Chương 44
Dung Vô Tiên
28/12/2022
Rõ ràng là cô rất muốn gặp anh, rõ ràng là dùng số tiền rất lớn để đổi vé máy bay, rõ ràng là có rất nhiều lời muốn nói trực tiếp với Tạ Vân Trì.
Nhưng khi ngồi trên máy bay, cô lại có cảm giác mông lung đến kỳ lạ.
Cô phải nói cái gì với Tạ Vân Trì đây?
Nói là cô đã thấy những bức thư đó, biết anh đã thích mình từ thời cao trung sao.
Nói là sao cô lại ngốc như vậy, rõ ràng là anh để lại manh mối nhiều năm như vậy, nhưng cô cái gì cũng không đoán ra được, thậm chí còn hiểu lầm trước kia Tạ Vân Trì thích người khác sao.
Nói là cô cũng yêu thầm Tạ Vân Trì suốt thời cao trung, nhưng bởi vì cảm thấy mình không có cơ hội nên mới quyết định xuất ngoại để quên đi đoạn tình cảm này sao.
Nói là…
Cô phát hiện, bọn họ bỏ lỡ nhau suốt mười ba năm sao.
Kỷ Minh Nguyệt chỉ nghĩ như vậy thôi cũng cảm thấy nghẹn ở cổ.
Hai ngày này cô thậm chí không dám chợp mắt, chỉ cần nhắm mắt lại, đi vào giấc ngủ là sẽ nhìn thấy Tạ Vân Trì.
Thấy anh đeo cái cặp sách, lẻ loi đơn độc, cầm theo ảnh chụp mà đi tìm cô.
Thấy anh thất vọng, hy vọng, thất vọng, rồi lại hy vọng.
Thấy anh viết từng câu từng chữ gửi cho cô.
Cô thậm chí không dám tưởng tượng trong suốt mười năm qua, Tạ Vân Trì đã phải trải qua như thế nào.
Ba nuôi qua đời, mẹ ruột xem trọng tình yêu, ba ruột muốn anh gọi là chú, em gái thì lúc đầu lại căm thù anh.
Khốn khổ thất vọng, rõ ràng cũng chỉ mới mười mấy tuổi đã phải gánh vác kinh tế trong nhà, còn phải lo chuyện thuốc men cho ba nuôi.
Ngay cả cô, người Tạ Vân Trì thích, cũng đi nơi khác, không có tin tức, cũng không thể tìm thấy người.
Nhưng Tạ Vân Trì vẫn luôn tươi cười, ôn nhu mà hướng về phía trước, làm tất cả mọi việc cực kỳ xuất sắc, khiến người khác phải kinh ngạc.
Thậm chí còn đối với cô…
Không hề oán hận.
Kỷ Minh Nguyệt lại nhớ tới, lần trước Tạ Vân Trì nói với cô…
“Hình như cũng không quá dễ dàng.”
“Nhưng oán giận, khổ sở cùng ủy khuất cũng không thay đổi được cái gì. Cho nên không bằng nỗ lực một chút, vui vẻ một chút.”
Nhìn đi, trước nay anh không hề nói ra câu bất mãn nào.
Chỉ nói phải nỗ lực một chút, vui vẻ một chút.
Anh dùng hết sức mà nỗ lực, để có thể vui vẻ.
Trước kia cô luôn nghĩ, sao Tạ Vân Trì có thể ôn nhu như vậy.
Nhưng hiện tại lại cảm thấy, hai chữ “ôn nhu” này đã không thể dùng để hình dung anh nữa rồi.
Anh ấy là Tạ Vân Trì, trên người anh ấy mang theo tất cả những tính từ tích cực nhất, nhưng những tính từ tích cực nhất đều không thể dùng để hình dung ra anh, chỉ là Tạ Vân Trì mà thôi.
Trước đó, khi biết hồi cao trung Tạ Vân Trì có thích một người, Kỷ Minh Nguyệt chỉ cảm thấy có chút đau lòng.
Nhưng hiện tại, cô thà rằng người Tạ Vân Trì thích thời cao trung không phải là mình.
Kỷ Minh Nguyệt trầm thấp mà thở dài.
Cả chuyến bay rất dài, nhưng cô không tài nào ngủ được, chỉ cảm thấy đau đầu.
Nhưng nghĩ đến Tạ Vân Trì trước kia, cô liền cảm thấy hiện tại mình đau đầu chả đáng là gì.
Ngày đó nghĩ mọi cách đổi vé máy bay, nhưng sau khi bình tĩnh lại, Kỷ Minh Nguyệt liền bị đủ loại cảm xúc phức tạp bao phủ.
Tiếc nuối, ảo não, đau lòng, khổ sở.
… Thậm chí, còn có một chút sợ hãi.
Cô không biết hiện tại phải đối mặt với Tạ Vân Trì như thế nào.
Máy bay an toàn đáp xuống sân bay Viễn Thành.
Vốn dĩ muốn đi gặp trực tiếp Tạ Vân Trì, nhưng Kỷ Minh Nguyệt khi ngồi trên taxi, lần đầu tiên trong cuộc đời có ý niệm muốn rút lui.
“Vị tiểu thư này, cô muốn đi đâu?”
“…Ga tàu cao tốc.”
Kỷ Minh Nguyệt, cái người không sợ trời không sợ đất, cái gì cũng muốn thử, dường như vĩnh viễn không biết sợ là gì, suốt 27 năm qua, lần đầu tiên…
Chưa lâm trận đã bỏ chạy.
***
“Kỷ Hoài, chị của con lần này về là bị làm sao vậy?” Chúc Cầm liếc liếc mắt lên tầng, vẻ mặt buồn bực.
Kỷ Hoài lắc lắc đầu, tiếp tục vùi đầu gặm xương sườn.
“Thật là, mẹ gọi chị con về để cổ vũ tinh thần cho con đi thi đại học. Nhưng nhìn con bé đi, cũng không biết là bị làm sao, cả ngày ủ rũ. Lần trước mẹ thấy con bé ngồi trên sofa, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại nửa ngày, mẹ còn tưởng là con bé chơi điện thoại, kết quả khi nhìn thử thì màn hình điện thoại tối đen.”
Chúc Cầm càng nghĩ càng cảm thấy khó hiểu.
Cũng không biết trong khoảng thời gian này Kỷ Minh Nguyệt bị cái gì nhập, cả người đều kỳ kỳ quái quái, thở dài liên tục.
Càng đáng sợ hơn chính là, lần trước Kỷ Minh Nguyệt ngồi trong vườn, bà vừa đi qua thì phát hiện Kỷ Minh Nguyệt lén lau nước mắt…
Nhớ lại điều này, Chúc Cầm không khỏi cả kinh.
Người làm mẹ như bà còn có thể không hiểu Kỷ Minh Nguyệt sao, cô là người sống rất bình thản, rất ít khi quan tâm mấy chuyện linh tinh, khi nào cũng vô tư vô lự, lười biếng, còn rất tự đắc.
Khi còn nhỏ, Tiểu Kỷ Minh Nguyệt cùng với đám bạn đi chơi, vấp vào cục đá mà ngã, tiểu cô nương nhà người ta đều lớn tiếng khóc, Kỷ Minh Nguyệt thì ngược lại, đứng dậy phủi bụi trên người, sau đó lập tức đi tiếp.
Vừa về đến nhà, Chúc Cầm thực sự khiếp sợ, kết quả Tiểu Kỷ Minh Nguyệt còn chả thèm để ý, chỉ đòi đồ ăn: “Mẹ, con muốn ăn kem.”
Chúc Cầm cau mày xử lý vết thương cho cô, hỏi cô tại sao lại không khóc, Kỷ Minh Nguyệt còn lắc lắc đầu, khuôn mặt nhỏ tràn ngập buồn bực, nãi thanh nãi khí, “Sao con phải khóc?”
(Nãi thanh nãi khí: tiếng con nít ngây ngô)
“Không đau sao?”
Tiểu Kỷ Minh Nguyệt còn gật đầu như chuyện đương nhiên, “Đau chứ, nhưng khóc rất mệt, không muốn khóc.”
… Một người từ nhỏ đã mạnh mẽ như vậy, hiện tại lại ngồi một mình trong vườn mà lau nước mắt?!
Cái loại cảm giác này, đối với Chúc Cầm mà nói, không khác gì gà đẻ ra trứng vịt, cá mọc cánh, Mặt Trời đè xuống Trái Đất.
Kỷ Hoài gặm xong miếng xương sườn, rối rắm một phen, nghĩ đến ngày thường phải vận động não quá nhiều, cho nên phải bồi bổ thật tốt.
Thoải mái mà gắp thêm một cái đùi gà, Kỷ Hoài gặm một miếng to, tùy tiện mà trả lời Chúc Cầm.
“Chắc là yêu đương.”
Không khí yên tĩnh ba giây.
… Kỷ Hoài còn đang gặm đùi gà sửng sốt một chút, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Chúc Cầm, vẻ mặt sợ hãi.
“Mẹ, mẹ đừng nghĩ nhiều, con thuận miệng nói thôi!”
“Không.” Chúc Cầm vẻ mặt suy tư, “Mẹ cảm thấy con nói rất có lý. Thật là, sao mẹ lại không nghĩ đến chuyện này chứ.”
Nhìn chằm chằm điện thoại, lén lút khóc, tinh thần không tốt.
Một loạt phản ứng kết hợp, thực sự rất rõ ràng nha.
Kỷ Minh Nguyệt không chỉ yêu đương rồi, lại còn cùng bạn trai cãi nhau, nên mới buồn như vậy?
Càng nghĩ càng cảm thấy suy đoán của mình hoàn toàn chính xác, Chúc Cầm đầu tiên là vui vẻ, sau đó lại ưu sầu.
Kỷ Hoài thật sự hiểu không nổi, “Không phải, chị của con yêu đương rồi, không phải mẹ nên cao hứng sao?”
Chúc Cầm liếc cậu một cái, vẻ mặt “con thì biết cái gì”.
“Đúng là mẹ hy vọng chị gái của con yêu đương, nhưng mẹ không hy vọng con bé bị khi dễ. Con xem phản ứng của chị con trong khoảng thời gian này đi, có phải là con bé bị bạn trai bắt nạt không?”
Kỷ Hoài cười nhạt trong lòng.
Làm ơn đi, đó là Kỷ Minh Nguyệt, chị gái yêu quý của cậu. Với tính cách đó của Kỷ Minh Nguyệt, ai có thể bắt nạt cô chứ?
Cô không bắt bạn trai làm trâu làm ngựa đã là đối xử quá tốt với anh ta rồi.
Mấy cái khác không nói, người em trai ruột này, cũng đã không ít lần làm trâu làm ngựa cho Kỷ Minh Nguyệt…
Hai người đang trò chuyện liền nhìn thấy đương sự đi dép lê, tinh thần uể oải mà đi xuống tầng.
Cô còn không nhấc chân lên, đôi dép lê phát ra âm thanh cực kỳ khó chịu, vừa nghe liền biết đôi dép cũng không vui y hệt chủ nhân.
Chúc Cầm cùng Kỷ Hoài lại nhìn nhau một cái.
Hiện tại bà càng tin tưởng suy luận của mình, hơn nữa, vừa thấy bộ dáng này của Kỷ Minh Nguyệt, rõ ràng là chỉ có thất tình mới như vậy.
Không được, cứ như thế này, không bằng trực tiếp chia tay đi.
Kỷ Minh Nguyệt hoàn toàn không biết mẹ của mình đang suy nghĩ cái gì, cúi đầu ngồi xuống bàn ăn, cầm lấy đôi đũa, có chút không muốn ăn cơm.
Kỷ Minh Nguyệt vừa ăn vừa liếc liếc Kỷ Hoài.
Sau đó lại chán nản dời mắt.
Hai ngày này ở nhà, cô lấy lý do “về nhà không tiện”, không nghe điện thoại của Tạ Vân Trì.
Chủ yếu là, cô cảm thấy, khẳng định là khi vừa nghe thấy thanh âm của Tạ Vân Trì, mọi cảm xúc của cô sẽ bộc phát.
Thật tình mà nói, cô cũng không biết 48 giờ qua mình đã làm những gì.
Cô chỉ không ngừng nghĩ đến những hồi ức thời cao trung, không ngừng nghĩ đến Tạ Vân Trì.
Đến mức Kỷ Hoài đang gặm cái đùi gà thứ hai cũng cảm thấy không đúng lắm.
… Nếu là bình thường, Kỷ Minh Nguyệt tuyệt đối sẽ chán ghét việc cậu ăn quá nhiều, sau đó dùng cái ngữ khi không gợn sóng nhưng đầy sát thương của mình mà diss cậu một phen.
Hôm nay chỉ liếc cậu một cái liền buông tha?
Đang miên man suy nghĩ, Kỷ Phong đang vừa thắt cà vạt vừa đi xuống cầu thang, nhịn không được cười cười.
“Đi ra ngoài à?”
Chúc Cầm đứng dậy, giúp Kỷ Phong cầm cặp.
Kỷ Phong gật gật đầu với vợ, lại hôn nhẹ lên má của bà.
Kỷ Hoài nhịn không được mà nói, “Ba, mẹ, hai người đủ rồi đó.”
Từ nhỏ đã ăn không biết bao nhiêu cẩu lương của ba mẹ rồi.
Chúc Cầm giơ nắm đấm về phía cậu, Kỷ Hoài rất thức thời, cúi đầu yên lặng, tiếp tục gặm đùi gà.
Cậu vừa gặm đùi gà vừa không ngừng nghĩ, theo lý mà nói, một học sinh lớp 12 đang chuẩn bị thi đại học, không phải có địa vị tối cao trong nhà sao?
Vì sao cậu lại cảm thấy bản thân là người bị khi dễ nhất trong cái nhà này?
Kỷ Phong vừa đi giày vừa nói với Chúc Cầm, “Tối nay có công việc cần bàn, đối phương hỏi có thể đến nhà chúng ta bàn chuyện hay không, cho nên bà nhớ chuẩn bị bữa tối.”
Chúc Cầm gật đáp ứng, hỏi xem đối phương có ghét cái gì không rồi tiễn Kỷ Phong ra cửa.
Kỷ Minh Nguyệt buông muỗng, nhìn về phía cửa.
Nhận thức của cô về tình yêu đều là từ cha mẹ của cô.
Gia tộc hào môn giống như bọn họ, dường như rất khó để nói chuyện tình yêu.
Từ nhỏ cô đã nghe rất nhiều, nào là người chú đối xử rất tốt với cô đã ngoại tình, nào là học sinh mới chuyển đến là con ngoài giá thú, nào là có cặp vợ chồng mẫu mực nào đó đã sớm bằng mặt không bằng lòng, ở riêng rất nhiều năm rồi.
Nhưng Kỷ Phong cùng Chúc Cầm thì không như vậy.
Bọn họ tự do yêu đương, ba mẹ hai bên đầu rất coi trong chuyện hôn nhân của hai người, sau khi kết hôn thì sinh ra cô và Kỷ Hoài.
Kết hôn đã vài thập kỷ, vẫn luôn ân ái như cũ.
Từ lúc cô còn rất rất nhỏ đã có thể nhìn thấy, mỗi lần Kỷ Phong ra ngoài, Chúc Cầm đều sẽ giúp ông cầm cặp, tiễn ông ra cửa.
Mà Kỷ Phong, cũng sẽ đứng trước cửa, hôn Chúc Cầm một cái.
Mấy thập kỷ trôi qua vẫn như vậy.
… Còn bản thân cô thì sao?
Nếu cô kết hôn thì sẽ như thế nào?
Dựa theo tính cách của Tạ Vân Trì, nhất định vẫn sẽ bao dung mọi quyết định của cô, tựa như lúc trước, mặc kệ là cô ở lại hai ra nước ngoài, trong thư của Tạ Vân Trì đều là “Em vui là được”.
Tạ Vân Trì sẽ nỗ lực làm việc, nhưng cũng nhất định giành thời gian ở bên cô, cho dù là giống như lúc trước, cô muốn xem Shin-chan, Tạ Vân Trì cũng chỉ cười nói “Được”.
Bọn họ cũng nhất định sẽ có những đứa con đáng yêu hiểu chuyện, người như Tạ Vân Trì nhất định sẽ giáo dục con cái rất tốt.
…
Bọn họ thích nhau mười ba năm, sau này cũng sẽ luôn như vậy, kiên định mà đi cùng nhau tới cuối con đường.
Chỉ nghĩ như vậy, cô đã đầy tin tưởng và hy vọng về tương lai.
Có được Tạ Vân Trì của ngày mai, về sau mỗi ngày cũng có Tạ Vân Trì bên cạnh.
Có người ở bên suốt quãng đời còn lại, mà người này, là người đầu tiên, cũng là duy nhất mà cô thích từ trước đến nay.
Như vậy sẽ rất hạnh phúc.
Kỷ Minh Nguyệt dường như đột nhiên nghĩ thông, trong nháy mắt, những suy nghĩ đó giống như áo giáp của cô, giúp cô đối diện với mọi chuyện.
Cô đột nhiên đứng lên.
Cô muốn nói rõ ràng với Tạ Vân Trì, mặc kệ là tiếc nuối hay hối hận, hay là mấy năm gần đây chưa từng quên, tất cả đều phải nói cho anh biết.
Bọn họ đã bỏ lỡ nhau mười ba năm, về sau mỗi một phút mỗi một giây, nhất định phải càng quý trọng.
“…”
Chúc Cầm mới vừa híp mắt nhìn Kỷ Hoài ăn no xong gật gà gật gù trên bàn ăn, lại bị động tác của Kỷ Minh Nguyệt làm cho khiếp sợ.
Chúc Cầm vỗ vỗ ngực, “Miêu Miêu, con làm gì thế? Đột nhiên đứng lên làm gì?”
Kỷ Minh Nguyệt xoay người muốn lên tầng: “Mẹ, con đột nhiên nhớ ra có việc gấp, hôm nay phải quay lại Viễn Thành.”
Không ai hiểu con bằng mẹ, Chúc Cầm chẳng lẽ không nhìn ra tâm tư của Kỷ Minh Nguyệt sao?
Bà giữ chặt lấy Kỷ Minh Nguyệt, “Không được.”
Vừa nhìn là biết, con gái cưng của bà muốn cúi đầu trước tên nhóc kia.
Cái này tuyệt đối không được, đứa con gái mà bà nuông chiều từ bé, được bà cùng Kỷ Phong nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên, sao có thể bị khi dễ như vậy được?
Bây giờ chỉ mới yêu đương mà tên bạn trai đã không biết nhường nhịn, về sau thì phải làm sao đây?
Kỷ Minh Nguyệt vẻ mặt buồn bực mà nhìn Chúc Cầm: “Cái gì không được?”
“Ba con vừa nói với mẹ, khách hôm nay tới nhà rất quan trọng, buổi tối con phải ở nhà ăn cơm, nói chuyện với khách.”
?
Khách của ba thì liên quan gì đến cô?
Căn bản không chờ Kỷ Minh Nguyệt nghĩ nhiều, Chúc Cầm quyết định, “Con phải về Viễn Thành là chuyện đương nhiên, nhưng ngày mai hẵng đi. Hôm nay đừng chạy loạn, lát nữa cùng mẹ đi spa, đi cắt tóc rồi mua thêm quần áo, buổi tối tiếp khách.”
?
Kỷ Minh Nguyệt có chút hoài nghi nhân sinh.
Tiếp khách?
Cô thật sự là con gái ruột à?
Nhưng khi ngồi trên máy bay, cô lại có cảm giác mông lung đến kỳ lạ.
Cô phải nói cái gì với Tạ Vân Trì đây?
Nói là cô đã thấy những bức thư đó, biết anh đã thích mình từ thời cao trung sao.
Nói là sao cô lại ngốc như vậy, rõ ràng là anh để lại manh mối nhiều năm như vậy, nhưng cô cái gì cũng không đoán ra được, thậm chí còn hiểu lầm trước kia Tạ Vân Trì thích người khác sao.
Nói là cô cũng yêu thầm Tạ Vân Trì suốt thời cao trung, nhưng bởi vì cảm thấy mình không có cơ hội nên mới quyết định xuất ngoại để quên đi đoạn tình cảm này sao.
Nói là…
Cô phát hiện, bọn họ bỏ lỡ nhau suốt mười ba năm sao.
Kỷ Minh Nguyệt chỉ nghĩ như vậy thôi cũng cảm thấy nghẹn ở cổ.
Hai ngày này cô thậm chí không dám chợp mắt, chỉ cần nhắm mắt lại, đi vào giấc ngủ là sẽ nhìn thấy Tạ Vân Trì.
Thấy anh đeo cái cặp sách, lẻ loi đơn độc, cầm theo ảnh chụp mà đi tìm cô.
Thấy anh thất vọng, hy vọng, thất vọng, rồi lại hy vọng.
Thấy anh viết từng câu từng chữ gửi cho cô.
Cô thậm chí không dám tưởng tượng trong suốt mười năm qua, Tạ Vân Trì đã phải trải qua như thế nào.
Ba nuôi qua đời, mẹ ruột xem trọng tình yêu, ba ruột muốn anh gọi là chú, em gái thì lúc đầu lại căm thù anh.
Khốn khổ thất vọng, rõ ràng cũng chỉ mới mười mấy tuổi đã phải gánh vác kinh tế trong nhà, còn phải lo chuyện thuốc men cho ba nuôi.
Ngay cả cô, người Tạ Vân Trì thích, cũng đi nơi khác, không có tin tức, cũng không thể tìm thấy người.
Nhưng Tạ Vân Trì vẫn luôn tươi cười, ôn nhu mà hướng về phía trước, làm tất cả mọi việc cực kỳ xuất sắc, khiến người khác phải kinh ngạc.
Thậm chí còn đối với cô…
Không hề oán hận.
Kỷ Minh Nguyệt lại nhớ tới, lần trước Tạ Vân Trì nói với cô…
“Hình như cũng không quá dễ dàng.”
“Nhưng oán giận, khổ sở cùng ủy khuất cũng không thay đổi được cái gì. Cho nên không bằng nỗ lực một chút, vui vẻ một chút.”
Nhìn đi, trước nay anh không hề nói ra câu bất mãn nào.
Chỉ nói phải nỗ lực một chút, vui vẻ một chút.
Anh dùng hết sức mà nỗ lực, để có thể vui vẻ.
Trước kia cô luôn nghĩ, sao Tạ Vân Trì có thể ôn nhu như vậy.
Nhưng hiện tại lại cảm thấy, hai chữ “ôn nhu” này đã không thể dùng để hình dung anh nữa rồi.
Anh ấy là Tạ Vân Trì, trên người anh ấy mang theo tất cả những tính từ tích cực nhất, nhưng những tính từ tích cực nhất đều không thể dùng để hình dung ra anh, chỉ là Tạ Vân Trì mà thôi.
Trước đó, khi biết hồi cao trung Tạ Vân Trì có thích một người, Kỷ Minh Nguyệt chỉ cảm thấy có chút đau lòng.
Nhưng hiện tại, cô thà rằng người Tạ Vân Trì thích thời cao trung không phải là mình.
Kỷ Minh Nguyệt trầm thấp mà thở dài.
Cả chuyến bay rất dài, nhưng cô không tài nào ngủ được, chỉ cảm thấy đau đầu.
Nhưng nghĩ đến Tạ Vân Trì trước kia, cô liền cảm thấy hiện tại mình đau đầu chả đáng là gì.
Ngày đó nghĩ mọi cách đổi vé máy bay, nhưng sau khi bình tĩnh lại, Kỷ Minh Nguyệt liền bị đủ loại cảm xúc phức tạp bao phủ.
Tiếc nuối, ảo não, đau lòng, khổ sở.
… Thậm chí, còn có một chút sợ hãi.
Cô không biết hiện tại phải đối mặt với Tạ Vân Trì như thế nào.
Máy bay an toàn đáp xuống sân bay Viễn Thành.
Vốn dĩ muốn đi gặp trực tiếp Tạ Vân Trì, nhưng Kỷ Minh Nguyệt khi ngồi trên taxi, lần đầu tiên trong cuộc đời có ý niệm muốn rút lui.
“Vị tiểu thư này, cô muốn đi đâu?”
“…Ga tàu cao tốc.”
Kỷ Minh Nguyệt, cái người không sợ trời không sợ đất, cái gì cũng muốn thử, dường như vĩnh viễn không biết sợ là gì, suốt 27 năm qua, lần đầu tiên…
Chưa lâm trận đã bỏ chạy.
***
“Kỷ Hoài, chị của con lần này về là bị làm sao vậy?” Chúc Cầm liếc liếc mắt lên tầng, vẻ mặt buồn bực.
Kỷ Hoài lắc lắc đầu, tiếp tục vùi đầu gặm xương sườn.
“Thật là, mẹ gọi chị con về để cổ vũ tinh thần cho con đi thi đại học. Nhưng nhìn con bé đi, cũng không biết là bị làm sao, cả ngày ủ rũ. Lần trước mẹ thấy con bé ngồi trên sofa, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại nửa ngày, mẹ còn tưởng là con bé chơi điện thoại, kết quả khi nhìn thử thì màn hình điện thoại tối đen.”
Chúc Cầm càng nghĩ càng cảm thấy khó hiểu.
Cũng không biết trong khoảng thời gian này Kỷ Minh Nguyệt bị cái gì nhập, cả người đều kỳ kỳ quái quái, thở dài liên tục.
Càng đáng sợ hơn chính là, lần trước Kỷ Minh Nguyệt ngồi trong vườn, bà vừa đi qua thì phát hiện Kỷ Minh Nguyệt lén lau nước mắt…
Nhớ lại điều này, Chúc Cầm không khỏi cả kinh.
Người làm mẹ như bà còn có thể không hiểu Kỷ Minh Nguyệt sao, cô là người sống rất bình thản, rất ít khi quan tâm mấy chuyện linh tinh, khi nào cũng vô tư vô lự, lười biếng, còn rất tự đắc.
Khi còn nhỏ, Tiểu Kỷ Minh Nguyệt cùng với đám bạn đi chơi, vấp vào cục đá mà ngã, tiểu cô nương nhà người ta đều lớn tiếng khóc, Kỷ Minh Nguyệt thì ngược lại, đứng dậy phủi bụi trên người, sau đó lập tức đi tiếp.
Vừa về đến nhà, Chúc Cầm thực sự khiếp sợ, kết quả Tiểu Kỷ Minh Nguyệt còn chả thèm để ý, chỉ đòi đồ ăn: “Mẹ, con muốn ăn kem.”
Chúc Cầm cau mày xử lý vết thương cho cô, hỏi cô tại sao lại không khóc, Kỷ Minh Nguyệt còn lắc lắc đầu, khuôn mặt nhỏ tràn ngập buồn bực, nãi thanh nãi khí, “Sao con phải khóc?”
(Nãi thanh nãi khí: tiếng con nít ngây ngô)
“Không đau sao?”
Tiểu Kỷ Minh Nguyệt còn gật đầu như chuyện đương nhiên, “Đau chứ, nhưng khóc rất mệt, không muốn khóc.”
… Một người từ nhỏ đã mạnh mẽ như vậy, hiện tại lại ngồi một mình trong vườn mà lau nước mắt?!
Cái loại cảm giác này, đối với Chúc Cầm mà nói, không khác gì gà đẻ ra trứng vịt, cá mọc cánh, Mặt Trời đè xuống Trái Đất.
Kỷ Hoài gặm xong miếng xương sườn, rối rắm một phen, nghĩ đến ngày thường phải vận động não quá nhiều, cho nên phải bồi bổ thật tốt.
Thoải mái mà gắp thêm một cái đùi gà, Kỷ Hoài gặm một miếng to, tùy tiện mà trả lời Chúc Cầm.
“Chắc là yêu đương.”
Không khí yên tĩnh ba giây.
… Kỷ Hoài còn đang gặm đùi gà sửng sốt một chút, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Chúc Cầm, vẻ mặt sợ hãi.
“Mẹ, mẹ đừng nghĩ nhiều, con thuận miệng nói thôi!”
“Không.” Chúc Cầm vẻ mặt suy tư, “Mẹ cảm thấy con nói rất có lý. Thật là, sao mẹ lại không nghĩ đến chuyện này chứ.”
Nhìn chằm chằm điện thoại, lén lút khóc, tinh thần không tốt.
Một loạt phản ứng kết hợp, thực sự rất rõ ràng nha.
Kỷ Minh Nguyệt không chỉ yêu đương rồi, lại còn cùng bạn trai cãi nhau, nên mới buồn như vậy?
Càng nghĩ càng cảm thấy suy đoán của mình hoàn toàn chính xác, Chúc Cầm đầu tiên là vui vẻ, sau đó lại ưu sầu.
Kỷ Hoài thật sự hiểu không nổi, “Không phải, chị của con yêu đương rồi, không phải mẹ nên cao hứng sao?”
