Trời Sinh Một Cặp

Chương 37

Hách Liên Huyết Thanh

02/05/2017

Nhìn đồng hồ treo trong nhà, bố Lâm hơi lo lắng, đã hơn mười một giờ, sao Vi Vi còn chưa về?

Mẹ Lâm nắm bàn tay đang siết chặt lại vì căng thẳng của chồng mình. Vi Vi vẫn luôn là đứa bé biết nghe lời, hôm nào có về muộn thì cũng sẽ gọi điện thoại về, nhưng hôm nay lại không hề gọi một cuộc nào. Không phải bà nghĩ nhiều quá đâu, nhưng nghề của Vi Vi quá nguy hiểm, lúc trước bà đã phản đối kịch liệt, nhưng cả hai bố con nhà này đều cứng đầu chết đi được, bà chỉ có thể đồng ý, bây giờ lại…

“Chấn Tung, liệu Vi Vi có xảy ra chuyện gì không? Vì sao…” Mẹ Lâm không nói được nữa, hai mắt đỏ ửng lên…

Bố Lâm vỗ nhẹ vào vai mẹ Lâm, trong mắt cũng đầy vẻ lo lắng, nói: “Để anh đi gọi điện thoại cho Y Y.”

Lúc nhận được điện thoại của bố Lâm, Lâu Y Y biết ngay là hỏng rồi. Nhất định Vi Vi đã xảy ra chuyện, nhưng Lâu Y Y cũng không dám nói, chỉ vội vàng trấn an bố Lâm cứ yên tâm. Cúp máy xong, cô lại gọi ngay vào máy của Lâm Vi Lam.

“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…” Lâu Y Y cúp điện thoại, lại gọi đến một số khác.

“Xin chào” giọng nói trầm thấp khàn khàn vang lên giữa đêm khuya thật mê người vô cùng, nhưng Lâu Y Y không có thời gian hưởng thụ, nói thẳng vào chuyện: “Vi Vi bị Dương Nham Du bắt rồi, anh mau đi tìm đi!”

“Cái gì?” Thẩm Ngạn Vân ngồi bật dậy, không còn buồn ngủ chút nào nữa, cả người tỉnh táo hẳn: “Em nói lại lần nữa.” Lúc chập tối Vi Vi có gọi điện thoại cho anh, sao bây giờ lại xảy ra chuyện này?!

“Không có thời gian nói nhiều đâu. Cô ả Dương Nham Du kia hận Vi Vi như thế, em không cần biết anh đang ở đâu, mau quay về cứu người đi.” Lâu Y Y nói nhanh như sét đánh sau đó cúp ngay điện thoại.

Lâu Y Y cầm điện thoại trên tay, hít sâu một hơi, ngón tay trượt trên màn hình, rồi dừng lại ở một cái tên. Dưới ánh đèn lờ mờ, không rõ nét mặt của cô thế nào, chỉ thấy cô ngồi thần người một lúc, cuối cùng cũng ấn nút gọi.

Tít… tít… tít…

Tiếng chuông vang lên ở đầu dây bên kia, trong lòng bàn tay Lâu Y Y ướt đẫm mồ hôi. Cô đã nghĩ cô có thể rời xa hắn, có thể quên hắn, nhưng xa rồi mới phát hiện, từng hình ảnh một không có cách nào xua đi. Giống như lúc này, khi cô bất lực, người đầu tiên mà cô nghĩ đến, là hắn. Buồn cười thật! Đây là kết quả của việc rời xa hắn sao?!

“Y Y…” Giọng nói dường như mang theo cả tiếng cười khẽ, vang lên bên tai Lâu Y Y. Nước mắt của cô lập tức rơi xuống không thể kiềm chế nổi. Không phải vì cô kích động, mà vì cô không muốn chịu thua.

“… Quý Phong Nhiên, anh thắng rồi!” Lâu Y Y để mặc cho nước mắt chảy xuống. Quý Phong Nhiên thắng. Cô muốn rời xa hắn, nhưng cuối cùng cũng không thoát được lưới tình hắn đã đan sẵn chờ cô…

“Ha ha…” Quý Phong Nhiên cầm điện thoại, nụ cười như nở bùng trong mắt hắn, xán lạn như pháo hoa, toàn thân như tỏa sáng khiến người khác không thể dời mắt. Quý Phong Nhiên giỏi nhất là bày mưu tính kế, dù là trong tình cảm cũng vậy. Lâu Y Y không thể thoát được lưới tình mà hắn đan, cam tâm tình nguyện rơi vào trong đó, không muốn thoát ra.

“Quý Phong Nhiên, cứu người, xin anh.” Cũng như Quý Phong Nhiên hiểu Lâu Y Y, Lâu Y Y cũng hiểu rõ Quý Phong Nhiên, biết hắn quan tâm nhất là điều gì.

“Đây là lần cuối cùng…” Sau này em là của tôi. Quý Phong Nhiên không nói ra câu sau, nhưng Lâu Y Y hiểu ngay ý hắn. Cô nhắm chặt mắt lại một lúc, đến khi mở ra, trong mắt cô đã hoàn toàn bình tĩnh: “Được!”

*

Lâm Vi Lam nhíu mày, từ từ mở mắt, mẹ kiếp, sao lại là sao trời thế này? Trần nhà đâu?!

Lâm Vi Lam vô cùng tức giận, muốn ngồi dậy, kết quả là phát hiện ra, tên khốn kiếp nào dám trói chị thế này? Xung quanh rất lộn xộn, bừa bãi, nhìn qua là biết nhà xưởng bỏ hoang nào đó. Sao cô lại mộng du kiểu gì mà đi tới tận đây? Vô lý!!!

Đợi đã, sao trước mắt lại hơi đỏ đỏ? Lâm Vi Lam dụi mắt dụi mũi, rồi đen mặt đi, sao trên mặt cô lại có máu?! Không đúng, không phải cô đang trên đường về nhà sao? Sao lại ở đây.



Lâm Vi Lam lắc lắc cái đầu dường như hơi chấn động, từ từ nhớ lại. Sau khi tan tầm, cô đi về nhà, lại nhìn thấy một đứa bé ngã trên đường. Cô bước tới đỡ thằng nhóc lên, sau đó bố thằng nhóc chạy từ đằng xa tới, cảm ơn cô, xong rồi…

Lâm Vi Lam cảm giác mình đúng là ngu như bò, nếu không, sao lại không phát hiện ra một mưu kế vụng về như thế chứ? Bây giờ bị trói thế này, rốt cuộc là định cướp tiền hay cướp sắc?

“Có ai không? Có ai không?” Địch không động, ta không động, đây là nguyên tắc của Lâm Vi Lam. Lâm Vi Lam hắng giọng, kêu to.

Kêu đến mức cổ họng khàn đi cũng không thấy ai tới. Lâm Vi Lam khổ sở vì cảm giác bụng kêu rồn rột vì đói. Cô còn chưa được ăn cơm chiều đâu, chuyện này là thế nào chứ? Hy vọng người nhà có thể phát hiện ra sự biến mất của cô, nhanh chóng dẫn người tới cứu, nếu không, cô nhất định sẽ là người đầu tiên trong lịch sử bị chết vì đói mất. TT^TT

Ngay lúc Lâm Vi Lam không có chút hy vọng nào, thì đám người kia mới lộ diện, hình như cầm theo một chiếc cặp lồng gì đó, ném lên chiếc giường nhỏ mà cô đang nằm, cởi dây trói tay ở sau lưng cô ra, giận dữ nói: “Hơn nửa đêm rồi còn gào cái gì mà gào. Có cho người khác ngủ không hả? Cơm đây, ăn nhanh đi!” Nói xong, gã ngồi sang chiếc ghế đẩu ở bên cạnh, nhìn còn chẳng thèm nhìn cô, khiến những lời cô muốn nói nghẹn lại ở cổ, vô cùng khó chịu.

Đương nhiên, gã này có vẻ cũng rất chuyên nghiệp, đầu chụp một miếng vải đen, lúc nói cũng đều dùng thứ giọng the thé chói tai, dù sau này có muốn nhận dạng cũng không nhận dạng được! Chuẩn bị rất chu đáo.

Tiếng dạ dày biểu tình khiến Lâm Vi Lam quyết định không nghĩ nhiều nữa, muốn gì cũng phải ăn no rồi tính sau, dù có đánh nhau, thì lúc đói bụng, khả năng xoay xở của cô cũng sẽ giảm hẳn xuống.

Lâm Vi Lam mở cặp lồng ra, đồ ăn nhìn có vẻ không tồi. Vì quá đói, nên cô cũng không cần quan tâm xem có bị bỏ thuốc hay không, cầm đũa nhét cơm vào miệng, kết quả thật bi kịch.

Lúc này, toàn bộ năm giác quan của Lâm Vi Lam đều trở nên nhạy bén, miếng cơm trong miệng, muốn nuốt cũng không nuốt được, mà nhổ cũng không xong, không có điều gì bi kịch hơn thế này được nữa.

“Sao thế? Không ăn được à?” Nhìn biểu cảm muôn màu muôn vẻ của Lâm Vi Lam, gã kia không kìm được liền hỏi, không phải là có vấn đề gì chứ?!

Lâm Vi Lam nhăn nhó, vội nhổ miếng cơm ra, cố gắng nói một cách hài hòa nhất: “Mùi vị này thật sự không ổn lắm, có cảm giác như tận thế ấy, nháy mắt khiến người ta mất hết dũng khí mà sinh tồn.” Thật ra, cái vị vừa ngọt vừa mặn lại hơi chua chua này thật sự khiến người ta muốn tự sát luôn cho xong! Kinh khủng.

Gã kia ngượng ngùng gãi đầu nói: “Ngại quá, cô hét to quá, nên tôi run tay, nhầm đường với muối…”

Lâm Vi Lam nghiêng đầu, lệ rơi đầy mặt, chuyện này là thế nào chứ?!

“Nếu không thì cô đừng ăn nữa, sáng mai tôi nấu thứ khác.” Nhìn dáng vẻ của Lâm Vi Lam, gã cười ngượng, khuyên nhủ.

Lâm Vi Lam thật sự muốn đập đầu vào tường cho xong. Rốt cuộc chuyện này là thế nào chứ? Cô nhìn gã, thật lòng nói: “Sáng mai mới ăn cơm, thì anh chờ nhặt xác tôi đi! Tôi rất đói rất đói rất đói!!!” Nói xong lời cuối cùng, Lâm Vi Lam bắt đầu lăn lộn trên chiếc giường gỗ nhỏ, lặp đi lặp lại hai chữ rất đói như cái máy.

Nhìn dáng vẻ của Lâm Vi Lam, gã kia buồn bực gãi gãi mặt, tay xoa đi xoa lại, thật sự là bị Lâm Vi Lam tra tấn đến cùng cực luôn, liền lên tiếng xin tha: “Chị cả à, buổi tối chỉ còn thừa mấy thứ này thôi, chị có muốn thứ khác cũng không có đâu.”

Lâm Vi Lam đang lăn lộn bỗng sửng sốt, chỉ trong một câu đã cung cấp cho cô hai tin, cô đang ở một nơi rất xa thành phố W, thứ hai, tên bắt cóc này là một gã đầu đất! [?]

“Tôi sắp chết đói rồi.” Lâm Vi Lam ra vẻ đáng thương nhìn gã, đói bụng sẽ khiến cô không có sức lực, không có sức thì không chạy thoát được.

“Để tôi đi tìm thử xem.” Nhìn vẻ mặt đáng thương của Lâm Vi Lam, gã lại thấy ngượng ngùng, chỉ ra cửa, nói.

“Anh đúng là người tốt. Đi đi đi đi, lần này đừng nêm nếm nhầm nữa nhé.” Lâm Vi Lam phẩy tay với gã.

Sau đó, gã đi thật, đi thật!!!

Nhìn thấy gã đi khuất, Lâm Vi Lam bắt đầu cởi dây thừng trên người, cởi xong, cô ngước lên trần nhà, tay ôm trán, khóe miệng run lên! Khỉ thật, không có mái nhà gì gì đó, đúng là rất hoang dã.



Lâm Vi Lam nghe ngóng bốn phía, thấy không có động tĩnh gì, liền nhón chân đi tới bên cửa sổ, xung quanh đều tối đen như mực, đừng nói là người, e là đến một con mèo cũng chẳng có. Trên cửa có treo một chiếc khóa rất to, đúng là coi trọng cô quá mà.

Có điều, Lâm Vi Lam là ai chứ? Các anh khóa cửa, thì chị đây không biết trèo tường à? Đúng là ngu chết đi được, nhà không có nóc, đúng là quá tuyệt rồi!

Hì hục một hồi, Lâm Vi Lam cũng thành công leo ra khỏi căn nhà không có nóc kia. Lau mồ hôi trên trán, cô thở hắt ra một hơi, may mà phản ứng nhanh, không thì đúng là không dễ xử lý chút nào.

Lâm Vi Lam vội vàng chạy vào trong lùm cây, nhìn quanh bốn phía một vòng, cô thực sự có cảm giác muốn cắn khăn tay. Ở giữa cái nơi vừa tối vừa đen vừa vắng vẻ không rõ đường đi này, cô phải chạy thế nào đây?!

Không chờ cho Lâm Vi Lam nghĩ ổn thỏa xem phải chạy thế nào, thì tên bắt cóc vừa đi nấu cơm đã xuất hiện, sau đó, gã quá sợ hãi, chạy như điên, hét ầm hét ĩ, không biết phải đi đâu để tìm người.

Lâm Vi Lam thầm bi ai thay cho gã một giây, rồi lập tức xoay người bỏ chạy. Ở nơi thị phi thế này không nên ở lâu! Cô thích đánh nhau, nhưng nếu là đánh hội đồng thì thôi đi.

