Trời Sinh Phản Cốt/tinh Tế Đệ Nhất Tội Phạm Truy Nã
Chương 22: Hành tinh rác (22)
Tang Ốc
18/10/2021
Những con tàu chiến tinh nhuệ sống sót trong vụ đánh chặn được đậu ở rìa bãi mìn laser, để đối phó với các cuộc tấn công và xâm nhập lén lút
càng ngày càng thường xuyên của Liên minh.
Do đó, khi radar phát hiện có tàu lạ đến gần, họ đã sẵn sàng chiến đấu.
Trước sự ngạc nhiên của mọi người, con tàu kia truyền đến dãy số mật mã quen thuộc—— đây thật sự là một kỳ tích, một giấc mộng hoang đường, nằm ngoài sức tưởng tượng điên cuồng nhất của mọi người.
Không ai có thể ngờ rằng con tàu chiến có thể đi qua đầm lầy tử thần đầy rẫy vũ khí sát thương mà không chịu vết thương nào này, lại thực sự là quân tiếp viện.
Mười phút sau, việc hạ cánh kết thúc.
Một thuyền trưởng dẫn theo cấp dưới của mình với tâm tình phức tạp và vui mừng chờ đợi trong khoang hạ cánh, sẵn sàng để gặp gỡ quân tiếp viện.
Vì con tàu của họ có thể đi qua trận địa laze, có nghĩa là chủ hạm cuối cùng đã tìm ra cách để phá giải nó? Hoặc là họ đã đánh chặn được một con tàu chiến cao cấp của quân địch, lấy được một bản đồ tín hiệu cụ thể?
Phải biết rằng, bất kể là cái nào cũng đều đại diện cho khả năng phá vỡ tình hình hiện tại.
Làm sao hắn có thể không cao hứng được đây?
Thấy cửa khoang trước mặt từ từ mở ra.
Tuy nhiên, điều khiến hắn không kịp chuẩn bị đó là một thuyền viên mặc đồ bảo hộ lao ra như một cơn lốc, vẻ mặt dữ tợn, đưa tay túm lấy cổ hắn: "Khoang y tế!"
Hả...hả, chờ đã, cái gì...?
Trước khi thuyền trưởng của con tàu chiến hạng nhẹ có thể định thần lại, một nhóm thuyền viên đã lao ra từ khoang tàu đã được mở, sắc mặt người thanh niên cầm đầu trông có vẻ áp lực mà bình tĩnh, nhưng vành mắt hơi đỏ của cậu ta lại cho thấy cảm xúc cực kỳ căng thẳng —— cậu ta bế một thanh niên gầy hơn cả cậu trong vòng tay, mái tóc đen rải rác trên khuôn mặt tái nhợt, chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm nhọn và đôi môi mỏng không màu —— cùng với một vệt máu chói mắt trên má.
Thiếu Niên lặp lại với một giọng trầm thấp và hung ác: "Khoang y tế!"
Thuyền trưởng giật mình bừng tỉnh lại, hắn vội vàng mở màn hình điều khiển, khoang cấp cứu trong khoang hạ cánh bật ra khỏi mặt đất.
Đầu ngón tay của Thiểu Nhất không thể kiểm soát mà run lên, môi mím lại thành một đường thẳng cứng nhắc. Hắn bước tới, cẩn thận đặt Qua Tu vào khoang y tế——
Một bàn tay gầy gò xanh xao thò ra từ bên ngực của hắn, nhẹ nhàng nắm lấy cổ áo của hắn.
Thân thể của Tiểu Nhất lập tức cứng đờ, không tin được mà trợn tròn mắt, vừa kinh ngạc lại vừa mừng rỡ mà nhìn xuống.
Sắc mặt của Qua Tu vẫn tái mét, mang lại cho người khác cảm giác yếu ớt đến kinh ngạc, nhưng đôi mắt ấy lại không biết đã mở ra từ lúc nào.
Con ngươi đen kịt, một sự im lặng thờ ơ lóe lên dưới mắt của hắn.
Hắn cong môi, khàn giọng nói:
"Vẻ mặt của ngươi sao vậy, ta còn chưa chết đâu."
Hắn có chút khó khăn mà thoát ra khỏi vòng tay của Tiểu Nhất, giữ chặt lấy tay cầm của khoang y tế, miễn cưỡng ngồi dậy.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cơ thể của hắn, nét mặt của mọi người đều trở nên trống rỗng, dường như họ vẫn chưa bình tĩnh lại được trước sự thay đổi đột ngột này.
Môi của Tiểu Nhất run lên, sự bình tĩnh mà hắn vẫn duy trì ban nãy tan rã như lớp băng mỏng dưới ánh mặt trời, hắn đưa tay lên nắm lấy ống tay áo của Qua Tu nghẹn ngào nói với giọng điệu run rẩy và nức nở:
"Tiểu, Tiểu Thất, cậu, vừa rồi cậu làm ta sợ muốn chết......"
Qua Tu giơ tay tùy ý lau vết máu trên mặt, máu tươi còn chưa khô lại dính trên đầu ngón tay, sự tương phản giữa đỏ và trắng nhợt nhạt rõ ràng đến chói mắt.
Hắn trầm thấp mà "Chậc" một tiếng, bên môi nổi lên một nụ cười thản nhiên, lẩm bẩm:
"Ta cũng không mong đợi điều này a."
Qua Tu quay đầu nhìn đám đông đang sững sờ xung quanh, hỏi: "Ai có khăn giấy không?"
Một thuyền viên ngơ ngác lấy ra chiếc khăn tay, đưa qua.
Hắn nhận lấy chiếc khăn tay, lau thật kỹ vết máu trên đầu ngón tay và trên mặt, rồi khẽ mỉm cười:
"Cảm ơn."
Qua Tu thản nhiên nhảy xuống từ trong khoang y tế, động tác nhẹ nhàng, điêu luyện, nhìn vào còn không biết vừa rồi hắn vẫn còn là bệnh nhân bị hôn mê.
Hắn quay lại nhìn vị thuyền trưởng kia và hỏi:
"Lule thế nào rồi?"
Hắn gọi Lule bằng tên riêng một cách tự nhiên trước công chúng, không hề né tránh sự tồn tại của người khác.
Thuyền trưởng chợt nhận ra thân phận của người trước mặt. Hắn khẽ cắn môi, gạt đi những sơ suất có thể mắc phải, vẫy tay ra hiệu để các thuyền viên khác xung quanh mình lui đi.
Sau khi tàu chỉ huy bị phá hủy, mặc dù Lule đã được đưa ra khỏi thân tàu một cách cẩn thận, anh ta vẫn chịu tổn thương nghiêm trọng từ cột sống đến các cơ quan quan trọng. Gần như toàn bộ khu vực Trung tâm y tế đầu tiên đã bị phá hủy trong vài đợt pháo kích của Liên minh, các thiết bị và vật tư y tế đều bị chôn vùi dưới ngọn núi thép vốn tồn tại như một cơ chế bảo vệ và nguồn cung cấp năng lượng, mà bất kỳ những nguồn điện năng nào có thể cung cấp được điện lực đều bị cắt đứt ngay khi khai chiến, hơn nữa do Lule cử quân đến để đánh chặn trong trường hợp khẩn cấp, nên hạm đội được cử đi hầu như toàn là những con tàu chiến quân sự tinh nhuệ, thiếu thốn vật tư tiếp tế.
Dưới các cuộc tấn công ngày càng khẩn cấp của Liên minh và sự thiếu hụt dần của nguồn cung cấp, lượng vật tư của họ đã cạn kiệt.
Việc chăm sóc vết thương của Lule trong điều kiện khó khăn như vậy rất hạn chế. Thuốc chữa bệnh và khoang y tế cấp thấp chỉ có thể được sử dụng để chữa trị vết thương đơn giản, trong khi các hoạt động điều trị sâu và phức tạp hơn thì yêu cầu phải có khoang điều trị cao cấp hơn như trên chủ hạm mới có thể điều trị được.
Chiến sự khốc liệt và việc phòng thủ ngày đêm không ngủ càng khiến vết thương của hắn trở nên nghiêm trọng hơn.
Khi tàu của Qua tu đang lái đến, Lule đã hôn mê được bảy tiếng.
Việc này đã được phong tỏa chặt chẽ, chỉ có một số ít tướng lĩnh cấp trên mới được biết, để ngăn chặn việc phát tán tin tức tình báo làm dao động quân tâm, thậm chí là có thể làm cho tàu địch mất hết sợ hãi, hung hãn tấn công.
Trong quá trình tường thuật, sắc mặt của vị thuyền trưởng luôn nghiêm túc và lo lắng.
Qua Tu cụp mắt xuống như có điều suy nghĩ, nụ cười trên khóe môi thoáng hiện, chỉ yên lặng lắng nghe, từ đầu đến cuối không có ý kiến gì.
Thuyền trưởng nhìn cậu chằm chằm, gương mặt cuối cùng cũng giãn ra, hắn từ từ thở ra một hơi, xúc động nói:
"Vì vậy, thật tốt khi các ngươi có thể đến đây."
Thuyền trưởng dừng lại hỏi: "Vậy làm cách nào mà các ngươi có thể vượt qua bãi mìn bên ngoài? Là do đánh chặn được bản đồ tín hiệu đúng không? Các tàu chiến cấp cao của Liên minh đã rút lui trong vòng bảo vệ từ đầu cuộc chiến, các ngươi làm sao làm được vậy?"
Qua Tu lắc đầu:
"Không, như vậy quá chậm."
Hắn nhướng mắt nhìn thuyền trưởng rồi từ tốn cười: "Có ta là đủ rồi."
Giọng điệu của hắn có loại chắc chắn và hời hợt, cùng một sự kiêu ngạo điềm tĩnh bên trong, bất kể những lời hắn nói ra có vẻ ngông cuồng gần như ngớ ngẩn đến mức nào, thì đều có một loại sức hút khiến người ta muốn tin tưởng từ sâu trong lòng.
Thuyền trưởng sững sờ chớp mắt, rõ ràng hắn nhất thời không hiểu được ý tứ trong lời nói của Qua Tu.
Qua Tu cũng không quan tâm.
Hắn chỉ nhún vai, chuyển chủ đề một cách tự nhiên: "Vậy Lule bây giờ đang ở đâu?"
"Tạm thời đang ở trên tàu chỉ huy" Thuyền trưởng trả lời: "Chúng tôi không dám di chuyển anh ấy đến nơi an toàn hơn để đề phòng rò rỉ thông tin".
"Đưa ta đi gặp anh ấy."
Thiếu niên ra lệnh một cách hiển nhiên, thái độ quen thuộc với việc lãnh đạo, làm cho tiềm thức của mọi người muốn tuân theo.
Khoang y tế cấp cao nhất được phong tỏa hoàn toàn bằng các thủ tục bảo mật cấp quân sự, chỉ một số lượng rất ít người được cấp phép ra vào.
Lule đang nằm trong một khoang y tế được đóng kín một nửa.
Phần trên cơ thể của hắn để trần, vô số vết sẹo nông sâu khác nhau bao phủ lên làn da như được làm ra từ đá cẩm thạch nhạt màu. Phần ngực và bụng bị thương nặng nhất đã được điều trị bằng băng bó sinh học để ngăn vết thương bị rách thêm ở mức độ lớn nhất có thể. Nhiều dụng cụ theo dõi các dấu hiệu thể chất được kết nối với da của hắn thông qua dây điện, một số màn hình ánh sáng xanh bên cạnh giường đã chứng minh một cách chi tiết tình trạng thể chất của hắn.
Mọi chỉ số trên màn hình ánh sáng đều bồi hồi ở trạng thái nguy hiểm.
Sau khi tiến hành khử trùng kỹ lưỡng, Qua Tu bước vào khoang cách ly. Thuyền trưởng đi cùng cũng lịch sự đợi ở bên ngoài khoang tàu.
Ngay cả khi hôn mê, Lule vẫn cau mày, như thể hắn đã suy nghĩ quá nhiều. Lông mi màu vàng nhạt rũ xuống khuôn mặt không còn chút máu nào, môi mỏng mím lại thành một đường thẳng lạnh lùng, mang lại một loại lãnh đạm hờ hững ngăn cản người khác đến gần.
Qua Tu ngoảnh mặt đi, nghiêng người câm lấy màn hình ánh sáng đặt trên đầu giường để ghi chép lại tình trạng cơ thể của anh ta.
Hắn vừa đưa tay ra, thì đột nhiên bắt gặp một đôi mắt đang lạnh lùng nhìn mình —— tròng mắt màu nhạt hiện lên một màu xanh lạnh lẽo dưới ánh đèn, giống như bầu trời trong trẻo và tĩnh lặng sau một trận bão tuyết.
Qua Tu sửng sốt.
Giây tiếp theo, một cỗ lực đạo thật lớn đánh úp về phía hắn.
Chỉ một thoáng, trời đất quay cuồng.
Trước khi Qua Tu kịp định thần lại, một luồng khí nóng bỏng và hung hãn trào dâng như dung nham núi lửa của một người đàn ông lao đến, cùng cảm giác áp bức ngột ngạt, chết người, bao bọc và siết chặt lấy từng cm trong không khí, ngạo mạn mà lấn chiếm toàn bộ các giác quan và nhận thức của hắn.
Eo của hắn bị một cánh tay mạnh mẽ như thép trói chặt, cơn đau dữ dội của cơ bắp và xương cốt bị nghiền áp gầm lên như trời long đất nở, lòng bàn tay khô nóng của người đàn ông ép chặt vào cổ họng của hắn, sau đó lại từ từ siết chặt lại, từng chút một đẩy ra hết dưỡng khí còn sót lại trong phổi của hắn, làm cho hắn có loại ảo giác sắp chết ngạt.
Từng tấc da, từng tế bào đang kêu gào nguy hiểm.
Qua Tu nhanh chóng bình tĩnh lại.
——Thân thể của Lule áp sát vào người hắn, nóng đến kinh ngạc, biểu tình trên mặt nhìn có vẻ tỉnh táo, nhưng con ngươi lại hiện ra trạng thái rã rời.
Vẫn ở trạng thái hôn mê. Hoàn toàn là dựa vào bản năng để hành động.
Sau khi kiểm tra cẩn thận, Qua Tu đã đưa ra kết luận rất nhanh chóng.
Hắn thả lỏng sức chống cự theo bản năng trong tiềm thức của mình dựa toàn bộ trọng lượng của cơ thể lên cơ thể của đối phương, làm khoảng cách giữa hai người ngay lập tức được thu hẹp lại gần như không có gì.
Suy cho cùng, với khoảng cách sức mạnh giữa họ, cho dù có cố giãy dụa cũng sẽ chỉ phản tác dụng.
Vì vậy, điều hắn cần làm lúc này là giảm thiểu sự hiện diện của mình càng nhiều càng tốt để giảm bớt tính uy hiếp tiềm ẩn của bản thân.
Qua Tu thở chậm và sâu với cổ họng bị kiềm chặt, cẩn thận nắm lấy từng chút oxy có thể hấp thụ, nhìn chằm chằm vào Lule, người đang ở gần trong tầm tay, cẩn thận quan sát từng chi tiết phản ứng và hành động của anh ta.
May mắn thay, sau khi nhận ra Qua Tu đã ngừng giãy giụa, ngón tay của Lule không còn siết chặt nữa, mặc dù chúng vẫn đang bấu chặt vào cổ họng mảnh mai của hắn, nhưng rõ ràng hắn đã cảm thấy được thả lỏng hơn.
Qua Tu liếc nhìn thuyền trưởng đang đứng ở cửa khoang, khẽ lắc đầu ra hiệu hắn không sao.
Hắn thu lại ánh mắt, một lần nữa tập trung toàn bộ sự chú ý vào Lule.
Qua Tu giơ bàn tay duy nhất có thể miễn cưỡng cử động lên, thong thả đặt lên bàn tay của Lule với tốc độ chậm, để không làm phiền đối phương, từ từ nhẹ nhàng mà dùng lực, lòng bàn tay lạnh lẽo áp lên bàn tay khô nóng, trên làn da âm thầm truyền đến cảm xúc nhu hòa và trấn định.
Một âm thanh lẩm bẩm nhẹ nhàng từ trong cổ họng của hắn phát ra, giống như một loại động vật nhỏ nào đó dùng bộ lông mềm mại của nó cọ vào lòng bàn tay đối phương.
Vẻ mặt của Lule hiện lên vẻ chật vật, như thể hắn đang cố gắng hết sức để thoát ra khỏi màn sương đang đeo bám lấy tâm trí của mình, những cơ bắp săn chắc và cứng rắn của hắn từ từ được thả lỏng dưới sự an ủi của Qua Tu.
Hắn thả lỏng lòng bàn tay đang đặt trên cổ họng của Qua tu, nhưng cánh tay đang ôm eo Qua Tu thì lại tăng lên một chút lực, gần như cọ xát ôm chặt Qua Tu vào trong lồng ngực của hắn, hai thân thể gần như không có khe hở gì với nhau.
Bầu không khí đặc sánh như được ngưng đọng, trong không khí có một loại im lặng hết sức căng thẳng.
Qua Tu đưa tay lên ôm lấy tấm lưng rộng lớn của người đàn ông, vuốt ve nó nhiều lần dọc theo chỗ lõm của xương sống, như thể hấn đang vuốt ve cho một con mèo lớn có bộ lông mượt mà.
Lule vùi đầu vào hõm cổ của Qua Tu, nhẹ nhàng hít thở, xương mũi cao và hẹp bất giác cọ xát lên làn da mềm mại, mỏng manh ở nơi giao nhau giữa cổ và lưng của cậu, tìm kiếm mùi hương quen thuộc, an tâm.
Mùi vị của cơ thể của thiếu niên quyện với mùi ngọt ngào của kẹo, được thân nhiệt sưởi ấm.
Bất ngờ là mùi này lại khiến thần kinh của hắn có thể thư giãn.
Mí mắt của Lule chậm rãi chìm xuống, lông mi màu vàng nhạt đan ở trên đôi mắt xanh biếc rực rỡ, gần như mạng lại cảm giác yên tĩnh không màng danh lợi.
Đôi tay của Qua Tu cuối cùng cũng được thả ra, nhưng cơ thể của hắn vẫn bị người đàn ông ôm trong tay một cách chiếm hữu.
Hắn nhẹ nhàng vỗ lưng Lule, mi mắt hơi rủ xuống, khóe môi cong lên nhẹ nhàng ngọt ngào.
Lule nhắm lại hai mắt.
Một giây sau, không hề báo trước, một mũi tiêm lạnh băng đột ngột tuột ra khỏi ống tay áo của Qua Tu. Kim tiêm kim loại lóe lên ánh sáng lạnh lùng tàn nhẫn dưới ánh đèn rực rỡ của khoang cách ly, sau đó Qua Tu vặn cổ tay nhanh chóng đâm kim vào vùng da sau cổ của Lule, động tác tàn nhẫn vô tình, không chút do dự hay chần chờ mà nhấn ống tiêm.
Chất lỏng trong suốt, không màu được tiêm vào cơ thể ngay lập tức.
Lule đột ngột mở mắt ra, khuôn mặt tuấn tú hiện lên vẻ tức giận và tổn thương sau khi bị lừa dối, cả người bắt đầu kịch liệt giãy dụa.
Qua Tu ôm đầu anh ta, đôi mắt hơi rũ xuống, vẻ mặt dịu dàng lãnh đạm, áp vào lỗ tai đối phương thì thầm:
"Hư."
Cơ thể căng cứng của Lule từ từ thả lỏng dưới tác dụng mạnh mẽ của thuốc, cuối cùng không thể chống lại được tác dụng của thuốc, hắn rơi vào trạng thái hôn mê.
Qua Tu vuốt lại phần đuôi tóc đã bị hất tung vì vật lộn của anh, cẩn thận đặt Lule nằm trên giường, nhanh chóng kiểm tra xem vết thương trên người anh ta có bị rách hay không, sau đó quay đầu nhìn về phía cửa khoang.
Thuyền trưởng, người đang bị choáng váng bởi sự đảo ngược đáng kinh ngạc vừa rồi vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn chằm chằm vào cậu.
Qua Tu nhẹ nhàng nhảy ra khỏi giường, vuốt thẳng bộ quần áo bị nhăn nhúm của mình
"Đừng lo lắng, thuốc được đặc chế theo cân nặng và vóc dáng của anh ấy, sẽ không gây hại cho cơ thể.".
Giọng của hắn hơi khàn vì dây thanh quản bị tổn thương.
Qua Tu cử động cái cổ cứng ngắc của mình, một dấu tay đỏ chót rõ ràng che kín cổ họng, màu sắc thậm chí bắt đầu trầm dần, chuyển sang màu xanh tím, nhưng vẻ mặt của hắn vẫn không thay đổi, tựa như vết thương trên cổ không hề đáng kể, chỉ để trang trí mà thôi.
Hắn quay đầu lại liếc nhìn Lule đang nằm ở phía sau, nhẹ giọng nói thêm: "Nhiều nhất chỉ ngủ hơn mười giờ mà thôi."
"Này...... Này...... Thế nhưng mà......"
Trước khi thuyền trưởng có thời gian để sắp xếp lại hệ thống ngôn ngữ lộn xộn của mình, hắn lắp bắp hỏi, nhưng câu hỏi không có kết cấu gì của hắn bị Qua Tu cắt ngang không thương tiếc:
"Ta đã nói, không cần lo lắng——Vậy nên ngươi không cần phải cố trì hoãn để gọi hỗ trợ, lúc nãy ta đã cắt đứt thiết bị truyền tín hiệu ở đây và bên ngoài khi ta vào rồi."
Thuyền trưởng lập tức ngậm miệng lại, vẻ hoảng sợ trên mặt mờ đi như một chiếc mặt nạ.
Hắn hít một hơi thật sâu và hỏi:
"Vậy ngươi muốn gì?"
Qua Tu nhún vai, trên môi nở một nụ cười khó tả: "Đừng lo lắng, ta không có theo phe quân địch."
Hắn đưa tay lên, thao tác trên màn hình ánh sáng một lúc, khoang cách ly y tế lập tức tách ra khỏi bức tường, "XÌ..." một tiếng, nắp được mở ra.
Qua Tu vẫy tay với thuyền trưởng: "Đến hỗ trợ đi."
Thuyền trưởng vẫn đứng yên, cảnh giác nhìn cậu.
"Được rồi."
Qua Tu thở dài quay mặt về phía hắn ta: "Ngươi còn nhớ câu hỏi vừa rồi ngươi hỏi ta không? Về việc ta có đánh chặn bản đồ tín hiệu hay không."
Thuyền trưởng gật đầu, vẻ dò xét và cảnh giác trên mặt vẫn còn nguyên vẹn: "Đúng vậy, lúc đó ngươi đã trả lời rằng chỉ cần có ngươi là đủ."
Qua Tu cười nhẹ: "Đúng, ta không nói dối."
Hắn giơ ngón tay lên chỉ bảy vị trí trong phòng: "Ba máy phân tích, ba màn hình và một máy quét."
Thuyền trưởng bị sốc.
—— Vị trí mà hắn chỉ ra quá chính xác... làm sao có thể?
Vẻ mặt Qua Tu bình tĩnh: "Năm trạm lính canh, ba trạm canh gác laze, hai bức tường trí não dò tìm, đang nằm rải rác bên ngoài."
Nỗi sợ hãi như khí quản bị nhét bông gòn của thuyền trưởng, hắn nuốt khan, cố gắng ngăn vẻ kinh hoàng xuất hiện trên khuôn mặt, buộc mình phải nhìn thẳng vào mắt Qua Tu, nói: "Đội lính canh của chúng tôi mỗi ngày sẽ được thay đổi ngẫu nhiên. Ngươi có chắc chắn rằng trí tin tình báo của ngươi là chính xác? "
Hắn đã cố gắng làm cho chính mình giống như đang phô trương thanh thế, nhưng rõ ràng là hắn đã thất bại.
Qua Tu chỉ nghiêng đầu, "Muốn biết tại sao không?"
Thuyền trưởng nuốt từng âm thanh vào cổ họng và nhìn cậu chằm chằm.
Qua Tu cong môi chỉ vào mắt của mình: "Ta có thể nhìn thấy."
Thuyền trưởng sửng sốt, theo bản năng nhìn vào mắt Qua Tu, đôi mắt đen láy lóe lên tia sáng đen kỳ lạ, khiến người khác cảm thấy ớn lạnh toàn thân.
Nhưng bằng cách nào đó, mặc dù nội dung của cậu ta nói đã vượt ra ngoài lẽ thường, nhưng hắn vẫn không thể bác bỏ một chút nào——
Nó giống như một thứ gì đó không thể phá vỡ và có thể biện minh được, cũng không thể bác bỏ hay chất vấn, nó làm tiềm thức của người khác muốn tin vào điều đó.
Qua Tu nở một nụ cười ngây thơ, nhưng những gì hắn nói còn ly kỳ hơn nhiều so với biểu hiện của hắn:
"Cho dù đó là mạng lưới quét năng lượng được xây dựng bởi trí não quang học giám sát, hay theo dõi quang học vô hình do thiết bị dò xét tạo ra, ngay cả bãi mìn do tia laser điều khiển, ta đều có thể nhìn thấy."
Hắn dừng lại, trầm ngâm nói:
"Có lẽ giác quan của ta nhạy bén hơn ngươi một chút? Phải mất một lúc ta mới nhận ra rằng người khác không thể nhìn thấy những vệt năng lượng khác nhau trên khắp không trung."
Thuyền trưởng chậm rãi hỏi:
"Vậy... đây là lý do tại sao ngươi có thể đi qua bãi mìn laser? Bởi vì... ngươi có thể nhìn thấy?"
Qua Tu cong môi: "Đúng vậy."
Hắn nhìn chằm chằm vào mắt thuyền trưởng, nhìn hắn ta một cách cẩn thận và chậm rãi nói: "Việc bố trí các bãi mìn laser sẽ thay đổi ngẫu nhiên. Ta chỉ có thể đưa một tàu vào, và ta cũng chỉ có thể đưa một tàu ra."
"Vậy nên ngươi tiêm thuốc cho trưởng quan Seaville."
Qua Tu nhún vai: "Ta không chắc liệu anh ấy có sẵn sàng bỏ rơi các người hay không. Làm anh ấy an phận đối với các ngươi và ta đều là chuyện tốt".
Hắn dừng lại một chút, tiếp tục nói: "Ta hy vọng rằng sau khi chúng ta rời đi, ngươi sẽ tổ chức hạm đội còn lại để phát động một cuộc phản công chống lại Liên minh—— bọn họ có lẽ đã biết ý đồ và hành tung của ta rồi, vì vậy ta hy vọng mọi người có thể đánh lạc hướng Liên minh giúp ta, để tạo ra một cơ hội để trốn thoát. "
Thuyền trưởng cẩn thận suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng chậm rãi gật đầu: "Được."
"Ngươi có biết ta đang yêu cầu gì không?"
Biểu hiện của thuyền trưởng trở nên rõ ràng và chắc chắn: "Vâng, thuộc hạ hiểu rõ."
Là hi sinh cho tổ quốc.
Vết thương của Lule đang cần được điều trị khẩn cấp. Hạm đội khổng lồ bên ngoài đang chờ đợi sự chỉ huy và lãnh đạo của anh ta, anh ta là trụ cột và là lực lượng tinh thần của toàn bộ cuộc nổi dậy này. Vì vậy chắc chắn Liên minh sẽ cố gắng ngăn chặn anh ta trong thiên hà nhỏ bé này dù phải trả giá lớn cỡ nào, nếu không mọi thứ họ đấu tranh từ trước đến nay đều sẽ bị bóp nghẹt giữa chừng.
Cho nên, đúng vậy.
Hắn biết chính xác những gì Qua Tu yêu cầu.
——Họ dành tất cả những gì có thể để tạo cơ hội cho các sĩ quan và lãnh đạo của họ trốn thoát, phát động trận đánh quyết tử, đánh đổi mạng sống và xương máu vì một đất nước hoàn toàn mới.
Vẻ mặt của Qua Tu vẫn bình tĩnh và khó nắm bắt, hắn nhìn sang chỗ khác và chỉ vào khoang y tế di bên cạnh:
"Đến giúp ta."
Lần này, bên kia tuân theo mệnh lệnh của hắn mà không có chút do dự nào.
Do đó, khi radar phát hiện có tàu lạ đến gần, họ đã sẵn sàng chiến đấu.
Trước sự ngạc nhiên của mọi người, con tàu kia truyền đến dãy số mật mã quen thuộc—— đây thật sự là một kỳ tích, một giấc mộng hoang đường, nằm ngoài sức tưởng tượng điên cuồng nhất của mọi người.
Không ai có thể ngờ rằng con tàu chiến có thể đi qua đầm lầy tử thần đầy rẫy vũ khí sát thương mà không chịu vết thương nào này, lại thực sự là quân tiếp viện.
Mười phút sau, việc hạ cánh kết thúc.
Một thuyền trưởng dẫn theo cấp dưới của mình với tâm tình phức tạp và vui mừng chờ đợi trong khoang hạ cánh, sẵn sàng để gặp gỡ quân tiếp viện.
Vì con tàu của họ có thể đi qua trận địa laze, có nghĩa là chủ hạm cuối cùng đã tìm ra cách để phá giải nó? Hoặc là họ đã đánh chặn được một con tàu chiến cao cấp của quân địch, lấy được một bản đồ tín hiệu cụ thể?
Phải biết rằng, bất kể là cái nào cũng đều đại diện cho khả năng phá vỡ tình hình hiện tại.
Làm sao hắn có thể không cao hứng được đây?
Thấy cửa khoang trước mặt từ từ mở ra.
Tuy nhiên, điều khiến hắn không kịp chuẩn bị đó là một thuyền viên mặc đồ bảo hộ lao ra như một cơn lốc, vẻ mặt dữ tợn, đưa tay túm lấy cổ hắn: "Khoang y tế!"
Hả...hả, chờ đã, cái gì...?
Trước khi thuyền trưởng của con tàu chiến hạng nhẹ có thể định thần lại, một nhóm thuyền viên đã lao ra từ khoang tàu đã được mở, sắc mặt người thanh niên cầm đầu trông có vẻ áp lực mà bình tĩnh, nhưng vành mắt hơi đỏ của cậu ta lại cho thấy cảm xúc cực kỳ căng thẳng —— cậu ta bế một thanh niên gầy hơn cả cậu trong vòng tay, mái tóc đen rải rác trên khuôn mặt tái nhợt, chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm nhọn và đôi môi mỏng không màu —— cùng với một vệt máu chói mắt trên má.
Thiếu Niên lặp lại với một giọng trầm thấp và hung ác: "Khoang y tế!"
Thuyền trưởng giật mình bừng tỉnh lại, hắn vội vàng mở màn hình điều khiển, khoang cấp cứu trong khoang hạ cánh bật ra khỏi mặt đất.
Đầu ngón tay của Thiểu Nhất không thể kiểm soát mà run lên, môi mím lại thành một đường thẳng cứng nhắc. Hắn bước tới, cẩn thận đặt Qua Tu vào khoang y tế——
Một bàn tay gầy gò xanh xao thò ra từ bên ngực của hắn, nhẹ nhàng nắm lấy cổ áo của hắn.
Thân thể của Tiểu Nhất lập tức cứng đờ, không tin được mà trợn tròn mắt, vừa kinh ngạc lại vừa mừng rỡ mà nhìn xuống.
Sắc mặt của Qua Tu vẫn tái mét, mang lại cho người khác cảm giác yếu ớt đến kinh ngạc, nhưng đôi mắt ấy lại không biết đã mở ra từ lúc nào.
Con ngươi đen kịt, một sự im lặng thờ ơ lóe lên dưới mắt của hắn.
Hắn cong môi, khàn giọng nói:
"Vẻ mặt của ngươi sao vậy, ta còn chưa chết đâu."
Hắn có chút khó khăn mà thoát ra khỏi vòng tay của Tiểu Nhất, giữ chặt lấy tay cầm của khoang y tế, miễn cưỡng ngồi dậy.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cơ thể của hắn, nét mặt của mọi người đều trở nên trống rỗng, dường như họ vẫn chưa bình tĩnh lại được trước sự thay đổi đột ngột này.
Môi của Tiểu Nhất run lên, sự bình tĩnh mà hắn vẫn duy trì ban nãy tan rã như lớp băng mỏng dưới ánh mặt trời, hắn đưa tay lên nắm lấy ống tay áo của Qua Tu nghẹn ngào nói với giọng điệu run rẩy và nức nở:
"Tiểu, Tiểu Thất, cậu, vừa rồi cậu làm ta sợ muốn chết......"
Qua Tu giơ tay tùy ý lau vết máu trên mặt, máu tươi còn chưa khô lại dính trên đầu ngón tay, sự tương phản giữa đỏ và trắng nhợt nhạt rõ ràng đến chói mắt.
Hắn trầm thấp mà "Chậc" một tiếng, bên môi nổi lên một nụ cười thản nhiên, lẩm bẩm:
"Ta cũng không mong đợi điều này a."
Qua Tu quay đầu nhìn đám đông đang sững sờ xung quanh, hỏi: "Ai có khăn giấy không?"
Một thuyền viên ngơ ngác lấy ra chiếc khăn tay, đưa qua.
Hắn nhận lấy chiếc khăn tay, lau thật kỹ vết máu trên đầu ngón tay và trên mặt, rồi khẽ mỉm cười:
"Cảm ơn."
Qua Tu thản nhiên nhảy xuống từ trong khoang y tế, động tác nhẹ nhàng, điêu luyện, nhìn vào còn không biết vừa rồi hắn vẫn còn là bệnh nhân bị hôn mê.
Hắn quay lại nhìn vị thuyền trưởng kia và hỏi:
"Lule thế nào rồi?"
Hắn gọi Lule bằng tên riêng một cách tự nhiên trước công chúng, không hề né tránh sự tồn tại của người khác.
Thuyền trưởng chợt nhận ra thân phận của người trước mặt. Hắn khẽ cắn môi, gạt đi những sơ suất có thể mắc phải, vẫy tay ra hiệu để các thuyền viên khác xung quanh mình lui đi.
Sau khi tàu chỉ huy bị phá hủy, mặc dù Lule đã được đưa ra khỏi thân tàu một cách cẩn thận, anh ta vẫn chịu tổn thương nghiêm trọng từ cột sống đến các cơ quan quan trọng. Gần như toàn bộ khu vực Trung tâm y tế đầu tiên đã bị phá hủy trong vài đợt pháo kích của Liên minh, các thiết bị và vật tư y tế đều bị chôn vùi dưới ngọn núi thép vốn tồn tại như một cơ chế bảo vệ và nguồn cung cấp năng lượng, mà bất kỳ những nguồn điện năng nào có thể cung cấp được điện lực đều bị cắt đứt ngay khi khai chiến, hơn nữa do Lule cử quân đến để đánh chặn trong trường hợp khẩn cấp, nên hạm đội được cử đi hầu như toàn là những con tàu chiến quân sự tinh nhuệ, thiếu thốn vật tư tiếp tế.
Dưới các cuộc tấn công ngày càng khẩn cấp của Liên minh và sự thiếu hụt dần của nguồn cung cấp, lượng vật tư của họ đã cạn kiệt.
Việc chăm sóc vết thương của Lule trong điều kiện khó khăn như vậy rất hạn chế. Thuốc chữa bệnh và khoang y tế cấp thấp chỉ có thể được sử dụng để chữa trị vết thương đơn giản, trong khi các hoạt động điều trị sâu và phức tạp hơn thì yêu cầu phải có khoang điều trị cao cấp hơn như trên chủ hạm mới có thể điều trị được.
Chiến sự khốc liệt và việc phòng thủ ngày đêm không ngủ càng khiến vết thương của hắn trở nên nghiêm trọng hơn.
Khi tàu của Qua tu đang lái đến, Lule đã hôn mê được bảy tiếng.
Việc này đã được phong tỏa chặt chẽ, chỉ có một số ít tướng lĩnh cấp trên mới được biết, để ngăn chặn việc phát tán tin tức tình báo làm dao động quân tâm, thậm chí là có thể làm cho tàu địch mất hết sợ hãi, hung hãn tấn công.
Trong quá trình tường thuật, sắc mặt của vị thuyền trưởng luôn nghiêm túc và lo lắng.
Qua Tu cụp mắt xuống như có điều suy nghĩ, nụ cười trên khóe môi thoáng hiện, chỉ yên lặng lắng nghe, từ đầu đến cuối không có ý kiến gì.
Thuyền trưởng nhìn cậu chằm chằm, gương mặt cuối cùng cũng giãn ra, hắn từ từ thở ra một hơi, xúc động nói:
"Vì vậy, thật tốt khi các ngươi có thể đến đây."
Thuyền trưởng dừng lại hỏi: "Vậy làm cách nào mà các ngươi có thể vượt qua bãi mìn bên ngoài? Là do đánh chặn được bản đồ tín hiệu đúng không? Các tàu chiến cấp cao của Liên minh đã rút lui trong vòng bảo vệ từ đầu cuộc chiến, các ngươi làm sao làm được vậy?"
Qua Tu lắc đầu:
"Không, như vậy quá chậm."
Hắn nhướng mắt nhìn thuyền trưởng rồi từ tốn cười: "Có ta là đủ rồi."
Giọng điệu của hắn có loại chắc chắn và hời hợt, cùng một sự kiêu ngạo điềm tĩnh bên trong, bất kể những lời hắn nói ra có vẻ ngông cuồng gần như ngớ ngẩn đến mức nào, thì đều có một loại sức hút khiến người ta muốn tin tưởng từ sâu trong lòng.
Thuyền trưởng sững sờ chớp mắt, rõ ràng hắn nhất thời không hiểu được ý tứ trong lời nói của Qua Tu.
Qua Tu cũng không quan tâm.
Hắn chỉ nhún vai, chuyển chủ đề một cách tự nhiên: "Vậy Lule bây giờ đang ở đâu?"
"Tạm thời đang ở trên tàu chỉ huy" Thuyền trưởng trả lời: "Chúng tôi không dám di chuyển anh ấy đến nơi an toàn hơn để đề phòng rò rỉ thông tin".
"Đưa ta đi gặp anh ấy."
Thiếu niên ra lệnh một cách hiển nhiên, thái độ quen thuộc với việc lãnh đạo, làm cho tiềm thức của mọi người muốn tuân theo.
Khoang y tế cấp cao nhất được phong tỏa hoàn toàn bằng các thủ tục bảo mật cấp quân sự, chỉ một số lượng rất ít người được cấp phép ra vào.
Lule đang nằm trong một khoang y tế được đóng kín một nửa.
Phần trên cơ thể của hắn để trần, vô số vết sẹo nông sâu khác nhau bao phủ lên làn da như được làm ra từ đá cẩm thạch nhạt màu. Phần ngực và bụng bị thương nặng nhất đã được điều trị bằng băng bó sinh học để ngăn vết thương bị rách thêm ở mức độ lớn nhất có thể. Nhiều dụng cụ theo dõi các dấu hiệu thể chất được kết nối với da của hắn thông qua dây điện, một số màn hình ánh sáng xanh bên cạnh giường đã chứng minh một cách chi tiết tình trạng thể chất của hắn.
Mọi chỉ số trên màn hình ánh sáng đều bồi hồi ở trạng thái nguy hiểm.
Sau khi tiến hành khử trùng kỹ lưỡng, Qua Tu bước vào khoang cách ly. Thuyền trưởng đi cùng cũng lịch sự đợi ở bên ngoài khoang tàu.
Ngay cả khi hôn mê, Lule vẫn cau mày, như thể hắn đã suy nghĩ quá nhiều. Lông mi màu vàng nhạt rũ xuống khuôn mặt không còn chút máu nào, môi mỏng mím lại thành một đường thẳng lạnh lùng, mang lại một loại lãnh đạm hờ hững ngăn cản người khác đến gần.
Qua Tu ngoảnh mặt đi, nghiêng người câm lấy màn hình ánh sáng đặt trên đầu giường để ghi chép lại tình trạng cơ thể của anh ta.
Hắn vừa đưa tay ra, thì đột nhiên bắt gặp một đôi mắt đang lạnh lùng nhìn mình —— tròng mắt màu nhạt hiện lên một màu xanh lạnh lẽo dưới ánh đèn, giống như bầu trời trong trẻo và tĩnh lặng sau một trận bão tuyết.
Qua Tu sửng sốt.
Giây tiếp theo, một cỗ lực đạo thật lớn đánh úp về phía hắn.
Chỉ một thoáng, trời đất quay cuồng.
Trước khi Qua Tu kịp định thần lại, một luồng khí nóng bỏng và hung hãn trào dâng như dung nham núi lửa của một người đàn ông lao đến, cùng cảm giác áp bức ngột ngạt, chết người, bao bọc và siết chặt lấy từng cm trong không khí, ngạo mạn mà lấn chiếm toàn bộ các giác quan và nhận thức của hắn.
Eo của hắn bị một cánh tay mạnh mẽ như thép trói chặt, cơn đau dữ dội của cơ bắp và xương cốt bị nghiền áp gầm lên như trời long đất nở, lòng bàn tay khô nóng của người đàn ông ép chặt vào cổ họng của hắn, sau đó lại từ từ siết chặt lại, từng chút một đẩy ra hết dưỡng khí còn sót lại trong phổi của hắn, làm cho hắn có loại ảo giác sắp chết ngạt.
Từng tấc da, từng tế bào đang kêu gào nguy hiểm.
Qua Tu nhanh chóng bình tĩnh lại.
——Thân thể của Lule áp sát vào người hắn, nóng đến kinh ngạc, biểu tình trên mặt nhìn có vẻ tỉnh táo, nhưng con ngươi lại hiện ra trạng thái rã rời.
Vẫn ở trạng thái hôn mê. Hoàn toàn là dựa vào bản năng để hành động.
Sau khi kiểm tra cẩn thận, Qua Tu đã đưa ra kết luận rất nhanh chóng.
Hắn thả lỏng sức chống cự theo bản năng trong tiềm thức của mình dựa toàn bộ trọng lượng của cơ thể lên cơ thể của đối phương, làm khoảng cách giữa hai người ngay lập tức được thu hẹp lại gần như không có gì.
Suy cho cùng, với khoảng cách sức mạnh giữa họ, cho dù có cố giãy dụa cũng sẽ chỉ phản tác dụng.
Vì vậy, điều hắn cần làm lúc này là giảm thiểu sự hiện diện của mình càng nhiều càng tốt để giảm bớt tính uy hiếp tiềm ẩn của bản thân.
Qua Tu thở chậm và sâu với cổ họng bị kiềm chặt, cẩn thận nắm lấy từng chút oxy có thể hấp thụ, nhìn chằm chằm vào Lule, người đang ở gần trong tầm tay, cẩn thận quan sát từng chi tiết phản ứng và hành động của anh ta.
May mắn thay, sau khi nhận ra Qua Tu đã ngừng giãy giụa, ngón tay của Lule không còn siết chặt nữa, mặc dù chúng vẫn đang bấu chặt vào cổ họng mảnh mai của hắn, nhưng rõ ràng hắn đã cảm thấy được thả lỏng hơn.
Qua Tu liếc nhìn thuyền trưởng đang đứng ở cửa khoang, khẽ lắc đầu ra hiệu hắn không sao.
Hắn thu lại ánh mắt, một lần nữa tập trung toàn bộ sự chú ý vào Lule.
Qua Tu giơ bàn tay duy nhất có thể miễn cưỡng cử động lên, thong thả đặt lên bàn tay của Lule với tốc độ chậm, để không làm phiền đối phương, từ từ nhẹ nhàng mà dùng lực, lòng bàn tay lạnh lẽo áp lên bàn tay khô nóng, trên làn da âm thầm truyền đến cảm xúc nhu hòa và trấn định.
Một âm thanh lẩm bẩm nhẹ nhàng từ trong cổ họng của hắn phát ra, giống như một loại động vật nhỏ nào đó dùng bộ lông mềm mại của nó cọ vào lòng bàn tay đối phương.
Vẻ mặt của Lule hiện lên vẻ chật vật, như thể hắn đang cố gắng hết sức để thoát ra khỏi màn sương đang đeo bám lấy tâm trí của mình, những cơ bắp săn chắc và cứng rắn của hắn từ từ được thả lỏng dưới sự an ủi của Qua Tu.
Hắn thả lỏng lòng bàn tay đang đặt trên cổ họng của Qua tu, nhưng cánh tay đang ôm eo Qua Tu thì lại tăng lên một chút lực, gần như cọ xát ôm chặt Qua Tu vào trong lồng ngực của hắn, hai thân thể gần như không có khe hở gì với nhau.
Bầu không khí đặc sánh như được ngưng đọng, trong không khí có một loại im lặng hết sức căng thẳng.
Qua Tu đưa tay lên ôm lấy tấm lưng rộng lớn của người đàn ông, vuốt ve nó nhiều lần dọc theo chỗ lõm của xương sống, như thể hấn đang vuốt ve cho một con mèo lớn có bộ lông mượt mà.
Lule vùi đầu vào hõm cổ của Qua Tu, nhẹ nhàng hít thở, xương mũi cao và hẹp bất giác cọ xát lên làn da mềm mại, mỏng manh ở nơi giao nhau giữa cổ và lưng của cậu, tìm kiếm mùi hương quen thuộc, an tâm.
Mùi vị của cơ thể của thiếu niên quyện với mùi ngọt ngào của kẹo, được thân nhiệt sưởi ấm.
Bất ngờ là mùi này lại khiến thần kinh của hắn có thể thư giãn.
Mí mắt của Lule chậm rãi chìm xuống, lông mi màu vàng nhạt đan ở trên đôi mắt xanh biếc rực rỡ, gần như mạng lại cảm giác yên tĩnh không màng danh lợi.
Đôi tay của Qua Tu cuối cùng cũng được thả ra, nhưng cơ thể của hắn vẫn bị người đàn ông ôm trong tay một cách chiếm hữu.
Hắn nhẹ nhàng vỗ lưng Lule, mi mắt hơi rủ xuống, khóe môi cong lên nhẹ nhàng ngọt ngào.
Lule nhắm lại hai mắt.
Một giây sau, không hề báo trước, một mũi tiêm lạnh băng đột ngột tuột ra khỏi ống tay áo của Qua Tu. Kim tiêm kim loại lóe lên ánh sáng lạnh lùng tàn nhẫn dưới ánh đèn rực rỡ của khoang cách ly, sau đó Qua Tu vặn cổ tay nhanh chóng đâm kim vào vùng da sau cổ của Lule, động tác tàn nhẫn vô tình, không chút do dự hay chần chờ mà nhấn ống tiêm.
Chất lỏng trong suốt, không màu được tiêm vào cơ thể ngay lập tức.
Lule đột ngột mở mắt ra, khuôn mặt tuấn tú hiện lên vẻ tức giận và tổn thương sau khi bị lừa dối, cả người bắt đầu kịch liệt giãy dụa.
Qua Tu ôm đầu anh ta, đôi mắt hơi rũ xuống, vẻ mặt dịu dàng lãnh đạm, áp vào lỗ tai đối phương thì thầm:
"Hư."
Cơ thể căng cứng của Lule từ từ thả lỏng dưới tác dụng mạnh mẽ của thuốc, cuối cùng không thể chống lại được tác dụng của thuốc, hắn rơi vào trạng thái hôn mê.
Qua Tu vuốt lại phần đuôi tóc đã bị hất tung vì vật lộn của anh, cẩn thận đặt Lule nằm trên giường, nhanh chóng kiểm tra xem vết thương trên người anh ta có bị rách hay không, sau đó quay đầu nhìn về phía cửa khoang.
Thuyền trưởng, người đang bị choáng váng bởi sự đảo ngược đáng kinh ngạc vừa rồi vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn chằm chằm vào cậu.
Qua Tu nhẹ nhàng nhảy ra khỏi giường, vuốt thẳng bộ quần áo bị nhăn nhúm của mình
"Đừng lo lắng, thuốc được đặc chế theo cân nặng và vóc dáng của anh ấy, sẽ không gây hại cho cơ thể.".
Giọng của hắn hơi khàn vì dây thanh quản bị tổn thương.
Qua Tu cử động cái cổ cứng ngắc của mình, một dấu tay đỏ chót rõ ràng che kín cổ họng, màu sắc thậm chí bắt đầu trầm dần, chuyển sang màu xanh tím, nhưng vẻ mặt của hắn vẫn không thay đổi, tựa như vết thương trên cổ không hề đáng kể, chỉ để trang trí mà thôi.
Hắn quay đầu lại liếc nhìn Lule đang nằm ở phía sau, nhẹ giọng nói thêm: "Nhiều nhất chỉ ngủ hơn mười giờ mà thôi."
"Này...... Này...... Thế nhưng mà......"
Trước khi thuyền trưởng có thời gian để sắp xếp lại hệ thống ngôn ngữ lộn xộn của mình, hắn lắp bắp hỏi, nhưng câu hỏi không có kết cấu gì của hắn bị Qua Tu cắt ngang không thương tiếc:
"Ta đã nói, không cần lo lắng——Vậy nên ngươi không cần phải cố trì hoãn để gọi hỗ trợ, lúc nãy ta đã cắt đứt thiết bị truyền tín hiệu ở đây và bên ngoài khi ta vào rồi."
Thuyền trưởng lập tức ngậm miệng lại, vẻ hoảng sợ trên mặt mờ đi như một chiếc mặt nạ.
Hắn hít một hơi thật sâu và hỏi:
"Vậy ngươi muốn gì?"
Qua Tu nhún vai, trên môi nở một nụ cười khó tả: "Đừng lo lắng, ta không có theo phe quân địch."
Hắn đưa tay lên, thao tác trên màn hình ánh sáng một lúc, khoang cách ly y tế lập tức tách ra khỏi bức tường, "XÌ..." một tiếng, nắp được mở ra.
Qua Tu vẫy tay với thuyền trưởng: "Đến hỗ trợ đi."
Thuyền trưởng vẫn đứng yên, cảnh giác nhìn cậu.
"Được rồi."
Qua Tu thở dài quay mặt về phía hắn ta: "Ngươi còn nhớ câu hỏi vừa rồi ngươi hỏi ta không? Về việc ta có đánh chặn bản đồ tín hiệu hay không."
Thuyền trưởng gật đầu, vẻ dò xét và cảnh giác trên mặt vẫn còn nguyên vẹn: "Đúng vậy, lúc đó ngươi đã trả lời rằng chỉ cần có ngươi là đủ."
Qua Tu cười nhẹ: "Đúng, ta không nói dối."
Hắn giơ ngón tay lên chỉ bảy vị trí trong phòng: "Ba máy phân tích, ba màn hình và một máy quét."
Thuyền trưởng bị sốc.
—— Vị trí mà hắn chỉ ra quá chính xác... làm sao có thể?
Vẻ mặt Qua Tu bình tĩnh: "Năm trạm lính canh, ba trạm canh gác laze, hai bức tường trí não dò tìm, đang nằm rải rác bên ngoài."
Nỗi sợ hãi như khí quản bị nhét bông gòn của thuyền trưởng, hắn nuốt khan, cố gắng ngăn vẻ kinh hoàng xuất hiện trên khuôn mặt, buộc mình phải nhìn thẳng vào mắt Qua Tu, nói: "Đội lính canh của chúng tôi mỗi ngày sẽ được thay đổi ngẫu nhiên. Ngươi có chắc chắn rằng trí tin tình báo của ngươi là chính xác? "
Hắn đã cố gắng làm cho chính mình giống như đang phô trương thanh thế, nhưng rõ ràng là hắn đã thất bại.
Qua Tu chỉ nghiêng đầu, "Muốn biết tại sao không?"
Thuyền trưởng nuốt từng âm thanh vào cổ họng và nhìn cậu chằm chằm.
Qua Tu cong môi chỉ vào mắt của mình: "Ta có thể nhìn thấy."
Thuyền trưởng sửng sốt, theo bản năng nhìn vào mắt Qua Tu, đôi mắt đen láy lóe lên tia sáng đen kỳ lạ, khiến người khác cảm thấy ớn lạnh toàn thân.
Nhưng bằng cách nào đó, mặc dù nội dung của cậu ta nói đã vượt ra ngoài lẽ thường, nhưng hắn vẫn không thể bác bỏ một chút nào——
Nó giống như một thứ gì đó không thể phá vỡ và có thể biện minh được, cũng không thể bác bỏ hay chất vấn, nó làm tiềm thức của người khác muốn tin vào điều đó.
Qua Tu nở một nụ cười ngây thơ, nhưng những gì hắn nói còn ly kỳ hơn nhiều so với biểu hiện của hắn:
"Cho dù đó là mạng lưới quét năng lượng được xây dựng bởi trí não quang học giám sát, hay theo dõi quang học vô hình do thiết bị dò xét tạo ra, ngay cả bãi mìn do tia laser điều khiển, ta đều có thể nhìn thấy."
Hắn dừng lại, trầm ngâm nói:
"Có lẽ giác quan của ta nhạy bén hơn ngươi một chút? Phải mất một lúc ta mới nhận ra rằng người khác không thể nhìn thấy những vệt năng lượng khác nhau trên khắp không trung."
Thuyền trưởng chậm rãi hỏi:
"Vậy... đây là lý do tại sao ngươi có thể đi qua bãi mìn laser? Bởi vì... ngươi có thể nhìn thấy?"
Qua Tu cong môi: "Đúng vậy."
Hắn nhìn chằm chằm vào mắt thuyền trưởng, nhìn hắn ta một cách cẩn thận và chậm rãi nói: "Việc bố trí các bãi mìn laser sẽ thay đổi ngẫu nhiên. Ta chỉ có thể đưa một tàu vào, và ta cũng chỉ có thể đưa một tàu ra."
"Vậy nên ngươi tiêm thuốc cho trưởng quan Seaville."
Qua Tu nhún vai: "Ta không chắc liệu anh ấy có sẵn sàng bỏ rơi các người hay không. Làm anh ấy an phận đối với các ngươi và ta đều là chuyện tốt".
Hắn dừng lại một chút, tiếp tục nói: "Ta hy vọng rằng sau khi chúng ta rời đi, ngươi sẽ tổ chức hạm đội còn lại để phát động một cuộc phản công chống lại Liên minh—— bọn họ có lẽ đã biết ý đồ và hành tung của ta rồi, vì vậy ta hy vọng mọi người có thể đánh lạc hướng Liên minh giúp ta, để tạo ra một cơ hội để trốn thoát. "
Thuyền trưởng cẩn thận suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng chậm rãi gật đầu: "Được."
"Ngươi có biết ta đang yêu cầu gì không?"
Biểu hiện của thuyền trưởng trở nên rõ ràng và chắc chắn: "Vâng, thuộc hạ hiểu rõ."
Là hi sinh cho tổ quốc.
Vết thương của Lule đang cần được điều trị khẩn cấp. Hạm đội khổng lồ bên ngoài đang chờ đợi sự chỉ huy và lãnh đạo của anh ta, anh ta là trụ cột và là lực lượng tinh thần của toàn bộ cuộc nổi dậy này. Vì vậy chắc chắn Liên minh sẽ cố gắng ngăn chặn anh ta trong thiên hà nhỏ bé này dù phải trả giá lớn cỡ nào, nếu không mọi thứ họ đấu tranh từ trước đến nay đều sẽ bị bóp nghẹt giữa chừng.
Cho nên, đúng vậy.
Hắn biết chính xác những gì Qua Tu yêu cầu.
——Họ dành tất cả những gì có thể để tạo cơ hội cho các sĩ quan và lãnh đạo của họ trốn thoát, phát động trận đánh quyết tử, đánh đổi mạng sống và xương máu vì một đất nước hoàn toàn mới.
Vẻ mặt của Qua Tu vẫn bình tĩnh và khó nắm bắt, hắn nhìn sang chỗ khác và chỉ vào khoang y tế di bên cạnh:
"Đến giúp ta."
Lần này, bên kia tuân theo mệnh lệnh của hắn mà không có chút do dự nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.