Chương 53: Phiên ngoại – Tình yêu của Lâu Y Y (1)
Hách Liên Huyết Thanh
02/05/2017
Lâu Y Y và Quý Phong Nhiên quen nhau trong một mùa hoa đào cực kỳ lãng mạn. Năm đó, Lâu Y Y mười tám tuổi, là năm tháng thanh xuân nhất của đời người.
Năm đó, Quý Phong Nhiên hai mươi bốn tuổi, là khi hắn chuẩn bị đoạt lại tất cả mọi thứ vốn thuộc về mình. Quý Phong Nhiên nghĩ, cuộc đời này hắn sẽ không động tình, nhưng không ngờ rằng, trong con hẻm âm u tăm tối đó, hắn lại gặp cô gái cứng cỏi, bướng bỉnh khiến hắn làm thế nào cũng không thể dứt bỏ được.
Lâu Y Y là cô chủ nhỏ của nhà họ Lâu, dòng họ đứng đầu trong giới ẩm thực. Làm con của nhà họ Lâu, có rất nhiều chuyện không thể làm cách nào khác được, từ nhỏ Lâu Y Y đã được dạy dỗ làm thế nào để trở thành một thục nữ đúng tiêu chuẩn.
Mấy thứ như hình tượng thục nữ có thể nuôi dưỡng theo thời gian, nhưng tính cách thì lại do trời sinh. Từ trước đến giờ, Lâu Y Y là một đứa bé không an an phận phận, cô có cá tính, có suy nghĩ riêng, lựa chọn riêng, cô không bao giờ thích bị áp đặt, bị ép phải làm thế này hay thế kia.
Vì thế, Lâu Y Y rất phiền não, bị giày vò một thời gian dài khiến sức sống của Lâu Y Y như cạn kiệt, cuối cùng, vào năm cô mười hai tuổi, vì không chịu nổi cuộc sống như thế, nên tinh thần của Lâu Y Y đã phân thành một nhân cách thứ hai. Nhân cách thứ hai này cũng giày vò cô trong một thời gian dài, cho tận đến khi gặp Lâm Vi Lam, cô chủ nhỏ nhà họ Lâm, một cô gái có thể sống tùy tiện theo ý của mình. Cũng bắt đầu từ thời điểm đó, Lâu Y Y luôn đi theo Lâm Vi Lam, mọi lúc mọi nơi.
Nhưng mỗi người đều có cuộc sống riêng, không ai có thể ở luôn luôn ở bên cạnh một người từng giờ từng phút được. Gặp Quý Phong Nhiên là một chuyện không ngờ. Mười tám tuổi, cái tuổi của sự phá cách, phản kháng, cái tuổi luôn theo đuổi một vẻ ngoài bỏng bẩy, dáng vẻ kiêu ngạo, chỉ biết mình là số một, mà cái ngày xảy ra chuyện xưa này, cũng là ngày nào đó là Lâm Vi Lam không tới trường.
Mọi người vẫn luôn bị hai người ức hiếp cuối cùng cũng dám phản kháng, khi chỉ còn một mình Lâu Y Y ở trường.
Trong con hẻm nhỏ âm u, không còn một người có sức mạnh siêu phàm như Lâm Vi Lam ở bên cạnh, Lâu Y Y sao có thể là đối thủ của mọi người. Cô nhanh chóng bị kéo tung tóc, bị cào xước mặt.
Nhưng Lâu Y Y vẫn luôn chịu đựng, không kêu lên tiếng nào, ánh mắt hung ác giống như một con thú nhỏ đảo qua hết một lượt những người đang đánh cô. Cô sẽ nhớ kỹ những người này, cô sẽ khiến họ phải hối hận.
Ánh mắt này càng chọc giận bọn họ hơn. Những nắm đấm rơi xuống cơ thể nhỏ bé của Lâu Y Y như mưa. Lâu Y Y chỉ im lặng chịu đựng, không nói một lời nào, nhưng ánh mắt lại càng lúc càng tàn nhẫn hơn.
