô mới bình thường lại được, bắt đầu phấn đấu vì lý tưởng của mình, nhưng sao đã vào quân đội rồi, cô ả Thẩm Ly Ly chết tiệt kia vẫn như bóng ma quấn mãi không rời chứ? Hiện giờ, cô thật sự muốn chém Thẩm Ly Ly!!!
Bốn năm đại học Dương Nham Du không hề xuất hiện trong cuộc sống của Lâm Vi Lam nữa. Cô cũng không cố ý tìm hiểu tin tức về Dương Nham Du làm gì, chỉ nghe nói sau khi cô ả tạm nghỉ học không bao lâu thì đi Mỹ. Lâm Vi Lam cười lạnh, đi Mỹ à? Là trốn ra nước ngoài thì có! Lần đó, Lâu Y Y quả thực vô cùng tức giận, nhưng thái độ của Tả Khưu Nghị lại khiến Lâm Vi Lam rất khó hiểu, vị hôn thê của hắn gây ra chuyện như vậy, sao hắn có thể thờ ơ đứng nhìn chứ! Nhưng Lâm Vi Lam lo lắng đề phòng vài ngày, mới phát hiện ra Tả Khưu Nghị không hề có hành động gì nên cô cũng yên tâm hơn. Xem ra, hiện giờ Tả Khưu Nghị rất bình thường, cũng sẽ không cùng Bạch Liên Hoa kia gây ra những chuyện kinh thiên động địa nữa.
Chuyện này nhanh chóng bị Lâm Vi Lam ném ra sau đầu, đời sinh viên ơi, trừ tập quân sự ra, thì tất cả đều vô cùng tốt đẹp!
Sống cùng Bảo Trân suốt một thời gian dài, cô ấy đã hoàn toàn không còn là cô gái lạnh như băng như trước nữa. Là con gái của vị chính khách nổi danh Bảo Cường, Bảo Trân được kế thừa trọn vẹn sự khôn khéo, cơ trí của bố mình. Lâm Vi Lam vẫn còn nhớ cô đã há hốc miệng, trợn tròn mắt khi Bảo Trân nói mình là con gái của Bảo Cường. Ôi trời đất quỷ thần ơi, không ngờ mình lại quen biết con gái chính khách. Bảo Cường đấy, trong nguyên tác là vị thị trưởng thành phố S chính trực vô cùng đấy. Ôi thần tượng của tôi.
Khi còn học trong trường, Lâm Vi Lam cũng đi tới nơi đóng quân của Lâm Thần Hàn vài lần. Tháng ngày trôi qua rất nhanh, cho đến tận khi Lâm Vi Lam tốt nghiệp đại học.
Cuộc sống bốn năm ở trường đại học đã đặt một dấu chấm tròn hoàn mỹ. Đứng trước cửa trường, Lâm Vi Lam đưa tay lên che trên trán, nhìn ngôi trường nàng đã ở suốt bốn năm, nhất thời cảm thấy vô cùng xúc động. Cho đến khi có một cuộc điện thoại làm xáo trộn tất cả mọi kế hoạch vốn có của Lâm Vi Lam, cũng khiến cô nhận thức rõ ràng rằng, vẫn còn có một người không cho phép cô được sống bình yên như vậy.
Lâm Vi Lam ngẩn người nhìn chiếc điện thoại trong tay, tiếng tít tít báo hiệu đối phương đã cúp máy từ lâu, nhưng Lâm Vi Lam đứng mãi cũng không có hành động gì. Cho tới bây giờ, cô cũng không nghĩ sẽ có một ngày cô phải nhận cuộc điện thoại thế này.
Đây là ngày cuối cùng Lâm Vi Lam tới trường, vì cú điện thoại này, mà tiết trời tháng sáu như càng nóng hơn, nóng như lò nướng, khiến toàn thân Lâm Vi Lam đều muốn bốc hỏa. Những chuyện này là vì cái lông gì đây aaaa! Dương Nham Du, cô không thể chịu được khi thấy chị đây sống sung sướng đúng không? Đã cút rồi thì đừng có về nữa chứ? Vừa về đã gây chuyện với chị, thật đúng là oan gia mà! Được rồi! Lâm Vi Lam thừa nhận, mình đang giận cá chém thớt. Vừa rồi Lâu Y Y gọi điện thoại nói Dương Nham Du đã quay về thành phố W, ngay sau đó Lâm Thần Hàn lại xảy ra chuyện, không phải lỗi của Dương Nham Du thì là lỗi của ai ai ai hả???? Bastard!!!
Lâm Vi Lam ngẩng đầu gào thét với trời xanh! Gầm lên một tiếng không thèm để ý tới hình tượng, khiến tất cả mọi người đang đi trên đường đều dừng bước, nhìn Lâm Vi Lam như nhìn bệnh nhân thần kinh.
“Ặc…” Lâm Vi Lam lẳng lặng che mặt, mất mặt quá!!! Lâm Vi Lam dùng vận tốc ánh sáng rời khỏi hiện trường, biết đi đâu mà tìm lại mặt mũi đây, đều tại cái tên Lâm Thần Hàn chết tiệt kia, nhất định cô phải đập hắn một trận!!!
Vừa huấn luyện xong, Thẩm Ngạn Vân quay vào phòng làm việc liền nhận được một cuộc điện thoại. Động tác lau mồ hôi của anh chợt dừng lại, gằn giọng hỏi đầy vẻ khó tin: “Cậu nói cái gì?”
Đặt điện thoại xuống, Thẩm Ngạn Vân vội vàng gọi cho Lâm Vi Lam: “Vi Vi.” Anh vừa lên tiếng, Lâm Vi Lam đã ngắt lời: “Anh ở đâu? Đi tới quân khu S với em.” Cô thật sự muốn xem xem ông anh trai mình định giải thích với cô thế nào.
Thẩm Ngạn Vân siết chặt điện thoại, nói: “Chờ anh, anh qua đón em ngay.” Ngắt điện thoại xong, Thẩm Ngạn Vân lại gọi tiếp một cuộc nữa, chuyện này phải hỏi cho tường tận, đánh nhau mà còn ầm ĩ ra cả bên ngoài, đúng là phải có tài lắm mới làm được…
Lâm Vi Lam nhìn thấy Lâm Thần Hàn ở trong phòng tạm giam.
Lúc này, nhìn hắn suy sụp tinh thần đến mức không ra hình người nữa. Tóc tai rối bời như tổ quạ, râu ria xồm xoàm như vài ngày không xử lý, mắt đỏ vằn tơ máu. Nghe tiếng mở cửa, Lâm Thần Hàn ngẩng đầu, nhìn thấy em gái, lại cúi đầu xuống.
Nhìn bộ dạng của Lâm Thần Hàn, cơn tức của Lâm Vi Lam lại bùng lên, nắm đấm siết chặt đến mức kêu thành tiếng. Thẩm Ngạn Vân đi sau Lâm Vi Lam, nhìn thấy cô như vậy, anh vội vàng kéo cổ tay cô lại. Kích động là ma quỷ, kích động là không đúng.
Lâm Vi Lam quay ngoắt đầu lại, hung hăng nhìn trừng trừng vào cổ tay đang bị giữ chặt.
Thẩm Ngạn Vân khẽ lắc đầu, vẫn giữ chặt tay cô: “Hỏi cho rõ đã em.”
Lâm Vi Lam hít sâu một hơi, khẽ gật đầu. Nhìn thấy cô gật đầu, Thẩm Ngạn Vân mới buông tay cô ra, mắt thoáng lướt qua Lâm Thần Hàn đang suy sụp ngồi đó. Đây là chuyện của hai anh em họ, anh sẽ không nhúng tay vào. Thật ra, là không dám nhúng tay, anh sợ Vi Vi tức giận, huhu.
Lâm Vi Lam bước dài về phía hắn, ngồi trước mặt Lâm Thần Hàn, im lặng một lúc mới lên tiếng: “Vì sao?” Chẹp chẹp, tạo hình kiểu này, đúng là siêu hiệu quả luôn! Đúng là khí phách nam tử hán đại trượng phu nhé! Khuynh hướng bạo lực cũng bùng nổ luôn!
Lâm Thần Hàn cười khổ, lắc đầu không nói gì. Thật ra… là hắn xấu hổ không dám nói.
“Không nói, vì xấu hổ đúng không?!” Lúc nói những lời này, Lâm Vi Lam còn rất bình tĩnh. Sau đó, cô đứng vụt dậy, tung một cú đấm thẳng vào mặt Lâm Thần Hàn, sau đó đạp một cước vào vai hắn. Lực đạp cực mạnh khiến cả người Lâm Thần Hàn bay đập vào tường. Lâm Vi Lam lại bước những bước dài tới, đè chặt cổ Lâm Thần Hàn xuống, nghiến răng nghiến lợi gầm lên: “Lại vì Thẩm Ly Ly đúng không?! Thẩm Ly Ly tốt như vậy cơ à? Cứ nhắc tới cô ta là anh biến thành người khác à? Anh là thằng điên à? Chỉ một đứa con gái cũng hành hạ anh tới mức này. Bao nhiêu năm rồi mà còn không buông xuống? Anh có phải đàn ông không hả? Anh có biết trách nhiệm là cái gì không?”
Lâm Thần Hàn ho khan một tiếng, cả khuôn mặt đỏ bừng lên, không dám nhìn mặt em gái mình. Chuyện này rõ ràng là hắn sai, quả thật là hắn đã quá kích động. Nhưng nếu thời gian có quay ngược lại, hắn vẫn sẽ đánh tên khốn kia. Dù Tiểu Ly có ngàn vạn thứ không tốt, thì cô ấy cũng chết rồi, không thể hạ nhục cô ấy như thế được.
Lâm Vi Lam thật sự không biết phải nói gì, vì sao lại mê muội như thế chứ? Khó khăn lắm đầu óc anh cô mới bình thường lại được, bắt đầu phấn đấu vì lý tưởng của mình, nhưng sao đã vào quân đội rồi, cô ả Thẩm Ly Ly chết tiệt kia vẫn như bóng ma quấn mãi không rời chứ? Hiện giờ, cô thật sự muốn chém Thẩm Ly Ly!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.