Chúc Cầm liếc cậu một cái, vẻ mặt “con thì biết cái gì”.
“Đúng là mẹ hy vọng chị gái của con yêu đương, nhưng mẹ không hy vọng con bé bị khi dễ. Con xem phản ứng của chị con trong khoảng thời gian này đi, có phải là con bé bị bạn trai bắt nạt không?”
Kỷ Hoài cười nhạt trong lòng.
Làm ơn đi, đó là Kỷ Minh Nguyệt, chị gái yêu quý của cậu. Với tính cách đó của Kỷ Minh Nguyệt, ai có thể bắt nạt cô chứ?
Cô không bắt bạn trai làm trâu làm ngựa đã là đối xử quá tốt với anh ta rồi.
Mấy cái khác không nói, người em trai ruột này, cũng đã không ít lần làm trâu làm ngựa cho Kỷ Minh Nguyệt…
Hai người đang trò chuyện liền nhìn thấy đương sự đi dép lê, tinh thần uể oải mà đi xuống tầng.
Cô còn không nhấc chân lên, đôi dép lê phát ra âm thanh cực kỳ khó chịu, vừa nghe liền biết đôi dép cũng không vui y hệt chủ nhân.
Chúc Cầm cùng Kỷ Hoài lại nhìn nhau một cái.
Hiện tại bà càng tin tưởng suy luận của mình, hơn nữa, vừa thấy bộ dáng này của Kỷ Minh Nguyệt, rõ ràng là chỉ có thất tình mới như vậy.
Không được, cứ như thế này, không bằng trực tiếp chia tay đi.
Kỷ Minh Nguyệt hoàn toàn không biết mẹ của mình đang suy nghĩ cái gì, cúi đầu ngồi xuống bàn ăn, cầm lấy đôi đũa, có chút không muốn ăn cơm.
Kỷ Minh Nguyệt vừa ăn vừa liếc liếc Kỷ Hoài.
Sau đó lại chán nản dời mắt.
Hai ngày này ở nhà, cô lấy lý do “về nhà không tiện”, không nghe điện thoại của Tạ Vân Trì.
Chủ yếu là, cô cảm thấy, khẳng định là khi vừa nghe thấy thanh âm của Tạ Vân Trì, mọi cảm xúc của cô sẽ bộc phát.
Thật tình mà nói, cô cũng không biết 48 giờ qua mình đã làm những gì.
Cô chỉ không ngừng nghĩ đến những hồi ức thời cao trung, không ngừng nghĩ đến Tạ Vân Trì.
Đến mức Kỷ Hoài đang gặm cái đùi gà thứ hai cũng cảm thấy không đúng lắm.
… Nếu là bình thường, Kỷ Minh Nguyệt tuyệt đối sẽ chán ghét việc cậu ăn quá nhiều, sau đó dùng cái ngữ khi không gợn sóng nhưng đầy sát thương của mình mà diss cậu một phen.
Hôm nay chỉ liếc cậu một cái liền buông tha?
Đang miên man suy nghĩ, Kỷ Phong đang vừa thắt cà vạt vừa đi xuống cầu thang, nhịn không được cười cười.
“Đi ra ngoài à?”
Chúc Cầm đứng dậy, giúp Kỷ Phong cầm cặp.
Kỷ Phong gật gật đầu với vợ, lại hôn nhẹ lên má của bà.
Kỷ Hoài nhịn không được mà nói, “Ba, mẹ, hai người đủ rồi đó.”
Từ nhỏ đã ăn không biết bao nhiêu cẩu lương của ba mẹ rồi.
Chúc Cầm giơ nắm đấm về phía cậu, Kỷ Hoài rất thức thời, cúi đầu yên lặng, tiếp tục gặm đùi gà.
Cậu vừa gặm đùi gà vừa không ngừng nghĩ, theo lý mà nói, một học sinh lớp 12 đang chuẩn bị thi đại học, không phải có địa vị tối cao trong nhà sao?
Vì sao cậu lại cảm thấy bản thân là người bị khi dễ nhất trong cái nhà này?
Kỷ Phong vừa đi giày vừa nói với Chúc Cầm, “Tối nay có công việc cần bàn, đối phương hỏi có thể đến nhà chúng ta bàn chuyện hay không, cho nên bà nhớ chuẩn bị bữa tối.”
Chúc Cầm gật đáp ứng, hỏi xem đối phương có ghét cái gì không rồi tiễn Kỷ Phong ra cửa.
Kỷ Minh Nguyệt buông muỗng, nhìn về phía cửa.
Nhận thức của cô về tình yêu đều là từ cha mẹ của cô.
Gia tộc hào môn giống như bọn họ, dường như rất khó để nói chuyện tình yêu.
Từ nhỏ cô đã nghe rất nhiều, nào là người chú đối xử rất tốt với cô đã ngoại tình, nào là học sinh mới chuyển đến là con ngoài giá thú, nào là có cặp vợ chồng mẫu mực nào đó đã sớm bằng mặt không bằng lòng, ở riêng rất nhiều năm rồi.
Nhưng Kỷ Phong cùng Chúc Cầm thì không như vậy.
Bọn họ tự do yêu đương, ba mẹ hai bên đầu rất coi trong chuyện hôn nhân của hai người, sau khi kết hôn thì sinh ra cô và Kỷ Hoài.
Kết hôn đã vài thập kỷ, vẫn luôn ân ái như cũ.
Từ lúc cô còn rất rất nhỏ đã có thể nhìn thấy, mỗi lần Kỷ Phong ra ngoài, Chúc Cầm đều sẽ giúp ông cầm cặp, tiễn ông ra cửa.
Mà Kỷ Phong, cũng sẽ đứng trước cửa, hôn Chúc Cầm một cái.
Mấy thập kỷ trôi qua vẫn như vậy.
… Còn bản thân cô thì sao?
Nếu cô kết hôn thì sẽ như thế nào?
Dựa theo tính cách của Tạ Vân Trì, nhất định vẫn sẽ bao dung mọi quyết định của cô, tựa như lúc trước, mặc kệ là cô ở lại hai ra nước ngoài, trong thư của Tạ Vân Trì đều là “Em vui là được”.
Tạ Vân Trì sẽ nỗ lực làm việc, nhưng cũng nhất định giành thời gian ở bên cô, cho dù là giống như lúc trước, cô muốn xem Shin-chan, Tạ Vân Trì cũng chỉ cười nói “Được”.
Bọn họ cũng nhất định sẽ có những đứa con đáng yêu hiểu chuyện, người như Tạ Vân Trì nhất định sẽ giáo dục con cái rất tốt.
…
Bọn họ thích nhau mười ba năm, sau này cũng sẽ luôn như vậy, kiên định mà đi cùng nhau tới cuối con đường.
Chỉ nghĩ như vậy, cô đã đầy tin tưởng và hy vọng về tương lai.
Có được Tạ Vân Trì của ngày mai, về sau mỗi ngày cũng có Tạ Vân Trì bên cạnh.
Có người ở bên suốt quãng đời còn lại, mà người này, là người đầu tiên, cũng là duy nhất mà cô thích từ trước đến nay.
Như vậy sẽ rất hạnh phúc.
Kỷ Minh Nguyệt dường như đột nhiên nghĩ thông, trong nháy mắt, những suy nghĩ đó giống như áo giáp của cô, giúp cô đối diện với mọi chuyện.
Cô đột nhiên đứng lên.
Cô muốn nói rõ ràng với Tạ Vân Trì, mặc kệ là tiếc nuối hay hối hận, hay là mấy năm gần đây chưa từng quên, tất cả đều phải nói cho anh biết.
Bọn họ đã bỏ lỡ nhau mười ba năm, về sau mỗi một phút mỗi một giây, nhất định phải càng quý trọng.
“…”
Chúc Cầm mới vừa híp mắt nhìn Kỷ Hoài ăn no xong gật gà gật gù trên bàn ăn, lại bị động tác của Kỷ Minh Nguyệt làm cho khiếp sợ.
Chúc Cầm vỗ vỗ ngực, “Miêu Miêu, con làm gì thế? Đột nhiên đứng lên làm gì?”
Kỷ Minh Nguyệt xoay người muốn lên tầng: “Mẹ, con đột nhiên nhớ ra có việc gấp, hôm nay phải quay lại Viễn Thành.”
Không ai hiểu con bằng mẹ, Chúc Cầm chẳng lẽ không nhìn ra tâm tư của Kỷ Minh Nguyệt sao?
Bà giữ chặt lấy Kỷ Minh Nguyệt, “Không được.”
Vừa nhìn là biết, con gái cưng của bà muốn cúi đầu trước tên nhóc kia.
Cái này tuyệt đối không được, đứa con gái mà bà nuông chiều từ bé, được bà cùng Kỷ Phong nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên, sao có thể bị khi dễ như vậy được?
Bây giờ chỉ mới yêu đương mà tên bạn trai đã không biết nhường nhịn, về sau thì phải làm sao đây?
Kỷ Minh Nguyệt vẻ mặt buồn bực mà nhìn Chúc Cầm: “Cái gì không được?”
“Ba con vừa nói với mẹ, khách hôm nay tới nhà rất quan trọng, buổi tối con phải ở nhà ăn cơm, nói chuyện với khách.”
?
Khách của ba thì liên quan gì đến cô?
Căn bản không chờ Kỷ Minh Nguyệt nghĩ nhiều, Chúc Cầm quyết định, “Con phải về Viễn Thành là chuyện đương nhiên, nhưng ngày mai hẵng đi. Hôm nay đừng chạy loạn, lát nữa cùng mẹ đi spa, đi cắt tóc rồi mua thêm quần áo, buổi tối tiếp khách.”
?
Kỷ Minh Nguyệt có chút hoài nghi nhân sinh.
Tiếp khách?
Cô thật sự là con gái ruột à?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.