Xuyên qua đám người, Lâu Y Y nhìn thấy một người đàn ông đang đứng dựa vào tường ở cách đó không xa. Không phải kiểu đẹp trai sáng bừng mắt mọi người, sự kết hợp của ngũ quan rất bình thường lại khiến toàn thân hắn đầy sức sống, dù chỉ liếc mắt một cái cũng khiến người ta không thể nào quên.
Có điều, từ cơ thể của người đàn ông đó, tỏa ra làn khí lạnh lùng, tư do, không chút ràng buộc, thái độ phớt lờ tất cả khiến Lâu Y Y vừa hâm mộ, lại vừa oán hận, vì đó là thứ mà cô không thể nào có được.
Quý Phong Nhiên đứng ở đầu hẻm, thảnh thơi dựa vào tường, nhìn Lâu Y Y bị đánh. Hắn chỉ định đi dạo một chút, không ngờ lại nhìn thấy cảnh này. Hắn đang nghĩ, xem cô gái nhỏ này có thể chịu đựng được bao lâu mới cầu cứu hắn, nhưng hắn phải thất vọng rồi.
Ánh mắt sáng như sao trên trời kia khiến Quý Phong Nhiên vẫn phải ra tay, cứu Lâu Y Y thảm hại chưa từng thấy.
Lâu Y Y cũng không nói cảm ơn, mà gạt thẳng tay Quý Phong Nhiên ra, ánh mắt xinh đẹp đó cũng không thèm liếc mắt nhìn Quý Phong Nhiên một cái, lảo đảo đứng dậy, cố gắng đứng thẳng người, rồi kiêu ngạo bước ra khỏi con hẻm âm u đó.
Nhìn bàn tay bị gạt ra, trong mắt Quý Phong Nhiên thoáng hiện lên nụ cười, cô nhóc này, thật cứng cỏi, bướng bỉnh.
Đây chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ, bọn họ đều nghĩ sau này sẽ không gặp nhau nữa, nhưng không ai ngờ được, lần thứ hai bọn họ gặp nhau, lại giống như một chậu máu chó đổ từ trên trời xuống khiến người ta mất hết sức lực.
Một ngày nào đó, Quý Phong Nhiên bị kẻ thù đuổi giết, chín phần chết một phần sống, trốn vào trong một con hẻm nhỏ. Từng giây từng phút trôi qua, Quý Phong Nhiên cũng cảm thấy dần tuyệt vọng, cơ thể mất máu quá nhiều đang lạnh dần đi, cứ tiếp tục thế này, hắn chắc chắn sẽ chết, không còn nghi ngờ gì nữa. Nhưng hắn không thể chết được, hắn còn có việc phải làm, ngay khi Quý Phong Nhiên đấu tranh tư tưởng, cố gắng đứng lên, đột nhiên Lâu Y Y bất ngờ xuất hiện ở đầu ngõ. Ngược ánh đèn mờ ảo, Quý Phong Nhiên chỉ nhìn thấy một cái bóng, một bóng người mảnh mai, nhưng vào giây phút đó, hắn lại nghe thấy nhịp đập của trái tim mình.
Từ lúc này, Lâu Y Y và Quý Phong Nhiên cứ hợp hợp tan tan, dây dưa bao nhiêu năm. Cho đến rất nhiều năm sau, Lâu Y Y đều nghĩ, nếu ngày đó cô không quan tâm đến sống chết của Quý Phong nhiên, có phải kết cục sẽ không như thế này không? Nhưng cuộc đời không có nhiều chữ “nếu” như vậy, mọi chuyện phải xảy ra, cũng đã xảy ra rồi.
Quý Phong Nhiên bị thương rất nặng, nhìn cả người hắn thấm đẫm máu, Lâu Y Y luống cuống tay chân không biết nên làm gì.
Dù thế, Lâu Y Y cũng không dám đưa hắn đến bệnh viện, vì Quý Phong Nhiên bị thương do súng bắn, dù Lâu Y Y có ngỗ nghịch thế nào thì cũng chỉ là một cô bé mười tám tuổi, không có cách nào khác, đành phải đưa hắn đến một căn nhà mà mẹ Lâu cho cô. Ở đây, trừ cô giúp việc thỉnh thoảng tới dọn dẹp thì không có người khác tới nữa, Quý Phong Nhiên ở đây là hợp nhất.
Ý thức của Quý Phong Nhiên vốn đã trở nên mơ hồ, dưới sự đối xử không lấy gì làm dịu dàng của Lâu Y Y, cảm giác bị giày vò đến đau đớn khiến hắn tỉnh táo lại một chút, nhìn Lâu Y Y đang nghiến răng nghiến lợi kéo thân hình cao lớn của mình, hắn bỗng nở nụ cười: “Cô nhóc, cũng khỏe ra phết nhỉ!” Thật ra, Quý Phong Nhiên cũng cảm thấy rất kỳ quái, vì sao hắn lại không giết chết cô nhóc này, rõ ràng là dù hiện tại hắn rất suy yếu, thì chỉ một bàn tay cũng có thể bóp chết cô ấy rồi.
Lâu Y Y đang cố gắng hết sức mình để kéo Quý Phong Nhiên, nghe hắn nói vậy, liền hừ lạnh, không thèm nghĩ nhiều, nói: “Vì bản tính của bản tiểu thư lương thiện, không nỡ nhìn thấy người ta chết phơi xác ngoài đường, nên mới nổi lòng hảo tâm cứu anh một mạng, nếu anh không muốn chết thì câm ngay đi cho bản tiểu thư.”
Quý Phong Nhiên nhướng mày, nhìn cô gái có vẻ dịu dàng yểu điệu, mà tính cách cũng thô bạo thật. Tuy hắn rất muốn tự đi, nhưng vết thương trên người căn bản không cho hắn cử động.
Mất sức chín trâu hai hổ, cuối cùng Lâu Y Y cũng đưa được Quý Phong Nhiên về nhà, nhưng nhìn vết thương trên người hắn, cô trợn tròn mắt. Thấy hắn sắp ngất xỉu, cô vội vàng vỗ mặt hắn, lo lắng nói: “Này, anh mau gọi điện thoại đi! Tìm bác sĩ đi, chỗ này của tôi chẳng có gì cả. Nếu không để tôi đưa anh tới bệnh viện nhé!” Lâu Y Y sợ hãi, nếu người này mà chết ở đây thật thì cô thật sự không dám nghĩ nữa. Đúng là tốt bụng gì gì đó thật dễ khiến người ta mất mạng theo!!!
Nhìn Lâu Y Y đang rối rắm, Quý Phong Nhiên chỉ điện thoại, khó khăn nói từng tiếng: “Cô gọi điện thoại đi!” Hắn rất sợ cô nhóc này sẽ đưa hắn tới bệnh viện, nếu vậy sẽ rất phiền phức.
“À, được.” Quý Phong Nhiên đọc một dãy số ra, Lâu Y Y vội vàng gọi, người bên kia vừa nói một từ, Lâu Y Y đã hấp tấp nói hết tình hình của Quý Phong Nhiên ở đây, rồi cúp điện thoại đến rụp một cái.
Nhìn dáng vẻ của cô, Quý Phong Nhiên thực sự muốn cười ầm lên, đương nhiên, hắn cũng bật cười thật, tuy rằng hậu quả tiếp theo là cơ thể vô cùng đau đớn, nhưng hắn không nhịn được, cô nhóc này thật sự rất đáng yêu!
“Tôi bảo, cô nhóc này, cô đã nói cho hắn ta biết tôi ở đâu chưa?” Quý Phong Nhiên rất tốt bụng nhắc nhở Lâu Y Y vừa hấp tấp ngắt điện thoại kia.
“A!” Lâu Y Y ngẩn người nhìn Quý Phong Nhiên, một lúc lâu sau mới giật mình hiểu ra, sau đó ngượng ngùng gãi đầu: “Tôi quên rồi.”
“Sợ gì chứ? Không phải trong TV vẫn thường chiếu đó sao, Lão đại bị thương, chỉ nhờ một cú điện thoại cũng có thể tra được mà.” Lâu Y Y kiêu ngạo hất cái cằm nhỏ nhắn lên: “Anh lo làm gì?” Dù sao thì cô sống chết cũng sẽ không nhận rằng vừa rồi cô đã sợ đến mức suýt nữa gọi 110 rồi.
“Cô xem trên phim truyền hình nhiều quá phải không? Ảo tưởng vừa thôi!” Quý Phong Nhiên dở khóc dở cười nhìn Lâu Y Y đang vênh mặt, quả nhiên là mấy cô nhóc ở tuổi này đều thích mấy thứ phi thực tế đó.
“Ai bảo thế, tôi đã thấy nhiều rồi!” Bị Quý Phong Nhiên bóc mẽ, Lâu Y Y tức giận đứng bật dậy, liếc mắt nhìn hắn một cái rồi chạy mất.
Nhìn Lâu Y Y chạy trốn, Quý Phong Nhiên cười khổ, hy vọng Trình béo có thể nhanh lên một chút, nếu không hắn sẽ gặp Diêm vương thật mất.
Hắn không chờ được Trình béo đến, mà lại thấy Lâu Y Y quay lại trước. Nhìn chén nước trong tay Lâu Y Y, hắn hơi nhíu mày.
“Đừng có nghĩ tôi mưu sát anh! Tôi thực sự không có cách nào xử lý vết thương của anh, nhưng mà, anh uống tạm chút nước đi vậy!” Nhìn Lâu Y Y cẩn thận giúp mình uống nước, Quý Phong Nhiên hơi trầm mặc, hương thơm đặc biệt của cơ thể con gái vờn quanh hơi thở của hắn, rèm mi dài thật dài như để lại một bóng râm trong đáy mắt hắn, hai gò má trắng nõn bỗng hơi ửng hồng vì động tác hiện giờ, Quý Phong Nhiên lại nghe thấy tim mình đập thật mạnh.
“Anh nằm đây chờ bác sĩ của anh đi! Tôi biết quy củ của các anh, đúng rồi, không được lấy oán trả ơn đâu đấy!” Lâu Y Y đặt cốc nước xuống, cẩn thận nhìn xung quanh, thực sự rất sợ người kia mà đến giết người diệt khẩu thì cô phiền to rồi.
Quý Phong Nhiên bật cười, đúng là xem phim truyền hình nhiều quá mà! Có điều, Trình béo đã tới rồi.
Lâu Y Y không có chút ấn tượng gì với chuyện sau đó nữa, chờ đến khi cô tỉnh lại, thì mặt trời đã lên cao. Nhìn chiếc chăn đắp trên người mình, Lâu Y Y còn tưởng mình vừa nằm mơ, hơn nữa, giấc mơ này còn chẳng đẹp tì nào.
Lâu Y Y đi chân đất trên thảm, tới thẳng phòng khách, không có gì thay đổi, hoàn toàn không có chút thay đổi nào. Không thấy Quý Phong Nhiên đâu, chẳng lẽ hôm qua cô thật sự nằm mơ sao?
Chỉ là, giấc mơ này thật quá.
Nhìn lướt qua phòng khách, cuối cùng Lâu Y Y cũng phát hiện ra một thứ gì đó ở góc sô pha.
Trừng mắt nhìn tấm card vàng trong tay, Lâu Y Y nghiến răng ken két. Tên khốn kiếp này! Đã ở đây rồi, vì cái lông gì mà phải làm ra vẻ chưa từng xuất hiện chứ? Ở lại một đêm rồi ném cái này lại làm gì? Lần sau mà gặp hắn nữa, chắc chắn cô sẽ cho hắn biết mặt! Hừ!
Lâu Y Y vô cùng muốn gặp lại Quý Phong Nhiên để trừng trị hắn một trận ra trò, làm gì có ai đối xử với ân nhân cứu mạng như vậy chứ. Nhưng cái gã Quý Phong Nhiên này lại biến mất như làn khói, suốt ba tháng không thấy bóng dáng đâu. Thời gian trôi qua, Lâu Y Y cũng dần dần quên mất cái người tên Quý Phong Nhiên này.
Năm đó, Quý Phong Nhiên hai mươi bốn tuổi, là khi hắn chuẩn bị đoạt lại tất cả mọi thứ vốn thuộc về mình. Quý Phong Nhiên nghĩ, cuộc đời này hắn sẽ không động tình, nhưng không ngờ rằng, trong con hẻm âm u tăm tối đó, hắn lại gặp cô gái cứng cỏi, bướng bỉnh khiến hắn làm thế nào cũng không thể dứt bỏ được.
Lâu Y Y là cô chủ nhỏ của nhà họ Lâu, dòng họ đứng đầu trong giới ẩm thực. Làm con của nhà họ Lâu, có rất nhiều chuyện không thể làm cách nào khác được, từ nhỏ Lâu Y Y đã được dạy dỗ làm thế nào để trở thành một thục nữ đúng tiêu chuẩn.
Mấy thứ như hình tượng thục nữ có thể nuôi dưỡng theo thời gian, nhưng tính cách thì lại do trời sinh. Từ trước đến giờ, Lâu Y Y là một đứa bé không an an phận phận, cô có cá tính, có suy nghĩ riêng, lựa chọn riêng, cô không bao giờ thích bị áp đặt, bị ép phải làm thế này hay thế kia.
Vì thế, Lâu Y Y rất phiền não, bị giày vò một thời gian dài khiến sức sống của Lâu Y Y như cạn kiệt, cuối cùng, vào năm cô mười hai tuổi, vì không chịu nổi cuộc sống như thế, nên tinh thần của Lâu Y Y đã phân thành một nhân cách thứ hai. Nhân cách thứ hai này cũng giày vò cô trong một thời gian dài, cho tận đến khi gặp Lâm Vi Lam, cô chủ nhỏ nhà họ Lâm, một cô gái có thể sống tùy tiện theo ý của mình. Cũng bắt đầu từ thời điểm đó, Lâu Y Y luôn đi theo Lâm Vi Lam, mọi lúc mọi nơi.
Nhưng mỗi người đều có cuộc sống riêng, không ai có thể ở luôn luôn ở bên cạnh một người từng giờ từng phút được. Gặp Quý Phong Nhiên là một chuyện không ngờ. Mười tám tuổi, cái tuổi của sự phá cách, phản kháng, cái tuổi luôn theo đuổi một vẻ ngoài bỏng bẩy, dáng vẻ kiêu ngạo, chỉ biết mình là số một, mà cái ngày xảy ra chuyện xưa này, cũng là ngày nào đó là Lâm Vi Lam không tới trường.
Mọi người vẫn luôn bị hai người ức hiếp cuối cùng cũng dám phản kháng, khi chỉ còn một mình Lâu Y Y ở trường.
Trong con hẻm nhỏ âm u, không còn một người có sức mạnh siêu phàm như Lâm Vi Lam ở bên cạnh, Lâu Y Y sao có thể là đối thủ của mọi người. Cô nhanh chóng bị kéo tung tóc, bị cào xước mặt.
Nhưng Lâu Y Y vẫn luôn chịu đựng, không kêu lên tiếng nào, ánh mắt hung ác giống như một con thú nhỏ đảo qua hết một lượt những người đang đánh cô. Cô sẽ nhớ kỹ những người này, cô sẽ khiến họ phải hối hận.
Ánh mắt này càng chọc giận bọn họ hơn. Những nắm đấm rơi xuống cơ thể nhỏ bé của Lâu Y Y như mưa. Lâu Y Y chỉ im lặng chịu đựng, không nói một lời nào, nhưng ánh mắt lại càng lúc càng tàn nhẫn hơn.
Xuyên qua đám người, Lâu Y Y nhìn thấy một người đàn ông đang đứng dựa vào tường ở cách đó không xa. Không phải kiểu đẹp trai sáng bừng mắt mọi người, sự kết hợp của ngũ quan rất bình thường lại khiến toàn thân hắn đầy sức sống, dù chỉ liếc mắt một cái cũng khiến người ta không thể nào quên.
Có điều, từ cơ thể của người đàn ông đó, tỏa ra làn khí lạnh lùng, tư do, không chút ràng buộc, thái độ phớt lờ tất cả khiến Lâu Y Y vừa hâm mộ, lại vừa oán hận, vì đó là thứ mà cô không thể nào có được.
Quý Phong Nhiên đứng ở đầu hẻm, thảnh thơi dựa vào tường, nhìn Lâu Y Y bị đánh. Hắn chỉ định đi dạo một chút, không ngờ lại nhìn thấy cảnh này. Hắn đang nghĩ, xem cô gái nhỏ này có thể chịu đựng được bao lâu mới cầu cứu hắn, nhưng hắn phải thất vọng rồi.
Ánh mắt sáng như sao trên trời kia khiến Quý Phong Nhiên vẫn phải ra tay, cứu Lâu Y Y thảm hại chưa từng thấy.
Lâu Y Y cũng không nói cảm ơn, mà gạt thẳng tay Quý Phong Nhiên ra, ánh mắt xinh đẹp đó cũng không thèm liếc mắt nhìn Quý Phong Nhiên một cái, lảo đảo đứng dậy, cố gắng đứng thẳng người, rồi kiêu ngạo bước ra khỏi con hẻm âm u đó.
Nhìn bàn tay bị gạt ra, trong mắt Quý Phong Nhiên thoáng hiện lên nụ cười, cô nhóc này, thật cứng cỏi, bướng bỉnh.
Đây chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ, bọn họ đều nghĩ sau này sẽ không gặp nhau nữa, nhưng không ai ngờ được, lần thứ hai bọn họ gặp nhau, lại giống như một chậu máu chó đổ từ trên trời xuống khiến người ta mất hết sức lực.
Một ngày nào đó, Quý Phong Nhiên bị kẻ thù đuổi giết, chín phần chết một phần sống, trốn vào trong một con hẻm nhỏ. Từng giây từng phút trôi qua, Quý Phong Nhiên cũng cảm thấy dần tuyệt vọng, cơ thể mất máu quá nhiều đang lạnh dần đi, cứ tiếp tục thế này, hắn chắc chắn sẽ chết, không còn nghi ngờ gì nữa. Nhưng hắn không thể chết được, hắn còn có việc phải làm, ngay khi Quý Phong Nhiên đấu tranh tư tưởng, cố gắng đứng lên, đột nhiên Lâu Y Y bất ngờ xuất hiện ở đầu ngõ. Ngược ánh đèn mờ ảo, Quý Phong Nhiên chỉ nhìn thấy một cái bóng, một bóng người mảnh mai, nhưng vào giây phút đó, hắn lại nghe thấy nhịp đập của trái tim mình.
Từ lúc này, Lâu Y Y và Quý Phong Nhiên cứ hợp hợp tan tan, dây dưa bao nhiêu năm. Cho đến rất nhiều năm sau, Lâu Y Y đều nghĩ, nếu ngày đó cô không quan tâm đến sống chết của Quý Phong nhiên, có phải kết cục sẽ không như thế này không? Nhưng cuộc đời không có nhiều chữ “nếu” như vậy, mọi chuyện phải xảy ra, cũng đã xảy ra rồi.
Quý Phong Nhiên bị thương rất nặng, nhìn cả người hắn thấm đẫm máu, Lâu Y Y luống cuống tay chân không biết nên làm gì.
Dù thế, Lâu Y Y cũng không dám đưa hắn đến bệnh viện, vì Quý Phong Nhiên bị thương do súng bắn, dù Lâu Y Y có ngỗ nghịch thế nào thì cũng chỉ là một cô bé mười tám tuổi, không có cách nào khác, đành phải đưa hắn đến một căn nhà mà mẹ Lâu cho cô. Ở đây, trừ cô giúp việc thỉnh thoảng tới dọn dẹp thì không có người khác tới nữa, Quý Phong Nhiên ở đây là hợp nhất.
Ý thức của Quý Phong Nhiên vốn đã trở nên mơ hồ, dưới sự đối xử không lấy gì làm dịu dàng của Lâu Y Y, cảm giác bị giày vò đến đau đớn khiến hắn tỉnh táo lại một chút, nhìn Lâu Y Y đang nghiến răng nghiến lợi kéo thân hình cao lớn của mình, hắn bỗng nở nụ cười: “Cô nhóc, cũng khỏe ra phết nhỉ!” Thật ra, Quý Phong Nhiên cũng cảm thấy rất kỳ quái, vì sao hắn lại không giết chết cô nhóc này, rõ ràng là dù hiện tại hắn rất suy yếu, thì chỉ một bàn tay cũng có thể bóp chết cô ấy rồi.
Lâu Y Y đang cố gắng hết sức mình để kéo Quý Phong Nhiên, nghe hắn nói vậy, liền hừ lạnh, không thèm nghĩ nhiều, nói: “Vì bản tính của bản tiểu thư lương thiện, không nỡ nhìn thấy người ta chết phơi xác ngoài đường, nên mới nổi lòng hảo tâm cứu anh một mạng, nếu anh không muốn chết thì câm ngay đi cho bản tiểu thư.”
Quý Phong Nhiên nhướng mày, nhìn cô gái có vẻ dịu dàng yểu điệu, mà tính cách cũng thô bạo thật. Tuy hắn rất muốn tự đi, nhưng vết thương trên người căn bản không cho hắn cử động.
Mất sức chín trâu hai hổ, cuối cùng Lâu Y Y cũng đưa được Quý Phong Nhiên về nhà, nhưng nhìn vết thương trên người hắn, cô trợn tròn mắt. Thấy hắn sắp ngất xỉu, cô vội vàng vỗ mặt hắn, lo lắng nói: “Này, anh mau gọi điện thoại đi! Tìm bác sĩ đi, chỗ này của tôi chẳng có gì cả. Nếu không để tôi đưa anh tới bệnh viện nhé!” Lâu Y Y sợ hãi, nếu người này mà chết ở đây thật thì cô thật sự không dám nghĩ nữa. Đúng là tốt bụng gì gì đó thật dễ khiến người ta mất mạng theo!!!
Nhìn Lâu Y Y đang rối rắm, Quý Phong Nhiên chỉ điện thoại, khó khăn nói từng tiếng: “Cô gọi điện thoại đi!” Hắn rất sợ cô nhóc này sẽ đưa hắn tới bệnh viện, nếu vậy sẽ rất phiền phức.
“À, được.” Quý Phong Nhiên đọc một dãy số ra, Lâu Y Y vội vàng gọi, người bên kia vừa nói một từ, Lâu Y Y đã hấp tấp nói hết tình hình của Quý Phong Nhiên ở đây, rồi cúp điện thoại đến rụp một cái.
Nhìn dáng vẻ của cô, Quý Phong Nhiên thực sự muốn cười ầm lên, đương nhiên, hắn cũng bật cười thật, tuy rằng hậu quả tiếp theo là cơ thể vô cùng đau đớn, nhưng hắn không nhịn được, cô nhóc này thật sự rất đáng yêu!
“Tôi bảo, cô nhóc này, cô đã nói cho hắn ta biết tôi ở đâu chưa?” Quý Phong Nhiên rất tốt bụng nhắc nhở Lâu Y Y vừa hấp tấp ngắt điện thoại kia.
“A!” Lâu Y Y ngẩn người nhìn Quý Phong Nhiên, một lúc lâu sau mới giật mình hiểu ra, sau đó ngượng ngùng gãi đầu: “Tôi quên rồi.”
“Sợ gì chứ? Không phải trong TV vẫn thường chiếu đó sao, Lão đại bị thương, chỉ nhờ một cú điện thoại cũng có thể tra được mà.” Lâu Y Y kiêu ngạo hất cái cằm nhỏ nhắn lên: “Anh lo làm gì?” Dù sao thì cô sống chết cũng sẽ không nhận rằng vừa rồi cô đã sợ đến mức suýt nữa gọi 110 rồi.
“Cô xem trên phim truyền hình nhiều quá phải không? Ảo tưởng vừa thôi!” Quý Phong Nhiên dở khóc dở cười nhìn Lâu Y Y đang vênh mặt, quả nhiên là mấy cô nhóc ở tuổi này đều thích mấy thứ phi thực tế đó.
“Ai bảo thế, tôi đã thấy nhiều rồi!” Bị Quý Phong Nhiên bóc mẽ, Lâu Y Y tức giận đứng bật dậy, liếc mắt nhìn hắn một cái rồi chạy mất.
Nhìn Lâu Y Y chạy trốn, Quý Phong Nhiên cười khổ, hy vọng Trình béo có thể nhanh lên một chút, nếu không hắn sẽ gặp Diêm vương thật mất.
Hắn không chờ được Trình béo đến, mà lại thấy Lâu Y Y quay lại trước. Nhìn chén nước trong tay Lâu Y Y, hắn hơi nhíu mày.
“Đừng có nghĩ tôi mưu sát anh! Tôi thực sự không có cách nào xử lý vết thương của anh, nhưng mà, anh uống tạm chút nước đi vậy!” Nhìn Lâu Y Y cẩn thận giúp mình uống nước, Quý Phong Nhiên hơi trầm mặc, hương thơm đặc biệt của cơ thể con gái vờn quanh hơi thở của hắn, rèm mi dài thật dài như để lại một bóng râm trong đáy mắt hắn, hai gò má trắng nõn bỗng hơi ửng hồng vì động tác hiện giờ, Quý Phong Nhiên lại nghe thấy tim mình đập thật mạnh.
“Anh nằm đây chờ bác sĩ của anh đi! Tôi biết quy củ của các anh, đúng rồi, không được lấy oán trả ơn đâu đấy!” Lâu Y Y đặt cốc nước xuống, cẩn thận nhìn xung quanh, thực sự rất sợ người kia mà đến giết người diệt khẩu thì cô phiền to rồi.
Quý Phong Nhiên bật cười, đúng là xem phim truyền hình nhiều quá mà! Có điều, Trình béo đã tới rồi.
Lâu Y Y không có chút ấn tượng gì với chuyện sau đó nữa, chờ đến khi cô tỉnh lại, thì mặt trời đã lên cao. Nhìn chiếc chăn đắp trên người mình, Lâu Y Y còn tưởng mình vừa nằm mơ, hơn nữa, giấc mơ này còn chẳng đẹp tì nào.
Lâu Y Y đi chân đất trên thảm, tới thẳng phòng khách, không có gì thay đổi, hoàn toàn không có chút thay đổi nào. Không thấy Quý Phong Nhiên đâu, chẳng lẽ hôm qua cô thật sự nằm mơ sao?
Chỉ là, giấc mơ này thật quá.
Nhìn lướt qua phòng khách, cuối cùng Lâu Y Y cũng phát hiện ra một thứ gì đó ở góc sô pha.
Trừng mắt nhìn tấm card vàng trong tay, Lâu Y Y nghiến răng ken két. Tên khốn kiếp này! Đã ở đây rồi, vì cái lông gì mà phải làm ra vẻ chưa từng xuất hiện chứ? Ở lại một đêm rồi ném cái này lại làm gì? Lần sau mà gặp hắn nữa, chắc chắn cô sẽ cho hắn biết mặt! Hừ!
Lâu Y Y vô cùng muốn gặp lại Quý Phong Nhiên để trừng trị hắn một trận ra trò, làm gì có ai đối xử với ân nhân cứu mạng như vậy chứ. Nhưng cái gã Quý Phong Nhiên này lại biến mất như làn khói, suốt ba tháng không thấy bóng dáng đâu. Thời gian trôi qua, Lâu Y Y cũng dần dần quên mất cái người tên Quý Phong Nhiên này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.