Trời Sinh Một Cặp

Chương 7

Hách Liên Huyết Thanh

26/03/2014

Nhấc bộ đồ mà bố Lâm đưa tới lên, mắt Lâm Vi Lam trợn to đến mức hai tròng mắt sắp lòi cả ra khỏi hốc mắt. Ôi trời đất ơi, cái thứ lễ phục trên trống trơn, dưới ngắn cũn này là sao đây? Bố Lâm à, mắt bố rốt cuộc vặn vẹo đến độ nào thế này?! Bộ lễ phục để hở cả một mảng thịt to tổ chảng ở đằng sau lưng, thật sự thích hợp cho cô con gái vẫn còn đang tuổi đi học của bố mặc sao hả hả hả?????

Đáng thương thay cho bố Lâm, lần này ông bị oan mà không thể giải thích, ngồi ăn bánh bao cũng bị hóc xương... Thật ra, bố Lâm là một người rất bảo thủ. Tuy ông rất muốn chuẩn bị cho con gái nhà mình một bộ lễ phục bảo thủ đến mức chỉ mong nó không để lộ ra một chút da thịt nào, nhưng lại nghĩ sau khi gửi nó đến, con gái nhà ông nhất định sẽ làm ầm lên dẫn đến hậu quả cực kỳ nghiêm trọng. Dưới áp lực cực kỳ lớn đó, bố Lâm cuối cùng cũng phải đổi sang một chiếc váy phi thường khiêu gợi.

Lâm Vi Lam day day thái dương đau nhức, nhìn cái váy gợi cảm đến mức trên thiếu vải dưới thừa da này, rồi vội vàng lấy kim chỉ ra.

Sau khi tự mình sửa xong chiếc váy, Lâm Vi Lam cứng đờ người, nghiêm mặt ngồi trên ghế, cố nén cơn bạo động của đám gân xanh trên trán, để mặc cho Mr Lý làm loạn trên mặt, trên đầu mình.

Khi Mr Lý đáng thương nhìn thấy bộ lễ phục trên người Lâm Vi Lam, chân hắn lảo đảo, suýt nữa ngã phịch xuống đất. Ôi, thượng đế ơi!!! Hắn không nhìn thấy gì hết, nhiệm vụ của hắn, chỉ là trang điểm cho tiểu thư xinh đẹp lộng lẫy lên thôi.

Rốt cuộc, ngay vào lúc sự kiên nhẫn của Lâm Vi Lam cạn sạch, Mr Lý cũng dừng công việc của mình lại.

Nói thật là, làm gì có nữ sinh nào không thích xinh đẹp, nhưng công việc của Lâm Vi Lam căn bản không cho cô có chỗ nào để mà xinh đẹp! Cứ thử nghĩ mà xem, làm gì có nô bộc của dân nào mà lại ăn mặc diêm dúa, trang điểm xinh đẹp để đi làm không? Muốn chết sớm à?!

Có điều, khi Lâm Vi Lam nhìn thấy người trong gương, cô hoàn toàn đờ đẫn. Cô đưa tay lên sờ sờ mặt, người đẹp trong gương cũng sờ sờ mặt. Lâm Vi Lam cảm thấy hành động vừa rồi của mình ngốc đến cùng cực, liền áy náy liếc nhìn Mr Lý, rồi tao nhã đứng dậy.

“Ổn chưa? Chúng ta đi thôi!” Lâm Thần Hàn tự chỉnh trang cho mình xong xuôi ở trong phòng bước ra, đi đến cạnh Lâm Vi Lam. Nhìn lễ phục trên người Lâm Vi Lam, cả khuôn mặt Lâm Thần Hàn đều vặn vẹo. Tuy hắn thật sự không muốn nói đâu, nhưng bộ váy này chính là tác phẩm của Miss Trần, quần áo mà cô ta thiết kế đều đi theo xu hướng gợi cảm.

“Anh bảo này... bộ váy này của cô, có thể hở hang hơn được nữa không?” Điều Lâm Thần Hàn thực sự muốn nói thật ra là, tuy đây là chiếc váy do nhà thiết kế nổi tiếng làm ra, nhưng tuổi của một em gái như cô, thật sự không hợp để mặc chiếc váy hở hang một cách quá đáng thế này.

Lâm Vi Lam liếc nhìn Lâm Thần Hàn, đương nhiên là cô biết chứ, cho nên cô mới khâu dính cả cái mảng hở thịt to đùng ở phía sau lưng lại rồi đây thôi!

Nghe xong câu hỏi của Lâm Thần Hàn, Mr Lý bối rối quay đầu đi, bả vai run rẩy bất thường. Thật ra, hắn đã nhận ra từ đầu rồi, nhưng hắn thật sự không nỡ nói mà.



Thấy hành động kỳ quái của Mr Lý, Lâm Thần Hàn khó hiểu nhìn Lâm Vi Lam, câu hỏi này của hắn, rất bình thường đúng không...?!

Lâm Vi Lam quyết định không thèm để ý đến lão anh ngốc nghếch của mình, thoải mái quay người đi trước.

Sau đó, Lâm Thần Hàn thấy được một hình ảnh khiến hắn chỉ hận không thể tự chọc mù hai mắt mình. Các mẫu thiết kế của Miss Trần là đại diện tiêu biểu cho trường phái nữ thần gợi cảm, các tác phẩm của cô, đều hướng đến mục đích, phải làm thế nào để thể hiện ra sự gợi cảm của người mặc, nhưng mà... bây giờ... bây giờ... Lâm Thần Hàn lặng lẽ day day thái dương, cái cảm giác có thứ gì đó đột nhiên vỡ vụn này là thế nào???

Khi Lâm Thần Hàn và Lâm Vi Lam bước vào Đế Hào, buổi tiệc đã bắt đầu. Mặt Lâm Vi Lam không hề biến sắc, đẩy thẳng cửa bước vào, Lâm Thần Hàn đi sau Lâm Vi Lam, vẻ mặt co quắp đến cứng ngắc, cứ như vậy mà bước vào, thật sự không sao chứ?

Đương nhiên là có sao rồi, còn là vấn đề rất lớn nữa là đằng khác. Ngay trong khoảnh khắc Lâm Vi Lam bước vào, mọi người chỉ vừa nhìn thấy Lâm Vi Lam là đầu óc đều ngừng hoạt động. Có cần phải hủy hoại người ta đến thế không???

Chiếc váy đó chính là tác phẩm của Miss Trần mà, cứ để mặc nó bị hủy hoại như vậy sao? Bị hủy hoại như vậy sao???

Lâm Vi Lam không hề cảm thấy việc cô sửa lại cái gọi là ‘tác phẩm của Miss Trần’ kia thì có gì không đúng, bởi vì, cô căn bản đâu có biết cô ta chứ? Theo quan niệm của Lâm Vi Lam, những đồ gì cô đã mua về đều là của cô. Muốn xử lý thế nào, là quyền của cô. Điều này cũng đúng, nhưng sai là ở chỗ cô nàng tên Miss Trần đó, là một kẻ điên khùng. Hơn nữa, cô ta còn là một kẻ điên đến mức mà mỗi khi nhắc đến tác phẩm của mình thì hoàn toàn hóa điên. Nếu ai sửa tác phẩm của cô ta, cô ta sẽ hận thù người đó cả đời.

Lâm Vi Lam làm như không cảm nhận được những ánh mắt cực kỳ nóng của những người xung quanh. Cô tìm một vòng, không nhìn thấy bóng bố Lâm mẹ Lâm đâu, liền đi thẳng đến khu đồ ăn, bắt đầu ăn như hổ như sói. Từ lúc Mr Lý bắt đầu trang điểm đến giờ, cô đã không ăn một cái gì! Rất rất đói!!!

“Tiểu thư, đêm nay nhìn cô thật sự rất xinh đẹp!” Một giọng nói trầm thấp lại có chút khàn khàn khiêu gợi vang lên sau lưng Lâm Vi Lam.

Lâm Vi Lam vừa nhét thức ăn đầy mồm, vừa ngạc nhiên quay lại nhìn người đàn ông đứng sau mình, ánh mắt như muốn hỏi: “Có chuyện gì không? Nếu không có chuyện gì thì mau biến đi!” Sau đó, vẻ mặt Lâm Vi Lam thể hiện rõ sự chán ghét: mấy lời mở đầu quê mùa như thế mà anh cũng không biết xấu hổ phun ra thế à? Còn dám mở miệng trêu ghẹo tôi, coi chừng chị đây đập anh đấy!

