Chương 46: Phiên ngoại Dương Nham Du (2)
Hách Liên Huyết Thanh
02/05/2017
Trước khi Dương Nham Du quay về nhà họ Dương, cô ta có một cái tên khác. Tên là Thẩm Ly Ly.
Ly (ly biệt), giống như muốn nói đến kết quả cuối cùng của một đôi tình nhân, giống tên của cô ta, Thẩm Ly Ly.
Mẹ của Thẩm Ly LY họ Thẩm, tên Mộng Khê, là con gái một gia đình bình thường. Nhưng có đôi khi, lớn lên mà xinh đẹp quá, âu cũng là cái tội.
Cuộc sống của Thẩm Mộng Khê là cả một bi kịch, giống nội dung phim truyền hình máu chó và sét đánh lúc tám giờ tối trên TV, sau khi lăn lộn chốn hồng trần, bên cạnh Thẩm Mộng Khê rốt cuộc chỉ còn lại một mình Thẩm Ly Ly.
Thẩm Mộng Khê một mình nuôi con, khó khăn vất vả nên dần dần mắc bệnh tâm thần, đánh chửi Thẩm Ly Ly như cơm bữa.
Khi Thẩm Ly Ly mở to đôi mắt đen tròn nhìn bà mẹ thần kinh của mình hung dữ quơ chổi đánh xuống người mình, cô ta có đau không? Không biết! Có khóc không?! Không có nước mắt! Mà mỗi lần mẹ cô ta nhìn thấy bộ dạng không khóc lóc, không ầm ĩ kêu gào của cô ta, bệnh tâm thần của bà ấy lại càng nặng hơn, luôn mồm mắng cô ta là ma quỷ.
Cuộc sống cứ dày vò như thế suốt mười năm, cho đến khi cô ta nhìn thấy bố mình. Lúc đó, bệnh của mẹ cô ta đã vô cùng nguy kịch, không còn xoay chuyển được nữa.
Nhìn chiếc xe chỉ có thể nhìn thấy trên TV xuất hiện trước mặt mình, nghe người đàn ông đó nói chuyện với mẹ, lần đầu tiên Thẩm Ly Ly thấy oán hận. Nếu không yêu, không muốn chịu trách nhiệm, sao còn sinh cô ta ra? Vì sao đã sinh cô ta ra, lại đối xử với cô ta như thế? Giờ phút này, cô ta hận bố mẹ mình vô cùng.
Thẩm Ly Ly biết mình có ưu điểm, có khuôn mặt khiến người ta vừa nhìn đã thương xót, khuôn mặt này sẽ giúp cô ta đánh bại tất cả. Dựa vào khuôn mặt của mình, cô ta bước vào nhà họ Dương đúng như ý nguyện, nhưng nhà họ Dương đã có bà chủ, cô ta chỉ là con gái rơi, đứa con riêng không được phép xuất hiện trước đám đông. Nhưng cô ta không chấp nhận điều đó, cô ta phải đàng hoàng đứng trước mặt người khác, cô ta, là cô chủ nhà họ Dương.
Không sao cả, từ nhỏ đã lăn lộn trong tầng lớp thấp nhất của xã hội, cô ta biết rất nhiều thứ ‘hay ho’. Bỏ một chút thuốc phá thai vào đồ ăn của bà Dương đang mang thai, để người giúp việc không biết gì mang vào, bản thân cô ta lại được tiếng tốt.
Nhìn nụ cười trên khuôn mặt tái nhợt của bà Dương, Thẩm Ly Ly giả dối ngồi an ủi bà. Nhà họ Dương sẽ không có đứa trẻ nào khác nữa, chỉ có một mình cô ta. Con của Dương Bách Lợi chỉ có thể là một mình cô ta.
Dương Nham Du cho rằng cuộc sống của mình sẽ tiếp tục như vậy, cho đến một ngày nào đó, cô ta không thể đè nén được sự oán hận của mình nữa mà hủy diệt nhà họ Dương.
Nhưng người đó xuất hiện, người con trai hơn cô ta sáu tuổi, đứng ở trước mặt cô ta, khi cô ta ngã trên đường phố, không thèm để ý đến sự chỉ trỏ bàn tán của người khác, đưa tay ra trước mặt cô ta. Dưới ánh mặt trời chiếu xuống, ánh mắt Thẩm Ly Ly mơ hồ, cũng không thể dời mắt đi chỗ khác được. Năm đó, cô ta mười hai tuổi, hắn mười tám.
Cô ta biết người con trai này là hàng xóm nhà mình, họ Tả, nhưng cô ta cũng không biết tên hắn là gì, không ai biết tên hắn là gì. Cô ta hỏi rất nhiều lần cũng không có câu trả lời.
Cô ta cũng không dám nói cho hắn biết, cô ta là con gái của Dương Bách Lợi, chỉ nói mình là con gái người giúp việc, vì cô ta không muốn để hắn biết thân phận con rơi của mình.
Những chuyện này đều không liên quan gì hết, cô ta nhớ hắn rất rõ, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy, người đàn ông đưa tay ra với cô ta, không, phải nói là người con trai thì đúng hơn. Cô ta đã muốn có hắn, không liên quan đến tình yêu, chỉ là muốn có hắn mà thôi.
Vì thế, cô ta động thủ, khi thuốc kích dục được hòa tan trong đồ uống bắt đầu có tác dụng, cô ta dùng thân thể non nớt của mình để tiếp nhận phần rất lớn của hắn, nỗi đau đến thấu xương ập đến, cảm nhận sâu sắc bằng mỗi giác quan. Nhưng cô ta sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ, nhìn hắn rong ruổi trên người mình, nhìn khuôn mặt đỏ hồng và những giọt mồ hôi nhỏ xuống của hắn, Thẩm Ly Ly khẽ mỉm cười, cười đến chảy nước mắt cũng không thể ngừng được. Nhìn mà xem, cô ta chính là một cô gái hư hỏng, điên cuồng như vậy đấy, không phải sao?!
Sau khi tỉnh táo, người con trai ấy vô cùng kinh hãi, ánh mắt nhìn cô ta vừa không thể tin nổi, vừa gay gắt, lạnh lùng. Thẩm Ly Ly chết lặng, dùng chăn đơn bao lấy thân thể mình, từ từ bước vào phòng tắm, trầm mình trong nước. Thẩm Ly Ly khẽ cười giễu cợt, thật ra, cô ta căn bản không biết chính mình muốn gì. Thật ra, đầu óc cô ta cũng không bình thường phải không, cô ta biết, bệnh của cô ta là thích làm tổn thương mọi người, nhưng cô ta không hối hận.
Sau chuyện này, nhà họ Tả chuyển đi, không có tin tức gì nữa. Rốt cuộc Thẩm Ly Ly cũng thu hồi lại suy nghĩ vốn có của mình, cam tâm tình nguyện làm Dương Nham Du, làm cô cả nhà họ Dương, ít nhất ngoài mặt là như thế.
Cuộc sống vẫn tiếp tục, cho đến khi Lâm Thần Hàn xuất hiện, phá vỡ lớp vỏ ngụy trang của Dương Nham Du.
Lâm Thần Hàn là sự kiêu ngạo của nhà họ Lâm, là tầng lớp tinh anh trong xã hội, là vương tử đẹp trai, là sự tự ti của Dương Nham Du. Nhìn Lâm Thần Hàn như vậy, khiến Dương Nham Du không thể nào che giấu được ác ma trong lòng cô ta đang gào thét bảo cô hủy diệt hắn, hủy diệt hắn, khiến cô ta không thể nào thở nổi.
Nhà họ Dương và nhà họ Lâm vừa là đối tác, cũng là đối thủ. Điều đó chẳng liên quan gì đến cô ta. Việc cô ta cần làm, là hủy diệt đi người thừa kế của nhà họ Lâm. Vì thế, cô ta đến tìm Dương Bách Lợi.
Dương Bách Lợi vừa nghe kế hoạch của Dương Nham Du, liền đồng ý ngay không chút do dự.
Cô bé lọ lem Thẩm Ly Ly lại tái xuất, thân thế thảm thương, tính cách ngoan cường không chịu khuất phục, vẻ bề ngoài nhu nhược, trái tim dịu dàng, Thẩm Ly Ly dựa vào tất cả những điều này, thành công khiến Lâm Thần Hàn yêu cô ta say đắm. Vì cô ta, Lâm Thần Hàn trở mặt với gia đình. Thẩm Ly Ly rất đắc ý, nhưng sự xuất hiện của bố mẹ Lâm khiến Thẩm Ly Ly cảm giác có nguy cơ.
Nhìn thấy dáng vẻ cao ngạo của bố mẹ Lâm, tâm lý vặn vẹo của Thẩm Ly Ly lại càng thêm vặn vẹo, bằng cái gì mà các người dám đối xử với tôi như vậy? Thẩm Ly Ly vẫn luôn giấu tất cả mọi thứ trong lòng, vẫn giả vờ đáng thương, giả vờ thục nữ, lúc này đã bùng nổ. Cô ta châm chọc bố mẹ Lâm không hề khách khí, đến nước này, bố mẹ Lâm liền tỏ vẻ phản đối mối quan hệ của bọn họ ra mặt. Nhìn thấy vẻ châm chọc trong mắt bố mẹ Lâm, sự tự ti của Thẩm Ly Ly đã ngủ say từ nhiều năm trước lại bắt đầu rục rịch làm loạn.
Thẩm Ly Ly hận người nhà họ Lâm, cô ta sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy. Nhìn Lâm Thần Hàn mỗi ngày đều vì cô ta mà xung đột với bố mẹ đến sứt đầu mẻ trán, tâm lý bệnh hoạn của Thẩm Ly Ly tràn ngập cảm giác sung sướng của việc trả thù.
Cô ta phải quậy to hơn nữa, phải khiến Lâm Thần Hàn thống khổ, phải khiến bố mẹ Lâm đã từng kiêu ngạo diễu võ dương oai trước mặt cô ta phải thống khổ. Cho nên, ở thời điểm Lâm Thần Hàn yêu cô ta nhất, cô ta chọn cách rời xa…
Quả nhiên, Lâm Thần Hàn đuổi theo. Nhìn Lâm Thần Hàn ôm chặt lấy cô ta, Thẩm Ly Ly nở nụ cười độc ác, bỏ trốn nhé! Rời xa nơi này, rời xa tất cả, Thẩm Ly Ly ngập ngừng, nước mắt lưng tròng như sắp khóc, quả nhiên, Lâm Thần Hàn mềm lòng.
Trên đường bỏ trốn cũng không sung sướng gì, ăn không ngon, mặc không đủ ấm, Thẩm Ly Ly đã hưởng thụ cuộc sống giàu sang bao nhiêu năm, làm sao có thể chấp nhận cảnh màn trời chiếu đất chứ! Hơn nữa, ý định ban đầu của cô ta, cũng không phải là bỏ trốn cùng với Lâm Thần Hàn.
Thừa lúc Lâm Thần Hàn không để ý, Thẩm Ly Ly tháo hết dầu trong bình, lại chỉ đường đi vào một sườn dốc.
Sự tình diễn ra rất thuận lợi khiến Thẩm Ly Ly la hét ầm ĩ, quả nhiên, đến ông trời cũng giúp cô ta! Xe ô tô không có dầu, bất ngờ lao vào sườn dốc liền lật mình lăn vòng xuống.
Nhìn thấy Lâm Thần Hàn ôm mình vào ngực bảo vệ, Thẩm Ly Ly thoáng mềm lòng, nhưng lại nhanh chóng bị cảm giác oán hận đè bẹp.
Thấy xe đã dừng lại, Thẩm Ly Ly dùng tiểu xảo, ôm ngược lại Lâm Thần Hàn vào lòng mình, máu tươi từ từ chảy từ trên đầu cô ta xuống, ướt đẫm mặt Lâm Thần Hàn. Mất máu quá nhiều khiến Thẩm Ly Ly mê man đi, trước mắt biến thành màu đen, nhưng cô ta vô cùng vui sướng. Nhà họ Lâm, các người sẽ hối hận, chắc chắn sẽ hối hận!
Những chuyện về sau là do nhà họ Dương sắp đặt. Thẩm Ly Ly nằm trên giường bệnh giả ngu, hai người được thuê đóng vai bố mẹ Thẩm Ly Ly toàn lực công kích nhà họ Lâm. Nhìn dáng vẻ của bố mẹ Lâm, Thẩm Ly Ly nở nụ cười vặn vẹo, đây chính là cái giá đắt mà các người phải trả cho việc khinh thường tôi!
Kết quả cuối cùng đúng như cô ta dự đoán, Lâm Thần Hàn đã bị hủy hoại hoàn toàn.
Tâm lý vặn vẹo của Dương Nham Du cảm thấy thỏa mãn đến cùng cực. Thì ra, giả vờ yếu đuối có thể có được nhiều thứ như vậy à? Vậy thì cứ tiếp tục giả vờ đi, xem ai sẽ là kẻ cắn câu tiếp theo?
Ly (ly biệt), giống như muốn nói đến kết quả cuối cùng của một đôi tình nhân, giống tên của cô ta, Thẩm Ly Ly.
Mẹ của Thẩm Ly LY họ Thẩm, tên Mộng Khê, là con gái một gia đình bình thường. Nhưng có đôi khi, lớn lên mà xinh đẹp quá, âu cũng là cái tội.
Cuộc sống của Thẩm Mộng Khê là cả một bi kịch, giống nội dung phim truyền hình máu chó và sét đánh lúc tám giờ tối trên TV, sau khi lăn lộn chốn hồng trần, bên cạnh Thẩm Mộng Khê rốt cuộc chỉ còn lại một mình Thẩm Ly Ly.
Thẩm Mộng Khê một mình nuôi con, khó khăn vất vả nên dần dần mắc bệnh tâm thần, đánh chửi Thẩm Ly Ly như cơm bữa.
Khi Thẩm Ly Ly mở to đôi mắt đen tròn nhìn bà mẹ thần kinh của mình hung dữ quơ chổi đánh xuống người mình, cô ta có đau không? Không biết! Có khóc không?! Không có nước mắt! Mà mỗi lần mẹ cô ta nhìn thấy bộ dạng không khóc lóc, không ầm ĩ kêu gào của cô ta, bệnh tâm thần của bà ấy lại càng nặng hơn, luôn mồm mắng cô ta là ma quỷ.
Cuộc sống cứ dày vò như thế suốt mười năm, cho đến khi cô ta nhìn thấy bố mình. Lúc đó, bệnh của mẹ cô ta đã vô cùng nguy kịch, không còn xoay chuyển được nữa.
Nhìn chiếc xe chỉ có thể nhìn thấy trên TV xuất hiện trước mặt mình, nghe người đàn ông đó nói chuyện với mẹ, lần đầu tiên Thẩm Ly Ly thấy oán hận. Nếu không yêu, không muốn chịu trách nhiệm, sao còn sinh cô ta ra? Vì sao đã sinh cô ta ra, lại đối xử với cô ta như thế? Giờ phút này, cô ta hận bố mẹ mình vô cùng.
Thẩm Ly Ly biết mình có ưu điểm, có khuôn mặt khiến người ta vừa nhìn đã thương xót, khuôn mặt này sẽ giúp cô ta đánh bại tất cả. Dựa vào khuôn mặt của mình, cô ta bước vào nhà họ Dương đúng như ý nguyện, nhưng nhà họ Dương đã có bà chủ, cô ta chỉ là con gái rơi, đứa con riêng không được phép xuất hiện trước đám đông. Nhưng cô ta không chấp nhận điều đó, cô ta phải đàng hoàng đứng trước mặt người khác, cô ta, là cô chủ nhà họ Dương.
Không sao cả, từ nhỏ đã lăn lộn trong tầng lớp thấp nhất của xã hội, cô ta biết rất nhiều thứ ‘hay ho’. Bỏ một chút thuốc phá thai vào đồ ăn của bà Dương đang mang thai, để người giúp việc không biết gì mang vào, bản thân cô ta lại được tiếng tốt.
Nhìn nụ cười trên khuôn mặt tái nhợt của bà Dương, Thẩm Ly Ly giả dối ngồi an ủi bà. Nhà họ Dương sẽ không có đứa trẻ nào khác nữa, chỉ có một mình cô ta. Con của Dương Bách Lợi chỉ có thể là một mình cô ta.
Dương Nham Du cho rằng cuộc sống của mình sẽ tiếp tục như vậy, cho đến một ngày nào đó, cô ta không thể đè nén được sự oán hận của mình nữa mà hủy diệt nhà họ Dương.
Nhưng người đó xuất hiện, người con trai hơn cô ta sáu tuổi, đứng ở trước mặt cô ta, khi cô ta ngã trên đường phố, không thèm để ý đến sự chỉ trỏ bàn tán của người khác, đưa tay ra trước mặt cô ta. Dưới ánh mặt trời chiếu xuống, ánh mắt Thẩm Ly Ly mơ hồ, cũng không thể dời mắt đi chỗ khác được. Năm đó, cô ta mười hai tuổi, hắn mười tám.
Cô ta biết người con trai này là hàng xóm nhà mình, họ Tả, nhưng cô ta cũng không biết tên hắn là gì, không ai biết tên hắn là gì. Cô ta hỏi rất nhiều lần cũng không có câu trả lời.
Cô ta cũng không dám nói cho hắn biết, cô ta là con gái của Dương Bách Lợi, chỉ nói mình là con gái người giúp việc, vì cô ta không muốn để hắn biết thân phận con rơi của mình.
Những chuyện này đều không liên quan gì hết, cô ta nhớ hắn rất rõ, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy, người đàn ông đưa tay ra với cô ta, không, phải nói là người con trai thì đúng hơn. Cô ta đã muốn có hắn, không liên quan đến tình yêu, chỉ là muốn có hắn mà thôi.
Vì thế, cô ta động thủ, khi thuốc kích dục được hòa tan trong đồ uống bắt đầu có tác dụng, cô ta dùng thân thể non nớt của mình để tiếp nhận phần rất lớn của hắn, nỗi đau đến thấu xương ập đến, cảm nhận sâu sắc bằng mỗi giác quan. Nhưng cô ta sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ, nhìn hắn rong ruổi trên người mình, nhìn khuôn mặt đỏ hồng và những giọt mồ hôi nhỏ xuống của hắn, Thẩm Ly Ly khẽ mỉm cười, cười đến chảy nước mắt cũng không thể ngừng được. Nhìn mà xem, cô ta chính là một cô gái hư hỏng, điên cuồng như vậy đấy, không phải sao?!
Sau khi tỉnh táo, người con trai ấy vô cùng kinh hãi, ánh mắt nhìn cô ta vừa không thể tin nổi, vừa gay gắt, lạnh lùng. Thẩm Ly Ly chết lặng, dùng chăn đơn bao lấy thân thể mình, từ từ bước vào phòng tắm, trầm mình trong nước. Thẩm Ly Ly khẽ cười giễu cợt, thật ra, cô ta căn bản không biết chính mình muốn gì. Thật ra, đầu óc cô ta cũng không bình thường phải không, cô ta biết, bệnh của cô ta là thích làm tổn thương mọi người, nhưng cô ta không hối hận.
Sau chuyện này, nhà họ Tả chuyển đi, không có tin tức gì nữa. Rốt cuộc Thẩm Ly Ly cũng thu hồi lại suy nghĩ vốn có của mình, cam tâm tình nguyện làm Dương Nham Du, làm cô cả nhà họ Dương, ít nhất ngoài mặt là như thế.
Cuộc sống vẫn tiếp tục, cho đến khi Lâm Thần Hàn xuất hiện, phá vỡ lớp vỏ ngụy trang của Dương Nham Du.
Lâm Thần Hàn là sự kiêu ngạo của nhà họ Lâm, là tầng lớp tinh anh trong xã hội, là vương tử đẹp trai, là sự tự ti của Dương Nham Du. Nhìn Lâm Thần Hàn như vậy, khiến Dương Nham Du không thể nào che giấu được ác ma trong lòng cô ta đang gào thét bảo cô hủy diệt hắn, hủy diệt hắn, khiến cô ta không thể nào thở nổi.
Nhà họ Dương và nhà họ Lâm vừa là đối tác, cũng là đối thủ. Điều đó chẳng liên quan gì đến cô ta. Việc cô ta cần làm, là hủy diệt đi người thừa kế của nhà họ Lâm. Vì thế, cô ta đến tìm Dương Bách Lợi.
Dương Bách Lợi vừa nghe kế hoạch của Dương Nham Du, liền đồng ý ngay không chút do dự.
Cô bé lọ lem Thẩm Ly Ly lại tái xuất, thân thế thảm thương, tính cách ngoan cường không chịu khuất phục, vẻ bề ngoài nhu nhược, trái tim dịu dàng, Thẩm Ly Ly dựa vào tất cả những điều này, thành công khiến Lâm Thần Hàn yêu cô ta say đắm. Vì cô ta, Lâm Thần Hàn trở mặt với gia đình. Thẩm Ly Ly rất đắc ý, nhưng sự xuất hiện của bố mẹ Lâm khiến Thẩm Ly Ly cảm giác có nguy cơ.
Nhìn thấy dáng vẻ cao ngạo của bố mẹ Lâm, tâm lý vặn vẹo của Thẩm Ly Ly lại càng thêm vặn vẹo, bằng cái gì mà các người dám đối xử với tôi như vậy? Thẩm Ly Ly vẫn luôn giấu tất cả mọi thứ trong lòng, vẫn giả vờ đáng thương, giả vờ thục nữ, lúc này đã bùng nổ. Cô ta châm chọc bố mẹ Lâm không hề khách khí, đến nước này, bố mẹ Lâm liền tỏ vẻ phản đối mối quan hệ của bọn họ ra mặt. Nhìn thấy vẻ châm chọc trong mắt bố mẹ Lâm, sự tự ti của Thẩm Ly Ly đã ngủ say từ nhiều năm trước lại bắt đầu rục rịch làm loạn.
Thẩm Ly Ly hận người nhà họ Lâm, cô ta sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy. Nhìn Lâm Thần Hàn mỗi ngày đều vì cô ta mà xung đột với bố mẹ đến sứt đầu mẻ trán, tâm lý bệnh hoạn của Thẩm Ly Ly tràn ngập cảm giác sung sướng của việc trả thù.
Cô ta phải quậy to hơn nữa, phải khiến Lâm Thần Hàn thống khổ, phải khiến bố mẹ Lâm đã từng kiêu ngạo diễu võ dương oai trước mặt cô ta phải thống khổ. Cho nên, ở thời điểm Lâm Thần Hàn yêu cô ta nhất, cô ta chọn cách rời xa…
Quả nhiên, Lâm Thần Hàn đuổi theo. Nhìn Lâm Thần Hàn ôm chặt lấy cô ta, Thẩm Ly Ly nở nụ cười độc ác, bỏ trốn nhé! Rời xa nơi này, rời xa tất cả, Thẩm Ly Ly ngập ngừng, nước mắt lưng tròng như sắp khóc, quả nhiên, Lâm Thần Hàn mềm lòng.
Trên đường bỏ trốn cũng không sung sướng gì, ăn không ngon, mặc không đủ ấm, Thẩm Ly Ly đã hưởng thụ cuộc sống giàu sang bao nhiêu năm, làm sao có thể chấp nhận cảnh màn trời chiếu đất chứ! Hơn nữa, ý định ban đầu của cô ta, cũng không phải là bỏ trốn cùng với Lâm Thần Hàn.
Thừa lúc Lâm Thần Hàn không để ý, Thẩm Ly Ly tháo hết dầu trong bình, lại chỉ đường đi vào một sườn dốc.
Sự tình diễn ra rất thuận lợi khiến Thẩm Ly Ly la hét ầm ĩ, quả nhiên, đến ông trời cũng giúp cô ta! Xe ô tô không có dầu, bất ngờ lao vào sườn dốc liền lật mình lăn vòng xuống.
Nhìn thấy Lâm Thần Hàn ôm mình vào ngực bảo vệ, Thẩm Ly Ly thoáng mềm lòng, nhưng lại nhanh chóng bị cảm giác oán hận đè bẹp.
Thấy xe đã dừng lại, Thẩm Ly Ly dùng tiểu xảo, ôm ngược lại Lâm Thần Hàn vào lòng mình, máu tươi từ từ chảy từ trên đầu cô ta xuống, ướt đẫm mặt Lâm Thần Hàn. Mất máu quá nhiều khiến Thẩm Ly Ly mê man đi, trước mắt biến thành màu đen, nhưng cô ta vô cùng vui sướng. Nhà họ Lâm, các người sẽ hối hận, chắc chắn sẽ hối hận!
Những chuyện về sau là do nhà họ Dương sắp đặt. Thẩm Ly Ly nằm trên giường bệnh giả ngu, hai người được thuê đóng vai bố mẹ Thẩm Ly Ly toàn lực công kích nhà họ Lâm. Nhìn dáng vẻ của bố mẹ Lâm, Thẩm Ly Ly nở nụ cười vặn vẹo, đây chính là cái giá đắt mà các người phải trả cho việc khinh thường tôi!
Kết quả cuối cùng đúng như cô ta dự đoán, Lâm Thần Hàn đã bị hủy hoại hoàn toàn.
Tâm lý vặn vẹo của Dương Nham Du cảm thấy thỏa mãn đến cùng cực. Thì ra, giả vờ yếu đuối có thể có được nhiều thứ như vậy à? Vậy thì cứ tiếp tục giả vờ đi, xem ai sẽ là kẻ cắn câu tiếp theo?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.