Chương 9
Hách Liên Huyết Thanh
03/11/2015
Lâm Vi Lam cứng đờ người, nghiêm mặt quay đầu nhìn vẻ mặt u ám của Tả Khưu Nghị, chỉ hận không thể đâm đầu xuống đất. Cô phải làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ! Phải phá hoại bữa tiệc này thật sao… A… cái thế giới chết tiệt này!!!
“Anh Tả!” Thẩm Ngạn Vân không thể không quay lại nhìn người đàn ông phía sau, lên tiếng chào hỏi.
“Anh Thẩm!” Phản ứng đầu tiên của Tả Khưu Nghị khi nhìn thấy Thẩm Ngạn Vân là hơi ngạc nhiên, sau đó, nhìn thấy bàn tay anh nắm cổ tay Lâm Vi Lam, thì ánh mắt hắn chợt lóe sáng.
“Là hiểu lầm, hiểu lầm thôi, mọi người tiếp tục, tiếp tục đi!” Tả Khưu Nghị phản ứng rất nhanh, vội xua mọi người đang vây quanh đi, rồi dẫn mấy người này tới phòng nghỉ.
Cả quãng đường, Lâm Vi Lam luôn đi sau lưng Thẩm Ngạn Vân, thực sự muốn khóc mà!!! Có cái lỗ nào cho cô chui vào không? Có ai ngu đến như cô không? Hiện giờ không phải là lúc cô nên thu mình, không để cho bất cứ ai chú ý đến mình sao? Vừa rồi cô bị rút não à? Sao tự dưng lại muốn đi công kích đóa Bạch Liên Hoa kia chứ???
Nhìn xem, nhìn xem cái đóa Bạch Liên Hoa kia đang làm gì kìa. Nói cũng chẳng nói một câu, chỉ khóc nức nở với mọi người trong phòng! Có phải cô cũng có thể khóc một trận không? Nhưng thân là một người cảnh sát nhân dân, đã từ lâu lâu lâu lắm Lâm Vi Lam không còn khóc nữa rồi!
“Chỉ là một sự hiểu lầm thôi, chúng tôi đến để chúc mừng anh, không phải đến gây phiền phức thêm cho anh, nên là…” Thẩm Ngạn Vân giải thích xong, khẽ nhún vai, đây đúng là chuyện ngoài ý muốn. Ai mà ngờ được lực sát thương của cô nàng kia mạnh mẽ đến thế cơ chứ! Thẩm Ngạn Vân nhìn thoáng qua người nào đó ở bên cạnh mình, dáng vẻ như đang hận không thể tự nhét mình vào trong sô pha kia, quả nhiên, cô nhóc này đáng yêu hơn nhiều.
Thẩm Ngạn Vân đã đứng ra giải thích, cơn phong ba nho nhỏ này đương nhiên sẽ không ầm ĩ lên thành cơn bão to được, Tả Khưu Nghị cũng sẽ không thể làm gì mấy người này. Dù sao, cũng vẫn phải giữ thể diện cho thiếu gia nhà họ Thẩm. Có điều, hào quang của nữ chính là gì? Chính là không có việc gì cũng sẽ tìm cớ mà gây sự… vì thế…
“Không phải, tôi chỉ muốn xin lỗi vị tiểu thư này thôi mà! Xin mọi người hãy tin tôi.” Dương Nham Du như sắp khóc, cô không cố tình đụng vào vị tiểu thư kia, cô chỉ muốn xin lỗi thôi mà! Vì sao mọi chuyện lại thành thế này chứ!
“Hừ, tiểu Du chẳng qua cũng chỉ muốn xin lỗi họ, nhưng bọn họ lại làm ra vẻ không chịu bỏ qua cho người khác.” Vừa thấy Dương Nham Du lên tiếng, Hồng Văn Lâm đã hoàn toàn quên mất thân phận của mấy người trước mặt mình đây là thế nào.
“Hồng Văn Lâm, rốt cuộc là ai cho cậu lá gan to thế hả?” Lúc này, mặt Tả Khưu Nghị đã u ám đến mức sắp đông cứng thành băng. Lâm Vi Lam bất giác rụt cổ lại, xiiiiii, lạnh quá!
“Tiểu Ly, em thật sự không còn nhớ anh sao?” Vào giờ phút này, Lâm Thần Hàn lại hoàn toàn không thèm để ý đến không khí trong phòng, lên tiếng hỏi.
Vừa nghe thấy giọng Lâm Thần Hàn vang lên, Lâm Vi Lam suýt nữa tức đến phun máu tươi, mặt cô cau lại như bị nhức ‘trứng’, nhìn biểu cảm như tình thánh của Lâm Thần Hàn, tay ngứa ngáy vô cùng. Tôi giết anh bây giờ!!! AAAAAAAAAAAA!
“Anh là ai? Tôi không biết anh! Anh… có phải anh nhận nhầm người không?” Tuy Dương Nham Du nói từ chối, nhưng cảm xúc trên khuôn mặt vẫn vô cùng dịu dàng.
Vừa nhìn thấy vẻ mặt đó của Dương Nham Du, Lâm Thần Hàn lập tức bị rút não, không biết sao chỉ toàn nhớ đến chuyện của hắn và Thẩm Ly Ly, sau đó, toàn bộ sự tình tiến triển theo hướng máu chó đến không thể chịu đựng nổi.
Hỗn loạn rồi! Cả phòng nghỉ đều hỗn loạn đến không thể nhìn nổi nữa. Cái tên Lâm Thần Hàn kia lại còn dùng vẻ mặt như tình thánh Nhĩ Khang mà ôm chặt lấy Dương Nham Du nữa chứ! (╯‵□′)╯︵┻━┻
Một tiếng ‘bốp’ rất lớn vang lên, mọi người đều sững sờ, cứng đờ người, nghiêm mặt nhìn Lâm Vi Lam đang tao nhã thu chân lại, rồi lại liếc nhìn Lâm Thần Hàn lúc này đang nằm hôn mê bất tỉnh trên mặt đất. Khóe miệng mọi người đều run lên, trong lòng chỉ muốn gào to, có thể đừng đá nghiêng khi đang mặc váy như thế không?!!!
Thẩm Ngạn Vân là người kịp phản ứng đầu tiên. Anh lủi dần từng bước một đến bên cạnh Lâm Vi Lam, khẽ kéo cái váy vừa bị tốc lên do động tác mạnh mẽ vừa rồi xuống, cũng tiện thể tặng cho mọi người xung quanh một ánh mắt lạnh băng, như muốn nói: “không quản lý hai mắt mình cho tốt, tôi sẽ móc xuống đấy!”
Lâm Vi Lam xấu hổ ho khẽ một tiếng, gật đầu xin lỗi Tả Khưu Nghị, nói: “Thất lễ quá, hôm nay anh tôi uống hơi nhiều. Chờ sau khi anh tôi tỉnh rượu, tôi sẽ bắt anh ấy tự đến tạ lỗi. Hôm nay chúng tôi không làm phiền nữa.”
Lâm Vi Lam dịu dàng nói xong, động tác tay lại hoàn toàn không hề dịu dàng, kéo cổ áo Lâm Thần Hàn đang hôn mê, lôi ra ngoài. Thẩm Ngạn Vân cũng gật đầu chào Tả Khưu Nghị rồi nhanh chóng đuổi theo. Hắn không yên tâm để Lâm Vi Lam một mình.
“Cô Lâm, muộn thế này rồi, để tôi đưa hai người về!” Một cô gái trẻ mang theo một tên nát rượu, hắn không yên tâm.
Nhìn Thẩm Ngạn Vân đi theo Lâm Vi Lam ra ngoài, mắt Tả Khưu Nghị hơi lấp lánh sáng, sau đó mới quay sang nhìn Dương Nham Du đang khóc sướt mướt và Hồng Văn Lâm vẫn luôn miệng an ủi Dương Nham Du, một cảm giác phiền toái ập đến khiến hắn vô cùng khó chịu.
Có điều, Tả Khưu Nghị vẫn là Tả Khưu Nghị, dù trong lòng chỉ muốn băm vằm người ta ra, thì trên mặt cũng sẽ không để lộ cảm xúc gì.
Khách khí đuổi được Dương Nham Du vẫn nước mắt lưng tròng nhìn hắn và Hồng Văn Lâm với vẻ mặt thù địch đi, Tả Khưu Nghị rơi vào suy tư.
Thẩm Ngạn Vân cũng coi như là chỗ quen biết của hắn, nhưng đứng trước lợi ích, thì sẽ chẳng là gì cả. Nhìn dáng vẻ của Thẩm Ngạn Vân và Lâm Vi Lam hôm nay… Nếu nhà họ Thẩm và nhà họ Lâm liên hôn, tình hình ở thành phố W sẽ hoàn toàn thay đổi, xem ra, hắn cũng phải tìm một nhà khác để củng cố thế lực của hắn. Có điều, tìm ai mới là tốt nhất đây?!
Ở bên kia Tả Khưu Nghị đang trầm tư, thì ở bên này, khi Thẩm Ngạn Vân đuổi kịp Lâm Vi Lam, vừa kịp nhìn thấy Lâm Vi Lam cực kỳ không dịu dàng ném anh trai cô vào ghế sau, tiếng rơi rất nặng nề khiến anh chỉ đứng nghe cũng thấy đau.
Đóng cửa xe lại, Lâm Vi Lam quay đầu nhìn Thẩm Ngạn Vân, trong đôi mắt đen như mực thoáng xuất hiện một tia sáng khó hiểu.
Nhà họ Thẩm, cô nhớ rồi. Trong nguyên tác, ở một chương cuối cùng có nhắc qua đến nhà họ Thẩm, nhà họ Thẩm dòng dõi quân nhân, cũng là một dòng họ lớn thực sự có quyền lực, có chút giao tình với ông ngoại Đỗ của cô. Nhà họ Thẩm mà trong cuộc chiến chốn thương trường cuối cùng đó, đã bỏ qua không chạm đến nhà họ Đỗ, nhưng lại không cứu nhà họ Lâm.
Hiện giờ, Lâm Vi Lam chỉ muốn ngửa mặt lên trời mà hét: “Có cần phải thế không?” Tuy nhà họ Thẩm chỉ được nhắc qua loa ở chương cuối cùng, nhưng không thể phủ nhận rằng, nhà họ Thẩm này đúng là một cái cây đại thụ, vì nhà họ Lâm của bọn họ, cô có nên quỳ xuống ôm đùi người ta không? Có nên không? Có cần không? Phiền chết đi được!!!
Lâm Vi Lam thừa nhận rằng cô có tính toán riêng, vì muốn thay đổi kết cục của nhà họ Lâm, cô luôn cố gắng phá hỏng tình tiết truyện. Có điều, đứng trước mặt một thế lực thực sự, thì cô cũng chỉ là một dân thường tay không tấc sắt, còn chưa từng xem qua “Cuộc chiến hậu cung” hay “Cung tâm kế” gì gì đó, mà đòi chơi trò cung đấu trạch đấu trên thương trường khắc nghiệt này… muốn chết hay sao thế!!!
“Cô Lâm?” Nhìn sắc mặt Lâm Vi Lam biến đổi liên tục, Thẩm Ngạn Vân không kìm được liền cất tiếng hỏi. Nói đi, biểu cảm của em như thế là sao?!
Nhìn Thẩm Ngạn Vân, trong lòng Lâm Vi Lam cảm thấy vô cùng rối rắm. Cô nhắm chặt mắt lại, thân là đầy tớ của nhân dân, sao cô có thể làm chuyện như thế được chứ! Ôi, bố yêu quý đang ở thiên quốc xa xôi ơi, con gái sao có thể làm bố thất vọng được!!!
“Anh Thẩm, cảm ơn anh nhiều. Tôi có thể tự lo được.” Sau khi đã nghĩ thông suốt, Lâm Vi Lam vừa lễ phép vừa xa cách, khẽ gật đầu nói với Thẩm Ngạn Vân, rồi cúi đầu chui vào xe, nghênh ngang rời đi.
Thẩm Ngạn Vân chớp chớp mắt, hình như anh bị người ta ghét bỏ rồi!!!
Có điều, Thẩm Ngạn Vân khẽ cười, cười rất thỏa mãn. Không hổ là người con gái mà anh nhìn trúng. Nếu là cô gái khác, nhìn thấy thế lực sau lưng anh, đã sớm cởi sạch mà nhào đến rồi. Cô nhóc, được lắm, lại có thể không thèm để ý đến anh!
Thẩm Ngạn Vân sờ sờ mặt mình, chán nản nhíu mày, chẳng lẽ anh phải sử dụng mỹ nam kế, quyến rũ cô nhóc này sao? Chà, cũng là một ý kiến không tồi! Bắt đầu từ ngày mai, anh sẽ dùng đến mỹ nam kế là được rồi. Hạ quyết tâm xong, Thẩm Ngạn Vân vui vui sướng sướng quay về nhà.
