Trời Tối Đừng Mở Mắt: Sau Khi Tắt Đèn, Ai Ngủ Chung Với Bạn?
Chương 38: Ác Ma Bên Gối (5)
Trư Li Trư Khí
10/08/2022
17.
Đột nhiên, một giọng nữ gọi Lục Đình lại: "Anh Lục, là anh, thật trùng hợp."
Một cô gái khoảng hai mươi tuổi mặc đồng phục JK chạy đến trước mặt Lục Đình.
Cô ấy trang điểm tinh xảo, đôi má bầu bĩnh, cả người dạt dào cảm giác thanh xuân.
"Anh Lục, anh cũng đến xem phim à? Đây là chị dâu sao?" Ánh mắt cô gái nhìn qua tôi, cười thâm ý.
Lục Đình nói: "Hoàn Hoàn, đây là Nặc Nặc, là trợ lý thực tập của anh. Nặc Nặc, Hoàn Hoàn là vợ của tôi."
Nặc Nặc cười cực kỳ ngọt ngào: "Chị dâu, trông chị trẻ quá, nhìn qua không hề giống ba mươi tuổi đâu!"
Tôi lúng túng nhìn cô ấy, thật ra năm nay tôi mới hai mươi tám tuổi.
Lục Đình cau mày: "Không biết nói chuyện thì đừng nói."
Anh ấy kéo tôi đi.
Sau khi về đến nhà, thật lâu đầu óc tôi vẫn không thể bình tĩnh được.
Giấu diếm Lục Đình, tôi liên lạc với bạn trai cũ của tôi - Từ Minh.
Sau khi ở cùng một chỗ với Lục Đình, tôi và Từ Minh cơ bản không có liên lạc với nhau.
Cũng là trong buổi họp lớp vài năm trước, tôi nghe người khác nói Từ Minh là một người không có việc làm, chỉ ở nhà chuyên làm việc lặt vặt.
Chỉ cần đưa tiền, theo dõi nghe trộm, cái gì anh ta cũng làm.
Tôi liếc mắt nhìn Lục Đình đang làm việc trong phòng sách, gọi điện thoại cho Từ Minh.
Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói bất cần đời của Từ Minh: " Ồ, Hoàn Hoàn, cô là khách quý ít gặp!"
Tôi im lặng một lúc, hỏi: "Từ Minh, anh có thể giúp tôi theo dõi một người không?"
"Ai?"
"Lục Đình."
18.
Từ Minh nở nụ cười: "Ồ, nhưng tôi nghe nói vợ chồng hai người rất yêu nhau. Làm sao, nghi ngờ anh ta ngoại tình?"
Trong giọng nói của anh ta lộ rõ cười trên nỗi đau của người khác.
Tôi lạnh lùng nói: "Đến cuối cùng anh có nhận vụ này không? Nếu không thì tôi đi tìm người khác!"
Từ Minh nói: "Nhận! Ông đây đương nhiên phải nhận! Tôi muốn để cô xem Lục Đình anh ta chính là một kẻ đạo đức giả!"
Ba ngày liên tục, Từ Minh đi theo Lục Đình, gửi hoạt động hàng ngày của Lục Đình cho tôi qua Wechat.
Lục Đình mỗi ngày chín giờ đi làm, sáu giờ tan tầm, giữa đường sẽ mua bánh mì cho một ông già vô gia cư, lúc tan tầm thì cho mấy con chó mèo hoang dưới công ty ăn.
Buổi tối, Từ Minh gọi điện thoại cho tôi.
Anh ta cực kỳ không tình nguyện nói: "Mặc dù ông đây không muốn nói như vậy, nhưng Lục Đình quả thật không có chuyện gì, có phải cô hiểu lầm anh ta cái gì không? Gián điệp ngầm tôi đặt trong công ty anh ta nói cho tôi, giữa Lục Đình và trợ lý thực tập xinh đẹp của anh ta không có gì cả, trợ lý kia quả thật có chút thích Lục Đình, nhưng thái độ của Lục Đình đối với cô ta cũng chỉ giống như đồng nghiệp bình thường thôi."
"Máy tính Lục Đình tôi cũng đã hack vào, ghi chép nói chuyện tôi cũng đọc qua, không có vấn đề gì. Mẹ kiếp, tên Lục Đình quả thật đúng là rất yêu cô, nói chuyện với người phụ nữ khác không quá ba câu."
"Hửm? Chờ đã, hình như Lục Đình không đi về nhà, chẳng lẽ muốn lòi đuôi ra?"
Từ Minh vội vàng cúp điện thoại, chỉ nói với tôi là muốn theo dõi Lục Đình.
Trong lòng tôi đột nhiên có cảm giác bất an không rõ.
19.
Tôi nhận được một tin nhắn Từ Minh gửi tới.
"Tôi mất dấu rồi."
Tám giờ tối, Lục Đình về nhà.
Anh ấy nhìn tôi ngồi trên ghế sô pha, nở nụ cười xin lỗi: "Hoàn Hoàn, thật xin lỗi, tối nay bộ phận tạm thời liên hoan, anh không nói cho em biết."
Anh ấy vẫn mang cho tôi HEYTEA phô mai nho mọng nước tôi yêu thích nhất.
Lục Đình đang nói dối.
Nếu như anh ấy thật sự đi liên hoan, thì Từ Minh kia chắc chắn sẽ không mất dấu anh ấy.
Trong lòng tôi bốc lên từng tia lạnh lẽo.
Lục Đình nhìn qua có chút mệt mỏi: "Vợ à, anh đi tắm trước."
Tôi gật nhẹ đầu, nhìn Lục Đình đi đến gần phòng tắm, một lúc sau có tiếng nước chảy vang lên trong phòng tắm.
Tôi cầm quần áo Lục Đình thay ra nhẹ nhàng ngửi, có mùi máu tươi nhàn nhạt.
Tay của tôi bắt đầu run lên.
20.
Tối nay Lục Đình đi ngủ rất sớm.
Tôi nhìn Lục Đình đang ngủ, gọi điện thoại cho Từ Minh.
Sau khi vang lên mấy tiếng, Từ Minh mới bắt máy.
"Cố Hoàn."
Anh ta gọi đầy đủ tên của tôi một cách khác thường.
"Cô có biết Lục Đình quen bác sĩ tâm lý của cô không?"
"Tôi biết, bọn họ là bạn học hồi cấp hai."
"Vậy cô biết mình mắc bệnh gì không?"
"Bệnh trầm cảm."
Đầu bên kia điện thoại im lặng một hồi, tôi nghe Từ Minh nói: "Cố Hoàn, mọi thứ có thể đáng sợ hơn cô nghĩ rất nhiều.
"Những lời tôi nói với cô sau đây, cô đều phải nghe kỹ."
"Cố Hoàn, thật ra...."
Đột nhiên, đầu bên kia điện thoại truyền đến một tiếng kêu đau.
Đột nhiên, một giọng nữ gọi Lục Đình lại: "Anh Lục, là anh, thật trùng hợp."
Một cô gái khoảng hai mươi tuổi mặc đồng phục JK chạy đến trước mặt Lục Đình.
Cô ấy trang điểm tinh xảo, đôi má bầu bĩnh, cả người dạt dào cảm giác thanh xuân.
"Anh Lục, anh cũng đến xem phim à? Đây là chị dâu sao?" Ánh mắt cô gái nhìn qua tôi, cười thâm ý.
Lục Đình nói: "Hoàn Hoàn, đây là Nặc Nặc, là trợ lý thực tập của anh. Nặc Nặc, Hoàn Hoàn là vợ của tôi."
Nặc Nặc cười cực kỳ ngọt ngào: "Chị dâu, trông chị trẻ quá, nhìn qua không hề giống ba mươi tuổi đâu!"
Tôi lúng túng nhìn cô ấy, thật ra năm nay tôi mới hai mươi tám tuổi.
Lục Đình cau mày: "Không biết nói chuyện thì đừng nói."
Anh ấy kéo tôi đi.
Sau khi về đến nhà, thật lâu đầu óc tôi vẫn không thể bình tĩnh được.
Giấu diếm Lục Đình, tôi liên lạc với bạn trai cũ của tôi - Từ Minh.
Sau khi ở cùng một chỗ với Lục Đình, tôi và Từ Minh cơ bản không có liên lạc với nhau.
Cũng là trong buổi họp lớp vài năm trước, tôi nghe người khác nói Từ Minh là một người không có việc làm, chỉ ở nhà chuyên làm việc lặt vặt.
Chỉ cần đưa tiền, theo dõi nghe trộm, cái gì anh ta cũng làm.
Tôi liếc mắt nhìn Lục Đình đang làm việc trong phòng sách, gọi điện thoại cho Từ Minh.
Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói bất cần đời của Từ Minh: " Ồ, Hoàn Hoàn, cô là khách quý ít gặp!"
Tôi im lặng một lúc, hỏi: "Từ Minh, anh có thể giúp tôi theo dõi một người không?"
"Ai?"
"Lục Đình."
18.
Từ Minh nở nụ cười: "Ồ, nhưng tôi nghe nói vợ chồng hai người rất yêu nhau. Làm sao, nghi ngờ anh ta ngoại tình?"
Trong giọng nói của anh ta lộ rõ cười trên nỗi đau của người khác.
Tôi lạnh lùng nói: "Đến cuối cùng anh có nhận vụ này không? Nếu không thì tôi đi tìm người khác!"
Từ Minh nói: "Nhận! Ông đây đương nhiên phải nhận! Tôi muốn để cô xem Lục Đình anh ta chính là một kẻ đạo đức giả!"
Ba ngày liên tục, Từ Minh đi theo Lục Đình, gửi hoạt động hàng ngày của Lục Đình cho tôi qua Wechat.
Lục Đình mỗi ngày chín giờ đi làm, sáu giờ tan tầm, giữa đường sẽ mua bánh mì cho một ông già vô gia cư, lúc tan tầm thì cho mấy con chó mèo hoang dưới công ty ăn.
Buổi tối, Từ Minh gọi điện thoại cho tôi.
Anh ta cực kỳ không tình nguyện nói: "Mặc dù ông đây không muốn nói như vậy, nhưng Lục Đình quả thật không có chuyện gì, có phải cô hiểu lầm anh ta cái gì không? Gián điệp ngầm tôi đặt trong công ty anh ta nói cho tôi, giữa Lục Đình và trợ lý thực tập xinh đẹp của anh ta không có gì cả, trợ lý kia quả thật có chút thích Lục Đình, nhưng thái độ của Lục Đình đối với cô ta cũng chỉ giống như đồng nghiệp bình thường thôi."
"Máy tính Lục Đình tôi cũng đã hack vào, ghi chép nói chuyện tôi cũng đọc qua, không có vấn đề gì. Mẹ kiếp, tên Lục Đình quả thật đúng là rất yêu cô, nói chuyện với người phụ nữ khác không quá ba câu."
"Hửm? Chờ đã, hình như Lục Đình không đi về nhà, chẳng lẽ muốn lòi đuôi ra?"
Từ Minh vội vàng cúp điện thoại, chỉ nói với tôi là muốn theo dõi Lục Đình.
Trong lòng tôi đột nhiên có cảm giác bất an không rõ.
19.
Tôi nhận được một tin nhắn Từ Minh gửi tới.
"Tôi mất dấu rồi."
Tám giờ tối, Lục Đình về nhà.
Anh ấy nhìn tôi ngồi trên ghế sô pha, nở nụ cười xin lỗi: "Hoàn Hoàn, thật xin lỗi, tối nay bộ phận tạm thời liên hoan, anh không nói cho em biết."
Anh ấy vẫn mang cho tôi HEYTEA phô mai nho mọng nước tôi yêu thích nhất.
Lục Đình đang nói dối.
Nếu như anh ấy thật sự đi liên hoan, thì Từ Minh kia chắc chắn sẽ không mất dấu anh ấy.
Trong lòng tôi bốc lên từng tia lạnh lẽo.
Lục Đình nhìn qua có chút mệt mỏi: "Vợ à, anh đi tắm trước."
Tôi gật nhẹ đầu, nhìn Lục Đình đi đến gần phòng tắm, một lúc sau có tiếng nước chảy vang lên trong phòng tắm.
Tôi cầm quần áo Lục Đình thay ra nhẹ nhàng ngửi, có mùi máu tươi nhàn nhạt.
Tay của tôi bắt đầu run lên.
20.
Tối nay Lục Đình đi ngủ rất sớm.
Tôi nhìn Lục Đình đang ngủ, gọi điện thoại cho Từ Minh.
Sau khi vang lên mấy tiếng, Từ Minh mới bắt máy.
"Cố Hoàn."
Anh ta gọi đầy đủ tên của tôi một cách khác thường.
"Cô có biết Lục Đình quen bác sĩ tâm lý của cô không?"
"Tôi biết, bọn họ là bạn học hồi cấp hai."
"Vậy cô biết mình mắc bệnh gì không?"
"Bệnh trầm cảm."
Đầu bên kia điện thoại im lặng một hồi, tôi nghe Từ Minh nói: "Cố Hoàn, mọi thứ có thể đáng sợ hơn cô nghĩ rất nhiều.
"Những lời tôi nói với cô sau đây, cô đều phải nghe kỹ."
"Cố Hoàn, thật ra...."
Đột nhiên, đầu bên kia điện thoại truyền đến một tiếng kêu đau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.