Trời Tối Đừng Mở Mắt: Sau Khi Tắt Đèn, Ai Ngủ Chung Với Bạn?
Chương 23: Bạn Tốt Mất Tích (1)
Trư Li Trư Khí
10/08/2022
Tôi xuyên sách, nhưng trong sách lại không có nhân vật của tôi.
Qua hai giờ nữa, tôi sẽ bị nữ chính phát hiện đã chết trên một cái giường lớn hào nhoáng, tư thế khi chết còn cực kỳ thê thảm.
Nói đơn giản thì chính là kiểu chết của tôi quá mức tàn nhẫn, cho nên phải censor* nó đi.
(*) Cắt bỏ sau kiểm duyệt.
Bởi vì tôi chỉ là một cỗ thi thể chào sân của người qua đường A trong cuốn tiểu thuyết này.
Lúc này, người qua đường A là tôi đang nằm trên giường, nhìn thoáng qua thời gian hiển thị trên đồng hồ báo thức bên cạnh.
Vừa nghĩ tới miêu tả trong tiểu thuyết, tôi lập tức không rét mà run.
Mà chết người ở chỗ là tôi nhớ rất rõ tình tiết trong tiểu thuyết. Lúc này đây, cái tên hung thủ sẽ giết chết tôi đang núp ở góc xó xỉnh nào đó trong nhà của tôi.
01.
Một giờ trước khi xuyên sách, tôi còn đang đọc cuốn tiểu thuyết mà nghe nói tác giả đã bỏ bê không viết được một năm rồi này.
Mở đầu cốt truyện chính là nữ chính phát hiện người bạn thân giàu có của mình chết thảm trên giường. Đối phương khóc lóc chạy ra ngoài báo cảnh sát, kết quả là khi nữ chính quay trở về thì thi thể của bạn thân đã biến mất một cách ly kỳ.
Nữ chính vì điều tra rõ chân tướng vụ này, cho nên đã làm quen với nam chính là một thám tử tư. Hai người họ vừa điều tra vụ án vừa rơi vào lưới tình của nhau.
Kết quả là lúc hung thủ vẫn còn chưa tra ra được thì tác giả đã quăng con bỏ chợ. Lý do là đối phương chia tay với bạn trai, thất tình không viết tiếp được.
Sau đó thì tôi đã trở thành người bạn thân sắp trở thành một khối thi thể bị censor này đây.
Tôi hít sâu một hơi, tự nhủ bản thân phải hết sức tỉnh táo. Dù sao thì tôi cũng là một sinh viên xuất sắc tốt nghiệp 985 của thế kỷ 21.
Hiện tại tôi đang ở trong căn biệt thự nghỉ dưỡng mà cha của chủ nhân thân thể này mua cho cô ấy.
Biệt thự nằm sâu trong núi rừng, cách trung tâm thành phố năm trăm cây số, một cây số chung quanh đây không có lấy một bóng người nào cả. Diện tích của biệt thự tầm ba trăm mét vuông, còn có một cái tầng hầm chết tiệt nữa.
Trong sách cũng không miêu tả hung thú núp ở chỗ nào, chỉ biết là góc xó xỉnh nào đó trong biệt thự mà thôi.
Bây giờ, tôi chỉ có hai giờ để tự cứu bản thân mình.
Đầu tiên, tôi phải nhìn gầm giường trước đã.
Tuyệt vời, không có người.
Nhưng lại có một đôi dép lê màu đỏ.
Đôi dép này giấu dưới gầm giường, vị trí của mũi giày là một trước một sau, khiến cho tôi không rét mà run.
Tôi rón rén xuống giường, khẽ liếc nhìn gương mặt của bản thân thoáng qua trong gương.
Tôi không nghĩ tới người qua đường A thường thấy trong các truyện tu tiên lại có dáng dấp xinh đẹp đến mức này.
Nhưng tôi không kịp cảm thán trước vẻ đẹp của bản thân thì đôi mắt đã nhìn chằm chằm vào tủ quần áo.
Bởi vì có một mảnh vải đen lộ ra ngoài khe hở của tủ quần áo.
Nhịp tim của tôi đập thình thịch thình thịch, liếm đôi môi khô khốc vì sợ hãi, tôi mở tủ quần áo ra.
Cũng may, đó chỉ là một bộ quần áo bình thường mà thôi.
Nhưng đây là áo khoác của nam giới, kiểu dáng rất trẻ trung, có lẽ không phải là của cha nguyên chủ.
Nhưng trong tiểu thuyết lại không miêu tả bất kỳ ai có quan hệ tình cảm với nguyên chủ cả.
Nhưng bộ dạng của nguyên chủ xinh đẹp như thế này, bản thân lại có nhiều tiền, bạn trai không thể là người bình thường được.
Trên áo khoác có mùi thơm nhàn nhạt của gỗ, rất đặc biệt.
Tôi xoay người, đi vào phòng vệ sinh trong căn phòng này.
Phòng vệ sinh rất lớn, so với phòng ngủ trước kia của tôi còn lớn hơn. Tôi nhìn thấy bàn chải đánh răng và ly nước đặt trên kệ đều là một cặp với nhau.
Quả nhiên, nguyên chủ có một người bạn trai.
Tôi kiểm tra tất cả những nơi có thể giấu người trong căn phòng rất nhiều lần, xác định hung thủ không trốn ở trong đây.
Tôi nhanh chóng khóa kỹ cửa phòng, bắt đầu tìm điện thoại di động của nguyên chủ.
Lúc này, tiếng chuông điện thoại di động đột ngột vang lên.
Tôi giật nảy mình, nơi truyền ra âm thanh đúng lúc lại là ở dưới gầm giường.
Tôi không thể không nằm xuống, lại thấy được đôi dép lê màu đỏ kia.
Lúc này, điện thoại di động đang ở bên trong một chiếc dép lê.
Qua hai giờ nữa, tôi sẽ bị nữ chính phát hiện đã chết trên một cái giường lớn hào nhoáng, tư thế khi chết còn cực kỳ thê thảm.
Nói đơn giản thì chính là kiểu chết của tôi quá mức tàn nhẫn, cho nên phải censor* nó đi.
(*) Cắt bỏ sau kiểm duyệt.
Bởi vì tôi chỉ là một cỗ thi thể chào sân của người qua đường A trong cuốn tiểu thuyết này.
Lúc này, người qua đường A là tôi đang nằm trên giường, nhìn thoáng qua thời gian hiển thị trên đồng hồ báo thức bên cạnh.
Vừa nghĩ tới miêu tả trong tiểu thuyết, tôi lập tức không rét mà run.
Mà chết người ở chỗ là tôi nhớ rất rõ tình tiết trong tiểu thuyết. Lúc này đây, cái tên hung thủ sẽ giết chết tôi đang núp ở góc xó xỉnh nào đó trong nhà của tôi.
01.
Một giờ trước khi xuyên sách, tôi còn đang đọc cuốn tiểu thuyết mà nghe nói tác giả đã bỏ bê không viết được một năm rồi này.
Mở đầu cốt truyện chính là nữ chính phát hiện người bạn thân giàu có của mình chết thảm trên giường. Đối phương khóc lóc chạy ra ngoài báo cảnh sát, kết quả là khi nữ chính quay trở về thì thi thể của bạn thân đã biến mất một cách ly kỳ.
Nữ chính vì điều tra rõ chân tướng vụ này, cho nên đã làm quen với nam chính là một thám tử tư. Hai người họ vừa điều tra vụ án vừa rơi vào lưới tình của nhau.
Kết quả là lúc hung thủ vẫn còn chưa tra ra được thì tác giả đã quăng con bỏ chợ. Lý do là đối phương chia tay với bạn trai, thất tình không viết tiếp được.
Sau đó thì tôi đã trở thành người bạn thân sắp trở thành một khối thi thể bị censor này đây.
Tôi hít sâu một hơi, tự nhủ bản thân phải hết sức tỉnh táo. Dù sao thì tôi cũng là một sinh viên xuất sắc tốt nghiệp 985 của thế kỷ 21.
Hiện tại tôi đang ở trong căn biệt thự nghỉ dưỡng mà cha của chủ nhân thân thể này mua cho cô ấy.
Biệt thự nằm sâu trong núi rừng, cách trung tâm thành phố năm trăm cây số, một cây số chung quanh đây không có lấy một bóng người nào cả. Diện tích của biệt thự tầm ba trăm mét vuông, còn có một cái tầng hầm chết tiệt nữa.
Trong sách cũng không miêu tả hung thú núp ở chỗ nào, chỉ biết là góc xó xỉnh nào đó trong biệt thự mà thôi.
Bây giờ, tôi chỉ có hai giờ để tự cứu bản thân mình.
Đầu tiên, tôi phải nhìn gầm giường trước đã.
Tuyệt vời, không có người.
Nhưng lại có một đôi dép lê màu đỏ.
Đôi dép này giấu dưới gầm giường, vị trí của mũi giày là một trước một sau, khiến cho tôi không rét mà run.
Tôi rón rén xuống giường, khẽ liếc nhìn gương mặt của bản thân thoáng qua trong gương.
Tôi không nghĩ tới người qua đường A thường thấy trong các truyện tu tiên lại có dáng dấp xinh đẹp đến mức này.
Nhưng tôi không kịp cảm thán trước vẻ đẹp của bản thân thì đôi mắt đã nhìn chằm chằm vào tủ quần áo.
Bởi vì có một mảnh vải đen lộ ra ngoài khe hở của tủ quần áo.
Nhịp tim của tôi đập thình thịch thình thịch, liếm đôi môi khô khốc vì sợ hãi, tôi mở tủ quần áo ra.
Cũng may, đó chỉ là một bộ quần áo bình thường mà thôi.
Nhưng đây là áo khoác của nam giới, kiểu dáng rất trẻ trung, có lẽ không phải là của cha nguyên chủ.
Nhưng trong tiểu thuyết lại không miêu tả bất kỳ ai có quan hệ tình cảm với nguyên chủ cả.
Nhưng bộ dạng của nguyên chủ xinh đẹp như thế này, bản thân lại có nhiều tiền, bạn trai không thể là người bình thường được.
Trên áo khoác có mùi thơm nhàn nhạt của gỗ, rất đặc biệt.
Tôi xoay người, đi vào phòng vệ sinh trong căn phòng này.
Phòng vệ sinh rất lớn, so với phòng ngủ trước kia của tôi còn lớn hơn. Tôi nhìn thấy bàn chải đánh răng và ly nước đặt trên kệ đều là một cặp với nhau.
Quả nhiên, nguyên chủ có một người bạn trai.
Tôi kiểm tra tất cả những nơi có thể giấu người trong căn phòng rất nhiều lần, xác định hung thủ không trốn ở trong đây.
Tôi nhanh chóng khóa kỹ cửa phòng, bắt đầu tìm điện thoại di động của nguyên chủ.
Lúc này, tiếng chuông điện thoại di động đột ngột vang lên.
Tôi giật nảy mình, nơi truyền ra âm thanh đúng lúc lại là ở dưới gầm giường.
Tôi không thể không nằm xuống, lại thấy được đôi dép lê màu đỏ kia.
Lúc này, điện thoại di động đang ở bên trong một chiếc dép lê.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.