Chương 42
Hách Liên Huyết Thanh
02/05/2017
Tả Khưu Nghị không tỏ thái độ gì đối với hành động của Dương Nham Du. Hắn luôn không tin tưởng cô ả, sao có thể không chuẩn bị đường lùi chứ! Có điều, cô ả này lại dám kéo hắn xuống nước. Phàm Tư cũng vẫn giấu diếm hắn chuyện này. Tả Khưu Nghị phẩy tay với người đứng sau lưng: “Đi điều tra xem, gần đây Dương Nham Du qua lại với người nào.” Với đầu óc của Dương Nham Du, chắc chắn không thể nghĩ ra mưu kế một mũi tên trúng ba con chim như thế. Rốt cuộc là ai muốn đảo lộn vận mệnh của thành phố W?
Xem tin tức trên TV, Lâu Y Y cười lạnh, nhà họ Dương động thủ nhanh thật, thẳng tay khiến cho cả ba dòng họ lớn đối đầu nhau. Bọ ngựa bắt ve, se sẻ rình sẵn, có điều, không biết ai là gã thợ săn đây?
Ngay lúc Lâu Y Y đang ngẫn nghĩ, một cuộc gọi cô không bao giờ ngờ tới gọi vào điện thoại di động của cô.
Nhìn dãy số quen thuộc kia, lòng Lâu Y Y trầm xuống, đến khi người bên kia gần cúp máy, Lâu Y Y mới ấn xuống nút nghe, giọng nói trầm thấp của Quý Phong Nhiên vang lên: “Y Y, tin tức hôm nay có hay không?”
Tay Lâu Y Y run lên, suýt nữa rơi điện thoại. Cái người này đúng là quá rảnh rỗi mà, hắn nghĩ mình thích hắn nên càng không kiêng dè gì phải không?
“Quý Phong Nhiên, anh một vừa hai phải thôi.” Lâu Y Y đã biết trước, với một cô ả không có não như Dương Nham Du, quả nhiên còn có gã thợ săn đứng sau lưng. Hơn nữa, lại còn là tên thần kinh Quý Phong Nhiên này.
“Y Y, thương trường của thành phố W vốn đã dày đặc chướng khí rồi, tôi làm thế này chỉ vì muốn tốt cho mọi người thôi mà.” Quý Phong Nhiên không hề có cảm giác tội lỗi, khẽ cười nói.
“Chỉ mong anh đừng quá đáng.” Lâu Y Y nghiến răng nghiến lợi, cô thực sự không dám nghĩ rốt cuộc người đàn ông này xấu xa đến mức nào. Chỉ hy vọng thành phố W không bị hắn quậy đến mức hủy diệt.
“Đương nhiên, Y Y, đi Nam Hải chơi với tôi hai ngày đi!” Giọng Quý Phong Nhiên bỗng trở nên nhẹ nhàng như có như không.
Nam Hải là nơi họ gặp nhau lần đầu tiên, có lẽ, bọn họ cũng nên nghe theo trái tim của mình một chút, nghĩ vậy, Lâu Y Y mới lên tiếng đồng ý: “… Được!”
Lâu Y Y chỉ báo với Lâm Vi Lam một tiếng rồi rời khỏi thành phố W, Lâm Vi Lam vô cùng biết ơn câu ám chỉ của Y Y trước khi rời đi. Có tin tức này, bọn họ cũng biết nên làm gì.
Lâm Vi Lam nói lại với Thẩm Ngạn Vân về tin tức mà Lâu Y Y đã nói cho cô. Đây là lần đầu tiên Thẩm Ngạn Vân nghe tới cái tên Quý Phong Nhiên, nhưng cũng khiến anh nhớ đến nhà họ Quý có sức ảnh hưởng cực kỳ lớn của mười năm trước. Nhà họ Quý mà ngay cả nói chuyện người ta cũng tránh không dám nhắc đến.
Mười năm trước, nhà họ Quý là một trong hai gia tộc giàu có nổi tiếng ở thành phố W, nhưng lại biến mất chỉ trong một đêm. Xem ra, lần này là tai họa của thành phố W, người của nhà họ Quý đã trở lại. Nhưng dù là ai, cũng không thể làm tổn thương Vi Vi.
Lâm Vi Lam tỏ vẻ không hiểu biết gì về chuyện thương trường, chỉ đứng nhìn bố Lâm, anh trai và Thẩm Ngạn Vân ngồi bàn tới bàn lui, ngay ngày hôm sau, thương trường lại biến đổi lớn. Tóm lại, là càng biến đổi thì càng tốt.
Chỉ trong vòng một tuần, kế hoạch của Dương Nham Du bị thất bại đã đành, còn phải dùng cả nhà họ Dương để “đền bù”.
Việc khiến Lâm Vi Lam không ngờ nhất, đó là Dương Nham Du lại gọi điện thoại cho cô ngay trong thời điểm nhạy cảm này. Da mặt cô ả cũng dầy thật!!! Nhưng nếu cô ta đã dám gọi điện, thì cô cũng dám nghe máy. Cô còn đang lo không có cách nào gặp trực tiếp Dương Nham Du để trả thù đây!
Việc Dương Nham Du nộp chứng cứ đã khiến bố Lâm phải vào cục cảnh sát một chuyến, khiến Lâm Vi Lam hận đến ngứa ngáy. Là một nhân viên chấp pháp, cô cũng không dám làm gì nhiều. May mà có Ngạn Vân, nên cuối cùng bố Lâm cũng được thả vì không đủ chứng cứ cấu thành tội phạm. Nhưng, Lâm Vi Lam vẫn vô cùng tức giận, cô đã từng đi tìm Dương Nham Du, nhưng cô ả kia vừa nghe thấy gió đổi chiều đã chạy mất tăm mất tích.
Bây giờ tự dưng lại chủ động hẹn cô, ai cũng có thể dễ dàng nhận ra, chuyện này còn có âm mưu khác.
“Anh đi cùng em.” Vừa nghe thấy Dương Nham Du gọi điện đến, Thẩm Ngạn Vân không nói nhiều, lập tức đề nghị đi cùng. Ả điên Dương Nham Du này không biết sẽ gây ra những chuyện gì, anh không thể để Vi Vi một mình đối mặt với nguy hiểm được.
Bố Lâm và Lâm Thần Hàn ngồi cùng ở đó cũng tỏ vẻ đồng ý, đối với người không biết xấu hổ thì càng phải tỏ ra mình càng không biết xấu hổ hơn. Cô đòi gặp một mình thì tôi sẽ đi một mình tới gặp cô chắc! Cô coi tôi là đồ ngốc à?!
Nơi mà Dương Nham Du hẹn gặp Lâm Vi Lam là một con hẻm nhỏ âm u vắng người. Vừa thấy nơi này, Lâm Vi Lam khẽ cười, cả cô và cô ả kia, đều có chung một mục đích! Dương Nham Du muốn gài bẫy cô, còn cô muốn đập Dương Nham Du, vì vậy mới nói, tất cả đều là số mệnh!
Liếc mắt nhìn Dương Nham Du đứng trong con hẻm, Lâm Vi Lam không nói lời nào, đi thẳng tới tung một đấm, cực nhanh, cực chuẩn, căn bản không để cho người kia kịp phản ứng.
“A!” Dương Nham Du không kịp né tránh, ôm bụng lùi về phía sau hai bước. Đám người mai phục xung quanh vừa nhìn thấy Lâm Vi Lam động thủ liền ào ào xông ra.
Toàn bộ cục diện vô cùng hỗn loạn. Nhìn thấy mấy người này, Lâm Vi Lam ra tay càng tàn nhẫn hơn. Các người muốn tôi không yên ổn, thì tôi càng muốn làm cho các người không yên ổn hơn. Dĩ hòa vi quý là cái con khỉ gì chứ, đánh trước rồi nói sau.
Lâm Vi Lam nhanh chóng hạ gục hết đám người xung quanh, rồi nhìn Dương Nham Du đang ngồi bệt dưới đất, cười lạnh nói: “Ai chà, cô Dương cũng hăng hái thật đấy, mau đứng lên nào, dưới đất lạnh lắm!”
Dương Nham Du đau đến quặn ruột, cô ả không ngờ Lâm Vi Lam lại lợi hại như vậy. Cô ta cố tình đem theo bao nhiêu người đến, vậy mà cũng không làm gì được Lâm Vi Lam. Chết tiệt, chết tiệt!!!
Thẩm Ngạn Vân luôn đứng ở đầu hẻm chờ Lâm Vi Lam, nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của cô, liền bất đắc dĩ lắc đầu: “Vi Vi, xong chưa? Chúng ta phải về rồi, bố còn đang chờ chúng ta về ăn cơm!”
“Được rồi, xong ngay đây.” Lâm Vi Lam đáp lại, sau đó đi thẳng tới trước mặt Dương Nham Du, nở một nụ cười giễu cợt, nói: “Dương Nham Du, tôi sẽ gọi xe cấp cứu cho cô, dù sao…” Lâm Vi Lam liếc nhìn bốn phía xung quanh, không cần phải nói cũng đủ hiểu, đám người bị thương la liệt này, cũng không dễ giải thích đâu!
Lâm Vi Lam đứng thẳng người dậy, kéo Thẩm Ngạn Vân đang chờ ở đầu hẻm, thoải mái rời đi trong ánh mắt oán hận của Dương Nham Du.
Nhìn vẻ đắc ý của Lâm Vi Lam, Thẩm Ngạn Vân cũng chỉ nhéo nhẹ mũi cô một cái, cưng chiều nói: “Anh làm thế này có gọi là đồng phạm không nhỉ?”
Lâm Vi Lam kiêu ngạo ngẩng đầu, lườm Thẩm Ngạn Vân một cái: “Anh yên tâm! Dương Nham Du chắc chắn sẽ không tố cáo em đâu.” Với sự độc ác của cô ả kia, thì cô ta nhất định sẽ tìm cách khác để trả thù! Còn bao giờ mới trả thù thì… Vừa rồi cô đập cô ta một cú, cũng nhân tiện đánh cho đám vệ sỹ của cô ta nằm bò lê bò càng trong bệnh viện, e rằng những ngày tới cô ta sẽ vô cùng bận bịu.
Trong con hẻm âm u, Dương Nham Du siết chặt hai nắm đấm, trong mắt đầy vẻ hung hãn. Sự sỉ nhục mà hôm nay cô ả phải chịu, cô ả nhất định sẽ trả lại gấp bội phần. Lâm Vi Lam, chờ đấy!!!
Người tới đầu tiên không phải là xe cấp cứu, mà là Tả Khưu Nghị.
Con hẻm cụt vô cùng âm u, bẩn thỉu, lộn xộn, nhưng nhìn thấy Tả Khưu Nghị từ từ bước vào từ đầu hẻm, Dương Nham Du có ảo giác, một người giống thần tiên như hắn, hẳn phải được cúng bái mới đúng.
“Dương Nham Du.” Giọng nói thanh thanh lạnh lạnh không có chút ấm áp nào khiến Dương Nham Du hoàn hồn trở lại. Thần tiên à? Hừ! Dù là thần, thì Tả Khưu Nghị chắc chắn cũng là một vị thần chết!
“Vì sao bây giờ anh mới đến?” Dương Nham Du nhìn Tả Khưu Nghị với ánh mắt tức giận, không phải bọn họ đã bàn bạc kỹ càng, cùng hợp tác sao?!
Nhìn Dương Nham Du thảm hại không thể tưởng tượng nổi, Tả Khưu Nghị cười lạnh: “Dương Nham Du, cô không nhìn thấy Thẩm Ngạn Vân đứng ở đầu hẻm à?” Vì một cô ả Dương Nham Du mà trở mặt với nhà họ Thẩm thì không đáng chút nào.
“Vì vậy nên anh trơ mắt đứng nhìn thế à!!!” Dương Nham Du tức giận đứng dậy, giơ tay phất xuống một cái tát.
Tả Khưu Nghị bắt được cánh tay cô ả, giọng nói lạnh như băng: “Dương Nham Du, đừng có phát điên nữa. Có thời gian mà phát điên, chi bằng cô nên nghĩ cách cứu lấy Dương thị còn hơn.”
Dương Nham Du kinh hãi nhìn Tả Khưu Nghị: “Anh không định ra tay sao?!”
“Dương Nham Du, cô đừng quên, chúng ta là hợp tác theo nhu cầu.” Những lời vô tình của Tả Khưu Nghị khiến Dương Nham Du kích động: “Tôi là vị hôn thê của anh, anh đối xử với tôi như vậy, có còn là người nữa không?” Dương Nham Du vẫn cho rằng giữa bọn họ ít nhiều gì cũng còn chút tình cảm, dù là quan hệ hợp tác cũng được. Nhưng nhưng lời vừa rồi của Tả Khưu Nghị lại nói thẳng rằng bọn họ chỉ hợp tác vì nhu cầu khiến cô ta không thể chấp nhận nổi.
“Dương Nham Du, đừng lừa mình dối người nữa. Tôi nghĩ cô hẳn phải biết rất rõ tôi muốn gì chứ.” Tả Khưu Nghị chỉ hừ lạnh một tiếng với sự điên cuồng của Dương Nham Du.
Nghe hắn nói vậy, cô ta lập tức bình tĩnh lại, nhìn Tả Khưu Nghị cười lạnh: “Tả Khưu Nghị, có phải anh thích Lâm Vi Lam không?” Với năng lực của Tả Khưu Nghị, nhiều lần thờ ơ bỏ qua như vậy không thể không khiến cô ta suy nghĩ theo chiều hướng ấy.
“Thích à?” Tả Khưu Nghị giống như vừa nghe thấy chuyện buồn cười nhất thế gian, hắn cười nói: “Dương Nham Du, từ thích này rất xa sỉ.” Dứt lời, hắn buông tay Dương Nham Du, xoay người bước đi. Đến nửa đường, đột nhiên hắn dừng bước, quay đầu nói với Dương Nham Du: “Ngày mai tôi sẽ quay về Mỹ, trong thời gian tới sẽ không trở lại. Cô tự mà giải quyết cho tốt.”
Quay đầu đi, khóe miệng Tả Khưu Nghị hơi cong lên mỉm cười. Có lẽ Dương Nham Du nói đúng, hắn thích Lâm Vi Lam, nhưng thời gian và địa điểm đều không cho phép hắn tiếp xúc với cô ấy quá nhiều, để đến mức có thể biến cảm giác tán thưởng và thích thú đó thành yêu. Giữa bọn họ chẳng là gì cả, vì thế, hắn sẽ vĩnh viễn chôn giấu chuyện này dưới tận đáy lòng.
Trong con hẻm âm u, Dương Nham Du oán hận cắn chặt môi, Tả Khưu Nghị lại bỏ mặc cô ta, không thèm nhìn nhận quan hệ giữa bọn họ. Chết tiệt, chết tiệt! Lâm Vi Lam, cô là đồ chết tiệt!
Người tính không bằng trời tính. Dương Nham Du nghĩ người đàn ông thần bí kia có thể giúp cô ta trả thù mọi người, nhưng lại không biết kết quả của việc leo lên lưng hổ sẽ phải trả cái giá đắt đến thế nào. Đã không còn có lợi ích trao đổi, giữa bọn họ đâu còn mối quan hệ gì khác nữa.
Ngay từ khoảnh khắc Dương Nham Du nộp những chứng cứ kia, thì nhà họ Dương đã xác định phải biến mất ở thành phố W.
Tập đoàn Dương thị là tâm huyết cả đời của Dương Bách Lợi, giờ lại vì sai lầm của Dương Nham Du mà sụp đổ không còn một mảnh vụn, Dương Bách Lợi sao có thể cam lòng được. Mỗi ngày, trừ việc ra sức cứu vãn Dương thị thoát khỏi mối nguy bị phá sản, thì lão vừa đánh vừa chửi Dương Nham Du. Chửi cô ả là đồ tai họa, chửi cô ả là con đĩ y như mẹ cô ả vậy.
Dương Nham Du cười giễu cợt, dù mẹ cô ta là con đĩ đi chăng nữa, không phải chính lão đã phải dựa vào tiền của mẹ cô ta để đến thành phố W. Dùng tiền của con đĩ thì là gì? Chẳng phải lão còn không bằng cả con đĩ hay sao?
Cuối cùng, vào thời điểm Dương thị tuyên bố phá sản, mọi sự oán hận của Dương Bách Lợi đã lên tới đỉnh điểm. Đối với người đàn ông này, lợi ích của chính bản thân là quan trọng nhất, con gái hay đàn bà, đều chẳng là gì với lão cả.
Con rắn độc Dương Bách Lợi cuối cùng cũng bị ép tới đường cùng.
Dưới sự cố gắng của Lâm thị, Phàm Tư và một số công ty nhỏ khác, trận biến động lớn của thương trường thành phố W cũng dần chìm xuống, một lần nữa lại khởi sắc dần. Thứ biến mất duy nhất là nhà họ Dương, nhưng nhà họ Quý lại dần dần nhận được sự chú ý của mọi người.
Tất cả đều tan biến như hạt bụi, cơn lốc xoáy này tới mau mà đi cũng mau. Tiếp theo là hôn sự của Thẩm Ngạn Vân và Lâm Vi Lam. Bố mẹ Lâm tương đối hài lòng với Thẩm Ngạn Vân. Bọn họ vốn không vui lắm vì nhà họ Thẩm quá danh tiếng, nhưng nhiều ngày nay, nhìn thấy anh chăm sóc con gái mình như vậy, hai ông bà cũng thấy nhẹ lòng hơn. Chỉ cần con gái họ hạnh phúc là đủ rồi.
Thẩm Ngạn Vân kéo tay Lâm Vi Lam, ngượng ngùng nói: “Vi Vi, cuối tuần này đến nhà anh chơi đi!” Mấy ngày nay bố Thẩm cứ thúc giục suốt, giờ mọi chuyện cũng ổn định, anh nên quay về rồi.
Cái gì cơ? Đến nhà anh à? Ba từ này cứ thay phiên nhau quay vòng vòng trong đầu Lâm Vi Lam. Mặt cô dại ra, mặt đỏ bừng lên với một tốc độ mà mắt thường không thể nhìn thấy nổi.
Nhìn thấy Lâm Vi Lam ngẩn người, Thẩm Ngạn Vân hơi nóng nảy, bàn tay đang cầm tay Lâm Vi Lam cũng siết chặt hơn, giọng run lên: “Vi Vi, không phải là em hối hận đấy chứ?” Không được, không được, không được hối hận đâu!!!
Hối hận à? Hai chữ này khiến mắt Lâm Vi Lam sáng lên, vừa nhìn thấy mặt Thẩm Ngạn Vân thoáng đen đi, cô vội vàng đẩy ngay suy nghĩ này ra khỏi đầu. Cô có thể dám chắc rằng, nếu cô mà hối hận, Thẩm Ngạn Vân sẽ cho cô biết hậu quả nghiêm trọng của việc cô dám nói mình hối hận là thế nào. Có điều, cô thực sự chưa chuẩn bị sẵn sàng để tới nhà họ Thẩm đâu huhuhuhu!
“Con dâu xấu sớm muộn gì cũng phải gặp bố mẹ chồng, Vi Vi, em… Ôi ôi đau…” Thẩm Ngạn Vân còn chưa nói xong đã bị Lâm Vi Lam nhéo vào ngang eo.
“Vi Vi, anh không có ý đó.” Nhìn sắc mặt đen như mực của Lâm Vi Lam, Thẩm Ngạn Vân vội vàng giải thích. Trời đất bao la, bà xã là to nhất. Câu nói kia chỉ là thuận miệng nói ra thôi mà, anh có ý gì đâu.
“Anh dám nói em là con dâu xấu.” Lâm Vi Lam ấm ức chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn Thẩm Ngạn Vân với vẻ lên án. Nét mặt này khiến Thẩm Ngạn Vân toát mồ hôi lạnh. Cô ấy như thế này, khiến anh khó mà kiềm chế được. Từ lúc nói chuyện yêu đương đến bây giờ, chỉ nắm tay một chút thôi cũng là áp lực cực cực cực kỳ lớn đối với người đàn ông này rồi. Hiếm lắm mới dám hôn một cái đấy!!!
“Nếu để so sánh, thì bà xã xinh đẹp nhất thế gian của anh, phải là Cửu thiên huyền nữ giáng trần mới đúng.” Nghe mấy lời khen trơn tuột của Thẩm Ngạn Vân, mặt Lâm Vi Lam càng đen hơn. Thẩm Ngạn Vân, khí tiết của anh đâu hả? Anh không biết xấu hổ mà khen cô như vậy, nhưng cô nghe còn thấy ngượng ấy.
Tuy Lâm Vi Lam cực kỳ muốn quên đi chuyện đến thăm nhà họ Thẩm. Nhưng cô không ngờ chuyện này lại bị cả ba người nhà mình (tính cả Lâm Thần Hàn) phản đối quyết liệt. Thẩm Ngạn Vân tốt như vậy, Vi Vi cô sao có thể làm thế chứ? Bố Lâm mẹ Lâm cũng tỏ ra không đồng ý chút nào.
Lâm Thần Hàn còn thẳng thắn hơn: “Vi Vi, nếu mà em có ngứa tay thì cứ đánh nhau với thằng nhóc kia đi! Anh của em già rồi, thật sự là không đánh nổi.”
Lâm Vi Lam tức giận suýt nữa đấm thẳng một đấm vào mặt Lâm Thần Hàn. Anh có thể tìm lý do hay ho hơn được không hả?!!!
Xem tin tức trên TV, Lâu Y Y cười lạnh, nhà họ Dương động thủ nhanh thật, thẳng tay khiến cho cả ba dòng họ lớn đối đầu nhau. Bọ ngựa bắt ve, se sẻ rình sẵn, có điều, không biết ai là gã thợ săn đây?
Ngay lúc Lâu Y Y đang ngẫn nghĩ, một cuộc gọi cô không bao giờ ngờ tới gọi vào điện thoại di động của cô.
Nhìn dãy số quen thuộc kia, lòng Lâu Y Y trầm xuống, đến khi người bên kia gần cúp máy, Lâu Y Y mới ấn xuống nút nghe, giọng nói trầm thấp của Quý Phong Nhiên vang lên: “Y Y, tin tức hôm nay có hay không?”
Tay Lâu Y Y run lên, suýt nữa rơi điện thoại. Cái người này đúng là quá rảnh rỗi mà, hắn nghĩ mình thích hắn nên càng không kiêng dè gì phải không?
“Quý Phong Nhiên, anh một vừa hai phải thôi.” Lâu Y Y đã biết trước, với một cô ả không có não như Dương Nham Du, quả nhiên còn có gã thợ săn đứng sau lưng. Hơn nữa, lại còn là tên thần kinh Quý Phong Nhiên này.
“Y Y, thương trường của thành phố W vốn đã dày đặc chướng khí rồi, tôi làm thế này chỉ vì muốn tốt cho mọi người thôi mà.” Quý Phong Nhiên không hề có cảm giác tội lỗi, khẽ cười nói.
“Chỉ mong anh đừng quá đáng.” Lâu Y Y nghiến răng nghiến lợi, cô thực sự không dám nghĩ rốt cuộc người đàn ông này xấu xa đến mức nào. Chỉ hy vọng thành phố W không bị hắn quậy đến mức hủy diệt.
“Đương nhiên, Y Y, đi Nam Hải chơi với tôi hai ngày đi!” Giọng Quý Phong Nhiên bỗng trở nên nhẹ nhàng như có như không.
Nam Hải là nơi họ gặp nhau lần đầu tiên, có lẽ, bọn họ cũng nên nghe theo trái tim của mình một chút, nghĩ vậy, Lâu Y Y mới lên tiếng đồng ý: “… Được!”
Lâu Y Y chỉ báo với Lâm Vi Lam một tiếng rồi rời khỏi thành phố W, Lâm Vi Lam vô cùng biết ơn câu ám chỉ của Y Y trước khi rời đi. Có tin tức này, bọn họ cũng biết nên làm gì.
Lâm Vi Lam nói lại với Thẩm Ngạn Vân về tin tức mà Lâu Y Y đã nói cho cô. Đây là lần đầu tiên Thẩm Ngạn Vân nghe tới cái tên Quý Phong Nhiên, nhưng cũng khiến anh nhớ đến nhà họ Quý có sức ảnh hưởng cực kỳ lớn của mười năm trước. Nhà họ Quý mà ngay cả nói chuyện người ta cũng tránh không dám nhắc đến.
Mười năm trước, nhà họ Quý là một trong hai gia tộc giàu có nổi tiếng ở thành phố W, nhưng lại biến mất chỉ trong một đêm. Xem ra, lần này là tai họa của thành phố W, người của nhà họ Quý đã trở lại. Nhưng dù là ai, cũng không thể làm tổn thương Vi Vi.
Lâm Vi Lam tỏ vẻ không hiểu biết gì về chuyện thương trường, chỉ đứng nhìn bố Lâm, anh trai và Thẩm Ngạn Vân ngồi bàn tới bàn lui, ngay ngày hôm sau, thương trường lại biến đổi lớn. Tóm lại, là càng biến đổi thì càng tốt.
Chỉ trong vòng một tuần, kế hoạch của Dương Nham Du bị thất bại đã đành, còn phải dùng cả nhà họ Dương để “đền bù”.
Việc khiến Lâm Vi Lam không ngờ nhất, đó là Dương Nham Du lại gọi điện thoại cho cô ngay trong thời điểm nhạy cảm này. Da mặt cô ả cũng dầy thật!!! Nhưng nếu cô ta đã dám gọi điện, thì cô cũng dám nghe máy. Cô còn đang lo không có cách nào gặp trực tiếp Dương Nham Du để trả thù đây!
Việc Dương Nham Du nộp chứng cứ đã khiến bố Lâm phải vào cục cảnh sát một chuyến, khiến Lâm Vi Lam hận đến ngứa ngáy. Là một nhân viên chấp pháp, cô cũng không dám làm gì nhiều. May mà có Ngạn Vân, nên cuối cùng bố Lâm cũng được thả vì không đủ chứng cứ cấu thành tội phạm. Nhưng, Lâm Vi Lam vẫn vô cùng tức giận, cô đã từng đi tìm Dương Nham Du, nhưng cô ả kia vừa nghe thấy gió đổi chiều đã chạy mất tăm mất tích.
Bây giờ tự dưng lại chủ động hẹn cô, ai cũng có thể dễ dàng nhận ra, chuyện này còn có âm mưu khác.
“Anh đi cùng em.” Vừa nghe thấy Dương Nham Du gọi điện đến, Thẩm Ngạn Vân không nói nhiều, lập tức đề nghị đi cùng. Ả điên Dương Nham Du này không biết sẽ gây ra những chuyện gì, anh không thể để Vi Vi một mình đối mặt với nguy hiểm được.
Bố Lâm và Lâm Thần Hàn ngồi cùng ở đó cũng tỏ vẻ đồng ý, đối với người không biết xấu hổ thì càng phải tỏ ra mình càng không biết xấu hổ hơn. Cô đòi gặp một mình thì tôi sẽ đi một mình tới gặp cô chắc! Cô coi tôi là đồ ngốc à?!
Nơi mà Dương Nham Du hẹn gặp Lâm Vi Lam là một con hẻm nhỏ âm u vắng người. Vừa thấy nơi này, Lâm Vi Lam khẽ cười, cả cô và cô ả kia, đều có chung một mục đích! Dương Nham Du muốn gài bẫy cô, còn cô muốn đập Dương Nham Du, vì vậy mới nói, tất cả đều là số mệnh!
Liếc mắt nhìn Dương Nham Du đứng trong con hẻm, Lâm Vi Lam không nói lời nào, đi thẳng tới tung một đấm, cực nhanh, cực chuẩn, căn bản không để cho người kia kịp phản ứng.
“A!” Dương Nham Du không kịp né tránh, ôm bụng lùi về phía sau hai bước. Đám người mai phục xung quanh vừa nhìn thấy Lâm Vi Lam động thủ liền ào ào xông ra.
Toàn bộ cục diện vô cùng hỗn loạn. Nhìn thấy mấy người này, Lâm Vi Lam ra tay càng tàn nhẫn hơn. Các người muốn tôi không yên ổn, thì tôi càng muốn làm cho các người không yên ổn hơn. Dĩ hòa vi quý là cái con khỉ gì chứ, đánh trước rồi nói sau.
Lâm Vi Lam nhanh chóng hạ gục hết đám người xung quanh, rồi nhìn Dương Nham Du đang ngồi bệt dưới đất, cười lạnh nói: “Ai chà, cô Dương cũng hăng hái thật đấy, mau đứng lên nào, dưới đất lạnh lắm!”
Dương Nham Du đau đến quặn ruột, cô ả không ngờ Lâm Vi Lam lại lợi hại như vậy. Cô ta cố tình đem theo bao nhiêu người đến, vậy mà cũng không làm gì được Lâm Vi Lam. Chết tiệt, chết tiệt!!!
Thẩm Ngạn Vân luôn đứng ở đầu hẻm chờ Lâm Vi Lam, nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của cô, liền bất đắc dĩ lắc đầu: “Vi Vi, xong chưa? Chúng ta phải về rồi, bố còn đang chờ chúng ta về ăn cơm!”
“Được rồi, xong ngay đây.” Lâm Vi Lam đáp lại, sau đó đi thẳng tới trước mặt Dương Nham Du, nở một nụ cười giễu cợt, nói: “Dương Nham Du, tôi sẽ gọi xe cấp cứu cho cô, dù sao…” Lâm Vi Lam liếc nhìn bốn phía xung quanh, không cần phải nói cũng đủ hiểu, đám người bị thương la liệt này, cũng không dễ giải thích đâu!
Lâm Vi Lam đứng thẳng người dậy, kéo Thẩm Ngạn Vân đang chờ ở đầu hẻm, thoải mái rời đi trong ánh mắt oán hận của Dương Nham Du.
Nhìn vẻ đắc ý của Lâm Vi Lam, Thẩm Ngạn Vân cũng chỉ nhéo nhẹ mũi cô một cái, cưng chiều nói: “Anh làm thế này có gọi là đồng phạm không nhỉ?”
Lâm Vi Lam kiêu ngạo ngẩng đầu, lườm Thẩm Ngạn Vân một cái: “Anh yên tâm! Dương Nham Du chắc chắn sẽ không tố cáo em đâu.” Với sự độc ác của cô ả kia, thì cô ta nhất định sẽ tìm cách khác để trả thù! Còn bao giờ mới trả thù thì… Vừa rồi cô đập cô ta một cú, cũng nhân tiện đánh cho đám vệ sỹ của cô ta nằm bò lê bò càng trong bệnh viện, e rằng những ngày tới cô ta sẽ vô cùng bận bịu.
Trong con hẻm âm u, Dương Nham Du siết chặt hai nắm đấm, trong mắt đầy vẻ hung hãn. Sự sỉ nhục mà hôm nay cô ả phải chịu, cô ả nhất định sẽ trả lại gấp bội phần. Lâm Vi Lam, chờ đấy!!!
Người tới đầu tiên không phải là xe cấp cứu, mà là Tả Khưu Nghị.
Con hẻm cụt vô cùng âm u, bẩn thỉu, lộn xộn, nhưng nhìn thấy Tả Khưu Nghị từ từ bước vào từ đầu hẻm, Dương Nham Du có ảo giác, một người giống thần tiên như hắn, hẳn phải được cúng bái mới đúng.
“Dương Nham Du.” Giọng nói thanh thanh lạnh lạnh không có chút ấm áp nào khiến Dương Nham Du hoàn hồn trở lại. Thần tiên à? Hừ! Dù là thần, thì Tả Khưu Nghị chắc chắn cũng là một vị thần chết!
“Vì sao bây giờ anh mới đến?” Dương Nham Du nhìn Tả Khưu Nghị với ánh mắt tức giận, không phải bọn họ đã bàn bạc kỹ càng, cùng hợp tác sao?!
Nhìn Dương Nham Du thảm hại không thể tưởng tượng nổi, Tả Khưu Nghị cười lạnh: “Dương Nham Du, cô không nhìn thấy Thẩm Ngạn Vân đứng ở đầu hẻm à?” Vì một cô ả Dương Nham Du mà trở mặt với nhà họ Thẩm thì không đáng chút nào.
“Vì vậy nên anh trơ mắt đứng nhìn thế à!!!” Dương Nham Du tức giận đứng dậy, giơ tay phất xuống một cái tát.
Tả Khưu Nghị bắt được cánh tay cô ả, giọng nói lạnh như băng: “Dương Nham Du, đừng có phát điên nữa. Có thời gian mà phát điên, chi bằng cô nên nghĩ cách cứu lấy Dương thị còn hơn.”
Dương Nham Du kinh hãi nhìn Tả Khưu Nghị: “Anh không định ra tay sao?!”
“Dương Nham Du, cô đừng quên, chúng ta là hợp tác theo nhu cầu.” Những lời vô tình của Tả Khưu Nghị khiến Dương Nham Du kích động: “Tôi là vị hôn thê của anh, anh đối xử với tôi như vậy, có còn là người nữa không?” Dương Nham Du vẫn cho rằng giữa bọn họ ít nhiều gì cũng còn chút tình cảm, dù là quan hệ hợp tác cũng được. Nhưng nhưng lời vừa rồi của Tả Khưu Nghị lại nói thẳng rằng bọn họ chỉ hợp tác vì nhu cầu khiến cô ta không thể chấp nhận nổi.
“Dương Nham Du, đừng lừa mình dối người nữa. Tôi nghĩ cô hẳn phải biết rất rõ tôi muốn gì chứ.” Tả Khưu Nghị chỉ hừ lạnh một tiếng với sự điên cuồng của Dương Nham Du.
Nghe hắn nói vậy, cô ta lập tức bình tĩnh lại, nhìn Tả Khưu Nghị cười lạnh: “Tả Khưu Nghị, có phải anh thích Lâm Vi Lam không?” Với năng lực của Tả Khưu Nghị, nhiều lần thờ ơ bỏ qua như vậy không thể không khiến cô ta suy nghĩ theo chiều hướng ấy.
“Thích à?” Tả Khưu Nghị giống như vừa nghe thấy chuyện buồn cười nhất thế gian, hắn cười nói: “Dương Nham Du, từ thích này rất xa sỉ.” Dứt lời, hắn buông tay Dương Nham Du, xoay người bước đi. Đến nửa đường, đột nhiên hắn dừng bước, quay đầu nói với Dương Nham Du: “Ngày mai tôi sẽ quay về Mỹ, trong thời gian tới sẽ không trở lại. Cô tự mà giải quyết cho tốt.”
Quay đầu đi, khóe miệng Tả Khưu Nghị hơi cong lên mỉm cười. Có lẽ Dương Nham Du nói đúng, hắn thích Lâm Vi Lam, nhưng thời gian và địa điểm đều không cho phép hắn tiếp xúc với cô ấy quá nhiều, để đến mức có thể biến cảm giác tán thưởng và thích thú đó thành yêu. Giữa bọn họ chẳng là gì cả, vì thế, hắn sẽ vĩnh viễn chôn giấu chuyện này dưới tận đáy lòng.
Trong con hẻm âm u, Dương Nham Du oán hận cắn chặt môi, Tả Khưu Nghị lại bỏ mặc cô ta, không thèm nhìn nhận quan hệ giữa bọn họ. Chết tiệt, chết tiệt! Lâm Vi Lam, cô là đồ chết tiệt!
Người tính không bằng trời tính. Dương Nham Du nghĩ người đàn ông thần bí kia có thể giúp cô ta trả thù mọi người, nhưng lại không biết kết quả của việc leo lên lưng hổ sẽ phải trả cái giá đắt đến thế nào. Đã không còn có lợi ích trao đổi, giữa bọn họ đâu còn mối quan hệ gì khác nữa.
Ngay từ khoảnh khắc Dương Nham Du nộp những chứng cứ kia, thì nhà họ Dương đã xác định phải biến mất ở thành phố W.
Tập đoàn Dương thị là tâm huyết cả đời của Dương Bách Lợi, giờ lại vì sai lầm của Dương Nham Du mà sụp đổ không còn một mảnh vụn, Dương Bách Lợi sao có thể cam lòng được. Mỗi ngày, trừ việc ra sức cứu vãn Dương thị thoát khỏi mối nguy bị phá sản, thì lão vừa đánh vừa chửi Dương Nham Du. Chửi cô ả là đồ tai họa, chửi cô ả là con đĩ y như mẹ cô ả vậy.
Dương Nham Du cười giễu cợt, dù mẹ cô ta là con đĩ đi chăng nữa, không phải chính lão đã phải dựa vào tiền của mẹ cô ta để đến thành phố W. Dùng tiền của con đĩ thì là gì? Chẳng phải lão còn không bằng cả con đĩ hay sao?
Cuối cùng, vào thời điểm Dương thị tuyên bố phá sản, mọi sự oán hận của Dương Bách Lợi đã lên tới đỉnh điểm. Đối với người đàn ông này, lợi ích của chính bản thân là quan trọng nhất, con gái hay đàn bà, đều chẳng là gì với lão cả.
Con rắn độc Dương Bách Lợi cuối cùng cũng bị ép tới đường cùng.
Dưới sự cố gắng của Lâm thị, Phàm Tư và một số công ty nhỏ khác, trận biến động lớn của thương trường thành phố W cũng dần chìm xuống, một lần nữa lại khởi sắc dần. Thứ biến mất duy nhất là nhà họ Dương, nhưng nhà họ Quý lại dần dần nhận được sự chú ý của mọi người.
Tất cả đều tan biến như hạt bụi, cơn lốc xoáy này tới mau mà đi cũng mau. Tiếp theo là hôn sự của Thẩm Ngạn Vân và Lâm Vi Lam. Bố mẹ Lâm tương đối hài lòng với Thẩm Ngạn Vân. Bọn họ vốn không vui lắm vì nhà họ Thẩm quá danh tiếng, nhưng nhiều ngày nay, nhìn thấy anh chăm sóc con gái mình như vậy, hai ông bà cũng thấy nhẹ lòng hơn. Chỉ cần con gái họ hạnh phúc là đủ rồi.
Thẩm Ngạn Vân kéo tay Lâm Vi Lam, ngượng ngùng nói: “Vi Vi, cuối tuần này đến nhà anh chơi đi!” Mấy ngày nay bố Thẩm cứ thúc giục suốt, giờ mọi chuyện cũng ổn định, anh nên quay về rồi.
Cái gì cơ? Đến nhà anh à? Ba từ này cứ thay phiên nhau quay vòng vòng trong đầu Lâm Vi Lam. Mặt cô dại ra, mặt đỏ bừng lên với một tốc độ mà mắt thường không thể nhìn thấy nổi.
Nhìn thấy Lâm Vi Lam ngẩn người, Thẩm Ngạn Vân hơi nóng nảy, bàn tay đang cầm tay Lâm Vi Lam cũng siết chặt hơn, giọng run lên: “Vi Vi, không phải là em hối hận đấy chứ?” Không được, không được, không được hối hận đâu!!!
Hối hận à? Hai chữ này khiến mắt Lâm Vi Lam sáng lên, vừa nhìn thấy mặt Thẩm Ngạn Vân thoáng đen đi, cô vội vàng đẩy ngay suy nghĩ này ra khỏi đầu. Cô có thể dám chắc rằng, nếu cô mà hối hận, Thẩm Ngạn Vân sẽ cho cô biết hậu quả nghiêm trọng của việc cô dám nói mình hối hận là thế nào. Có điều, cô thực sự chưa chuẩn bị sẵn sàng để tới nhà họ Thẩm đâu huhuhuhu!
“Con dâu xấu sớm muộn gì cũng phải gặp bố mẹ chồng, Vi Vi, em… Ôi ôi đau…” Thẩm Ngạn Vân còn chưa nói xong đã bị Lâm Vi Lam nhéo vào ngang eo.
“Vi Vi, anh không có ý đó.” Nhìn sắc mặt đen như mực của Lâm Vi Lam, Thẩm Ngạn Vân vội vàng giải thích. Trời đất bao la, bà xã là to nhất. Câu nói kia chỉ là thuận miệng nói ra thôi mà, anh có ý gì đâu.
“Anh dám nói em là con dâu xấu.” Lâm Vi Lam ấm ức chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn Thẩm Ngạn Vân với vẻ lên án. Nét mặt này khiến Thẩm Ngạn Vân toát mồ hôi lạnh. Cô ấy như thế này, khiến anh khó mà kiềm chế được. Từ lúc nói chuyện yêu đương đến bây giờ, chỉ nắm tay một chút thôi cũng là áp lực cực cực cực kỳ lớn đối với người đàn ông này rồi. Hiếm lắm mới dám hôn một cái đấy!!!
“Nếu để so sánh, thì bà xã xinh đẹp nhất thế gian của anh, phải là Cửu thiên huyền nữ giáng trần mới đúng.” Nghe mấy lời khen trơn tuột của Thẩm Ngạn Vân, mặt Lâm Vi Lam càng đen hơn. Thẩm Ngạn Vân, khí tiết của anh đâu hả? Anh không biết xấu hổ mà khen cô như vậy, nhưng cô nghe còn thấy ngượng ấy.
Tuy Lâm Vi Lam cực kỳ muốn quên đi chuyện đến thăm nhà họ Thẩm. Nhưng cô không ngờ chuyện này lại bị cả ba người nhà mình (tính cả Lâm Thần Hàn) phản đối quyết liệt. Thẩm Ngạn Vân tốt như vậy, Vi Vi cô sao có thể làm thế chứ? Bố Lâm mẹ Lâm cũng tỏ ra không đồng ý chút nào.
Lâm Thần Hàn còn thẳng thắn hơn: “Vi Vi, nếu mà em có ngứa tay thì cứ đánh nhau với thằng nhóc kia đi! Anh của em già rồi, thật sự là không đánh nổi.”
Lâm Vi Lam tức giận suýt nữa đấm thẳng một đấm vào mặt Lâm Thần Hàn. Anh có thể tìm lý do hay ho hơn được không hả?!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.