“Anh Tả!” Thẩm Ngạn Vân không thể không quay lại nhìn người đàn ông phía sau, lên tiếng chào hỏi.
“Anh Thẩm!” Phản ứng đầu tiên của Tả Khưu Nghị khi nhìn thấy Thẩm Ngạn Vân là hơi ngạc nhiên, sau đó, nhìn thấy bàn tay anh nắm cổ tay Lâm Vi Lam, thì ánh mắt hắn chợt lóe sáng.
“Là hiểu lầm, hiểu lầm thôi, mọi người tiếp tục, tiếp tục đi!” Tả Khưu Nghị phản ứng rất nhanh, vội xua mọi người đang vây quanh đi, rồi dẫn mấy người này tới phòng nghỉ.
Cả quãng đường, Lâm Vi Lam luôn đi sau lưng Thẩm Ngạn Vân, thực sự muốn khóc mà!!! Có cái lỗ nào cho cô chui vào không? Có ai ngu đến như cô không? Hiện giờ không phải là lúc cô nên thu mình, không để cho bất cứ ai chú ý đến mình sao? Vừa rồi cô bị rút não à? Sao tự dưng lại muốn đi công kích đóa Bạch Liên Hoa kia chứ???
Nhìn xem, nhìn xem cái đóa Bạch Liên Hoa kia đang làm gì kìa. Nói cũng chẳng nói một câu, chỉ khóc nức nở với mọi người trong phòng! Có phải cô cũng có thể khóc một trận không? Nhưng thân là một người cảnh sát nhân dân, đã từ lâu lâu lâu lắm Lâm Vi Lam không còn khóc nữa rồi!
“Chỉ là một sự hiểu lầm thôi, chúng tôi đến để chúc mừng anh, không phải đến gây phiền phức thêm cho anh, nên là…” Thẩm Ngạn Vân giải thích xong, khẽ nhún vai, đây đúng là chuyện ngoài ý muốn. Ai mà ngờ được lực sát thương của cô nàng kia mạnh mẽ đến thế cơ chứ! Thẩm Ngạn Vân nhìn thoáng qua người nào đó ở bên cạnh mình, dáng vẻ như đang hận không thể tự nhét mình vào trong sô pha kia, quả nhiên, cô nhóc này đáng yêu hơn nhiều.
Thẩm Ngạn Vân đã đứng ra giải thích, cơn phong ba nho nhỏ này đương nhiên sẽ không ầm ĩ lên thành cơn bão to được, Tả Khưu Nghị cũng sẽ không thể làm gì mấy người này. Dù sao, cũng vẫn phải giữ thể diện cho thiếu gia nhà họ Thẩm. Có điều, hào quang của nữ chính là gì? Chính là không có việc gì cũng sẽ tìm cớ mà gây sự… vì thế…
“Không phải, tôi chỉ muốn xin lỗi vị tiểu thư này thôi mà! Xin mọi người hãy tin tôi.” Dương Nham Du như sắp khóc, cô không cố tình đụng vào vị tiểu thư kia, cô chỉ muốn xin lỗi thôi mà! Vì sao mọi chuyện lại thành thế này chứ!
“Hừ, tiểu Du chẳng qua cũng chỉ muốn xin lỗi họ, nhưng bọn họ lại làm ra vẻ không chịu bỏ qua cho người khác.” Vừa thấy Dương Nham Du lên tiếng, Hồng Văn Lâm đã hoàn toàn quên mất thân phận của mấy người trước mặt mình đây là thế nào.
“Hồng Văn Lâm, rốt cuộc là ai cho cậu lá gan to thế hả?” Lúc này, mặt Tả Khưu Nghị đã u ám đến mức sắp đông cứng thành băng. Lâm Vi Lam bất giác rụt cổ lại, xiiiiii, lạnh quá!
“Tiểu Ly, em thật sự không còn nhớ anh sao?” Vào giờ phút này, Lâm Thần Hàn lại hoàn toàn không thèm để ý đến không khí trong phòng, lên tiếng hỏi.
Vừa nghe thấy giọng Lâm Thần Hàn vang lên, Lâm Vi Lam suýt nữa tức đến phun máu tươi, mặt cô cau lại như bị nhức ‘trứng’, nhìn biểu cảm như tình thánh của Lâm Thần Hàn, tay ngứa ngáy vô cùng. Tôi giết anh bây giờ!!! AAAAAAAAAAAA!
“Anh là ai? Tôi không biết anh! Anh… có phải anh nhận nhầm người không?” Tuy Dương Nham Du nói từ chối, nhưng cảm xúc trên khuôn mặt vẫn vô cùng dịu dàng.
Vừa nhìn thấy vẻ mặt đó của Dương Nham Du, Lâm Thần Hàn lập tức bị rút não, không biết sao chỉ toàn nhớ đến chuyện của hắn và Thẩm Ly Ly, sau đó, toàn bộ sự tình tiến triển theo hướng máu chó đến không thể chịu đựng nổi.
Hỗn loạn rồi! Cả phòng nghỉ đều hỗn loạn đến không thể nhìn nổi nữa. Cái tên Lâm Thần Hàn kia lại còn dùng vẻ mặt như tình thánh Nhĩ Khang mà ôm chặt lấy Dương Nham Du nữa chứ! (╯‵□′)╯︵┻━┻
Một tiếng ‘bốp’ rất lớn vang lên, mọi người đều sững sờ, cứng đờ người, nghiêm mặt nhìn Lâm Vi Lam đang tao nhã thu chân lại, rồi lại liếc nhìn Lâm Thần Hàn lúc này đang nằm hôn mê bất tỉnh trên mặt đất. Khóe miệng mọi người đều run lên, trong lòng chỉ muốn gào to, có thể đừng đá nghiêng khi đang mặc váy như thế không?!!!
Thẩm Ngạn Vân là người kịp phản ứng đầu tiên. Anh lủi dần từng bước một đến bên cạnh Lâm Vi Lam, khẽ kéo cái váy vừa bị tốc lên do động tác mạnh mẽ vừa rồi xuống, cũng tiện thể tặng cho mọi người xung quanh một ánh mắt lạnh băng, như muốn nói: “không quản lý hai mắt mình cho tốt, tôi sẽ móc xuống đấy!”
Lâm Vi Lam xấu hổ ho khẽ một tiếng, gật đầu xin lỗi Tả Khưu Nghị, nói: “Thất lễ quá, hôm nay anh tôi uống hơi nhiều. Chờ sau khi anh tôi tỉnh rượu, tôi sẽ bắt anh ấy tự đến tạ lỗi. Hôm nay chúng tôi không làm phiền nữa.”
Lâm Vi Lam dịu dàng nói xong, động tác tay lại hoàn toàn không hề dịu dàng, kéo cổ áo Lâm Thần Hàn đang hôn mê, lôi ra ngoài. Thẩm Ngạn Vân cũng gật đầu chào Tả Khưu Nghị rồi nhanh chóng đuổi theo. Hắn không yên tâm để Lâm Vi Lam một mình.
“Cô Lâm, muộn thế này rồi, để tôi đưa hai người về!” Một cô gái trẻ mang theo một tên nát rượu, hắn không yên tâm.
Nhìn Thẩm Ngạn Vân đi theo Lâm Vi Lam ra ngoài, mắt Tả Khưu Nghị hơi lấp lánh sáng, sau đó mới quay sang nhìn Dương Nham Du đang khóc sướt mướt và Hồng Văn Lâm vẫn luôn miệng an ủi Dương Nham Du, một cảm giác phiền toái ập đến khiến hắn vô cùng khó chịu.
Có điều, Tả Khưu Nghị vẫn là Tả Khưu Nghị, dù trong lòng chỉ muốn băm vằm người ta ra, thì trên mặt cũng sẽ không để lộ cảm xúc gì.
Khách khí đuổi được Dương Nham Du vẫn nước mắt lưng tròng nhìn hắn và Hồng Văn Lâm với vẻ mặt thù địch đi, Tả Khưu Nghị rơi vào suy tư.
Thẩm Ngạn Vân cũng coi như là chỗ quen biết của hắn, nhưng đứng trước lợi ích, thì sẽ chẳng là gì cả. Nhìn dáng vẻ của Thẩm Ngạn Vân và Lâm Vi Lam hôm nay… Nếu nhà họ Thẩm và nhà họ Lâm liên hôn, tình hình ở thành phố W sẽ hoàn toàn thay đổi, xem ra, hắn cũng phải tìm một nhà khác để củng cố thế lực của hắn. Có điều, tìm ai mới là tốt nhất đây?!
Ở bên kia Tả Khưu Nghị đang trầm tư, thì ở bên này, khi Thẩm Ngạn Vân đuổi kịp Lâm Vi Lam, vừa kịp nhìn thấy Lâm Vi Lam cực kỳ không dịu dàng ném anh trai cô vào ghế sau, tiếng rơi rất nặng nề khiến anh chỉ đứng nghe cũng thấy đau.
Đóng cửa xe lại, Lâm Vi Lam quay đầu nhìn Thẩm Ngạn Vân, trong đôi mắt đen như mực thoáng xuất hiện một tia sáng khó hiểu.
Nhà họ Thẩm, cô nhớ rồi. Trong nguyên tác, ở một chương cuối cùng có nhắc qua đến nhà họ Thẩm, nhà họ Thẩm dòng dõi quân nhân, cũng là một dòng họ lớn thực sự có quyền lực, có chút giao tình với ông ngoại Đỗ của cô. Nhà họ Thẩm mà trong cuộc chiến chốn thương trường cuối cùng đó, đã bỏ qua không chạm đến nhà họ Đỗ, nhưng lại không cứu nhà họ Lâm.
Hiện giờ, Lâm Vi Lam chỉ muốn ngửa mặt lên trời mà hét: “Có cần phải thế không?” Tuy nhà họ Thẩm chỉ được nhắc qua loa ở chương cuối cùng, nhưng không thể phủ nhận rằng, nhà họ Thẩm này đúng là một cái cây đại thụ, vì nhà họ Lâm của bọn họ, cô có nên quỳ xuống ôm đùi người ta không? Có nên không? Có cần không? Phiền chết đi được!!!
Lâm Vi Lam thừa nhận rằng cô có tính toán riêng, vì muốn thay đổi kết cục của nhà họ Lâm, cô luôn cố gắng phá hỏng tình tiết truyện. Có điều, đứng trước mặt một thế lực thực sự, thì cô cũng chỉ là một dân thường tay không tấc sắt, còn chưa từng xem qua “Cuộc chiến hậu cung” hay “Cung tâm kế” gì gì đó, mà đòi chơi trò cung đấu trạch đấu trên thương trường khắc nghiệt này… muốn chết hay sao thế!!!
“Cô Lâm?” Nhìn sắc mặt Lâm Vi Lam biến đổi liên tục, Thẩm Ngạn Vân không kìm được liền cất tiếng hỏi. Nói đi, biểu cảm của em như thế là sao?!
Nhìn Thẩm Ngạn Vân, trong lòng Lâm Vi Lam cảm thấy vô cùng rối rắm. Cô nhắm chặt mắt lại, thân là đầy tớ của nhân dân, sao cô có thể làm chuyện như thế được chứ! Ôi, bố yêu quý đang ở thiên quốc xa xôi ơi, con gái sao có thể làm bố thất vọng được!!!
“Anh Thẩm, cảm ơn anh nhiều. Tôi có thể tự lo được.” Sau khi đã nghĩ thông suốt, Lâm Vi Lam vừa lễ phép vừa xa cách, khẽ gật đầu nói với Thẩm Ngạn Vân, rồi cúi đầu chui vào xe, nghênh ngang rời đi.
Thẩm Ngạn Vân chớp chớp mắt, hình như anh bị người ta ghét bỏ rồi!!!
Có điều, Thẩm Ngạn Vân khẽ cười, cười rất thỏa mãn. Không hổ là người con gái mà anh nhìn trúng. Nếu là cô gái khác, nhìn thấy thế lực sau lưng anh, đã sớm cởi sạch mà nhào đến rồi. Cô nhóc, được lắm, lại có thể không thèm để ý đến anh!
Thẩm Ngạn Vân sờ sờ mặt mình, chán nản nhíu mày, chẳng lẽ anh phải sử dụng mỹ nam kế, quyến rũ cô nhóc này sao? Chà, cũng là một ý kiến không tồi! Bắt đầu từ ngày mai, anh sẽ dùng đến mỹ nam kế là được rồi. Hạ quyết tâm xong, Thẩm Ngạn Vân vui vui sướng sướng quay về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.