Nhận thấy ánh mắt như biết nói của Lâm Vi Lam, sắc mặt Thẩm Ngạn Vân hơi cứng lại, anh mà lại bị người ta ghét bỏ sao!!!!! Nhưng Thẩm Ngạn Vân vẫn là Thẩm Ngạn Vân, không thèm để tâm, tiếp tục nói: “Tôi là Thẩm Ngạn Vân, không biết có thể có vinh hạnh được mời tiểu thư Lâm khiêu vũ một điệu không?” Không thể phủ nhận rằng Thẩm Ngạn Vân là một người đàn ông phi thường đẹp trai, đôi mắt hoa đào sóng sánh, ngoại hình khôi ngô tuấn tú, còn khoác lên người một bộ đồ Tây hàng hiệu, chẹp chẹp, nếu dùng một câu so sánh thông thường, thì có lẽ là, đẹp trai đến ngây người, lạnh lùng đến chết mất. Có điều, vì cái lông gì mà cô lại có suy nghĩ kích động chỉ muốn đấm thẳng một cú vào gương mặt đẹp trai kia thế nhỉ? Thật không khoa học.



Lâm Vi Lam nuốt đồ ăn trong miệng xuống, ném cho Thẩm Ngạn Vân vẫn đang cười xán lạn với cô một cái nhìn đầy khinh bỉ, rồi nói thẳng: “Mắt anh cận bao nhiêu độ?! Anh không thấy tất cả mọi người đều đang nhìn anh bằng ánh mắt như nhìn thấy quái vật hay sao?” Đó là vì anh đang nói chuyện với tôi đấy. Vì vậy, anh nên cách xa tôi ra một chút điiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!!!

“Cô thật hài hước.” Thẩm Ngạn Vân nghẹn lời, vội vàng điều chỉnh nét mặt của mình, trong lòng lại không nhịn được mà thầm phỉ nhổ, mấy tên kia nhìn hay không thì liên quan quái gì đến tôi, chỉ cần em nhìn tôi là được rồi!!!

“Hài hước à? Thật ra, anh còn hài hước hơn.” Lâm Vi Lam cố nén cảm giác buồn nôn xuống, cười với vẻ mặt vô cùng quý phái, xinh đẹp. Không có chuyện gì lại tử tế với người khác, không phải kẻ gian thì cũng là phường trộm cắp. Ở trong buổi tiệc này, làm gì có ai là người dân bình thường chứ! Lại nói, trong nguyên tác, có nhân vật lớn nào họ Thẩm không nhỉ?

“Nếu chúng ta đều hài hước như vậy, thì đây đúng là duyên phận rồi! Vậy, không biết liệu tôi có thể có vinh hạnh được mời tiểu thư cùng nhảy một điệu được không?” Thẩm Ngạn Vân rất cố chấp với ý muốn được khiêu vũ cùng với Lâm Vi Lam.

“Nhảy à?” Lâm Vi Lam liếc nhìn Thẩm Ngạn Vân, thật ra, những động tác như là nhấc chân, xoay tròn, giơ tay, nếu tách rời ra, thì cô hoàn toàn biết hết, nhưng nếu gộp chúng lại một chỗ thì... thật sự xin lỗi, cô không biết!!!

Tuy anh chàng đẹp trai này trông rất phong độ, nhưng cô cũng không hề muốn bị mất mặt. Đang định từ chối, cả đại sảnh đột nhiên tối om, âm nhạc bắt đầu nổi lên.

Thẩm Ngạn Vân cực kỳ to gan, trực tiếp kéo tay Lâm Vi Lam, đưa thẳng vào sàn nhảy.

Sắc mặt Lâm Vi Lam vô cùng khó coi, ngay trong khoảnh khắc Thẩm Ngạn Vân kéo tay cô, cô đã muốn tránh thoát khỏi bàn tay của anh, chỉ là, người đàn ông chết tiệt này lại có thể chặn tay cô, có thể chặn được sự công kích của cô, đúng là cao thủ! Người này quả nhiên không thể chỉ nhìn vào vẻ ngoài được. Muốn mời cô nhảy một điệu thôi sao? Lừa trẻ con cũng không thèm tin ấy!

Lâm Vi Lam bị Thẩm Ngạn Vân ôm ra khiêu vũ, hai mắt như phun lửa, răng nghiến vào nhau phát ra những tiếng cọt cà cọt kẹt, rất muốn nhéo cái tay đang đặt ở hông cô xuống!!!! Làm sao bây giờ?!!!!

Thẩm Ngạn Vân nheo đôi mắt hoa đào của mình lại, nhìn sắc mặt Lâm Vi Lam, cười với vẻ mặt vô cùng gian xảo. Nét mặt của cô ấy thật sự rất phong phú đa dạng. Nhìn biểu cảm của cô bây giờ, chắc là đang muốn đánh hắn đây!

Không thế không nói rằng, Thẩm Ngạn Vân đã nghĩ hoàn toàn đúng, đúng là Lâm Vi Lam thật sự đang rất muốn đánh người đàn ông này!!!

Hết chương 7.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trời Sinh Một Cặp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook