Trời Tối Đừng Mở Mắt: Sau Khi Tắt Đèn, Ai Ngủ Chung Với Bạn?

Chương 52: Âm Thanh Kỳ Lạ Trên Gác Xép (9)

Trư Li Trư Khí

26/08/2022

10.

Sông Cổ Thành vốn là một điểm tham quan du lịch nhưng gần đây càng ngày càng ít người đến đây.

Đặc biệt là lúc chúng tôi đến đã chín giờ tối, trừ lao công dọn vệ sinh ra thì không còn ai khác.

Bố mẹ lấy hộp cơm và đồ ăn vặt ra, đặt lên khăn trải picnic.

“Nhược Nhược đến đây ngồi này.”

Mẹ cười gọi tôi đến.

Bà ta nở nụ cười chân thành.

Chắc là bà ta đang nghĩ cuối cùng cũng có thể thoát khỏi tôi, lấy được tài sản thừa kế của ông ngoại tôi.

Tôi ngồi cạnh bà ta.

Gió đêm rất lạnh, lòng tôi cũng lạnh đến lạ lùng.

Quả thật, tôi muốn đến thăm thú cảnh đẹp ở Cổ Thành nhưng tôi không ngờ, người đang ở bên cạnh tôi lại là hung thủ giết chết bố mẹ tôi.

Còn là kẻ thù nhốt anh tôi vào căn gác tối.

Con dao gọt hoa quả đó đã được giấu trong túi áo tôi.

Tôi thò tay vào túi, nắm chặt con dao gọt hoa quả trong tay.

Máu tươi từ bàn tay tôi chậm rãi chảy ra khiến tôi luôn giữ vững sự cảnh giác cao độ.

Bố tôi nhìn nước sông tối đen như mực, cảm thán: “Bố nhớ khi còn nhỏ con rất sợ nước, không dám học bơi, chớp mắt một cái đã nhiều năm trôi qua rồi.”

"Nào, lần này bố sẽ dắt con sang sông, bố sẽ không bao giờ buông tay Nhược Nhược ra."

Bố tôi chìa tay ra trước mặt tôi.

Tôi mỉm cười nắm tay lấy bố nhưng trong mắt tôi lại không có ý cười nào.



“Mẹ ơi, mẹ đi cùng đi.” Tôi đưa tay về phía mẹ.

Mẹ tôi sửng sốt rồi nắm lấy tay tôi.

Chúng tôi giống một gia đình ba người thật sự, đi đến bờ sông.

Tôi nhìn mặt nước tối đen như mực, nói không sợ là nói dối.

Ký ức vùng vẫy dưới nước khi còn bé lại ùa về, cảm giác hít thở không thông khiến tim tôi đập nhanh như điên.

Nhưng tại thời điểm này, ý nghĩ muốn sống của tôi đã vượt qua nỗi sợ hãi.

Tôi phải sống và cứu anh trai.

Ý nghĩ mạnh mẽ này lên đến cực điểm khi hai con quái vật duỗi tay và đẩy tôi xuống nước.

Tôi đã phòng bị từ trước liền rút con dao trên tay đâm vào bụng bố, ông ta kinh ngạc nhìn tôi.

Mẹ tôi hét lên lao về phía tôi, muốn liều mạng với tôi nhưng họ không mang theo vũ khí gì.

Cuối cùng, bà ta ôm ngực yếu ớt ngã xuống đất.

Tôi ngồi xổm xuống, nhìn hai khuôn mặt ấy, nhẹ nhàng nói: "Trì Kiến, Lý Mộng Lan.”

Trì Kiến nở nụ cười thảm hại: "Hóa ra mày đã biết tất cả."

"Nhưng mày vẫn chưa biết một bí mật ..." Ông ta ghé vào tai tôi nói.

Nhưng ông ta chưa kịp nói hết thì đã ngất đi.

Lý Mộng Lan đã ngất xỉu trong vũng máu từ lâu.

“Tạm biệt.” Tôi lạnh lùng nhìn họ, nâng dao lên rồi chém xuống.

Nửa tiếng sau.

Tôi về đến nhà.

Tôi cởi bỏ xiềng xích trên người anh trai mình, anh ta kích động ôm tôi.



Tôi đưa cho anh ta chiếc điện thoại, ý là anh ta có thể gõ chữ trên đó.

Nhưng anh ta lại khoát tay: "Thật ra bao nhiêu năm qua anh vẫn luôn giả vờ câm điếc chỉ vì để bọn chúng thả lỏng cảnh giác, khiến bọn chúng nghĩ rằng anh không thể nói ra sự thật.”

"Em đã giết bọn chúng."

Lúc này, tôi không thể chịu đựng được nữa. Tôi nằm trong vòng tay anh ta mà khóc nức nở giống như cô gái mười tám thật sự.

Anh ta không ngừng an ủi tôi: “Chúng ta đi báo cảnh sát, em vừa thành niên thôi, đây là tự vệ chính đáng.”

Sau khoảng thời gian dài không thể đi lại, anh tôi chỉ có thể đi khập khiễng, tôi phải đỡ lấy anh ta.

"Anh, đó không phải là tự vệ chính đáng, đây là phòng vệ quá khích, sẽ phải ngồi tù.”

Tôi bình tĩnh lại, não nề nói.

Tôi hối hận vì đã giết họ, tôi vốn có thể giao họ cho đồn cảnh sát nhưng tôi lại vì cơn giận nhất thời mà giết chết họ.

Người anh chỉ được học đến bảy tuổi hiển nhiên không biết độ nghiêm trọng của vấn đề này, anh ta im lặng hồi lâu.

Cuối cùng, anh ta ngậm ngùi ôm tôi, nghẹn ngào nói: “Anh sẽ chờ em ra ngoài, anh sẽ bảo quản tài sản ông ngoại để lại thật tốt.”

"Ngày mai chúng ta đến ngân hàng trước, nhân lúc cảnh sát còn chưa phát hiện, chuyển tất cả số tiền của em trong ngân hàng đi.”

Anh em tôi cứ ngồi như vậy cả đêm, anh ta kể cho tôi nghe rất nhiều điều mà tôi không biết về bố mẹ trước năm tôi hai tuổi.

Hóa ra bố mẹ tôi đều là giáo viên cấp hai. Tính tình hiền lành, tốt bụng.

Họ đối xử rất tốt với tôi và anh tôi. Họ đưa chúng tôi đến công viên chơi mỗi ngày.

Tôi rúc vào ngực anh ta, lúc này đây tôi cảm thấy vô cùng yên tâm.

“Ngủ đi Nhược Nhược. Em đã vất vả rồi.” Anh ta dịu dàng nói.

Tôi nhắm mắt lại.

Tôi không nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng trong bóng tối đang nhìn chằm chằm tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trời Tối Đừng Mở Mắt: Sau Khi Tắt Đèn, Ai Ngủ Chung Với Bạn?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook