Chương 35
Hách Liên Huyết Thanh
02/05/2017
Sau khi tốt nghiệp, Lâm Vi Lam cũng không vào công ty của nhà họ Lâm. Không phải cô không muốn, mà cô hiểu rõ bản thân mình, cô căn bản không có năng khiếu về kinh doanh. Cô cũng không muốn cuối cùng lại làm loạn cả việc kinh doanh của công ty lên, khiến mọi người thất nghiệp hết.
Vì chuyện này, nên Lâm Vi Lam đã nói chuyện rất kỹ càng với bố Lâm. May mà bố Lâm cũng hiểu rõ bản chất con gái nhà mình, không cố gắng ép cô tiếp nhận cơ nghiệp của gia đình, chỉ là, điều kiện chính để cô ra ngoài làm, đó là không được nói mình là người nhà họ Lâm. Không phải bố Lâm quá tuyệt tình với con gái, mà ông chỉ sợ ngày nào đó cảnh sát lại tới tận cửa gọi ông đến bảo lãnh con gái về, thật chẳng hay ho chút nào.
Ngồi trong phòng làm việc của đội hình sự, điều hòa mát rượi, nhấm nháp cốc trà, Lâm Vi Lam thầm rơi lệ. Nhìn xem, đây mới là cuộc sống, đây mới là cuộc sống mà cô muốn!!! Ăn mặc trang điểm cư xử cao ngạo như con chim công khiến cô thật sự không thích thú chút nào. Nơi bình dân thế này mới là nơi cô cảm thấy quen thuộc, đương nhiên, nếu có mấy vụ án lớn để cô phá thì càng tốt.
Người ta nói “buồn ngủ gặp chiếu manh” là thế này đây! Lâm Vi Lam vừa ước có vài vụ án lớn để phá, thì vị đội trưởng Trần Phong đã nói với cô có vụ án lớn cần làm.
Sau khi lên xe, nhìn nét mặt nghiêm túc của mọi người, Lâm Vi Lam cũng thu hồi tâm trạng hăng tiết gà của mình lại, im lặng ngồi trong xe.
“Lão Đại, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Thấy sắc mặt mọi người càng lúc càng trầm trọng, Lâm Vi Lam không nhịn được liền hỏi. Chẳng lẽ có nhân vật lớn nào làm chuyện kinh thiên động địa gì sao? Nhìn nét mặt cả đám u ám cứ như chết bố chết mẹ vậy.
“Quán bar Cú Đêm xảy ra tai nạn chết người.” Trần Phong vừa dứt lời, không khí trong xe càng nặng nề hơn.
Lâm Vi Lam ngậm miệng ngay lập tức! Được rồi, “Cú Đêm” là nơi cô cực kỳ ghét. Nếu không phải vì tới Cú Đêm uống rượu, thì sao có thể đâm xe chứ! Vừa đi làm đã đụng phải vụ án chết người ở Cú Đêm, đúng là nghiệt duyên!
Khi bọn họ vừa đến Cú đêm, mọi người trong quán bar đều dúm lại một góc, hoàn toàn im ắng. Ở cách cửa ra vào không xa, có một người nằm bẹp dưới đất không nhúc nhích, xung quanh đầy những mảnh vỡ của bàn ghế, nhìn là biết đã giằng co rất kịch liệt.
Lưu Chiêm Siêu, cậu nhóc lanh lợi của đội nhanh chóng bước lên sờ động mạnh nạn nhân nằm trên mặt đất, rồi lắc đầu với đội trưởng Trần, người này chết rồi.
“Pháp y có đến không?” Đội trưởng Trần vừa nghe vậy, mặt đen lại như bao công, giọng điệu cũng không dễ chịu chút nào. Ngày nào mà Cú đêm không có chuyện thì đúng là mặt trời mọc đằng Tây.
“Sếp Trần, tôi đến rồi đây, không cần phải gầm lên nữa.” Một giọng nói vừa trong trẻo vừa quen thuộc vang lên, ánh mắt mọi người đều chuyển về phía sau.
Một cô gái mặc chiếc áo gió màu vàng nhạt thịnh hành nhất năm nay, chân đi đôi giày cao gót ít nhất là mười phân, mặt đeo kính râm, đi tới trước mặt Trần Phong.
Cô ấy tháo kính râm, đưa tay về phía Trần Phong, cười tươi nói: “Tôi là Lâu Y Y, pháp y vừa mới nhậm chức, đội trưởng Trần, hy vọng anh chỉ bảo thêm.”
Vừa nhìn thấy sắc mặt đắc ý của Lâu Y Y, Lâm Vi Lam lặng lẽ chớp mắt. Lúc trước không biết là ai sống chết cũng không chịu học khoa này, càng về sau càng không biết là ai còn hứng thú với tay gãy chân lìa hơn cả ăn cơm nữa…
“Cô Lâu, làm phiền cô rồi.” Trần Phong là một người đàn ông rất truyền thống, nhìn thấy Lâu Y Y như vậy, anh ta cảm thấy vô cùng áp lực. Người thế này ở trong đội bọn họ thì thật là… Nhưng vừa nghĩ đến cách Lâu Y Y “nhảy dù” vào đội bọn họ, Trần Phong cũng chỉ có thể nghiến răng trong bụng, người ta có hậu phương vững chắc như thế, anh ta làm sao dám động vào.
“Không có gì.” Lâu Y Y khẽ cười, sau đó nháy mắt với Lâm Vi Lam một cái rồi bắt đầu kiểm tra thi thể.
Lâm Vi Lam lẳng lặng day day dạ dày mình. Cô nàng Lâu Y Y dạo này rất dũng mãnh, cô nên tránh xa một chút thì hơn!
“Vi Vi, tìm ông chủ hỏi cho rõ ràng chút xem!” Trần Phong quay sang nói với Lâm Vi Lam. Toàn bộ hiện trường loạn lên như mớ bòng bong, bao nhiêu người như vậy mà còn để hung thủ chạy thoát, đúng là đầu chỉ để mọc tóc.
“À, vâng.” Vừa quay người, Lâm Vi Lam đã nhìn thấy ngay một người đang ngồi trong góc phòng. Sao Dương Nham Du lại ở chỗ này?
Như cảm nhận được ánh mắt của Lâm Vi Lam, Dương Nham Du cũng ngẩng đầu nhìn cô. Bốn mắt nhìn nhau, lửa tóe ra bốn phía. Dương Nham Du oán hận trừng mắt nhìn Lâm Vi Lam, trong lòng như có núi lửa phun trào, không thể bình tĩnh nổi. Lúc trước nếu không phải vì Lâm Vi Lam đoạt mất miếng đất kia, thì sao cô ả phải gọi điện cho đám người đó chứ? Nếu không phải vì cú điện thoại đó, thì sao ả phải lưu lại tới tận Mỹ? Mỗi đêm không ngủ được, ả đều thầm nguyền rủa cô gái này, ả oán hận Lâm Vi Lam, oán hận cả nhà họ Lâm. Ả thề, ả phải dẫm nát bọn họ dưới chân mình, dẫm nát.
Ánh mắt oán hận của Dương Nham Du khiến Lâm Vi Lam hơi hoảng sợ. Xong rồi, hoa sen trắng đã biến thành hoa sen đen mất rồi, nhưng sao trước khi biến thân chẳng có chút dấu hiệu báo trước nào thế? Vô lý!!!
Boss lớn Tả, vị hôn thê của anh biến đen rồi kìa…
Đột nhiên, Dương Nham Du xoay người chạy như điên về phía sau, Lâm Vi Lam vội vàng đuổi theo theo phản xạ.
Hành động đột ngột xảy ra ở bên này khiến mọi người đều chú ý. Lâu Y Y xoay người nhìn thấy Lâm Vi Lam đuổi theo ra ngoài, không biết sao lại rùng mình một cái.
“Chuyện gì thế, tiểu Lưu, đi giúp Vi Vi.” Trần Phong giận dữ đến mức bùng nổ. Ở Cú Đêm này một năm mà không xảy ra vài chuyện thì mới là không bình thường. Đánh nhau, xô xát, buôn ma túy, mại dâm, gái điếm, không có cái nào thiếu tên Cú Đêm. Nếu không phải vì người đứng đằng sau Cú Đêm quá lợi hại thì nó đã bị đóng cửa từ lâu rồi, làm sao còn tồn tại được đến bây giờ.
Lâm Vi Lam vừa tới đội của anh ta chưa được hai ngày, lại là một cô gái trẻ, cũng là lần đầu tiên tới hiện trường. Tốt xấu gì thì tiểu Lưu cũng là đàn ông, ít nhiều cũng có thể giúp đỡ cô! Trần Phong nghĩ thì rất hay, nhưng nếu anh ta biết thời điểm khả năng bạo lực của Lâm Vi Lam bùng phát như thế nào, không biết mặt anh ta sẽ biến dạng ra sao?!
Ở bên này, Lâm Vi Lam đuổi theo Dương Nham Du, chạy xuyên qua đám đông trong Cú đêm, chạy thẳng lên sân thượng.
Dương Nham Du và Lâm Vi Lam một trước một sau chạy lên sân thượng.
Chạy đến đường biên của sân thượng, Dương Nham Du mới dừng lại, quay ngoắt đầu nhìn Lâm Vi Lam, khóe miệng cong lên cười ác độc, nói: “Lâm Vi Lam, tôi sẽ khiến cô phải hối hận.”
Nói xong câu đó, Dương Nham Du lập tức bổ nhào vào người Lâm Vi Lam còn đang đứng sững sờ, hét ầm hét ĩ, móng tay sắc nhọn cào vào cánh tay Lâm Vi Lam.
“Cô làm gì thế? Buông ra.” Lâm Vi Lam cũng phát điên với Dương Nham Du, cô ả nàng sang Mỹ bốn năm thật ra là đi trị bệnh thần kinh đúng không?
Dương Nham Du căn bản không thèm để tâm với lời nói của Lâm Vi Lam, một tay ả nắm cánh tay Lâm Vi Lam, tay kia vung thẳng về phía mặt cô, trong mắt đầy vẻ tàn ác.
Nhìn thấy cánh tay vung về phía mình, Lâm Vi Lam vội vàng ngửa đầu tránh, nhưng vì hai người ở quá gần nên cũng không tránh kịp.
Cảm thấy mặt hơi tê tê đau đau, Lâm Vi Lam nổi giận. Không có người phụ nữ nào không bận tâm đến việc mặt mình có vết thương. Lâm Vi Lam bùng lửa giận, đạp thẳng vào bụng Dương Nham Du, khiến ả ngã xuống đất, giận dữ nói: “Dương Nham Du, đồ điên này!”
Lâm Vi Lam nhìn Dương Nham Du đang ôm bụng rên rỉ, mặt cô liền trầm xuống: “Dương Nham Du, chúng ta cứ chờ xem.” Nếu đã lột mặt nạ, vậy cũng không cần phải che giấu gì nữa. Món nợ bốn năm trước cùng với việc hãm hại anh trai cô, tất cả liền tính một lần luôn đi.
Dương Nham Du ôm bụng, mặt tái nhợt, đột nhiên nở nụ cười quỷ dị, sau đó làm ra vẻ vô cùng hoảng sợ, không ngừng lắc đầu nói: “ Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố tình chạy, tôi sợ, tôi sợ mà. Cô đừng đánh, đừng đánh nữa.”
Cái quái gì thế? Lâm Vi Lam trợn tròn mắt, Bạch liên hoa Dương Nham Du này lại định làm gì đấy? Cô đánh ả bao giờ chứ?
“Lâm Vi Lam, cô làm cái gì thế?” Một tiếng gầm giận dữ như sư từ gầm vang lên khiến đầu Lâm Vi Lam như nổ hoa.
Vừa quay đầu, cô nhìn thấy ngay đội trưởng nhà mình đang nhìn mình đầy giận dữ, cô có làm gì đâu chứ?
“Tôi xin lỗi, xin lỗi, tôi sai rồi…” Dương Nham Du kêu lên rất đúng lúc.
Mặt Lâm Vi Lam vô cùng khổ sở, Dương Nham Du, cô lại định quậy gì thế?!
“Lâm Vi Lam, cô tự kiểm điểm đi!” Trần Phong bước mấy bước dài đến đứng giữa hai người, lại gầm lên với Lâm Vi Lam.
Thân thể Lâm Vi Lam bất giác lung lay, ôi ôi trời đất ơi! Đội trưởng Trần à, anh có thể nói nhỏ một chút được không?
Lưu Chiêm Siêu rất có mắt nhìn, vội vàng kéo Lâm Vi Lam đi. Hiện giờ đội trưởng đang nổi giận, đừng có chọc vào thì hơn, sẽ bị mắng chết đấy. Vi Vi vừa tới nên không biết, nhưng hắn thì biết rất rõ.
“Ơ ơ, chuyện đó…” Lâm Vi Lam buồn bực, có vài chuyện cô còn chưa kịp nói với Dương Nham Du mà, đừng kéo cô đi chứ.
“Đi nhanh lên!” Lưu Chiêm Siêu cũng không thèm quan tâm Lâm Vi Lam có muốn đi hay không, chỉ vội vàng kéo Lâm Vi Lam trốn mất. Với tính cách của đội trưởng Trần, hắn cũng không muốn đứng đó làm bia đỡ đạn đâu, nhất định là sẽ giận cá chém thớt mất.
Vì chuyện này, nên Lâm Vi Lam đã nói chuyện rất kỹ càng với bố Lâm. May mà bố Lâm cũng hiểu rõ bản chất con gái nhà mình, không cố gắng ép cô tiếp nhận cơ nghiệp của gia đình, chỉ là, điều kiện chính để cô ra ngoài làm, đó là không được nói mình là người nhà họ Lâm. Không phải bố Lâm quá tuyệt tình với con gái, mà ông chỉ sợ ngày nào đó cảnh sát lại tới tận cửa gọi ông đến bảo lãnh con gái về, thật chẳng hay ho chút nào.
Ngồi trong phòng làm việc của đội hình sự, điều hòa mát rượi, nhấm nháp cốc trà, Lâm Vi Lam thầm rơi lệ. Nhìn xem, đây mới là cuộc sống, đây mới là cuộc sống mà cô muốn!!! Ăn mặc trang điểm cư xử cao ngạo như con chim công khiến cô thật sự không thích thú chút nào. Nơi bình dân thế này mới là nơi cô cảm thấy quen thuộc, đương nhiên, nếu có mấy vụ án lớn để cô phá thì càng tốt.
Người ta nói “buồn ngủ gặp chiếu manh” là thế này đây! Lâm Vi Lam vừa ước có vài vụ án lớn để phá, thì vị đội trưởng Trần Phong đã nói với cô có vụ án lớn cần làm.
Sau khi lên xe, nhìn nét mặt nghiêm túc của mọi người, Lâm Vi Lam cũng thu hồi tâm trạng hăng tiết gà của mình lại, im lặng ngồi trong xe.
“Lão Đại, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Thấy sắc mặt mọi người càng lúc càng trầm trọng, Lâm Vi Lam không nhịn được liền hỏi. Chẳng lẽ có nhân vật lớn nào làm chuyện kinh thiên động địa gì sao? Nhìn nét mặt cả đám u ám cứ như chết bố chết mẹ vậy.
“Quán bar Cú Đêm xảy ra tai nạn chết người.” Trần Phong vừa dứt lời, không khí trong xe càng nặng nề hơn.
Lâm Vi Lam ngậm miệng ngay lập tức! Được rồi, “Cú Đêm” là nơi cô cực kỳ ghét. Nếu không phải vì tới Cú Đêm uống rượu, thì sao có thể đâm xe chứ! Vừa đi làm đã đụng phải vụ án chết người ở Cú Đêm, đúng là nghiệt duyên!
Khi bọn họ vừa đến Cú đêm, mọi người trong quán bar đều dúm lại một góc, hoàn toàn im ắng. Ở cách cửa ra vào không xa, có một người nằm bẹp dưới đất không nhúc nhích, xung quanh đầy những mảnh vỡ của bàn ghế, nhìn là biết đã giằng co rất kịch liệt.
Lưu Chiêm Siêu, cậu nhóc lanh lợi của đội nhanh chóng bước lên sờ động mạnh nạn nhân nằm trên mặt đất, rồi lắc đầu với đội trưởng Trần, người này chết rồi.
“Pháp y có đến không?” Đội trưởng Trần vừa nghe vậy, mặt đen lại như bao công, giọng điệu cũng không dễ chịu chút nào. Ngày nào mà Cú đêm không có chuyện thì đúng là mặt trời mọc đằng Tây.
“Sếp Trần, tôi đến rồi đây, không cần phải gầm lên nữa.” Một giọng nói vừa trong trẻo vừa quen thuộc vang lên, ánh mắt mọi người đều chuyển về phía sau.
Một cô gái mặc chiếc áo gió màu vàng nhạt thịnh hành nhất năm nay, chân đi đôi giày cao gót ít nhất là mười phân, mặt đeo kính râm, đi tới trước mặt Trần Phong.
Cô ấy tháo kính râm, đưa tay về phía Trần Phong, cười tươi nói: “Tôi là Lâu Y Y, pháp y vừa mới nhậm chức, đội trưởng Trần, hy vọng anh chỉ bảo thêm.”
Vừa nhìn thấy sắc mặt đắc ý của Lâu Y Y, Lâm Vi Lam lặng lẽ chớp mắt. Lúc trước không biết là ai sống chết cũng không chịu học khoa này, càng về sau càng không biết là ai còn hứng thú với tay gãy chân lìa hơn cả ăn cơm nữa…
“Cô Lâu, làm phiền cô rồi.” Trần Phong là một người đàn ông rất truyền thống, nhìn thấy Lâu Y Y như vậy, anh ta cảm thấy vô cùng áp lực. Người thế này ở trong đội bọn họ thì thật là… Nhưng vừa nghĩ đến cách Lâu Y Y “nhảy dù” vào đội bọn họ, Trần Phong cũng chỉ có thể nghiến răng trong bụng, người ta có hậu phương vững chắc như thế, anh ta làm sao dám động vào.
“Không có gì.” Lâu Y Y khẽ cười, sau đó nháy mắt với Lâm Vi Lam một cái rồi bắt đầu kiểm tra thi thể.
Lâm Vi Lam lẳng lặng day day dạ dày mình. Cô nàng Lâu Y Y dạo này rất dũng mãnh, cô nên tránh xa một chút thì hơn!
“Vi Vi, tìm ông chủ hỏi cho rõ ràng chút xem!” Trần Phong quay sang nói với Lâm Vi Lam. Toàn bộ hiện trường loạn lên như mớ bòng bong, bao nhiêu người như vậy mà còn để hung thủ chạy thoát, đúng là đầu chỉ để mọc tóc.
“À, vâng.” Vừa quay người, Lâm Vi Lam đã nhìn thấy ngay một người đang ngồi trong góc phòng. Sao Dương Nham Du lại ở chỗ này?
Như cảm nhận được ánh mắt của Lâm Vi Lam, Dương Nham Du cũng ngẩng đầu nhìn cô. Bốn mắt nhìn nhau, lửa tóe ra bốn phía. Dương Nham Du oán hận trừng mắt nhìn Lâm Vi Lam, trong lòng như có núi lửa phun trào, không thể bình tĩnh nổi. Lúc trước nếu không phải vì Lâm Vi Lam đoạt mất miếng đất kia, thì sao cô ả phải gọi điện cho đám người đó chứ? Nếu không phải vì cú điện thoại đó, thì sao ả phải lưu lại tới tận Mỹ? Mỗi đêm không ngủ được, ả đều thầm nguyền rủa cô gái này, ả oán hận Lâm Vi Lam, oán hận cả nhà họ Lâm. Ả thề, ả phải dẫm nát bọn họ dưới chân mình, dẫm nát.
Ánh mắt oán hận của Dương Nham Du khiến Lâm Vi Lam hơi hoảng sợ. Xong rồi, hoa sen trắng đã biến thành hoa sen đen mất rồi, nhưng sao trước khi biến thân chẳng có chút dấu hiệu báo trước nào thế? Vô lý!!!
Boss lớn Tả, vị hôn thê của anh biến đen rồi kìa…
Đột nhiên, Dương Nham Du xoay người chạy như điên về phía sau, Lâm Vi Lam vội vàng đuổi theo theo phản xạ.
Hành động đột ngột xảy ra ở bên này khiến mọi người đều chú ý. Lâu Y Y xoay người nhìn thấy Lâm Vi Lam đuổi theo ra ngoài, không biết sao lại rùng mình một cái.
“Chuyện gì thế, tiểu Lưu, đi giúp Vi Vi.” Trần Phong giận dữ đến mức bùng nổ. Ở Cú Đêm này một năm mà không xảy ra vài chuyện thì mới là không bình thường. Đánh nhau, xô xát, buôn ma túy, mại dâm, gái điếm, không có cái nào thiếu tên Cú Đêm. Nếu không phải vì người đứng đằng sau Cú Đêm quá lợi hại thì nó đã bị đóng cửa từ lâu rồi, làm sao còn tồn tại được đến bây giờ.
Lâm Vi Lam vừa tới đội của anh ta chưa được hai ngày, lại là một cô gái trẻ, cũng là lần đầu tiên tới hiện trường. Tốt xấu gì thì tiểu Lưu cũng là đàn ông, ít nhiều cũng có thể giúp đỡ cô! Trần Phong nghĩ thì rất hay, nhưng nếu anh ta biết thời điểm khả năng bạo lực của Lâm Vi Lam bùng phát như thế nào, không biết mặt anh ta sẽ biến dạng ra sao?!
Ở bên này, Lâm Vi Lam đuổi theo Dương Nham Du, chạy xuyên qua đám đông trong Cú đêm, chạy thẳng lên sân thượng.
Dương Nham Du và Lâm Vi Lam một trước một sau chạy lên sân thượng.
Chạy đến đường biên của sân thượng, Dương Nham Du mới dừng lại, quay ngoắt đầu nhìn Lâm Vi Lam, khóe miệng cong lên cười ác độc, nói: “Lâm Vi Lam, tôi sẽ khiến cô phải hối hận.”
Nói xong câu đó, Dương Nham Du lập tức bổ nhào vào người Lâm Vi Lam còn đang đứng sững sờ, hét ầm hét ĩ, móng tay sắc nhọn cào vào cánh tay Lâm Vi Lam.
“Cô làm gì thế? Buông ra.” Lâm Vi Lam cũng phát điên với Dương Nham Du, cô ả nàng sang Mỹ bốn năm thật ra là đi trị bệnh thần kinh đúng không?
Dương Nham Du căn bản không thèm để tâm với lời nói của Lâm Vi Lam, một tay ả nắm cánh tay Lâm Vi Lam, tay kia vung thẳng về phía mặt cô, trong mắt đầy vẻ tàn ác.
Nhìn thấy cánh tay vung về phía mình, Lâm Vi Lam vội vàng ngửa đầu tránh, nhưng vì hai người ở quá gần nên cũng không tránh kịp.
Cảm thấy mặt hơi tê tê đau đau, Lâm Vi Lam nổi giận. Không có người phụ nữ nào không bận tâm đến việc mặt mình có vết thương. Lâm Vi Lam bùng lửa giận, đạp thẳng vào bụng Dương Nham Du, khiến ả ngã xuống đất, giận dữ nói: “Dương Nham Du, đồ điên này!”
Lâm Vi Lam nhìn Dương Nham Du đang ôm bụng rên rỉ, mặt cô liền trầm xuống: “Dương Nham Du, chúng ta cứ chờ xem.” Nếu đã lột mặt nạ, vậy cũng không cần phải che giấu gì nữa. Món nợ bốn năm trước cùng với việc hãm hại anh trai cô, tất cả liền tính một lần luôn đi.
Dương Nham Du ôm bụng, mặt tái nhợt, đột nhiên nở nụ cười quỷ dị, sau đó làm ra vẻ vô cùng hoảng sợ, không ngừng lắc đầu nói: “ Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố tình chạy, tôi sợ, tôi sợ mà. Cô đừng đánh, đừng đánh nữa.”
Cái quái gì thế? Lâm Vi Lam trợn tròn mắt, Bạch liên hoa Dương Nham Du này lại định làm gì đấy? Cô đánh ả bao giờ chứ?
“Lâm Vi Lam, cô làm cái gì thế?” Một tiếng gầm giận dữ như sư từ gầm vang lên khiến đầu Lâm Vi Lam như nổ hoa.
Vừa quay đầu, cô nhìn thấy ngay đội trưởng nhà mình đang nhìn mình đầy giận dữ, cô có làm gì đâu chứ?
“Tôi xin lỗi, xin lỗi, tôi sai rồi…” Dương Nham Du kêu lên rất đúng lúc.
Mặt Lâm Vi Lam vô cùng khổ sở, Dương Nham Du, cô lại định quậy gì thế?!
“Lâm Vi Lam, cô tự kiểm điểm đi!” Trần Phong bước mấy bước dài đến đứng giữa hai người, lại gầm lên với Lâm Vi Lam.
Thân thể Lâm Vi Lam bất giác lung lay, ôi ôi trời đất ơi! Đội trưởng Trần à, anh có thể nói nhỏ một chút được không?
Lưu Chiêm Siêu rất có mắt nhìn, vội vàng kéo Lâm Vi Lam đi. Hiện giờ đội trưởng đang nổi giận, đừng có chọc vào thì hơn, sẽ bị mắng chết đấy. Vi Vi vừa tới nên không biết, nhưng hắn thì biết rất rõ.
“Ơ ơ, chuyện đó…” Lâm Vi Lam buồn bực, có vài chuyện cô còn chưa kịp nói với Dương Nham Du mà, đừng kéo cô đi chứ.
“Đi nhanh lên!” Lưu Chiêm Siêu cũng không thèm quan tâm Lâm Vi Lam có muốn đi hay không, chỉ vội vàng kéo Lâm Vi Lam trốn mất. Với tính cách của đội trưởng Trần, hắn cũng không muốn đứng đó làm bia đỡ đạn đâu, nhất định là sẽ giận cá chém thớt mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.