Trời Sinh Phản Cốt/tinh Tế Đệ Nhất Tội Phạm Truy Nã
Chương 10: Hành tinh rác(10)
Tang Ốc
19/09/2021
Edit: Lạc Hàn Hy, Yêu Nữ.
"Hắn đã đánh cắp một chiến hạm loại nhỏ với lượng dịch dinh dưỡng có thể duy trì trong ba ngày. Hắn đã đi hơn sáu tiếng đồng hồ, hiện vẫn chưa rõ liệu hắn có vào phòng tác chiến để đánh cắp chìa khóa kích hoạt cùng phương pháp đóng thiết bị cảnh báo ở cửa tàu hay không, thuộc hạ đã khẩn cấp phong tỏa lối ra vào chính của con tàu, đồng thời kích hoạt trạng thái cảnh báo cấp cao... "
Hall đâu vào đó lần lượt báo cáo lên.
Lule bình tĩnh nghe, đôi mắt thâm trầm hơi nheo lại, ngón tay thon dài tuỳ ý mà gõ nhẹ lên mặt bàn, khiến người khác không biết được hắn đang nghĩ gì.
Hai phút sau, Hall kết thúc báo cáo. Hắn lo lắng ngước mắt lên nhìn Lule hơi ngập ngừng hỏi:
"Có cần phái ra chiến hạm truy đuổi không? Thuộc hạ có thể..."
Lule nâng tay lên, làm ra dấu im lặng.
Hall ngay lập tức ngừng nói, lưng cứng đờ, cắn chặt răng mà im lặng..
Hắn biết mình được phái đến bên cạnh Qua Tu không chỉ để hỗ trợ Qua Tu ta giải quyết công việc, mà còn theo dõi và kiểm tra hắn, nhưng lần này đối phương lại trốn thoát được và biến mất dưới mí mắt của hắn, mà mãi sáu tiếng đồng hồ sau hắn mới phát hiện, đó quả thật là một sơ suất lớn! Đó cũng là lý do tại sao lần này hắn rất muốn truy bắt Qua Tu trở về để bù đắp sai lầm của mình.
Lule dường như có thể đọc được tiếng lòng của hắn, nhìn hắn một cái thật sâu:
"Nếu hắn thật sự quyết tâm muốn chạy, hai người như ngươi cũng không ngăn cản được hắn."
Bả vai Hall chấn động nhỏ đến khó mà phát hiện, đầu rũ càng thấp: "...... Là thuộc hạ vô năng."
Nhưng trong một giây tiếp theo, hắn dường như nhận ra ý nghĩa sâu xa ẩn chứa trong lời nói của Lule, đột nhiên kinh ngạc ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao lớn cách đó không xa: "Thuyền trưởng, không phải, ngài đã biết...? "
Lule không trả lời mà quay người bước đến trước cửa sổ khổng lồ, nhìn chằm chằm vào vũ trụ đầy sao và bao la trước mặt.
Một tia sáng xán lạn chiếu vào làm lộ ra bờ vai rộng của hắn ta.
Hall không thể nhìn thấy biểu cảm của Lule, chỉ có thể nghe thấy giọng nói chậm rãi bình tĩnh mà ra lệnh của hắn:
"Không cần truy đuổi, cấp độ bảo vệ được chuyển sang trạng thái sẵn sàng chiến đấu, hình thức điều khiển bằng tay, phái chiến hạm phân bố xung quanh chủ hạm."
Hall cả kinh: "Ngài không chuẩn bị rời khỏi nơi này sao?"
Phải biết rằng, tuy rằng Qua Tu ở trên chủ hạm trong khoảng thời gian ngắn, nhưng đối tượng là hắn, Hall thật sự không dám kết luận thanh niên khó hiểu này đã đoán ra được vị trí của thân tàu và điểm yếu của phòng thủ hay chưa, nếu hắn đưa từng đó thông tin đến đầu nhập Liên minh, điều chờ đợi bọn họ tiếp theo chính là bị quân đội của Liên minh bao vây, tiêu diệt.
Hắn thật sự không dám mạo hiểm như vậy.
Vì không truy bắt chiến hạm loại nhỏ của Qua Tu, nên cách an toàn nhất là dẫn hạm đội rời khỏi nơi vốn đã không an toàn này.
Nhưng là Lule lại lắc đầu: "Truyền lệnh đi xuống, toàn bộ thuyền viên đợi mệnh lệnh."
Hắn không có ý muốn giải thích nhiều, chỉ là nhẹ nhàng bâng quơ mà xua tay: "Đi đi."
Hall hành lễ: "vâng!"
Trong suốt một tuần tiếp theo, LuLe giống như mọi chuyện chưa từng diễn ra, vẫn thực hiện các công việc nghiêm ngặt hằng ngày và xây dựng chiến lược như thường lệ, thuyền viên tàu Leviathan còn lại vẫn tiếp tục có mặt trên chủ hạm, ngoài việc tăng cường tuần tra và phòng thủ, công việc và cuộc sống ở bên trong gần giống như trước khi Qua Tu trốn thoát, nhưng những người ở bên trên lại đang rối loạn, âm thầm hoặc công khai thăm dò ý nghĩ của LuLe, nhưng họ đều bị LuLe không mặn không nhạt mà chặn lại.
Rốt cuộc, có người thật sự không nhịn được.
Người đàn ông cao lớn trong bộ quân phục lao vào phòng thuyền trưởng, hắn làm nghi thức chào xong không che giấu được sự sốt ruột:
"Thuyền trưởng, thuộc hạ thỉnh cầu rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt, đến những thiên hà khác tương đối an toàn hơn trong thời điểm hiện tại. Thuộc hạ đã thực hiện một cuộc khảo sát, thiên hà nguyên thủy cấp B, cách chúng ta khoảng 15 năm ánh sáng, rất phù hợp. Có một vành đai thiên thạch làm vật bảo vệ... "
Hắn còn không có nói xong, đã bị thanh âm bình tĩnh như cũ của Lule đánh gãy:
"Brook."
Brook cả người rùng mình, cúi thấp đầu xuống: "có."
Gương mặt lạnh lùng của Lule được bao phủ một màu xanh nhạt từ trên Tinh đồ chiến lược ở trên bàn chiếu đến, đôi mắt sâu và lãnh đạm giống như dòng sông bị đóng băng ngàn năm, chăm chú nhìn vào người đàn ông được gọi là Brook trước mặt, hắn nhàn nhạt mà nói:
"Ngươi quản lý khu vực hạ cánh của tàu đã chuẩn bị tốt rồi sao?"
Brook có chút nghẹn ở cổ họng, vội vàng mà nói: "Thế nhưng mà......"
Lule nâng lên một bàn tay, ngăn lại lời hắn định tiếp tục nói.
Brook có chút khó chịu, nhưng vẫn ngoan ngoãn nuốt lời chưa nói lại, giống như một cái cọc gỗ im lặng và cứng cỏi, cắm thật sâu trên mặt đất kim loại của phòng thuyền trưởng.
Đột nhiên, trong tàu bắt đầu vang lên tiếng cảnh báo chói tai.
Dữ liệu Tinh đồ được xây dựng trên máy tính để bàn bị nhuộm đỏ do có cảnh báo, cho thấy dấu hiệu cảnh báo về một con tàu không xác định đang đến gần.
"Quét hình ảnh bên ngoài tàu."
Lule bước đến trước bàn, ra lệnh nói.
Một hình chiếu ảo xuất hiện ngay lập tức, là một con tàu cỡ vừa, đây rõ ràng là hạm đội Liên minh đang nhanh chóng tiếp cận từ xa, thậm chí còn có một số chiến hạm loại nhỏ phía sau nó. Trong giây tiếp theo, màn hình cho thấy đã nhận được tín hiệu yêu cầu chủ hạm hủy bỏ lá chắn bảo vệ, tiến hành mở cửa cho phép hạ cánh.
Giọng Brooke vội vàng: "Chủ hạm đang ở trạng thái sẵn sàng chiến đấu và không thể bị bất kỳ thiết bị dò tìm radar nào tìm thấy! Chắc là thằng nhãi ranh kia đã đến Liên minh và phản bội chúng ta, khai báo tung tích của ngài! Đây hẳn là một chiêu trò để yêu cầu ngài gỡ bỏ lá chắn năng lượng! xin thuyền trưởng hãy ngay lập tức huy động chủ pháo để chống trả! "
Cùng lúc đó, có tín hiệu từ Hall.
Vào ngày sau khi Qua Tu rời đi, hắn được lệnh dẫn đầu hạm đội chiến đấu loại nhỏ đi phục kích khu vực xung quanh, chỉ cần ra lệnh là có thể chỉ huy đơn vị chiến đấu cơ động phía trước chờ sẵn.
"Xin hỏi có xuất kích hay không?"
Khuôn mặt của Hall hiển thị trên màn hình ánh sáng, trong đôi mắt nâu sẫm đang kiềm chế chiến ý dưới đáy mắt.
Lulai nhìn chằm chằm vào biển cảnh báo màu đỏ trên màn hình, từ từ nheo mắt lại.
Cùng lúc đó.
Trên màn hình chiếu sáng của con tàu cỡ vừa, tín hiệu phát ra đã lâu vẫn chưa có người trả lời.
Vì thế Qua Tu lại lột ra một viên kẹo.
Vị ngọt cam quýt chậm rãi khuếch tán trong miệng, hắn nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, dùng đầu lưỡi liếm hàm răng ngọt ngào rồi ra lệnh bằng một giọng mơ hồ:
"Lại phát một lần nữa."
Vì thế Tiểu Nhất nơm nớp lo sợ mà phát lại tín hiệu một lần.
Hắn lo lắng gặm móng tay cái của mình, đầu ngón tay nhẵn bóng gần như bị hắn gặm trở nên gồ ghề, trạng thái này bắt đầu từ một tuần trước, khi đó, Qua Tu không khỏi phân minh mà đem hắn lôi lên chiến hạm cướp được, sau đó nghênh ngang mà chạy trốn. Tiếp theo, hắn thậm chí còn lớn mật phục kích quân đội Liên minh, chặn đánh chiến hạm cỡ trung mà họ đang ở.
Hắn còn không có dừng lại, ngược lại còn thay một bộ đồng phục Liên minh mà trước đó đã cướp được, lại bắt được thêm mấy chiến hạm loại nhỏ mới cảm thấy thỏa mãn mà quay trở về.
Tiểu Nhất sắp khóc tới nơi rồi.
Hắn tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng cũng biết mình làm như vậy khi trở về sẽ bị coi là kẻ phản bội mà bắt lại.
Trong ba ngày đầu tiên, hắn đã cố gắng thuyết phục Qua Tu quay trở lại, trong ba ngày tiếp theo, hắn lại bắt đầu thuyết phục Qua Tu bỏ trốn.
Dù sao họ đã có một con tàu, họ có thể kinh doanh vận tải giữa Tinh tế vẫn có thể trải qua cuộc sống không tệ. Tốt hơn là quay trở lại và bị hành quyết bởi vị Thuyền trưởng trông rất đáng sợ kia!
Qua Tu dường như không hiểu chút gì về nỗi sợ hãi của hắn, thay vào đó, ngược lại cười tủm tỉm mà nhảy đến chỗ ngồi bên cạnh, mở màn hình rà quét ra, những ngón tay mảnh khảnh của hắn bấm mấy cái ở trên, có chút suy nghĩ nói:
"Không tệ lắm."
Một số vị trí nhìn có vẻ rời rạc không liên quan đến nhau, nhưng chúng mơ hồ được liên kết với nhau thành một mạng lưới có mật độ dày đặc.
Nếu Hall thấy một màn này, nhất định sẽ cảm thấy vô cùng kinh hãi.
Bởi vì đây là những vị trí trọng yếu do hắn bố trí, lại là lực lượng cơ động hạng nhẹ chuyên phục kích, mỗi con tàu đều được trang bị một lớp vỏ bảo vệ chống dò xét cao cấp và tinh vi nhất, tuyệt đối không có khả năng bị chiến hạm loại cũ của Liên minh kiểm tra đo lường thấy, huống chi bị chỉ điểm chính xác dễ dàng như vậy.
Tiểu Nhất nhìn vào vị trí mà ngón tay của Qua Tu vừa lướt qua, trong lòng có một loại dự cảm không rõ đang trào dâng, hắn lắp bắp hỏi:
"Cái kia...... Tiểu Thất, ngươi vừa rồi chỉ mấy chỗ kia, là làm sao vậy?"
Qua Tu nhún vai, dùng giọng điệu tùy ý mà nói:
"Đương nhiên là vị trí bị mai phục ah."
Tiển Nhất bị dọa sợ đến lạnh sống lưng, vô thức ngẩng đầu lên nhìn qua lớp kính bảo vệ của con tàu, trước mặt là một vùng trời rộng lớn đầy sao, chỉ có vài ngôi sao trôi nổi chậm rãi, thong thả không có quy tắc, hoàn toàn không thấy mai phục như Qua Tu đã nói, nhưng đối phương nói hết sức thuyết phục khiến cho Tiểu Nhất không thể không theo bản năng mà tin tưởng vào từng chữ hắn nói.
Hắn ôm một tia hy vọng cuối cùng mà nhìn về phía Qua Tu, run rẩy hỏi:
"Chúng ta thật sự, thật sự phải tiếp tục đi về phía trước sao...... Thật sự không thể quay đầu chạy trốn sao......"
Qua Tu lúc này đã nhảy trở về chỗ ngồi vừa rồi của mình, co một chân lên, một chân khác rũ xuống lắc lư lay động, hắn làm như mắt điếc tai ngơ, chỉ lười biếng mà nheo mắt:
"Tín hiệu xin phép vừa rồi còn chưa có đáp lại sao?"
Tiểu Nhất còn không kịp trả lời, lại nghe Qua Tu tiếp tục nói:
"Vậy phát lại một lần nữa."
Vẻ mặt Tiểu Nhất như đưa đám, lại ấn xuống nút yêu cầu trên màn hình.
Có một sự im lặng chết chóc trong căn phòng khổng lồ của thuyền trưởng, những cảnh báo nhấp nháy chiếm toàn bộ Tinh đồ, bức tường kim loại lạnh lẽo bị nhuộm thành một màu đỏ nhạt, tiếng máy mọc không hề có tình cảm lại vang lên lần nữa:
"Yêu cầu cho phép hạ cánh."
Brook đứng thẳng người ở bên cạnh bàn cùng Hall ở trên trên màn hình ánh sáng trực tuyến đang hồi hộp chờ mệnh lệnh của thuyền trưởng.
Sắc mặt Lule bình tĩnh, tròng mắt màu xanh bạc trái ngược với màu đỏ tượng trưng cho nguy hiểm kia, đường cong sắc bén trên môi hơi nhếch lên, giọng nói lãnh đạm mang theo lực uy hiếp không thể chống đối: "Đồng ý."
Brook hít sâu một hơi, vẻ mặt nôn nóng lộ ra ngoài: "Thế nhưng mà......"
Nhưng còn không chờ đến khi hắn nói xong, Lule đã lạnh nhạt mà nghiêng lại đây liếc một cái:
"Ngươi nghi ngờ lệnh chỉ huy của ta sao?"
Không có nhiều cảm xúc thăng trầm trong giọng nói của Lule, thậm chí còn không có một chút trách móc hay đe dọa nào, chỉ đơn giản là một câu hỏi——.
Ngươi đang nghi ngờ ta sao?
Đôi mắt nhàn nhạt đảo qua, yên lặng mà nhìn Brooke, hơi thở khủng bố từ trong núi đao biển máu đang rít gào ập tới, làm cho hắn có cảm giác sợ hãi giống như bị xé nát khi vẫn còn sống.
Chỉ trong vài giây, lưng Brooke đã ướt đẫm mồ hôi, bộ đồng phục dán chặt vào lưng, sắc mặt hắn lập tức tái nhợt, dùng giọng nói khàn khàn gần như kinh hãi mà lắp bắp nói: "Thuộc... thuộc hạ không dám! "
Lule thu hồi tầm mắt, bình tĩnh ra lệnh:
"Chiến hạm cơ động phục kích mở ra hình thức chiến đấu, đảm bảo rằng nó có thể hành động ngay lập tức khi có mệnh lệnh - nhưng hiện tại, hãy đợi lệnh."
Hall gật đầu một cái: "Vâng!"
Hình ảnh của hắn biến mất theo màn hình bên trên.
—— "Mở ra vòng phòng hộ."
Theo mệnh lệnh truyền xuống, tầng năng lượng ngụy trang của chủ hạm nháy mắt được thu hồi, trong tinh vực rộng lớn trống rỗng, một con tàu toàn thân đen nhánh khổng lồ chậm rãi lộ ra thân hình, thân hình giọt nước cực kỳ đơn giản nhưng lại có thể mang lại cho người khác có một loại cảm giác áp chế tinh thần, khiến cho Tiểu Nhất toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Nhìn chằm chằm vào mấy khẩu súng màu đen trên thân tàu đối diện với họ, cổ họng Tiểu Nhất buộc chặt, hắn có chút khó khăn mà nuốt ngụm nước bọt, ngay sau đó, màn hình trước mặt xuất hiện thông báo từ đối diện truyền đến:
"Cho phép hạ cánh."
Tiểu Nhất xin giúp đỡ mà nhìn về phía Qua Tu.
Qua Tu nhai nát kẹo trong miệng.
Rắc.....rắc......
Âm thanh giòn giã xuất hiện cực kỳ rõ ràng trong căn phòng tác chiến yên tĩnh, khiến bầu không khí vốn đã căng thẳng lại càng thêm căng thẳng, như thể sợi dây cung vô hình đang từ từ kéo căng ra.
Hắn nói: "Đi."
Mệnh lệnh đơn giản mà rõ ràng.
Tiểu Nhất từ bỏ giãy giụa, vẻ mặt tuyệt vọng mà điều khiển chiến hạm cỡ trung đã từng thuộc về Liên minh chậm rãi tới gần, kinh hãi mà chờ đợi những viên đạn ánh sáng bắn ra từ họng súng tối đen như mực, giống như xuyên qua tờ giấy xé rách lớp kim loại bảo vệ thân tàu, đem máu thịt bên trong con tàu bốc hơi ngay lập tức, hoặc bị chiến hạm mai phục ở xung quanh đột nhiên vây quanh, sau đó bị mang về chủ hạm chịu xử lý theo quân pháp ——
Cùng lúc đó, Brooke trong chủ hạm và Hall bên ngoài con tàu cũng đem tim nhấc tới cổ họng.
Dường như họ có thể thấy trong giây tiếp theo, những người lính của quân đội Liên minh đang phục kích xung quanh xuất hiện trước mặt họ. Những khẩu pháo năng lượng ánh sáng được tích tụ đã lâu lóe lên những đường đạn cực kỳ chói mắt bắn về phía chủ hạm đã mất đi lớp lá chắn bảo vệ, hướng về phía điểm yếu đã bị tiết lộ mà tập trung bắn, đưa sự nghiệp mà bọn họ đã phấn đấu cả nửa đời đem đi chôn vùi.
Vô số phỏng đoán đáng sợ khuấy động trong đầu mọi người.
Nhưng người ra lệnh lại đang xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt của họ dường như có thể xuyên thủng sắt thép, thủy tinh, đạn đại bác, chân không, mà nhìn nhau thật sâu.
Khoảng cách giữa tàu và tàu ngày càng gần.
Mùi khói thuốc súng càng thêm dày đặc, giống như cuộc giao tranh không thể tránh sẽ xảy ra trong khoảnh khắc tiếp theo.
Nhưng mà, vượt quá dự đoán của mọi người.
Chiến hạm tiến vào khoang tàu.
Liên kết hoàn thành.
Chiến hạm cỡ trung hạ cánh thành công.
Cửa khoang rộng mở ở phía sau con tàu từ từ đóng lại, nguồn ánh sáng sinh học nhợt nhạt và lạnh lẽo sáng lên trong khoang tàu khổng lồ chứa đầy chiến hạm loại nhỏ, ngón tay Tiển Nhất co quắp cứng lại, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, hắn gần như không còn tí sức nào, nhẹ nhàng mà tê liệt ngã xuống trên ghế.
Qua Tu bóc ra một viên kẹo khác, nhảy khỏi chỗ ngồi như thể không có chuyện gì, ung dung mà đi về phía bên ngoài phòng tác chiến.
Mười phút sau, hắn nhìn vào chiếc thang đang được hạ xuống tự động.
Lule đang từ xa đi tới, vạt áo theo bước chân của hắn mà dao động, sắc mặt bất thiện của mấy phó quan đang gắt gao đi theo phía sau, dùng ánh mắt giết người mà lăng trì Qua Tu đang đứng ở cửa tàu.
Qua Tu dường như không để ý đến bầu không khí ngưng trọng trước mặt, hắn mỉm cười vẫy tay với Lule, sau đó nhảy xuống cầu thang ba bước, hai bước, rồi đứng yên trước mặt Lule.
Hai má của hắn bị viên kẹo làm phồng lên, đôi mắt đen hơi híp lại, chỉ về phía sau lưng: "Nè, chiến lợi phẩm."
Lule rũ xuống mi mắt, nhìn chăm chú vào thiếu niên chỉ cao tới ngực của mình ở trước mắt, không lên tiếng.
Ngược lại, phó quan phía sau hắn hung thần ác sát mà mở miệng nổi giận nói: "Ngươi có biết ngươi đã vi phạm bao nhiêu quy định trên tàu không hả? Không những tự tiện rời đi, thậm chí còn gây nguy hiểm cho sự an toàn của cả con tàu, theo quy định thời chiến thì phải xử lý theo quân pháp......"
Qua Tu làm ngơ không nhìn hắn, nhưng lại từ từ tiến lại gần Lule, hắn nâng lên khuôn mặt tươi cười, khuôn mặt gầy gò lộ ra cả xương, đôi con ngươi đen kịt yên lặng mà nhìn chăm chú đối phương, giống như có một ngọn lửa đang bốc cháy dưới đáy mắt sâu không thấy đáy của hắn.
Giọng nói của hắn cực kỳ bình tĩnh:
"Bây giờ, chúng ta chân chính chở thành đồng minh."
Đồng tử Lule đột nhiên co rụt lại.
Đúng vậy, mặc dù sự hòa thuận và yên bình đã được duy trì trong gần vài tháng ở khía cạnh an bình, nhưng vấn đề lòng tin giữa họ vẫn như một ngọn núi không thể vượt qua. Là một người phụ thuộc, các thành viên của tàu Leviathan sẽ tiếp tục kiêng kị với Lule người nắm giữ quyền lực sát sinh, cảnh giác với số phận bị bỏ rơi một khi mất đi giá trị sử dụng. Điều này cũng đúng với Lule, bọn họ không thể tin tưởng vào những người ngoài không có lai lịch rõ ràng cũng như không thể kiểm soát này, trong khoảng thời gian này, sự giám sát nghiêm ngặt đối với bản thân Qua Tu chưa bao giờ dừng lại, hắn trông như có thể di chuyển tự do bên trong con tàu, nhưng hắn lại bị hạn chế ở khắp mọi nơi, không có quyền hạn đi vào trung tâm.
Sự bình yên giữa họ vô cùng mong manh, tất cả những bình lặng bên ngoài chỉ là sự giả dối hời hợt.
Kiêng kị lẫn nhau, cảnh giác lẫn nhau, thăm dò lẫn nhau.
Trong mối quan hệ ở chung lâu dài cùng sự đồng hóa, loại ngăn cách này có thể biến mất.
—— nhưng Qua Tu lại dùng phương thức cực đoan cùng điên cuồng nhất.
Hắn chơi một trò chơi.
Một trò chơi đánh bạc mà tất cả mạng sống của họ đều bị đem đi đánh cược. Trong trò chơi này, những thanh kiếm được rút ra giữa họ, lưỡi kiếm được hướng tới, chỉ cần họ dễ dàng mắc một sai lầm, hoặc thậm chí chỉ là một sai lầm trong phán đoán, cả hai bên sẽ đều chịu thiệt hại, mất tất cả, thậm chí máu chảy đầm đìa, vạn kiếp bất phục.
Lule giơ tay lên, đánh gãy lời nói của phó quan sau lưng.
"Vậy còn ngươi? Ngươi chuẩn bị cái gì?"
Hắn đã mai phục một số lượng lớn hạm đội xung quanh, chiếc khiên ánh sáng không thể phá hủy từ lâu đã được đặt ở hình thức chiến đấu thủ công, chỉ cần ra lệnh một tiếng là có thể đem đối thủ bị biến thành bột mịn.
Vậy Qua Tu lại chuẩn bị cái gì ở phía sau?
Lule không tin Qua Tu sẽ không chuẩn bị gì mà đem mình đặt vào hoàn cảnh nguy hiểm như thế, lại không có bất kỳ kế hoạch phía sau nào.
Qua Tu vẫn tươi cười như cũ, nhưng những lời hắn thốt ra lại như lưỡi dao sắc bén có độc, khiến người khác ớn lạnh:
"Yên tâm, đợi chút ta sẽ đem chủ hạm □□ dỡ bỏ từ bên trong, dù sao, chúng ta hiện tại không phải là đồng minh sao!"
Bọn họ dùng mũi đao kề sát vào sau lưng lẫn nhau.
—— nhưng, lại trao đổi một cái ôm hoàn chỉnh.
Qua Tu giảo hoạt mà nheo lại hai mắt, nhón mũi chân kề sát vào bên tai Lule, âm thanh mềm nhẹ giống như ác ma nói nhỏ: "Ngươi xem, tuy rằng bọn họ đều nói ta là kẻ điên, nhưng ta thấy ngươi cũng không thua bao nhiêu nha."
Lule chăm chú nhìn hắn, đôi mắt xanh bạc giống như sông băng bị đóng băng hàng nghìn năm, hắn cong môi.
Vì thế, hai cái kẻ điên nhìn nhau cười.
"Hợp tác vui vẻ."
Nghe được câu trả lời của Lule, ý cười trên mặt Qua Tu càng sâu.
(vì hai người đã chở thành đồng minh chính thức nên mình sẽ đổi xưng hô thành Anh-tôi, cậu-tôi)
Khoảng cách giữa hai người gần đến mức, Lule gần như có thể ngửi thấy mùi kẹo ngọt trên người cậu, trong hơi thở của thiếu niên có mùi cam quýt thoang thoảng, như có như không mà phản phất xung quanh.
Hai má cậu ấy có vẻ bầu bĩnh hơn một chút so với lúc mới nhìn thấy, đôi má mềm mại gần như khiến người khác muốn dùng tay sờ thử xem có giống như trong tưởng tượng không.
Lule bình tĩnh mà rời đi ánh mắt, lùi ra phía sau một bước, kéo ra khoảng cách giữa hai người họ:
"Nhưng..... Tự ý đi khỏi tàu, trừng phạt vẫn phải có."
Qua Tu sửng sốt: "...... Hả?"
"—— cậu tháng này không có kẹo."
Qua Tu biểu tình trên mặt lập tức cứng đờ: "Hả???"
"Hắn đã đánh cắp một chiến hạm loại nhỏ với lượng dịch dinh dưỡng có thể duy trì trong ba ngày. Hắn đã đi hơn sáu tiếng đồng hồ, hiện vẫn chưa rõ liệu hắn có vào phòng tác chiến để đánh cắp chìa khóa kích hoạt cùng phương pháp đóng thiết bị cảnh báo ở cửa tàu hay không, thuộc hạ đã khẩn cấp phong tỏa lối ra vào chính của con tàu, đồng thời kích hoạt trạng thái cảnh báo cấp cao... "
Hall đâu vào đó lần lượt báo cáo lên.
Lule bình tĩnh nghe, đôi mắt thâm trầm hơi nheo lại, ngón tay thon dài tuỳ ý mà gõ nhẹ lên mặt bàn, khiến người khác không biết được hắn đang nghĩ gì.
Hai phút sau, Hall kết thúc báo cáo. Hắn lo lắng ngước mắt lên nhìn Lule hơi ngập ngừng hỏi:
"Có cần phái ra chiến hạm truy đuổi không? Thuộc hạ có thể..."
Lule nâng tay lên, làm ra dấu im lặng.
Hall ngay lập tức ngừng nói, lưng cứng đờ, cắn chặt răng mà im lặng..
Hắn biết mình được phái đến bên cạnh Qua Tu không chỉ để hỗ trợ Qua Tu ta giải quyết công việc, mà còn theo dõi và kiểm tra hắn, nhưng lần này đối phương lại trốn thoát được và biến mất dưới mí mắt của hắn, mà mãi sáu tiếng đồng hồ sau hắn mới phát hiện, đó quả thật là một sơ suất lớn! Đó cũng là lý do tại sao lần này hắn rất muốn truy bắt Qua Tu trở về để bù đắp sai lầm của mình.
Lule dường như có thể đọc được tiếng lòng của hắn, nhìn hắn một cái thật sâu:
"Nếu hắn thật sự quyết tâm muốn chạy, hai người như ngươi cũng không ngăn cản được hắn."
Bả vai Hall chấn động nhỏ đến khó mà phát hiện, đầu rũ càng thấp: "...... Là thuộc hạ vô năng."
Nhưng trong một giây tiếp theo, hắn dường như nhận ra ý nghĩa sâu xa ẩn chứa trong lời nói của Lule, đột nhiên kinh ngạc ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao lớn cách đó không xa: "Thuyền trưởng, không phải, ngài đã biết...? "
Lule không trả lời mà quay người bước đến trước cửa sổ khổng lồ, nhìn chằm chằm vào vũ trụ đầy sao và bao la trước mặt.
Một tia sáng xán lạn chiếu vào làm lộ ra bờ vai rộng của hắn ta.
Hall không thể nhìn thấy biểu cảm của Lule, chỉ có thể nghe thấy giọng nói chậm rãi bình tĩnh mà ra lệnh của hắn:
"Không cần truy đuổi, cấp độ bảo vệ được chuyển sang trạng thái sẵn sàng chiến đấu, hình thức điều khiển bằng tay, phái chiến hạm phân bố xung quanh chủ hạm."
Hall cả kinh: "Ngài không chuẩn bị rời khỏi nơi này sao?"
Phải biết rằng, tuy rằng Qua Tu ở trên chủ hạm trong khoảng thời gian ngắn, nhưng đối tượng là hắn, Hall thật sự không dám kết luận thanh niên khó hiểu này đã đoán ra được vị trí của thân tàu và điểm yếu của phòng thủ hay chưa, nếu hắn đưa từng đó thông tin đến đầu nhập Liên minh, điều chờ đợi bọn họ tiếp theo chính là bị quân đội của Liên minh bao vây, tiêu diệt.
Hắn thật sự không dám mạo hiểm như vậy.
Vì không truy bắt chiến hạm loại nhỏ của Qua Tu, nên cách an toàn nhất là dẫn hạm đội rời khỏi nơi vốn đã không an toàn này.
Nhưng là Lule lại lắc đầu: "Truyền lệnh đi xuống, toàn bộ thuyền viên đợi mệnh lệnh."
Hắn không có ý muốn giải thích nhiều, chỉ là nhẹ nhàng bâng quơ mà xua tay: "Đi đi."
Hall hành lễ: "vâng!"
Trong suốt một tuần tiếp theo, LuLe giống như mọi chuyện chưa từng diễn ra, vẫn thực hiện các công việc nghiêm ngặt hằng ngày và xây dựng chiến lược như thường lệ, thuyền viên tàu Leviathan còn lại vẫn tiếp tục có mặt trên chủ hạm, ngoài việc tăng cường tuần tra và phòng thủ, công việc và cuộc sống ở bên trong gần giống như trước khi Qua Tu trốn thoát, nhưng những người ở bên trên lại đang rối loạn, âm thầm hoặc công khai thăm dò ý nghĩ của LuLe, nhưng họ đều bị LuLe không mặn không nhạt mà chặn lại.
Rốt cuộc, có người thật sự không nhịn được.
Người đàn ông cao lớn trong bộ quân phục lao vào phòng thuyền trưởng, hắn làm nghi thức chào xong không che giấu được sự sốt ruột:
"Thuyền trưởng, thuộc hạ thỉnh cầu rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt, đến những thiên hà khác tương đối an toàn hơn trong thời điểm hiện tại. Thuộc hạ đã thực hiện một cuộc khảo sát, thiên hà nguyên thủy cấp B, cách chúng ta khoảng 15 năm ánh sáng, rất phù hợp. Có một vành đai thiên thạch làm vật bảo vệ... "
Hắn còn không có nói xong, đã bị thanh âm bình tĩnh như cũ của Lule đánh gãy:
"Brook."
Brook cả người rùng mình, cúi thấp đầu xuống: "có."
Gương mặt lạnh lùng của Lule được bao phủ một màu xanh nhạt từ trên Tinh đồ chiến lược ở trên bàn chiếu đến, đôi mắt sâu và lãnh đạm giống như dòng sông bị đóng băng ngàn năm, chăm chú nhìn vào người đàn ông được gọi là Brook trước mặt, hắn nhàn nhạt mà nói:
"Ngươi quản lý khu vực hạ cánh của tàu đã chuẩn bị tốt rồi sao?"
Brook có chút nghẹn ở cổ họng, vội vàng mà nói: "Thế nhưng mà......"
Lule nâng lên một bàn tay, ngăn lại lời hắn định tiếp tục nói.
Brook có chút khó chịu, nhưng vẫn ngoan ngoãn nuốt lời chưa nói lại, giống như một cái cọc gỗ im lặng và cứng cỏi, cắm thật sâu trên mặt đất kim loại của phòng thuyền trưởng.
Đột nhiên, trong tàu bắt đầu vang lên tiếng cảnh báo chói tai.
Dữ liệu Tinh đồ được xây dựng trên máy tính để bàn bị nhuộm đỏ do có cảnh báo, cho thấy dấu hiệu cảnh báo về một con tàu không xác định đang đến gần.
"Quét hình ảnh bên ngoài tàu."
Lule bước đến trước bàn, ra lệnh nói.
Một hình chiếu ảo xuất hiện ngay lập tức, là một con tàu cỡ vừa, đây rõ ràng là hạm đội Liên minh đang nhanh chóng tiếp cận từ xa, thậm chí còn có một số chiến hạm loại nhỏ phía sau nó. Trong giây tiếp theo, màn hình cho thấy đã nhận được tín hiệu yêu cầu chủ hạm hủy bỏ lá chắn bảo vệ, tiến hành mở cửa cho phép hạ cánh.
Giọng Brooke vội vàng: "Chủ hạm đang ở trạng thái sẵn sàng chiến đấu và không thể bị bất kỳ thiết bị dò tìm radar nào tìm thấy! Chắc là thằng nhãi ranh kia đã đến Liên minh và phản bội chúng ta, khai báo tung tích của ngài! Đây hẳn là một chiêu trò để yêu cầu ngài gỡ bỏ lá chắn năng lượng! xin thuyền trưởng hãy ngay lập tức huy động chủ pháo để chống trả! "
Cùng lúc đó, có tín hiệu từ Hall.
Vào ngày sau khi Qua Tu rời đi, hắn được lệnh dẫn đầu hạm đội chiến đấu loại nhỏ đi phục kích khu vực xung quanh, chỉ cần ra lệnh là có thể chỉ huy đơn vị chiến đấu cơ động phía trước chờ sẵn.
"Xin hỏi có xuất kích hay không?"
Khuôn mặt của Hall hiển thị trên màn hình ánh sáng, trong đôi mắt nâu sẫm đang kiềm chế chiến ý dưới đáy mắt.
Lulai nhìn chằm chằm vào biển cảnh báo màu đỏ trên màn hình, từ từ nheo mắt lại.
Cùng lúc đó.
Trên màn hình chiếu sáng của con tàu cỡ vừa, tín hiệu phát ra đã lâu vẫn chưa có người trả lời.
Vì thế Qua Tu lại lột ra một viên kẹo.
Vị ngọt cam quýt chậm rãi khuếch tán trong miệng, hắn nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, dùng đầu lưỡi liếm hàm răng ngọt ngào rồi ra lệnh bằng một giọng mơ hồ:
"Lại phát một lần nữa."
Vì thế Tiểu Nhất nơm nớp lo sợ mà phát lại tín hiệu một lần.
Hắn lo lắng gặm móng tay cái của mình, đầu ngón tay nhẵn bóng gần như bị hắn gặm trở nên gồ ghề, trạng thái này bắt đầu từ một tuần trước, khi đó, Qua Tu không khỏi phân minh mà đem hắn lôi lên chiến hạm cướp được, sau đó nghênh ngang mà chạy trốn. Tiếp theo, hắn thậm chí còn lớn mật phục kích quân đội Liên minh, chặn đánh chiến hạm cỡ trung mà họ đang ở.
Hắn còn không có dừng lại, ngược lại còn thay một bộ đồng phục Liên minh mà trước đó đã cướp được, lại bắt được thêm mấy chiến hạm loại nhỏ mới cảm thấy thỏa mãn mà quay trở về.
Tiểu Nhất sắp khóc tới nơi rồi.
Hắn tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng cũng biết mình làm như vậy khi trở về sẽ bị coi là kẻ phản bội mà bắt lại.
Trong ba ngày đầu tiên, hắn đã cố gắng thuyết phục Qua Tu quay trở lại, trong ba ngày tiếp theo, hắn lại bắt đầu thuyết phục Qua Tu bỏ trốn.
Dù sao họ đã có một con tàu, họ có thể kinh doanh vận tải giữa Tinh tế vẫn có thể trải qua cuộc sống không tệ. Tốt hơn là quay trở lại và bị hành quyết bởi vị Thuyền trưởng trông rất đáng sợ kia!
Qua Tu dường như không hiểu chút gì về nỗi sợ hãi của hắn, thay vào đó, ngược lại cười tủm tỉm mà nhảy đến chỗ ngồi bên cạnh, mở màn hình rà quét ra, những ngón tay mảnh khảnh của hắn bấm mấy cái ở trên, có chút suy nghĩ nói:
"Không tệ lắm."
Một số vị trí nhìn có vẻ rời rạc không liên quan đến nhau, nhưng chúng mơ hồ được liên kết với nhau thành một mạng lưới có mật độ dày đặc.
Nếu Hall thấy một màn này, nhất định sẽ cảm thấy vô cùng kinh hãi.
Bởi vì đây là những vị trí trọng yếu do hắn bố trí, lại là lực lượng cơ động hạng nhẹ chuyên phục kích, mỗi con tàu đều được trang bị một lớp vỏ bảo vệ chống dò xét cao cấp và tinh vi nhất, tuyệt đối không có khả năng bị chiến hạm loại cũ của Liên minh kiểm tra đo lường thấy, huống chi bị chỉ điểm chính xác dễ dàng như vậy.
Tiểu Nhất nhìn vào vị trí mà ngón tay của Qua Tu vừa lướt qua, trong lòng có một loại dự cảm không rõ đang trào dâng, hắn lắp bắp hỏi:
"Cái kia...... Tiểu Thất, ngươi vừa rồi chỉ mấy chỗ kia, là làm sao vậy?"
Qua Tu nhún vai, dùng giọng điệu tùy ý mà nói:
"Đương nhiên là vị trí bị mai phục ah."
Tiển Nhất bị dọa sợ đến lạnh sống lưng, vô thức ngẩng đầu lên nhìn qua lớp kính bảo vệ của con tàu, trước mặt là một vùng trời rộng lớn đầy sao, chỉ có vài ngôi sao trôi nổi chậm rãi, thong thả không có quy tắc, hoàn toàn không thấy mai phục như Qua Tu đã nói, nhưng đối phương nói hết sức thuyết phục khiến cho Tiểu Nhất không thể không theo bản năng mà tin tưởng vào từng chữ hắn nói.
Hắn ôm một tia hy vọng cuối cùng mà nhìn về phía Qua Tu, run rẩy hỏi:
"Chúng ta thật sự, thật sự phải tiếp tục đi về phía trước sao...... Thật sự không thể quay đầu chạy trốn sao......"
Qua Tu lúc này đã nhảy trở về chỗ ngồi vừa rồi của mình, co một chân lên, một chân khác rũ xuống lắc lư lay động, hắn làm như mắt điếc tai ngơ, chỉ lười biếng mà nheo mắt:
"Tín hiệu xin phép vừa rồi còn chưa có đáp lại sao?"
Tiểu Nhất còn không kịp trả lời, lại nghe Qua Tu tiếp tục nói:
"Vậy phát lại một lần nữa."
Vẻ mặt Tiểu Nhất như đưa đám, lại ấn xuống nút yêu cầu trên màn hình.
Có một sự im lặng chết chóc trong căn phòng khổng lồ của thuyền trưởng, những cảnh báo nhấp nháy chiếm toàn bộ Tinh đồ, bức tường kim loại lạnh lẽo bị nhuộm thành một màu đỏ nhạt, tiếng máy mọc không hề có tình cảm lại vang lên lần nữa:
"Yêu cầu cho phép hạ cánh."
Brook đứng thẳng người ở bên cạnh bàn cùng Hall ở trên trên màn hình ánh sáng trực tuyến đang hồi hộp chờ mệnh lệnh của thuyền trưởng.
Sắc mặt Lule bình tĩnh, tròng mắt màu xanh bạc trái ngược với màu đỏ tượng trưng cho nguy hiểm kia, đường cong sắc bén trên môi hơi nhếch lên, giọng nói lãnh đạm mang theo lực uy hiếp không thể chống đối: "Đồng ý."
Brook hít sâu một hơi, vẻ mặt nôn nóng lộ ra ngoài: "Thế nhưng mà......"
Nhưng còn không chờ đến khi hắn nói xong, Lule đã lạnh nhạt mà nghiêng lại đây liếc một cái:
"Ngươi nghi ngờ lệnh chỉ huy của ta sao?"
Không có nhiều cảm xúc thăng trầm trong giọng nói của Lule, thậm chí còn không có một chút trách móc hay đe dọa nào, chỉ đơn giản là một câu hỏi——.
Ngươi đang nghi ngờ ta sao?
Đôi mắt nhàn nhạt đảo qua, yên lặng mà nhìn Brooke, hơi thở khủng bố từ trong núi đao biển máu đang rít gào ập tới, làm cho hắn có cảm giác sợ hãi giống như bị xé nát khi vẫn còn sống.
Chỉ trong vài giây, lưng Brooke đã ướt đẫm mồ hôi, bộ đồng phục dán chặt vào lưng, sắc mặt hắn lập tức tái nhợt, dùng giọng nói khàn khàn gần như kinh hãi mà lắp bắp nói: "Thuộc... thuộc hạ không dám! "
Lule thu hồi tầm mắt, bình tĩnh ra lệnh:
"Chiến hạm cơ động phục kích mở ra hình thức chiến đấu, đảm bảo rằng nó có thể hành động ngay lập tức khi có mệnh lệnh - nhưng hiện tại, hãy đợi lệnh."
Hall gật đầu một cái: "Vâng!"
Hình ảnh của hắn biến mất theo màn hình bên trên.
—— "Mở ra vòng phòng hộ."
Theo mệnh lệnh truyền xuống, tầng năng lượng ngụy trang của chủ hạm nháy mắt được thu hồi, trong tinh vực rộng lớn trống rỗng, một con tàu toàn thân đen nhánh khổng lồ chậm rãi lộ ra thân hình, thân hình giọt nước cực kỳ đơn giản nhưng lại có thể mang lại cho người khác có một loại cảm giác áp chế tinh thần, khiến cho Tiểu Nhất toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Nhìn chằm chằm vào mấy khẩu súng màu đen trên thân tàu đối diện với họ, cổ họng Tiểu Nhất buộc chặt, hắn có chút khó khăn mà nuốt ngụm nước bọt, ngay sau đó, màn hình trước mặt xuất hiện thông báo từ đối diện truyền đến:
"Cho phép hạ cánh."
Tiểu Nhất xin giúp đỡ mà nhìn về phía Qua Tu.
Qua Tu nhai nát kẹo trong miệng.
Rắc.....rắc......
Âm thanh giòn giã xuất hiện cực kỳ rõ ràng trong căn phòng tác chiến yên tĩnh, khiến bầu không khí vốn đã căng thẳng lại càng thêm căng thẳng, như thể sợi dây cung vô hình đang từ từ kéo căng ra.
Hắn nói: "Đi."
Mệnh lệnh đơn giản mà rõ ràng.
Tiểu Nhất từ bỏ giãy giụa, vẻ mặt tuyệt vọng mà điều khiển chiến hạm cỡ trung đã từng thuộc về Liên minh chậm rãi tới gần, kinh hãi mà chờ đợi những viên đạn ánh sáng bắn ra từ họng súng tối đen như mực, giống như xuyên qua tờ giấy xé rách lớp kim loại bảo vệ thân tàu, đem máu thịt bên trong con tàu bốc hơi ngay lập tức, hoặc bị chiến hạm mai phục ở xung quanh đột nhiên vây quanh, sau đó bị mang về chủ hạm chịu xử lý theo quân pháp ——
Cùng lúc đó, Brooke trong chủ hạm và Hall bên ngoài con tàu cũng đem tim nhấc tới cổ họng.
Dường như họ có thể thấy trong giây tiếp theo, những người lính của quân đội Liên minh đang phục kích xung quanh xuất hiện trước mặt họ. Những khẩu pháo năng lượng ánh sáng được tích tụ đã lâu lóe lên những đường đạn cực kỳ chói mắt bắn về phía chủ hạm đã mất đi lớp lá chắn bảo vệ, hướng về phía điểm yếu đã bị tiết lộ mà tập trung bắn, đưa sự nghiệp mà bọn họ đã phấn đấu cả nửa đời đem đi chôn vùi.
Vô số phỏng đoán đáng sợ khuấy động trong đầu mọi người.
Nhưng người ra lệnh lại đang xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt của họ dường như có thể xuyên thủng sắt thép, thủy tinh, đạn đại bác, chân không, mà nhìn nhau thật sâu.
Khoảng cách giữa tàu và tàu ngày càng gần.
Mùi khói thuốc súng càng thêm dày đặc, giống như cuộc giao tranh không thể tránh sẽ xảy ra trong khoảnh khắc tiếp theo.
Nhưng mà, vượt quá dự đoán của mọi người.
Chiến hạm tiến vào khoang tàu.
Liên kết hoàn thành.
Chiến hạm cỡ trung hạ cánh thành công.
Cửa khoang rộng mở ở phía sau con tàu từ từ đóng lại, nguồn ánh sáng sinh học nhợt nhạt và lạnh lẽo sáng lên trong khoang tàu khổng lồ chứa đầy chiến hạm loại nhỏ, ngón tay Tiển Nhất co quắp cứng lại, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, hắn gần như không còn tí sức nào, nhẹ nhàng mà tê liệt ngã xuống trên ghế.
Qua Tu bóc ra một viên kẹo khác, nhảy khỏi chỗ ngồi như thể không có chuyện gì, ung dung mà đi về phía bên ngoài phòng tác chiến.
Mười phút sau, hắn nhìn vào chiếc thang đang được hạ xuống tự động.
Lule đang từ xa đi tới, vạt áo theo bước chân của hắn mà dao động, sắc mặt bất thiện của mấy phó quan đang gắt gao đi theo phía sau, dùng ánh mắt giết người mà lăng trì Qua Tu đang đứng ở cửa tàu.
Qua Tu dường như không để ý đến bầu không khí ngưng trọng trước mặt, hắn mỉm cười vẫy tay với Lule, sau đó nhảy xuống cầu thang ba bước, hai bước, rồi đứng yên trước mặt Lule.
Hai má của hắn bị viên kẹo làm phồng lên, đôi mắt đen hơi híp lại, chỉ về phía sau lưng: "Nè, chiến lợi phẩm."
Lule rũ xuống mi mắt, nhìn chăm chú vào thiếu niên chỉ cao tới ngực của mình ở trước mắt, không lên tiếng.
Ngược lại, phó quan phía sau hắn hung thần ác sát mà mở miệng nổi giận nói: "Ngươi có biết ngươi đã vi phạm bao nhiêu quy định trên tàu không hả? Không những tự tiện rời đi, thậm chí còn gây nguy hiểm cho sự an toàn của cả con tàu, theo quy định thời chiến thì phải xử lý theo quân pháp......"
Qua Tu làm ngơ không nhìn hắn, nhưng lại từ từ tiến lại gần Lule, hắn nâng lên khuôn mặt tươi cười, khuôn mặt gầy gò lộ ra cả xương, đôi con ngươi đen kịt yên lặng mà nhìn chăm chú đối phương, giống như có một ngọn lửa đang bốc cháy dưới đáy mắt sâu không thấy đáy của hắn.
Giọng nói của hắn cực kỳ bình tĩnh:
"Bây giờ, chúng ta chân chính chở thành đồng minh."
Đồng tử Lule đột nhiên co rụt lại.
Đúng vậy, mặc dù sự hòa thuận và yên bình đã được duy trì trong gần vài tháng ở khía cạnh an bình, nhưng vấn đề lòng tin giữa họ vẫn như một ngọn núi không thể vượt qua. Là một người phụ thuộc, các thành viên của tàu Leviathan sẽ tiếp tục kiêng kị với Lule người nắm giữ quyền lực sát sinh, cảnh giác với số phận bị bỏ rơi một khi mất đi giá trị sử dụng. Điều này cũng đúng với Lule, bọn họ không thể tin tưởng vào những người ngoài không có lai lịch rõ ràng cũng như không thể kiểm soát này, trong khoảng thời gian này, sự giám sát nghiêm ngặt đối với bản thân Qua Tu chưa bao giờ dừng lại, hắn trông như có thể di chuyển tự do bên trong con tàu, nhưng hắn lại bị hạn chế ở khắp mọi nơi, không có quyền hạn đi vào trung tâm.
Sự bình yên giữa họ vô cùng mong manh, tất cả những bình lặng bên ngoài chỉ là sự giả dối hời hợt.
Kiêng kị lẫn nhau, cảnh giác lẫn nhau, thăm dò lẫn nhau.
Trong mối quan hệ ở chung lâu dài cùng sự đồng hóa, loại ngăn cách này có thể biến mất.
—— nhưng Qua Tu lại dùng phương thức cực đoan cùng điên cuồng nhất.
Hắn chơi một trò chơi.
Một trò chơi đánh bạc mà tất cả mạng sống của họ đều bị đem đi đánh cược. Trong trò chơi này, những thanh kiếm được rút ra giữa họ, lưỡi kiếm được hướng tới, chỉ cần họ dễ dàng mắc một sai lầm, hoặc thậm chí chỉ là một sai lầm trong phán đoán, cả hai bên sẽ đều chịu thiệt hại, mất tất cả, thậm chí máu chảy đầm đìa, vạn kiếp bất phục.
Lule giơ tay lên, đánh gãy lời nói của phó quan sau lưng.
"Vậy còn ngươi? Ngươi chuẩn bị cái gì?"
Hắn đã mai phục một số lượng lớn hạm đội xung quanh, chiếc khiên ánh sáng không thể phá hủy từ lâu đã được đặt ở hình thức chiến đấu thủ công, chỉ cần ra lệnh một tiếng là có thể đem đối thủ bị biến thành bột mịn.
Vậy Qua Tu lại chuẩn bị cái gì ở phía sau?
Lule không tin Qua Tu sẽ không chuẩn bị gì mà đem mình đặt vào hoàn cảnh nguy hiểm như thế, lại không có bất kỳ kế hoạch phía sau nào.
Qua Tu vẫn tươi cười như cũ, nhưng những lời hắn thốt ra lại như lưỡi dao sắc bén có độc, khiến người khác ớn lạnh:
"Yên tâm, đợi chút ta sẽ đem chủ hạm □□ dỡ bỏ từ bên trong, dù sao, chúng ta hiện tại không phải là đồng minh sao!"
Bọn họ dùng mũi đao kề sát vào sau lưng lẫn nhau.
—— nhưng, lại trao đổi một cái ôm hoàn chỉnh.
Qua Tu giảo hoạt mà nheo lại hai mắt, nhón mũi chân kề sát vào bên tai Lule, âm thanh mềm nhẹ giống như ác ma nói nhỏ: "Ngươi xem, tuy rằng bọn họ đều nói ta là kẻ điên, nhưng ta thấy ngươi cũng không thua bao nhiêu nha."
Lule chăm chú nhìn hắn, đôi mắt xanh bạc giống như sông băng bị đóng băng hàng nghìn năm, hắn cong môi.
Vì thế, hai cái kẻ điên nhìn nhau cười.
"Hợp tác vui vẻ."
Nghe được câu trả lời của Lule, ý cười trên mặt Qua Tu càng sâu.
(vì hai người đã chở thành đồng minh chính thức nên mình sẽ đổi xưng hô thành Anh-tôi, cậu-tôi)
Khoảng cách giữa hai người gần đến mức, Lule gần như có thể ngửi thấy mùi kẹo ngọt trên người cậu, trong hơi thở của thiếu niên có mùi cam quýt thoang thoảng, như có như không mà phản phất xung quanh.
Hai má cậu ấy có vẻ bầu bĩnh hơn một chút so với lúc mới nhìn thấy, đôi má mềm mại gần như khiến người khác muốn dùng tay sờ thử xem có giống như trong tưởng tượng không.
Lule bình tĩnh mà rời đi ánh mắt, lùi ra phía sau một bước, kéo ra khoảng cách giữa hai người họ:
"Nhưng..... Tự ý đi khỏi tàu, trừng phạt vẫn phải có."
Qua Tu sửng sốt: "...... Hả?"
"—— cậu tháng này không có kẹo."
Qua Tu biểu tình trên mặt lập tức cứng đờ: "Hả???"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.