Lâm Vi Lam chạy nhanh, người đuổi theo cũng nhanh.

“Đứng lại. Đừng chạy!” tiếng hét chói tai vang lên, đèn pin loang loáng chiếu khắp nơi, Lâm Vi Lam muốn khóc luôn, bụng đói quá đi mất! Chạy không nổi, chạy không nổi huhuhu! Thần tiên đâu? Sao không hiện ra? Vì sao trong các truyện khác đều có một vị thần tiên giáng trần cứu nữ chính ngay lúc nước sôi lửa bỏng, mà cô tuy là nữ phụ, nhưng cũng không khổ sở đến thế chứ?!

Người ta nói, nhanh nhảu đoảng, vội quá sẽ dẫn đến sai lầm, những tình huống máu chó cũng vì thế mà phát sinh. Đáng thương thay cho Lâm Vi Lam, chạy như điên trên con đường không chút quen thuộc, kết quả là chân đạp vào khoảng không, khiến cô chỉ kịp hét lên một tiếng rồi rơi thẳng xuống một nơi không thể xác định chính xác vị trí là ở đâu.

Đám người đang đuổi theo cô trợn tròn mắt, chỉ còn lại tiếng hét thảm thiết của Lâm Vi Lam vang vọng trong không gian một lúc lâu vẫn chưa biến mất.

Trong lúc bọn họ còn đang nghĩ xem có nên xuống cứu người không, thì một giọng nói trong trẻo truyền tới: “Chuyện gì thế này?”

Bọn họ vội vàng nhường lối, từ trong bóng tối, một cô gái mặc váy trắng dài bước ra. Dưới ánh đèn leo lét, khuôn mặt xinh đẹp của cô gái đó nhìn không giống người thật. Có điều, nếu Lâm Vi Lam ở đây thì sẽ phát hiện ra, nếu không phải đã đến bước cuối cùng, cô gái này tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở đây.

Cô gái kia nhìn quanh bốn phía, rồi lại nhìn xuống sườn dốc tối đen như mực ở trước mặt, nhíu đôi lông mày thanh tú, hỏi: “Cô ta lăn xuống như vậy, khả năng sống sót có cao không?” Chỗ này Lâm Vi Lam không quen thuộc, tốt nhất là ngã xuống chết luôn đi thì hay.

“Khó nói lắm.” Một người đàn ông tầm hơn ba mươi tuổi nhíu mày nhìn sườn dốc: “Nếu cô ấy may mắn không đụng phải đá, thì sẽ không sao, còn nếu xui xẻo, đập vào đá, thì chắc chắn là chết, không cứu được.” Sườn dốc này có rất nhiều tảng đá nhọn, không ai dám nói mạnh được.

“Chọn hai người xuống tìm thử xem.” Cô gái kia nhướng mày, trong mắt hiện lên vẻ tức giận. Chết tiệt, ngay cả một người con gái còn không trông coi được, thì làm được gì chứ? Tiền của ả là để vung qua cửa sổ hay sao?!

“Không được.” Người đàn ông vừa lên tiếng lập tức từ chối, cũng không thèm để tâm đến sắc mặt của cô ả kia, tiếp tục nói: “Bên dưới tối đen như mực, không an toàn. Hơn nữa, cô gái kia chưa chắc đã sống sót được. Tôi không thể để anh em của tôi mạo hiểm như thế.”

“Anh đang đùa với tôi đấy à?” Cô ả kia đen mặt, lại dám nói chuyện với ả như thế à?!

“Cô gái, cô chỉ bảo chúng tôi trông coi cô ấy, chứ đâu bảo chúng tôi lấy mạng cô ấy chứ! Anh em chúng tôi không làm gì quá thỏa thuận ban đầu đâu.” Sắc mặt người đàn ông kia cũng rất xấu. Tuy bọn họ không phải người tốt, nhưng cũng đều có vợ con, làm sao có thể làm mấy chuyện giết người này nọ chứ.

Nhìn mặt người đàn ông này, cô ả kia hừ lạnh một tiếng, phất nhẹ tay, người đàn ông vẫn đứng sau cô ả kia, đột nhiên rút súng. Họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào đầu người đàn ông kia.

Cô ả cũng không thèm nhìn đến gương mặt biến sắc của người đàn ông đó, ra lệnh: “Lập tức xuống xem đi!” Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.

Người đàn ông kia sợ hãi, vội vàng gọi người xuống kiểm tra. Người có súng là to nhất! Rốt cuộc gã đang hợp tác với người nào đây! Liệu có bị giết người diệt khẩu không?!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trời Sinh Một Cặp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook