Trời Sinh Phản Cốt/tinh Tế Đệ Nhất Tội Phạm Truy Nã
Chương 18: Hành tinh rác (18)
Tang Ốc
09/10/2021
Hình ảnh ảo được xây dựng từ dữ liệu điện tử đã biến mất, con tàu khổng
lồ của Liên minh đang lặng lẽ neo đậu trên vùng đồng bằng rác giữa các
núi rác, bầu trời màu vẩn đục bao phủ lên nó, một nửa màu xám của ngôi
sao đã tắt ở đường chân trời giống như một con mắt vô thần nhìn xuống
thế giới một cách yên lặng.
Lúc đầu, chỉ có những đốm đen thưa thớt xuất hiện ở đường chân trời.
Ngay sau đó, họ bắt đầu tụ tập ngày càng nhiều, hòa thành đám đông, giống như những dòng suối hòa thành một dòng sông, rồi những dòng sông lại hòa vào đại dương, biến thành những con sóng hỗn loạn, không ngừng lao về phía con tàu đang neo trên mặt đất, sự tồn đọng của cơn giận dữ trong suốt một thế kỷ, cùng lòng căm thù đã biến thành thực chất tạo thành sức mạnh hủy diệt khủng khiếp, làm cho tất cả những chướng ngại vật trước mặt họ gần như đều biến thành cát bụi, như nước sông đập vỡ đê, sóng đánh nát tàu.
Dù nhìn từ xa, cũng có thể cảm nhận được sự chấn động đến từ sâu thẳm trong tâm hồn.
Qua Tu đứng trên đỉnh núi rác cách đó không xa, rũ mắt xuống nhìn cảnh tượng trước mặt.
Vẻ mặt của hắn trở nên xa lạ, khó đoán cùng với nụ cười trên môi, hắn có vẻ rất hài lòng với sự hỗn loạn mà mình đã gây ra, hắn dường như đang thể hiện một sự khinh bỉ, mỉa mai đối với một cái gì đó xa vời trong hư không.
Qua Tu thu hồi ánh mắt, gỡ xuống cái máy Số 0 đang đặt trên cỗ máy kỳ quái, nhét lại vào ba lô.
Ngay sau đó, hắn đưa những ngón tay gầy guộc với các khớp xương lồi lên đặt trên nút điều khiển, từ từ điều chỉnh công suất tới mức tối đa.
Cỗ máy phát ra âm thanh ong ong dồn dập, tia lửa điện bùng lên trong bầu không khí bùn lầy, tiếng ồn chói tai gần như làm cho người khác nghi ngờ rằng nó sẽ bị nổ tung trong giây tới.
Tiểu Nhất sợ hãi nhìn động tác của cậu ta, gần như không dám thở mạnh.
Khi ở trên chủ hạm, hắn đã tiếp xúc với những thông tin có liên quan đến xung điện từ, Qua Tu từng nói rằng vì nó có những công dụng khác nên không thể phát huy được tác dụng tối đa. Mà căn cứ vào hành động sau đó của Qua Tu thì đây chính là "Công dụng khác" của nó, có lẽ là dùng để cung cấp năng lượng để khởi động cỗ máy Số 0, nhưng năng lượng hủy diệt mà nó tạo ra buộc phải chuyển đổi thành một nguồn điện tương đối thấp, điều này đương nhiên dẫn đến sự mất ổn định cực kỳ cao.
Việc đem công suất điều chỉnh đến mức cao nhất......Cũng giống như ở một nơi có không gian kín khô ráo đầy khí oxy mà đốt lên một que diêm vậy
Chiếc máy phát ra những âm thanh rung lắc và ma sát, giống như một ngọn núi lửa đang ấp ủ để phun trào. Khói nóng và những luồng khí bốc lên khiến người xem sợ hãi.
Qua Tu cúi đầu, cẩn thận xem xét cục sắt trước mặt, như thể đang tính toán điều gì đó.
Hắn liếc nhìn thời gian được hiển thị trên trí não đeo trên cổ tay, trầm giọng lẩm bẩm: "Ừm... sắp xong rồi."
Ngay sau đó, hắn lùi lại một bước, sau đó giơ chân lên, dùng sức đá một cái—!
Chiếc máy hình tròn lăn lộc cộc xuống dốc núi rác, mọi người còn chưa kịp phản ứng thì chỉ nghe thấy một tiếng nổ dữ dội từ bên dưới, sức nóng theo gió tỏa ra phả vào mặt, cả ngọn núi dưới chân họ gần như bị chấn động bởi điều này.
Qua Tu thận trọng bước lên phía trước hai bước, ló đầu thăm dò nhìn xuống núi, tiếc nuối nói:
"Có hơi lệch."
Tiểu Nhất ngơ ngác nhìn theo tầm mắt của cậu ta, liền thấy một vệt than cháy kéo dài thẳng tắp xuống núi, tựa hồ đã tính toán kỹ càng, cuối đường tình cờ chính là phi thuyền của Liên minh đang đậu ở dưới chân núi, vụ nổ đã phá hủy một khoảng trống lớp bảo vệ bên ngoài của con tàu, phần đuôi tàu cũng bị ảnh hưởng, bị đốt cháy bởi sự trợ giúp của lớp rác khô xung quanh.
Qua Tu thở dài, thất vọng thì thầm: "Thực ra, ta đang nhắm vào động cơ."
Bất quá, như vậy cũng đủ rồi
Xung điện từ có thể phá hủy hệ thống cất cánh và hệ thống vũ khí của con tàu, nhưng mà vì là một hệ thống bảo vệ nên vòng bảo vệ không thể dễ dàng xuyên thủng như vậy, khi vòng bảo vệ của con tàu bị phá hủy, thì lợi thế cuối cùng của tàu Liên minh cũng mất đi.
Những bóng người phía xa vẫn đang tụ lại đây, giống như đám mây mù dày đặc, gần như chỉ trong nháy mắt đã lao về hướng này với lực lượng không thể ngăn cản.
Con tàu không thể cất cánh, quân Liên minh lại mất đi vòng bảo vệ, buộc phải đối diện trực tiếp với kẻ thù.
Qua Tu rũ mắt xuống, đôi mắt đen nhánh không chút gợn sóng, trên môi nở một nụ cười vô hại, hắn thì thầm:
"Đây mới gọi là sự công bằng."
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn cảnh tượng gần như khủng bố trước mắt, nó như thể một đàn kiến nuốt chửng một con voi, xé toạc cơ bắp, da và máu trên một cơ thể to lớn, nhai nuốt, tiêu hóa, chỉ còn lại những mẩu xương trắng dày đặc, tất cả cặn bã đều thâm nhập vào bùn đất.
Sự tuyệt vọng, giận dữ, hận thù và những cảm xúc đen tối được trút bỏ theo những cách cực đoan nhất, ngay cả những sự hy sinh xương máu cũng không thể khiến họ nguôi ngoai. Lớp vỏ bảo vệ làm bằng thép bị xé toạc từ khe hở và đổ sập xuống. Trận địa nhanh chóng trở thành giao tranh tay đôi, không có súng ống, chỉ có xung đột thô sơ và bạo lực nhất giữa tay chân.
Mong muốn trả thù điên cuồng đã biến thành sức mạnh khủng khiếp, phá hủy, đánh nát và biến đổi lại mọi thứ xung quanh nó.
Cảnh tượng này thật đáng sợ, lại thật ngoạn mục.
Nó dùng một loại quyến rũ tà ác chiếm lấy ánh mắt của mọi người, khiến họ bị sốc cả về thể chất lẫn tinh thần, gần như không thể cử động được đôi chân của họ.
Là người sắp đặt ra tình huống như vậy, vẻ mặt của Qua Tu lại vô cùng bình tĩnh, hắn nhàn nhạt thu lại ánh mắt, mở ra trí não bắt đầu thao tác một cách quen thuộc.
Một lúc sau, con tàu chở hàng đã bị rỉ sét vì không khí và đất, nước của hành tinh rác từ xa bay tới, thân hình khổng lồ bằng kim loại của nó gần như che khuất ánh sáng, trông giống như một con quái vật đang tiến đến trong không khí bùn lầy của hành tinh rác. Nhìn lên con tàu chở hàng đang loạng choạng cập bến, ai cũng biết rằng đã đến lúc phải ra đi.
Qua Tu lấy trong túi ra một viên kẹo, miễn cưỡng liếc nhìn, thở dài rồi ném cho một thuyền viên phía sau:
"Đây, phần thưởng cho người đoán đúng."
Đột nhiên, vào lúc này, một tiếng gầm thét gần như tuyệt vọng vang lên sau lưng mọi người: "Đi chết đi!"
Tên phó quan rách rưới loạng choạng đứng dậy từ sau núi rác, máu tanh cùng bùn lầy khiến hắn như hồn bay phách lạc, vết thương trên mặt vẫn còn đang chảy máu, đôi mắt đỏ ngầu khiến người khác khiếp sợ, trở nên điên khùng mà run rẩy cầm lên khẩu súng—— đó không phải là một khẩu súng năng lượng ánh sáng bình thường, mà là một khẩu súng nguyên thủy kiểu cũ, được điều khiển bằng cơ khí, đã bị loại bỏ từ lâu, giờ đây có lẽ chỉ có những nhà sưu tập mới quan tâm đến việc mang nó theo.
Việc sử dụng nó không được điều khiển bởi năng lượng, tự nhiên nó sẽ không bị ảnh hưởng bởi các xung điện từ.
Có lẽ chính điều này mà tên phó quan mới có thể thoát khỏi vòng vây.
Khuôn mặt của tên phó quan tràn ngập một nụ cười thỏa mãn khi báo được thù, như thể hắn đã diễn tập cảnh tiếp theo hàng nghìn lần trong tâm trí.
Hắn bóp cò không một chút do dự.
Nghe thấy một tiếng súng chói tai vang lên, vang vọng trong thung lũng của các núi rác, thời gian trôi qua như chậm lại, khoảng cách giữa nhịp tim cùng nhịp tim như kéo dài ra cả thế kỷ.
Không ai có tốc độ vượt qua viên đạn, không ai có thời gian để dừng động tác của hắn.
Viên đạn tạo ra một âm thanh sắc nhọn xuyên qua không trung, lao thẳng vào ngực thiếu niên với sưc mạnh gấp 10.000 lần ——
Nhưng trong giây tiếp theo, nó đột ngột dừng lại.
Viên đạn dường như bị một từ trường vô hình chặn lại trong không khí, đầu đạn bay lơ lửng giữa không trung trong vài giây, sau đó cạn kiệt toàn bộ động năng mà rơi xuống trong lòng bàn tay Qua Tu.
Mùi khói thuốc súng còn vương trên đầu đạn kim loại ấm áp.
Qua Tu dùng hai ngón tay cầm viên đạn lên, nheo mắt lại một cái, nhìn nó thật kỹ dưới ánh sáng, rồi nhẹ giọng bình luận: "Đầu đạn thật tốt."
Vẻ mặt vui vẻ của tên phó quan còn hiện rõ trên khuôn mặt của hắn, nhưng một ánh mắt kinh hoàng không thể tả nổi lại hiện lên trong mắt hắn. Hắn hoảng sợ run rẩy giơ họng súng bắn vào nhóm thuyền viên không có vũ khí trước mặt, sau một loạt tiếng súng, âm thanh của đạn đinh đinh rơi xuống đất.
Tiểu Nhất kinh ngạc cúi đầu, vuốt ve bộ ngực cứ nghĩ là đã bị trúng đạn của mình, hắn chợt nhớ ra trước khi rời chủ hạm, Qua Tu đã đồng loạt lấy đi toàn bộ trí não của bọn họ làm gì đó, cậu ấy nói là "Nâng cấp phần cứng".
Chẳng lẽ......
Hắn có chút thất thần mà ngẩng đầu nhìn về phía Qua Tu.
Qua Tu lướt qua hắn, nhẹ nhàng đi đến phía trước.
Khi khoảng cách giữa hai người rút ngắn, tên phó quan tiếp tục điên cuồng bóp cò trong tuyệt vọng, nhưng chỉ có thể tạo ra một âm thanh trống rỗng yếu ớt vì hết đạn.
Qua Tu nở nụ cười nhẹ trên môi, những ngón tay gầy guộc và nhợt nhạt của hắn ấn nhẹ lên nòng súng còn ấm, kéo nó ra khỏi đôi tay run rẩy của tên phó quan một cách dễ dàng.
Hắn ước lượng trọng lượng của khối kim loại trong tay, hỏi: "Ngươi có biết khuyết điểm của các loại súng cổ không?"
Đồng tử của tên phó quan co rút lại, mồ hôi lạnh túa ra trên trán. Sự can đảm vừa rồi của hắn dường như đã không còn trong cơ thể nữa, hắn nghiến răng, không nói gì.
Qua Tu không quan tâm đến sự im lặng của hắn, khéo léo gỡ băng đạn ra, nhét viên đạn trong lòng bàn tay vào rồi nhắm vào thái dương.
Tiểu Nhất hít một hơi ——
Hắn còn không thèm chớp mắt lấy một cái đã bóp cò.
Sau phát súng, viên đạn bị nén lại trở nên biến dạng rồi dính chặt vào mặt đất, chỉ để lại vết bỏng mờ nhạt trên thái dương của Qua Tu.
Hắn gợi lên khóe môi: "Uy lực quá nhỏ."
Tên phó quan đứng gần nhất với Qua Tu khẽ rùng mình, hắn gần như ngừng thở, bộ đồng phục rách nát ướt đẫm mồ hôi, hàm răng run rẩy.
Ở khoảng cách gần như vậy, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng ánh mắt của người thiếu niên trước mặt.
Trong mắt của cậu ta hiện lên một tia điên cuồng lại bình tĩnh, con ngươi đen kịt giống như vực sâu không đáy, giống như có ác ma bị giam cầm trong đó đang nở một nụ cười quỷ dị đầy ác ý với đối phương.
Đẹp đến đáng sợ, quyến rũ đến khủng khiếp.
"Miễn là trí não cá nhân được cấy ghép với một từ trường được bật dưới áp suất, thiệt hại do các thiết bị vật lý đơn giản như vậy có thể được triệt tiêu hoàn toàn."
Qua Tu thu lại ánh mắt, giơ ngón tay đóng chốt an toàn lại, nhẹ nhàng bổ sung.
"Lần sau, nhớ động não." Hắn ném khẩu súng lại vào vòng tay của tên phó quan với vẻ mạt không quan tâm: "Ít nhất hãy nghĩ xem tại sao đối thủ của ngươi lại chọn xung điện từ".
——Bởi vì họ tin chắc rằng họ có khả năng đối phó được với tất cả các loại vũ khí không phải vũ khí năng lượng ánh sáng.
Đôi môi của tên phó quan run lên, một số âm tiết đứt quãng thoát ra khỏi cổ họng, gần như không thể kết nối thành một câu nói hoàn chỉnh.
Vào lúc này, có một âm thanh truyền đến từ không khí trên đầu.
Mọi người ngẩng đầu lên, nhìn thấy một con tàu đen xuyên thủng bầu không khí vẫn đục của hành tinh rác rồi từ từ đáp xuống. Trước khi đáp xuống mặt đất, thang hạ cánh dài đã được hạ xuống, khuôn mặt trẻ trung và bình tĩnh của Hall hiện ra bên trong cánh cửa đang mở của con tàu, những người lính mặc đồng phục đã hạ cánh tốt dưới sự chỉ huy của hắn.
Qua Tu cảm thấy không thú vị mà nhếch miệng, thu hồi ánh mắt.
Hắn vẫy tay với một thuyền viên, thuyền viên hoàn hồn lại, vội vã di chuyển đến gần: "Thuyền, thuyền trưởng?"
Qua Tu chỉ vào con tàu cứu hộ đậu trên đầu, sau đó xòe lòng bàn tay: "Ngươi đoán sai rồi, đưa hết phần thưởng đây."
Thuyền viên: "......"
Vẻ mặt của hắn trở nên phức tạp, lấy viên kẹo còn chưa kịp cầm nóng từ trong túi ra đặt vào tay Qua Tu.
Hall, người đã cố gắng đến nhanh nhất có thể sau khi nhận được lệnh của LuLe, có một biểu tình vi diệu: "..."
Tại sao hắn lại có ảo giác rằng mình có vẻ bị chán ghét?
Làm hắn lúc đi đường còn có chút lo lắng cho tên nhóc này!
Ánh mắt của Hall quét qua đám thuyền viên bẩn thỉu nhưng lại không thiếu một người nào, cuối cùng dừng lại ở trên người tên phó quan đang hồn bay phách lạc cách đó không xa.
Hắn nhận ra bộ đồng phục trên người của đối phương, dấu hiệu trên đó thuộc về một trong những đội thiết giáp mạnh nhất của Liên minh.
Hall nhướng mày, nhưng hắn lại không có vẻ ngạc nhiên lắm.
Rốt cuộc có ít người từng chơi đùa được với tên tiểu quỷ này, hắn đã sớm biết chuyện này.
Hắn ra hiệu với cấp dưới của mình giải quyết những rắc rối còn lại, rồi quay lại để theo kịp tốc độ của Qua Tu.
Các thuyền viên khác cũng bắt đầu lên tàu một cách trật tự.
Trước mặt Qua Tu đột nhiên chấn động, cả người nhẹ nhàng gã xuống như một tờ giấy bị gió thổi bay.
Hall giật mình, nhanh chóng bước tới ôm lấy Qua Tu.
Đôi vai gầy của thiếu niên nằm gọn trong vòng tay hắn, như thể không có trọng lượng nào cả.
Sự ngất xỉu của cậu ta đến quá đột ngột, thậm chí Hall còn nghi ngờ rằng cậu ta lại bày ra một trò đùa mới vào lúc này, nhưng dưới sự lay chuyển và la hét của hắn, Qua Tu vẫn bất động, mặc dù không có vết thương trên người, nhưng lông mi của cậu ta vẫn nhắm chặt lại, khuôn mặt tái nhợt như một người đã chết một cách đột ngột.
Trái tim của Hall như bị nhấc lên, hắn bế Qua Tu lên rồi hét lớn:
"——Nhân viên y tế!"
Mấy ngày sau.
LuLe sải bước đi dọc theo hành lang con tàu, đôi chân dài được bọc trong quần đồng phục mang theo gợn gió dữ dội, quần áo bay phất phới sau lưng.
Tốc độ của hắn không bao giờ chậm, nhưng hắn lại hiếm khi vội vàng như vậy.
Đèn xanh trong phòng y tế đang nhấp nháy cách đó không xa, Qua Tu - người vừa được đưa trở lại chủ hạm, đang nằm trong đó.
LuLe cảm thấy một cảm xúc kỳ lạ nào đó đang kích động dưới lồng ngực, như thể đang thúc giục, bức bách hắn, nhưng hắn phải làm gì đây?
Hắn cũng không rõ nữa.
Phòng y tế rất yên tĩnh, chỉ có các thiết bị y tế được giám sát bởi trí não là đang tích tắc hoạt động trong im lặng, Qua Tu đang nằm trong khoang cách ly, hai mắt nhắm chặt, vẻ mặt bình thản.
Trái tim của hắn đã bị nhấc lên khi mất đi tín hiệu của con tàu mà Qua Tu đang lái, vào lúc này, cuối cùng cũng đã đặt được nó trở lại trong lồng ngực.
LuLe trong theo bản năng thả nhẹ bước chân, cẩn thận mở cửa khoang cách ly, bước vào.
Hắn dừng lại ở bên giường, rũ mắt nhìn xuống Qua Tu đang say ngủ.
Cậu ấy thực sự quá gầy, giống như một tờ giấy mỏng, không có trọng lượng cùng độ dày, dường như tờ giấy mỏng đó đã bị nuốt chửng và nghiền nát, chỉ có thể nhìn thấy lồng ngực hơi nhấp nhô.
Da thịt mềm mại lúc trước mới nuôi được một chút giờ lại mỏng trở lại, chỉ có thể nhìn thấy khung xương gồ ghề hiện rõ dưới làn da tái nhợt.
Lule nhìn cậu chằm chằm, đột nhiên cảm thấy sự non nớt của cậu.
Gạt bỏ mọi toan tính, bướng bỉnh và điên cuồng, cậu ấy cũng chỉ là một thiếu niên mỏng manh và yếu ớt, cố gắng vật lộn để tồn tại hơn mười năm, cuối cùng lại bị thế giới ruồng bỏ, từ ý thức, cậu ấy bắt đầu tự trang bị cho mình mọi thứ có thể sử dụng, đấu tranh để tồn tại trên hành tinh địa ngục tàn ác và cằn cỗi đó.
Những cuộc trải nghiệm này đủ để tiêu diệt một người trưởng thành mạnh mẽ và biến cơ thể cùng tâm trí khỏe mạnh thành một con quái vật đáng thương và khốn khổ.
Lule không thương hại Qua Tu.
—— Sự thương hại là một sự sỉ nhục đối với kẻ mạnh.
Vậy, những cảm xúc kỳ lạ đang trào dâng trào trong lòng hắn bây giờ là gì?
Lule rũ mắt xuống, dưới lông mi vàng nhạt, tròng mắt màu xanh bạc lắng đọng thành màu mực đậm, giống như biển sâu cuộn trào dưới một cơn bão.
Hắn nhấc ngón tay lên nhẹ nhàng chạm vào gò má lạnh băng của Qua Tu, như thể chạm vào một món đồ sứ mỏng manh và quý giá nào đó.
Dưới lớp sắt thép bên ngoài, dường như có những cảm xúc, tình cảm mới đang lên men, nung nấu, vô cùng xa lạ, nhưng lại ẩn chứa sự nguy hiểm và mê đắm.
Nó giống như sức hút hắn cảm nhận được khi đứng trước vực thẳm, lôi kéo hắn rơi xuống.
Lule không muốn tìm tòi nghiên cứu.
Nhưng điều kỳ lạ là... hắn cũng không thực sự muốn ngăn cản nó.
Đột nhiên, bên ngoài cửa khoang cách ly vang lên tiếng mở cửa phòng y tế, LuLe đột nhiên lén lút thu tay lại, nhìn về phía cửa.
Chỉ thấy Hall đứng ngoài cửa, màn hình sáng trên tay lóe ra ánh sáng xanh mờ ảo trong căn phòng.
LuLe cẩn thận đóng cửa khoang cách ly, rồi sải bước về phía hắn, hỏi:
"Tra ra nguyên nhân rồi sao?"
Sắc mặt của Hall càng thêm trầm trọng, chậm rãi lắc đầu: "... không có."
Cậu ta đem màn hình ánh sáng trong tay đưa qua, Lule nhìn lướt qua dòng chữ trên đó, sắc mặt của hắn cũng dần trở nên nghiêm túc.
Giọng nói của Hall có chút trầm trọng:
"Các cơ quan trong cơ thể của cậu ấy đang nhanh chóng bị suy kiệt mà không rõ lý do, với các phương pháp y tế hiện tại... không thể tìm ra nguyên nhân được."
Lúc đầu, chỉ có những đốm đen thưa thớt xuất hiện ở đường chân trời.
Ngay sau đó, họ bắt đầu tụ tập ngày càng nhiều, hòa thành đám đông, giống như những dòng suối hòa thành một dòng sông, rồi những dòng sông lại hòa vào đại dương, biến thành những con sóng hỗn loạn, không ngừng lao về phía con tàu đang neo trên mặt đất, sự tồn đọng của cơn giận dữ trong suốt một thế kỷ, cùng lòng căm thù đã biến thành thực chất tạo thành sức mạnh hủy diệt khủng khiếp, làm cho tất cả những chướng ngại vật trước mặt họ gần như đều biến thành cát bụi, như nước sông đập vỡ đê, sóng đánh nát tàu.
Dù nhìn từ xa, cũng có thể cảm nhận được sự chấn động đến từ sâu thẳm trong tâm hồn.
Qua Tu đứng trên đỉnh núi rác cách đó không xa, rũ mắt xuống nhìn cảnh tượng trước mặt.
Vẻ mặt của hắn trở nên xa lạ, khó đoán cùng với nụ cười trên môi, hắn có vẻ rất hài lòng với sự hỗn loạn mà mình đã gây ra, hắn dường như đang thể hiện một sự khinh bỉ, mỉa mai đối với một cái gì đó xa vời trong hư không.
Qua Tu thu hồi ánh mắt, gỡ xuống cái máy Số 0 đang đặt trên cỗ máy kỳ quái, nhét lại vào ba lô.
Ngay sau đó, hắn đưa những ngón tay gầy guộc với các khớp xương lồi lên đặt trên nút điều khiển, từ từ điều chỉnh công suất tới mức tối đa.
Cỗ máy phát ra âm thanh ong ong dồn dập, tia lửa điện bùng lên trong bầu không khí bùn lầy, tiếng ồn chói tai gần như làm cho người khác nghi ngờ rằng nó sẽ bị nổ tung trong giây tới.
Tiểu Nhất sợ hãi nhìn động tác của cậu ta, gần như không dám thở mạnh.
Khi ở trên chủ hạm, hắn đã tiếp xúc với những thông tin có liên quan đến xung điện từ, Qua Tu từng nói rằng vì nó có những công dụng khác nên không thể phát huy được tác dụng tối đa. Mà căn cứ vào hành động sau đó của Qua Tu thì đây chính là "Công dụng khác" của nó, có lẽ là dùng để cung cấp năng lượng để khởi động cỗ máy Số 0, nhưng năng lượng hủy diệt mà nó tạo ra buộc phải chuyển đổi thành một nguồn điện tương đối thấp, điều này đương nhiên dẫn đến sự mất ổn định cực kỳ cao.
Việc đem công suất điều chỉnh đến mức cao nhất......Cũng giống như ở một nơi có không gian kín khô ráo đầy khí oxy mà đốt lên một que diêm vậy
Chiếc máy phát ra những âm thanh rung lắc và ma sát, giống như một ngọn núi lửa đang ấp ủ để phun trào. Khói nóng và những luồng khí bốc lên khiến người xem sợ hãi.
Qua Tu cúi đầu, cẩn thận xem xét cục sắt trước mặt, như thể đang tính toán điều gì đó.
Hắn liếc nhìn thời gian được hiển thị trên trí não đeo trên cổ tay, trầm giọng lẩm bẩm: "Ừm... sắp xong rồi."
Ngay sau đó, hắn lùi lại một bước, sau đó giơ chân lên, dùng sức đá một cái—!
Chiếc máy hình tròn lăn lộc cộc xuống dốc núi rác, mọi người còn chưa kịp phản ứng thì chỉ nghe thấy một tiếng nổ dữ dội từ bên dưới, sức nóng theo gió tỏa ra phả vào mặt, cả ngọn núi dưới chân họ gần như bị chấn động bởi điều này.
Qua Tu thận trọng bước lên phía trước hai bước, ló đầu thăm dò nhìn xuống núi, tiếc nuối nói:
"Có hơi lệch."
Tiểu Nhất ngơ ngác nhìn theo tầm mắt của cậu ta, liền thấy một vệt than cháy kéo dài thẳng tắp xuống núi, tựa hồ đã tính toán kỹ càng, cuối đường tình cờ chính là phi thuyền của Liên minh đang đậu ở dưới chân núi, vụ nổ đã phá hủy một khoảng trống lớp bảo vệ bên ngoài của con tàu, phần đuôi tàu cũng bị ảnh hưởng, bị đốt cháy bởi sự trợ giúp của lớp rác khô xung quanh.
Qua Tu thở dài, thất vọng thì thầm: "Thực ra, ta đang nhắm vào động cơ."
Bất quá, như vậy cũng đủ rồi
Xung điện từ có thể phá hủy hệ thống cất cánh và hệ thống vũ khí của con tàu, nhưng mà vì là một hệ thống bảo vệ nên vòng bảo vệ không thể dễ dàng xuyên thủng như vậy, khi vòng bảo vệ của con tàu bị phá hủy, thì lợi thế cuối cùng của tàu Liên minh cũng mất đi.
Những bóng người phía xa vẫn đang tụ lại đây, giống như đám mây mù dày đặc, gần như chỉ trong nháy mắt đã lao về hướng này với lực lượng không thể ngăn cản.
Con tàu không thể cất cánh, quân Liên minh lại mất đi vòng bảo vệ, buộc phải đối diện trực tiếp với kẻ thù.
Qua Tu rũ mắt xuống, đôi mắt đen nhánh không chút gợn sóng, trên môi nở một nụ cười vô hại, hắn thì thầm:
"Đây mới gọi là sự công bằng."
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn cảnh tượng gần như khủng bố trước mắt, nó như thể một đàn kiến nuốt chửng một con voi, xé toạc cơ bắp, da và máu trên một cơ thể to lớn, nhai nuốt, tiêu hóa, chỉ còn lại những mẩu xương trắng dày đặc, tất cả cặn bã đều thâm nhập vào bùn đất.
Sự tuyệt vọng, giận dữ, hận thù và những cảm xúc đen tối được trút bỏ theo những cách cực đoan nhất, ngay cả những sự hy sinh xương máu cũng không thể khiến họ nguôi ngoai. Lớp vỏ bảo vệ làm bằng thép bị xé toạc từ khe hở và đổ sập xuống. Trận địa nhanh chóng trở thành giao tranh tay đôi, không có súng ống, chỉ có xung đột thô sơ và bạo lực nhất giữa tay chân.
Mong muốn trả thù điên cuồng đã biến thành sức mạnh khủng khiếp, phá hủy, đánh nát và biến đổi lại mọi thứ xung quanh nó.
Cảnh tượng này thật đáng sợ, lại thật ngoạn mục.
Nó dùng một loại quyến rũ tà ác chiếm lấy ánh mắt của mọi người, khiến họ bị sốc cả về thể chất lẫn tinh thần, gần như không thể cử động được đôi chân của họ.
Là người sắp đặt ra tình huống như vậy, vẻ mặt của Qua Tu lại vô cùng bình tĩnh, hắn nhàn nhạt thu lại ánh mắt, mở ra trí não bắt đầu thao tác một cách quen thuộc.
Một lúc sau, con tàu chở hàng đã bị rỉ sét vì không khí và đất, nước của hành tinh rác từ xa bay tới, thân hình khổng lồ bằng kim loại của nó gần như che khuất ánh sáng, trông giống như một con quái vật đang tiến đến trong không khí bùn lầy của hành tinh rác. Nhìn lên con tàu chở hàng đang loạng choạng cập bến, ai cũng biết rằng đã đến lúc phải ra đi.
Qua Tu lấy trong túi ra một viên kẹo, miễn cưỡng liếc nhìn, thở dài rồi ném cho một thuyền viên phía sau:
"Đây, phần thưởng cho người đoán đúng."
Đột nhiên, vào lúc này, một tiếng gầm thét gần như tuyệt vọng vang lên sau lưng mọi người: "Đi chết đi!"
Tên phó quan rách rưới loạng choạng đứng dậy từ sau núi rác, máu tanh cùng bùn lầy khiến hắn như hồn bay phách lạc, vết thương trên mặt vẫn còn đang chảy máu, đôi mắt đỏ ngầu khiến người khác khiếp sợ, trở nên điên khùng mà run rẩy cầm lên khẩu súng—— đó không phải là một khẩu súng năng lượng ánh sáng bình thường, mà là một khẩu súng nguyên thủy kiểu cũ, được điều khiển bằng cơ khí, đã bị loại bỏ từ lâu, giờ đây có lẽ chỉ có những nhà sưu tập mới quan tâm đến việc mang nó theo.
Việc sử dụng nó không được điều khiển bởi năng lượng, tự nhiên nó sẽ không bị ảnh hưởng bởi các xung điện từ.
Có lẽ chính điều này mà tên phó quan mới có thể thoát khỏi vòng vây.
Khuôn mặt của tên phó quan tràn ngập một nụ cười thỏa mãn khi báo được thù, như thể hắn đã diễn tập cảnh tiếp theo hàng nghìn lần trong tâm trí.
Hắn bóp cò không một chút do dự.
Nghe thấy một tiếng súng chói tai vang lên, vang vọng trong thung lũng của các núi rác, thời gian trôi qua như chậm lại, khoảng cách giữa nhịp tim cùng nhịp tim như kéo dài ra cả thế kỷ.
Không ai có tốc độ vượt qua viên đạn, không ai có thời gian để dừng động tác của hắn.
Viên đạn tạo ra một âm thanh sắc nhọn xuyên qua không trung, lao thẳng vào ngực thiếu niên với sưc mạnh gấp 10.000 lần ——
Nhưng trong giây tiếp theo, nó đột ngột dừng lại.
Viên đạn dường như bị một từ trường vô hình chặn lại trong không khí, đầu đạn bay lơ lửng giữa không trung trong vài giây, sau đó cạn kiệt toàn bộ động năng mà rơi xuống trong lòng bàn tay Qua Tu.
Mùi khói thuốc súng còn vương trên đầu đạn kim loại ấm áp.
Qua Tu dùng hai ngón tay cầm viên đạn lên, nheo mắt lại một cái, nhìn nó thật kỹ dưới ánh sáng, rồi nhẹ giọng bình luận: "Đầu đạn thật tốt."
Vẻ mặt vui vẻ của tên phó quan còn hiện rõ trên khuôn mặt của hắn, nhưng một ánh mắt kinh hoàng không thể tả nổi lại hiện lên trong mắt hắn. Hắn hoảng sợ run rẩy giơ họng súng bắn vào nhóm thuyền viên không có vũ khí trước mặt, sau một loạt tiếng súng, âm thanh của đạn đinh đinh rơi xuống đất.
Tiểu Nhất kinh ngạc cúi đầu, vuốt ve bộ ngực cứ nghĩ là đã bị trúng đạn của mình, hắn chợt nhớ ra trước khi rời chủ hạm, Qua Tu đã đồng loạt lấy đi toàn bộ trí não của bọn họ làm gì đó, cậu ấy nói là "Nâng cấp phần cứng".
Chẳng lẽ......
Hắn có chút thất thần mà ngẩng đầu nhìn về phía Qua Tu.
Qua Tu lướt qua hắn, nhẹ nhàng đi đến phía trước.
Khi khoảng cách giữa hai người rút ngắn, tên phó quan tiếp tục điên cuồng bóp cò trong tuyệt vọng, nhưng chỉ có thể tạo ra một âm thanh trống rỗng yếu ớt vì hết đạn.
Qua Tu nở nụ cười nhẹ trên môi, những ngón tay gầy guộc và nhợt nhạt của hắn ấn nhẹ lên nòng súng còn ấm, kéo nó ra khỏi đôi tay run rẩy của tên phó quan một cách dễ dàng.
Hắn ước lượng trọng lượng của khối kim loại trong tay, hỏi: "Ngươi có biết khuyết điểm của các loại súng cổ không?"
Đồng tử của tên phó quan co rút lại, mồ hôi lạnh túa ra trên trán. Sự can đảm vừa rồi của hắn dường như đã không còn trong cơ thể nữa, hắn nghiến răng, không nói gì.
Qua Tu không quan tâm đến sự im lặng của hắn, khéo léo gỡ băng đạn ra, nhét viên đạn trong lòng bàn tay vào rồi nhắm vào thái dương.
Tiểu Nhất hít một hơi ——
Hắn còn không thèm chớp mắt lấy một cái đã bóp cò.
Sau phát súng, viên đạn bị nén lại trở nên biến dạng rồi dính chặt vào mặt đất, chỉ để lại vết bỏng mờ nhạt trên thái dương của Qua Tu.
Hắn gợi lên khóe môi: "Uy lực quá nhỏ."
Tên phó quan đứng gần nhất với Qua Tu khẽ rùng mình, hắn gần như ngừng thở, bộ đồng phục rách nát ướt đẫm mồ hôi, hàm răng run rẩy.
Ở khoảng cách gần như vậy, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng ánh mắt của người thiếu niên trước mặt.
Trong mắt của cậu ta hiện lên một tia điên cuồng lại bình tĩnh, con ngươi đen kịt giống như vực sâu không đáy, giống như có ác ma bị giam cầm trong đó đang nở một nụ cười quỷ dị đầy ác ý với đối phương.
Đẹp đến đáng sợ, quyến rũ đến khủng khiếp.
"Miễn là trí não cá nhân được cấy ghép với một từ trường được bật dưới áp suất, thiệt hại do các thiết bị vật lý đơn giản như vậy có thể được triệt tiêu hoàn toàn."
Qua Tu thu lại ánh mắt, giơ ngón tay đóng chốt an toàn lại, nhẹ nhàng bổ sung.
"Lần sau, nhớ động não." Hắn ném khẩu súng lại vào vòng tay của tên phó quan với vẻ mạt không quan tâm: "Ít nhất hãy nghĩ xem tại sao đối thủ của ngươi lại chọn xung điện từ".
——Bởi vì họ tin chắc rằng họ có khả năng đối phó được với tất cả các loại vũ khí không phải vũ khí năng lượng ánh sáng.
Đôi môi của tên phó quan run lên, một số âm tiết đứt quãng thoát ra khỏi cổ họng, gần như không thể kết nối thành một câu nói hoàn chỉnh.
Vào lúc này, có một âm thanh truyền đến từ không khí trên đầu.
Mọi người ngẩng đầu lên, nhìn thấy một con tàu đen xuyên thủng bầu không khí vẫn đục của hành tinh rác rồi từ từ đáp xuống. Trước khi đáp xuống mặt đất, thang hạ cánh dài đã được hạ xuống, khuôn mặt trẻ trung và bình tĩnh của Hall hiện ra bên trong cánh cửa đang mở của con tàu, những người lính mặc đồng phục đã hạ cánh tốt dưới sự chỉ huy của hắn.
Qua Tu cảm thấy không thú vị mà nhếch miệng, thu hồi ánh mắt.
Hắn vẫy tay với một thuyền viên, thuyền viên hoàn hồn lại, vội vã di chuyển đến gần: "Thuyền, thuyền trưởng?"
Qua Tu chỉ vào con tàu cứu hộ đậu trên đầu, sau đó xòe lòng bàn tay: "Ngươi đoán sai rồi, đưa hết phần thưởng đây."
Thuyền viên: "......"
Vẻ mặt của hắn trở nên phức tạp, lấy viên kẹo còn chưa kịp cầm nóng từ trong túi ra đặt vào tay Qua Tu.
Hall, người đã cố gắng đến nhanh nhất có thể sau khi nhận được lệnh của LuLe, có một biểu tình vi diệu: "..."
Tại sao hắn lại có ảo giác rằng mình có vẻ bị chán ghét?
Làm hắn lúc đi đường còn có chút lo lắng cho tên nhóc này!
Ánh mắt của Hall quét qua đám thuyền viên bẩn thỉu nhưng lại không thiếu một người nào, cuối cùng dừng lại ở trên người tên phó quan đang hồn bay phách lạc cách đó không xa.
Hắn nhận ra bộ đồng phục trên người của đối phương, dấu hiệu trên đó thuộc về một trong những đội thiết giáp mạnh nhất của Liên minh.
Hall nhướng mày, nhưng hắn lại không có vẻ ngạc nhiên lắm.
Rốt cuộc có ít người từng chơi đùa được với tên tiểu quỷ này, hắn đã sớm biết chuyện này.
Hắn ra hiệu với cấp dưới của mình giải quyết những rắc rối còn lại, rồi quay lại để theo kịp tốc độ của Qua Tu.
Các thuyền viên khác cũng bắt đầu lên tàu một cách trật tự.
Trước mặt Qua Tu đột nhiên chấn động, cả người nhẹ nhàng gã xuống như một tờ giấy bị gió thổi bay.
Hall giật mình, nhanh chóng bước tới ôm lấy Qua Tu.
Đôi vai gầy của thiếu niên nằm gọn trong vòng tay hắn, như thể không có trọng lượng nào cả.
Sự ngất xỉu của cậu ta đến quá đột ngột, thậm chí Hall còn nghi ngờ rằng cậu ta lại bày ra một trò đùa mới vào lúc này, nhưng dưới sự lay chuyển và la hét của hắn, Qua Tu vẫn bất động, mặc dù không có vết thương trên người, nhưng lông mi của cậu ta vẫn nhắm chặt lại, khuôn mặt tái nhợt như một người đã chết một cách đột ngột.
Trái tim của Hall như bị nhấc lên, hắn bế Qua Tu lên rồi hét lớn:
"——Nhân viên y tế!"
Mấy ngày sau.
LuLe sải bước đi dọc theo hành lang con tàu, đôi chân dài được bọc trong quần đồng phục mang theo gợn gió dữ dội, quần áo bay phất phới sau lưng.
Tốc độ của hắn không bao giờ chậm, nhưng hắn lại hiếm khi vội vàng như vậy.
Đèn xanh trong phòng y tế đang nhấp nháy cách đó không xa, Qua Tu - người vừa được đưa trở lại chủ hạm, đang nằm trong đó.
LuLe cảm thấy một cảm xúc kỳ lạ nào đó đang kích động dưới lồng ngực, như thể đang thúc giục, bức bách hắn, nhưng hắn phải làm gì đây?
Hắn cũng không rõ nữa.
Phòng y tế rất yên tĩnh, chỉ có các thiết bị y tế được giám sát bởi trí não là đang tích tắc hoạt động trong im lặng, Qua Tu đang nằm trong khoang cách ly, hai mắt nhắm chặt, vẻ mặt bình thản.
Trái tim của hắn đã bị nhấc lên khi mất đi tín hiệu của con tàu mà Qua Tu đang lái, vào lúc này, cuối cùng cũng đã đặt được nó trở lại trong lồng ngực.
LuLe trong theo bản năng thả nhẹ bước chân, cẩn thận mở cửa khoang cách ly, bước vào.
Hắn dừng lại ở bên giường, rũ mắt nhìn xuống Qua Tu đang say ngủ.
Cậu ấy thực sự quá gầy, giống như một tờ giấy mỏng, không có trọng lượng cùng độ dày, dường như tờ giấy mỏng đó đã bị nuốt chửng và nghiền nát, chỉ có thể nhìn thấy lồng ngực hơi nhấp nhô.
Da thịt mềm mại lúc trước mới nuôi được một chút giờ lại mỏng trở lại, chỉ có thể nhìn thấy khung xương gồ ghề hiện rõ dưới làn da tái nhợt.
Lule nhìn cậu chằm chằm, đột nhiên cảm thấy sự non nớt của cậu.
Gạt bỏ mọi toan tính, bướng bỉnh và điên cuồng, cậu ấy cũng chỉ là một thiếu niên mỏng manh và yếu ớt, cố gắng vật lộn để tồn tại hơn mười năm, cuối cùng lại bị thế giới ruồng bỏ, từ ý thức, cậu ấy bắt đầu tự trang bị cho mình mọi thứ có thể sử dụng, đấu tranh để tồn tại trên hành tinh địa ngục tàn ác và cằn cỗi đó.
Những cuộc trải nghiệm này đủ để tiêu diệt một người trưởng thành mạnh mẽ và biến cơ thể cùng tâm trí khỏe mạnh thành một con quái vật đáng thương và khốn khổ.
Lule không thương hại Qua Tu.
—— Sự thương hại là một sự sỉ nhục đối với kẻ mạnh.
Vậy, những cảm xúc kỳ lạ đang trào dâng trào trong lòng hắn bây giờ là gì?
Lule rũ mắt xuống, dưới lông mi vàng nhạt, tròng mắt màu xanh bạc lắng đọng thành màu mực đậm, giống như biển sâu cuộn trào dưới một cơn bão.
Hắn nhấc ngón tay lên nhẹ nhàng chạm vào gò má lạnh băng của Qua Tu, như thể chạm vào một món đồ sứ mỏng manh và quý giá nào đó.
Dưới lớp sắt thép bên ngoài, dường như có những cảm xúc, tình cảm mới đang lên men, nung nấu, vô cùng xa lạ, nhưng lại ẩn chứa sự nguy hiểm và mê đắm.
Nó giống như sức hút hắn cảm nhận được khi đứng trước vực thẳm, lôi kéo hắn rơi xuống.
Lule không muốn tìm tòi nghiên cứu.
Nhưng điều kỳ lạ là... hắn cũng không thực sự muốn ngăn cản nó.
Đột nhiên, bên ngoài cửa khoang cách ly vang lên tiếng mở cửa phòng y tế, LuLe đột nhiên lén lút thu tay lại, nhìn về phía cửa.
Chỉ thấy Hall đứng ngoài cửa, màn hình sáng trên tay lóe ra ánh sáng xanh mờ ảo trong căn phòng.
LuLe cẩn thận đóng cửa khoang cách ly, rồi sải bước về phía hắn, hỏi:
"Tra ra nguyên nhân rồi sao?"
Sắc mặt của Hall càng thêm trầm trọng, chậm rãi lắc đầu: "... không có."
Cậu ta đem màn hình ánh sáng trong tay đưa qua, Lule nhìn lướt qua dòng chữ trên đó, sắc mặt của hắn cũng dần trở nên nghiêm túc.
Giọng nói của Hall có chút trầm trọng:
"Các cơ quan trong cơ thể của cậu ấy đang nhanh chóng bị suy kiệt mà không rõ lý do, với các phương pháp y tế hiện tại... không thể tìm ra nguyên nhân được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.